Chương 19: Lời cảnh cáo
4h30 sáng ngày hôm sau, anh giật mình thức dậy, khoảng trống kế bên anh đã lạnh tanh, không có cô ở bên. Anh hoảng sợ bật dậy bắt đầu tìm kiếm hình ảnh bé ngoan của anh. Cả căn phòng to lớn trừ anh ra thì không còn ai khác. Anh ngồi xuống giường, tự trấn an bản thân cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ xem cô có thể đi chổ nào. Thẫn thờ được một lúc anh cũng suy ngẫm ra. Anh bắt đầu chạy xuống lầu, nhanh chân đi vào sân vườn. Đúng như anh nghĩ, cô đang ở đây. Anh nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhoi, cơ thể gầy gầy đang ngồi co ro trên chiếc xích đu, mắt nhìn xa xăm. Nếu hình ảnh này được phát họa lại, thì chắc đây là một bức tranh thể hiện rất sâu sắc về sự cô đơn và bóng ma tâm lý.
Có vẻ như từ khi bà Maria mất, cô đã trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Anh chỉ đứng ở xa nhìn cô nhưng cô vẫn biết anh có mặt tại đây. Cô ngồi trên chiếc xích đu ấy rồi quay đầu lại nhìn mặt anh. Gương mặt ấy khiến anh đau thấu tâm can, tại sao lại để bé ngoan của anh phải chịu đau đớn như vậy. Anh bước lại gần cô, cô vẫn nhìn anh như thế, anh mắt của cô mang đầy nét ưu buồn mà một đứa bé 7 tuổi không nên có. Gương mặt tái nhợt vì lạnh, con ngươi ngấn nước nhưng vẫn cố kìm nén để không rơi một giọt nước mắt nào. Anh ngồi kế bên cô không nói gì cả, chỉ đơn giản là ngồi kế bên nhìn xa xăm cùng cô, anh muốn cô khóc, khóc thật lớn rồi sau đó lòng cô sẽ được nhẹ nhàng hơn. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không khóc. Được một lúc, anh cảm thấy đầu vai mình hơi nặng, anh nghiêng đầu thì nhìn thấy coi đang dựa đầu vào vai mình. Anh đau lòng mà ôm cô lên đặt lên đùi mình để đầu cô dựa vào ngực mình.
"Em không hề rơi một giọt nước mắt nào. Anh thấy em có giỏi không?
"Giỏi giỏi, nếu là em thì tất cả đều đúng. Không sao, không sao, tất cả đều ổn rồi"
Anh vùi đầu vào tóc cô, hít hà hương thơm từ người cô lan ra. Cô ngoan ngoãn mà dựa vào ngực anh để mặc anh hít hà mùi hương trên cơ thể cô.
"Vào thôi trời lạnh lắm. Để anh bế bé ngoan vào nhá"
Cô không nói gì coi như đã ngầm đồng ý. Bước vào phòng, anh đặt cô lên giường đắp chăn cho cô, bản thân anh cũng chui vào nốt, anh ôm cô lại, hôn lên vần trán thơm tho của cô rồi tiếp tục dỗ cô ngủ.
. . .
Hiệu xuất làm việc của gia đình nhà Victor không thể chê vào đầu. Chỉ mới một ngày đã mời được nhà thiết kế nội thất và nhà thiết kế sân vườn giỏi nhất cả nước.
Cô bước xuống lầu, hôm nay cô không còn mặc những chiếc váy trắng như thường ngày mà lại mặc một chiếc váy satin màu xanh đen. Có vẻ những đứa trẻ khác nếu mặc như thế này sẽ bị người khác cho rằng lớn trước tuổi, nhưng khi nó được khoác lên người cô, nó lại tỏa ra một phong thái quý tộc, sang trọng đến lạ thường, bởi vậy các cụ ta có câu" con nhà tông không giống lông cũng giống cánh"*
*Ý nói đã là cha con thì kiểu gì cũng có những cái giống nhau.
Cô hiên ngang bước đến phòng khách. Gương mặt lạnh lùng, khí chất lấn át cả người khác.
"Bonjour"
"bonjour madame"
Cô ngồi xuống ghế sofa, gác chân phải lên chân trái, đôi bàn tay ung dung mà để lên đầu gối.
"Chắc các người cũng biết tôi gọi hai người tới đây để làm việc gì nhỉ?
Vào việc chính thôi, tôi sẽ nêu ra ý định của bản thân mình mà mình muốn rồi tùy mọi người thiết kế, nếu hợp mắt tôi thì chúng ta hợp tác vui vẻ, còn không hợp thì làm lại từ đầu? Hai người có ý kiến gì chứ?"
What the f*ck, rõ ràng kêu tự ý thiết kế nhưng không hợp mắt thì làm lại từ đầu. Chuyện gì thế này, hai người cảm thấy lạnh người, quay sang thì thấy cả nhà đều đang nhìn hai người một cách"vui vẻ". Cả hai chỉ biết đồng thanh mà kêu lên.
"aucun problème"*
*không vấn đề gì
Làm sao mà có thể làm trái lời vị tổ tông này được, thế lực chống lưng quá lớn, nếu làm trái ý của tổ tông, sơ hở là bị giết chết không toàn thay. Nghĩ đến mà cả hai đều đổ hết mồ hôi mẹ đến mồ hôi cô, cơ thể không cần điều khiển cũng run lên vì sợ.
"Về phần phòng ngủ của tôi, tôi muốn đổi lại từ màu trắng thành màu xám, thiết kế tối giản lại một xíu. Tôi thích màu xám khói và màu nâu gỗ. Vậy thì tường màu xám đi sau đó lát một ít gỗ để trang trí. Phòng tắm phải rộng một xíu, nhất là bồn tắm, tôi thích bồn tắm phải to có thể chứa được 2, 3 người, thay bằng bồn tắm âm sàng đi, gắn cả máy message sục không khí vào nữa. Ok chắc v là được rồi. Tôi mong ông có thể suy nghĩ và thiết kế ra. Được không?
Ông thẫn thờ với những yêu cầu của cô, có phải là tiểu tổ tông này đang muốn bức chết ông chú già này không. Nhưng ông vẫn gật đầu lia lịa.
" Được được. Aucun problème"
Cô quay sang nhìn nhà thiết kế sân vườn, là một ông lão râu tóc bạc phơ.
" Tôi muốn thiết kế lại thành một sân vườn vừa cổ kính vừa huyền bí lại phải ma mị chủ yếu là màu đen và trắng, mà đen phải nhiều hơn trắng. Nào cùng đi đến sân vườn rồi tôi sẽ tiếp tục nói"
. . .
Tất cả mọi người đã đứng trước cổng của sân vườn, cô quay đầu lại nói với ông lão
" Tôi muốn thiết kế lại cái cổng này. Thay vì là gỗ như này thì tôi muốn nó là cổng hoa hồng trắng* và hoa hồng xanh dương*"
Hoa hồng xanh
Hoa hồng trắng
" Đi vào phía bên trong tôi muốn con đường ở đây được lát cỏ vì tôi thích đi chân trần vào đây. Hai bên đường phải được trồng hoa mẫu đơn trắng và hoa peony đen*
Hoa mẫu đơn trắng
Hoa peony đen
" Đi thẳng vào trong tôi muốn làm một cái vòng xoay mê cung bằng nhiều loài hoa màu đen khác nhau xếp xung quanh, thiết kế theo kiểu mê cung huyền bí, còn bên trong là hoa Chi Galanthus, kiewur như Chi Galanthus được bao bọc bởi những loài hoa màu đen, chính giữa là một cái chồi nghỉ. Những loài hoa màu đen mà tôi muốn có là hoa hồng đen, cẩm tú cầu đen, tulip đen, hướng dương đen*, nói chung là tất cả loài hoa màu đen, mỗi một vòng là một loài hoa khác nhau. Còn chiếc xích đu này ông giữ nguyên lại."
Chi Galanthus
Hồng đen
Tú cầu đen
Tulip đen
"Mặc dù biết có vẻ như làm như vậy là khó cho ông, các loài hoa này có phần hơi khó tìm và cũng khó trồng, nhưng tôi mong ông có thể làm được, vì ông là thiên tài thiết kế sân vườn nổi tiếng cả nước mà phải không. Ông làm được chứ?"
Cô nở một nụ cười, nhưng nụ cười này của cô có vẻ khiến cho người khác cảm giác lạnh sóng lưng. Đây có phải là đứa bé 7 tuổi không, hay là 30 tuổi nhưng bị đột biến gen nên mang thân hình của một cô bé. Những lời cô bé nói, ai nghe cũng hiểu, cô không đơn giản là nhờ ông, mà là đang bắt buộc ông, nếu làm không được thì ông đây chết chắc. Rốt cục ông già này đã phạm phải tội tày trời nào mà phải chịu tiểu tổ tông này giày vò. Thấy ông phân vân, cô nghiên đầu mắt vẫn giữ trên gương mặt ông.
"Hửm?"
Ông đổ mồ hôi lạnh, run rẩy mà gật đầu lia lịa
" Được được"
"Tốt"
Từ này đến giờ mọi người trong gia đình đều chú ý đến biểu cảm của cô. Ai cũng thấy tính cách của cô thay đổi. Đây là lần đầu tiên họ thấy cô đưa ra lời cảnh cáo khéo người khác như vậy. Có vẻ như bóng tối tâm lý đã khiến cô phải thành như vậy.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro