Chương 12 - 3
Anh nói cái gì vậy?
- 11 năm trước, nhà em xảy ra biến cố, chủ tịch muốn để Minh Khôi theo Lite làm việc, tôi đã đến cầu xin ông để tôi đi thay. Bởi vì tôi biết ai là người đã khiến mẹ em bỏ mạng oan uổng, và tôi biết em sẽ rất đau lòng. Suốt từng ấy thời gian, tôi chưa một giây nào lơ đãng việc chính vì một vấn đề nào khác, ngoại trừ em.
Tai tôi ù đi. Nhà tôi gặp chuyện, Nguyên Hải mất tích, hơn 10 năm sau, anh trở về với danh nghĩa một tay Lite Pawson danh tiếng ngất trời bảo ban, anh thù ghét Andrew. Những sự kiện chóng vánh xoay vần trong đầu, tôi lơ mơ:
- Không đúng...Vậy còn Grace?
- Chỉ có em mới nghĩ cô ta thích tôi thật lòng thôi. Lấy Grace Pawson chẳng khác nào tôi phải phục vụ cho Lite cả đời còn lại.
Bầu trời London rơi xuống những bông hoa tuyết đầu mùa, dần trở nên nhiều hơn, khắp nơi bị bao phủ bởi một màu trắng xóa thơ mộng, ánh mắt Nguyên Hải thấp thoáng tia thành thật, trân trối chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi đờ đẫn nhìn anh, rồi quay người bỏ vào nhà. Ngồi thừ ra trong phòng, tôi lết bước đến bên bàn làm việc, lần mò tìm tấm ảnh chụp Nguyên Hải cách đây hơn 11 năm, tấm ảnh mà tôi dùng để dự thi làm học trò của Jn. Vô thức đưa tay miết nhẹ trên ánh mắt đong đầy nét cười nơi anh, tôi ngồi bó gối giữa phòng, tâm trí hỗn độn vô thức lan man đến ánh mắt lạnh lẽo nhưng không đổi dời của Nguyên Hải ban chiều. Lồng ngực đờ đẫn nổi lên cơn nhói đau đớn, tôi lần mò ôm chặt áo anh, thở dài.
Sau khi đến đây, tôi đi làm bán thời gian sáng chiều, thời gian rảnh dùng để vào thư viện nghiên cứu, hay tập tành bấm máy ở đâu đó, bận đến mức thời gian ngồi thừ ra suy nghĩ cũng không có. Một hôm nọ, tôi chụp ảnh gần trường đại học London, nhìn sinh viên tươi cười bước ra khỏi cổng trường, tim chợt trào lên nhớ nhung một bóng dáng đĩnh đạc cao ngạo. Trong lòng buồn man mác khó tả, tôi không còn tâm trí chụp ảnh, bèn cất máy trở về nhà.
Mấy tháng bận rộn, hóa ra là để xóa nhòa hình ảnh của anh.
Điện thoại tôi reo một tiếng nhẹ vì tin nhắn mới, từ Lite.
"Đừng quên bữa tiệc kỉ niệm 20 năm thành lập tập đoàn vào ngày mai, sẽ có xe đến đón cô."
Buổi tối hôm sau, quả nhiên người của Pawson luôn đến rất đúng giờ, tôi còn chưa kịp khóa cửa đã thấy chiếc xe màu đen đỗ ở trước nhà, bèn vội vàng chạy xuống. Vừa mở cửa đã thấy Lite ăn mặc chỉnh tề ngồi bên trong, dọa tôi một trận suýt chết.
- Chào buổi tối.
Tôi hòa nhã bước vào trong xe, Lite ậm ừ, lại khẽ nhíu mày nhìn bộ váy bên trong lớp áo khoác của tôi:
- Vì sao không mặt bộ váy tôi đưa đến?
- Tôi cảm thấy bộ váy này có phần phù hợp hơn, dù sao tôi tỏa sáng thì vẫn là ông hưởng danh tiếng mà thôi.
- Tôi không hy vọng, mà đang nhắc nhở cô, không được sơ suất.
Tôi gật gù, Lite nhếch miệng cười nhạt:
- Tuy chưa công khai, nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ kết hôn với Andrew, mặc áo của người đàn ông khác là điều không thể chấp nhận.
Tôi bấu vào áo khoác của Nguyên Hải đang mặc trên người, kết hôn với Andrew chính là thứ giữ tôi không thể phản bội nhà Pawson. Tôi không hiểu, cả tôi lẫn Nguyên Hải đều bị giữ bằng cách này, lẽ nào hạnh phúc của con cái đối với Lite rất rẻ mạt?
- Tôi chưa từng chấp nhận Andrew là đối tượng kết hôn, tôi cũng đã đi xem mặt rồi.
Lite chẳng mảy may kinh ngạc:
- Tôi biết.
Ngược lại là tôi giật mình nhìn ông ta, sau gáy đột nhiên lạnh buốt.
- Nếu cô chỉ cậy vào một sinh viên mà chống đối hôn sự này, thì cũng đánh giá thấp tôi quá rồi. Tôi không tin cô nhẫn tâm đẩy cậu ta vào chỗ chết.
Tôi bất mãn nghiến răng, tôi căn bản không thể đối phó người đàn ông này.
- Buổi tiệc hôm nay, Jackson cũng sẽ đến.
Tim tôi khẽ dao động, gượng miệng đáp:
- Chủ tịch Hòa Bình luôn trọng tình nghĩa, sự kiện lớn thế này đương nhiên sẽ có người đến.
- Cậu ta vốn làm việc khép kín, nhưng cánh báo chí lại nhạy cảm quá rồi.
Tôi vẫn ngơ ngẩn không hiểu, từ khi đến London tôi cắm đầu vào làm thêm, thời gian ăn còn không có, nói gì đến lên mạng. Rốt cuộc đã bỏ lỡ những chuyện gì?
- Đại hội cổ đông sắp đến của tập đoàn Hòa Bình, Jackson sẽ từ chức.
Suýt tí nữa tôi đã bật dậy, cả khuôn mặt đều hiện lên một vẻ bàng hoàng, Lite vẫn thản nhiên đón tia nhìn đăm đăm từ tôi:
- Cô là người duy nhất có thể thuyết phục được Jackson, thuyết phục cậu ta đừng từ chức.
Tôi thoáng kinh ngạc, lại lờ mờ đoán được:
- Là vì Andrew?
- Đứa con trai này không thể dùng được nữa rồi. Trước khi tôi tìm một người khác thay thế, Jackson buộc phải ngồi ở vị trí đó.
Tôi cười nhạt:
- Jackson thành công rồi.
- Thành công về điều gì?
- Anh ấy ở bên cạnh ông lâu như vậy, ông vẫn không hiểu được tâm tư anh ấy. Chỉ cần anh ấy muốn làm, bất cứ ai cũng không khuyên nhủ được, cả tôi cũng không.
Lite im lặng, suốt cả quãng đường còn lại, tôi vẫn đắm mình trong trầm mặc.
Lite Pawson vốn là người thích khoe khoang, đương nhiên buổi tiệc mừng 20 năm của tập đoàn cũng lộng lẫy không kém. Cả khán phòng chìm trong tiếng reo hò ngưỡng mộ, Lite có lẽ cũng chỉ hận không thể dát vàng lên từng ngóc ngách của phòng tiệc. Tôi lịch thiệp cầm ly rượu đi khắp nơi chào hỏi, hóa ra tài kết giao học lỏm từ Minh Khôi lẫn công việc Marketing lại có ích như vậy, ít ra ấn tượng của tôi đối với các đại diện khác cũng không tồi. Khi tôi đang bàn chuyện phiếm với một đại diện lắm mồm của tập đoàn Commissie của Hà Lan, một đại diện khác cùng Nguyên Hải đi đến trước mặt tôi:
- Xem ra ở chỗ của cô đây thực sự rất thú vị, ai cũng khen hết lời.
Anh ta đang định giới thiệu, tôi đã từ tốn ngăn lại:
- Khoan đã, hãy để tôi đoán.
Anh ta "ồ" một tiếng hứng thú, cùng đại diện tập đoàn Commissie chăm chú lắng nghe, tôi nhìn lướt qua một lượt, nói:
- Giày Monceau Richelieu từ Louis Vuitton, nước hoa Poivre của Parfums Caron, chẳng ai diện đồ hiệu đắt tiền nhưng của nước ngoài ở một nơi đầy rẫy người thể hiện như thế này, tôi có thể chắc rằng anh đến từ Pháp. Tôi vẫn còn phân vân, cho đến khi nhìn thấy chiếc đồng hồ Passionné của hãng Erfolg ở Pháp trên tay anh, hẳn là tập đoàn mà anh đại diện.
Anh ta liền không ngớt ánh mắt tán thưởng:
- Quả là danh bất hư truyền, cô cũng cao tay đấy. Một người như cô, tôi thắc mắc làm gì ở một bữa tiệc cứng nhắc thế này?
Tôi chán nản đảo mắt:
- Anh thấy buổi tiệc này thế nào?
- Rất đẹp, rất lộng lẫy, khiến người ta hoàn toàn cảm thấy sự sang trọng.
- Không, không, không. Ở đây còn thiếu một thứ.
- Xin hỏi, thiếu thứ gì?
- Sự thú vị.
Anh ta bật cười sảng khoái, tôi cũng phụ họa cười theo mấy tiếng. Ánh mắt bất chợt bắt gặp ánh nhìn trầm lặng như nước, hôm nay Nguyên Hải vận một bộ vest rất chỉnh chu, làm một Jackson cao ngạo lãnh đạm không thích giao thiệp.
- À – đại diện Erfolg vỗ trán, lại cười xòa – Vị này có cần đoán không đây?
Tôi cũng cười phụ họa, giả vờ nhìn ngắm Nguyên Hải:
- Thật có lỗi, tôi chỉ cảm thấy quen thuộc, không nhớ được là ai. Nhưng tôi biết chắc anh ta sẽ không để tôi đoán, vì vậy đành phải hỏi đích danh.
- Lại trúng rồi, người này quả có chút thần bí. – đại diện Erfolg cười khà khà – Là tổng giám đốc của tập đoàn đa nghành Hòa Bình, Jackson.
- Ồ, ra là anh! – tôi mừng rỡ đưa tay – Nghe danh đã lâu, nay mới được tận mắt chứng kiến người thật, quả đúng là phong thái đĩnh đạc hiếm ai bằng.
Bàn tay đưa ra giữa không trung nhưng Nguyên Hải lại không buồn bắt lấy, gương mặt lạnh lẽo không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, tôi vội chữa cháy:
- Tôi chính là thích những người dứt khoát như anh, không thích bắt tay nhàm chán.
Mọi người lại một lần nữa cười, tôi định theo đại diện Commissie đến chào hỏi vài người mới đến, lại bị tiếng nói của Nguyên Hải giữ lại:
- Lần sau đừng đưa tay ra nữa, tôi sẽ ôm em đấy.
- Đây là bữa tiệc của Lite Pawson, huy hiệu vàng Pawson tôi cũng đã đeo rồi, chẳng lẽ lại vì anh mà đi oang oang cho mọi người rằng tôi là con tin từ tập đoàn Hòa Bình?
Nguyên Hải im lặng không nói, tôi lên tiếng:
- Sau bữa tiệc có thể ở lại một chút không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Được.
Tôi lại hòa vào đám đông, cố gắng thích nghi với từng người một, bấy giờ tôi mới cảm nhận được sức nặng của chiếc huy hiệu bên ngực trái, mọi cử chỉ đều phải hết sức cẩn trọng.
Bất chợt có tiếng sấm đùng đùng dội đến, tôi hoảng loạn thét lên, trước mắt chỉ còn là một mảng đen tối, cơn nấc nghẹn thi nhau choán lấy mọi tiếng hét bất lực, khi tâm trí tôi đang bị nhấn chìm bởi mảng ký ức ghê rợn, có một người đã ôm lấy tôi.
Nguyên Hải...?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro