
Chương 2: Ánh sáng trong đêm tuyết
Đêm đó, trời lại đổ tuyết.
Những bông tuyết rơi nhẹ trên mái nhà, vỡ tan như những mảnh ký ức trắng xóa.
Trong căn phòng nhỏ nơi Hina ở, ánh đèn bàn vàng ấm chiếu lên gương mặt cô bé đang cau mày nhìn vết bầm tím nơi cổ tay của Rina.
> “Họ đánh cậu thật à?” – Hina hỏi, giọng run run.
Rina chỉ cúi đầu.
Cô bé nhỏ xíu, gầy guộc, bàn tay nắm chặt mép áo, đôi mắt cam ngấn nước.
Từ lần đầu gặp nhau ở công viên, Hina vẫn thường tìm đến Rina mỗi chiều — đôi khi mang bánh pudding, đôi khi chỉ để ngồi cạnh nhau im lặng.
Nhưng đây là lần đầu Hina thấy con bé khóc đến thế.
> “Tớ... không sao đâu... Tớ quen rồi...”
Hina siết tay lại.
“Quen rồi” — hai chữ ấy nghe nặng trĩu, như viên đá rơi thẳng vào lòng cô.
---
Sáng hôm sau, tuyết vẫn chưa tan.
Hina kéo Rina chạy khắp con phố, mái tóc xanh của cô tung bay trong gió.
Rina thở gấp, vừa sợ vừa ngạc nhiên:
> “Hina… cậu… cậu định đi đâu thế?”
“Tới gặp ông bà tớ! Cậu không thể ở đó nữa, hiểu không?”
“Nhưng… họ sẽ giận tớ…”
“Để họ giận tớ!” – Hina cắt lời, quay lại, ánh mắt long lanh nhưng kiên định.
“Tớ sẽ không để ai làm cậu khóc nữa đâu, Rihn.”
---
Nhà ông bà Hina nằm trong khu phố cổ, mái ngói phủ tuyết dày.
Khi hai cô bé bước vào, bà chỉ vừa nhìn Rina một lúc đã thở dài, kéo con bé vào lòng.
> “Đứa trẻ này... lạnh thế này mà không ai đắp chăn cho con sao?”
“Bà ơi…” – Hina níu tay bà – “Bà cho Rihn ở đây với con được không? Con xin bà đó.”
Ông bà nhìn nhau, rồi nhìn ánh mắt rưng rưng của hai đứa nhỏ.
Không cần thêm lời nào, họ chỉ gật đầu.
Tối hôm đó, lần đầu tiên Rina được ngủ trên chiếc giường ấm, có mùi hương của chăn sạch và ánh đèn dịu dàng soi qua khung cửa.
Hina nằm cạnh, khẽ thì thầm:
> “Thấy chưa? Giờ cậu không phải sợ gì hết.”
“…Cảm ơn cậu, Hina.”
“Cảm ơn gì chứ. Từ nay, tớ là người của Rihn, hiểu chưa?”
Câu nói hồn nhiên ấy khiến Rina khẽ cười, đôi má ửng đỏ trong ánh đèn.
Nhưng đâu đó trong tim nhỏ bé ấy, nhen lên một điều gì đó — vừa ấm, vừa đau, vừa quá mới mẻ để gọi tên.
---
Góc nhìn của Rina
Đêm hôm đó, tớ không ngủ được.
Tiếng gió ngoài kia vẫn thổi, nhưng không còn đáng sợ nữa.
Tớ quay sang nhìn Hina đang ngủ, tóc cô rối nhẹ trên gối, hơi thở đều đặn.
Tớ đưa tay chạm khẽ vào sợi tóc ấy.
Một cảm giác lạ chạy dọc lồng ngực — như khi tớ cầm một bông tuyết trên tay, nó tan chảy chậm rãi, để lại hơi lạnh xen lẫn ấm.
> “Nếu một ngày Hina rời đi... tớ phải làm sao đây?”
---
Nhiều năm sau, câu hỏi đó vẫn chưa bao giờ có lời đáp.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro