Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Một cỗ buồn bực bất an cứ từ từ mà tích luỹ, giống đỉa hút máu bám dính trong lòng làm cho gã cả người không thoải mái, Kim Thông Anh từ giường khách sạn ngồi dậy, cảm giác thấp thỏm thật bức bối như muốn phá bụng mà ra.

Tô Mị vốn đang loã thân ngủ ở một bên yểu điệu ngáp một cái, đem một ngón tay sơn đỏ bóng bẩy nhẹ nhàng vuốt ve trần trụi đùi của gã.

"Làm sao vậy? Thông, không ngủ chút nào sao?"

"Không ngủ được, anh đã gọi phục vụ đem rượu lên, em muốn uống không?"

Tô Mị lắc đầu, hỏi gã: "Anh còn muốn ở lại khách sạn bao lâu?"

"Tiếp hai tháng nữa đi."

Sau khi sự tình bùng nổ, gã không hề về qua nhà, tránh cho bị Kim Nhan chất vấn, cũng là tránh khỏi oán khí than vãn từ một ít lão bằng hữu của cha vốn là đại cổ đông công ty, đem hết thảy mũi tên cho Kim Nhan thừa nhận.

Một chiêu này tuy có chút độc ác, nhưng là tại bên ngoài ngủ gần hai tháng sau, chất lượng giấc ngủ của gã trở nên rất kém, thường thường khó có thể ngủ say, chỉ cảm thấy cả người có một luồng nhiệt vô danh mạnh mẽ bốc lên như muốn đốt rụi xương cốt của mình, hoặc là nên nói cỗ tà hoả này chính là cháy lên từ trong xương cốt.

Tính tình gã dần dần trở nên cáu bẳn bất an, cả người khó chịu như có trùng bò trong thân, hôm nay Tô Mị vừa vào phòng khách sạn, gã liền khẩn cấp bính nàng.

"Anh hôm nay thực mạnh mẽ à!"

Tô Mị khúc khích cười, đề cập cái loại chuyện thân mật giữa hai người này đáng lẽ sẽ làm gã cũng muốn cười lên, nhưng mà không, nhiệt hoả của gã vẫn đầy người như chưa phát tiết qua.

Cái loại nôn nóng quấn quanh không dứt giống độc hỏa đốt người, tính giao vừa nãy vẫn chưa đủ, còn không đủ ở chỗ nào thì cái chỗ sâu trong đáy lòng gã kia lại chưa từng cho biết đáp án, chỉ biết điên cuồng kêu gào.

"Anh đổi ý, không gọi rượu lên nữa, hiện tại thời gian còn sớm, anh tìm bằng hữu đi uống rượu, gặp lại sau, Tiểu Mị."

Gã mặc quần áo vào, Tô Mị không thể tin trợn mắt nhìn gã, "Anh để em lại một mình? Ngay sau khi làm chuyện?"

"Chúng ta còn chưa có kết hôn, em đừng có vội nghĩ muốn quản đông quản tây đi, hơn nữa người bạn này của anh là nam, không phải nữ, em an tâm chưa?"

"Anh đây là cái giọng điệu gì?"

Tô Mị thanh âm cũng lạnh xuống mấy độ, nàng từ nhỏ được phủng trong lòng bàn tay, Kim Thông Anh là trong một lần yến hội chủ động tiếp cận nàng, nói gã gục ngã dưới chân nàng khiến quan hệ hai người tiến triển rất nhanh, thậm chí cha mẹ nàng còn không chút do dự cho vay một số tiền lớn để Kim Thông Anh mở một công ty công nghệ sinh học khác ngoài công ty gia đình, tương đương ưng thuận hôn sự giữa họ.

Kim Thông Anh không để ý nàng, gã gọi điện thoại bảo Chu Đống Lan ra ngoài, "Đống Lan, tôi muốn uống rượu, cùng đi không?"

"Em đang nói chuyện với anh đó, Kim Thông Anh!"

Tô Mị từ không thể tin biến thành giận tím mặt, nàng đang chất vấn mà Kim Thông Anh dám không thèm để ý, lại còn ngang nhiên theo ý mình điện thoại tìm bằng hữu uống rượu, người từ nhỏ được phủng trong lòng bàn tay như nàng chưa từng chịu qua loại xúc phạm nghiêm trọng như hiện giờ.

Kim Thông Anh nói xong thời gian địa chỉ, cất di động vào túi rồi mới nhìn nàng một cái, "Chờ em bình tĩnh lại, anh mới có thể cùng em nói chuyện, giờ anh muốn đi uống rượu."

Tô Mị tức giận đến cả người phát run, Kim Thông Anh nói chuyện như thể vô lý là nàng, người sai cũng là nàng, nên lúc Kim Thông Anh cầm áo khoác quay đầu bước đi, nàng liền túm lấy vài thứ ném theo. Kim Thông Anh một phát đóng cửa khiến mấy thứ đó vừa vặn rầm rầm đập vào cửa gây tiếng vang ầm ĩ.

Chu Đống Lan bồi gã uống rượu cũng nhìn ra được gã thực bồn chồn bứt rứt, cái dạng bồn chồn này thật giống Kim Thông Anh ở cuối mỗi học kỳ đại học, chính là cho cảm giác thể xác và tinh thần bất an suy sụp, thậm chí hiện tại còn có phần nghiêm trọng hơn, gã tỳ tỳ nốc rượu, hoàn toàn không có dừng lại.

"Làm sao vậy? Thông Anh, bộ dáng cậu nhìn thật là không ổn, không phải cậu hít thuốc phiện chứ?" Chu Đống Lan cảm thấy thật rõ ràng rằng gã thực sự không ổn.

"Ít nói lung tung, tôi như thế nào lại hít thuốc phiện. Tôi chỉ ngủ không được, Đống Lan, mấy ngày nay tôi chưa có một giấc ngủ ngon, công việc quá bận rộn."

"Vậy cậu hảo hảo nghỉ ngơi đi, làm chi chạy đến đây uống rượu?"

Chu Đống Lan cố khuyên gã nhưng Kim Thông Anh vẫn là từng ly từng ly rượu đổ vào yết hầu, nhưng cỗ bứt rứt kia vẫn kéo dài không tiêu tan làm gã uống đến say mèm, chỉ có thể dựa vào Chu Đống Lan đưa gã về. Chu Đống Lan lại chỉ nghe qua gần đây gã ở khách sạn mà không biết là nơi nào, hơn nữa cái chìa khoá mà Kim Thông Anh lấy ra là chìa khóa nhà cha gã, cậu chàng liền đưa Kim Thông Anh trở về nhà cũ ngủ.

Quản gia trầm mặc tiếp đãi, Chu Đống Lan không thấy Kim Nhan nên nhịn không được hỏi: "Kim Nhan gần đây ổn không?"

"Cám ơn cậu quan tâm, Nhan thiếu gia tốt lắm."

Những lời này của quản gia hiển nhiên là lời khách sáo, ông an bài Chu Đống Lan ngủ ở khách phòng dưới lầu, mà đem uống say Kim Thông Anh tha lên phòng trên lầu. Nửa đêm, Chu Đống Lan bởi vì cùng Kim Thông Anh uống nhiều rượu, thức dậy vào WC giải quyết đống nước tồn đọng trong bụng, sau khi xong việc, trong lúc đóng cửa WC thì lơ đãng ngó về phía cửa phòng Kim Nhan trên lầu.

Thấy cửa phòng Kim Nhan mở ra, tưởng Kim Nhan đi ra liền khiến cho tim cậu chàng cơ hồ đình chỉ, không thể tưởng được lại là một người cậu chàng không ngờ tới.

Là Kim Thông Anh quần áo không chỉnh tiêu sái đi ra, cái loại quần áo không chỉnh này không phải là quần áo mặc cẩu thả, mà căn bản là lung tung khoác quần áo lên người mà thôi, cậu chàng nhìn thấy có chút quái dị, bước theo lên cầu thang vài bước, quản gia lại từ bên cạnh đi ra ngăn cản cậu chàng.

"Mời trở về ngủ, Chu tiên sinh."

"Thông Anh?" Chu Đống Lan không để ý tới quản gia, lên tiếng gọi.

Cậu chàng càng cẩn thận quan sát càng phát giác tình huống thật quái dị, Kim Thông Anh chỉ khoác có một cái áo choàng ngủ, cả người trần trụi, đi đường xiêu vẹo giống đứa bé mới vừa học đi, cũng giống say tuý luý, càng giống gã hiện tại đang mất đi lý trí, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì.

"Kia không phải chuyện của cậu, mời trở về phòng ngủ." Quản gia thanh âm phi thường lãnh đạm thẳng thắn.

Quản gia bước lên cầu thang, đỡ lấy Kim Thông Anh, dìu gã quay về phòng mình. Chu Đống Lan sửng sốt vài phút, rồi vội vàng nhấc chân chạy lên cầu thang, cảm giác quái dị sâu sắc làm cho cậu chàng bật ra chất vấn: "Này rốt cuộc là làm sao? Kim Thông Anh vì cái gì nửa đêm lại từ phòng Kim Nhan đi ra?"

Cậu chàng cất cao giọng khiến thanh âm vang vọng trong căn phòng lớn, cửa phòng Kim Nhan lại mở, Kim Nhan tiều tụy gầy chỉ còn da bọc xương chậm rãi đi ra, áo ngủ mặc cẩn thận, nhưng sắc mặt tái nhợt, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn vẫn có thể thấy cổ cậu ngập tràn hồng ngân, có vài vết còn như là dùng răng cắn ra.

Giống như cảm thấy cậu chàng đang nhìn cái gì, Kim Nhan khẽ run, lập tức lấy tay che khuất chỗ cổ.

"Đống Lan ca, muộn rồi, ngủ đi."

"Kim Nhan, Kim Thông Anh đối với em làm cái gì? Vì cái gì nửa đêm chạy đến phòng em?"

Cậu chàng từng bước tiến lại chất vấn, tổng cảm giác hết thảy trước mắt đều lộ ra quỷ dị không nói lên lời, tại trong bóng đêm tĩnh lặng, ở một ngôi nhà cổ vạn phần trầm mặc, quả thật đã xảy ra chuyện vô cùng kỳ dị, không thể nói thành lời.

Kim Nhan thản nhiên nói: "Thông Anh ca vừa rồi hỏi em chuyện công ty xử lý sao rồi, anh ấy trong lòng thập phần khẩn trương lo lắng, nhưng anh ấy cả người mùi rượu, em cũng nghe không hiểu anh ấy đang nói cái gì, chỉ biết là đang quan tâm công ty, nên em bảo anh ấy sớm một chút trở về ngủ, có việc mai chúng ta bàn lại, anh ấy liền đi trở về."

"Chính là như vậy sao? Vậy vì cái gì quần áo cậu ấy mặc thành như vậy?" Cậu chàng không tin lí do thoái thác này, một màn vừa rồi kia không phải có thể dùng vài ba câu tầm xàm mà che lấp được.

Kim Nhan vẫn bình tĩnh nói: "Anh ấy uống rượu, ngủ dở giấc thì chạy đến phòng em hỏi công sự, chính vì quần áo mặc thành như vậy, em mới biết được anh ấy đã say không biết trời đất là gì, đành yêu cầu anh ấy nhanh trở về ngủ."

Tuyệt đối không chỉ là như thế này, quản gia phản ứng quỷ dị, biểu tình Kim Nhan quá mức trấn định vô vị, còn có Kim Thông Anh vừa rồi gần như trần truồng chỉ khoác mỗi cái áo lắc lắc lư lư mà đi lại, không có khả năng chỉ có như vậy!

"Em buồn ngủ, Đống Lan ca, ngủ ngon."

Cậu xoay người về phòng, Chu Đống Lan nhanh hơn một bước chắn trước mặt cậu, hai tay rất nhanh kéo áo ngủ Kim Nhan, Kim Nhan giận đến run rẩy, toàn bộ sắc mặt biến thành xanh trắng, tuy cậu cũng đồng thời rất nhanh kéo lại áo ngủ của mình, Chu Đống Lan đã muốn giật mình choáng váng.

"Anh thật quá đáng, Đống Lan ca, mệt em còn xem anh như bằng hữu." Kim Nhan khóa cửa phòng lại, thanh âm kích động.

Một phát vừa rồi, dù chỉ là tuỳ tiện trợn mắt liếc một cái, đã đủ cho cậu chàng thấy rõ trên người Kim Nhan đầy dấu vết xanh xanh tím tím, kia không phải do ấu đả lưu lại, cũng không phải vết thương từ bạo lực gây ra, đó là ấn ký bởi kịch liệt tính giao mới có thể lưu lại, có chút dấu vết còn vương chút dịch, vừa thấy liền biết là không bao lâu trước lưu lại.

***

Ánh sáng mặt trời chiếu lên mí mắt Kim Thông Anh làm gã tỉnh lại, cảm giác bứt rứt khó có thể an ổn đi vào giấc ngủ của mấy ngày trước đây mất sạch, hôm nay gã cảm thấy thần thanh khí sảng, thậm chí còn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.

Gã chỉ nhớ rõ tối hôm qua tìm Chu Đống Lan uống rượu, một ly tiếp một ly uống vào, thế là đương nhiên sáng nay gã ở trong nhà cũ, hẳn là Chu Đống Lan đem gã say không còn biết gì tha về.

Quản gia vẫn trông nom phòng gã rất tốt, mấy bộ quần áo gã không mang vẫn treo như cũ trong tủ quần áo, nằm ở trên giường, gã có cảm giác an tâm, nơi này mới chân chính là nhà gã, khách sạn không phải, có lẽ gã hẳn là nên trụ ở trong gian nhà cổ này, làm cho Kim Nhan chuyển ra ngoài.

Gã bỗng nhiên cảm thấy đó là một ý kiến hay, gian đại trạch này vốn thuộc về cha và mẹ, ở cái thời điểm xa xưa khi song thân xây dựng nơi ở này là để đợi chờ hôn nhân mỹ mãn, tuy là kết quả sau này không như ý muốn, nhưng tòa nhà này hẳn phải là của gã, đó mới là truyền thừa.

Gã không vội mà rời giường, xoay mặt sang một bên hít một hơi thật sâu, cảm thụ cái loại cảm giác thoải mái an toàn khi nằm trên giường chính mình, gã thậm chí có cảm giác thả lỏng đã lâu chưa có, làm cho khóe miệng gã bỗng nhiên nhếch lên cười.

Gã chậm rãi mặc xong quần áo, cũng chậm rãi tiêu sái đi xuống lầu, từ nhà ăn truyền đến tiếng tranh cãi, Chu Đống Lan đang giận dữ hét: "Tôi biết tôi không nhìn nhầm, tối hôm qua cũng không phải là mộng."

Kim Nhan lạnh lùng nói: "Em không biết anh đang nói cái gì, anh thậm chí có thể hỏi quản gia, ông ấy tối hôm qua có nhìn thấy anh sao? Đáp án nhất định là không có."

Quản gia ở một bên lắc đầu thể hiện đêm qua không thấy qua Chu Đống Lan, Chu Đống Lan chỉ cảm thấy chính mình sắp điên rồi, cậu chàng biết chính mình đêm qua nhìn thấy cái gì, nhưng bọn họ hôm nay lại nói rằng toàn bộ là do cậu chàng mơ thấy ác mộng.

"Đống Lan, dậy sớm thế!" Kim Thông Anh cố ý chỉ hướng Chu Đống Lan nói chào hỏi, bỏ qua Kim Nhan đang ngồi trên ghế.

Chu Đống Lan chuyển hướng gã, lại trực tiếp hỏi: "Cậu tối hôm qua chạy tới phòng Kim Nhan phải không? Kim Thông Anh?"

Kim Thông Anh sáng nay tâm tình rất tốt, thiếu chút nữa cuồng tiếu ra tiếng, "Cậu làm sao, mới sáng sớm liền nói loại chuyện buồn cười này, nghĩ cũng biết là không có khả năng."

"Đúng, không có khả năng, giao tình em và Thông Anh ca không có tốt đến trình độ này." Kim Nhan lạnh giọng nói.

Hai bên đều phủ nhận làm cho Chu Đống Lan hoài nghi mất một lúc lâu, cậu chàng ngồi xuống ghế, đồ ăn được dọn lên vẫn thơm ngon như dĩ vãng, cậu chàng lại không có tâm tình ăn uống, Kim Thông Anh tâm tình tốt vỗ tay cậu chàng một phát, "Làm sao vậy? Đống Lan, tâm tình cậu có vẻ rất tệ."

Chu Đống Lan nhìn Kim Thông Anh thần thái toả sáng, tất cả bứt rứt cùng bất an ngày hôm qua của gã cứ tựa như một giấc mơ, biểu tình của gã hiện tại thỏa mãn sung sướng tựa như...

Cậu chàng giật mình cả kinh nhớ lại, chính là giống như biểu tình gã mang theo từ Đài Loan khi trở lại ký túc xá vào học kỳ mới, mà cái bứt rứt cáu bẳn đêm qua của gã lại tựa như khi ở cuối học kỳ, vẻ mặt càng lúc càng âm u, cả người tràn đầy khí tức bạo động như muốn bộc phát ra khỏi cơ thể, như thế nào đều khống chế không được.

Cậu chàng dùng biểu tình như thấy một Kim Thông Anh hoàn toàn xa lạ mà nhìn gã, như lời Kim Thông Anh thì gã ở trung học bị cha đuổi ra khỏi nhà, thậm chí còn tức giận nói mặc kệ chết sống của gã, cũng không nguyện ý cho gã cùng mẹ con Kim Nhan tiếp xúc, đến cả di chúc cũng để lại đại bộ phận cổ phần công ty cho Kim Nhan, Kim Thông Anh còn oán hận tự hỏi là mình đã phạm vào tội lỗi tày trời gì, để cho phụ thân đối đãi gã như vậy.

Mà lão nhân trong nhà hàng ngày đó, nói mình là nhân chứng di chúc của cha Kim Thông Anh, ông ấy lại đối Kim Thông Anh không ngừng mắng chửi, nói gã mặt người dạ thú, còn nói gã có bệnh thần kinh, thậm chí bảo di chúc phân chia như vậy là bởi vì Kim Thông Anh nợ Kim Nhan, mà Kim Nhan sớm đã bị gã hủy.

Vì cái gì lão nhân kia lại nói như vậy? Từ lần đầu cậu chàng gặp Kim Nhan tới giờ, Kim Nhan thoạt nhìn hết thảy hoàn mỹ không sứt mẻ, vì sao lão nhân lại nói Kim Nhan sớm đã bị Kim Thông Anh hủy? Những lời này chỉ thuần túy là mắng chửi tiện mồm, hay thực sự là có ẩn tình?

Một ý tưởng không thể tưởng tượng đến đột ngột nảy lên trong đầu, cậu chàng run giọng nói: "Cậu thức dậy tâm tình phi thường tốt, Thông Anh."

"Tối hôm tôi uống say đến không còn biết gì, thế nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy lại không đau đầu, đương nhiên tâm tình tốt lắm."

"Thông Anh, cậu biết không, cái bộ dạng phấn chấn này của cậu tựa như nam nhân được phát tiết hết tinh trùng tích luỹ."

Kim Thông Anh a ha một tiếng, "Cậu thật lợi hại, cả việc hôm qua tôi cùng Tiểu Mị ở khách sạn cuồng hoan một đêm cũng đoán được, Đống Lan, cậu đúng là không tầm thường đâu."

Gã vươn tay muốn vỗ bả vai Chu Đống Lan, Chu Đống Lan lại nhanh chóng đứng lên lui về phía sau làm tay gã đứng ở trong không trung, mà Chu Đống Lan lui xong thì vội vã bước đi.

"Tớ muốn đi làm, Thông Anh, chúng ta gặp lại sau."

Chu Đống Lan ba bước chỉ cần hai bước lập tức rời đi, Kim Thông Anh thu bàn tay đang ở trong không trung lại, gã nhìn Kim Nhan như thể cậu là nguyên nhân gây ra tất cả, tức giận hỏi: "Ngươi cùng Đống Lan nói cái gì? Cậu ấy vì cái gì nhìn đến ta, lại có thái độ giống như nhìn thấy sâu bọ ghê tởm?"

"Em không nói gì bất lợi cho anh."

Kim Nhan phi thường tiều tụy, hốc mắt cậu thâm quầng, hai gò má hốc hác trơ xương, đôi môi phấn nộn hồng nhuận giờ xơ xác trắng bệch, những ngày này bị tra tấn và mất ngủ khiến cho thanh âm của cậu cũng không còn vững vàng được.

"Anh làm sao lại làm thế với công ty của ba ba? Vì cái gì?"

Việc sát nhập là ai chủ đạo, là ai giật dây, còn có ai đã nhìn được nội dung sát nhập, bọn họ đều tỏ tường. Kim Nhan chỉ hối hận chính mình ban đầu chịu trách nhiệm quá nhiều sự tình, lại thêm đả kích từ việc Kim Thông Anh có vị hôn thê, hơn nữa cũng quá dễ dàng yên tâm với công sự, không làm giống như Trịnh Phúc Yến cảnh cáo, đi xem xét lại từng điều ước của dự thảo sát nhập.

Mà Kim Thông Anh căn bản là không cần che dấu, gã một phen kéo ghế ra ngồi xuống, hớp một ngụm cà phê nói: "Ba ba cơ hồ đem tất cả cổ phiếu công ty đều lưu cho ngươi, công ty này không phải của ta, là của ngươi."

"Đó cũng là công ty của anh, ba ba trước khi mất đã phó thác với rất nhiều bạn tốt, để ban giám đốc vĩnh viễn cũng không loại anh ra khỏi vị trí tổng giám đốc, công ty này tồn tại là để cho anh."

Nghe cách nói của cậu, lửa giận và tâm tình trào phúng của Kim Thông Anh cùng dâng lên, rốt cuộc không thể khống chế, gã hất đổ tách cà phê, toàn bộ chất lỏng đen đặc kia liền tràn ra bàn, mảng đen lan rộng giống như khoảng không tối tăm trong lòng gã vậy.

"Thì sao, nó không thay đổi được việc ta cả đời này đều phải làm việc cho ngươi, công ty càng hưng thịnh, ngươi càng có lợi, ta có cái gì, ta chỉ là con kiến thợ giúp ngươi tích lũy tài phú mà thôi."

"Anh muốn cổ phiếu, em có thể vô điều kiện chuyển nhượng cho anh, anh vì cái gì phải hủy công ty ba ba tân tân khổ khổ cả đời xây dựng?"

Kim Thông Anh khinh thường đáp: "Ngươi nói thật dễ nghe, giờ cổ phiếu công ty xuống dốc không phanh, ngươi đương nhiên có thể nói nghe ngon ngọt như vậy, nguyện ý vô điều kiện cho ta." Âm điệu gã biến lớn, "Đến bây giờ ngươi vẫn còn không hiểu vì cái gì sao? Sự thật đã sớm hiển thị rõ ràng, ta hận ngươi, Kim Nhan, nhìn đến ngươi làm ta muốn nôn, làm ta nghĩ đến cuộc sống bi thảm thời niên thiếu, làm ta nghĩ đến phụ thân như thế nào chán ghét ta, lại chỉ sủng ái mình ngươi, mẹ con ngươi làm cho ta có cha mà thành cô nhi, ta liền giống như tại trong địa ngục cô độc hành tẩu, thống khổ vạn phần!"

Kim Thông Anh nói đến sau còn khàn cả giọng, Kim Nhan đứng lên mà thân thể lung lay sắp đổ, lại choang một tiếng, là quản gia làm vỡ một cái đĩa, thành công ngăn cản bọn họ tiếp tục đối thoại.

"Hai vị thiếu gia, các cậu hẳn đều cần đi làm."

Kim Thông Anh dừng lời, Kim Nhan dùng giọng nói mong manh yếu ớt thốt lên, "Em sẽ không để cho công ty này sụp đổ đâu!"

"Tùy ngươi thôi, bất quá sáng nay ta đã nghĩ thông suốt, ta không cần phải tránh khỏi nhà này, nơi cư ngụ này là của ta, ta nguyện ý bỏ ra 200 triệu mua lại một nửa sở hữu tài sản từ ngươi, ngươi không có quyền ở nơi này, ta mới là người có tư cách ở đây nhất, không phải ngươi."

Kim Nhan lắc đầu, "Em tuyệt sẽ không bán, cũng sẽ không dọn ra ngoài."

Kim Thông Anh lạnh lùng cười, "Đó không phải do ngươi quyết định, Kim Nhan, ngươi cần tiền, là rất nhiều rất nhiều tiền, hiện tại không có bất luận kẻ nào sẽ cho ngươi vay tiền, ngân hàng cũng sẽ không cho ngươi hoặc công ty của ngươi vay, cho tới cùng, sẽ không phải ta cầu ngươi, là ngươi đến cầu ta."

"Em sẽ không dọn ra ngoài."

Thanh âm trầm thấp của Kim Nhan vang lên trong không khí buổi sáng sớm đó, thật giống đoá hoa nở vào cuối mùa xuân, chịu không nổi sự tàn phá vô tình của gió mưa mạnh mẽ cuối xuân.

Một tháng sau, Kim Nhan mặt xám như tro tàn ký vào khế ước chuyển nhượng nhà ở, Kim Thông Anh trận này toàn thắng, thể diện, nhà cửa, danh dự, tiền tài, gã toàn bộ thu vào tay mà không có nửa phần tổn thất.

Kim Nhan dọn ra ngoài rồi, liền làm ra một quyết định dứt khoát để xử lý hỗn loạn, là công ty bồi thường một khoản lớn cho công ty Mĩ Quốc, cự tuyệt việc thực hiện các thoả thuận của sát nhập.

Trải qua lần tổn hại này, chiếm lĩnh thị trường xuống thấp vì công ty bán đi đại bộ phận tài sản để trả nợ, cổ phiếu xuống giá, tập đoàn đối địch Hán Dương chặn gần hết thông lộ của bọn họ, công ty luôn đứng hàng đầu trong suốt ba mươi năm, rơi xuống kết cục hiện tại, dù gì cũng khiến những người trong giới tài chính kinh tế cảm thán một phen.

Kim Nhan tiến hành sàng lọc trọng chỉnh công ty, lưu lại những cán bộ tối trọng yếu, mà sự việc lôi kéo được đồng tình của nhiều người chính là, Kim Nhan bị một vài cổ đông tổn thất nặng mất lý trí làm trọng thương, phải nằm bệnh viện hai tháng, lại không có ý kiện những người hành hung đã bị bắt quả tang ra toà.

Dư luận vốn nghiêng về phía phê bình Kim Nhan, sau khi sự kiện kia phát sinh lại bắt đầu có những bàn luận ủng hộ, có người nói Kim Nhan thực sự cố gắng để ổn định công ty, bất luận lúc trước làm ra nhiều quyết định sai lầm, ít nhất Kim Nhan cùng công ty đồng sinh đồng tử, thậm chí cắn răng bán nhà để cố gắng trả nợ cho công ty, cá tính chịu trách nhiệm đến cùng nhận được rất nhiều phản hồi tích cực.

Có người từng là cộng sự với Kim Nhan, lên TV mắt rưng rưng nói Kim Nhan là người nhân từ hiền lành, lúc trước anh em bọn họ không hợp, cô chỉ không ngăn nổi Kim Nhan đi vào văn phòng Kim Thông Anh, Kim Thông Anh lập tức nổi giận đòi sa thải cô, chính là Kim Nhan đã nói giúp cô. Tuy TV đã làm nhoà mặt cô, Kim Thông Anh cũng nhận ra đó là thư ký của gã ở công ty cũ.

Cô còn thề sống thề chết với phóng viên phỏng vấn là Kim Thông Anh nuôi thù hận với Kim Nhan, nhưng Kim Nhan ở công ty chưa từng nói một câu xấu xa về Kim Thông Anh, cho dù là tại thời điểm hiện tại vẫn như thế. Cô còn có thể làm chứng, việc sát nhập lần này người chủ đạo là Kim Thông Anh, không phải Kim Nhan, thậm chí đưa ra bản sao của bằng chứng chính xác.

Với đống tin đồn đột nhiên dấy lên trên thương trường, Kim Thông Anh tức giận không thôi, nhưng chuyện này lại không được nhắc đến nữa, hình như là Kim Nhan đè ép nó xuống, cậu sau khi phục hồi ra viện, liền toàn tâm toàn lo cho công ty.

Gã tâm tình không tốt, vài lần tìm Chu Đống Lan, Chu Đống Lan lại tìm mọi lý do hợp lý mà từ chối, sau đó gã còn tìm không được Chu Đống Lan, Chu Đống Lan chỉ luôn nói cậu chàng bề bộn nhiều việc, hiện tại không có thời gian chơi bời.

Hiện tại nhà lớn đã hoàn toàn là của gã, gã mời Tô Mị đến nhà, Tô Mị lại tuyệt không thích bài trí trong nhà, nói cái gì mà muốn phá đi, cái gì mà xây lại, làm cho Kim Thông Anh rất không vui, gã cùng Tô Mị cãi nhau càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì gã hiện tại đã không cần vì tiền tài của cha nàng mà khách khí với nàng.

Tô Mị chỉ trích gã, "Anh là muốn tiền của cha tôi, không phải tôi, giờ tôi đã nhìn rõ anh, Kim Thông Anh."

"Tùy em muốn nói như thế nào, dù sao hiện giờ anh không cần dựa vào cha em, có rất nhiều người muốn đem tiền cho anh mượn." Gã nói toẹt ra sự thật, không có một chút cố kỵ.

Tô Mị tức giận đến không nói ra lời, giận dữ theo đại môn rời đi, gã nóng nẩy không thôi một người độc ẩm, cơ hồ là uống hết rượu ở trong nhà.

Kim Thông Anh mấy ngày nay lại bắt đầu ngủ không tốt, tâm tình bứt rứt, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, lão quản gia đã xin từ chức kể từ ngày Kim Nhan bán đi đại trạch kia.

Gã không cần quản gia, chỉ gọi một nữ giúp việc theo giờ, tuy gian nhà này rất lớn, nhưng cô ta sẽ không suốt ngày rình rập ở trong nhà, hơn nữa chỉ đến theo thời gian cố định, hoàn toàn sẽ không quấy rầy đến gã, đây đúng là điều gã cần.

Gã bực dọc uống đến say khướt, chỉ tỉnh lại sau khi bị ánh nắng rọi vào chói mắt, gã không ở phòng mình, gã ở trong một gian phòng cổ điển trang nhã, trên áo gối còn vương vất mùi hoa hồng cùng mê điệt hương.

Gã đau đầu muốn nứt ra đứng dậy, rốt cục nhận ra cái ghế dựa kiểu cổ kia, còn có những nội thất đã từng được Chu Đống Lan khen ngợi, thậm chí cả cái bàn bày ảnh người cha Kim Nghĩa Nhật chụp chung với mẹ con Kim Nhan, gã vậy mà lại ngủ ở trong phòng Kim Nhan đã từng ngủ.

Gã cả người trần trụi, thở hổn hển, gã nhảy xuống giường, trừng mắt nhìn chiếc giường giống nó là con quái vật ăn thịt người, lồng ngực gã phập phồng dữ dội, áo gối không có đổi quá, có thể vì phòng này không người ở nên lúc nữ giúp việc đến cũng chỉ quét tước sàn nhà, không có dọn giường.

Một mùi hương thoang thoảng đưa vào mũi gã, kích thích loại tâm tình duy nhất của gã gần đây, nóng nảy bất an, gã tựa như hút ma tuý quá liều, bàn tay run rẩy cầm gối đầu vương hương lên, ngay cả lý trí cho biết hành vi của gã thực cổ quái, nhưng tay chân gã vẫn run rẩy, không khống chế hành vi của mình.

Phút chốc lấy lại gần, gã không ngừng hít hà mùi hương tinh tế thoang thoảng kia, sau đó thì không thể tự dừng lại giống như hút ma tuý, cỗ mùi hương kia chính là ma tuý còn gã là con nghiện nặng đang lên cơn.

Gã dúi cả mặt của mình vào, chóp mũi điên cuồng hít lấy mùi hương không thể kháng cự này, càng lúc càng hít sâu, như sợ mùi hương này quá nhạt sẽ lập tức biến mất, không đủ dùng.

Mà mùi hương không chỉ truyền vào phổi gã, còn truyền đến từng dây thần kinh, ngấm vào từng giọt máu, thậm chí làm cho gã cảm nhận một trận tê dại lủi lên tận gáy, so với cùng Tô Mị làm tình còn muốn kích thích, hưng phấn hơn.

Nửa người dưới của gã lập tức cứng rắn lên không có biện pháp khống chế, xoang mũi điên cuồng hấp mùi, một tay đi xuống cầm khí quan nóng rực như dã thú, gã há miệng phả ra hô hấp nóng bỏng, tay dồn dập cao thấp chuyển động, mồ hôi nóng rịn ra từ từng lỗ chân lông, gã đang điên cuồng, gã đang mất lý trí, bằng không tại sao có thể làm như vậy.

Gã ở trên chiếc giường Kim Nhan từng ngủ, tại áo gối còn lưu lại mùi của cậu, phát tiết như cuồng triều, bị nhận chìm trong tình dục!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro