Bầu trời thật kì lạ.
Bầu trời thật kì lạ.
Con người cũng thật kì lạ.
Ngồi trên mái hiên nhìn trời, bầu trời thật rộng lớn vì rộng lớn nên cô đơn, không ai thấu hiểu.
Tôi cũng cô đơn, không có chuyện buồn nhưng lại buồn. Vì không có chuyện buồn nên mới cô đơn, vẫn cười vẫn nói nhưng không vui.
Ngồi vẩn vơ nghĩ về quá khứ, tại sao tôi lại trở lên như thế này?
Tôi cũng không biết nữa.
Rất sợ cái chết nhưng luôn nghĩ về nó, nghĩ đến một ngày mình sẽ chết đi. Không hiểu bản thân bị sao nữa. Viết dòng tâm trạng an ủi bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro