Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌼bươm bướm vỗ cánh🌼

Hai mươi mấy năm cuộc đời trôi qua, hơn hai phần ba là sống như một người bình thường, thậm chí có lúc đi ở ké Seo Youngho rồi ăn mì tôm cả tháng, Minhyung vẫn ý thức được rõ ràng mình là ai. Cậu là người thừa kế của một tập đoàn lớn, dù rằng Minhyung chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận phần tài sản đó. Người ngoài nhún nhường cậu, tôn trọng cậu, cố gắng gạt bỏ mọi khoảng cách để làm quen với cậu là vì thứ thân phận đã có từ trước khi ra đời. Nhưng Na Yuta thì khác, Na Yuta sẽ khác. Minhyung biết thế từ những ngày đầu tiên gặp gỡ, vậy mà không ngờ có lúc cái khác mọi người của Na Yuta lại làm cho Minhyung không biết là tức giận nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn.

"Em nói em xây hẳn một cái bệnh viện! Lúc đó làm trưởng khoa hay viện trưởng cũng được, mắc gì cứ phải đi làm thiếu tá thừa tá?"

Lee Taeyong ngồi trên bàn bếp, chống cằm nghiêm túc nhìn Minhyung. Youngho đi trực bệnh viện gần ba ngày chưa về, nhà cửa ngổn ngang, Minhyung ngồi như một thứ đồ nội thất nhàu nhĩ trong phòng bếp. Chai rượu đã vơi hơn phân nửa nhưng Taeyong mới chỉ được uống một ly con.

"Hoặc nếu không cần em!", Minhyung nấc lên. "Không cần em thì cứ làm bác sĩ bình thường thôi, ai dám trách? Làm bác sĩ chưa đủ tự hào hay sao?"

Taeyong nạy vài viên đá cho vào ly rượu của Minhyung, lại rót thêm một chút dưới đáy ly. Minhyung mua cả thùng đồ tươi sống sang từ chiều nhưng không hề nấu thứ gì, Taeyong đành nướng bậy hai miếng thịt gì đó là lạ để nhai cho đỡ buồn miệng. Chờ đến khi Minhyung không còn gì để nói, Taeyong mới lặng lẽ hỏi một câu:

"Em có biết em là ai không?"

Minhyung nói:

"Em được chọn gia cảnh chắc? Cái đó đâu phải lỗi của em?"

Taeyong lắc đầu, tay không ngừng lắc ly rượu:

"Không, đừng bao giờ nói thế. Chín mươi, nếu không muốn nói là chín mươi chín phần trăm người sống trong thành phố này đều sẽ chấp nhận đổi cuộc sống người ta đang có lấy vị trí của em. Gia cảnh của em là phước đức của em, không phải là lỗi. Yuta mới là đứa có quyền nói câu đó."

Minhyung im lặng. Taeyong nhấp một ngụm rượu, tự hỉnh mũi kì thị món thịt khô cháy mình làm:

"Yuta nó có quá trời lý do để lo cho sự nghiệp của nó. Hỏi một câu thật lòng, nếu nó hớn hở nịnh em xây cho nó cái bệnh viện để nó làm giám đốc, em có còn yêu nó không? Na Yuta núp gầm chạn nhà em không phải là Na Yuta em yêu. Nếu muốn yêu đứa nào yêu em vì em là con bố em thì yêu quách ông gì... Ông gì đó?"

"Jung Jaehoon", Minhyung đáp. "Dạo này Kim Doyoung nhà em tí thì tống anh ta vào tù."

Taeyong nhún vai không quan tâm lắm. Minhyung không dám ý kiến trước mặt Yuta nữa - từ sau hôm đó, cậu đâm ra sợ Yuta to tiếng. Vì Yuta chưa từng mắng mỏ, Minhyung chỉ gặp thiếu tá Na Yuta một lần thì đã mơ hồ hình thành bóng ma trong lòng. Minhyung chẳng có ai để giãi bày, đến lúc không chịu được nữa thì mới đi tìm Lee Taeyong nói chuyện. Dù rằng có nguy cơ Lee Taeyong và Seo Youngho cùng một giuộc, rồi Seo Youngho sẽ mang chuyện lên bệnh viện tâm sự với Yuta, quả bong bóng buồn bực ở trong lòng Minhyung đã phình to đến mức buộc phải vỡ tung ra.

Điều cay đắng nhất là đến một kẻ không màng suy tính trước sau như Lee Taeyong cũng ủng hộ Yuta. Cho đến cuối cùng, vẫn không có ai coi cậu như là Lee Minhyung.

--

Yuta vẫn là không biết phải xử sự thế nào khi Minhyung không nói chuyện. Loay hoay mãi với mưa bụi và áo khoác, cuối cùng Yuta mới sáng tác ra được một câu đùa:

"Uống nhiều sao không gọi anh uống với?"

"Mình dừng lại được không?"

Minhyung chẳng ngờ rằng mình lại có thể nói ra dễ dàng như thế: từng từ một bật ra trên môi cậu gọn ghẽ, âm thanh trong trẻo vô tư đến nỗi chính Minhyung cũng phải giật mình. Hoặc giả chính Minhyung cũng đã mệt rồi nhưng cậu lại không nhận ra. Một Na Yuta giấu không cho cậu biết sự thật về con tàu bệnh viện, một Na Yuta biết sự thật rồi nhưng vẫn một lòng muốn nhanh nhanh đạt được thành tựu để có thể sớm đứng cạnh Minhyung bất chấp việc bản thân có thể hi sinh bất cứ lúc nào, Minhyung không chịu nổi gánh nặng lớn đến thế.

Mọi thứ im ắng, chỉ còn mưa tiếp tục rơi. Minhyung thò một tay ra nắm tay Yuta, năm ngón tay níu chặt lấy mu bàn tay cậu. Yuta không thể không nghe rõ, nhưng Minhyung vẫn nhắc lại một lần:

"Mình chia tay được không Yuta?"

Lồng ngực như bị siết chặt, Yuta bất giác liếc nhìn gò má Minhyung. Cậu đã gầy đi nhiều so với lần đầu hai người gặp, lúc này gò má lẫn đường xương hàm của Minhyung đều đã hiện rõ ra. Yuta hớp vào một ngụm không khí lạnh ngắt rồi buộc phải ho lên, Minhyung kiên trì nhắc lại:

"Mình chia tay được không? Yuta muốn gì em cũng đáp ứng, chỉ cần chia tay thôi."

Im lặng hồi lâu, Yuta chỉ có thể nói:

"Em biết là nếu chúng ta chia tay thì anh vẫn đi đúng không?"

Minhyung lắc đầu:

"Chúng ta chia tay rồi, anh sẽ không đi."

Yuta nói:

"Chia tay rồi thì anh sẽ không còn lý do để ở lại nữa."

Minhyung bật cười:

"Vì em cần Yuta ở lại, nên chắc chắn Yuta phải ở lại thôi. Nhưng sau đó Yuta sẽ ân hận vì không đi, sẽ chửi bới em là đồ nhà giàu không biết nghĩ đến cảm nhận của Yuta, sẽ nói em rằng ước gì em chưa từng xuất hiện, nên chúng ta phải chia tay trước."

"Anh xin lỗi, lần trước anh không nên nói là nếu không vì em thì anh đã không lên tàu. Anh chỉ... anh giận quá nên..."

"Chia tay được mà Yuta? Em sẽ sống tốt, Yuta cũng sống tốt. Chúng ta không cần ở chung một chỗ mới hạnh phúc đâu."

Yuta vừa toan hé môi, Minhyung đã tiếp tục nói:

"Yuta có thể tìm người hợp với mình hơn em nhiều, Yuta sẽ tốt mà? Em cũng không phải là duy nhất đâu Yuta ơi, tìm đại một người trong bệnh viện thì người ta cũng sẽ dịu dàng yêu Yuta thôi."

Yuta mấp máy câu anh xin lỗi, Minhyung dường như không còn nhìn tới cậu nữa mà chỉ nói ra những điều ai cũng từng nghĩ trong lòng.

"Em cũng sống tốt, có nhiều người y... Nhiều người muốn sống với em cả đời. Chắc đâu đó sẽ có người muốn ở nhà với em chứ? Sẽ có người muốn đưa con em đi học, đến Jaehoon còn hẹn em về ở chung để ngày nào cũng thấy mặt em mà, đúng không Yuta?"

"Em sai rồi, em xin lỗi. Để em ra nước ngoài cũng được, nơi nào em cũng có nhà. Yuta cứ ở lại đây đi, em đảm bảo cả đời Yuta cũng không cần thấy em đâu. Nơi nào em cũng có nhà, rồi em sẽ có gia đình nữa."

"Nếu Yuta muốn tiếp tục làm quân y thì để em sắp xếp, không có gì em không làm được. Yuta chỉ cần chia tay em thôi."

"Để làm gì?"

Giọng nói của Yuta khô khốc nhưng không hề mang theo một tia gắt gỏng. Minhyung níu chặt tay Yuta, đáp:

"Để không bị ngạt thở. Em biết Yuta ghét mọi thứ thuộc về em, nhưng em cam đoan là chỉ em mới làm Yuta ngạt thở thôi. Người khác không như em, Yuta đừng lo. Chỉ cần chia tay em rồi, Yuta sẽ thấy sống bình thường cũng không sao đâu. Do em hết, nếu ngay từ đầu không gặp nhau thì tốt biết mấy."

Đến cuối cùng, Yuta mới biết rằng mình cũng chỉ như nhiều người khác. Vì Minhyung giàu có, việc yêu cậu đã là việc mà Minhyung phải hạ mình xuống, Yuta sẽ không có tư cách để từ chối lời chia tay. Từ chối rồi làm sao, cậu có thể nào như Jung Jaehoon, mỗi ngày đều lái xe đến nhà Minhyung đập cửa hay không? Cậu có thể mặt dày gửi hoa, xin Minhyung rằng em đừng bỏ đi hay không?

Yuta tém lại tà áo khoác, để áo khoác trùm kín chân Minhyung. Giọng Minhyung ráo hoảnh, mà trong lòng Yuta cũng thế.

"Em chắc là em vẫn sống tốt?"

Minhyung gật đầu:

"Em... có tiền mà..."

"Em sẽ muốn cùng với người khác nuôi con gái?"

Minhyung gật đầu.

"Em biết buộc tóc đuôi gà rồi."

"Em muốn mỗi ngày mở mắt đều không thấy anh?"

"Em bận làm việc..."

"Em có thể xem như chưa từng biết anh không?"

"Được."

"Được rồi. Anh đưa em về."

Yuta tháo đôi tất dưới chân, đi vào chân Minhyung. Đôi tất quân đội kéo dài lên tận nửa cẳng chân, Yuta lại tỉ mẩn gấp xuống từng nếp gấp một. Xong xuôi đâu đó, cậu quỳ xuống, vỗ lên vai mình:

"Lên anh cõng. Bẩn thế này sao em đi chân đất ra đây được vậy?"

Minhyung cắn môi nhìn tấm lưng Yuta ở ngay trước mắt. Yuta vẫn kiên nhẫn quỳ, mặc kệ mưa nhè nhẹ đáp lên mi mắt rồi gò má cậu.

Hai mươi hai tuổi, Minhyung ra trường rồi gặp Yuta. Sáu năm dài đằng đẵng từ lúc chạy theo Yuta cho đến lúc không thể chạy theo, cậu vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần mình có một lần thôi thì sẽ không bao giờ buông tay nữa. Bởi Minhyung có thiếu gì đâu - không chia tay vì hết yêu, không chia tay vì Yuta không yêu, dĩ nhiên không chia tay vì nghèo quá. Chẳng ai ngờ được một lời nói vô tư của Minhyung lại làm cho mọi việc khó khăn như thế. Minhyung ghé người ôm lấy cổ Yuta, dụi mặt xuống gáy cậu.

Yuta hít một hơi sâu rồi thở dài. Không khí như dính chặt vào phổi, Yuta nặng nề đứng lên. Muốn hỏi em đừng đi xa được không, rồi Yuta chợt nhận ra rằng mình từng ích kỉ bao nhiêu khi nghe Minhyung xin cậu đừng đi đâu nữa. Yuta làm như chỉ một mình cậu nhớ Minhyung khi cậu rời thành phố, nhưng nếu như thành phố không có Minhyung thì sợ là đến bước một ngón chân ra khỏi bệnh viện, Yuta cũng không muốn. Nơi duy nhất trong thành phố mà người ta không muốn gặp người yêu thương của mình chỉ có thể là bệnh viện mà thôi.

--

Lee Taeyong và Seo Youngho ở trong phòng, bấm nhau bầm cả tay vì trông thấy cảnh Yuta cõng Minhyung xuống cầu thang. Taeyong trách Youngho cả đời chưa cõng bồ lấy nổi một lần, Youngho loay hoay không biết làm sao tắt được âm thanh chụp ảnh trên điện thoại, anh nhất định phải chụp một tấm để sau này làm quà mừng đám cưới. Mưa bên ngoài vẫn cứ rơi từ từ, đèn vàng trước cửa nhà Youngho vẫn sáng.

Cả thế giới vẫn thế, cả Na Yuta và Lee Minhyung cũng vẫn thế, dường như không hề hay biết rằng bọn họ đã chia tay.

Đường về khá dài, Yuta cũng không cố tình đi chậm. Một đôi lúc, Yuta đưa tay làm dấu xe công vụ với bốt gác giao thông rồi vượt hẳn đèn đỏ để đi nhanh. Khu rừng của Minhyung đã được giăng thêm rất nhiều đèn, không còn đáng sợ như mùa mà Minhyung còn ở với Jung Jaehoon. Yuta dừng xe sát mép đường, cậu không hề bấm mở khóa mà Minhyung cũng không có ý định xuống xe. Nước mưa thỉnh thoảng rắc lộp độp lên nóc xe, Yuta đếm đủ bốn mươi mốt hạt nước mưa chẳng để làm gì cả rồi nhẹ giọng nói:

"Lee Minhyung, chúng ta chia tay thôi."

Minhyung gật đầu.

"Năm ngày nữa anh đi rồi. Nếu em không để anh đi thì làm ơn cũng đừng cất nhắc anh tới bất cứ chỗ nào hết. Để anh làm bác sĩ bình thường."

Minhyung mím chặt môi. Na Yuta rõ ràng hiểu cậu. Nhưng Minhyung cũng đã có tính toán của riêng mình, chẳng qua là cậu biết Yuta không đời nào chịu nhận lấy giúp đỡ từ Minhyung.

"Anh biết anh sẽ sống tốt. Em đừng lo."

Minhyung lại gật đầu.

"Anh không bỏ bữa nữa, sẽ bớt uống cà phê lại. Anh tự biết mua áo ấm cho anh."

Lần này Minhyung chỉ mỉm cười. Đầu mùa lạnh, có hôm Minhyung kéo Yuta đi một lượt quanh khu Amber Forest, buồn cười là áo hàng hiệu kiểu gì đắp lên người Yuta cũng thấy sai sai. Đến khi bác sĩ Na ngồi khoanh chân ăn mì gói với chiếc áo hoodie và quần thể thao lót nỉ bên trong, Minhyung đành đầu hàng chấp nhận sự thật để mà lăn vào lòng cậu.

"Anh xin lỗi", Yuta nói. "Anh xin lỗi. Anh xin lỗi."

Minhyung gật đầu. Cậu lần tay sang đặt trong tay Yuta, Yuta cũng tự động siết lấy. Chừng vài phút sau đó, Minhyung mở cửa xe nhảy xuống, ngay lập tức báo hệ thống bảo an thêm biển số xe của Yuta vào danh sách cấm ra vào. Yuta nhìn theo cho đến khi phòng khách rồi phòng bếp của Minhyung sáng đèn, cậu lùi xe, một mình quay về thành phố.

Sau gần ba trăm ngày ngắn ngủi, lại một lần nữa, Na Yuta chỉ có một mình.

--

Mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi mùa đông hết rồi mùa xuân qua mà không ai kịp để ý. Ba ngày sau đó, Yuta bị đàn em của Jung Jaehoon vây đánh. Lần này Yuta không chống cự được lâu lắm, nhằm lúc cậu chỉ mới bị gãy một chân và mấy dẻ xương sườn thì cảnh sát ập đến. Mấy tên đàn em bị bắt, khai ra tên Jung Jaehoon rồi vui vẻ vào tù. Jung Jaehoon đang lo sốt vó chuyện công ty, gã đồng ý nhận tội để đổi lấy gói cứu trợ mà Kim Doyoung ban phát. Na Yuta không thể lên tàu đúng hạn, vì đã có lý do chính đáng nên được bảo toàn quân tịch. Yuta nằm viện một tháng, đến khi xuất viện thì tiếp tục ở lại đơn vị chăm sóc sức khỏe cán bộ cấp cao, đơn vị gửi cậu về bệnh viện trung tâm để học tập và giảng dạy. Đúng lúc đơn vị thiếu người, Yuta được đôn lên vị trí cao hơn, nhận thêm một bậc tiền lương, bệnh viện lại hết sức o bế vì tiếng tăm của cậu kéo kha khá khách VIP là người nhà quan chức tới điều trị.

Minhyung tiêu tốn cả kì nghỉ cuối đông đầu xuân ở châu Âu. Anh cả của cậu mua một tòa lâu đài bỏ hoang ở Đan Mạch rồi cải tạo lại, Minhyung ngày đêm thơ thẩn một mình trong lâu đài. Công việc kinh doanh của Amber Forest tốt lên bất ngờ, dịch bệnh liên miên hoành hành, chuỗi cửa hàng cao cấp tách rời hẳn với trung tâm thương mại khiến giới nhà giàu đổ vào mua sắm. Ở châu Âu, Minhyung học thêm vài thứ tiếng, học kinh doanh, còn có thời gian nghiên cứu hương liệu làm nước hoa, thậm chí còn đầu tư tiền làm cả một vườn cây hương liệu. Taeyong sang công tác, lu bu mấy ngày mới gặp được Minhyung. Minhyung tự lái xe đi đón Taeyong, vẻ ngoài hồng hào tươi tắn, hai gò má đã đầy thịt, khóe miệng cậu bao giờ cũng nhếch lên như đang chuẩn bị nở ra một nụ cười.

"Biết vậy chia tay từ lâu cho xong", Minhyung khoác vai Taeyong cười cười. "Giống như có món gì ngon ngon mà mãi không được ăn thì luôn luôn bứt rứt, nhưng ăn được một lần rồi thì cũng không còn muốn lần sau đâu."

Taeyong giả lả cười theo, nói rằng được như thế thì tốt. Vậy mà Taeyong đã tự chuẩn bị hàng đống câu ậm ờ để đề phòng trường hợp Minhyung có hỏi đến tình hình người yêu cũ. Bởi vì Yuta sống tốt lắm, theo như Youngho kể, cậu đã mua áo blouse mới, đã đi thỉnh giảng ở đại học Y dược, còn vừa nhận lời đề nghị tham gia vào phim tài liệu kỉ niệm mấy mươi năm thành lập đơn vị chăm sóc sức khỏe cán bộ cấp cao.

"Em ổn", Yuta gật đầu xác nhận với Youngho trên hành lang khoa cấp cứu. "Bên gây mê hồi sức mới tuyển vào lứa mới, thầy biết Kim Joohyun không? Con của trưởng ban nội chính trung ương, làm việc ổn lắm."

Youngho và Yuta bàn luận về cậu bác sĩ mới vào một chút, cùng vui vẻ nói xấu ông trưởng khoa ngoại tim mạch chỉ suốt ngày đi đánh gôn chứ không chịu cầm dao mổ đôi câu, sau đó Yuta đi ra cổng bệnh viện lấy đồ ăn mang vào cho đồng nghiệp. Dạo này dịch bệnh, bệnh viện không cho người ngoài vào giao hàng, Yuta thường đặt luôn món cho vài đồng nghiệp ở khắp các khoa. Cậu vừa đi vừa tung hứng chiếc ví trên tay, áo blouse mới trắng đến nỗi trông như có màu ánh xanh dương, từng nếp gấp đều chưa phai vì chưa giặt nhiều để cho bớt mùi hồ.

Trời tháng tư xanh ngắt. Yuta che một tay lên trán, ngước mắt nhìn trời hai giây rồi cụp mắt xuống mớ hộp cơm trên tay. Cái món chân giò này vừa nhiều dầu mỡ vừa cay, vậy mà Yuta đã ăn suốt hai tháng liền chưa dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yumark