Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Tại quảng trường một công ty bách hóa nào đó.

"Lê Nhã, Lê Nhã....".

Sau buổi trưa là lúc ánh nắng mặt trời nóng bỏng nhất, nhiệt độ tăng cao, nhưng cũng không ngăn cản được người hâm mộ tới tham gia buổi biểu diễn ca nhạc tặng chữ ký cho fan hâm mộ, thời gian càng đến gần, tiếng kêu gào cổ vũ ngày càng sôi động.

Trong phòng nghỉ, không ít nhân viên đều chen chúc làm việc, Quản lý Lưu Bảo đứng dựa bên bàn trang điểm, nhìn chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu tóc giúp Lê Nhã chỉnh trang lại dung mạo lần cuối .

"Anh Bảo, em rất hồi hộp nha!" Lê Nhã ngẩng đầu lên nói, vẻ mặt có chút lo lắng mỉm cười.

"Ngoan.... ... không phải lo lắng, em không nghe thấy bên ngoài có bao nhiêu tiếng kêu gào cổ vũ sao, anh vừa nhìn qua một chút, mọi người đã đến chật kín cả, quảng trường như vỡ tung rồi" Lưu Bảo vỗ vai cô giống như an ủi chú chó con.

" Anh Bảo, anh có nói quá hay không vậy?" Lê Nhã bật cười vì lời nói của hắn, vẻ mặt cũng thỏa mái hơn nhiều.

"Đâu có! đây chính là lời nói thật mà, đợi khi lên sân khấu rồi em sẽ biết" Lưu Bảo động viên nói: "Đúng, như vậy! Lê Nhã, biểu hiện của em như bây giờ là được rồi, thả lỏng một chút, đừng quên, công ty giúp em lấy nghệ danh là 'Điềm Tâm' cũng là bởi vì nụ cười thực ngọt ngào mà chân thành của em, vì vậy em đừng giấu đi ưu điểm của mình !"

"Em hiểu rồi" Lê Nhã thử hít thở sâu mấy cái, điều chỉnh lại nhịp tim rối loạn của mình.

"Lưu Bảo, phiền anh ra đây một chút" Một vị nhân viên làm việc cách đó không xa vẫy tay với hắn, vẻ mặt mặc dù vui vẻ nhưng có chút không tự nhiên.

"Lê Nhã, anh bận một chút, đi trước" Lưu Bảo nhẹ gật đầu, sau đó lập tức đi ngay.

"Có chuyện gì?"

"Lưu Bảo, anh xem!" người kia kéo hắn đến một góc, dùng cơ thể che lấp, đảm bảo Lê Nhã không nhìn thấy, mới lấy tờ giấy trong túi áo đưa cho hắn .

Cảnh cáo: Lập tức hủy bỏ buổi biểu diễn, nếu không hậu quả tự chịu trách nhiệm!

Chữ viết trên tờ giấy to nhỏ không giống nhau, rõ ràng được cắt từ tạp chí xuống dán lại mà thành.

"Lần này, ngoài thư, còn đưa cái gì nữa không?" Lưu Bảo nhíu mày hỏi.

Đây không phải là lần đầu tiên nhận được bức thư như vậy. Ngay từ lúc Lê Nhã mới ra mắt, lượng đĩa nhạc tiêu thụ dần dần tăng cao thì đã nhận được thư cảnh cáo, nội dung cơ bản đều giống bức thư này, không phải muốn cô rút lui khỏi giới nghệ sĩ, chỉ là muốn cô không thể biểu diễn trên tivi, hơn nữa, trừ bức thư, còn kèm theo một số thứ ghê tởm gì đó, ví dụ như xé rách quần áo, chặt đầu búp bê nhuộm đầy máu.

Bởi vì đối phương chẳng qua chỉ là đe dọa , vẫn không có hành động gì thực tế, nên công ty đĩa nhạc cho rằng chỉ đơn thuần là trò đùa dai, cũng chỉ báo cảnh sát lập hồ sơ, không để cho Lê Nhã biết, cũng nghiêm cấm việc nhân viên cấp dưới tiết lộ sự việc cho giới truyền thông.

"Có, một bó hoa cúc trắng thật to, nhưng bị tôi vứt đi rồi"

Mẹ nó, đây là đưa tang sao? Lưu Bảo tức giận thầm mắng trong lòng, miệng lại khen ngợi nhân viên cấp dưới: "Anh làm tốt lắm."

"Không có gì! Đây vốn là chuyện tôi nên làm, Lưu Bảo, chuyện này anh cảm thấy nên làm gì bây giờ? Cũng giống như trước, không để ý tới sao?"

"Hiện tại hủy bỏ buổi biểu diễn sẽ khiến cho người hâm mộ xẩy ra bạo động, vẫn cứ tiến hành buổi biểu diễn" Lưu Bảo nghiêm túc nói.

Nhờ có người hâm mộ ủng hộ, cô mới có thể ở lần ra đĩa nhạc đầu tiên liền bán được mười vạn đĩa nhạc, đối với người mới khởi nghiệp mà nói, là kết quả khá tốt. Mà đây là buổi biểu diễn tặng chữ ký đầu tiên kể từ khi Lê Nhã khởi nghiệp ca hát, nếu hiện giờ dừng lại, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

"Nhưng, hiện tại bên ngoài nhiều người như vậy, nếu người đó thực sự lợi dụng tình hình rối loạn gây ra chuyện gì đó với Lê Nhã, vậy phải làm thế nào?" Nhân viên cấp dưới vẻ mặt lo lắng nói.

"Cho dù nói gì đi nữa, bây giờ hủy bỏ buổi biểu diễn hậu quả chắc chắn rất lớn, chúng ta không thể gánh vác nổi, nhiều nhất là thông báo cho những nhân viên khác, chú ý nhiều hơn đến tình hình xung quanh, đừng để cho kẻ khả nghi đến gần Lê Nhã". Lưu Bảo kiên trì giữ nguyên ý kiến ban đầu.

"Vâng, tôi lập tức thông báo" sau đó nhân viên kia nhanh chóng rời đi. Lưu Bảo đem bức thư đe dọa cất đi xong, lại vội vàng trở lại bên cạnh Lê Nhã, vẻ mặt tươi cười, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Chuẩn bị xong chưa?"

" Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi" Nhà tạo mẫu tóc nhẹ nhàng buộc lại một chút tóc phía sau Lê Nhã, mỉm cười đi ra, để cho cô đứng dậy.

"Đẹp lắm, Lê Nhã, cố lên nha! Em nhất định sẽ làm được" Lưu Bảo nắm tay đưa lên làm dấu cố lên.

"Vâng!" Lê Nhã gật đầu một cái, đi tới phía sau sân khấu, nhận lấy microphone, sẵn sàng.

Đợi người dẫn chương trình giới thiệu ngắn gọn phần mở màn, theo bầu không khí sôi động của buổi biểu diễn, cô đi lên sân khấu, kèm theo nụ cười ngọt ngào.

"Các bạn khỏe không, tôi là Lê Nhã".

Thông qua Microphone, giọng nói trong veo của cô truyền vào tai mọi người, khiến người hâm mộ lên tiếng hưởng ứng thật lớn, tiếng vỗ tay, tiếng la hét, tiếng huýt sáo làm vang dội cả quảng trưởng rộng lớn.

"Cảm ơn mọi người không ngại nắng nóng gay gắt đến xem tôi biểu diễn, cảm ơn mọi người...." Cô vẫy tay với người hâm mộ tỏ lòng kính trọng, lại tiếp tục nói: "Bây giờ, đầu tiên tôi xin hát một bài, sau đó trò chuyện với mọi người có được không?".

Người hâm mộ gật đầu vỗ tay tán thưởng, chuyên gia âm thanh mở nhạc, Lê Nhã chuẩn bị hát thì đột nhiên bên tai nghe thấy thanh âm trong bài hát không phải là của cô, tiếp đó có người chỉ về phía sau lưng cô kêu to, cô còn chưa kịp quay đầu nhìn xem phía trước có chuyện gì xẩy ra, nhân viên hậu trường đã xông lên, bao vây xung quanh cô, sau đó đưa cô xuống sân khấu.

"Lê Nhã, em có sao không?" Lê Nhã vừa vào đến phòng chờ, Lưu Bảo lo lắng đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt.

"Em không sao a! Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Anh Lưu Bảo" Lê Nhã lập tức hỏi, bên tai còn nghe rõ ràng âm thanh xáo trộn bên ngoài.

"Có người nhằm vào em nổ súng! Nhưng bắn trúng là áp phích quảng cáo phía sau" Không thể nào giấu giếm được nữa, vẻ mặt Lưu Bảo nghiêm trọng nói, vừa rồi ở trong đám đông, hắn thiếu chút nữa bị dọa, sợ đến vỡ tim.

"Cái gì" Lê Nhã kinh ngạc che miệng.

"Được rồi! Đừng nói nhiều nữa, trước mắt hủy bỏ buổi biểu diễn, chúng ta mau trở về công ty" Lưu Bảo nhíu mày, dẫn người đi.

"Nhưng còn người hâm mộ làm sao bây giờ?" Lê Nhã bị dắt đi, vẫn không quên hỏi.

"Bây giờ không phải là lúc lo lắng điều này!" Ra hiệu với người dẫn chương trình, hắn vội đẩy mạnh Lê Nhã lên chiếc xe nhỏ, bỏ mặc tiếng gào thét của người hâm mộ bên ngoài, lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi này.

Kết quả buổi biểu diễn buộc bị hủy bỏ, tin tức này lập tức thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Sau đó hai tiếng.

Công ty Đĩa Nhạc lên tiếng tuyên bố công khai, mà sự kiện bắn súng này khiến Lê Nhã trở thành tin tức quan trọng được đăng lên trang nhất của truyền thông, cũng thu hút sự chú ý của nhiều người hơn. Công ty bán đấu giá nổi tiếng thế giới VLC, lần đầu tiên tổ chức bán đấu giá trang sức cổ tại Đài Loan, thu hút một số lượng lớn các các chính trị gia và doanh nhân tới tham dự buổi đấu giá. Đám đông gần như làm hội trường khách sạn nổ tung, toàn bộ mọi người ngồi ở trên ghế, cầm một loạt bảng số trong tay, kiên nhẫn chờ đợi người dẫn chương trình tuyên bố cuộc bán đấu giá bắt đầu.

Ngoại trừ nhân viên tiệm cơm làm việc bên ngoài, ở mỗi góc của hội trường khách sạn, có vài người đàn ông mặc âu phục, trên tai có gắn tai nghe, đôi mắt nhìn thẳng chăm chú quan sát hội trường, vẻ mặt nghiêm trọng.

Thường những trường hợp quan trọng như vậy, tổng giám đốc của tập đoàn bảo vệ Quốc Vệ -- Phong Thượng Trí, nhất định sẽ tự mình tham gia giám sát. Hắn không phải chỉ trốn ở một nơi an toàn để theo dõi màn hình, mà sẽ quan sát xung quanh địa điểm xem có xảy ra sơ sót gì không, cần phải bảo vệ chắc chắn rằng một giọt nước cũng không thấm qua nổi.

Chiều cao gần một mét tám lăm, dáng người to lớn, làm cho hắn hết sức nổi bật ở trong hội trường.

Đôi lông mày rậm làm cho đôi mắt đen nhánh sáng ngời của hắn lấp lánh thực có thần, chiếc mũi cao thẳng khiến cho đôi môi mỏng của hắn càng thêm hấp dẫn, dáng người cùng khuôn mặt tuyệt đẹp, thu hút thành công sự chú ý của nhiều cô gái, đáng tiếc hắn vẫn liên tục đi lại chung quanh hội trường, làm cho các cô không có cơ hội đi đến để làm quen nhiều hơn.

"Boss, khu tây ok!"

"Lão đại, khu đông bình thường".

"Thưa Sếp, khu bắc không có gì bất thường".

Nét mặt hắn chuyên tâm kiểm tra tình hình, lắng nghe cấp dưới báo cáo tình hình ở tất cả các khu bảo vệ.

Khi Hắn đang muốn đi tới khu nam kiểm tra tình hình, thì có người gọi hắn lại:

"Tổng giám đốc Phong, cảm ơn anh trong lúc bận rộn còn tới hội trường kiểm tra tình hình".

"Tổng giám đốc Triệu, đây là trách nhiệm của tôi" Hắn quay người hướng người đi tới chào hỏi.

Triệu Quý Châu, Tổng giám đốc công ty bán đấu giá LVC ở Châu Á, lần này ông ta đích thân đến Tập đoàn bảo vệ Quốc Vệ, mời hắn chịu sự trách nhiệm an toàn của cuộc đấu giá này.

"Tôi nghĩ có Tổng giám đốc Phong ở đây, buổi đấu giá hôm nay nhất định sẽ kết thúc một cách thuận lợi" Triệu Quý Châu dáng người mập lùn cười ha hả nói.

"Tổng giám đốc Triệu, những lời này hay là chờ buổi đấu giá kết thúc rồi hãy nói đi" Phong Thượng Trí vẻ mặt nghiêm túc nói.

Hắn từ trước đến nay không bao giờ suy đoán trước kết quả tốt đẹp về bất kỳ điều gì, để đề phòng chính mình chủ quan lơ là.

"Không sao hết! Nhất định là như vậy nha" Triệu Quý Châu vẫn kiên trì giữ nguyên suy nghĩ theo hướng lạc quan, không muốn có bất kỳ sai lầm nào ảnh hưởng tới việc bán đấu giá, dù sao hôm nay cũng là bán đấu giá trang sức cổ có giá trị lên đến hàng tỷ.

"Tổng giám đốc Triệu, đến giờ ngài nên chuẩn bị lên sân khấu" Phong Thượng Trí đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay nhắc nhở.

"Cũng đúng, vậy tôi đây xin đi trước rồi" Triệu Quý Châu gật đầu một cái, đi được nửa chừng đột nhiên quay đầu lại."Tổng giám đốc Phong, chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc, tôi mời ngài uống môt ly, ngài nhất định phải hạ cố đến dự a!"

Phong Thượng Trí chỉ gật đầu một cái, lại tiếp tục bước đi, chờ sau khi kiểm tra tình hình hết tất cả các khu, hắn trở lại hội trường.

Đúng lúc trên sân khấu đang đấu giá một viên kim cương mười tám carat trong suốt óng ánh màu hồng phấn được mệnh danh Thiên Hi Tinh Toản, mọi người dưới sân khấu liên tục phát ra những lời tán thưởng, tiếp đó đưa ra hàng loạt các giá thầu, kết quả đấu giá, cuối cùng đánh dấu bằng giá thầu do con gái một doanh nhân đưa ra.

Sau đó, trên sân khấu lại bắt đầu đấu giá những đồ vật khác.

Cũng bởi vì có bối cảnh chính trị hùng hậu và sự giàu có của gia tộc, những trường hợp như vậy hắn thấy đã nhiều, cho nên đối với những thứ trên sân khấu, Phong Thượng Trí hoàn toàn không để trong mắt, ngược lại chuyện làm ăn, hắn luôn luôn cố gắng phấn đấu để đạt tới thành công cao nhất.

Ban đầu thành lập tập đoàn bảo vệ Quốc Vệ cũng bởi vì có mối quan hệ tốt với lực lượng cảnh sát, gần một nửa công việc sẽ tự động được đưa tới tận cửa, nhưng hắn vẫn mạnh mạnh mẽ mẽ làm từng dự án từng kế hoạch, hơn nữa dựa vào chuyên môn máy vi tính của hắn, nghiên cứu phát triển ra nhiều sản phẩm công nghệ cao, ngay cả lầu năm góc - trụ sở bộ quốc phòng Mỹ cũng đang đưa ra một số tiền lớn yêu cầu hợp tác. Không tới hai năm, Quốc vệ liền nổi tiếng, trở thành Tập đoàn bảo vệ nổi tiếng nhất thế giới.

Hai tiếng sau đó, buổi đấu giá kết thúc thành công, hắn cũng đã thành công nhận được hợp đồng tất cả các công việc bảo vệ ở chi nhánh tại Đài Loan của công ty bán đấu giá LVC, giúp cho công ty kiếm được hợp đồng hàng chục triệu mỗi năm.

Rạng sáng mười hai giờ, Phong Thượng Trí cũng có không về nhà nghỉ ngơi, ngượi lại là quay lại công ty, tiếp tục làm việc.

Chồng tài liệu xếp thành đống được hắn xử lý dần dần giảm bớt, đột nhiên, một trường hợp ủy nhiệm thu hút thu hút sự chú ý của hắn.

Là cô!

Không nghĩ tới chuyện cách đây nhiều năm, hắn lại sẽ nhìn thấy bức ảnh của cô vào thời điểm đó, lập tức liền nhớ lại tình cảnh cuộc gặp gỡ đầu tiên năm đó.

Nhìn chăm chú vào bức ảnh đặt trên bàn nở nụ cười thật tươi cười đẹp làm sao, ánh mắt hắn gần như không thể nào rời đi. Tim hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, giống như nhịp tim bị rối loạn.....

Chẳng lẽ ngay từ trước kia - từ cuộc gặp gỡ đầu tiên hắn đối với cô đã.....

Chuyện này làm sao có thể? Hắn nhăn mày lại, đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, bắt đầu lật xem các tài liệu liên quan tới Lê Nhã do Công ty Đĩa Nhạc đưa tới, tất nhiên bao gồm cả thư đe dọa cùng thông tin liên quan đến vụ việc bắn súng.

Sau khi trải qua sự kiện bắn súng tại buổi biểu diễn ca nhạc tặng chữ ký, chuyện Lê Nhã bị đe dọa vì vậy liền bị phơi bày, nước lên thì thuyền lên cô lập tức nổi tiếng, lượng đĩa nhạc tiêu thụ ngày càng nhiều tăng theo cấp số nhân.

Để tỏ ra không sợ những lời đe dọa hung ác kia, Công ty Đĩa Nhạc cũng không có để cho Lê Nhã tạm thời ngưng tất cả các hoạt động, trái lại còn tích cực tham gia tất cả các lời mời của các nhà truyền hình.

Những điều này đối với Lê Nhac mà nói, cũng không có gì ảnh hưởng quá lớn, vốn là ca sĩ phải chăm chỉ tham gia các hoạt động truyền thông báo chí, mới có cơ hội làm cho mọi người nhớ tới; nhưng như bây giờ, bị một loạt các phóng viên bám theo, thậm chí còn phái người theo dõi đó ngày đêm ở nhà của cô, điều đáng nói hơn, bọn họ còn đuổi theo tìm đến cha mẹ cô, tìm hiểu quan điểm đối với chuyện này, cô nghĩ cũng rất muốn hét lên.

Sự kiện bắn súng kia đã làm cho cha mẹ cô lo lắng đề phòng, bây giờ lại bị phóng viên quấy rối, kết quả chính là mỗi ngày cha mẹ cô đều gọi điện thoại tới nhắc đi nhắc lại, nói gì là sớm biết xảy ra chuyện như vậy, lúc đầu sẽ không đồng ý để cô đi làm ca sĩ.... khiến cho cô bị áp lực lớn hơn nữa, lại phải cố gắng không được tức giận, để tránh bị phóng viên đưa tin viết bài.

"Anh Lưu Bảo, chúng ta đi đâu?" Mới kết thúc một hoạt động truyền hình, ngay cả tẩy trang Lê Nhã kịp cũng làm, liền lập tức đi lên xe, từ bãi đỗ xe ngầm rời khỏi đài truyền hình, nhằm tránh để cho các phóng viên đuổi theo.

"Bây giờ chúng ta trở về công ty một chuyến, em uống nước trái cây lót dạ trước đã, tối nay sẽ ăn gì đó sau" Lưu Bảo cầm nước cam đưa về phía cô.

Thời gian thu hình diễn ra liên tục, hiện tại lại có công ty khác gọi, vì vậy làm cho cô nay cả thời gian ăn bữa trưa cũng không có.

" Anh Lưu Bảo, công ty có chuyện gì không?" Lê Nhã cảm thấy kỳ lạ, vì sao đột nhiên phải quay về.

" Giám đốc chưa nói, dù sao đợi khi trở về sẽ biết được nha".

"Ừm" Cô không hỏi nhiều nữa, im lặng uống nước trái cây.

Lưu Bảo nhìn Lê Nhã, không khỏi có chút thất thần.

Cho dù mỗi ngày đều gặp mặt, Lưu Bảo vẫn thường ngạc nhiên với vẻ đẹp của Lê Nhã Làn da trắng hồng vô cùng mịn màng, làm nổi bật đôi mắt to tròn đen nháy long lanh nước, đôi môi phấn hồng nở ra nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Thẳng thắng nói, trong giới giải trí so về vẻ xinh đẹp kiều diễm, quả thực có rất nhiều người hơn cô; nhưng xinh đẹp bên ngoài và nội tâm thuần khiết giống cô, thật sự không nhiều lắm. Từ quá trình đào tạo đến khi giới thiệu hình ảnh đến với công chúng, cô vẫn là người lấy sự chân thành đối xử với với mọi người, đối với tất cả mọi người đều rất lễ phép, gặp phải một số phóng viên đưa ra những câu hỏi có chút gay gắt sắc bén, cô cũng cười thật ngọt ngào, ngay cả gần đây xảy ra sự kiện bắn súng, đối những phóng viên đuổi theo đến cùng không buông, cô cũng chưa bao giờ nổi giận.

Mặc dù hắn biết cô cũng không dễ chịu, nhưng vẫn đồng ý với sự sắp xếp của công ty, cứ như thường lệ tham gia các hoạt động truyền thông, điều an ủi duy nhất, có lẽ là số lượng tiêu thụ của đĩa nhạc Nhất Phi Trùng Thiên tăng cao nha!

Nhớ lại lần đầu tiên phát hiện ra cô cũng là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Lần đó hắn có chuyện đến miền nam, cùng bạn bè đến KTV để hát, ở trên hành lang, liền chú ý tới cô cùng bạn bè vừa cười vừa nói bước vào thuê phòng. Quá xúc động, hắn chạy đi tìm cô, còn khiến cô giật mình. Sau đó liên tục chứng minh thân phận cùng mục đích của mình, cô mới thôi cảnh giác, nói chuyện với hắn.

Sau khi nghe cô hát, hắn càng khẳng định khả năng nhìn người của mình, Lê Nhã chẳng những có gương mặt xinh đẹp, ngay cả tiếng hát cũng có trình độ nhất định, người tài năng như cô nếu không mời hợp tác, hắn tin rằng mình nhất định sẽ hối hận. Kiên trì giữ liên lạc với cô, hắn bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi cô đồng ý.

Một ngày, hai ngày, ba ngày đã qua, cô không có bất kỳ câu trả lời nào, hắn phải gọi điện thoại cho cô, mới biết cha cô vô cùng phản đối việc Lê Nhã làm ca sĩ.

Vì vậy hắn lại đặc biệt đến nói chuyện với cha cô, phải mất một tuần lễ, cộng thêm Lê Nhã kiên trì giữ ý muốn làm ca sĩ của mình, cha cô cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Mà hắn cùng phải đảm bảo sự sẽ bảo vệ Lê Nhã an toàn, Lê Nhã mới sắp sếp hành lý theo hắn đi miền bắc.

"Anh Lưu Bảo? Anh Lưu Bảo?" Lê Nhã nháy mắt gọi hắn.

"Sao? Có chuyện gì hả?" lúc này Lưu Bảo mới lấy lại tinh thần.

"Anh Lưu Bảo, có phải em có vấn đề gì hay không? Sao lại nhìn em như vậy?" Hại cô không chịu được phải lây gương ra, xem có phải trên mặt có dính gì hay không? Nhưng là cái gì cũng không có dính nha.

" Không có gì, chẳng qua chỉ là thấy một thiên thần mà thôi" Hắn cười cười nói.

Trong khi đang nói những lời này, cũng là lúc xe đã đi vào bãi đỗ xe ngầm của công ty.

Lê Nhã và Lưu Bảo vào thang máy, đi thẳng lên tầng thứ tám, văn phòng của giám đốc.

Vừa vào đến của, phát hiện bên trong trừ giám đốc ra, còn có người khác nữa.

"Giám đốc, chúng tôi đã trở lại" Lưu Bảo cung kính gật đầu nói.

"Chào anh Diêu" Lê Nhã lễ phép chào hỏi, nhưng ánh mắt không thể nào không chú ý đến người đàn ông đứng bên cạnh giám đốc.

Sự xuất hiện của người kia, làm cả gian phòng nhất thời trở nên chật hẹp, bởi vì hắn có một dáng người thật cao lớn.

Hắn rốt cục là cao bao nhiêu a? một mét tám lăm? Hay là một mét chín mươi?

Hắn, như một con gấu.

Đột nhiên, trong lòng Lê Nhã xuất hiện một câu cảm tưởng này.

"Giám đốc, vị này là?" Lưu Bảo rất tự nhiên hỏi.

" Đến đây, tôi giúp mọi người giới thiệu, vị này là Phong Thượng Trí tổng giám đốc của tập đoàn bảo vệ Quốc Vệ, sau này tập đoàn họ sẽ phụ trách sự an toàn của Lê Nhã".

"Vâng, giám đốc, tôi đã hiểu" Lưu Bảo lại nghĩ đến, "Vậy đợi lát nữa đi đến truyền thông thì có Tổng giám đốc Phong đi cùng đúng không?".

"Đợi lát nữa tôi sẽ cùng mọi người đi đến truyền thông, tôi cần phải hiểu biết quá trình làm việc của Lê Nhã" Phong Thượng Trí nói, mà ánh mắt của hắn cũng nhìn Lê Nhã, rồi rời đi ngay sau đó không để lại dấu vết gì.

Cô thật sự không có gì thay đổi, trải qua nhiều năm như vậy, chẳng qua là ngày càng trưởng thành hơn.

"Được" Lưu Bảo quay đầu lại nói với Phong Thượng Trí: "Tổng giám đốc Phong, chúng ta đi thôi".

Cứ như vậy, Phong Thượng Trí và bọn họ lên xe, đi về phía đài truyền hình.

Cô chắc hẳn đã quên anh rồi, dù sao cũng chỉ là mấy phút gặp gỡ ngắn ngủi mà thôi. Phong Thượng Trí thầm nghĩ trong lòng.

Thật ra thì, hắn có thể phái người tới là được, nhưng hắn không kiểm soát được những rung động trong lòng, chính vì vậy lúc này hắn có mặt tại nơi này.

Quay đầu lại quan sát Lê Nhã một chút, cô dường như cao hơn, đôi mắt vẫn trắng đen rõ ràng giống như năm đó, giống như thủy tinh óng ánh có thể phát ra ánh sáng trong suốt.

Nhưng so với năm đó dường như cô gầy hơn, điều này làm cho hắn không tự chủ mà cau mày lại. Hắn thật sự không hiểu, tại sao diễn viên nghệ sĩ trong giới giải trí vì để xinh đẹp trên màn hình, liền liều chết giảm cân, đây quả thực là hành động tự làm khổ mình mà.

Không đúng! Hắn đang nghĩ cái gì vậy! Chuyện này không liên quan đến hắn nha, không phải sao?

Công việc của hắn chỉ là bảo vệ sự an toàn cho cô mà thôi! Còn lại không có nằm trong phạm vi công việc của hắn.

Cảm giác kỳ lạ cùng những suy nghĩ trong lòng của Phong Thượng Trí tạo ra mâu thuẫn thật lớn, cuối cùng lý trí chiến thắng, đơn giản chỉ cần quẳng sạch những cảm giác và suy nghĩ không nên có đi, chuyển hướng suy nghĩ sang công việc.

Tài liệu thu thập được cho thấy, khẩu súng sử dụng trong buổi biểu diễn tặng chữ ký chẳng qua chỉ là súng hơi, bởi vậy, dường như không có ý định hành động nặng tay với Lê Nhã, nhưng lại đưa ra rất nhiều lời đe dọa cảnh cáo cực kỳ ghê tởm.

Hắn gần như có thể khẳng định, ngay từ lúc đầu mục tiêu mà kẻ chủ mưu định bắn không phải là Lê Nhã mà là tấm áp phích quảng cáo sau lưng. Điều này người ta phải suy nghĩ, một người viết thư đe dọa nhiều lần, cộng thêm nhiều lần gửi đến các đồ vật đe dọa, tại sao không trực tiếp đối phó Lê Nhã?

Cùng Phong Thượng Trí lên xe, Lê Nhã rõ ràng cảm giác được không gian trong xe lập tức bị thu nhỏ lại, hơn nữa vẻ mặt lạnh lùng của hắn, xem rất khó ở cùng nhau.

Len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, may mắn thế nào liền bốn mắt nhìn nhau với hắn, hại cô giật mình vội vàng nhìn đi nơi khác, khuôn mặt cũng ửng đỏ.

Hắn cũng đang nhìn cô sao?

Qua thật lâu, muốn nói chuyện vui vẻ với hắn nhưng vẫn còn cảm giác xấu hổ, mãi mới chịu nói, Lưu Bảo nói còn nhanh hơn cô.

"Thượng Trí, tôi có thể gọi anh như vậy được không? Lưu Bảo tươi cười nói, muốn thử xây dựng giao tình với hắn, để sau này dễ dàng làm việc.

"Anh cứ gọi tôi là Giám đốc Phong đi!" Phong Thượng Trí kiên trì muốn phân chia rõ ràng quan hệ chủ khách trong đó.

Lưu Bảo nhất thời không khỏi cảm thấy lúng túng, "Vậy - giám đốc Phong, không biết anh đã từng đảm nhận công việc bảo vệ an toàn cho nghệ sĩ diễn viên chưa?

"Chưa từng".

"Như vậy trước hết tôi muốn nói rõ với giám đốc Phong một chút, lịch trình hôm nay và sau này của Lê Nhã là hoạt động truyền thông báo chí" bất chấp sự lạnh lung của hắn, Lưu Bảo nói thẳng luôn.

"Quản lý Lưu, anh nói trước với tôi hôm nay có những hoạt động gì là được rồi, về sau sẽ nói sau, làm phiền anh đánh máy toàn bộ thành danh sách cho tôi, về những phần gì thay đổi thì sửa lại là được rồi" Phong Thượng Trí nhanh chóng sắp xếp, không có tính kiên nhẫn ngồi nghe giải thích dài dòng.

"Ừm được" Nếu hắn dứt khoát như vậy, Lưu Bảo cùng không dài dòng, lấy ra lịch làm việc từ trong túi sách, bắt đầu nói cho hắn biết lịch trình hôm nay.

Lê Nhã ở bên cạnh, chỉ có thể nghe mà trả lời không nói hơn bất kỳ lời nào, một lần nữa cảm thấy người đàn ông này thật sự rất lạnh lùng nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro