Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Cùng ra phố


Mắt Khương Tuyết Ninh thản nhiên quét về phía hắn, ngoài ý muốn đối với hắn ép hỏi không phát giận,"Dù sao ngươi cũng không phải hắn, hiện giờ Lưu Bưu lại đã nhìn lầm ngươi thành hắn, cho dù ta tìm người thật sự đến cũng không thể dùng, kế hoạch của ta đã bị ngươi phá hủy, ngươi còn hỏi cái này làm cái gì, có thời gian thì tự quan tâm mình đi."

"Ta? Ta có cái gì cần quan tâm ?"

"Cái chân kia của ngươi không có cảm giác sao, cho ta không thấy à? Vừa rồi Lưu Bưu kéo ngươi, sau đó dẫm lên cái chân bị thương, hắn muốn nhìn ngươi thống khổ muốn ngươi cầu hắn, sau đó cười nhạo ngươi, hắn nắm ngươi, đánh ngươi, hắn chính là loại người như vậy."

Giang Tâm Bạch cười,"Ta còn thật nghĩ đến nàng không phát hiện, dù có cũng không tới cứu ta."

"Ta cứu ngươi, ai tới cứu ta nha." Khương Tuyết Ninh nói có ý nhìn về phía hắn.

Giang Tâm Bạch nhún nhún vai, "Có lẽ chuyện cũng không tệ đến như vậy."

"Chỉ mong ......" Nàng nói.

Khương Tuyết Ninh đại khái đã đoán được, sau khi Lưu Bưu biết được tin sẽ tìm đến trước tiên, may mà mới sáng sớm nàng đã chạy đến đây hỏi tất cả, Giang Tâm Bạch thì không rõ lắm nhưng nếu thật là Bạch Tú ở đây, hắn có thể phối hợp nói dối với Khương Tuyết Ninh hay không? Có lẽ nếu thật sự là hắn ở trong này, nàng nói lời này hắn lại nói lời khác.

Có một nguyên nhân nàng nhất định phải tìm Giang Bạch Tú, nàng không muốn nói bởi vì nàng không tin tưởng hắn, vậy hắn cũng sẽ không hỏi, dù sao theo hắn thấy thành phần trong đám mã tặc này hoàn toàn không đơn giản.

Khương gia và Lưu gia tuy nói quan hệ khá tốt nhưng dù sao cũng là hai phái. Khương gia ngày hôm qua bắt hắn, mới sáng sớm hôm sau Lưu Bưu cũng đã tìm tới cửa, có lẽ là hắn có tin tức nhanh, có lẽ là trong đám người của Khương Tuyết Ninh có người không phải thật lòng với vị thủ lĩnh này, đã sớm theo chủ nhân khác.

Chuyện như thế này rất thường thấy, mà bản nhân Khương Tuyết Ninh đối với việc này cũng có thể nhìn thấu, bằng không nàng sẽ không so với Lưu Bưu sớm chuẩn bị sẵn sàng, xem ra vị "thủ lĩnh" này cũng có bản lãnh.

Dù sao việc này cũng không liên quan đến hắn, Giang Tâm Bạch tuy rằng cảm thấy được Khương Tuyết Ninh có điểm đáng thương nhưng hắn dù sao cũng là người vô tội, có thời gian cũng nên nghĩ Giang gia phái người tìm hắn đại khái lúc nào sẽ đến, hiển nhiên cho dù biết hắn không phải Giang Bạch Tú, Khương Tuyết Ninh cũng không có tính toán thả hắn.

Không chỉ không tính toán, người canh giữ ở ngoài cửa lại càng nhiều thêm một chút, bất quá có một việc đáng vui mừng chính là Khương Tuyết Ninh sau khi rời đi không lâu thì có một tiểu hán tử tới đưa cho hắn thuốc ngoại thương, hắn vừa hỏi liền biết thuốc này được mua ở "Hồi Xuân Dược Đường", xem ra chất lượng rất có bảo đảm.

Hai ngày sau chân Giang Tâm Bạch tốt hơn rất nhiều, bước xuống đất đi lại ít nhất đã không thành vấn đề, trong lúc đó đều là tiểu hán tử kia chiếu cố hắn, mỗi lần hắn hỏi Khương Tuyết Ninh ở đâu, hắn đều nói: "Không biết, thủ lĩnh bề bộn rất nhiều việc".

"Thủ lĩnh các người có gì bận rộn nha? Nàng không phải mỗi ngày cơm chiều xong thì trở về sao?"

Giang Tâm Bạch đối với nhĩ lực của mình rất có lòng tin, mà Khương Tuyết Ninh quay về phải đi qua nơi hắn, mỗi lần đều nghe nàng rất có tinh thần lớn tiếng mắng chửi người, thời gian đều nhờ người khác đưa tới cơm chiều tới cho hắn.

"Sau khi thủ lĩnh về phòng sẽ không cho phép bất kì ai quấy rầy, đồ ăn của nàng cùng Giang công tử là giống nhau, được lấy từ trong phòng ăn, rồi sáng sớm hôm sau mới thu dọn bát."

"Tại sao, thủ lĩnh các ngươi buổi tối nhận không ra người à?" Thật ra hắn chỉ là muốn biết, nàng rốt cuộc muốn xử lý hắn như thế nào.

Tiểu hán tử nghĩ nghĩ, "Thủ lĩnh trước kia không phải như thế, đều là ở bên ngoài ăn tùy tiện một ngụm khi trở về đã khuya, ngẫm lại cũng chính là Giang công tử tới mấy ngày nay mới biến như vậy ...... Ta nghĩ có lẽ là thủ lĩnh đang lo chuyện hôn sự với Giang công tử, ban ngày trấn trên phải xử lý nhiều chuyện, cũng không có thời gian ."

Giang Tâm Bạch uống một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra, thật là bị sức tưởng tượng phong phú của tiểu hán tử này dọa,"Được rồi được rồi, ta tin tưởng ngươi thật sự không biết, có rảnh nói cho thủ lĩnh các ngươi, nói nàng không được vội đến mức quên ta!"

Tiểu hán tử vừa nghe, không có ý xấu nở nụ cười, "Công tử yên tâm, về sau chính là người một nhà, công tử cũng là thủ lĩnh chúng ta, thủ lĩnh vì 'Tìm' được công tử, lúc trước đã cãi nhau với người trong bang, nàng coi trọng công tử như vậy làm sao có thể quên nha!"

Giang Tâm Bạch sửng sốt, nhất thời khó chịu truyền khắp toàn thân.

Hắn...... Hắn không phải là ăn dấm chua giận dỗi a! Có lầm hay không hắn thoạt nhìn rất giống phu quân không gặp được vợ liền khóc lóc sao?

Giang Tâm Bạch vì phản ứng của tiểu hán tử kia buồn bực thật lâu, có thể là hắn thật sự rất giống một oán phụ, làm tiểu hán tử sinh lòng thương hại, cách ngày cửa phòng hắn lại bị Khương Tuyết Ninh đá văng ra .

Khương Tuyết Ninh đỏ mặt, ánh mắt như phóng lửa nhìn về phía Giang Tâm Bạch, "Ngươi và Tiểu Tứ nói cái gì!"

Giang Tâm Bạch nhìn nàng một cái, buông chiếc đũa xuống rồi giống như niệm kinh nói: "Hắn không phải với nàng rằng, ta nghĩ đến nàng tới không nuốt nổi cơm, người tiều tụy không ít, hy vọng nàng có chút thời gian có thể đến đây gặp ta, khó lắm chúng ta mới đoàn tụ, hẳn là nên ở chung có nhiều ân ái mới đúng."

"Ngươi! Quả nhiên là ngươi dạy hắn!" Mặt Khương Tuyết Ninh càng đỏ hơn.

"Ta nghĩ nàng hẳn là nên quan tâm thủ hạ mình một chút, bình thường cũng nói như vậy sao, nàng nhìn xem bộ dáng ta có giống không nuốt nổi cơm không, ta ăn uống rất tốt nhưng thật ra nàng vài ngày không thấy tiều tụy không ít, không phải suy nghĩ về chuyện lễ cưới chứ?"

Khương Tuyết Ninh chịu không nổi hắn dùng lời quái gở chế nhạo, nhưng muốn cãi lại không biết cãi từ đâu.

"Khương bang chủ tính toán xử lý ta như thế nào? Sẽ không phải thành thân thật với ta chứ, nàng cũng không hỏi ta ở nhà có vợ hay thê thiếp chưa."

Khương Tuyết Ninh tức giận tiến lên lấy chiếc đũa trong tay hắn đập lên bàn nói: "Tiểu Tứ còn nói với ta, ngươi nhàn rỗi đến giống như con lừa tám năm chưa có đi đâu, nếu nghẹn nửa sợ sẽ nghẹn ra bệnh."

"Sao? Hắn hình dung thật chuẩn xác."

"Cũng đúng, vết thương chân ngươi mới khỏi nên thích hợp hoạt động một chút ."

Giang Tâm Bạch mắt sáng ngời, nàng không phải muốn thả hắn đi chứ?

Giang Tâm Bạch bị Khương Tuyết Ninh kéo ra trên phố, trước khi đi còn bắt hắn thay ra bộ gấm màu xanh mặc vào vải bố y bình thường, đi theo phía sau Khương Tuyết Ninh ghi nợ giùm cô!

Hắn sáng sớm đã bị Khương Tuyết Ninh bắt đi ra cửa, lại ra lệnh một đường theo sát nàng, trong trấn này có rất nhiều tai mắt của nàng. Nếu hắn muốn chạy hậu quả sẽ rất thảm.

Bọn họ trước đó ra chợ rau, Giang Tâm Bạch chuẩn bị tốt giấy bút, chuẩn bị viết Khương Tuyết Ninh tháng thu được bao nhiêu phi bảo vệ, kết quả nàng chẳng qua đi mua đồ ăn, ở chợ rau còn rất được hoan nghênh, Khương cô nương này Khương cô nương kia .

"Tại sao chuyện mua đồ ăn cũng phải do một mình cô nương phụ trách?" Bọn họ sau khi rời đi, Giang Tâm Bạch tò mò hỏi.

"Vốn là không cần nhưng hôm nay vừa lúc muốn tới bên này, cũng thuận tiện có thể làm chuyện của mình, vì sao phải phiền toái người khác, đầu bếp nữ cũng rất bận rộn nha."

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng trong nhà họ Khương có vài người giúp việc, trong đó người nhỏ nhất chính là Tiểu Tứ.

Tiểu Tứ nói hắn chính là cô nhi, một đường ăn xin đến Thái Hợp trấn, sau này được lão gia Khương gia mang về, về sau vẫn ở lại Khương gia.

Mỗi một lần đến trấn này đều là buổi tối.

Trên thực tế nơi này so với hắn tưởng tượng còn náo nhiệt hơn, cũng rất an bình, giữa trưa Khương Tuyết Ninh đưa hắn đi đến gian bên cạnh ăn mì thịt bò . Nếu không nhìn mặt lão bản kia quá mức quen mắt, Giang Tâm Bạch đều đã quên này trong trấn có dấu rất nhiều mã tặc.

Lão bản kia không phải là người ngày đó gọi là Hổ Lục!

Hổ lục nhìn hắn một cái, cũng không để ý đến hắn, liền đem mặt phóng tới trước mắt Khương Tuyết Ninh thuận tiện nói: "Thủ lĩnh, tháng này hai mươi lượng."

"Biết rồi, so với tháng trước tốt hơn chút." Khương Tuyết Ninh gật gật đầu "Còn nửa đã nói nhiêu lần, đừng gọi ta là thủ lĩnh ."

Hổ Lục tiếp tục đi làm việc của mình, Giang Tuyết Ninh tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng ngăm đen của đại hán kia.

"Có cái gì đẹp mắt , mau ăn xong rồi còn phải đi nơi khác." Khương Tuyết Ninh ăn thật sự nhanh nhưng động tác vô cùng thanh tú,"Một hồi đem số bạc ghi vào trong sổ."

"Ghi gì? Hai mươi lượng kia sao?"

Nhà của hắn cũng làm ăn cho nên việc ghi sổ hắn đã quen, làm sao cũng không nghĩ tới ngay cả cái đồ trang trí trên nóc bên đường của người bán hàng rong cũng phải ghi nợ!

"Chê ít?"

"Nào có! Làm ăn đều phải từ nhỏ đến lớn mà !" Giang Tâm Bạch cúi đầu ăn món trước mặt.

"Đúng là rất ít, nhưng tổng cộng lại sẽ rất nhiều." Khương Tuyết Ninh thì thào lẩm bẩm nhìn về con đường này, con đường này rất nhiều người bán hàng rong,"Năm trước quan phủ thay đổi tuyến đường, cho nên con đường này càng ngày càng nhiều người đến làm ăn, nhiều đến chỉ trông vào kiếm tiền người qua đường cũng có thể nuôi sống chính mình và một nhà già trẻ."

"Không làm mã tặc ?"

"Ngươi muốn nói chúng ta khó sửa đổi?"

"Ta không nói như vậy." Giang Tâm Bạch nhìn thấy tròng mắt lấp lánh tỏa sáng, đó là một loại ánh sáng vô hạn kỳ vọng.

Chẳng qua ánh sáng trong con ngươi đặt ở trên gương mặt gầy yếu nhìn qua làm người đau lòng.

Thật quái, hắn thế lại biết thế nào là đau lòng?

Giang Tâm Bạch nghiêng đầu sang một bên, ở trên chiến trường mấy năm nay, hắn biết nhiều người chỉ vì ăn một chén cơm mà tòng quân, sau đó ngay cả cái tên cũng chưa lưu lại đã chết ở trên chiến trường.

Nhìn quen chuyện như vậy,hắn cho tới bây giờ chưa có loại cảm giác vì người khác vì đau lòng? Đột nhiên hắn cười, bởi vì đây cũng không phải là gì chuyện xấu .

"Giang Tâm Bạch, ngươi có biết ngươi cười thật đáng ghét không."

"Bởi vì ta cao hứng nha, hơn nữa ta còn muốn làm chuyện đáng ghét liền." Nói xong hắn gắp một viên thịt lên, quơ quơ ở trước mắt Khương Tuyết Ninh nói: "Nhìn thấy không, đây là viên thịt trong bát ta, sau đó ta để nó...... vào trong bát của nàng!"

Thịt hoàn rơi vào trong bát Khương Tuyết Ninh, hắn ở bên cạnh còn vui vẻ ,"Nhất định phải ăn hết , không thể lãng phí bằng không Hổ Lục sẽ bị thương tâm, hoài nghi tay nghề chính mình không giỏi."

"Thần kinh." Khương Tuyết Ninh quét mắt sang hắn một cái, gắp viên thịt kia lên cắn một ngụm, bộ dáng ăn thật sự rất hăng hái.

Ai u! Đều đã quên nàng là cô nương mã tặc chứ không phải là cô nương bình thường, làm sao quan tâm đồ ăn đó gắp từ trong chén nam nhân ra!

Thấy tiếc sao? Thấy nàng tức giận hắn ăn thêm một ngụm lớn, Giang Tâm Bạch cười đến rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro