45_cụ thể
"khuya rồi, anb hẹn em ra đây có chuyện gì?"
"anh có chuyện muốn nói"
"anh nói đi, làm vậy em hồi hộp"
"chuyện là anh...anh thích em"
Cậu chôn chân tại chỗ khi anh vừa cất tiếng, anh thật sự thích cậu. Chết mất, cậu phải trả lời như thế nào để anh không phải buồn đây. Một lời tử tế, mà tử tế quá thì anh thích tiếp, mà nếu lời thô bạo, thì anh sẽ nghĩ xấu về mình. 50/50
"à....."
"em...có người yêu rồi..., Fuzan..em xin lỗi...anh...đi tìm người tốt hơn em đi nhé..tình cảm này em không nhận được, từ đầu em chỉ xem anh là anh trai thôi..em xin lỗi"
"không sao...em không phải xin lỗi, em không có lỗi..."
"anh...."
"không có gì cả...nếu hai ta không thể yêu nhau nhưng mà vẫn làm bạn mà, làm anh trai...anh là anh trai của em"
"anh ổn chứ Fuzan..em biết anh...đang rất tồi tệ"
"anh ổn...cảm ơn em đã lo lắng...Phuwin" Anh rời đi, cậu vẫn đứng đó. Suy nghĩ nhiều thứ rồi cũng đành quay về
Về tới nhà, Fuzan gục xuống khóc nấc. Cậu là người đầu tiên làm cho anh tin vào tình yêu, vậy sao...
"Fuzan! mày bị làm sao..."
"Rijj em ấy....từ chối tao mất rồi...." anh ôm lấy thằng bạn thân của mình, kể lễ cho nó sự việc
"em ấy có người yêu rồi đúng không?"
"đúng rồi...."
"người ta có người yêu rồi chắc không còn níu kéo nữa...mày đi tìm người khác đi"
"ai bây giờ...tao yêu em ấy, không có ai cả"
"hãy đi tìm một người có chung sở thích, hợp với mày"
"tìm ở đâu...mày nói đi"
"tao"
Fuzan ngẩn cao đầu lên nhìn thằng bạn thân của mình, Rijj. Nó mới nói cái gì vậy?
"mày nói gì"
"tao...tao nè, tao hợp với mày"
"Rijj, mày..."
"tao thích mày...5 năm đó"
"nhưng..."
"mày không thích tao cũng không sao"
"không...."
"ý mày là gì...? Fuzan"
"có thể, hai ta yêu nhau...nhưng, mày sẽ đau đó...bởi"
"mày chưa quên em ấy...nếu vậy, hãy tập làm quen với cuộc sống không có em ấy rồi mày sẽ quên đi. Lúc đó, mày muốn gì cũng được kể cả tao" Rijj nói xong bỏ đi lên phòng
(FuzanRijj nha, đừng có mà RijjFuzan dới t)
__
bình chọn naaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa🥰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro