Chương 9 - 2
Mùi khói bụi xộc vào mũi làm ngứa ngáy, tôi bật dậy ho khù khụ, ngồi đờ mất một lúc mới nhớ ra tối hôm qua ngủ bên lề đường, vươn vai đứng dậy, balo của tôi đã bị đẩy đi tít bên kia đường, bực bội:
- Đến đời cũng không dung túng cho đứa vô gia cư.
Sang bên đường nhặt balo, xa xa nhìn thấy có một chiếc xe bus sắp đến, nằm vật ở đây cả đêm cũng chán, tôi liền ôm balo leo tót lên xe, mua một vé đi Cần Giờ. Ngồi yên vị vào ghế, tôi nhận ra ánh mắt người trên xe nhìn mình ngập đầy lo sợ, chột dạ soi vào gương trên xe, chính tôi cũng suýt ngất xỉu. Nằm lê lết trên đường suốt một đêm, quần áo đầu tóc lấm lem khói bụi, xộc xệch rối tung, chân trần đầy vết trầy xước, sáng ngủ dậy lại còn chưa đánh răng, đến ma cũng hãi, nói chi người thường. Đường đến bến còn xa, tôi sửa sang lại đầu tóc, xin một ngụm nước suối súc một hơi, cuối cùng nhìn cũng giống người một chút. Xe đi trên đường lóc xóc, giật nảy mấy lần. Tôi hết ngủ rồi lại thức, thức rồi lại ngủ, cuối cùng cũng nghe bảo sắp đến nơi.
Tôi ngồi co chân để gió trên biển thổi vù vù qua người mát mẻ, tay không ngừng xoa bụng vừa nốc hết một ly mì gói. Bên tai rì rào tiếng sóng biển vỗ cực kỳ êm dịu, tôi ngả người nằm dài biếng nhác, cát xung quanh dính đầy lên người, nhiệt độ từ cát truyền sang làm ấm cơ thể. Không gian yên bình tự động trấn áp đám tâm tư cuồng loạn. Đột nhiên nghĩ đến căn phòng làm việc điều hòa kìm hãm mọi ham muốn vui chơi, tôi thở dài chán chường, thiu thiu khép mắt. Lúc choàng tỉnh dậy, bên bờ biển đã thưa thớt bóng người, ánh nắng sắp tắt trải dài trên từng gợn sóng dập dềnh tạo nên một quang cảnh thiên nhiên lấp lánh kỳ diệu, tôi hơi luyến tiếc, nhưng vẫn phải bật dậy rời đi, để kịp chuyến xe cuối cùng.
Đã là chuyến xe cuối nhưng vẫn còn khá đông người, tôi loay hoay kiếm chỗ đứng thì bà cụ phía sau đề nghị:
- Cháu gái, có muốn ngồi đây với bà không?
Tôi quay đầu lại, bên cạnh bà cụ vẫn còn một chỗ, tôi cười cười:
- Cháu cảm ơn ạ.
- Cháu gái, cháu đi đâu thế?
- Cháu bỏ nhà ra đi ạ. – Tôi thong thả đáp. – Còn bà đi đâu thế ạ?
- Bà đưa ông về.
Bà cụ nói một câu khó hiểu, nụ cười móm mém đằng sau mớ tóc bạc trắng, ánh mắt đong đầy niềm yêu nhìn xuống chiếc hộp vuông vắn trong tay, tôi sực hiểu, lí nhí :
- Cháu...cháu rất tiếc...
- Có gì đâu. – Bà cụ mỉm cười, tay nhẹ nhàng xoa nắn chiếc hộp – Ông đã từ bỏ công việc lương cao ở thành phố, cùng bà về quê làm một nông dân bình thường, cuối cùng cũng có thể làm giúp ông ấy một việc.
Tôi cười:
- Hẳn ông rất chiều bà?
- Không đâu – Bà cụ cười khanh khách – Ông ấy rất thích chọc phá bà, chê bai những món ăn của bà, nhưng không có ông ấy, thì cũng chẳng còn gì mà vui vẻ nữa.
- Bà có...buồn không ạ?
Tôi cân nhắc mãi mới dám nói, sợ rằng động đến nỗi buồn của bà cụ, nhưng bà ấy chỉ cười:
- Ai rồi cũng sẽ như vậy thôi cháu. Hằng ngày nhìn ảnh ông ấy, buổi chiều ngồi một mình nghĩ về ông ấy, cảm thấy như ông vẫn còn ở đây. Những ngày còn lại như vậy cũng đủ rồi.
Bà cụ ngước mặt, ánh mắt hiền dịu thanh bình làm tôi cũng vô thức cười mỉm, cảm thán:
- Ông bà thật hạnh phúc.
- Còn cháu thì sao? Bạn trai cháu đâu?
Tôi cười buồn lắc đầu:
- Cháu không có ạ. – rồi chêm vào – Chắc cháu chưa gặp người nào tốt giống chồng của bà.
Bà cụ bật cười:
- Không có người nào là tốt nhất. Thế nào cũng sẽ có một người đáng để cháu tin tưởng, ở bên cạnh người đó, cháu sẽ cảm thấy, đi đâu đi chăng nữa, không có người đó, cũng chỉ là vô nghĩa, đó chính là tình yêu. Và gặp được người đó thì nhất định phải trân trọng.
Tôi thần người lắng nghe, môi nhích lên một nụ cười phức tạp:
- Cháu cũng hy vọng như vậy.
Xe bus cập bến đỗ, tôi vẫy tay tạm biệt bà cụ, lúc xoay người, sững lại khi nhìn thấy hai con mắt đỏ hoe của Hồng Như.
- Tôi nghe nói cậu mất tích, cũng nên giúp đỡ tìm một lần.
Cảm động không thôi, tôi bất giác mỉm cười, Hồng Như cúi xuống nhìn chân tôi, cao giọng hốt hoảng:
- Cậu chân không đi suốt cả ngày đấy hả?
Cả người Hồng Như run lên, chôn chân mà nhìn tôi, nếu không phải đấu tranh nội tâm, có lẽ bây giờ cô đã làm thịt tôi rồi. Tôi nhìn thấy cô khổ sở, cũng không muốn cãi vã, chỉ cảm thấy có thể giải tỏa tâm trạng rồi. Tôi nói:
- Hồng Như...tôi không muốn về nhà...
- Vậy thì đến nhà tôi đi.
Tôi "ừm" một tiếng, theo Hồng Như lên xe máy. Đi suốt quãng đường, cô bắt tôi khai cả ngày hôm nay tôi đã làm gì, gặp gỡ ai, đi bằng cái gì, tôi đang mệt, trả lời qua loa đại khái cho xong chuyện.
- Cậu đi đâu đấy?
- Đi biển.
Hồng Như sốc đến sắp ngất, lại hỏi:
- Điện thoại đâu? Tại sao không gọi được?
- Vứt rồi.
- Có chồng đi Volvo, ở biệt thự nên giàu có quá nhỉ? Hết xem tôi ra gì rồi.
Đoạn dúi vào tay tôi chiếc điện thoại mà tôi đã ruồng bỏ, tôi cười nhẹ, yếu ớt thều thào:
- Hồng Như, trong cuộc đời tôi có cái gì gọi là mãi mãi không?
Cô liền hiểu tôi đang có tâm trạng:
- Anh ta bắt nạt cậu à?
Tôi không trả lời, chỉ im lặng nhìn con đường quen thuộc. Cửa nhà vừa mở, tôi mừng rơn lao đến bên giường đổ ập xuống:
- Giường đây rồi! Giường đây rồi!
Chưa kịp vui mừng cho sướng miệng đã nghe tiếng Hồng Như oang oang bên ngoài:
- Cấm cậu mang cái bộ đồ đó lên giường của tôi đấy.
- Biết rồi, không có đâu.
Tôi lè lưỡi, phủi chân đầy đất cát lên tấm ga giường cho đỡ tức, táy máy mở điện thoại lên, 31 cuộc gọi nhỡ của Hồng Như, 1 cuộc của Minh Khôi, 1 cuộc của Khánh Huy và 3 cuộc của bác Bình. Tôi vứt điện thoại xuống giường, bật cười khô khốc. Cười vì tôi ngu ngốc khiến bao nhiêu người lo lắng. Cười để chế nhạo bản thân. Cả ngày nay tôi đã mong Nguyên Hải lo lắng cho mình cơ đấy. Ai? Cái người lên tin tức thông báo với toàn thế giới hạnh phúc của anh ta sẽ có thời gian nghĩ đến tôi ư? Nực cười.
Tiện tay lấy một bộ đồ trong tủ , tôi vào nhà tắm. Tắm rửa xong xuôi sạch sẽ, mùi thức ăn thơm lừng đưa đẩy tôi đến với căn bếp, trên bàn có hai tô mì tương đen, tôi ngồi phịch xuống ghế, cầm đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng, ngay lập tức phụt ra, vị lạnh làm tê rần hết lưỡi:
- Mua đồ có sẵn thì cũng phải có tâm một chút đi chứ, cậu đang đãi khách đấy!
- Khách á? Cậu tự mò đến nhà tôi thì có! Còn mặc đồ của tôi nữa – Hồng Như đang luộc trứng nói vọng ra. – Aish, cái thể loại ăn chực như cậu, chỉ có nước gửi đến bãi rác thành phố.
- "Vậy thì đến nhà tôi đi", ai đã nói câu đó thế nhỉ?
- Tôi không nói, là ai nói?
- Tôi cũng không nói!
- Không thích thì ra khỏi nhà đi.
- Không thích đấy! Tôi cứ ở lì ở đây, ám cậu hết đời!
Tôi vừa la ầm ĩ vừa bỏ đồ ăn vào lò vi sóng, cộng thêm hai cái trứng luộc của Hồng Như, có thể xem như xong bữa. Ăn xong, Hồng Như ngồi đối diện tôi, chống cằm nghĩ ngợi:
- Bây giờ làm gì nhỉ?
Tôi đang lột quýt, tiện miệng nói:
- Cũng lâu rồi không có "Đêm của con gái" đấy.
- "Đêm của con gái", ý hay!
Thấy cô đồng ý, mắt tôi cũng sáng lên hẳn:
- Thay đồ thôi nào!
Hai chúng tôi dắt tay nhau xuống tiệm tóc dưới phố, trước khi vào còn không quên giao hẹn:
- Chọn đại một kiểu. Một tiếng nữa trở lại, ai chài được một "anh" bằng cái đầu đó thì thắng.
Nói đoạn chạy xộc vào cửa hàng của người ta. Tôi nhắm mắt, dứt khoát chỉ tay xuống album các mẫu tóc, cô nhân viên có vẻ ngập ngừng:
- Chị...chắc chứ ạ?
Lòng quyết tâm của tôi hơi chùng xuống, nhưng nhìn thấy Hồng Như đang thè lưỡi chọc tức, tôi nói:
- Chắc chắn!
Tôi nhắm mắt suốt thời gian làm tóc vì không đủ can đảm để nhìn, hết cắt rồi nhuộm, hết nhuộm đến gội, hết gội đến sấy, khoảng hai nhân viên đến đánh vật với tóc tôi trong suốt một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng có thể quấn khăn ra ngoài. Hồng Như đang trợn mắt ngồi trên ghế, thấy tôi liền lắc đầu:
- Tôi điên rồi! Sao tôi lại theo cậu chứ!
Tôi ôm lấy đầu mình, bất an:
- Anh tôi mà thấy nhất định giết chết tôi.
- Cậu theo phong cách của ai đấy?
Tôi cắn răng lột khan choàng đầu, Hồng Như nửa kinh ngạc nữa buồn cười, ôm bụng cười ngất:
- Lady Gaga.
Lúc mới mở mắt, tôi còn không tin trong gương là mình. Mái tóc đen thẳng mượt gìn giữ suốt 28 năm, thoáng chốc đã bị nhuộm vàng, còn có bấm tóc rồi quấn cao như các kiểu tóc sợi mì của Lady Gaga. Hồng Như cười đến mức rớt cả khan đội đầu, tóc cô...không còn một cọng nào. Tôi ôm mặt cười ra nước mắt, Hồng Như hắng giọng, cuống quýt đội lại khăn.
- Về thẳng nhà không đuợc sao?
Hồng Như thoái chí, tôi nghiêm túc lắc đầu:
- Không được! Chính cậu giao hẹn cơ mà!
Tôi chai mặt đi mồi chài các anh theo kế hoạch, Hồng Như cũng nhanh chóng lặn mất giữa dòng người. Buổi đêm hè nhộn nhịp, ai cũng sợ hãi tránh né vì tưởng tôi có vấn đề, thành ra không lại gần được một người đàn ông nào. Chừng hơn một giờ sau, Hồng Như í ới gọi:
- Khánh My! Tôi lấy được danh thiếp rồi!
Tôi tròn mắt:
- Thật á?! Với cái đầu đó á?
Hồng Như sốt sắng chạy đến đưa cho tôi, tôi vội đọc lướt qua, suýt thì cười đến vỡ cả thanh quản.
- Bác sĩ chuyên khoa thần kinh cơ đấy! Oách thật!
Hồng Như phát hiện ra, giận dữ vứt tờ danh thiếp xuống thùng rác, xẵng giọng ra lệnh:
- Không biết! Bác sĩ hay công nhân cũng là danh thiếp, mau đãi tôi trà sữa.
- Được, được! Cái gì cũng chiều cậu. – Tôi cười đến không thở nổi.
- Khoan đã, chưa đi được.
Tôi lồm cồm bò dậy thì bị Hồng Như đẩy xuống, hỏi:
- Vậy thì làm gì?
- Nối lại tóc đã.
Tôi lại thêm một phen cười nữa.
Trước khi nối tóc hay sau khi nối tóc Hồng Như đều rất ranh ma, cô lừa tôi tham gia chương trình uống ly trà sữa to gấp 5 lần bình thường, nếu thắng sẽ được miễn phí các thứ ăn vặt và ly trà đó, tôi lập tức tham gia ! Tuy vậy, nếu uống không hết, thì phải trả gấp 5 lần bình thường.
Tôi ngậm ngùi móc ví trả tiền, bây giờ ngửi thấy mùi trà sữa cũng muốn ói, nói gì là uống tiếp. Hồng Như đi bên cạnh rất khoái chí, tôi cứu vớt chút danh dự cuối cùng:
- Tôi thừa sức uống, nhưng vừa mới ăn cơm xong. Không thể!
- Lúc nãy cậu vừa thấy ly trà đã suýt ngất, nói gì đến uống?
Thì ra danh dự của tôi đã sớm không còn.
Về đến nhà, bên ngoài đột nhiên đổ mưa lớn, sét sáng loang liên tục rạch ngang trời như nổi trận cuồng phong, không gian tối đen ngoài cửa sổ kia lại càng bội phần hiu quạnh, từng hạt từng hại nặng trịch rơi xuống mái hiên nhà Hồng Như. Hồng Như nhét vào tai tôi chiếc earphone bật bản nhạc yêu thích của tôi và cô, khiến cơ thể đang run rẩy của tôi cũng dần trở nên bình tâm.
- Nghe cái này đi, chẳng may sấm chợp giật đì đùng, cậu nằm vật ra đấy thì ai mà dỗ hả?
Đoạn bật laptop xem phim kinh dị, tôi nằm trên giường đợi, cũng để tiêu hết mớ trân châu óc ách trong dạ. Xem được nửa hồi phim, không nhịn được cảm thán:
- Lâu rồi mới được xem phim thế này!
- Ở nhà cậu không xem phim à?
- Thời sự có được tính là phim không?
Hồng Như vỗ đầu tôi an ủi, tôi bò đến nằm bên cạnh cô, chăm chú xem phim. Cô vốn không xem nổi phim kinh dị, nhưng lại rất thích rủ rê người ta vào rạp, nên lần nào cũng là người bỏ ra ngoài đầu tiên. Hồng Như trùm chăn bịt kín hai tai, la hét hồi lâu rồi chuyển sang phim tình cảm sướt mướt của cô. Tôi buồn chán hỏi:
- Anh chàng xem mặt đó thế nào rồi?
- Xem mặt nào? À, bị Minh Khôi cho một trận rồi.
Tôi búng ngón tay:
- Chính xác, nên như vậy!
Hồng Như chợt chùng xuống, tôi nói:
- Cậu không thể tha thứ cho Minh Khôi sao? Lẽ nào cậu nhìn mà không thấu tấm lòng của anh ấy?
- Tất nhiên là tôi hiểu. Nhưng My à, tôi không thể nào quên cha tôi đã chết oan như thế nào, còn cả gia đình mẹ Kim Ngọc, anh ấy lại là thiếu gia của tập đoàn Hòa Bình lớn nhất nước, trong đầu phải mang nặng bao nhiêu mưu tính, tôi không thể nào quên hết quá khứ để yêu anh ấy được.
Đầu Hồng Như dụi dụi vào vai tôi, tôi đẩy cô đi:
- Chẳng phải cậu vẫn tha thứ cho tôi sao?
- Cậu thì khác. Nếu hận có thể bỏ rơi, còn tôi không bỏ rơi Minh Khôi được.
- Khốn kiếp. – Tôi lầm bầm.
Bộ phim Hồng Như mở đang bàn về tình yêu đơn phương, một trong những yếu tố để người trong lòng đối xử tốt với chúng ta, là lòng thương hại.
Tôi một mình trong căn nhà tràn ngập mùi hương của anh, lủi thủi tồn tại, đôi lúc yếu ớt đến mức vịn vào một câu hỏi thăm bâng quơ của anh mà tiếp tục ngẩng đầu phớt lờ những ánh nhìn dè dặt. Một thời gian tôi không hiểu vì sao Nguyên Hải đột nhiên lạnh lùng như vậy, tôi cố chấp đợi anh từ tốn giải thích cho tôi hiểu, rồi nhẹ nhàng xoa đầu để tôi quên hết những vướng bận căng thẳng ngoài xã hội kia. Tôi cứ sống trong trạng thái lơ lửng như vậy suốt mấy tháng qua, nửa muốn từ bỏ để đỡ phiền muộn, nửa muốn chạy đến bên anh, cho đến khi nhìn thấy anh mỉm cười nắm tay Grace.
Vẫn như lúc xưa, tôi có thể mỉm cười sống tốt, âm thầm chờ đợi anh trở về từ một đất nước xa lạ. Nhưng nay ở khoảng cách gần hơn, tôi mới nhận ra ánh mắt vô cảm của anh có lực sát thương rất lớn, tôi căn bản không thể chịu đựng nổi.
Chẳng lẽ anh cảm thấy giày vò tôi như vậy vui lắm hay sao?
Hồng Như trầm giọng:
- Tôi không hiểu, rốt cuộc anh giám đốc của cậu đang nghĩ gì. Hôm trước vừa lên thời sự bảo đính hôn quái quỷ gì đó, hôm sau lại đến chỗ tôi tìm cậu.
- Tìm tôi?
Hồng Như gật đầu chắc nịch, Tôi không còn tâm trạng xem phim, gối đầu vào chân cô, buồn tủi trong lòng lại trào lên từng cơn:
- Tôi cứ tưởng anh ấy tốt với tôi, thì sẽ có chút gì đó thích tôi. Nhưng từ nhỏ đến bây giờ không thích tôi, mười năm qua đều không thích tôi. Anh ấy đã thích người khác rồi, cậu nói xem, tôi vì cái gì mà phải đau khổ đến vậy?
Tôi khóc nức nở:
- Anh tôi nói, tôi chẳng hiểu gì về tình yêu, thì đừng đâm đầu vào. Đúng là tôi không hiểu. Cô ấy hoàn hảo như vậy, ngoài cười chúc phúc thì tôi còn có thể làm gì chứ?
Hồng Như ôm lấy tôi:
- Khánh My, khóc đi. Khóc cho đã thì buông bỏ đoạn tình cảm này, anh ta không trân trọng cậu, thì sẽ có người đàn ông khác trân trọng cậu.
Tôi sụt sùi, nhận ra ít nhiều cũng mong Nguyên Hải thích mình, dù chỉ một chút, nhưng tôi muốn anh được vui vẻ. So với việc anh ở bên cạnh tôi mà luôn trầm lắng suy nghĩ, thì việc nhìn thấy anh tươi cười từ xa đã là quá đủ.
Hồng Như nằm xuống, mắt nhìn ra xa:
- Tôi chỉ có mình cậu là bạn thôi, đừng có thất tình rồi làm gì dại dột đấy, tôi chịu không nổi đâu.
Tôi ôm cánh tay cô, cảm động đến suýt rơi nước mắt.
Chỉ một lần nữa thôi, qua đêm nay, nhất định tôi sẽ không vì anh mà bận lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro