bat diet truyen thuyet 200-209
Chương 200
Lão tử đá cái gì mà không lợi hại.
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Thời gian của trận đấu đã tới gần, các phóng viên rốt cuộc đã thu hồi sự chú ý sang trận đấu, lúc này trên sân bóng cầu thủ hai bên dưới sự dẫn đầu của đội trưởng đã bắt tay nhau, bởi vì đội bóng Chelsea nước Anh được Hongkong chi tiền đậm để mời tới, nói trận đấu không bằng nói là biểu diễn, mà đội bóng Hongkong cũng lấy thái độ học tập mà tham gia trận đấu này, cho nên không khí trận đấu thoạt nhìn hết sức hòa bình. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà loại không khí này cũng bao quát cả các fan hâm mộ bóng đá, mặc dù fan hâm mộ là người đại lục cùng Hongkong chiếm đa số, nhưng đều hô lớn tên các ngôi sao bóng đá, đại đa số là vì xem đội bóng Anh này mà tới, thành ra đội Chelsea giống như mới là đội chủ sân vậy. Cái này cũng không thể nói bọn họ không ủng hộ đội bóng của mình, dù sao thì trong lòng bọn họ thực lực của hai đội còn kém quá xa, kết quả trận đấu cơ hồ có thể đoán được, tỷ lệ chiến thắng của đội Hongkong là hết sức nhỏ nhoi.
Bất quá nếu đội Hongkong thật có thể hòa hoặc ngoài ý muốn thắng được trận đấu, đương nhiên cũng sẽ làm cho các fan bóng đá mừng như điên, tại vòng loại World Cup lần thứ 13 ở châu Á, đội tuyển Hongkong từng chiến thắng đội tuyển Trung Quốc, làm tan biến hy vọng vào vòng chung kết World Cup của Trung Quốc. Mặt khác chiến tích của đội South China của Hongkong từng thắng đội Yugoslavia Nam Tư cùng đội SaoPaulo Brazil, quyết đấu cùng với vô địch Asian Cup cũng làm cho fan bóng đá Hongkong nói chuyện say sưa.
Hongkong mặc dù là nơi nhỏ hẹp, nhưng đối với bóng đá lại phi thường cuồng nhiệt, từ lúc năm 1908 đã có hệ thống giải ngoại hạng Hongkong, đến nay đã phát triển hơn một trăm năm. Trước mắt Hongkong’s League chủ yếu chia làm bốn cấp bậc, mà nòng cốt là tám đội bóng, trước mắt là Yu Yuan, Discovery Park, Hong Kong Rangers, KitChee, Citizen, Lianhua, South China, Hongkong08, có khi cũng sẽ có một hai đội bóng của Quảng Đông tham gia, là giải nhà nghề cao nhất của Hongkong, thành viên của đội tuyển Hongkong cơ bản là tuyển ra từ tám đội bóng này. Mặt khác Hongkong còn có giải hạng nhất gồm 13 đội, Series A gồm 20 đội, Series B gồm 16 đội. Còn có các giải ở các trường đại học để tạo nên lực lượng dự bị. Cho dù là ở tại châu Âu, cũng rất ít nơi nào có quy mô thi đấu như là ở Hongkong.
Theo tiếng còi của trọng tài người Singapore vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu, thì fan bóng đá bốn phía trên khán đài ầm ầm huýt lên, thì ra thì ra không phải là toàn bộ đội tuyển Chelsea đều ra sân, quá nửa đội bóng là các fan bóng đá không nhận ra, đây là chỉ thành viên của tuyển trẻ Chelsea, các thành viên chính thức của đội bóng vẫn nhàn nhã mặc áo khoác ngồi ở ngoài sân.
Thạch Thiên không rõ khán giả tại sao lại ồn ào, không nhịn được tò mò hỏi Kim Hinh ở bên cạnh: "Những người này làm sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ đá không tốt? Không phải mới vừa bắt đầu thôi sao…" Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kim Hinh đối với bóng đá cũng không hứng thú, lắc đầu nói: "Em cũng không rõ lắm".
Quách Gia Chí liền nói: "Đây là nước Anh không đúng, chúng ta chi ra mấy trăm vạn Euro để bọn họ đến đá, hơn nữa còn chia cả phần trăm quảng cáo cho bọn hắn, mà họ chỉ phái các thành viên dự bị ra trận".
Kim Hinh nói: "Chẳng lẽ trong hợp đồng không có ước định rõ ràng sao?"
Hạng Hồng ngồi ở phía trước quay đầu lại nói: "Hợp đồng là do Liên đoàn bóng đá HongKong ký. Tôi cũng đã xem qua, bên trong đã ước định đối phương phải đưa qua một số ngôi sao để biểu diễn, không thể chỉ là ứng phó, phỏng chừng bọn họ sẽ nhanh chóng tung các ngôi sao ra thôi".
Quách Gia Chí gật đầu nói: "Hẳn là như thế, nếu không bọn họ phải bồi thường. Nhưng cái này có ý nghĩa gì! Ài… Tập đoàn Tinh Hồng Cát cùng các công ty khác sở dĩ tài trợ trận đấu lần này, thứ nhất là vì bóng đá Hongkong mà xuất lực, lại xem hiệu quả quảng cáo trong đó, muốn trong fan hâm mộ bóng đá mà mở rộng sức ảnh hưởng của công ty, hiện tại ảnh hưởng khẳng định là mở rộng, bất quá tôi thấy đều là ảnh hưởng trái chiều".
Hạng Hồng cau mày nói: "Đích xác là vậy, lần này vé vào sân rẻ nhất cũng là 200 HongKong dollars, so với giá vé của Hongkong League mắc hơn gấp mười, hơn nữa đa số đều là thấy quảng cáo từ ngoài vào trong, ảnh hưởng rất xấu, nếu các fan hâm mộ là làm loạn… lại càng phiền toái…” Nàng cũng là đại biểu của nhà tài trợ, hiển nhiên đối với việc này cũng rất lo lắng.
Thạch Thiên căn bản không nhận ra ngôi sao bóng đá gì, đương nhiên không cần cái này, không khỏi ngạc nhiên nói: "Họ không đưa chủ lực ra không phải dễ dàng thắng hơn sao? Có cái gì mà không hài lòng?"
Thạch Hiểu Mẫn chính là vì muốn xem ngôi sao mà tới, nắm chặt nắm tay mắng: "Ngươi biết cái gì, ở đây có mấy vạn người, có bao nhiêu người không phải đến là vì để xem ngôi sao".
Samantha thở dài nói: " Người của gia tộc Chelsea vẫn cảm thấy mình có huyết thống hoàng thất, dường như rất cao ngạo, năm đó Rachel dùng giá cao mua câu lạc bộ này, thật ra là bởi vì cùng với một cầu thủ của câu lạc bộ ghen tuông giành gái, sau khi mua thì đem cầu thủ này vốn cũng có chút danh tiếng cho ngồi dự bị, không cho hắn ra sân cũng không đồng ý cho chuyển nhượng. Sau cầu thủ nọ bởi vì buồn bực mà uống rượu phá hủy thân thể lại cho hắn ra sân, chính là làm cho hắn mất thể diện, căn bản mặc kệ đội bóng của mình có thể thắng hay không. Bất quá mấy năm nay hắn lại dùng nhiều tiền mua một ít ngôi sao lớn, nên đội bóng chiến tích cũng không tệ". Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hạng Hồng gật đầu nói: "Đúng vậy, lần này mời bọn họ đến, chính là bởi vì câu lạc bộ của bọn họ có nhiều ngôi sao".
Thạch Thiên kinh ngạc hỏi Samantha: "Em đối với mấy người này dường như rất quen thuộc".
Samantha đỏ mặt lên, không nói gì, Kim Hinh ở bên kia Thạch Thiên ha hả cười nói: "Nàng đương nhiên quen thuộc rồi, vị vương tử cao ngạo kia theo đuổi nàng nhiều năm, chỉ là Samantha tiểu thư của chúng ta lại càng cao ngạo hơn, không cho hắn thực hiện được nguyện vọng".
Hạng Hồng nhìn Thạch Thiên cười nói: "Lần trước đến trường học muốn mời cậu đi đá bóng chính là câu lạc bộ này, vị công chúa cao ngạo kia cậu có nhớ không? Nàng ta chính là em gái của tên Rachel này đó".
Trừ Hạng Hồng ra, những người khác đều ngạc nhiên nhìn Thạch Thiên, Thạch Hiểu Mẫn trừng mắt nói: "Ngươi lợi hại như vậy? Ngay cả Chelsea cũng đến mời ngươi?"
Thạch Thiên nói: "Có cái gì mà kinh ngạc, lão tử đá cái gì mà không lợi hại!"
Mọi người cơ bản đều kiến thức qua công phu của Thạch Thiên, nghĩ thầm bằng thân thủ của hắn mà đi đá bóng thật sự không là việc gì khó, cũng xem như là bình thường.
Kim Hinh cười nói: "May mà anh không đi, nếu không Rachel này biết Samantha tiểu thư lọt vào tay anh, nhất định cũng sẽ đem anh cho ngồi dự bị".
Samantha đỏ mặt trừng mắt nhìn Kim Hinh một cái, cũng cười nói: "Mình thấy chính là Rachel ăn mừng mới đúng, hắn nếu thật mời Thạch Thiên tới, thì câu lạc bộ này sớm muộn cũng bị hắn dỡ xuống".
Chương 201
Hắn là ai?
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Lúc này, tiếng la ó của các fan hâm mộ vẫn như cũ không có dừng lại. Hơn một ngàn người bỏ mấy trăm đô chỉ được xem cầu thủ dự bị đá bóng, chẳng ai muốn như thế. Thạch Hiểu Mẫn bỗng nhiên đứng lên, vận tâm pháp do Thạch Thiên truyền thụ, hô to: "Đội HongKong! Cố lên! Đánh bại đội Chelsea rác rưởi đi!" Thanh âm không lớn, nhưng bên trong chứa đựng nội lực, hơn nữa cộng thêm tiếng Thạch Hiểu Mẫn cực kỳ trong trẻo, nhất thời lan tỏa cả sân vận động, truyền rõ vào tai mỗi người.
Người hâm mộ đều sửng sốt, trong khoảnh khắc im lặng, những ánh mắt chung quanh đều tập trung tới Thạch Hiểu Mẫn, các cổ động viên ở xa đang tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Thạch Hiểu Mẫn không để ý những người khác đang nhìn mình, vẫn tiếp tục hô to: "Đội HongKong cố lên! Đánh bại đội Chelsea rác rưởi đi!"
Hiện tại trong sân bóng đã im lặng, tiếng hô vừa rồi có vẻ càng thêm rõ ràng, phần lớn mọi người nghe thanh âm này đã biết được phát ra từ Thạch Hiểu Mẫn, mấy máy quay camera lập tức nhắm ngay nàng, đúng lúc đó đem hình ảnh cắt vào. Cổ động viên ngay tại sân bóng hay bên ngoài sân hoặc đang xem truyền hình trực tiếp trên TV đều thấy rõ ràng trên màn hình xuất hiện một cô gái mỹ lệ vô cùng, nàng cổ động cho đội HongKong, nàng mắng các ngôi sao trong đội Chelsea là rác rưởi.
Lúc này, trong màn hình xuất hiện một nam nhân đứng bên cạnh Thạch Hiểu Mẫn, đó là Quách Gia Chí. Nàng không để ý đến hắn là người đầu tiên duy trì tiếng hô cùng với nàng, bất quá nhóm cổ động viên chỉ có thể nhìn cái miệng hắn mấp máy trên màn hình, mà không nghe rõ âm thanh của hắn.
Đội Chelsea khinh thường đội HongKong đã làm cho cổ động viên bất mãn, tràn ngập oán giận, lập tức phát ra lời lẽ oán thán. Đầu tiên là mấy trăm người cùng hưởng ứng, sau đó mấy ngàn người, cuối cùng dường như toàn bộ sân vận động cùng đứng lên hô to khẩu hiệu: "Đội HongKong cố lên! Đánh bại đội Chelsea rác rưởi!"
Thanh âm ban đầu còn lộn xộn nhưng dần dần càng ngày càng chỉnh tề, càng lúc càng lớn, cực kỳ đồ sộ, cổ động viên giơ lên những tấm ảnh của đội Chelsea ném xuống đất giẫm nát. Thậm chí một số người ngoại quốc không thèm để ý các ngôi sao của câu lạc bộ Chelsea, họ cũng cảm thấy bất mãn, bắt đầu quay sang cổ vũ cho đội HongKong.
Tại sân, bình luận viên nói: "Hôm nay, trận đấu vốn là một trận đấu giao hữu. Nhưng các cổ động viên bởi vì không cảm nhận được sự hài lòng trong bóng đá, từ một nữ cổ động viên xinh đẹp đã kéo theo tất cả cổ động viên khác bắt đầu hướng lên cổ vũ cho đội bóng đá HongKong. Mặc dù cá nhân tôi nghĩ rằng bóng đá HongKong so với các đội Premier League có chênh lệch lớn, nhưng câu lạc bộ Chelsea lại tung ra những cầu thủ dự bị ra sân, quả thật tôi cảm thấy có chút lo lắng, ít nhất cũng làm cho nhóm cổ động viên rất thất vọng, cho dù thắng trong trận này, phỏng chừng cũng rất khó được sự ủng hộ của các cổ động viên. Rõ ràng là châm ngòi cho một cuộc chiến đấu trên sân cỏ.” Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trên đài truyền hình trực tiếp trong nước, bình luận viên Uông Kiếm Tường với tính cách vốn nổi tiếng xúc động, lúc này ở trong TV nói thẳng thừng: "Đội bóng đá Chelsea rõ ràng xem thường bóng đá HongKong, thậm chí là xem thường bóng đá Châu Á, cũng khó trách sẽ làm cho nhóm cổ động viên đang ở quan sát trận đấu cảm thấy bất mãn. Lúc này, ở sân bóng quan sát trận đấu một cổ động viên nữ hô lên, mọi người cũng hô lên đồng thanh hô vang. Giờ phút này, tôi nguyện cùng tất cả cổ động viên cổ vũ cho đội bóng đá HongKong.” Uông Kiếm Tường cầm lấy microphone bỗng nhiên cao giọng hô: "Đội HongKong cố lên! Có hàng ngàn, hàng vạn cổ động viên đang đứng phía sau ủng hộ các bạn, không phải chỉ có mười một cá nhân đang chiến đấu"
Ở Anh quốc cũng truyền hình trực tiếp trận đấu này, bình luận viên nói: "Ông chủ Câu lạc bộ Chelsea là ngài Rachel hiển nhiên rất ngạo mạn trước đội HongKong. Theo ghi chép tại trường quay, tin tức truyền đến cho biết đội hình xuất phát của đội Chelsea là đội hình dự bị làm cho cổ động viên HongKong rất không vừa lòng, cảm thấy như bị xem thường. Hiện tại ai nấy đều hô đội HongKong cố lên, chỉ là do đội Chelsea tung ra khá nhiều cầu thủ dự bị, về trình độ các cầu thủ dự bị này vẫn hơn hẳn các cầu thủ HongKong, nhưng vẫn không nên xem thường đội HongKong, kết quả sau trận đấu có thể chứng minh điểm này."
Trên sân, các cầu thủ HongKong vốn luôn có thái độ học tập, biết rằng thực lực của bọn họ so với đội Chelsea chênh lệch rất lớn, nhưng bị đối phương xem thường như thế cảm thấy rất căm tức. Lúc này, nghe được cổ động viên toàn sân đồng thanh hô cố lên, nhất thời khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng bọn họ. Đội trưởng Lí Hải Dương dẫn dắt toàn đội, bóng được phát động từ cầu môn đội Chelsea bắt đầu tấn công, âm thanh của gần năm vạn người khiến áp lực đè nên trong lòng bọn họ không nhỏ, vài lần tiến công trong vùng cấm địa của đối phương rốt cục đều bị truy cản. Các cầu thủ HongKong hai lần sút bóng từ xa nhưng cũng đều lệch khỏi rất xa cầu môn, không tạo được sự uy hiếp cho khung thành. Ngược lại bị đội Chelsea đội bắt lấy cơ hội phản kích rất nhanh, ở phút thứ 21 đã ghi một bàn thắng.
Sau bàn thua, sự tự tin của các cầu thủ đội HongKong nhất thời giảm xuống, tiếng cổ động như châm chọc bọn họ, lối đá của đội rõ ràng vội vàng xao động, sự phối hợp có trăm ngàn chỗ hở, thậm chí ở trong hiệp 1 còn nhiều lần trực tiếp đem bóng truyền cho cầu thủ đối phương. Huấn luyện viên đội HongKong Chu Quốc Hào thấy thế nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa thì nhảy vào sân.
Lối đá của đội Chelsea càng ngày càng thoải mái, tình thế trên sân bị bọn họ kiểm soát hoàn toàn. Ở phút thứ 31 và phút thứ 39 lại tiếp tục ghi thêm hai bàn nữa, sau khi kết thúc hiệp một tỷ số đã là 3: 0.
Các cầu thủ đội HongKong ủ rũ trở về phòng nghỉ giữa trận, huấn luyện viên Chu Quốc Hào vô cùng tức giận, muốn tìm ra một biện pháp để khích lệ ý chí chiến đấu đến cùng của các cầu thủ, sau đó mới tranh thủ điều chỉnh chiến thuật trong hiệp 2. Lúc này, Lý Đức Vũ cũng là một người trong hiệp hội bóng đá HongKong chạy tới tìm hắn, hai người vốn quen biết, nhưng Chu Quốc Hào hiện tại làm sao có thời giờ trò chuyện với Lý Đức Vũ, hắn không kiên nhẫn nói: "Hiện tại, tôi không có gì thời gian, ông đi về trước đi." Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lí Đức Vũ cười nói: "Chu huấn luyện viên, tôi có một biện pháp có thể giúp ông thắng được trận đấu hôm nay, muốn nghe không?"
Chu Quốc Hào kinh ngạc nhìn Lý Đức Vũ, nghĩ thầm hắn chỉ là huấn luyện bóng đá trong trường học thì có thể có biện pháp gì, xua tay nói: "Đừng nói giỡn.” Hắn liền xoay người đi đến chỗ các cầu thủ, không để ý đến Lý Đức Vũ nữa .
Lý Đức Vũ vừa rút di động vừa đuổi theo nói: "Chu huấn luyện viên, ông nhìn hãy xem đi rồi nói sau." Hắn mở tiếp bên trong di động một đoạn video clip, giơ lên trước mắt Chu Quốc Hào buộc hắn phải quan sát.
Trong đó ghi lại trận đấu trong trường học, hình ảnh Thạch Thiên ghi bàn thắng, tuy rằng là Lý Đức Vũ tải từ trên mạng xuống, hình ảnh cũng không rõ nét cho lắm, nhưng pha sút bóng vẫn là khiến Chu Quốc Hào xem xong ngây người, run giọng nói: "Cái này… cái này… không phải đóng phim đấy chứ? Sao lại có thể như thế"
Lý Đức Vũ trách mắng: "Tôi săn sóc tài năng này chờ để công khai lại có thể đùa sao? Chẳng lẽ không nghĩ Hiệp hội bóng đá HongKong về sau có thể lăn lộn trên trường quốc tế sao? Lúc ấy tôi chính là nhân vật mà mọi người phải nhìn đến, nếu không, ai cũng sẽ không tin có thể ghi bàn như thế."
Chu Quốc Hào kích động tóm vai Lý Đức Vũ, hô: "Hắn là ai? Ở đâu? Là cầu thủ trong trường học à? Mau dẫn hắn đến đây!"
Chương 202
Sự tình liên quan.
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Lý Đức Vũ nói: "Ông đừng vội, hắn đúng là đá bóng trong trường của tôi, chỉ là hắn đã sớm bị đuổi học." Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chu Quốc Hào trừng mắt nói: "Đừng nóng vội? Vài phút nữa là bắt đầu hiệp 2 mà bảo tôi không gấp gáp sao?" Tiếp theo do dự một chút lại nói: "Hắn không chỉ có sức mạnh của đôi bàn chân. Đúng dịp ai đó đưa hắn đi phải không? Nếu không ông làm sao có thể đuổi học nó?"
Lý Đức Vũ vội nói: "Người này không chỉ có sức của đôi bàn chân vô cùng lớn, tốc độ cũng đặc biệt nhanh nhạy, tuyệt đối là kỳ tài bóng đá, chỉ là hắn chưa tiếp xúc nhiều với bóng đá cho nên không hiểu quy tắc trên sân cỏ, hơn nữa tính tình hắn có điểm quái dị, nếu tôi có thể để hắn ở lại trong đội bóng, thì ông nghĩ sao? Hôm nay, tôi cũng cảm thấy tức giận khi nhìn đội Chelsea dám khinh thường HongKong chúng ta, mới chạy tới tìm ông hỏi xem, chỉ cần ông đồng ý cho hắn vào sân tôi lập tức đi mời hắn, có thể mời được hay không cũng không biết trước được."
Chu Quốc Hào hỏi: "Phải mất bao nhiêu thời gian có thể mời đến?"
Lý Đức Vũ cười nói: "Hiện tại hắn đang ngồi xem bóng ngay ở trên khán đài".
Chu Quốc Hào vốn đối với sự thắng bại của trận bóng hôm nay cũng không để ý, nhưng hắn cũng có tâm trạng tức giận như Lý Đức Vũ, vừa rồi hắn cũng chú ý tới thực lực các cầu thủ dự bị của đội Chelsea cũng rất mạnh, về trình độ không kém cầu thủ bóng đá nổi tiếng. Xem ra hiệp 2 đội HongKong rất khó có gì khởi sắc. Thầm nghĩ, dù sao trước sau cũng thua, nếu thằng nhóc thực sự có thể ghi bàn trong hiệp 2, thì coi như lấy lại một chút mặt mũi cho đội HongKong, Chu Quốc Hào liền cắn răng nói: "Được! Hắn tên gì? Mặc kệ hắn có tới hay không, tôi xin bổ sung hắn vào danh sách cầu thủ, ông lập tức đi gọi hắn." Hôm nay là thi đấu hữu nghị, việc đổi tên hay thay thế bổ sung cầu thủ cũng không phải việc gì lớn lao. Tôi sẽ tùy tiện tìm một lý do là được.”
Lý Đức Vũ gật đầu nói: "Hắn tên là Thạch Thiên, Thạch trong từ thạch đầu, Thiên trong từ thiên khí, năm nay hắn mới mười bảy tuổi. Dặn trước, ông phải chuẩn bị tâm lý, tính tình hắn rất quái dị, làm sao nhượng bộ để hắn chịu vào sân đá." Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chu Quốc Hào không hiểu Lý Đức Vũ đang nói linh tinh gì, mờ mịt nhìn hắn một hồi, không kịp nghĩ lại liền gật gật đầu.
Lý Đức Vũ đi tới Quý Tân Tịch, mấy tên bảo vệ hiệp hội bóng đá HongKong nhìn thấy Lý Đức Vũ xuất ra tấm thẻ, bọn chúng lập tức cho hắn đi qua, hắn đi đến trước mặt Thạch Thiên, nói: "Thạch Thiên đồng môn, còn nhớ rõ tôi không? Tôi là Lý Đức Vũ, là huấn luyện viên bóng đá của khoa công nghệ đây."
Thạch Thiên đương nhiên nhớ rõ này mấy tháng trước mình bị Lý Đức Vũ “ném qua cửa sổ.” Gật đầu hỏi: "Nhớ! Tìm tôi có chuyện gì?"
Thời gian khẩn cấp, Lý Đức Vũ cũng không quanh co lòng vòng. Bất quá lại sợ bị Thạch Thiên đánh văng ra, tay hắn nắm chặt hàng rào bảo vệ, lúc này mới dám nói: "Từ khi tôi thấy cậu đá bóng, vẫn luôn cho rằng cậu có sẵn tố chất bóng đá trong người. Mỗi khi cậu ra sân, thì không ai có thể ngăn cản mũi tấn công của cậu. Tin rằng cậu sẽ trở thành cầu thủ vĩ đại nhất."
Thạch Thiên trợn mắt trắng dã, nói: "Ông… ông thật đúng là dài dòng, không phải tôi sớm đã nói với ông là tôi chơi bóng chỉ là hứng thú sao?"
Đám bảo vệ nhìn hắn, hắn nở nụ cười thân thiện nói: "Vâng… vâng… tôi cùng trường với Thạch Thiên . . . . . ."
Thạch Thiên trách mắng: "Đừng bảo tôi cùng trường, tôi cùng trường với ông hồi nào?”
Lý Đức Vũ vội hỏi: "Tôi biết cậu nhất định có lý tưởng khác, không có hứng thú với việc trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, coi bóng đá chỉ là một môn thể thao giải trí khi hưu nhàn, vận động nhiều cũng tốt cho thân thể và khỏe mạnh về tinh thần, cậu nói có phải không?." Hắn thấy bên cạnh Thạch Thiên đều những nhân vật có tiếng tăm ở HongKong, đoán rằng thân phận Thạch Thiên nhất định không đơn giản, đương nhiên sẽ không bao giờ muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Thạch Thiên không kiên nhẫn nói: "Có cái gì cứ nói nói thẳng đi. Đừng có quanh co."
Lý Đức Vũ cũng không dài dòng nữa, vội gật đầu nói: "Vâng… là… là… tôi đến quấy rầy cậu… thực ra… thực ra là bởi vì… ài… cũng tin tưởng cậu, trình độ bóng đá HongKong chúng ta so với thế giới còn kém rất xa, trận giao hữu hôm nay, chúng ta không nghĩ nhất định phải thắng, chỉ là không nghĩ rằng đối phương khinh thường bóng đá HongKong chúng ta, thật sự là làm cho người ta tức chết. Cậu nói có phải không…?"
Thạch Thiên mắng lại: "Muốn không bị người ta khinh thường, vậy thì đá thắng bọn họ đi, bị người ta khinh thường là đúng có cái gì ngạc nhiên cơ chứ."
Lý Đức Vũ gật đầu nói: "Chúng ta cũng biết các cầu thủ của chúng ta đã cố gắng hết sức, nhưng xem ra tình hình hiện tại muốn thắng trận dường như là không có khả năng, trận bóng này thua cũng không sao nhưng khẩu khí thật sự là khó có thể nuốt trôi, vừa rồi bên cạnh cậu có cô gái xinh đẹp là người đầu tiên đứng lên cổ vũ cho đội bóng đá HongKong chẳng phải cũng vì tức giận sao!... Hiện tại tất cả khán giả Trung Quốc đều hy vọng đội HongKong có thể thắng trận, trận bóng ngày hôm nay nếu bị thua, chỉ sợ người trong giới bóng đá HongKong và nhân dân cả nước đều không ngóc đầu dậy nổi, cho nên tôi đành mặt dày tìm đến cậu…"
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Tìm tôi làm gì chứ? Sự tình liên quan đến tôi sao, chẳng lẽ ông có thể cho tôi vào sân sao?"
Lý Đức Vũ cắn răng nói: "Tất nhiên, vừa rồi tôi đem hình ảnh cậu thi đấu lần trước cho Chu huấn luyện viên xem, ông ta hy vọng cậu vì bóng đá HongKong mà ra sân, cho dù không thể thắng được trận đấu, chỉ cần ghi được một bàn cũng đỡ mất mặt."
Thạch Thiên căn bản không quan trọng sự thắng thua, đang muốn cự tuyệt thì Thạch Hiểu Mẫn đứng bên cạnh kinh hô: "Cái gì… Các ông có thể cho Thạch Thiên vào đá hiệp 2 sao?" Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lý Đức Vũ thấy cô gái đặt câu hỏi - người đầu tiên đứng lên cổ vũ đội HongKong, hắn vội gật đầu nói: "Đúng đúng, sau khi Chu huấn luyện viên thấy hình ảnh cậu ấy ghi bàn trong di động của tôi, quả thực… quả thực rất khâm phục, tuy nhiên còn không biết cậu ấy có đồng ý đi đá hiệp 2 hay không nữa, nhưng chúng tôi cũng khẩn cấp xin phép đem tên Thạch Thiên bổ sung trong danh sách cầu thủ, phỏng chừng hiện tại đã xong xuôi, chỉ chờ Thạch Thiên đáp ứng."
Thạch Hiểu Mẫn hiểu rất rõ thân thủ Thạch Thiên, nghĩ thầm “quái vật” này lên sân khẳng định có thể đánh cho đội Chelsea đội tè ra quần, mừng rỡ nói: "Thật tốt quá, lẽ ra hiệp 1 các ông nên tìm đến hắn" Đứng dậy chạy đến bên Thạch Thiên vỗ bờ vai của hắn nói: "Mau đi đi, hiệp 2 đã sắp bắt đầu rồi, nhất định phải ghi mười tám bàn, tôi ủng hộ cậu".
Thạch Thiên liếc nhìn nàng, trách mắng: "Ai cần ngươi ủng hộ, lâu rồi ta không đi đá bóng, nhiều quy định muốn chết, muốn đi thì tự ngươi đi đi".
Chương 203
Lão tử sẽ đi đá một lần.
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Thạch Hiểu Mẫn tức giận đến muốn lao lên cắn chết Thạch Thiên, thở hổn hển nửa ngày mới nói: "Để tôi đi, tôi đi thay!" Xoay người lại nhìn Lý Đức Vũ, nói: "Ông đem tôi bổ sung trong danh sách cầu thủ, tôi đi đá hiệp 2." Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lý Đức Vũ sửng sốt một hồi, lúng túng nói: "Cô… cô đúng là quý nhân đối với nền bóng đá HongKong, người thường không thể sánh được với cô. Bất quá… hiện tại đã sắp vào trận, đi nhanh kẻo bổ sung danh sách sẽ không còn kịp." Nghĩ thầm, cho dù này cô ấy có lợi hại hơn so với Thạch Thiên, cộng thêm danh sách cầu thủ có thể thay đổi, thì cũng không thể tung vào sân một nữ cầu thủ.
Kim Hinh cười ngăn lại sự xúc động của Thạch Hiểu Mẫn, nhìn Thạch Thiên, nói: "Đá nửa trận cũng mệt mỏi sao, anh nên đi giúp một chút đi, hiện tại người HongKong đều rất quan tâm trận bóng này, hơn nữa đều có chút oán giận, chỉ sợ hôm nay sẽ xảy ra náo loạn."
Thạch Thiên nhìn người hâm mộ bốn phía lên tiếng oán than, nhíu mày nói: "Chỉ là đá bóng thôi, thắng thua có cái gì đâu, những người này có phải rất tầm thường không?" Ở trong mắt hắn mấy chục người tranh nhau một quả bóng đá vào, vốn rất buồn cười lại nhàm chán, hơn nữa động tác của những người này thật chậm chạp, chạy loạn trên sân lại đá không vào, thật sự không thể lý giải được tại sao mấy vạn người bỏ tiền đến xem bóng, lại còn bảo sống chết vì bóng đá.
Samantha đứng bên cạnh nói:"Hiện tại, bóng đá là môn thể thao được hàng tỷ fan hâm mộ, vì nó mà điên cuồng, nó sức hấp dẫn ghê gớm."
Hạng Hồng ngồi ở phía trước lúc này cũng nói: "Thạch Thiên, cậu phải đi giúp một chút đội HongKong đi, tôi cũng là một trong những thương gia tài trợ trận đấu này, coi như là chiếu cố giúp tôi được không?" Cô có điểm lo lắng vạn nhất nếu người hâm mộ náo loạn thì sự kiện này sẽ làm thành ảnh hưởng rất xấu, chuyện tốt biến thành chuyện xấu, cũng ít nhiều gây tổn hại đến Hạng gia. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thạch Thiên nhìn Hạng Hồng, quả nhiên thấy sắc mặt nàng mang một tia sầu lo, thầm nghĩ mình vì nàng làm lợi cho Hạng gia, hơn nữa cũng không có vướng bận tới cô, thật sự là khó từ chối, bất đắc dĩ bản thân thực ngượng ngùng nếu không giúp, đành phải phe phẩy đứng dậy nói: "Các cô thật sự đáng ghét. Được rồi! Lão tử sẽ đi đá một lần" Thực ra, Thạch Thiên chỉ cảm thấy đá bóng thực sự nhàm chán, cũng không phải vì hắn sợ mệt mỏi, với hắn mà nói đá một quả bóng là vật quá nhỏ bé, lúc sút bóng thoải mái đến cực điểm.
Hiệp 2 đã bắt đầu, cục diện trên sân vẫn như cũ, đội Chelsea khống chế bóng chặt chẽ, trong vòng 5, 6 phút ngắn ngủn đã có ba tình huống nguy hiểm trước khung thành đội HongKong. Các cầu thủ đội HongKong sau khi nghỉ giữa trận không hề mất đi ý chí chiến đấu, phần lớn đều biết phải cố gắng, cho nên khó khăn thế nào cũng phải bảo vệ cầu môn.
Bất quá nhiều người hâm mộ thấy được đấu pháp của đội HongKong không thay đổi chút nào, trong lúc nhất thời nổi lên những tiếng chửi bới bốn phía. Dường như không ai nguyện ý cổ vũ đội HongKong. Lúc này, người hâm mộ tại quảng trường bên ngoài sân bóng càng ngày càng nhiều, khiến cho chính quyền HongKong phải luôn đề cao cảnh giác, phòng ngừa những cổ động viên quá khích gây náo loạn.
Thấy tình thế trên sân cỏ, huấn luyện viên đội HongKong Chu Quốc Hào lo lắng vạn phần. Lúc này, Lý Đức Vũ mang theo một thiếu niên tiến lại gần, nhất định thiên tài Thạch Thiên. Không đợi bọn họ tiến lại, hắn trực tiếp đi vào lấy một bộ quần áo cầu thủ, chạy nhanh ra tiếp đón: "Đây này chính là Thạch Thiên à? Mau thay quần áo, khởi động làm nóng xong, tôi sẽ lập tức cho cậu vào sân."
Tình thế hiện tại, cũng khó trách Chu Quốc Hào không kịp phân phó chiến thuật liền vội vã cho Thiên Thạch vào sân. Thạch Thiên tuy rằng đối với kỹ thuật còn chưa biết, nhưng chỉ với hình ảnh Thạch Thiên ghi bàn, Chu Quốc Hào đã nhìn ra sức mạnh kinh người của đôi bàn chân thiếu niên này. Chỉ cần hắn thể hiện được khả năng sút bóng, mặc kệ có thể ghi bàn hay không, sẽ tạo được áp lực rất lớn lên đối phương, khẳng định đối phương không dám khinh thường mà tiến công.
Thạch Thiên nói: "Lão tử không cần khởi động làm nóng, mau cho lão tử vào sân luôn đi."
Chu Quốc Hào thấy Thạch Thiên không hề khách khí, hắn không khỏi sửng sốt, nhìn Lý Đức Vũ đứng bên, Lý Đức Vũ vội nháy mắt nói: "Đúng đúng, với tình thế hiện tại của chúng ta có điểm nguy cấp, nên đưa Thạch Thiên tiên sinh sớm vào sân, vận động thân nhiệt trước hay sau cũng không quan trọng, miễn là làm cho bọn chúng thủng lưới."
Chu Quốc Hào nhớ tới Lý Đức Vũ đã nói qua tính tình thiếu niên này rất quái lạ, trong lòng không hề so đo, đem quần áo trong tay giao cho Lý Đức Vũ, gật đầu nói: "Được rồi, lập tức thay người, cậu vào sân đừng lo chuyền, có cơ hội liền sút ngay nhé."
Thạch Thiên thầm nghĩ điều gì có thể làm cho tôi căng thẳng cơ chứ. Chu Quốc Hào phất phất tay, ý bảo hắn đừng dài dòng nữa.
Chu Quốc Hào trừng mắt nhìn Thạch Thiên, nghĩ thầm ngàn vạn lần mong cậu đừng làm náo loạn sân bóng, chỉ sợ người hâm mộ quốc tế chê cười, bản thân cũng sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với bóng đá giới. Chu Quốc Hào phe phẩy cái đầu, đi xin thay cầu thủ, đem tiền đạo mang áo số 3 thay bằng Thạch Thiên mang áo số 17, đồng thời giáo huấn các cầu thủ trên sân phải tập trung chuyền bóng cho Thạch Thiên, dù sao việc đã đến nước này, chỉ có thể đánh cuộc vào “quân bài” này.
Lý Đức Vũ đem bộ quần áo bóng đá giơ lên trước mặt Thạch Thiên, ôn tồn nói: "Thạch Thiên, làm phiền cậu thay đồ thi đấu, để các cầu thủ khác dễ dàng nhận ra cậu trên sân cỏ." Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thạch Thiên sốt ruột cởi chiếc áo sơmi, mặc lấy bộ quần áo số 17, đẩy ra cái quần cùng chiếc giày thể thao nói: "Như vậy được chưa, đã có thể nhận ra rồi chứ."
Lý Đức Vũ thật cẩn thận nói: "Trận đấu hôm nay rất quan trọng, cậu xem có phải đi chiếc giày thể thao hay không?"
Thạch Thiên trách mắng: "Không phải đã sớm nói cho ngươi từ trước, lão tử đá bóng chỉ dùng chân không thôi à, không cần dùng giày" Lúc này, đúng lúc cầu thủ số 3 ra sân, Thạch Thiên không để ý đến hắn nữa, xoay người chạy vào trong sân.
Chu Quốc Hào nhìn Thạch Thiên chạy vào sân bóng, trong lòng chấn động đến nỗi suýt nữa vọt vào sân kéo hắn trở lại, Lý Đức Vũ đứng cạnh dùng tay ôm lấy hắn, nói: "Chu huấn luyện viên, tôi không phải mới vừa nói với ông, không sự tình kỳ quái, đừng quá để ý, nếu không hắn nhất định không chịu vào sân đá bóng."
Chu Quốc Hào cả giận nói: "Ông đang đùa à, đá bóng hẳn là phải đi giày thể thao, hắn làm sao có thể đi dép lê để đá bóng…" Thạch Thiên vốn luôn bình tĩnh mặc dù dưới chân đang đi dép lê.
Lý Đức Vũ cười khổ nói: "Đá bóng không phải… chỉ dùng để chân sao, không đi giày chơi bóng tôi xem… tôi xem cũng không có gì buồn cười…"
Chu Quốc Hào trừng mắt nhìn Lý Đức Vũ hồi lâu, cố gắng nhớ lại bản thân trước kia có phải từng không cẩn thận đắc tội với hắn, có điểm hoài nghi hắn cố ý tìm một thằng nhóc đầu óc đần độn phục thù lại mình. Chu Quốc Hào không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm mắng bản thân thật sự là hồ đồ, thử nghĩ từ khi có bóng đá tới nay, chưa có gặp qua cầu thủ nào có thể đá như thế, huống chi đây là một thiếu niên mới lớn, tự nhiên nhớ lại hình ảnh tiểu tử này liền tin đó chỉ là chuyện ma quỷ…
Chương 204
Toàn trường xôn xao.
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Việc thay đổi cầu thủ trong hiệp 2 là chuyện hết sức bình thường, nhưng người hâm mộ lại bất mãn với việc huấn luyện viên đội HongKong thay tiền đạo Vương Chí Kiệt ra, người ta cho rằng Chu Quốc Hào muốn vứt bỏ trận đấu, dùng chiến thuật phòng thủ không để đối phương không ghi thêm bàn.
Mọi người giơ kính viễn vọng lên, muốn nhìn xem cầu thủ chuẩn bị vào sân đang ở trong khoang thay người là ai, lại phát hiện cầu thủ số 17 rất lạ mặt, mọi người đều cười to thân thế cầu thủ mang áo 17 vẫn mặc quần bình thường, chân lại đi dép lê. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người hâm mộ thấy thế liền trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc hồi lâu, sau đó "Òa" lên một tiếng cùng nhau cười ha ha lên, không ít người hâm mộ hô to "đội HongKong vạn tuế", “Chu huấn luyện viên muôn năm", bọn họ nghĩ rằng Chu Quốc Hào làm thế là đáp lễ đội Chelsea, tất cả đều không còn cảm thấy tức tối nữa. Nếu đối phương dùng cầu thủ dự bị, thì đội HongKong sao lại không thể tung ra cầu thủ tuổi trẻ vào sân, nhưng cầu thủ này vẫn đang mặc quần âu, đi dép lê, phỏng chừng có thể đem ý chí đội Chelsea chết khiếp. Dù sao tất cả mọi người cảm thấy được đội HongKong hôm nay muốn thắng cũng không có khả năng, mọi ánh mắt đổ về quyết định của Chu Quốc Hào thêm phần tán thưởng, cảm thấy rằng huấn luyện viên này rất có tính cách hài hước. Đương nhiên cũng có người hâm mộ cảm thấy đội HongKong cam chịu là không thỏa đáng, bởi vì họ lo lắng cho tiền đồ bóng đá HongKong. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tại sân vận động, bình luận viên không biết tên cầu thủ mới vào, vội vàng tìm đến danh sách mới nhất của đội HongKong xem xét, sau đó nói: "Hiện tại, đội HongKong thay tiền đạo Vương Chí Kiệt bởi một cầu thủ trẻ Thạch Thiên mang áo số 17. Đây là một cầu thủ tuổi đời còn rất trẻ, mới chỉ có mười bảy tuổi, trước kia chưa từng nghe qua cầu thủ này, hẳn là là đội HongKong mới bồi dưỡng cầu thủ dự bị này. Đây là thời điểm Chu huấn luyện viên thay đổi tiền đạo trên sân, không biết là lo lắng điều gì, chẳng lẽ ông mất đi niềm tin vào trận đấu, cho nên tung ra một tân cầu thủ còn rất trẻ? Bóng đá HongKong muốn phát triển quả thật hẳn là tăng cường bồi dưỡng những cầu thủ mới, Thạch Thiên - cầu thủ mang áo số 17 có thể là bởi vì lần đầu tiên tham gia một trận đấu quan trọng, trong lòng sẽ có ý chí kiên cường hơn chăng, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay đổi, anh đã tiến thẳng vào sân…" Thật ra hắn cũng hiểu được huấn luyện viên Chu Quốc Hào của đội HongKong làm như vậy là để trả thù đội Chelsea, cố ý đưa một tân cầu thủ vào sân, chỉ là hắn làm như ngượng ngùng vạch trần ra ý đồ này.
Trên đài truyền hình, bình luận viên Uông Kiếm Tường ở trước màn hình thừ người ra một hồi lâu, sau đó giận dữ nói: "Tôi xin lý giải tâm trạng của Chu huấn luyện viên, hiện tại ông đã buông xuôi trận đấu, điều đó không thoả đáng rõ ràng đã quá vội vàng. Cá nhân tôi cho rằng thắng thua trong bóng đá cũng không đáng sợ, bại bởi cầu thủ dự bị trẻ tuổi cũng không có gì, quan trọng là… ý chí chiến đấu của các cầu thủ…"
Bình luận viên nước Anh phẫn nộ đập bàn nói: "Đội HongKong tung ra một nhóc con đi dép lê, chẳng phải… đây là khiêu khích… khiêu khích một cách trắng trợn! Bọn họ làm vậy thật sự là rất buồn cười. Khó trách trình độ bóng đá thấp như vậy, lại đem trận đấu trở thành trò đùa, quả thực là tự làm sỉ nhục nền bóng đá nước nhà, trận đấu hôm nay có thể nói là một trận bóng đá khôi hài, đương nhiên bị giễu cợt chỉ có thể là đội HongKong, bọn họ hôm nay gieo gió sau này ắt sẽ gặt bão, khán giả mỏi mắt mong chờ, phỏng chừng trận bóng này sẽ trở thành trận đấu được bình luận nhiều nhất… Hiện tại đội Chelsea vẫn đang khống chế bóng, tấn công từ cánh trái tiến gần khung thành đối phương. Đội HongKong thoạt nhìn đã không còn ý chí chiến đấu, ít có cơ hội phản công. Tự nhiên có bốn cầu thủ chạy đến cánh trái chặn lại một cầu thủ đội Chelsea… tốt… cơ hội đã tới, chuyền bóng vào, số 6 đội Chelsea nhận bóng rất nhanh, cầu môn đội HongKong hiện tại đang trống không, dường như không người phòng thủ. Sút…" Bỗng nhiên bình luận viên bị trong màn hình sợ ngây người, quả thật thấy được một cú sút, nhưng lại không phải đội HongKong sút…
Lý Hải Dương không rõ Chu Quốc Hào vì cái gì cho một nhóc con vào sân, lại muốn mọi người tận lực đem bóng truyền cho hắn, nhưng anh vẫn đem mệnh lệnh của Chu Quốc Hào dặn dò các cầu thủ. Các cầu thủ nghe đội trưởng Lý Hải Dương chỉ đạo cũng hết sức kinh ngạc, số 17 này mới vừa được thay vào sân, bọn họ cũng chưa từng gặp qua, không biết làm sao mà vào được sân, nhưng bọn hắn không tin sau giờ nghỉ giải lao còn muốn mọi người dùng hết toàn lực, không tin Chu huấn luyện viên muốn vứt bỏ trận đấu, chẳng lẽ nhóc con này thực sự có năng lực đặc biệt sao? Ánh mắt nhìn đôi chân hắn đi dép lê sẽ không giống như người đến đá bóng.
Bóng vẫn đang khống chế dưới chân của đội Chelsea, từ cánh trái rất nhanh hướng đến khung thành đội HongKong, đang thu hút hai cầu thủ đội HongKong tiến đến chặn lại, các cầu thủ khác cũng hướng bên trái, tên cầm bóng của đội Chelsea bỗng nhiên tăng tốc, hai cầu thủ theo đó chặn lại.
Khoảng cách bóng càng lúc càng gần vùng cấm địa, cầu thủ đội HongKong kinh hãi, hai cầu thủ nữa vội vã cùng nhau ngăn cản, một cầu thủ đội Chelsea có thể thu hút bốn cầu thủ đội HongKong, bất quá bốn cầu thủ HongKong cũng không thể cản hắn hướng đến vùng cấm địa, chỉ thấy hắn cách vùng cấm địa khoảng ba bốn mét, đột nhiên nhấc chân sút bóng, thủ môn đội HongKong dựa vào kinh nghiệm phán đoán, phi thân bắt bóng, nhưng lại phát hiện quả bóng không phải hướng bên này cầu môn phóng tới, mà là bắn về bên kia phía cầu môn.
Phương hướng bóng bay là vùng biên phải, các cầu thủ phòng thủ bên phải vội vã tiến lên, lúc này cầu thủ số 6 mang quốc tịch Brazil của đội Chelsea như một mũi tên hướng phía trái bóng, sức bật của hắn thật kinh người, các cầu thủ phòng ngự của đội HongKong muốn cướp bóng trong chân của hắn cũng không có khả năng, chỉ có thể mạo hiểm phạm lỗi. Hiện tại thủ môn đã phán đoán sai lầm đánh về phía cầu môn bên trái, khung thành đội HongKong hiện tại không người phòng thủ, nếu không thể ngăn cản cú sút, hậu quả sẽ là tỷ số 4 - 0, trừ phi làm giảm bớt đi khả năng sút bóng, nếu không chính mình phải đem bóng đá ra ngoài. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đội Chelsea phái vào sân các cầu thủ dự bị, nhưng biểu hiện ra ngoài năng lực rất mạnh, không thua kém kinh nghiệm của các ngôi sao chinh chiến, đem bóng câu thẳng giữa không trung, đồng thời né tránh phạm lỗi của các cầu thủ HongKong, hắn đuổi theo tiến đến chỉ chờ bóng rơi xuống là tung ra cú sút, như dấu chấm tròn kết thúc cho bức tranh tiến công hoàn mỹ.
Thậm chí đã nghĩ đến động tác ăn mừng, nào biết bóng đá là trái bóng tròn không thể lường trước, tự nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một thân ảnh từ trên đầu hắn xẹt qua, tiếp theo trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nổ, đồng thời có một đạo khí xẹt qua trên mặt, cay xè. Không biết đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng hắn ôm đầu xoay người ngồi xổm trên mặt đất, cũng làm cho hắn thấy được một đường bóng đang hướng về cầu môn đội mình…
"Ồ…"
Tiếng kinh hô của năm vạn cổ động viên vang lên, sau đó toàn sân yên tĩnh không tiếng động, cú sút làm cho người ta không thể tưởng tượng được, thực tế đã xuất hiện ở trước mắt mọi người, trên màn hình lớn phát lại tình huống này, dường như không ai sẽ tin vào mắt mình là thật.
Chương 205
Quả thật là nhiều nhất.
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Khi quả bóng còn chưa rơi xuống đất, tự nhiên đang từ vùng cấm địa bên này liền bay vút sang cầu môn bên kia, sức mạnh của đôi bàn chân thật đáng sợ. Cú vung chân khiến tất cả mọi người trên sân sợ đến ngây người, mọi ánh mắt cùng màn ảnh đều theo vẫn đang theo dõi ở trong cầu môn liền chuyển đến người vừa ghi bàn thắng. Đó chính là cầu thủ vừa mới vào sân - cầu thủ số 17, một thiếu niên đi dép lê, tên là Thạch Thiên. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phát hiện này làm cho mọi người trợn tròn mắt, hiện tại mới biết rằng đội HongKong vừa thay vào cầu thủ số 17 không phải để đáp lễ khinh thường của đối phương, mà là hé lộ ra “quân át chủ bài”. Cầu thủ kia vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất quay đầu nhìn phía sau Thạch Thiên, lại cúi đầu nhìn hắn đi dép lê, ánh mắt có vẻ mê man.
Hình ảnh Thạch Thiên xuất hiện trên màn hình lớn, mọi người kinh ngạc nhìn Thạch Thiên sút quả bóng với tốc độ kinh người, Thạch Thiên không giống các cầu thủ ghi bàn khác, sau khi ghi bàn có hàng loạt động tác ăn mừng, còn riêng hắn tỏ ra không chút hưng phấn.
Tương phản hoàn toàn với biểu hiện hưng phấn của Chu Quốc Hào ngoài vạch biên sân bóng, Chu Quốc Hào ôm mạnh người Lý Đức Vũ, không khỏi làm nhìn người ta sinh ra một tia mơ màng. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lý Đức Vũ nhìn thấy trong ánh mắt Chu Quốc Hào tràn ngập cảm kích, nghĩ thầm ông đừng cao hứng sớm quá, hồi sau có thể phát sinh ngoài ý muốn. Hắn vừa rồi lao tới đề cử Thạch Thiên kỳ thật là nhất thời xúc động, Thạch Thiên được hắn mời đến đá bóng, đồng thời hắn cũng không an tâm, hắn từng gặp qua Thạch Thiên ở sân bóng, biết tính tình Thạch Thiên không hiểu quy tắc bóng đá, có thể sẽ bị phạt nặng.
Lần đó, trận bóng trong trường học khi Thạch Thiên bất mãn trọng tài vì thổi còi hắn, Thạch Thiên đá quả bóng vào mặt trọng tài khiến trọng tài răng rơi xuống đất, té xỉu trên sân, ký ức đó Lý Đức Vũ vẫn còn nhớ y nguyên, theo bản năng trong lòng Lý Đức Vũ có điểm lo lắng…
Thật ra Lý Đức Vũ lo lắng là dư thừa, Thạch Thiên cũng không đến nỗi ngu ngốc, vào sân trong hiệp 2, đối với bóng đá nhiều ít có chút hiểu biết hơn so với trận đấu lúc đó ở trường học. Hôm nay, hắn vì Hạng Hồng khẩn cầu mà vào đá bóng, sẽ không giống như lúc thi đấu trong trường học.
Diễn biến trận đấu hoàn toàn là do Thạch Thiên biểu diễn tài năng cá nhân, cầu thủ đội HongKong tuy rằng rất muốn nghe theo lời dặn dò của huấn luyện viên là đem bóng chuyền cho Thạch Thiên, nhưng căn bản không có cơ hội. Thạch Thiên mặc kệ bóng là ở chân cầu thủ đội Chelsea hay đội HongKong, hắn nhanh chóng cướp lấy bóng, sau đó mặc kệ ở vị trí gì, có hay không có người cản trở, trực tiếp sút mạnh về phía cầu môn đội Chelsea. Mỗi cú ra chân, không phát nào trượt khỏi khung thành, trong đó có hai bàn thắng là bóng cùng thủ môn cùng nhau bay vào lưới.
Sau khi Thạch Thiên ghi liền bốn bàn thắng, huấn luyện viên đội Chelsea liền vội đem vài tên chủ lực thay khỏi sân, người hâm mộ đều trừng mắt, chảy nước miếng xem Thạch Thiên biểu diễn những cú sút đẳng cấp, không nhìn thấy những siêu sao trên sân bóng đâu nữa, cho dù thấy cũng không để ý.
Một số siêu sao có vẻ ảm đạm nhìn Thạch Thiên biểu diễn trước mắt, Thạch Thiên vẫn liên tục sút bóng dường như không có hậu vệ nào có thể truy cản. Các cầu thủ đội Chelsea thấy uy lực cú sút giống như đạn pháo bắn về phía cầu môn của mình, đừng nói là đi ngăn trở, căn bản cũng không dám tới gần, bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến thủ môn cùng trái bóng bay vào lưới, thủ môn đội Chelsea bị thương nặng nhanh chóng được thay bằng một thủ môn mới.
Trong khi đá, các cầu thủ đội Chelsea chỉ cần thấy Thạch Thiên cướp được bóng, đầu tiên liền nhìn xem bản thân có che lấp đường bóng của Thạch Thiên hay không, nếu không sẽ bị hắn sút cả người bắn về phía cầu môn, quả đúng vậy, không cầu thủ nào dám tiếp cận, dù sao sự an toàn đối với bản thân là quan trọng nhất.
Nhất thời tình hình trên sân bóng tương tự với tình hình lần đó Thạch Thiên tham gia trận bóng tại trường học. Các cầu thủ đội HongKong trở nên thực sự an nhàn, dù sao cũng là tường thuật trực tiếp thi đấu giao hữu quốc tế, không thể dự tính số lượng người quan sát trận đấu là bao nhiêu, cho nên không giống với lần thi đấu tại trường học.
Các cầu thủ đội Chelsea trốn ra ngoài sân bóng lại không biết xấu hổ ở trước mắt bao nhiêu người, bất quá cũng không phải hình ảnh trong một trận thi đấu bóng đá, bởi vì các cầu thủ không tài nào giữ được bóng, Thạch Thiên chỉ vài bước là có thể cướp được bóng, mặc kệ hướng chuyền bóng hướng nào, trái bóng ngay sau đó lại nằm trong chân Thạch Thiên, các cầu thủ đội Chelsea không có biện pháp nào ngăn cản, nhìn thấy bóng nhưng tốc độ cướp bóng lại chậm hơn rõ rệt, Thạch Thiên như một thân sĩ có phong độ phi thường, bọn họ chỉ có thể đem bóng dâng cho Thạch Thiên sút gôn…
Những cú sút thần kỳ không ngừng xuất hiện, người hâm mộ trên các khán đài đã quen dần, không còn ngẩn người ra nữa, bắt đầu phát ra âm thanh rung trời ủng hộ đội HongKong, hưng phấn nhất đương nhiên là đám người Thạch Hiểu Mẫn và Kim Hinh, bọn họ ở Quý Tân Tịch vừa hô vừa nhảy, trở thành hình ảnh rất đẹp, dẫn tới không ít người hâm mộ không hề xem bóng nữa mà ngoảnh mặt nhìn về phía các nàng. Xem ra các nàng quá phấn khích khi Thạch Thiên ghi bàn, ai cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng rõ ràng khi thấy mỹ nữ thì lại chẳng thấy mệt mỏi đâu cả.
Tại sân bóng, bình luận viên cũng không biết phải giải thích như thế nào, nói năng có điểm lộn xộn: "Hôm nay, số 17 của đội HongKong phát huy… phát huy… có điểm khác thường… xem anh ta sút bóng ở ngoài ba mươi mét… Ngoài ra anh ta đã ghi được mười sáu bàn… Tôi thực sự có điểm hoài nghi vào hai mắt của mình… Anh ta làm… Anh ta làm sao có thể nhanh đến vậy… đây có phải là một trận bóng đá không… ha hả… dường như bóng rổ cũng không nhanh như vậy… Thật sự là kinh khủng, thiếu niên này làm cách nào thể được như thế? Tối ngày hôm qua, tôi ngủ rất tốt, chỗ quan sát của tôi cũng không tệ lắm, hẳn là không phải trong mơ… trong mơ…" Lúc này Thạch Thiên lại ghi thêm một bàn nữa, bình luận viên chết lặng không nói được gì.
Tại đài truyền hình, bình luận viên Uông Kiếm Tường cuồng nhiệt hô không dứt: "Trời ạ, thật là ngoài ý muốn! Đội HongKong đã cất dấu thiên tài này! Vì lý do gì mà thời điểm thi đấu vòng sơ loại World Cup không cho anh ta vào sân, nếu không tiến vào trận chung kết mới là lạ… Cho dù lấy cái quán quân cũng không phải nói ngoa! Có lẽ do thời điểm thi đấu vòng loại World Cup anh ta còn chưa được phát hiện, như vậy World Cup bốn năm sau… chúng ta không phải nằm mơ? Ai có thể nói cho tôi biết?"
Tại Luân Đôn thủ đô nước Anh, bình luận viên đã không thể nói gì, nửa ngày mới cất lên được một tiếng : "Xem ra tôi không phán đoán sai, trận đấu hôm nay… Quả thật… quả thật là được ghi vào kỷ lục với trận đấu ghi nhiều bàn thắng nhất".
Chương 206
Có chút khó xử.
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Tiếng còi mãn cuộc vang lên, trận đấu chấm dứt, đội HongKong chiến thắng với tỷ số 49 - 3, từ lúc Thạch Thiên vào sân cho đến khi chấm dứt, chia đều cũng chưa đến một phút đồng hồ Thạch Thiên ghi được một bàn, thật sự là có chút kinh hãi.
Nghe tiếng hoan hô rung trời trên sân, cầu thủ đội HongKong tuy rằng biết là ủng hộ số 17 Thạch Thiên, nhưng Thạch Thiên cùng bọn họ không có chút quan hệ, các cầu thủ đội Chelsea rời sân với khuôn mặt xám xịt. Bên này, đội trưởng Lý Hải Dương đi đầu hô to một tiếng, mọi người vây quanh Thạch Thiên, cùng nhau đem Thạch Thiên tung lên trên không trung, chúc mừng thắng lợi khó quên.
Dù sao Thạch Thiên vẫn còn trẻ con, thấy có nhiều người vây xung quanh mình hoan hô ủng hộ, ít nhiều cũng có chút hưng phấn, thấy cầu thủ đội HongKong biểu lộ chân tình, tùy ý để bọn họ tung mình lên, bị tung lên không trung một cái, cơ thể chưa hạ xuống đã nhảy ra ngoài, ha ha cười nói: "Các anh còn chưa để yên, thực tình coi lão tử như bao cát có thể ném sao?"
Các cầu thủ đội HongKong thấy Thạch Thiên từ không trung hạ xuống không hề mượn lực còn có thể nhảy ra ngoài vòng tròn, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn, như chim én tự do bay lượn, mọi người không khỏi tuôn ra lời lẽ tán thưởng, lại một lần nữa vây chung quanh hắn, bất quá lại nâng hắn lên. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đội trưởng Lý Hải Dương tiến lên phía trước vài bước, hưng phấn lớn tiếng nói: "Chào mừng cậu, Thạch Thiên! Lời đầu tiên tôi tự giới thiệu, tôi họ Lý, tên Hải Dương, hiện tại là đội trưởng đội HongKong. Kĩ thuật chơi bóng của cậu thật sự là rất… rất tinh tế… Tôi cũng không biết nói gì hơn để diễn tả tài năng của cậu, cậu làm thế nào có thể rèn luyện thành thục như vậy? Đương nhiên, tôi tin nếu một người bình thường mà rèn luyện thì không thể đạt tới như trình độ như của cậu!"
Các cầu thủ khác cũng hết sức khâm phục Thạch Thiên. Mọi người liền xưng hô chúc tụng Thạch Thiên là "Siêu nhân bóng đá" , "thần đồng bóng đá" , "thần tiên bóng đá", người hâm mộ chỉ cần xem qua trận thi đấu này, nghe xong hình dung đều không thể không thổi phồng, ngược lại sẽ cảm nhận được đúng mức, sự chuẩn xác đến phi thường, mọi người rất khó tìm ra một từ ngữ để diễn tả hình tượng Thạch Thiên trên sân bóng.
Thạch Thiên xua tay nói: "Đừng xưng hô loạn lên như thế, tôi cũng chẳng phải là thần đồng gì đâu."
Lý Hải Dương gật đầu cười nói: "Tôi cũng không tin trên thế giới có thần đồng gì cả, tuy nhiên tôi tin là có thiên phú tài năng bóng đá, nhưng quan trọng là bản thân phải cố gắng từng ngày." Bọn họ nào biết rằng Thạch Thiên kỳ thật đúng là "Thần Đồng", nếu xưng hô hắn như thế thật sự cũng không sao cả. Lý Hải Dương lại nói tiếp: "Vừa rồi nhìn cậu cướp bóng rồi sút bóng, động tác rất đơn giản, nhìn không thấy có kỹ xảo, nhưng thực chất lại rất chắc chắn, cú sút rất uy lực, ngay cả thủ thành cũng không thể cản nổi. Nếu chỉ dựa vào phương pháp rèn luyện bóng đá chính thống, khẳng định là không thể có thành tựu như thế được. Cậu… cậu nhất định là đã luyện qua một chút công phu thần kỳ? Cảm giác giống như khinh công hay võ công hay… .v.v.v trong điện ảnh."
Các cầu thủ khác vẻ mặt tò mò nhìn Thạch Thiên, rõ ràng cảm nhận được thiếu niên này nhất định là người mang tuyệt học, có lẽ chính là võ hiệp trong tiểu thuyết miêu tả, loại này như kiểu cao thủ võ lâm vừa mới xuống núi.
Thạch Thiên đối với bọn họ như được ánh mặt trời khai sáng. Đặc biệt là Lý Hải Dương, vừa rồi nhìn hai cú sút sau cùng của Thạch Thiên. Thạch Thiên liền nhìn đến Lý Hải Dương ra lệnh các cầu thủ khác lui lại hai bên sân bóng, không quấy nhiễu Thạch Thiên. Thạch Thiên thầm nghĩ bọn họ muốn làm nhiễu cũng không quấy nhiễu được, bất quá Thạch Thiên đối với thái độ tự giác lui lại không quấy nhiễu của bọn, làm cho hắn rất vừa lòng, lập tức cũng không giấu diếm, cười nói: "Không sai, có thể nói là võ công, bất quá điện ảnh lão tử cũng xem qua mấy bộ, đó là lừa người, nhưng công phu của họ không giống ta".
Nhóm cầu thủ đều cười lên ha hả, gật đầu nói công phu trong điện ảnh đều là giả tạo, đương nhiên không thể cùng so sánh với công phu của Thạch Thiên.
Một cầu thủ có khuôn mặt hồng hào nói: "Không thể tưởng được võ thuật Trung Quốc còn có thể dùng để đá bóng, nếu ai cũng có sự lợi hại như vậy, cho dù đi lấy World Cup cũng không phải là việc khó, chẳng qua muốn đạt được công phu lợi hại như vậy, muốn rèn luyện đến trình độ giống như của cậu thì nhất định rất khó?"
Thạch Thiên cười nói: "Nói khó cũng không phải là khó, chỉ là cần nhiều thời gian, nghĩ muốn rèn luyện được giống như ta, các cậu chỉ sợ không có nhiều thời gian, lão tử chính là luyện không ít năm ."
Nhóm cầu thủ nhìn Thạch Thiên, trong lời nói của hắn có điểm không đúng, thầm nghĩ vừa rồi bình luận viên chẳng giới thiệu hắn năm nay mới mười bảy tuổi, cho dù ngươi học công phu từ trong bụng mẹ, luyện đến hiện tại cũng chỉ có mười bảy, mười tám năm mà thôi.
Một cầu thủ nói: "Cậu có thể dạy nhóm chúng tôi không? Tôi không ngại mất nhiều thời gian, cũng không sợ chịu khổ cực, cho dù luyện vài chục năm, có thể luyện đến một nửa trình độ của cậu thực sự cũng cảm thấy mỹ mãn lắm rồi." Các cầu thủ khác cũng nhất thời ánh mắt tỏa ánh sáng, tràn ngập chờ mong Thạch Thiên đồng ý, tất cả đều tỏ vẻ không e ngại gian nan vất vả. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong lòng Thạch Thiên nghĩ mình tu luyện công phu một ngàn năm, tiểu quỷ này nghĩ vài chục năm đã muốn luyện thành trình độ như mình, thật sự là quá buồn cười. Bất quá hắn cũng không muốn giải thích, chỉ cười khổ, nói : "Các cậu tư chất thì có thể, chỉ là thân thể đã định hình, nếu bây giờ học qua võ thuật thì chỉ có thể lãng phí thời gian" Tuy rằng mấy năm nay thân thể của hắn nhẹ nhàng không ít, sử dụng không ít tinh lực giúp chị em Thạch Lệ đả thông kinh mạch. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhóm cầu thủ đối với tố chất thân thể của mình đều hết sức tự tin, nghĩ đến Thạch Thiên không muốn dạy nhóm bọn hắn, nhất thời vẻ mặt thất vọng, Lý Hải Dương thở dài nói: "Loại tuyệt thế võ học này khẳng định không phải người bình thường có thể học được, chúng tôi cũng không phải nghĩ muốn luyện võ công để đi đánh nhau, mà muốn công phu giống như cậu đem dùng để đá bóng, làm vẻ vang đội HongKong, làm vẻ vang nước nhà . Ài… Thật sự là đáng tiếc, bất quá cũng may hiện tại có cậu gia nhập, tin rằng hiện tại không ai dám xem thường đội bóng đá HongKong chúng ta."
Trong đầu Thạch Thiên nào có khái niệm vì đội HongKong mà làm vẻ vang, vì nước nhà mà làm vẻ vang, lắc đầu nói: "Lão tử cũng không gia nhập các đội bóng của các người, hôm nay là vừa lúc gặp phải, ta rất khó cự tuyệt khi các người nhờ ta, không có biện pháp mới xuống dưới đá bóng, muốn làm vẻ vang vẫn là dựa vào bản thân các ngươi, ta cũng không có nhiều thời gian rảnh, đá bóng chỉ để thưởng thức, vui đùa".
Nhóm cầu thủ đều là chấn động, Lý Hải Dương vội hỏi: "Chỉ là đầu tháng này còn có một trận đấu, là cùng câu lạc bộ của nước Pháp, nếu không có cậu vào sân, chúng tôi sẽ thất bại thảm hại."
Thạch Thiên trên khán đài cũng nghe Samantha nói lần này đội HongKong mời được vài câu lạc bộ bóng đá Âu Châu đến giao hữu, vạn nhất Hạng Hồng lại tìm mình, từ chối thật ngượng ngùng, Thạch Hiểu Mẫn cũng khẳng định sẽ không để yên, cần hắn đến sân bóng lại bị mấy vạn người nhìn chằm chằm đá bóng, thật sự là cảm thấy được không được tự nhiên, không khỏi cảm thấy có chút khó xử.
Chương 207
Không ném ra biển.
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Cầu thủ đội HongKong năn nỉ Thạch Thiên ở lại với đội bóng, đối bọn họ mà nói chỉ có Thạch Thiên mới có thể dẫn bọn họ, hắn là niềm hy vọng của đội bóng giúp họ đứng ở vị trí cao nhất là giành được World Cup. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thạch Thiên làm sao có thể đồng ý ở lại, hắn nhắm mắt lại nhìn bọn họ rồi lắc đầu tỏ ra dứt khoát không có thương lượng thêm nữa. Các cầu thủ của các câu lạc bộ bóng đá Âu Châu tuy rằng đại diện cho trình độ cao nhất của bóng đá thế giới, nhưng trong mắt hắn chỉ coi như là hạng trẻ con, không có năng lực chống cự. Cho dù đây là môn thể thao mà nhiều người hâm mộ điên cuồng vì nó, nhưng hắn luôn cảm thấy không có hứng thú đá bóng, huống chi bản thân hắn cảm thấy đá bóng thực nhàm chán, hôm nay xuống sân đá bóng hoàn toàn chỉ vì Hạng Hồng.
Bất quá nơi này lại làm cho Thạch Thiên phiền não, chỉ sợ Hạng Hồng và Thạch Hiểu Mẫn lại bắt hắn đá thêm mấy trận đấu nữa. Nghĩ tới các cầu thủ đội HongKong tố chất thân thể kỳ thật cũng không kém so với cầu thủ câu lạc bộ Chelsea, những bàn thua chỉ là do kinh nghiệm thi đấu còn ít cùng với kỹ thuật xử lý bóng còn kém.
Thạch Thiên dù sao cũng là người Trung Quốc, hơn nữa tổ tiên của hắn cũng là người Trung Quốc, nhìn hậu thế ở trên sân bị thua thảm như vậy trong lòng cũng có chút ái ngại, vì thế nói: "Các ngươi đừng dài dòng nữa, lão tử khẳng định sẽ không đến giúp các ngươi đá bóng, cùng lắm có thể chỉ bảo cho các ngươi một chút công phu của chân, các ngươi chỉ cần học trong vài ngày là có thể tự mình đá thắng trận đấu cũng không phải việc khó".
Nhóm cầu thủ nghe Thạch Thiên nói với vẻ kiên quyết, ai nấy đều buồn bã nhưng sau khi nghe Thạch Thiên nói nguyện ý dạy cho bọn hắn công phu bàn chân, lại nói chỉ cần học vài ngày có thể đá thắng, ngược lại càng thêm vui sướng. Là cầu thủ bóng đá, ai lại không nghĩ mình là tâm điểm chú ý trên sân cỏ cơ chứ. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này, Chu Quốc Hào cùng Lý Đức Vũ tập trung các cầu thủ của đội HongKong tới bàn phỏng vấn, các nhiếp ảnh, phóng viên đều giơ microphone lao tới, vòng tròn càng ngày càng lớn.
Chu Quốc Hào cùng Lý Đức Vũ đều là huấn luyện viên bóng đá, phỏng chừng cũng mang tính chất dài dòng như nhau, cho nên các phóng viên lại càng không hỏi nhiều. Hắn cũng không nguyện ý cùng bọn họ tốn nhiều võ mồm, dưới chân hơi hơi đạp nhẹ, hắn liền nhảy ra khỏi vòng tròn.
Hắn cảm thấy một bóng người nhoáng lên, tưởng mình bị hoa mắt, khi phát hiện ra thì đã không thấy Thạch Thiên đâu, tất cả đều cảm thấy kỳ quái. Chu Quốc Hào tự nhiên muốn cùng Thạch Thiên nói chuyện nhưng lại không thấy, Chu Quốc Hào vội vàng nhìn xung quanh, rốt cục đã phát hiện Thạch Thiên đang trở lại Quý Tân Tịch. Chu Quốc Hào chưa kịp đuổi theo Thạch Thiên, lại bị một vài phóng viên bao quanh không làm sao thoát thân nên cũng không thể tìm được Thạch Thiên.
Các câu hỏi của phóng viên đa số đều nhắm đến Thạch Thiên, ví dụ như đội HongKong thời điểm nào đã phát hiện ra thiên tài bóng đá Thạch Thiên. Vì sao thời điểm dự tuyển thi đấu vòng loại World Cup không đưa anh ta vào sân, có phải lúc ấy còn chưa phát hiện ra thiên tài bóng đá Thạch Thiên, hôm nay mới phát hiện ra thiên tài bóng đá này, mục tiêu trong tương lai của đội HongKong là gì?
Chu Quốc Hào đang đối mặt với các câu hỏi của phóng viên, hắn làm sao trả lời được các câu hỏi đó. Chu Quốc Hào nói: “Hôm nay chỉ là trận giao hữu của đội HongKong với đội Chelsea của Anh quốc, đây là trận đấu khởi động trước thềm Asiad” Chu Quốc Hào không muốn để lộ ra thân phận Thạch Thiên căn bản anh ta không phải là cầu thủ chính thức của đội HongKong, khi ấy khó tránh khỏi sẽ phải trả lời những câu hỏi về lai lịch Thạch Thiên, trong khi đó hắn lại chẳng biết tý gì về Thạch Thiên, điều này nhất định sẽ mang lại bất lợi rất lớn cho thanh danh của đội bóng.
Các phóng viên thấy Chu Quốc Hào ấp úng, trả lời không đúng trọng tâm các câu hỏi. Đều nghĩ rằng hắn làm ra vẻ bí mật. Hắn không chịu trả lời về kế hoạch của đội HongKong. Các phóng viên quá thất vọng liền không hỏi về các vấn đề của đội bóng nữa mà quay sang hỏi về vấn đề cá nhân Thạch Thiên, ví dụ như Thạch Thiên là người ở nơi nào? Anh ta bắt đầu chơi bóng từ năm nào? Chu Quốc Hào đâu biết được những việc đó, đành phải tiếp tục tỏ ra thần bí, nhất định không trả lời, hắn tìm cách lao ra khỏi vòng vây, nhìn trên Quý Tân Tịch, đám người Thạch Thiên đã không còn ở đó.
Khi Thạch Thiên trở lại Quý Tân Tịch, Samantha liền tháo mũ che cho hắn, cô đem mũ lưỡi trai chụp xuống cực thấp, che đi nửa khuôn mặt Thạch Thiên.
Trên mũ phát ra từng đợt hương thơm ngào ngạt còn sót lại của Samantha, trong lòng Thạch Thiên không khỏi rung động, nhưng hắn vẫn cầm mũ ném trở lại, nói: "Lão tử cũng không sợ phơi nắng, cô đội đi."
Thạch Hiểu Mẫn đoạt lấy chiếc mũ trong tay Samantha, lao tới trước mặt Thạch Thiên, trách mắng: "Ai sợ cậu bị phơi nắng, chẳng lẽ cậu là cây cải củ hoa tâm cần tránh phơi nắng mới tốt sao, mau chụp mũ vào, đừng hại chúng ta không trở về nhà được" Nàng nhìn bộ dạng Thạch Thiên chụp chiếc mũ thật là buồn bực. Trước đây, hắn ở tạp chí xã sự tình cùng người mẫu đã sớm bất mãn, hiện tại Thạch Thiên lại bị đem so sánh như hoa tâm cây cải củ, đã xem như quá khách khí, chỉ thấy Kim Hinh cùng Samantha không hề giữ khoảng cách với Thạch Thiên, hai người che chắn hai bên Thạch Thiên, có vẻ hoà thuận vui vẻ, tuy rằng không nghĩ ra, nhưng không thể nói. Nếu nàng biết hôm nay trong bốn cô đến xem bóng đá, ngoại trừ mình ra, còn lại ba cô đều cùng với Thạch Thiên có mối quan hệ không rõ ràng thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Thạch Thiên cầm lấy mũ, tỏ ra khó hiểu nói: "Tại sao các cô lại không thể về nhà… Việc ta đội mũ hay không có quan hệ gì?"
Samantha cười giải thích nói: "Vừa rồi anh ở trên sân bóng thể hiện quá mức kinh người, đã trở thành thần tượng không thể thay thế được trong lòng tất cả người hâm mộ. Hiện tại, bên ngoài sân bóng nhất định có không ít người muốn vây quanh, nếu anh không đội mũ, cứ như vậy mà ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, khẳng định sẽ bị người ta nhận ra, đối với anh thì có thể thoát thân, đối với chúng em thì làm sao bây giờ? Không thể thoát khỏi những người hâm mộ anh".
Thạch Thiên nghe xong cảm thấy sửng sốt, quả nhiên cảm giác được có vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình, không ít người hâm mộ vọt tới Quý Tân Tịch vẫy tay la hét, bên ngoài Quý Tân Tịch không thiếu bảo vệ ngăn cản, nếu đúng như lời của Samantha, sẽ bị người hâm mộ điên cuồng bao vây quanh, Thạch Thiên không khỏi rùng mình, nén giận nói: "Đều là các cô nhiều chuyện, kêu lão tử đi đá bóng, bây giờ đưa ta đến đây, thật sự là quá phiền, đi mau đi mau…"
Từ bãi đỗ xe của Quý Tân Tịch có thông đạo chuyên dụng, nơi đây không có người hâm mộ vây đổ, một số người có địa vị từ Quý Tân Tịch đi ra, nhận ra đám người Samantha, Hạng Hồng, cho nên mọi người mỉm cười phất tay tỏ vẻ chúc mừng Thạch Thiên, hành vi không có gì quá khích. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thạch Thiên vội vàng rời khỏi sân bóng, chưa kịp tìm Lý Đức Vũ để lấy lại quần áo của mình, trên người vẫn đang mặc bộ áo số 17 đội bóng, bộ dạng này so với lúc bình thường còn khiến người hâm mộ dễ dàng nhận ra hơn. Ở trong thông đạo, nhìn xung quanh không có ai, Thạch Thiên phủ thêm chiếc áo của Quách Gia Chí, mới đi tới bãi đỗ xe. Nhìn thấy Thạch Lệ đang đứng bên cạnh đứng một người, bản thân nhíu mày cười khổ nhìn bọn họ, vì bận công tác mà Thạch Lệ không cùng đến xem bóng.
Chương 208
Sự lo lắng của Thạch Lệ .
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Thạch Hiểu Mẫn bước nhanh đến trước mặt Thạch Lệ, vui vẻ nói: "Chị, chị làm sao ở trong này, chờ bọn em à?"
Thạch Lệ gật gật đầu, chờ tất cả mọi người đi đến mới nói: "Tôi thấy các đồng sự trong sở triệu tập lực lượng cảnh sát đến bãi bóng HongKong để đảm bảo trật tự, tôi lo lắng các cậu xảy ra việc không hay cho nên tới xem thế nào".
Thạch Thiên cười ha hả, nói: "Lão tử luôn ở cùng một chỗ với họ, cô còn lo lắng cái gì".
Kim Hinh tiến lên kéo áo Thạch Lệ, nói: "Chị đến sớm một chút đến thì tốt, hôm nay Thạch Thiên chính là vì đội HongKong nên đã xuống sân, chị có biết hôm nay Thạch Thiên một mình ghi bao nhiêu bàn không?"
Thạch Lệ nhìn nhìn Thạch Thiên, trong mắt lộ vẻ sầu lo, thở dài gật đầu nói: "Tôi tới lúc trận đấu còn chưa kết thúc, tôi đã ở bên ngoài màn hình lớn nhìn đến thấy tất cả tình hình trên sân."
Samantha nhìn ra Thạch Lệ thần sắc bất thường, dường như cậu còn lo lắng điều gì nữa, đi đến bên Thạch Lệ nhẹ giọng hỏi: "Nhìn chị hình như có tâm sự, có chỗ nào không đúng sao? Chẳng lẽ hiện tại bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ sao, không ra ngoài được sao?"
Thạch Lệ lắc lắc đầu nói: "Không có gì, trở về rồi nói sau…" Cô chỉ vào chiếc xe màu đen chỗ Samantha đang đứng, rồi nói tiếp: "Nào lên xe đi về thôi, Samantha ở HongKong là người có tiếng tăm, có thể sẽ có nhiều người hâm mộ nhận ra nàng trong chuyến xe đặc biệt này, Quách Gia Chí trở lại, tới nhà của tôi tiếp đón Samantha. Hạng tiểu thư, Mã tiên sinh…"
Mã Sĩ Kiệt nói: "Sĩ quan cảnh sát không cần lo cho cho chúng tôi, chúng tôi không phải minh tinh, không có ai nhận ra xe của tôi đâu".
Kim Hinh cười lên ha hả: "Cậu mặc dù không phải minh tinh, nhưng danh tiếng mãnh hổ Mã Sĩ Kiệt hàng đầu ở HongKong có ai lại không biết, chỉ sợ mọi người nhận ra người của cậu so với nhận ra người của ta còn nhiều hơn".
Mã Sĩ Kiệt cười nói: "Mặc dù có không ít người HongKong biết tên của tôi, có thể thanh danh rất xấu. Ở HongKong ngoại trừ cảnh sát, những người khác trốn tránh còn không kịp, không thể sánh với tiểu thư Kim Hinh, người mê điện ảnh trải rộng khắp đất nước".
Kim Hinh đỏ mặt sẳng giọng: "Thật tốt quá, như thế nào Mã Sĩ Kiệt đã trở thành tay cừ khôi trong giới giang hồ? Đến giờ cũng học cách ăn nói ngọt ngào như những tên tên côn đồ. Dám lấy lòng tôi sao?."
Mã Sĩ Kiệt kinh hãi, như nhìn thấy trong mắt của Thạch Thiên có sự uy phong của môt đại ca xã hội đen, Kim Hinh chính là bạn gái Thạch Thiên, nếu mình thuận lẻo mép mà làm cho Thạch Thiên hiểu lầm là lợi dụng tán tỉnh bạn gái của hắn, người này tính tình cổ quái, vạn nhất nếu Thạch Thiên khó chịu trong lòng thì trời biết sẽ phải "sửa chữa" như thế nào, hắn vội liên thanh nói “không dám”, rồi tạm biệt mọi người, cùng trên xe Hạng Hồng chạy về bãi đỗ xe.
Thạch Lệ phân phó Quách Gia Chí mở đường cho xe Samantha rời đi trước. Những người khác ngồi trên xe cảnh sát theo ở phía sau, vừa ra khỏi bãi đỗ xe đã thấy người hâm mộ trên quảng trường ngoài sân bóng đông nghìn nghịt, trong đó có không ít cổ động viên là từ trong sân bóng đi ra. Tất cả hô lớn "số 17 vạn tuế” "Thạch Thiên vạn tuế" không ai muốn rời đi. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thạch Thiên bọn họ rời khỏi Quý Tân Tịch, trên màn hình lớn đang phát tin hắn cùng Samantha, Kim Hinh đang tiến ra ngoài, quả nhiên có người hâm mộ nhận ra xe của Samantha, đoán rằng Thạch Thiên đã ở trên xe này, lập tức vây quanh lại. Ai cũng muốn tiếp xúc với vị thiếu niên thần kỳ này. Tin tức truyền ra, người hâm mộ vây quanh càng ngày càng nhiều. Quách Gia Chí không thể lái xe, lại không dám mở cửa ô tô sợ làm cho người hâm mộ thấy rõ Thạch Thiên bên trong, đành phải dừng lại xe hướng về bên ngoài phía xe cười khổ, chờ nhân viên an ninh tới hiện trường giải vây. Cũng may người hâm mộ chỉ muốn trông thấy Thạch Thiên, không ai có ác ý, không ai tác động xấu đến chiếc xe. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đám người Samantha thầm hô nguy hiểm thật, nếu Thạch Lệ không tìm xe cảnh sát tới đón các cô đi ra, nghĩ muốn về nhà cũng không phải chuyện dễ dàng. Xe cảnh sát theo phương hướng rời khỏi bãi bóng HongKong, đưa Thạch Thiên cùng chị em Thạch Lệ trở lại khu nhà Cửu Long, Samantha bởi vì phải đợi Quách Gia Chí đưa xe trở vào vị trí cho nên đi lên sau cùng Kim Hinh, Thạch Hiểu Mẫn hưng phấn nói về kỹ thuật ghi bàn thần kỳ của Thạch Thiên, Thạch Lệ đứng ở một bên đôi lông mày nhíu lại.
Samantha đã sớm thấy ở trong mắt, liền hỏi: "Có phải bạn cảm thấy không nên cho Thạch Thiên đi đá bóng?"
Thạch Lệ thở dài, gật đầu nói: "Thạch Thiên hôm nay biểu hiện ra năng lực thật sự quá mạnh mẽ, so với người thường khác nhau rất lớn, sau này rất khó có cuộc sống bình yên".
Kim Hinh hiểu được những điều đó, nói thêm vào: "Đúng thế, hiện tại Thạch Thiên đã trở thành thần tượng trong lòng người hâm mộ. Mà Thạch Thiên trở thành nhân vật tiếng tăm cũng không phải chuyện tốt, sau này đến một chút tự do cũng không có”.
Thạch Thiên nghe được không khỏi có chút lo lắng, buồn bực nói: "Cái này, chẳng phải lúc đầu các cô muốn lão tử xuống sân sao?."
Thạch Hiểu Mẫn lúng túng nói: "Đều là tôi không tốt, là tôi đã đề đề nghị cậu ấy đi đá bóng, bất quá… bất quá ai bảo cậu đá hay quá, bản thân cũng không thèm khống chế một chút, ghi liền một lúc 49 bàn thắng, cũng không thể đổ toàn bộ lỗi lầm cho chúng tôi… Với lại sau này, Thạch Thiên nếu làm siêu sao bóng đá cũng tốt thôi, chẳng những làm vẻ vang đất nước, cũng coi như vì làm rạng rỡ tổ tông Thạch gia".
Thạch Thiên trừng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ cái gì gọi là làm rạng rỡ tổ tông, lão tử chính là người của Thạch gia sao. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thạch Lệ thở dài: "Tôi cũng không trách các người, các người cũng không làm sai điều gì, hôm nay nếu Thạch Thiên không đem về chiến thắng lớn, thì có thể sẽ không phát sinh sự kiện người hâm mộ náo loạn. Thôi bỏ đi, đã như vậy chúng ta cũng không nói thêm nữa".
Thạch Hiểu Mẫn không biết rằng vô tình làm cho Thạch Lệ rất lo lắng, kỳ thật cũng không phải vì Thạch Thiên trở thành ngôi sao bóng đá, mà lo lắng cho Thạch Thiên sẽ khiến cho một số tổ chức của thế giới chú ý đến năng lực bí ẩn của hắn. Những tổ chức bí ẩn này thuộc các cường quốc chính phủ có thế lực, một số tổ chức mưu lợi vì quốc gia của mình hoặc vì chính lợi ích của tổ chức. Thạch Lệ đối với một số tổ chức cũng mơ hồ biết một chút, nhưng nàng chắc chắn một điều là Thạch Thiên hôm nay trên sân bóng biểu hiện ra năng lực siêu cường, nhất định sẽ khiến một số tổ chức đã để ý. Thậm chí cô cảm thấy sợ hãi bởi có không ít tổ chức sẽ không từ thủ đoạn để khống chế được Thạch Thiên, nghiên cứu để có được năng lực siêu cường của hắn, hơn nữa mặc kệ bọn họ có thể hay không muốn tìm được đáp án ở trên người Thạch Thiên nếu không sẽ hủy diệt hắn, trừ khi Thạch Thiên có thể hoàn toàn phục vụ bọn họ.
Quả thực trước đây Thạch Lệ đã giấu diếm cảnh sát HongKong vài vụ án có liên quan đến Thạch Thiên, có thể cô cũng hiểu với tính cách của Thạch Thiên sớm hay muộn sẽ bị người khác phát hiện năng lực siêu cường, vẫn biết là như thế nhưng cô mong rằng sự lo lắng này là dư thừa.
Mọi người hiện tại không dám đi ra ngoài ăn cơm, đành lấy ra vài món thức ăn trong tủ lạnh chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, tự mình chuẩn bị một bữa tối đầy đủ. Lúc này, vừa đúng lúc Quách Gia Chí trở về, mọi người mở ra TV vừa ăn vừa xem, không ngờ lại thấy trong TV đang đưa tin về trận đấu bóng đá hôm nay…
Chương 209
Người hâm mộ cuồng nhiệt.
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Vài ngày sau khi diễn ra trận thi đấu giữa đội HongKong và đội Chelsea, không thể ngờ rằng người hâm mộ tại HongKong lại tổ chức buổi lễ ăn mừng rầm rộ. Dường như tất cả các quán bar đều phát lại hiệp 2 của trận đấu này. Tín hiệu phát hình cũng tốt gấp đôi so với bình thường, ai ai cũng bàn luận về cầu thủ số 17 thần bí, ngay cả những người không hứng thú với bóng đá cũng cảm thấy bất ngờ về tỷ số trận đại thắng của đội HongKong, ai cũng rất hưng phấn phải tham dự bằng được đề tài bàn luận này, trên mặt mỗi người đều tràn ngập niềm tự hào, ở trong lòng bọn họ tôn vinh đội HongKong như sắp bước lên vũ đài đỉnh cao của bóng đá thế giới, cùng đợi người hâm mộ các quốc gia tiến đến bái phục. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Các doanh nghiệp vui nhất với vụ kinh doanh áo cầu thủ và dép lê, bởi vì hai loại mặt hàng này đột nhiên trở nên thịnh hành nhất HongKong, mỗi đôi dép lê tăng giá gấp đôi mà vẫn bán hết sạch. Với sự thay đổi lớn này các doanh nghiệp không kịp dự phòng lượng bán ra, bình thường lượng hàng tiêu thụ không lớn, quần áo dự trữ của đội HongKong tổng cộng chỉ khoảng mấy trăm chiếc, hơn nữa căn bản không có chiếc áo số 17, chỉ có thể lên tiếng đáng tiếc. Đối với các doanh nghiệp sản xuất đây là đơn đặt hàng lớn nhất từ trước tới nay, yêu cầu các doanh nghiệp ngày đêm chế tạo gấp gáp áo cầu thủ đội HongKong, trong đó đương nhiên chiếc áo số 17 chiếm 90% lượng hàng.
Dù vậy, người dân HongKong cũng có thói quen yêu cây yêu cả cành, tất cả những chiếc áo khác của đội tuyển HongKong cũng bị tranh mua không còn một chiếc. Các thương gia thật khôn khéo vì không muốn để cho cơ hội ngàn năm có một này trôi qua, liền để khách hàng đến đăng ký mua được hàng chất lượng cao, hứa rằng khi hàng vừa mới về sẽ lập tức thông báo, hoặc trực tiếp gửi tới tận tay khách hàng, giá cả đương nhiên sẽ cao hơn rất nhiều.
Ở HongKong, một nơi chật hẹp nhỏ bé, bất luận người nào có tiếng tăm, đặc biệt là minh tinh trong giới giải trí hay giới thể thao, sẽ có rất nhiều bí ẩn đáng nói. Dựa vào việc đào móc những chuyện riêng tư của các minh tinh để kiếm sống, người HongKong xưng tục gọi bọn chúng là "bọn chó chết", vô số các phóng viên trong ngành giải trí truyền thông cứ bới móc thông tin riêng tư khiến các minh tinh không còn chỗ trốn.
Trong những lúc như thế, phóng viên đều giám sát chặt chẽ tất cả hành tung của các minh tinh. Cho dù là thiên hoàng siêu sao cũng gác lại ở một bên, đem mục tiêu giáng xuống Thạch Thiên. Bọn họ biết quá ít về con người Thạch Thiên, đành sử dụng các mối quan hệ thân cận với các cầu thủ của đội bóng, hy vọng có thể từ bọn họ mà khai thác một chút thông tin về Thạch Thiên.
Chính Chu Quốc Hào là huấn luyện viên của đội HongKong còn không biết lai lịch Thạch Thiên, bởi vậy bọn họ muốn nói cũng không biết nói cái gì. Chu Quốc Hào nghĩ cho danh dự đội HongKong nên rất lo lắng, phân phó các cầu thủ không để lộ ra thông tin Thạch Thiên không phải là cầu thủ chính thức của đội.
Điều này làm cho các phóng viên cảm thấy Chu Quốc Hào đang che dấu mục đích khác, bọn họ không khỏi liên tưởng đến giai đoạn trước đây của hiệp hội bóng đá HongKong, thành tích đội tuyển bóng đá HongKong không được mỹ mãn, nghe đồn muốn thuê một huấn luyện viên ngoại quốc thay thế huấn luyện viên Chu Quốc Hào. Nếu cầu thủ số 17 - Thạch Thiên là do Chu Quốc Hào đào tạo nên thì không thể nghi ngờ Chu Quốc Hào sẽ tiếp tục dẫn dắt đội HongKong. Đương nhiên đây là một lợi thế cực kỳ quan trọng, không thể tiết lộ bởi hắn sợ bị cướp mất.
Hiện tại, một phóng viên có thể tìm ra chân tướng sự thật hay không cũng không quan trọng, mà quan trọng là ... có sức tưởng tượng phong phú, có phóng viên dựa vào võ đoán cho ra kết luận, thậm chí có phóng viên nói thẳng vào mặt Chu Quốc Hào vì muốn chiếm lấy lợi ích, địa vị, muốn lợi dụng Thạch Thiên để khống chế hiệp hội bóng đá HongKong. Cho nên Chu Quốc Hào mới đem Thạch Thiên che dấu tới bây giờ, hơn nữa đến nay vẫn không muốn công khai tin tức về Thạch Thiên, Chu Quốc Hào trả thù lại hiệp hội bằng cách không chịu phối hợp phỏng vấn.
Thực chất Chu Quốc Hào có nỗi khổ nói không nên lời, hắn thật không thể nào để ý các phóng viên mắng hắn, trước kia mỗi lần thua bóng luôn bị các phóng viên nói móc chỉ trích, hắn đã sớm không thèm quan tâm lời lẽ của phóng viên. Vấn đề là tổng hội bóng đá HongKong đã quan sát toàn bộ trận đấu, các quan chức đều gọi điện thoại hoặc tự mình tìm đến hắn, đồng thời chúc mừng hắn đạt được trận đấu thắng lợi, rõ ràng có chút bất mãn, chỉ trích Chu Quốc Hào vì sao lại có thể giữ bí mật một chuyện lớn như vậy đối hiệp hội bóng đá.
Hiện tại còn có hai trận đấu cùng các câu lạc bộ Châu Âu trước thềm Á Vận Hội, điều quan trọng nhất đối với Chu Quốc Hào chính là tìm được Thạch Thiên, mặc kệ trả giá nào đều phải làm cho Thạch Thiên trở thành cầu thủ chính thức của đội HongKong, nếu không người hâm mộ vừa mới được vui mừng sẽ không bỏ qua cho hắn, thật đáng giận tên Lý Đức Vũ bởi chính hắn đã đề cử Thạch Thiên, nài nỉ thế nào hắn cũng không chịu đi tìm Thạch Thiên, mà hắn cũng không biết đi đâu để tìm Thạch Thiên. Mỗi khi nhớ lại bản thân dẫn dắt đội bóng có thành thích chiến thắng 49 - 3 có thể đại diện cho trình độ bóng đá cao nhất của thế giới, trong lòng nhất thời ngọt két két, mọi thứ phiền não đều không còn quan trọng.
Các phóng viên theo Chu Quốc Hào không thu được kết quả gì, nhưng không gì làm khó được bọn họ, sau khi bắt được hình ảnh Thạch Thiên rời đi sân bóng, thấy Samantha bên cạnh Thạch Thiên cùng đám người Kim Hinh, hơn nữa nhìn ra Thạch Thiên cùng Samantha, Kim Hinh quan hệ không bình thường, đó chính là đề tài đủ lớn mang lại tính giải trí cao, phóng viên làm sao có thể bỏ qua.
Ngày hôm sau, khi Thạch Thiên cùng Thạch Hiểu Mẫn đi làm, vừa đến gần toà nhà Cảng Tinh building, liền nhìn thấy bên ngoài đại sảnh Cảng Tinh bị mấy trăm phóng viên bao vây, đội ngũ bảo vệ Cảng Tinh building tạo thành bức tường chắn không cho bọn họ vào trong. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thạch Thiên ban đầu còn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tai hắn cực tinh nhạy, từ các phóng viên cùng nhóm bảo vệ tranh luận có thể nghe ra bọn họ tới tìm Samantha, không khỏi ngẩn ra, ngày hôm qua Samantha ở nhà bọn họ cơm nước xong ngượng ngùng lưu lại, rồi được Quách Gia Chí đưa nàng trở về, nghĩ thầm chẳng lẽ ra đã có chuyện xảy ra ngoài ý muốn? Vừa định đi lại để hỏi, đột nhiên nghe được hai phóng viên nói chuyện động đến tên hắn, nhất thời chấn động, mới hiểu được các phóng viên này tìm Samantha mục đích thực sự là tìm mình. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thạch Thiên vừa tức vừa giận, thiếu chút nữa nghĩ muốn xông lên phía trước dùng đại uy quyền cước cho bọn phóng viên này một trận, cưỡng chế bắt bọn họ di dời, bất quá hắn từng nghe Kim Hinh nói qua về bọn phóng viên HongKong mặt dầy như thớt, không biết sợ chết, nghĩ thầm tốt hơn nhất là nên tránh đi, vì thế Thạch Hiểu Mẫn nói: "Cậu còn không đi vào sao?” “Lão tử đi bằng đường khác vào" Nói xong, bóng người chợt lóe nhảy lên nóc nhà tòa building bên cạnh, tiếp theo nhảy lên nóc của Cảng Tinh building.
Thạch Thiên ở trong mắt Thạch Hiểu Mẫn quái dị không ai có thể so sánh nổi, thầm mắng một tiếng "chết tiệt". Đi đến đại sảnh, nàng tò mò sao lại có nhiều phóng viên vây quanh như vậy, nhịn không được liền hỏi một tên bảo vệ, nói: "Xảy ra chuyện gì thế, sao lại có nhiều phóng viên tới đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro