Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Tạm biệt

Bóng tối u ám bao trọn khắp căn phòng, mùi máu xộc lên mũi. Những lời nói muốn thốt ra đều bị chặn lại ở cổ họng. Đau, đau quá, cả cơ thể đều đau. Trước mắt cô đã không còn là hình ảnh người mẹ hiền lành đức hạnh nữa như trước kia, người mẹ lúc nào cũng mĩm cười, dịu dàng chải tóc cho cô. Mái tóc trắng bị nhuốm đỏ bởi máu, đôi mắt nổi đầy tơ máu vì tức giận.
" Mẹ, mẹ là đang bóp cổ mình sao, mẹ muốn giết mình sao, mẹ giận mình đến thế sao, làm sao đây, phải làm như thế nào đây, đáng sợ quá"
Dòng suy nghĩ của cô bị chặn lại bởi giọng nói khàn đặc đầy oán hận của bà

" Chết đi, chết đi, chết đi, tại sao mày không chết, mày là tai họa, mày khắc chết tao, khắc chết gia đình này, chết đi, chết đi hahahaha"

...

Cô mở mắt ra, lại gặp ác mộng, trong ác mộng lúc nào cũng đẫm máu, lúc nào cũng phải chịu đựng nỗi oán hận của bà, trái tim cô đã chết rồi, chết đi từ ngày những dòng chất lỏng màu đỏ ấy tuôn ra từ người bà hòa vào nước mưa chảy dài trên mặt đường. Cô ngồi dậy, thu mình gục đầu vào một góc tường.

Đã một tháng trôi qua, kể từ ngày chôn cất bà. 1 tuần thì hết 5 ngày cô đều gặp ác mộng lặp đi lặp lại mãi đến nổi cô có thể nhớ được có bao nhiêu giọt máu rơi ra từ tóc bà, nhớ từng câu nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt. Một tháng qua, một ngày cô không thể ngủ quá 2 tiếng đồng hồ, cứ mỗi khi nhắm mắt, ác mộng đấy lại bắt đầu xâm chiếm tâm trí cô, mặc dù đã quen thuộc, nhưng tại sao mỗi lần như thế đều để lại trong lòng cô một vết thương không thể chữa lành

Mỗi khi không thể ngủ, cô đều lao đầu vào luyện tập. Luyện võ, luyện bắn súng, không còn là những loại súng được điều chế riêng mà là những mẫu súng thật, cô luyện bắn cung, luyện bắn phi tiêu, học thêm nhiều thứ tiếng. Bây giờ chỉ 7 tuổi cô đã bắt đầu tiếp cận kiến thức của cấp 2. Một đứa trẻ 7 tuổi phải lao đầu chăm chỉ luyện tập để khiến bản thân mình không yếu đuối để làm một lớp áo giáp bảo vệ bản thân, nhưng sau lớp áo giáp ấy lại là một trái tim vỡ vụng. Mọi người đều đau lòng, đặc biệt là ông bà Harry. Họ vừa mất con gái chưa bao lâu, thì lại chứng kiến cháu gái duy nhất bị chấn động tâm lý nặng nề, cõi lòng đã tan nát, nay còn đổ vỡ hơn. Vết thương này chưa lành thì vết thương khác lại đến còn nặng hơn cả vết thương cũ. Ông bà như muốn gục ngã, nhưng họ không thể họ cần phải chăm sóc cháu gái họ, con bé đã chịu quá nhiều đau đớn, họ phải đứng dậy để chống đỡ cùng cô. F4 hoành tử trước kia vì cô mà chuyển từ Pháp sang Ý để được gần cô, bây giờ cũng vì cô mà chuyển từ Ý về lại  Pháp để cùng chống lại bầu trời áp lực và đau đớn cùng cô, nhìn thấy cô như thế các anh cũng không thể vui vẻ nổi.

Tại sân vườn lâu đài Victor
Cô đang ngồi trên chiếc xích đu, chiếc xích đu ấy là chiếc xích đu mà mẹ cô và bông hồng nhỏ của người ba mà cô từng trân trọng đã ngồi tâm sự với nhau. Cô ngồi mặt áp vào đầu gối, mắt nhìn vào hư không. Cô không biết mình muốn gì nữa, có phải mình nên ra đi cùng mẹ hay không, nhưng trả thù thì sao. Trong lòng rối tung, từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ nhưng sắc sảo của cô. Các anh cuối cùng cũng tìm thấy cô tại sân vườn, nhìn thấy cô khóc đau đớn như thế lòng các anh đau như dao cắt. Đã 7 năm, cô lớn lên cùng các anh 7 năm, chứng kiến từ giây phút cô chập chững bước đi đến lúc biết nói, biết làm điệu, biết nhãy múa vui ca cùng các anh, cuộc đời cô trước kia tràn ngập tiếng cười vui vẻ hạnh phúc, nhưng bây giờ thì sao, ác mộng, khóc lóc, mơ hồ, đau khổ, luyện tập rồi lại luyện tập. Đứa em gái bé nhỏ, ngây thơ của các anh đã không còn. Các anh tiếng đến lại gần cô không nói gì chỉ lặng lẽ ôm cô, cả 5 người ôm nhau, nhưng chỉ có 1 người khóc còn 4 người còn lại cùng kiềm nén.

Buổi tối hôm nay, mưa lớn tầm tã, mưa càng ngày càng nặng hạt, giống như cái đêm hôm ấy, cái đêm mưa to gió lớn đã lấy mạng bà đi. Bữa nay Ivan ở lại cùng cô, mặc dù ở phòng kế bên nhưng nỗi lo lắng trong lòng anh lại dâng lên không hồi kết, chưa bao giờ anh lo lắng đến thế.

Trong căn phòng tối tăm, một thân ảnh nhỏ nhoi yếu ớt đang thu mình ngồi trong góc phòng, cơ thể cô đang run lên từng hồi. Tiếng mưa như gào thét đòi mạng cô, bí bách đau khổ. Trước mắt cô chỉ toàn là máu, giống hệt như tối hôm đó, giống như những cơn ác mộng mà ngày đêm cô từng gặp. Nhưng đây không phải là ác mộng, mà là xuất hiện trước mắt cô, chắc có vẻ là cô đang tự tưởng tượng ra. Vẫn là khuôn mặt ấy, người mà đòi mạng cô mỗi đêm khiến cô đau đớn không tả nổi. Cái gì cũng đau cả thể xác cả tinh thần và tâm hồn. Hôm nay không còn máu me bê bết đáng sợ nữa, bà đã trở lại hình dáng đoan trang mà cô thường thấy. Như mọi khi bà ngồi trên chính vũng máu của mình mà nhìn cô. Trên tay cô bây giờ là một con dao sắc bén. Đây là con dao cô luôn mang theo bên mình để luyện tập. Cán dao được khắc một con rắn và một con bướm, đây là hai con vật mà cô thích nhất vì rắn là một loài động vật vô cùng ranh mãnh, nham hiểm, thông minh và nhạy bén. Rắn còn thể hiện cho sự độc lập, tự chủ, thông minh và lanh lợi. Còn bướm là biểu tượng của sự nhẹ nhàng, chất phác, hấp dẫn, thoáng đạt, như một cách để nhấn mạnh sự mong manh, nữ tính và xinh đẹp. Giống như cô vậy vừa sắc xảo lại vừa mong manh, vừa thông minh lại vừa hấp dẫn. Hôm nay cô cũng thế vẫn đặt con dao ấy tên tay lao chùi cẩn thận như mọi ngày. Con dao bóng loáng phản chiếu cả gương mặt nhỏ bé xinh đẹp của cô trên đó. Cô nâng mắt lên nhìn người mẹ tưởng tượng của mình, ánh mắt hạ xuống con dao rồi lại tiếp tục nhìn bà. Cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng.

" Mẹ không phải mẹ luôn muốn con chết đi sao, không phải mẹ hận con sao. Bây giờ con chết đi có phải là vừa ý mẹ không. Mẹ sẽ không đeo bám con nữa. Ở thế giới bên kia con sẽ hạnh phúc sẽ không đau khổ như ở đây. Mẹ, con đến gặp người đây"

Lưỡi dao chạm vào cổ tay phải dần dần lướt sâu vào da thịt. Mỗi tế bào đều như vỡ ra, máu bắt đầu tràn ra cổ tay nhỏ bé xinh đẹp. Một hình ảnh thật ma mị, lưỡi dao sắt bén, cổ tay thanh khiết nỏn nà thấm đẫm màu đỏ tươi. Chất lỏng ấy chảy dài xuống khuỷu tay ướt ra cả chiếc đầm trắng tinh khiết. Đau đớn, nhưng vẫn không bằng nổi đau mà bà đã chịu khi chiếc xe tải ấy đâm mình. Trước mắt cô dần mờ mịt, cảm giác chóng mặt bắt đầu kéo đến. Cô ngã ra đất, máu từ cổ tay chảy ra càng nhiều ướt đẫm trên chiếc đầm, những dòng máu đỏ tươi bắt đầu len lỏi vào từng sợi tóc trắng được di truyền bởi mẹ, mùi máu tanh xộc lên mũi khiến cô khó chịu. Ánh mắt màu xanh ngọc đẹp đẽ bởi sự kết hợp giữa mắt màu xanh dương của ông Louis và màu xanh lục của bà Maria, đôi mắt của cô là một viên ngọc của sự thuần khiết, nhưng giờ đây lại mờ mịt đau thương. Cô không còn cảm giác đau đớn nữa, cũng không còn nghe gì cả. Xung quanh như một tầng sương bao phủ, mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ thứ gì. Bỗng có một người nào đó lại gần cô, cô không còn nhìn rõ nữa nhưng cô biết đấy là Ivan, là hoàng tử ánh sáng của cô. Trước mắt cô bây giờ những ngày tháng năm đó, những ngày cô còn có mẹ, cả một gia đình còn hạnh phúc. Hình ảnh cả ba và mẹ dắt tay cô đi trên biển, ba hàng dấu chân trãi dài trên bãi cát trắng. Nụ cười của mẹ, ánh mắt hạnh phúc của ba, những cái hôn của ông bà, từng cái ôm ấp của các bác và cậu, những tiếng cười vui vẻ của những vị hoàng tử có sứ mệnh bảo vệ cô. Cô cảm giác có người lay cô, lay rất mạnh, nhưng cô đã quá mệnh mỏi, cả tinh thần lẫn thể xác, hơi thở trở nên nặng nề, mi mắt nặng trịt rồi trước mắt chỉ còn lại màu đen
" Thật xin lỗi, xin lỗi và cảm ơn vì tất cả mọi thứ, nhưng con nhớ mẹ và con cũng rất đau đớn. Tạm biệt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro