Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - 3

Suốt trên đường từ cổng về phòng làm việc, không ít người nhìn tôi bằng những ánh mắt khác nhau, đa phần là khinh bỉ dè bỉu, tưởng như tôi có thể đọc được suy nghĩ của họ "Hóa ra là cháu chủ tịch, nên mới tác oai tác oái mấy năm như vậy." Tôi vốn không quan tâm, chỉ khi đứng trước cửa phòng nghiên cứu Marketing, cảm giác ngập ngừng sợ hãi mới xộc lên căng thẳng. Tôi rất sợ hãi, sợ tất cả bọn họ đều quay mặt lại với tôi, nên mới quyết định nghỉ việc nhanh đến mức đó. Giám đốc Marketing mới bổ nhiệm thay cho Gia Phú vô tình đi đến, thấy rồi liền lộ vẻ ngạc nhiên:

- Khánh My? Tôi tưởng đã nhận được đơn xin nghỉ của cô rồi?

- À, làm phiền một chút, tôi đến lấy đồ đạc.

Anh ta hời hợt gật đầu, toan đi nhưng lại dừng bước:

- Cô nói những người cùng phòng rằng tôi nhận được đơn rồi, bọn họ ngày nào cũng viện ra một lý do bao che việc cô nghỉ làm, phí công lắm.

Tim tôi giật thót lên, lịch sự nhận lỗi:

- Xin lỗi anh, tôi sẽ nói với bọn họ.

Đợi giám đốc đi khỏi, tôi mới rút hết can đảm, quyết định tiến vào.

Năm cặp mắt chĩa vào tôi đứng ở cửa phòng, tôi hít một hơi, đẩy cơ mặt lên thành một nụ cười, nhưng vẻ ngần ngừ là không thể nào che giấu:

- Tôi...đến lấy đồ...

Suốt thời gian tôi đóng gói đồ đạc, những người còn lại đều cố ý liếc mắt quan sát. Tôi lấy từ trong hộc bàn vài cái móc khóa nhỏ nhỏ mà mỗi lần đi công tác tôi đều mua về, ném cho mỗi người một cái, cười nói:

- Quà lưu niệm đấy, sau này các người không được quên tôi đấy! Không thì tôi sẽ đến nhà từng người ăn vạ.

Dứt lời vẫn không có phản ứng, nụ cười nhuốm màu buồn rầu, tôi quay người bước đi. Thùy Trang ngồi cạnh lạnh lùng đẩy ghế đứng dậy, tim tôi đập thình thịch, cô đột nhiên bật khóc nức nở:

- Con nhỏ này, ai cho phép cậu đi? Tôi sẽ nhớ cậu lắm!

Tôi cũng ứa nước mắt, nói không nên lời:

- Các cậu, tôi tưởng...

Thanh Thúy cũng hiên ngang ngồi lên bàn tôi, bĩu môi:

- Bỏ cậu vì cậu là cháu chủ tịch à? Buồn cười. Cậu lăn lê đi khảo sát cùng bọn tôi, một hộp cơm chia cho 5, 6 miệng ăn với bọn tôi, làm loạn để cứu bọn tôi, mấy năm nay vui buồn cùng gánh, cháu chủ tịch kiểu gì đây? Hàng nhái à?

Tôi bật cười trong khi hai hàng nước mắt cảm động cứ thể lăn dài, cô chậc lưỡi:

- Nếu biết cậu to lớn thế này, tôi đã đối xử với cậu tốt hơn một chút.

- Ví dụ? – Tôi chớp mắt.

- Chẳng hạn như giảm nợ cho cậu vài nghìn, nhờ cậu mua cơm sẽ mua ở cửa hàng xa hơn để cậu tập thể dục...

Tôi lườm cô, Như Quỳnh hỏi:

- Không hối hận chứ?

- Cậu không hiểu gì cả, thả con săn sát bắt con cá rô, nghỉ việc ở đây rồi sẽ có nhiều cơ hội hơn với trai Tây. – Tôi cười.

- Sáu múi? – tiếng nói Nhã Duyên từ cuối phòng vọng tới, cùng với đôi mắt sáng rỡ.

- Và da ngăm! – Tôi hứng khởi đáp.

- Ủng hộ Khánh My nghỉ việc!! Ủng hộ Khánh My nghỉ việc!!

Minh An hào hứng gây phong trào, tiếng la lớn đến mức người đi ngang cũng phải ngó vào, cả phòng lật đật bịt miệng cậu cười hề hề. Mãi tôi mới nhận thấy sự đặc biệt.

- Khoan đã!

Tôi cầm tay Như Quỳnh, rồi cầm tay Minh An, cái thứ nho nhỏ sáng lấp lánh ở ngón tay út của họ giống hệt nhau, cả phòng tôi cùng thốt lên kinh ngạc:

- Nhẫn đôi! Ối giời đất ơi!

Như Quỳnh hắng giọng mấy cái, Minh An đáo để ngẩng mặt:

- Thì làm sao? Đừng có mà nhìn Quỳnh của tôi bằng ánh mắt đó.

- Quỳnh của cậu ? Các người...Các người... – Tôi ôm tim thở gấp – Chỉ còn mình tôi thôi sao? Thế gian có bao giờ công bằng?

Nhã Duyên vỗ vai tôi:

- Nếu bên ấy lương cao, nhất định phải hú bọn tôi một câu.

Tôi ngoắc tay khẳng định với cô, cả phòng thay phiên nhau, người ôm ấp, người pha trò vài câu, Mai Phương ôm lấy tôi:

- Cảm ơn cậu, không có cậu tôi sẽ mãi không có bạn bè như mấy người họ.

Tôi cười đẩy cô, khẽ thở dài.

Tôi sẽ nhớ mấy cậu lắm.

Tôi nhân l1uc Nguyên Hải vẫn ở công ty mà về nhà lấy balo đã soạn sẵn rồi vội vã rời đi. Bà quản gia suốt đoạn đường vẫn theo sát bước tôi, đến tận khi tôi sắp rời khỏi cổng lớn, bà ấy đột nhiên đặt vào tay tôi một hộp thức ăn nóng hổi. Tôi thắc mắc ngẩng mặt, bà ấy im lặng một lúc, rồi nói với cái giọng nhạt nhẽo như mọi ngày

- Cô Khánh My, cô là cô chủ của tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra bao lâu nay vẫn luôn là bà ấy lẳng lặng đứng sau lưng tôi, khi tôi ương bướng làm trò không có một lời trách cứ, khi tôi đau đớn tuyệt vọng cũng chẳng có lấy một câu hỏi han, nhưng bà ấy chẳng bao giờ rời đi, lặng lẽ sưởi ấm trái tim tôi.

Bà ấy từ lâu đã hiểu tôi sẽ không trở về, nhưng lại không ngăn cản. Sống mũi cay xè, tôi vươn tay ôm chặt bà quản gia, dúi mặt vào vai bà ấy, bà ấy cũng dịu dàng vỗ lưng tôi.

- Bà cũng sẽ là con người nhiều lời nhất cuộc đời tôi.

Dứt lời liền dứt khoát chạy đi.

Đến nhà bác Bình, tôi la lối khi vừa đặt chân vào phòng ngủ đã thấy ông đang ngồi thưởng trà đá:

- Cái gì đây? Bác à, sao lại uống đá?

- Có hơi ngột ngạt, nên thay đổi một tí...

- Dù vậy cũng không thể uống đá được, tuổi cao rồi mà. - Tôi gọi người thay bình trà, vừa càu nhàu không ngớt miệng.

Bác Bình nở nụ cười hiền, hỏi tôi trong lúc nhấm nháp tách trà ấm vừa được thay mới:

- Nghe Nguyên Hải nói con ốm, không sao chứ?

- Không ạ.

- Susan Normile thế nào rồi?

Tôi bực bội:

- Đừng nhắc đến nữa.

- My à, Lite cần một người khiến lão có thể chắc chắn tin tưởng chúng ta. Vài ngày nữa Andrew sẽ đến đây, bác...

- Bác không muốn từ bỏ phải không?

Lòng tôi nhộn nhạo rất nhiều cảm xúc khó diễn tả, gấp gáp nói:

- Con có thể đi, nhưng người hắn cần là bác. Bác sẽ không sao chứ?

Bác Bình vội chặn lời:

- Không đâu, từ sau chuyện của Minh Tuấn, bọn họ đã luôn nhắm vào con. Chỉ cần con đi, bọn họ liền tưởng mình đã nắm thóp được tất cả. – tôi lặng người trầm mặc, ông tiếp – Hãy giúp bác, nếu thua Lite Pawson, gia nghiệp này có thể bị xóa bỏ hoàn toàn.

Tôi cười chua chát:

- Từ bé đến lớn, con vẫn xem bác là một người cha, nhưng bác đối với con chẳng còn gì hơn một con ngựa huấn luyện kĩ càng. Suy cho cùng, dẫu ngựa có thịt nát xương tan, tướng vẫn có thể vinh quang trở về.

Đôi mắt mờ đục trước mắt thấp thoáng tia nhìn ngỡ ngàng, ông máy môi muốn nói gì đó, tôi đã vội đứng dậy:

- Đi London là quyết định của con, con sẽ tự mình chịu trách nhiệm. Từ nay tất cả những chuyện của tập đoàn Hòa Bình, con tuyệt đối không can dự, để tránh mối nghi ngờ từ Lite, mong bác hiểu cho.

Tôi hấp tấp quay người bỏ đi, lại nghe tiếng nói rất khẽ của ông từ phía sau lưng:

- Những ngày đầu tiên có lẽ sẽ rất khó sống, phải luôn luôn cẩn trọng với Lite, đừng mạo hiểm cả mạng sống của mình, đừng hành động tùy tiện. Bác...sẽ đến đón con.

- Không cần.

Tôi nén lại cơn xúc động cuộn trào, khép cửa đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro