Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bat diet kiem the Q cuoi

Chương 30: Kiếm Thần trùng sinh

Bất chợt hàng vạn chiếc xúc tu kia vỡ nát tất cả, trong vùng Thời Không màu xám bạc pha vàng vặn vẹo kia cũng sinh ra biến hóa khó hiểu.

Một ít màu vàng nhạt trôi nổi bên ngoài, giờ phút này dần dần dường như hòa lẫn vào trong Thời Không màu xám bạc. Lúc này Thời Không hoàn toàn hóa thành màu vàng xám.

Lực Thời Không màu vàng xám này vừa xuất hiện, một thanh âm to tướng vang lên trong hư không.

- Lực Kiếm Đạo Thời Không và huyền ảo Lực Lượng rốt cục đã dung hợp hoàn toàn, đạt Tới Bỉ Ngạn đỉnh phong, đã mất tới ba vạn năm.

Lúc này Từ trong Thời Không vặn vẹo, một bóng người áo xanh chậm rãi xuất hiện, trong mắt lộ vẻ mẻ man mờ mịt. Nhưng rất nhanh, vẻ mê man này đã biến mất không thay, lộ ra hai tròng mắt màu vàng xám.

- Có một số việc cũng đã tới lúc giải quyết..

Trong mắt Lục Thanh lộ vẻ vô cùng kiên nghị, lúc này chỉ thấy hắn chậm rãi vươn tay phải ra, trong lòng bàn tay có một mảnh vỡ màu tím to chừng ngón út bay lên lơ lửng. Tuy rằng chỉ là một mảnh vỡ nhỏ bé không đáng kề, nhưng từ trong đó toát ra một cỗ khí Phong Mang đen sẫm.

Tử Lôi Thánh Kiếm.

Lúc trước nó thuộc về Thánh Kiếm của Kiếm Thần Độc Cô, vốn là thanh Thánh Kiếm từng bị Đạo Linh phá nát, sau đó dung hợp cùng Độc Cô, tái sinh trở lại. Sau đó, Độc Cô vì hắn mà ngăn cản Đại Năng Bỉ Ngạn, lại vỡ nát lần nữa. Độc Cô cũng hình thần câu diệt.

Mặt Lục Thanh lộ vẻ hết sức kiên quyết, ngay sau đó, chỉ thấy trong lòng bàn tay nứt ra một vết nhỏ, một giọt máu màu vàng xám bay ra, bao phủ lấy mảnh vỡ màu tím kia.

- Thời Không Luân Bàn, hiện!

Không gian Động Hư trước mặt. Thời Không vặn vẹo một trận, một chiếc Thời Không Luân Bàn màu vàng xám xoay tròn hiện ra. Chiếc Thời Không Luân Bàn này chỉ có chu vi chừng một trượng, theo tay phải Lục Thanh điểm ra mảnh vỡ Thánh Kiếm được giọt máu màu vàng xám của hắn bao bọc lập tức bay vào trong Thời Không Luân Bàn. Trên mặt luân bàn kiếm văn dày đặc, không biết từ khi nào đã nứt ra một khe nứt Thời Không màu vàng xám.

- Thời Không Nhiếp Nã!

Thần sắc Lục Thanh tỏ ra ngưng trọng chưa từng có từ trước tới nay, kiếm chỉ khẽ vẫy, Từ trong khe nứt Thời Không kia, dòng sông Thời Không cuồn cuộn bắt đầu khởi động. Tại Đại Đạo Tinh Không này, cho dù là trở thành bậc Đại Năng Bỉ Ngạn, dẫn động dòng sông Thời Không như vậy cũng hơi có khó khăn. Đây cũng là nhờ Lục Thanh mất ba năm qua quay ngược thời gian, biến thành ba vạn năm mới có thể tu luyện đạt tới Bỉ Ngạn đỉnh phong. Mãi tới hôm nay, hắn mới nắm chắc được một ít.

Theo kiếm chỉ của Lục Thanh dẫn động, xuyên qua Thời Không Luân Bàn, dòng sông Thời Không cuồn cuộn bắt đầu khởi động. Trên đỉnh một ngọn sóng, một thanh Thánh Kiếm màu tím chậm rãi trôi nổi Thánh Kiếm này theo kiếm chỉ của Lục Thanh chỉ dẫn, rung động lên kịch liệt, sau đó đột ngột bay lên không, phóng về phía Thời Không Luân Bàn.

- Tới đây!

Trong phút chốc, thần quang bùng lên trong mắt Lục Thanh.

Trên Thời Không Luân Bàn mở ra một khoảng không gian, không gian Hỗn Độn xưa kia nhìn thấy bên trong Thế giới Thời Không, giờ phút này lại xuất hiện.

- Ong...

Tiếng long ngẩm kinh khủng gào thét rung trời, một con lôi long Hỗn Độn vạn trượng từ trong Hỗn Độn giơ vuốt xông ra, một trảo chụp xuống. Không gian sụp đổ xuất hiện, uy năng lúc này hơn xa ở Thế giới Thời Không lúc trước.

Xem ra lôi long Hỗn Độn trước kia cũng đã bị giam cầm uy năng trong Thế giới Thời Không.

Trong lòng bừng hiểu, nhưng Lục Thanh cũng ra tay không chậm.

- Thời Không Phá Diệt!

Kiếm chỉ điểm ra, thần sắc Lục Thanh lúc này hết sức trang nghiêm. Chỉ trong thoáng chốc, khoảng không gian mà lôi long Hỗn Độn xuất hiện đã hóa thành Thế giới Thời Không vặn vẹo. Thế giới Thời Không màu vàng xám này vừa xuất hiện, lập tức vỡ ra từng mảnh như gương vỡ, phá nát tất cả sự vật bên trong Thời Không ấy không còn.

Thậm chí lôi long Hỗn Độn kia không kịp kêu rên một tiếng, lần đầu tiên vừa xuất hiện ở Đại Đạo Tinh Không đã bị giết chết trong nháy mắt.

Ánh mắt Lục Thanh như điện, từ trên người hắn toát ra một cỗ uy nghiêm hùng hậu chấn động Tinh Không:

- Người mà Lục Thanh ta muốn cứu, cho dù là Đại Đạo mênh mông cũng không ngăn cản được!

- Ầm...

Trong không gian Hỗn Độn lập tức vang lên lôi âm ầm ầm. Lôi âm mênh mông này dẫn động, ngưng tụ thành ngàn vạn lôi long Hỗn Độn, gào thét xông ra muốn nuốt chửng Lục Thanh.

Lục Thanh cười lạnh lẽo:

- Nếu như Thời Không Phá Diệt không thể phong ấn ngươi, vậy vùng Thời Không này cũng không cần tồn tại nữa.

Kiếm quang màu vàng xám trong mắt bạo phát, bất chợt kiếm chỉ Lục Thanh vạch ra, lại có một chiếc Thời Không Luân Bàn thành hình phía trước kiếm chỉ. Thời Không Luân Bàn này cao tới trăm vạn trượng, kiếm văn rất lớn đây đặc, luân bàng màu xám, kiếm văn màu vàng dung hòa với nhau thành một thể.

-Đi!

Lục Thanh quát lớn, Thời Không Luân Bàn trăm vạn trượng bắt đầu lăn vẻ phía không gian Động Hư. Thời Không vỡ nát, hết thảy đều tan tành trong hư vô, để lộ ra một vùng không gian Hỗn Độn tinh thuần.

Không gian Hỗn Độn này hết sức tinh thuần, giống như ngọn nguồn ban đầu của Bản Nguyên nhưng lúc này Lục Thanh không thể chủ ý tới. Hắn giơ tay khẽ vẫy, lập tức Tử Lôi Thánh Kiếm bay tới bên cạnh.

- Bùng...

Ngay tức khắc, một tiếng kiếm ngâm khó hiểu vang lên mạnh mẽ. Tiếng kiếm ngâm này không hề bị ràng buộc, dù là Thời Không cũng không thể ngăn cản, nháy mắt xuyên thấu qua không gian Động hư này, càn quét về phía Đại Đạo Tinh Không.

- Là Hắn.

- Là Hắn.

Ở sáu đại tinh vực, mấy người đồng thời mở mắt, lộ vẻ vẻ khiếp sợ, cùng nhau nhìn về một phía Tinh Không.

Nhưng ngay sau đó, mấy người bọn họ đồng thời hự một tiếng đau đớn, thu ánh mắt về, khiếp sợ càng nồng đậm hơn trong mắt.

Thời Không phá nát khiến cho hết thảy hóa thành hư vô, biến thành một mảng Hỗn Độn hoàn toàn mới, va chạm cũng Hỗn Độn Đại Đạo.

Thức thứ ba mươi sáu của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Phấn Toái Thời không!

Hai mãng Hỗn Độn va chạm kịch liệt, sinh ra uy năng lớn lao. Dù là ở Đại Đạo Tinh Không hàng ngàn vạn sinh vật cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Lúc này trong một không gia hư vô, Đạo Tề Thiên lặng lẽ mở mắt, vẻ mặt kinh ngạc:

- Xem ra đạo của hắn mới là Đại Đạo chân chính, đáng tiếc đạo của ta đã đạt tới Bỉ Ngạn.. Chỉ hy vọng bảy năm sau có thể có thu hoạch…

Cuồng phong Hỗn Độn kinh khủng thổi bay vượt hơn phân nữa không gian Động Hư. Sau vài lần hô hấp, Lục Thanh vượt qua hàng ngàn hàng vạn dặm, xuất hiện trên một đám thiên thạch ở Vực Ngoại Tinh Không.

- Bùng….

Tử Lôi Thánh Kiếm kêu lên giữa Tinh Không mênh mông lồng lộng, dần dần hiện ra bóng Độc Cô Lôi.

- Lục đạo hữu!

Trong mắt Độc Cô Lôi lộ ra vẻ kinh nghi, sau một lúc mới trở nên thoải mái:

- Đúng rồi Lục đạo hữu đã tiễn vào Bỉ Ngạn, chút thủ đoạn này có sá gì!

Nhìn Độc Cô Lôi trước mặt, ánh mắt Lục Thanh không hề có tình cảm gì. Nhưng ngay sau đó, bất chợt hắn nở nụ cười:

- Độc Cô đạo hữu, có muốn uống vài ly với Lục mỗ chăng?

Độc Cô Lôi hơi sững sờ, sau đó cười to:

- Được, được, có thể uống cùng bậc Đại Năng Bỉ Ngạn, Độc Cô Lôi ta ở Đại Đạo Tinh Không này coi như là người độc nhất!

Giữa Tinh Không rực rỡ, hai người ngồi trên một Thiên thạch, mặc cho tinh quang mênh mông bay vô mục đích ngang dọc cạnh mình.

Thanh Dương Liệt Tửu được Lục Thanh dùng Thái Dương Chân Hỏa nấu lên giữa Tinh Không, lại một chiêu Thời Không Lưu Tố xuất ra, nháy mắt đã trở thành rượu hàng ngàn năm.

Rượu nồng đậm đặc. Lục Thanh giơ tay khẽ vẫy, rượu sánh như hồ phách lập tức rót đầy chén ngọc trước mặt hai người.

- Độc Cô huynh, mời!

- Lục huynh, mời!

Rượu trong chén cạn, ân oán tình cừu ngày xưa cũng cạn theo. Tinh Vực Cổ Thần.

Ở Tinh Hệ Thần Nhật thứ một trăm lẻ chín, là Tinh Hệ Đạo Kiếm mới sinh ra. Cả Tinh Hệ giống như một thanh thần kiếm, ba mươi sâu viên Sinh Mạng Nguyên Châu thật lớn chậm rãi quay quanh chu tinh Đạo Kiếm Tinh.

Phía trước thánh điện.

Mười tên Chuẩn Thánh Cổ Trường Không quỳ bái lạy, phía trước là một chiếc đỉnh rất to, hương khói bay nghi ngút.

- Khí Chư Thiên cuồn cuộn, Kiếm Đạo tới ngày hưng!

Phía sau, mấy vạn Kiếm Giả đồng thanh hô lớn, thanh âm tế bái hội tụ thành một luồng lũ lớn, phóng vút lên tận Tinh Không.

Tế bái xong xuôi ngay sau đó, mười người Cổ Trường Không đồng thời đứng dậy, mặt lộ vẻ cung kính, nghiêm giọng nói:

- Xin mời Tám vị Thánh Giả!

- Ầm... ầm...

Ngay tức khắc, đại mòn trước thánh điện chậm rãi mờ rộng, Tám bóng người Từ Từ tiến ra.

ở Vực Ngoại Tinh Không, dường như Lục Thanh cảm ứng được, bên quay đầu nhìn lại. Ánh mắt hắn dường như xuyên qua Thời Không vô tận, xuống tới Tinh Vực Cổ Thần.

- Cảnh giới Mệnh Hà...

Trên mặt Lục Thanh lộ vẻ vui mừng, với cảnh giới của hắn hiện tại chỉ cần liếc qua một cái là có thể nhìn rõ cả Tinh Không mênh mông mờ mịt này.

Kiếm Đạo suy tàn, tuy* rằng hiện tại hắn dùng lực một mình tạo lập được Tinh Hệ Thần Nhật, thậm chí đoạt được vị trí thứ nhất trên Cổ Thần bảng. Nhưng nội tình Kiếm Đạo trải qua mười vạn năm đã xuống dốc, trở nên mỏng manh yếu ớt vô cùng. Nguyện lực hương hỏa vô biên trên Cổ Thần bảng tự nhiên hội tụ về phía vài người có tu vi cao nhất trong Kiếm Đạo. Đây là nơi gởi gắm tâm niệm của rất nhiều Kiếm Giả trong cả Đại Đạo Tinh Không. Có lẽ Đại Năng Bỉ Ngạn là nền tảng của bọn họ, nhưng dù sao vẫn quá phiêu diêu mờ ảo. Mà Kiếm Đạo cần có chỗ dựa chân chính, chính là các Thánh Giả Mệnh Hà.

- Bát Thánh xuất thế, nguyện lực văng sinh!

Lục Thanh ngâm hai câu nho nhỏ, bất chợt trong mắt toát ra thần quang màu vàng xám kinh người:

- Hỗn Độn sơ khai. Đại Đạo sinh diễn. Thời Không luân chuyển. Ngũ Hành luân hồi. Bát Thánh xuất thế, nguyện lực vãng sinh! Đạo Tề Thiên, quả nhiên lão không đơn giản chút nào! Mặc dù bị phong ấn vào trong không gian Hỗn Độn, nhưng lão vẫn có thể nhìn thấy sự hưng suy của Kiếm Đạo trong tương lai mười vạn năm! Vậy còn có chuyện gì mà lão không nhìn thấy?

- Đột nhiên như nhớ lại chuyện gì, sắc mặt Lục Thanh bất chợt trở nên ngưng trọng. Chẳng lẽ...

- Độc Cô Lôi bên cạnh dường như nhìn ra được chuyện gì, bất quá cũng không hỏi. Chuyện có thể làm cho bậc Đại Năng Bỉ Ngạn như Lục Thanh biến sắc, đương nhiên y cũng không có khả năng giải quyết.

- Nhưng ngay sau đó. Lục Thanh chợt nở một nụ cười đẩy ẩn ý:

Chương 31: Kiếm Ý Hỗn Độn

Trong một khoảng không gian hư vô, Đạo Tề Thiên dường như cảm nhận được chuyện gì, ánh mắt ngời sảng, cũng nở một nụ cười.

Thế giới Thời Không.

Một viên Sinh Mạng Nguyên Tinh chậm rãi xoay tròn, mặt trời, mặt trảng và các ngôi sao bên trong đầy đủ. Mà ngoại trừ Kim Thiên tinh ra, còn có rất nhiều Sinh Mạng Nguyên Tinh trong thế giới rộng lớn vô biên này.

Thời gian ba năm, ngoại trừ Kim Thiên tinh ra, hết thảy sự vặt trong Thế giới Thời Không này đã trải qua ba vạn năm thăng trầm.

Kim Thiên tinh. Ở Lục gia trang.

Sau khi không còn bị Thiên địa quay ngược lại trói buộc, Kim Thiên tinh bắt đầu phát triển. Mặc dù chỉ mới trải qua ba năm, nhưng bắt đầu sinh ra khá nhiều Tông sư Kiếm Phách.

Nhưng bất kể Kim Thiên tinh sinh ra bao nhiêu Tông sư Kiếm Phách, địa vị của Lục gia trang vẫn không ai có thể lay chuyển được, cũng không ai muốn lay chuyển

Lúc này Lục gia trang đã khuếch trương ra phạm vi năm mươi dặm, giống như một tòa thành tường cao cổng lớn, tường cao trăm trượng, bên trong người qua lại dập dìu, đều là ngoại tộc dòng thứ của Lục gia. Mấy năm trôi qua, tộc nhân của Lục gia trang đã đạt tới con số kinh người vài vạn. Vài vạn tộc nhân sinh sống trong một sơn trang rộng rãi này, vâng theo lời dạy của tổ tiên Lục gia thuở trước, cũng không qua lại với người ngoài. Mà trên toàn Kim Thiên tinh, cũng không có người nào dám động tới Lục gia trang.

Nội trang chính là Lục gia trang trước kia, bên trong vườn mai.

Nhan Như Ngọc và Nhược Thủy đều lộ ra vẻ lo lắng, nhìn chăm chú một chiếc kén thật to màu vàng trước mặt. Trên kén lúc này kiếm văn dày đặc, vô số kiếm vân đen vàng lẫn lộn, toát ra một cỗ dao động kỳ dị. Dao động này bằng vào tu vi của Nhược Thủy, cũng không Thể tới gần.

Không bao lâu sau, hai đạo kiếm quang từ trên không hạ xuống.

- Sư phụ...

- Huyền trưởng lão...

Đối với Huyền Thanh Nhược Thủy vần xưng hô là sư phụ giống như Lục Thanh. Hiện tại Nhược Thủy đã không còn lộ ra vẻ ngượng ngùng khép nép như trước. Cuộc sống tại đây trong thời gian dài như vậy, đã khiến cho nàng trưởng thành hơn rất nhiều.

Ánh mắt Huyền Thanh chăm chú, cùng với Tấn Vũ quan sát chiếc kén một lượt, lập tức đồng thời vươn tay ra.

- Bùng...

Ngay tức khắc, trên kén truyền ra một cỗ lực lượng rất lớn, đẩy hai người đồng thời bay ngược ra ngoài. May là lực lượng này cũng không có ác ý, chỉ đơn thuần muốn bảo vệ, nếu không, hai người ắt phải trọng thương.

-Khó...

Rất lâu sau. Huyền Thanh trầm giọng nói:

- Biến hóa như vậy ta đã không thế nào hiểu được. Tỷ tỷ con gần đây cũng giống như con, đã tiêm nhiễm rất nhiều nhân khí, không còn là Kiếm Linh đơn thuần. Giờ phút này hẳn là nàng đang lột xác, muốn biến hóa thành người, chân chính có được thân người, chứ không phải là thân thần kiếm như lúc trước.

- Biến hóa thành người ư?

Nhược Thủy khẽ cau mày, cũng chìm vào trong trầm tư. Biến hóa như vậy hiển nhiên đã ra ngoài dự liệu của nàng.

Đột nhiên sắc mặt nàng trở nên nghiêm nghị, chậm rãi giơ tay ra.

- Nhược Thủy, không nên...

Nhan Như Ngọc cả kinh, vội vàng ngăn cản. Nhược Thủy khẽ cười nói:

- Xin mẹ yên tâm, vốn con có cùng nguồn gốc với tỷ tỷ, chỉ có con đi vào mới có thể nhìn rõ hết thảy, trợ giúp tỷ ấy.

- Huyền trưởng lão, chuyện này...

Nhan Như Ngọc không khỏi đưa mắt nhìn về phía Huyền Thanh. Huyền Thanh hơi trầm ngẩm, sau đó cũng đành gật gật đầu:

- Hiện giờ cũng chỉ có thể làm như thế, có điều hiện giờ Thanh nhi không có chút tin tức, nếu không...

Không nói thêm gì nữa, lúc này tay Nhược Thủy đã áp vào vỏ kén.

-Ùng...

Thần quang màu vàng đen chớp động, ngay sau đó lập tức nuốt chửng Nhược Thủy vào trong.

- Nhược Thủy...

Nhưng kén trước mặt cũng không thấy có biến hóa gì khác.

Theo thời gian trôi qua, kén vẫn đập đều đều, nhè nhẹ, thậm chí trên kiếm văn màu vàng đen ngoài thân kén còn xuất hiện một tia Hỗn Độn màu xám. Tuy rằng chỉ có một tia, nhưng hết sức kinh người, chỉ trong thoáng chốc, một cỗ khí tức khó có thể tả bằng lời đột ngột phóng vút lên cao, nháy mắt xuyên qua Thế giới Thời Không, phóng vào trong Đại Đạo Tinh không.

Vực Ngoại Tinh Không, trên đám Thiên thạch trôi phiêu diêu bất định.

Thân sắc Lục Thanh chợt biến, kiếm quang Điểm ra, bày ra một văng sáng màu vàng xám. Kiếm Thần đối diện kinh hô thất thanh:

-Khí Hỗn Độn!

Kiếm Thần ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Không đúng, không đơn thuần là khí Hỗn Độn mà là Kiếm Ý Hỗn Độn, làm sao có thể như vậy được? Trên đời này có người có thể khống chế được Hỗn Độn ư?

Lục Thanh không nói gì, sắc mặt hắn trở nên hết sức khó coi, ngay sau đó. Thời Không trước mặt mở ra một khe nút, nuốt chửng Lục Thanh vào trong.

Nhìn theo bóng Lục Thanh vừa biến mất. Kiếm Thần chậm rãi thờ dài lập tức vung tay áo, một đạo kiếm quang màu xám bạc mờ hư không, biến mất ngay tại chỗ.

- Từ đây, hai ta không còn liên quan gì với nhau nữa. Độc Cô ta cũng không còn nợ ngươi...

Kiếm Thần xoay người, tay phải chấn nhẹ, cả cánh tay lập tức đứt tới đầu vai, giữa Tinh Không ngưng tụ thành một mảnh vỡ Thánh Kiếm to bằng bàn tay.

Nhìn cánh tay phải của mình biến mất, chẳng nhưng Kiếm Thần không lộ vẻ đau đớn chút nào, ngược lại thần sắc trở nên cô đơn.

- Kiếm Thần ta cả đời truy tìm Kiếm Đạo, nhưng ngày còn lại sẽ dốc hết toàn lực làm cho Kiếm Đạo hưng thịnh, hết thảy không còn liên quan gì với ta, ha ha...

Giờ phút này, trên người Kiếm Thần dường như sinh ra biến hóa khó hiếu nào đó, không thể giải thích. Giữa Tinh Không, lập tức có một đạo nguyện lực hương hỏa thật lớn phá vỡ hư không, vào vào thân thể y.

Kiếm Thần bước ra một bước, ngay sau đó đã biến mất khỏi Tinh Không.

Thế giới Thời Không, Kim Thiên tinh.

Thân hình Lục Thanh xuất hiện trên bầu trời lúc này Kim Thiên tinh đã hình thành Sinh Mạng Nguyên Tinh, có đầy đủ nhật nguyệt. Chỉ có điều ngoại trừ Sinh Mạng Nguyên Tinh ra chỉ có một ít Thiên thạch mà thôi cũng giống như Thế giới Thời Không của Đạo Tề Thiên khi trước. Hiện tại Lục Thanh cũng chỉ có thể làm được như vậy.

Ngay sau đó, thân hình Lục Thanh chợt lóe, lập tức xuất hiện ở Lục gia trang.

- Thanh nhi...

Thấy bóng người vừa xuất hiện Trước mặt. Nhan Như Ngọc không nhịn được kinh hô thất thanh, vẻ mắt vừa mừng vừa sơ.

Mà lúc này Lục Thanh không rảnh quan tâm quá nhiều, hắn chăm chúqua sát chiếc kén màu vàng kia.

Lúc này kiếm văn màu vàng trên kén đang bị từng đạo kiếm văn Hỗn Độn huyền ảo thay thế, Khí Hỗn Độn này dường như hiện ra giữa hư không, không ngừng đồng hóa toàn bộ kén.

Đây là chuyện gì?

Trong lòng Lục Thanh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bản Nguyên của hai tộc Thần Ma kết hợp, không ngờ lại sinh ra khí Hỗn Độn. Chẳng lẽ trước kia, Cổ Thần và Cổ Ma có quan hệ không tầm thường?

Tìm hiểu Thần Quyết của hai tộc Thần Ma. Lục Thanh cũng có thêm hiểu biết rất nhiều. Thần tộc dùng lực chứng đạo, nhưng lại khiếm khuyết trong phương diện tu luyện hồn phách. Còn Ma tộc lại tĩnh tu hồn phách, sinh ra Ma Đạo vô Thượng, dùng vạn ma phệ thể để tăng trưởng Tu vi, Bất quá về mặt tu luyện thân thể lại hết sức bình thường.

Mà Lục Thanh nhớ rõ, Cổ Thần Quyết mà lúc trước hắn lãnh ngộ được lại kiếm cả hai mặt, tuy hai mà một.

Lục Thanh thoáng động trong lòng, trong mắt bắn ra lực Kiếm Đạo Thời Không màu vàng xám. Hư không trước mặt hắn lập tức mở ra một cái động chừng một trượng, lộ ra Tinh Vực Cổ Ma hình người màu đen.

Trong đầu Lục Thanh lại xuất hiện một người khổng lồ, người khổng lồ này tay cầm đại phủ, trên dưới toàn thân có ma khí đen ngòm như thực chất vờn quanh. Trong hai mắt không lộ ra vẻ cơ trí linh hoạt như Cổ Thần mà lộ ra vẻ điên cuồng.

- Chẳng lẽ...

Tâm thần Lục Thanh lập tức nhảy lên kịch liệt, thân là Đại Năng Bỉ Ngạn, có thể làm cho hắn chấn động như vậy, e rằng cũng chỉ có phát hiện này.

Không ngờ Cổ Thần và cổ Ma cùng là một người!

Nếu Cổ Thần và Cổ Ma là hai người riêng biệt, thực lực tu vi đã mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều. Nhưng nếu quả thật Cổ Thần và Cổ Ma trước kia chỉ là một người, vậy rốt cục tu vi đạt tới mức nào?

- Thanh nhi rót cục thế nào rồi?

Huyền Thanh hỏi.

Lục Thanh lắc lắc đầu:

-Chờ.

Hiện tại chỉ có thể chờ đợi... Thần Ma hợp nhất, không ngờ sinh ra Kiếm Ý Hỗn Độn trước nay chưa từng có. Đối với chuyện lúc trước Tử Uyển đột ngột nhảy ra nuốt chửng Bản Nguyên Thần Ma của Thần Vô Thương và Ma Vô Danh, vốn Lục Thanh cũng không cảm thấy điểm nào khác lạ. Nhưng giờ phút này xem ra có chút không tầm thường. Tử Uyển trước kia chưa có được thực lực Thánh Giả Mệnh Hà, làm sao có thể phá vỡ được Thế giới Thời Không của một tên Đại Năng Bỉ Ngạn như hắn?

Trừ phi là...

- Đạo Tề Thiên!

Bất chợt Lục Thanh biến sắc quát lớn, bước ra một bước, ra khởi Thế giới Thời Không.

Lúc này Kiếm Thần đã đi mất, chỗ cũ chỉ còn lại mảnh vỡ Thánh Kiếm trôi nổi, sắc mặt Lục Thanh trở nên hết sức khó coi. Rất lâu sau, hắn thở dài một tiếng, xoay người trở lại Thế giới Thời Không.

- Thanh nhi... Nhan Như Ngọc chộp lấy tay Lục Thanh, lo lắng hỏi. Lục Thanh nở một nụ cười khổ:

- Xin mẹ yên tâm, đây là một đại cơ duyên, không có việc gì.

- Thì ra là như vậy.

Đối với lời nói của Lục Thanh. Nhan Như Ngọc tin tưởng vô cùng, chỉ có Huyền Thanh lộ vẻ hơi lo lắng. ông cảm thấy dường như chuyện này không đơn giản như vậy.

Ánh mắt Lục Thanh dừng lại trên kén, lúc này chiếc kén đã hoàn toàn hóa thành màu xám của Hỗn Độn, kiếm văn màu xám hiện ra dày đặc trên kén. Một Cổ Kiếm Ý Hỗn Độn vô cùng huyền ảo lưu chuyển trên thân kén, dù là với cảnh giới hiện tại của Lục Thanh cũng không thể nhìn thấu được Kiếm Ý này.

Đạo Tề Thiên, rốt cục lão muốn làm gì?

Ánh mắt Lục Thanh nhìn quanh, quét ngang toàn bộ Đại Đạo Tinh Không một vòng.

Ngoại trừ vùng đất Thần cấm quỷ dị khó hiểu, cả sáu đại Tinh Vực đều bị Lục Thanh đảo mắt quét qua. Trong đó các Tinh Vực cũng có vài nơi hết sức thần bí. Lục Thanh không thể nhìn thấu. Nhưng hắn cũng không miễn cường tra xét, theo sự hiểu biết của hắn về Đạo Tề Thiên, lão cũng sẽ không ẩn nấp bên trong sáu đại Tinh Vực.

Sau vài lần hô hấp. Lục Thanh thu hồi ánh mắt, thầm kinh hãi trong lòng. Hiện tại hắn cũng đã đạt tới Bỉ Ngạn đỉnh phong, nhưng vẫn không tra xét được Đạo Tề Thiên ở nơi đâu. Từ đó có thể thấy được, thực lực tu vi của Đạo Tề Thiên đã đạt tới mức kinh thể hãi

Chương 32: Không thể nghịch chuyển

Chiếc kén màu xám chậm rãi bay lên lơ lửng trước mặt mọi người, toàn thân lúc này đã dày đặc kiếm văn màu xám.

Kiếm văn Hỗn Độn này tràn ngập vô tận huyền ảo, dù là Lục Thanh nhìn thấy cũng phải chìm vào trầm tư. Kiếm Ý Hỗn Độn Từ kén này khuếch tán ra, tràn ngập huyền ảo Lực Lượng vô hình. Huyền ảo này hết sức thâm sâu, cho dù là Lục Thanh, trong lúc nhất thời cũng khó lòng lãnh ngộ thấu triệt.

Hai người Huyền Thanh bên cạnh cũng đang chim trong lãnh ngộ, trong đó đặc biệt là Huyền Thanh. Nhược Thủy thân là Kiếm Linh, lại có được tương thông ăn ý với Tử Uyển, cho nên hai người lột xác đã giúp ích cho ông rất nhiều.

Theo thời gian trôi qua, kiếm văn trên kén hiện ra càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ kén. Thân kén run rẩy kêu lên, dường như có một thanh thần Kiếm tuyệt thế muốn phá kén mà ra. Một cỗ uy nghiêm mơ hồ toát ra khiến cho toàn bộ Kiếm Giả Kim Thiên tinh cảm thấy áp lực nặng nề khó tả bằng lời..

Ngoài sáu đại Tinh Vực, sâu trong hư không vô tận.

Ánh mắt Đạo Tề Thiên tỏ ra vô cùng ngưng trọng, kiếm quang màu xám bạc lưu chuyển trong mắt, dường như nhìn xuyên qua hư không vô tận, tới một khoảng không gian khác.

Rất lâu sau, lão thở dài một tiếng, áo trên người không gió mà lay miệng lẩm bẩm:

- Làm như vậy có thật sẽ cố cơ hội không? Hay lần này lại thất bại?

Thế giới Thời Không, Kim Thiên tinh.

Kén màu xám toàn thân dày đặc kiếm văn, bên trong kén cũng dần dần lộ ra một luồng sức mạnh kinh khủng. Sức mạnh này không kém Kiếm Thần khi trước, thậm chí theo như cảm ứng của Lục Thanh còn mạnh mẽ hơn một bậc.

- Hỗn Độn!

Sau tám mươi mốt ngày, rốt cục kén Hỗn Độn đã đạt tới đỉnh phong. Lúc này chỉ còn mình Lục Thanh có thể cảm nhận được khí tức của nó, ngoài ra dù là hai người Huyền Thanh cũng không thể phát hiện được chút khí tức nào. Tuy rằng nó nằm ngay trước mặt, nhưng tạo ra cho mọi người cảm giác hư không mờ mịt, dường như hết thảy đều quy về Hỗn Độn, không còn tồn tại

-Rắc...

Rót cục kén Hỗn Độn nứt ra một vết nứt, một cỗ Kiếm Ý mênh mông bùng lên. Ngay tức khắc, toàn bộ Thế giới Thời Không đều run rẩy, sao trời chấn động, nhật nguyệt lu mờ.

Sắc mặt Lục Thanh đại biến, ngay lập tức, kiếm chỉ của hắn điểm ra, bắn ra bốn đạo kiếm quang màu vàng xám, bao phủ toàn Lục gia trang vào trong.

Dù là nhưng vậy, biến hóa chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi đã làm cho cả rất nhiều Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn trên Kim Thiên tinh hồn phi phách tán, không thể tự chủ.

Vết nứt trên thân kén không ngừng lan tràn, ánh mắt bốn người Lục Thanh cũng khẩn trương nhìn về phía kén. Đến khi vết nứt lan ra dày đặc, lúc này kén Hỗn Độn mới từ giữa nứt ra làm hai để lộ một bóng người màu trắng tinh thuần.

- Đây là...

Nhan Như Ngọc gần như không thế nào tin được vào mắt mình, vì sao lúc trước là hai người, lúc này đi ra chỉ còn một người?

Lục Thanh cau mày nhìn Nhược Thủy trước mặt. Không biết vì sao hắn cảm thấy dường như lúc này, Nhược Thủy đã sinh ra biến hóa nào đó vô cùng khó hiểu, một thân khí chất của nàng đã không còn nét dịu dàng như trước.

- Lục Đại ca...

Nhược Thủy chậm rãi mở to hai mắt, gương mặt diễm lệ của nàng chợt ừng hồng thoáng qua rồi biến mất.

- Các con dung hợp rồi ư?

Huyền Thanh có vẻ không thể tin được.

- Dung hợp ư?

Lục Thanh sửng sốt, hắn nhớ rõ lúc trước Nhược Thủy và Tử Uyển chính là Kiếm Linh của Đạo Ma Kiếm, vì đạo bất đồng mới phân chia thành hai. Hiện tại không ngờ dung hợp, sinh ra Kiếm Ý Hỗn Độn chưa từng có từ trước tới nay.

- Hiện tại rốt cục đây là Nhược Thủy hay Tử Uyển?

Tấn Vũ bên cạnh cũng tiến lên hỏi mặt bà lộ vẻ nghi hoặc vô cùng.

Chỉ thấy Nhược Thủy nhẹ gót đi tới trước mặt bốn người, khẽ nghiêng đầu, lần thu thủy lưu chuyển, lên tiếng nói:

- Hồn phách chúng ta đã dung hợp lại làm một, ta là Nhược Thủy, cũng là Tử Uyển. Dứt lời, ánh mắt Nhược Thủy chuyển sang nhìn Lục Thanh, khẽ nói:

- Lúc dung hợp, tỷ tỷ đã nhường cho hồn phách của thiếp chiếm thượng phong, cho nên hiện tại thiếp là Nhược Thủy.

Lục Thanh nhìn Nhược Thủy một lúc, sau đó chậm rãi hỏi:

- Như vậy, đây là chuyện mà nàng mong muốn ư?

Nhược Thủy thoáng sững sờ, sau đó lắc lắc đầu, cắn rằng nói:

- Tuy rằng tỷ tỷ dung hợp cùng thiếp, nhưng cũng chỉ là lấy hồn phách dung nhập vào trong thân thể thiếp, vốn hai người chúng ta dung hợp là muốn sinh ra hồn phách mới, xóa bỏ ký ức trước kia. Nhưng tỷ tỷ đã hy sinh thân mình. Nhược Thủy không muốn nhìn thấy chuyện như vậy. Lục Đại ca, chàng có cách, phải không?

Dứt lời. Nhược Thủy nhìn Lục Thanh chăm chú, ánh mắt nàng lộ vẻ khát khao mong đợi.

Lục Thanh gật gật đầu, lập tức giơ tay ra, kiếm chỉ vẻ ra một quỷ tích hình tròn, một chiếc Thời Không Luân Bàn một trượng lập tức hiện ra, bao phủ Nhược Thủy vào trong.

- Thanh nhi làm như vậy...

Trên mặt Nhan Như Ngọc lộ vẻ lo lắng, cảnh tượng như vậy, lúc trước bà cũng chưa từng gặp qua.

Lục Thanh thoáng động trong lòng, trầm giọng nói:

- Mẹ hãy yên lòng, cho dù không thành công cũng sẽ không sao, còn...

- Còn có gì vậy?

Nhan Như Ngọc sửng sốt

Bất chợt Lục Thanh nở một nụ cười sâu kín, khẽ nói:

- Còn cha, đã sắp sửa được trở về.

-Cái gì!

Nhan Như Ngọc không thế nào tin được hai tai mình, vẻ mặt bà vui mừng như điên dại, rồi lại dường như sợ rằng đây không phải là sự thật, hai tay bà giữ chặt tay Lục Thanh:

- Thanh nhi con nói thật ư? Cha con. ông ấy thật sự có thể...

Lục Thanh giơ tay ra vô vô tay Nhan Như Ngọc, gật mạnh, đâu. Giờ phút này, ngay cả hắn cũng cảm thấy tâm thần chấn động.

Bất chợt vẻ mặt Lục Thanh trở nên trang nghiêm, Kiếm chỉ điểm ra về phía Thời Không Luân Bàn màu vàng xám.

Thời Không Đảo Lưu!

Trong nháy mắt. Thời Không Luân Bàn xoay tròn nhanh chóng, một cổ lực Kiếm Đạo Thời Không bao trùm thân hình Nhược Thủy. Thời Không trở nên vặn vẹo, thân hình Nhược Thủy cũng lui về phía sau, tại chỗ xuất hiện một chiếc kén màu xám nứt nẻ.

Trong mắt ba người Huyền Thanh lộ vẻ kinh hãi vô cùng. Thủ đoạn như vậy đã vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ, thần thông như vậy đã gần như đạt tới trình độ bất tử bất diệt, cho dù là chết cũng có thể dùng Thời Không Nghịch Chuyển cứu lại được. Ba người Huyền Thanh không thế nào tưởng tượng, trên đời này còn có người nào mà Lục Thanh không cứu được.

- Ong...

Nhưng ngay sau đó, một luồng Kiếm Ý kỳ quái từ trong kén bùng lên, hóa thành một luồng lũ lớn, nháy mắt đánh thật mạnh vào Thời Không Luân Bàn.

Thân hình Lục Thanh chấn động mạnh, ngay sau đó trên Thời Không Luân Bàn xuất hiện vô số vết nứt.

- Ầm...

Luân Bàn vỡ nát, sắc mặt Lục Thanh cũng tải đi, lui về phía sau một bước. Hắn vừa lui lại, kén kia lập tức biến mất, hiện ra bóng dáng Nhược Thủy trở lại.

- Thanh nhi con có sao không?

Nhan Như Ngọc kinh hãi lập tức bước tới đờ lấy Lục Thanh lay lay hắn.

- Không thể nghịch chuyển!

Bất chợt Lục Thanh ổn định thân hình, sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Kiếm Ý Hỗn Độn kia không ngờ ngăn được Kiếm Ý Thời Không của hắn, ngay cả lực của Kiếm Đạo Thời Không cũng không thể nghịch chuyển.

Đạo Tề Thiên, đây là thủ đoạn của lão hay sao?

Lục Thanh cảm thấy chán động tâm thân, đối với lai lịch chân chính của Đạo Ma kiếm trước kia, hắn Bắt đầu trở nên hoài nghi. Ma Đạo kiếm thật sự là do bốn tên Kiếm Thánh rèn nên hay sao?

- Lục Đại ca...

Sắc mặt Nhược Thủy trở nên hết sức khó coi:

- Tỷ tỷ không về được sao?

Lục Thanh dịu dâng vuốt mái tóc màu xanh của Nhược Thủy, nhẹ nhàng nói:

- Nàng yên tâm, sau này ta sẽ có cách.

- Thiếp tin Lục Đại ca.

Nhược Thủy ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Thanh hít sâu một hơi, quay sang nhìn Nhan Như Ngọc. Lúc này trong mắt bà vẫn còn đang lộ ra nỗi khát khao cháy bòng.

Rốt cục ngày này đã tới...

Lục Thanh còn mơ hồ nhớ bóng người cường tráng đã nuôi nấng hắn trong mười hai năm.

Giờ phút này, rất nhiều ký ức ùa về.

- Không được khóc, nam tử hán đại trượng phu chỉ có thể đổ máu, nhưng không thể rơi lệ một cách dễ dàng...

- Đạo rèn kiếm, tâm cảnh là quan trọng nhất. Nếu không có được tâm cảnh tốt nhất, tâm trạng nôn nóng không yên, vậy không thế nào cầm chắc búa rèn. Muốn cầm được Hỏa Ngọc chùy, vậy con phải khống chế tâm cảnh của mình cho vững vàng trước đã...

- Không được cúi đầu, cho dù mình thừa nhận sai lầm, cũng phải ngẩng đầu nhìn thẳng. Đầu có thể rơi, nhưng con Châu Lục gia ta không thể khom lưng...

- Lời của thánh hiền thượng có thể tham khảo một phần nào để rèn luyện tâm cảnh. Tuy rằng hiện nay đạo thánh hiền thượng cổ đã mai một nhưng có rất nhiều thứ trong đó vẫn quy về một mối cùng đạo rèn kiếm, thậm chí là Kiếm Đạo ngày nay, không có gì khác biệt...

Trong mắt hắn, bất giác dòng lệ đã từ rất lâu không thấy ngân ngán chực trào ra.

Đây là một gian phòng trống hai mặt để thông gió băng đá đen, nhưng lần khí màu xanh ngọc như thực chất đang theo lồ thông gió bay ra ngoài. Đập vào mắt người ta trước tiên là một cái lò rèn màu vàng chừng tám thước vuông, cao bằng đầu người, không biết được chế bằng nguyên liệu nào, toàn thân nó có ánh sáng kỳ dị, mặt ngoài bóng loáng như ngọc lưu lỵ toát ra đủ màu sắc. Lò này được bịt kín bốn phía, chỉ có một phía sát đây có cửa lò rộng chừng một thước có hình tròn, lửa đò hồng đang chặp chờn nhảy múa bên trong.

- Thanh nhi cho lửa lớn lên!

- Thanh nhi mang tử kim lại đây!

- Cha, xong rồi!

- Lục Vân, chỉ vì rèn kiếm, chàng thật sự không để ý tới mẹ con thiếp ư?

Nhưng âm thanh nhảy múa trong đầu Lục Thanh, giống như từng trận ma âm, lay động tâm thần hắn.

Rốt cục. Lục Thanh nở một nụ cười điềm tĩnh, lên tiếng nói:

- Cha, rất nhanh thời người sẽ được trở lai.

Dứt lời. Lục Thanh lăng không ngôi xuống, hắn muốn hôi phục mình lại tới đỉnh phong, mới có thể hoàn thành hết thảy.

- Bùng...

Thời Không vặn vẹo, xung quanh Lục Thanh cách chừng một trượng, tất cả sự vật bị ngăn cách. Giữa vùng Thời Không vặn vẹo này, thời gian lưu động, mỗi sát na là mười năm trôi qua.

Sau vài lần hô hấp, dưới ánh mắt khẩn trương của Nhan Như Ngọc. Lục Thanh mở bừng hai mắt. Tất cả khí tức trên người hắn lúc này hoàn toàn biến mắt.

Nhan Như Ngọc gần như ngừng thờ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm từng động tác dù là

Chương 33: Cả nhà đoàn tụ

Trên mặt Lục Thanh lộ vẻ vô cùng kiên quyết, ngay sau đó, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn nứt ra một vét nhỏ, liên tiếp mười giọt máu màu vàng xám bay ra.

- Thời Không Luân Bàn, hiện!

Trước mặt bốn người Nhan Như Ngọc. Thời Không vặn vẹo một trận, một chiếc Thời Không Luân Bàn màu vàng xám xoay tròn hiện ra. Thời Không Luân Bàn này chỉ to chừng một trượng, kiếm văn màu vàng dày đặc, dường như tràn ngập vô tận huyền ảo.

Ngay sau đó, kiếm chỉ Lục Thanh đám ra phía trước, mười giọt máu màu vàng xám lập tức bay vào trong Thời Không Luân Bàn.

Trên mặt luân bàn kiếm văn dày đặc, lập tức mở ra một khe nứt Thời Không màu vàng xám.

Sau khi nuốt chửng mười giọt máu màu vàng xám vào trong, khe nứt Thời Không lập tức mở rộng, để lộ dòng sòng Thời Không đang sõi sục.

Dòng sông Thời Không này không giống như dòng sông Thời Không khi trước, không còn là màu vàng xám, mà là màu xám bạc. Đây chính là dòng sông Thời Không thuộc Thế giới Thời Không của Đạo Tề Thiên trước kia mà Lục Thanh vẫn còn giữ lại cho tới bây giờ.

Dòng sông Thời Không này chính là chỗ dựa duy nhất của Lục Thanh hiện tại hắn muốn dựa vào dòng sông Thời Không này, đưa phụ thân Lục Vân của hắn Trở về.

Sắc mặt Lục Thanh tỏ ra nghiêm trang, tay giơ kiếm chỉ lên, lực Kiếm Đạo Bản Nguyên hùng hậu toát ra. Giờ phút này cho dù Lục Thanh kềm chế khí thế tới mức nào, vẫn khiến cho bốn người Nhược Thủy cảm thấy một cỗ uy nghiêm lớn lao. Uy nghiêm này nặng nề như núi, khiến cho mọi người không có chút sức lực phản khảng.

- Thời Không. Nhiếp Nã!

Lục Thanh quát lớn, kiếm chỉ điểm mạnh.

Trên dòng sông Thời Không màu xám bạc, sóng cuộn ngập trời, một cơn sóng lớn bay lên không, dần dần mở ra hai bên, để lộ ra một bóng người cường tráng.

- Vân lang...

- Nhan Như Ngọc không nhịn được kêu to.

- Ẩm...

- Nhưng ngay sau đó, một đạo Hỗn Độn màu xám từ trong hư không mở ra, tiếng long ngâm vô biên từ đó truyền ra.

Sắc mặt Lục Thanh hết sức lạnh lùng, kiếm quang màu vàng xám trong mắt chợt bùng lên. Bất chợt kiếm chỉ hắn múa may, lại thêm một chiếc Thời Không Luân Bàn nữa hình thành phía trước kiếm chỉ. Thời Không Luân Bàn này cao vạn trượng, vô cùng ngưng thật. Trên mặt Luân Bàn màu xám, kiếm văn dày đác trông vô cùng hòa hợp.

- Cút!

- Lục Thanh quát lạnh. Thời Không Luân Bàn vạn trượng bắt đầu lăn về phía không gian Động Hư. Thời Không vỡ nát, hết thảy đều tan tành trong hư vô, để lộ ra một vùng hư không Hỗn Độn tinh thuần.

- Hư không Hỗn Độn này hết sức tinh thuần, giống như ngọn nguồn ban đầu của Bản Nguyên. Ngay tức khắc, một tiếng kiếm ngâm khó hiểu vang lên mạnh mẽ. Tiếng kiếm ngâm này không hề bị ràng buộc, đột phá hết thảy gông cùm xiềng xích, nháy mắt xuyên thấu qua Thời Không vô tận, càn quét về phía Đại Đạo Tinh Không.

- Ở sáu đại Tinh Vực. Sáu bóng người lại mờ bừng hai mắt, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

- Trong một khoảng không gian Động Hư vô danh, sắc mặt Đạo Tề Thiên khẽ động, lập tức mĩm cười.

- Ở Thế giới Thời Không của Lục Thanh.

Thời Không phá nát khiến cho hết thảy hóa thành hư vô, biến hóa thành một mảng Hỗn Độn hoàn toàn mới.

Thức thứ ba mươi sáu của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Phấn Toái Thời Không!

Một kiếm này dường như tiêu diệt hết thảy thành hư vô. Hỗn Độn vừa mới sinh ra nuốt chửng Hỗn Độn Đại Đạo kia, trấn áp xuống.

-Ong...

Lúc này bên cạnh Lục Thanh cũng vang lên một tiếng kiếm ngâm rất lớn.

-Nhược Thủy...

Lục Thanh sửng sốt, chỉ thấy Nhược Thủy giơ kiếm chỉ lên kéo một cái. Hỗn Độn vừa sinh ra kia lập tức bắn ngược trở về, chui vào trong Mi Tâm nàng.

Lúc này. Hỗn Độn Đại Đạo đã bị trừ khử- tuy rằng Lục Thanh không hề ngăn cản, nhưng biến hóa xảy ra trong giờ phút này cũng khiến cho hắn càng thêm lo lắng. Nhược Thủy hiện tại đã thoát ra ngoài tầm khống chế của hắn, cho dù là hắn cũng không thể suy đoán được tương lai của nàng.

Đạt tới cảnh giới hiện tại của Lục Thanh, dưới Bỉ Ngạn, chỉ cần hắn muốn là có thể bằng vào lực Kiếm Đạo Thời Không nhìn ra một chút manh mối. Thậm chí Đạo giả cảnh giới Trường Mệnh. Lục Thanh cũng có thể nhìn thấu tương lai khi còn sống. Nhưng đối với Nhược Thủy, Lục Thanh lai không thấy rõ bất cứ sư việc gì.

Trên người Nhược Thủy tràn ngập một tầng Kiếm Ý Hỗn Độn. Kiếm Ý này ngăn trở tất cả Cổ Thần niệm dò xét.

Mà lúc này, ánh mắt Lục Thanh và Nhan Như Ngọc đồ dồn về phía bóng người khi nãy vừa xuất hiện.

- Vân Lang….

- Cha…

Lục Thanh không do dự, lập tức quỳ sụp xuống.

Tuy rằng hiện tại thân là Đại Năng Bỉ Ngạn, nhưng có nhùng thứ mãi mãi không thếể nào thay đổi dù trải qua biết bao năm tháng.

- Thanh nhi ,Như Ngọc...

Lục Vân vẫn còn đang nghi hoặc khó hiểu. Giờ phút này, một điểm sáng màu xám bạc từ Mi Tâm ông bắn ra, biến mất không thấy.

Nhìn thấy chuyện này, vẻ mặt Lục Thanh mới trở nên ôn hòa hơn.

Sau nửa ngày trời Lục Vân mới hơi hiểu rõ sự việc vừa xảy ra. Nhưng với tu vi Kiếm Sư của ông, có rất nhiều thứ khiến ông vẫn còn nghi hoặc như rơi vào sương mù, không thế nào hiểu nổi. Nhưng chuyện duy nhất ông biết là hiện tại Lục Thanh con ông đã trở thành một cao thủ chân chính, lại là một Chú Kiếm Sư có thể rèn được Thánh Kiếm tuyệt thế, vượt xa tổ tiên Lục gia.

Về nhưng chuyện liên quan tới Đạo Tề Thiên. Lục Thanh cũng không nói ra. Theo hắn thấy, có nhưng chuyện chỉ mình hắn biết là đủ.

Ở lại trong Thế giới Thời Không nửa năm. Lục Thanh mới trở lại Đại Đạo Tinh Không. Trên thực tế, thời gian trôi đi ở Kim Thiên tinh nửa năm, nhưng ở Đại Đạo Tinh Không chỉ là nửa lần hô hấp.

Ở Tinh Hệ Đạo Kiếm. Đạo Kiếm Tinh.

- Trước thánh điện, Tám người Diệp Vô Tâm lăng không mà đứng, nhìn xuống mấy vạn Kiếm Giả trước mặt. Nguyện lực hương hỏa cuồn cuộn không ngừng sinh ra từ trong hư không, rót vào thân thể tám người.

Ngay sau đó, hư không trước mặt Tám người chợt mở ra, một bóng người màu xanh bước ra.

- Thất đệ.

Tám người Lạc Tâm Vũ sừng sốt, lập tức trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Lục Thanh có thể nhìn ra, giờ phút này cả Tám người đều đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Biến hóa này chỉ trong sâu năm qua, nhưng nhờ có nguyện lực hương hỏa của Kiếm Đạo nhất mạch rót vào, thực lực tám người mạnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Trong đó, sư phụ Diệp Võ Tâm của hắn và Thủy Thiên Nhu thậm chí đã đạt tới cảnh giới Mệnh Hà lục trùng thiên. Mà trong sáu người Lạc Tâm Vũ, Đoạn Thanh Vân vốn có tu vi kém nhất cũng đã đạt tới Mệnh Hà nhị trùng thiên.

Nhưng thay đổi lớn nhất vẫn là tâm cảnh và khí chất của tám người. Lúc này trên thân thể tám người mơ hồ có một cỗ liên hệ khó hiểu, nổi liền thành một thể với mấy vạn Kiếm Giả tại đây. Nguyện lực hương hỏa vô biên hội tụ vào tám người, khiến cho nhìn qua, tám người dường như được bao phủ một lóp thần quang màu trắng nhạt, ung dung tiêu sái.

Theo ta!

Lục Thanh trầm giọng nói.

Tám người Diệp Vô Tâm nhìn nhau, không hề do dự, dặn dò mười người bọn Cổ Trường Không phía dưới vài câu, sau đó theo Lục Thanh tiến vào Thế giới Thời Không.

Còn có bảy năm nữa sẽ tới ngày vùng đất Thần cấm mở ra, tuy rằng không biết nơi đó rốt cục có huyền ảo gì, nhưng lời nói của Đạo Tề Thiên. Lục Thanh không dám coi thường.

Nếu lão đã nói sáu người Lạc Tâm Vũ sẽ có cơ duyên tại vùng đất Thần cấm. Lục Thanh sẽ không ngăn cản. Đối với Đạo Tề Thiên. Lục Thanh vẫn không nhìn thấu được thực hư, cũng vì không nhìn rõ, cho nên Lục Thanh cũng không dám nghi ngờ lời nói của lão. Bất quá hắn cũng phải có một chút chuẩn bị, tối thiểu vì bảy năm sau có thể nắm chắc hơn một phần.

Trên một Sinh Mạng Nguyên Tinh ở Kim Thiên tinh. Lục Thanh dùng Kiếm Đạo Bản Nguyên phong ấn lại. Tám người Diệp Vô Tâm được Lục Thanh bố trí ở đó.

Trên Sinh Mạng Nguyên Tinh này, bên ngoài trôi qua một năm, bên trong là vạn năm. Thời gian bảy vạn năm bế quan hấp thu nguyện lực hương hỏa, đó là cực hạn mà tám người có thể đạt tới. Nếu như vượt hơn, ngược lại sẽ dẫn động tâm ma, thậm chí làm cho cảnh giới tổn thương.

Mà bản thân Lục Thanh cũng lập tức ẩn vào trong một không gian hư không, xung quanh Thời Không vặn vẹo, ẩn nắp sâu trong đó.

Không biết vì sao lần này. Lục Thanh cảm nhận được một cỗ nguy cơ thật lớn, nguy cơ này không có dấu hiệu gì báo trước, không thể phán đoán. Thậm chí Lục Thanh cũng không biết, rốt cục đây là một trường kiếp nạn lớn tới mức nào. Nhưng hắn cũng mơ hồ hiểu ra, nếu như lần này không vượt qua được, vậy hết thảy lúc trước sẽ hóa thành hư vô.

Năm tháng trôi qua, thời gian bảy năm đối với Đại Đạo Tinh Không, bất quá chỉ là muối bỏ bể, không đáng để nhắc tới.

Nhưng vào một ngày bảy năm sau, trong Đại Đạo Tinh Không, vùng đất Thần cấm thuộc hư không Hỗn Độn không bờ bến bất chợt phát ra tiếng nổ ầm ầm. Tinh Chu của sáu đại Tinh Vực ở gần đó tra xét chỉ trong thoáng chốc đã hóa thành hư vô.

- Khí Hỗn Độn nồng đậm mênh mông cuồn cuộn, một cỗ dao động vô hình truyền khắp mỗi ngõ ngách bên trong Đại Đạo Tinh Không.

Ở Tinh Vực Cổ Thần. Tinh Hệ Thần Thánh, trong điện Cổ Thần của Thần tộc.

Thần Vô Thương đột ngột mở bừng hai mắt, một đạo thần quang màu vàng nhạt kinh người chợt lóe lên rồi biến mất.

Long phượng cùng lên tiếng, hai cuộn sóng âm khổng lồ vang lên Từ Tinh Vực Thần Long và Tinh Vực Phượng Hoàng, hàng ngàn hàng vạn sinh linh cảm tháy tâm thần run rẩy.

Đôi mắt ẩn chứa lực Bản Nguyên của Lục Thanh đồng thời bừng mờ, ánh mắt trong phút chốc xuyên qua hư không vô tận, hội tụ bên ngoài vùng đất Thần cầm:

- Đạo Tề Thiên!

- Lục Thanh!

Sáu người này đồng thanh quát lớn, trong sâu giọng nói chát chứa một nhịp điệu khó hiểu, nháy mắt truyền khắp sáu đại Tinh Vực, nhưng không có một sinh linh nào nghe được.

Không đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, không lãnh ngộ lực Bản Nguyên, không thể nghe thấy tiếng gọi của Lục Thanh.

Ngay sau đó, trước mặt sáu người, một khoảng không gian màu xám bạc mở ra, Đạo Tề Thiên mĩm cười, một thân áo bào trắng từ trong đó chậm rãi bước ra, giáng lâm Đại Đạo Tinh Không.

- Sáu vị vẫn khỏe, đã lâu không gặp.

Nụ cười vần nỡ trên mặt Đạo Tề Thiên:

- Cũng phải nói đã có hơn mười vạn năm, chúng ta không gặp nhau, lúc này có thể gặp lại các vị. Đạo mỗ cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Đột nhiên ánh mắt Đạo Tề Thiên thoáng động, nhìn về một phía Tinh Không:

Chương 34: Hư không Hỗn Độn

Sáu người Thần Vô Thương nghe vậy ngần người, ngoại trừ Đạo Tề Thiên ra, không ngờ bọn họ không phát hiện được gì cả.

Ngay sau đó, hư không trước mặt bảy người chậm rãi mở ra, một bóng người áo xanh từ trong đó bước ra.

Không để ý tới Đạo Tề Thiên, ánh mắt Lục Thanh trước tiên nhìn vào hai người:

- Chẳng hay hai vị có khỏe không?

Giọng Lục Thanh hết sức bình thản, nhưng phản ứng của sáu người lại không giống nhau.

Vẻ mặt Liệt Diễm hơi phúc tạp, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, gật gật đầu. Viêm Vận lai thoải mái cười nói:

- Tất cả đều tốt, cũng thật không ngờ chỉ trong mười ba năm ngắn ngủi, ngươi lại có được uy danh vang dội trên Đại Đạo Tinh Không như vậy. Hiện tại, ta cũng không phải là đối thủ...

Lục Thanh cười bình thản, cũng không đáp lại, mà bốn người Thần Vô Thương nhìn Lục Thanh với ánh mắt vô cùng kiêng kỵ.

Bởi vì lúc này bọn họ phát hiện ra, khí tức Lục Thanh so với lúc trước càng nội liễm hơn, càng thêm thâm sâu khó lường, chẳng kém gì Đạo Tề Thiên hiện tại chỉ có điều so với uy danh của Đạo Tề Thiên. Lục Thanh vẫn còn kém hơn không ít.

Đạo Tề Thiên quét mắt nhìn một vòng, sau đó lên tiếng nói:

- Vùng đất Thần cầm sắp sưa mở ra, đến lúc đó, mọi người ai lo phận nấy...

Sáu người gật gật đầu không nói mà lúc này Viêm Vận chợt vung tay, một bóng người cường tráng lập tức xuất hiện trước mặt sáu người.

- Tổ Long! Không đúng, cảnh giới Bỉ Ngạn...

Bốn người Thần Vô Thương kinh hô thất thanh, ngay cả Đạo Tề Thiên, trong mắt cũng lộ Vẻ hơi kinh ngạc. Phong Lôi!

Lục Thanh thoáng động trong lòng, nhưng cũng không lên tiếng.

- Không ngờ Viêm Tổ lại bồi dưỡng ra được một tên hậu bối đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn. Tổ Long của Tinh Vực Thần Long quả thật không giống bình thường. Nói vậy đây là hậu bối của bà năm đó cũng bị trấn áp đây sao? Thật không ngờ đến ngày nay, y lại đạt tới thành tựu nhu vậy...

Lúc này, lão nhân áo vàng bên cạnh cười nói.

Người này là Võ Tổ của Tinh Vực Thiên Võ, Đại Năng Bỉ Ngạn, một thân tu vi Võ Đạo sâu không lường được. Bản Nguyên Võ Đạo chính là hủy diệt, khí hủy diệt tiêu diệt vạn vật. Đại Phá Diệt Chưởng dưới thể không hai.

Mà lúc này. Lục Phong Lôi không để ý tới lão, lại cúi đầu với Lục Thanh:

- Lục đạo hữu. Viêm Lôi có lễ...

Lục Thanh hít sâu một hơi, khi nghe Viêm Lôi nói nhưng lời này, hắn đột nhiên phát hiện tâm thần của mình có vẻ nặng nề. Bất quá trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, đáp lại:

- Viêm đạo hữu khách sáo.

Bốn người Thần Vô Thương tỏ ra kinh ngạc, biến hóa rất nhỏ giữa Lục Thanh và Viêm Lôi, cùng với vẻ mất tự nhiên sau khi Cổ Phượng Hoàng Liệt Diễm của Tinh Vực Phượng Hoàng gặp Lục Thanh, bốn người đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng, đồng thời ý niệm xoay chuyển trong lòng, trở nên cảnh giác với ba người Viêm Vận.

- Ầm...

Lúc này, vùng đất Thần cấm toát ra một cỗ dao động vô hình, dao động này không có tiếng động, nhưng lại truyền trực tiếp vào trong đầu mọi người.

- Vùng đất Thần cấm sắp mở ra...

Sắc mặt Đạo Tề Thiên ngưng trọng, chín người đồng thời xoay người lại, nhìn chăm chú về phía hư không Hỗn Độn.

Chín Đại Năng Bỉ Ngạn ở đây là chín nhân vật đỉnh phong của Đại Đạo Tinh Không hiện tại lúc này đang tập trung bên ngoài hư không Hỗn Độn.

Khí Hỗn Độn màu xám chấn động, lôi đình từ trong xông ra, không gian sụp đổ nuốt chửng tất cả linh khí nguyên khí Một cỗ khí thế hủy diệt Tinh Không Từ trong đó truyền ra, dường như ngay sau đó sẽ lập tức bạo phát.

Ánh mắt Lục Thanh ngưng trọng, hư không Hỗn Độn này gây cho hắn cảm giác nguy cơ sâu nặng. Không ai biết được rốt cục trong hư không Hỗn Độn vô bờ bến này ẩn chứa bí mặt gì.

Nhưng hiện tại Lục Thanh đã biết, vùng đất Thần cầm này là trung tâm của cả Đại Đạo Tinh Không.

Chăng lẽ Đại Đạo Tinh Không là từ trong hư không Hỗn Độn biến hóa mà ra?

Trong lòng Lục Thanh nảy sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng đúng lúc này, rốt cục hư không Hỗn Độn kia đã hoàn toàn bạo phát.

- Ầm...

Trên khu vực hư không Hỗn Độn kia, nơi lôi đình đang nổ ầm ầm, chậm rãi nứt ra chín cơn trốt xoáy màu xám. Chửi cơn trốt xoáy này xoay tròn theo một quy tích huyền ảo, nhìn không thấu.

Trên mắt Đạo TềThiên lộ ra vẻ khó hiểu:

- Chín là con số cực hạn, ở Đại Đạo Tinh Không, chín tên Đại Năng Bỉ Ngạn đã là tận cùng.

Lòng thầm kinh hãi tám người Lục Thanh không hề nghi ngờ lời nói của Đạo Tề Thiên.

Đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, có thể sinh ra mối liên hệ với Đại Đạo Tinh Không. Toàn bộ biến hóa trong Đại Đạo Tinh Không, mỗi giờ mỗi khắc đều không tránh khởi cảm ứng của mọi người. Tự nhiên bọn họ mơ hồ biết được, cực hạn của Đại Đạo Tinh Không hẳn là chín.

Vượt qua số lượng chín Đại Năng Bỉ Ngạn, có lẽ Đại Đạo Tinh Không sẽ không chịu đựng được nữa.

Như vậy cảnh giới Tề Đạo thì sao?

Cảnh giới Bỉ Ngạn. Đại Đạo Tinh Không đã không thể chịu đựng được quá nhiều, nếu là cảnh giới Tề Đạo trong truyền thuyết, vậy làm sao có thể chịu được?

- Các vị. Đạo mỗ đi trước một bước.

Đạo Tề Thiên khẽ cười một tiếng, lập tức bước ra một bước.

Hư không sụp đổ vô tận trước cơn trót xoáy màu xám kia dường như không thể gây trở ngại cho lão chút nào. Lúc này lão bước ra một bước, nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài cơn trốt xoáy, sau đó quay lại khẽ cười với tám người, mới bước vào trong.

Bất chợt cơn trốt xoáy màu xám kia chậm rãi biến mất, mà hư không Hỗn Độn cũng yếu đi một chút.

- Chúng ta vào thôi...

Bốn người Thần Vô Thương nhìn nhau, đồng thời cất bước. Không bao lâu sau, trên hư không Hỗn Độn lại giảm đi bốn con trối xoáy.

Giờ phút này, bên ngoài vùng đất Thần cấm chỉ còn lại bốn người Lục Thanh.

- Lục đạo hữu chúng ta đi thôi.!

Viêm Vận nhìn Lục Thanh một cái, lập tức trầm giọng nói:

- Hãy nghe ta một lời, bên trong hư không Hỗn Độn phải biết tự lượng sức mình...

Lục Thanh hơi chấn động trong lòng, gật gật đầu.

- Đi thôi!

Viêm Vận gọi Viêm Lôi, sau đó bước ra một bước, biến mất trong một cơn trót xoáy. Viêm Lôi cung kính thi lễ với Lục Thanh:

- Lục đạo hữu cẩn thận...

Dứt lời, thân hình Viêm Lôi chợt lóe, một tiếng long ngâm kinh Thiên động địa vang lên.

Tiếng long ngâm này chấn động cả Đại Đạo Tinh Không, chỉ trong thoáng chốc, hư không sụp đổ phía trước hư không Hỗn Độn lập tức bị uy nghiêm vô biên này trấn áp, trước ba cơn trót xoáy sau cùng hoàn toàn trở nên bình lặng.

Lại thêm một cơn trót xoáy biến mất, bên ngoài vùng đất Thần cấm chỉ còn lại hai người Lục Thanh.

Mọi người đã đi hết, thần sắc Liệt Diễm lúc này càng thêm bình tĩnh, ánh mắt nàng đã nhìn thẳng về phía Lục Thanh, không còn tránh né.

- Lục đạo hữu, tất cả nhưng chuyện trong quá khứ đã qua đi, hiện tại hai ta đều là Đại Năng Bỉ Ngạn. Hư không Hỗn Độn này chúng ta còn phải đi thăm dò một phen, nếu không có chuyện gì nữa, vậy bản tổ đi trước một bước...

Liệt Diễm bước ra một bước, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Lục Thanh hơi sửng sốt, nở một nụ cười khổ. Hiện tại xem ra tất cả đã chàm dứt một cách vô cùng triệt để.

Đạo Tề Thiên!

Trong lòng Lục Thanh lại trở nên hết sức nặng nề. Giờ phút này, nghĩ lại hết thảy những chuyện liên quan tới Đạo Tề Thiên, trong lòng Lục Thanh lại cảm thấy thắc thỏm không yên. Người này quả thật thâm sâu khó lường, quả không hồ là đệ nhất nhân năm xưa của Đại Đạo Tinh Không, nhất cử nhất động đều hết sức thâm sâu, tính toán chặt chẽ.

Trong Đại Đạo Tinh Không này, chẳng lẽ không ai có thể nhìn thấu lão?

Sau đó. Lục Thanh chậm rãi nhìn về phía cơn trót xoáy màu xám, rót cục bước ra một bước.

- Ầm...

Ngay tức khắc, toàn bộ hư không Hỗn Độn chấn động, một cỗ khí tức khổng lồ nháy mắt truyền khắp Đại Đạo Tinh Không.

Khí tức này không thể ngăn cản, phá tan mọi trở ngại, len lỏi vào khắp các ngõ ngách Đại Đạo Tinh Không.

Hàng ngàn hàng vạn sinh linh phủ phục xuống đất, đối với sự xuất hiện của cỗ khí tức khó hiểu này, bọn họ lộ ra vẻ kính sợ như thần linh. Đây là nỗi sợ đến từ sâu trong hồn phách, không thể dùng ý chí ngăn cản.

Nhưng cỗ khí tức này đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ sau mười mấy lần hô hầp đã biến mất không thấy.

Ở vùng đất Thần cấm, hư không Hỗn Độn vốn sục sôi lúc này cũng đã trở lại yên tĩnh.

Khí Hỗn Độn màu xám chậm rãi lưu chuyển dựa vào hư không Hỗn Độn. Lúc này, toàn bộ hư không Hỗn Độn giống như một chiếc kén lớn, đứng sừng sững giữa Đại Đạo Tinh Không, chậm rãi vỗ đập.

B én trong hư không Hỗn Độn.

Tâm thần Lục Thanh tiến vào trong đó, cẩn thận trước nay chưa từng có, lực Kiếm Đạo Thời Không màu vàng xám toát ra, chiếu sáng hư không xung quanh.

Hỗn Độn!

Bên trong Hỗn Độn vô bờ bến, khắp nơi đều thấy khí Hỗn Độn mênh mông bất ngát. Khí Hỗn Độn hết sức tinh thuần, bên trong ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ. Chỉ có điều sức mạnh này không có ý thức, nếu không khó có thể tưởng tượng rốt cục sẽ sinh ra thứ gì đó mạnh mẽ đến bậc nào.

Lục Thanh đi vào trong Hỗn Độn, bước ra một bước là vượt qua hàng chục vạn dặm. Bên trong Hỗn Độn vô tận khác với lúc trước, cũng không có lôi long Hỗn Độn ngưng tụ, giống như đã bị khoảng Hỗn Độn này tiệp nhận.

Lục Thanh đi một cách vô định, trải qua hơn tháng.

Hôm ấy bỗng nhiên Lục Thanh cảm thấy chấn động, lập tức ngừng lại, kiếm chỉ vẽ ra một cái trước mặt, một khe nứt Thời Không cao một trượng lập tức hiện ra. Chỉ có điều trong hư không Hỗn Độn này, hết thảy dường như đã bị hạn chế. Lúc này trong khe nứt Thời Không kia, một bóng người màu trắng bước ra.

- Nhược Thủy...

Lục Thanh kêu lên.

- Lục Đại ca...

Nhược Thủy giật mình, lập tức xoay người lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngơ ngác.

- Làm sao vậy?

Lục Thanh tiến lên một bước, vạch ra một cỗ lực Kiếm Đạo Thời Không, ngăn cách hai người và hư không Hỗn Độn.

Nhược Thủy lắc lắc đầu:

- Không biết nữa, nhưng vừa rồi thiếp cảm thấy bỗng nhiên sinh ra cảm giác khao khát, dường như bên ngoài có thứ gì đó đang thu hút thiếp vậy.

Nhược Thủy ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Nếu có thể lấy được thứ đó, thực lực của thiếp nhất định sẽ tăng thêm một bước. Lục Thanh lộ vẻ kinh ngạc:

Vậy nàng cảm ứng được thứ gì? Nhược Thủy đò bừng mặt, khẽ đáp:

- Thiếp cũng không biết, chỉ có cảm giác, có lẽ đang ở hướng này.

Chương 35: Mảnh vỡ quy tắc

Nhược Thủy ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Nếu Lục Đại ca không muốn thiếp đi vào, vậy thiếp sẽ từ bỏ...

Lục Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó lắc lắc đầu:

- Nếu thứ đó hữu dụng với nàng, vậy Lục Đại ca sẽ không ngăn cản.

Trên mặt Lục Thanh lộ ra vẻ kiên quyết vô cùng, ngay sau đó thu hồi lực Kiếm Đạo:

- Nhược Thủy, nàng dẫn đường đi...

Nhược Thủy gật đầu, ngay sau đó, từ trên người nàng bùng lên một cỗ Kiếm Ý Hỗn Độn mông lung.

Sỡ dĩ nói là mông lung, bởi vì trong hư không Hỗn Độn này. Lục Thanh lại không thể nắm bắt được sự tồn tại của Kiếm Ý Nhược Thủy. Hắn chỉ cảm nhận được Kiếm Ý Hỗn Độn này hùng mạnh, dường như không phù hợp với hư không Hỗn Độn này.

- Ong.

Ngay sau đó, hư không Hỗn Độn trước mắt hai người tự động mở ra một lôi đi, không biết kéo dài tới nơi nào.

Quả nhiên là như vậy!

Lục Thanh chân động trong lòng, quả nhiên Kiếm Ý Hỗn Độn của Nhược Thủy có liên hệ chặt chẽ với hư không Hỗn Độn.

Lục Thanh giơ tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhược Thủy, bước tới vài bước đã đi tới cuối lối đi kia.

- Đẹp quá!

Dù tính tình Nhược Thủy điềm đạm, nhưng lúc này cũng không nhịn được, kinh hô thất thanh.

Chỉ thấy trong hư không Hỗn Độn trước mặt hai người, lúc này có một cái động trống rỗng chừng một trượng. Trong động này không có khí Hỗn Độn. Ở giữa có một mảnh vỡ to bằng ngón tay cái đang lẳng lặng trôi nổi lơ lửng. Mảnh vỡ này có màu xám trong suốt, tuy rằng đang ở trong hư không Hỗn Độn, nhưng dường như nó đã gồm thâu tất cả những gì đẹp nhất trên đời, đẹp đẽ tự nhiên, nhưng lại khiến cho người ta chấn động.

Thấy mảnh vỡ này, lực Kiếm Đạo Bản Nguyên trong cơ thể Lục Thanh chợt động, dường như gặp một món ăn ngon, nhất định phải ăn cho bằng được, nhanh chân xông về phía mảnh vỡ.

- Quy tắc ĐạiĐạo...

Lục Thanh hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

Tuy rằng chưa bao giờ thấy qua quy tắc Đại Đạo, nhưng thân là Đại Năng Bỉ Ngạn. Lục Thanh vẫn có cảm ứng mơ hồ với lực lượng khổng lồ trong Đại Đạo Tinh Không này. Cho nên lúc này vừa gặp được. Lục Thanh chỉ liếc qua đã nhìn thấu được bản chất của mảnh vỡ này.

Đây là mảnh vỡ quy tắc!

Đại Năng Bỉ Ngạn muốn đột phá sang cành giới Tề Đạo, mảnh vỡ quy tắc này có tác dụng rất lớn.

Cảnh giới Tề Đạo, ngang hàng với Đại Đạo, sông mãi không chết, không phải như cảnh giới Bỉ Ngạn, tuy cũng được xưng là bất tử, nhưng còn bị hạn chế Bản Nguyên cho nên khác với cảnh giới Tề Đạo. Cảnh giới Tề Đạo trong truyền thuyết chính là bất hủ chân chính, bất tử bất diệt.

Nghĩ tới đây. Lục Thanh không khởi cúi đầu nhìn thân thể của mình. Hiện tại hắn đã thành tựu Bất Diệt Kiếm Thể, cũng là bất tử, chỉ có điều còn chưa lãnh ngộ lực Bản Nguyên, Kiếm thể vẫn chưa viên mãn, nếu không sẽ là chân chính bất tử bất diệt, sống mãi mà không chết.

Đến lúc đó, mình có thể đạt tới cảnh giới Tề Đạo trong truyền thuyết hay không?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Thanh nhìn chằm chằm mảnh vỡ quy tắc không rời. Đó là mảnh vỡ quy tắc Đại Đạo, nếu Đại Năng Bỉ Ngạn luyện hóa nó, chẳng nhưng có thể lãnh ngộ Đại Đạo sâu sắc hơn, còn có thể tăng cường đạo niệm của bản thân mình, hiểu được đạo của mình ngang hàng cùng Đại Đạo, chính là cảnh giới Tề Đạo trong truyền thuyết.

Lực hấp dẫn như vậy hết sức lớn lao, dù là Lục Thanh, giờ phút này cũng phải hít sâu liên tiếp vài hơi, mới có thể bình phục tâm thần xao động.

- Đáng tiếc rằng đạo của ta không ở nơi này, nếu luyện hóa nó, ngược lại sẽ khiến cho Bất Diệt Kiếm Thể của ta sinh ra ràng buộc..

Dứt lời. Lục Thanh nhìn về phía Nhược Thủy:

- Nhược Thủy, nàng lấy đi.

Nhược Thủy gật gật đầu, bước tới một bước, đưa tay về phía trước. Một đạo kiếm quang Hỗn Độn màu xám lập tức bắn ra, trúng vào giữa mảnh vỡ quy tắc.

- Ong...

Ngay sau đó, mảnh vỡ quy tắc lập tức theo đạo kiếm quang Hỗn Độn bay vào tay Nhược Thủy.

- Ong...

Một tiếng kiếm ngâm vang lên, tiếng kiếm ngâm này gạt bỏ khí Hỗn Độn xung quanh ra xa hàng chục dặm, tạo ra một cái động trống rỗng thật lớn.

Tiếng kiếm ngâm vang lên ngày càng lớn, cuối cùng ngưng tụ thành một luồng lũ thật lớn, xuyên qua Hỗn Độn vô tận, khuếch tán ra bốn phía.

Ở vài nơi trong hư không Hỗn Độn, bọn Thần Vô Thương nghe được ngẩn người, sau đó lộ ra vẻ mừng như điên dại.

- Mảnh vỡ quy tắc...

Trong hư không Hỗn Độn.

Thấy toàn thân Nhược Thủy trước mặt dần dần bị một lóp tơ màu xám bao phủ, thần sắc Lục Thanh tỏ ra vô cùng ngưng trọng.

Lại bắt đầu lột xác nữa ư?

Lúc trước một lần cắn nuốt Bản Nguyên Thần Ma, thành tựu Kiếm Ý Hỗn Độn, tu vi nàng cũng đạt tới Mệnh Hà đỉnh phong. Nếu lúc này cắn nuốt mảnh vỡ quy tắc, vậy sẽ đạt tới cảnh giới thế nào? Bỉ Ngạn ư?

Bất quá ngay lập tức, vẻ mặt Lục Thanh trở nên hết sức lạnh lùng, trầm giọng quát:

- Nếu đã tới đây, vậy hiện thân đi, còn chờ Lục mỗ mời các vị sao?

- Tu vi của Lục đạo hữu quả thật bất phàm!

Một tràng cười dài vang lên, ngoài hàng chục dặm, bốn bóng người quen thuộc xuất hiện.

Bốn người vừa xuất hiện, ánh mắt lập tức tập trung chăm chú vào chiếc kén màu xám kia, trong mắt không giấu được khao khát.

- Mảnh vỡ quy tắc...

- Không sai, quả thật là mảnh vỡ quy tắc, mảnh vỡ quy tắc ngay* bên trong chiếc kén này...

- Lục đạo hữu...

Lão nhân Võ Tổ vừa mở miệng đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Thanh, cho nên ngưng bặt.

- Mảnh vỡ quy tắc đã bị thê từ ta lấy được, nơi đây không có mảnh vỡ quy tắc của các vị, xin các vi đi nơi khác mà tìm.

Bốn người lập tức biến sắc. Thân Vô Thương cười lạnh:

- E rằng Lục đạo hữu làm như vậy là quá đáng, mảnh vỡ quy tắc là do Đại Đạo ban tặng, nếu chúng ta phát hiện, vậy bốn người chúng ta phải có một phần, hiện tại Lục đạo hữu lại muốn độc chiếm...

Nhưng Thần Vô Thương còn chưa dứt lời, trong mắt Lục Thanh bất ngờ bắn ra thần quang màu xám. Thần quang này mênh mông cuồn cuộn, cho dù trong hư không Hỗn Độn này cũng tràn ngập uy nghiêm vô tận.

- Tiến thêm một bước là chết!

Thần Vô Thương giận quá hóa cười, lạnh lùng nói:

- Lục Thanh, ngươi không khởi quá tự cao. Vùng đất Thần cầm mười vạn năm mới mở ra một lần, mảnh vỡ quy tắc quý giá vô cùng, ngươi cho rằng chỉ bằng vào phu thê ngươi là có thể nuốt chửng hay sao? Ba vị, chúng ta cùng động thủ, mảnh vỡ quy tắc chia nhau...

- Được...

Ba người còn lại đồng thanh phụ họa.

Ngay sau đó, bốn cỗ lực Bản Nguyên mênh mông bùng lên trên thân thể bốn người, đối với Lục Thanh, bốn người không dám sơ suất. Vào mười năm trước. Lục Thanh bằng vào lực một mình đã miễn cưỡng ngân chặn được bốn người. Hiện giờ đã mười năm trôi qua, có được Thời gian do Kiếm Đạo Thời Không quay ngược, rốt cục tu vi của Lục Thanh đã đạt tới mức nào, bọn họ cũng không thể phán đoán.

Ánh mắt Lục Thanh lạnh lùng như băng giá, đối với bốn tên Đại Năng Bỉ Ngạn này, hắn không có chút hảo cảm nào. Kiếm chỉ lập tức điểm ra, Bất chợt một thanh thần kiếm màu vàng xám chậm rãi lộ ra bên dưới kiếm chỉ.

- Luyện Tâm kiếm vào tay, trên người Lục Thanh lập tức có tiếng kiếm ngâm vang lên. Tiếng kiếm ngâm này không hề kém tiếng kiếm ngâm khi nãy của Nhược Thủy, ngầm mang theo một cỗ lực Kiếm Đạo Thời Không vặn vẹo. Không gian Hỗn Độn xung quanh lập tức chậm rãi trở nên vặn vẹo.

- Thôn Phệ Tinh Không

- Đại Phá Diệt Chưởng...

- Cổ Ma Thần Hỏa...

- Cổ Thần Khai Thiên...

Trong khoảnh khắc này, bốn người Thần Vô Thương đồng thanh quát lớn, bốn cỗ lực Bản Nguyên mênh mông Từ Mi Tâm bốn người tràn ra, lập tức hóa thành bốn luồng sức mạnh khổng lồ, đè ép về phía Lục Thanh.

Động thôn phê khổng lồ của thiếu niên áo đen ra sức cắn nuốt, ngay cả khí Hỗn Độn cũng không còn. Hai quyền của Thần Ma xé rách hư không Hỗn Độn thành một lối đi rất lớn. Tuy Thời Không kiên cố, nhưng một bàn tay khổng lồ cũng đánh xuống đầu Lục Thanh.

Uy năng mênh mông rộng lớn như vậy, bởi vì lần này, cả bốn người đều vận dụng toàn lực. Bốn cỗ lực Bản Nguyên vừa bạo phát, sắc mặt bốn người lập tức trở nên tái nhợt, lăng không xếp bằng ngồi xuống, cũng không để ý tới bốn luồng sức mạnh kia. Theo như bọn họ thấy, bốn cỗ lực Bản Nguyên bạo phát như vậy, dù là Đạo Tề Thiên cũng phải chết. Thủ đoạn này vào mười vạn năm trước, khi Sáu tên Đại Năng Bỉ Ngạn bọn họ cùng nhau trấn áp Đạo Tề Thiên cũng chưa từng sử dụng, huống chỉ là Lục Thanh.

Thần sắc Lục Thanh tỏ ra ngưng trọng, bốn cỗ lực Bản Nguyên mênh mông này, đã vượt qua uy năng rất nhiều thần thông mà Lục Thanh đã từng thấy trong bao nhiêu năm qua. Cho dù hắn có được Bất Diệt Kiếm Thể, trong lòng cũng không khởi cảm thấy hơi lành lạnh.

Bất Diệt Kiếm Thể chưa đại thành, không thể chịu đựng được uy năng như vậy. Cho dù là Kiếm thể bất diệt, nhưng hồn phách bị diệt cũng sẽ không còn tồn tại.

Sắc mặt Lục Thanh hết sức lạnh lùng, kiếm quang màu vàng xám bùng lên trong mắt. Bất chợt kiếm chỉ tay phải Lục Thanh vạch ra, một chiếc Thời Không Luân Bàn lập tức hình thành trước kiếm chỉ Thời Không Luân Bàn này cao trăm trượng, vô cùng ngưng thật. Trên mặt Luân Bàn màu xám, kiếm văn dày đặc, trông vò cùng hòa hợp.

Thời Không Luân Bàn vạn trượng bắt đầu lăn về phía trước. Thời Không vỡ nát, hết thảy đều tan tành trong hư vô, để lộ ra một vùng hư không Hỗn Độn tinh thuần.

Thức thứ ba mươi sáu của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Phấn Toái Thời Không!

Thời Không phá nát khiến cho hết thảy hóa thành hư vô, biến hóa thành một mảng Hỗn Độn hoàn toàn mới.

- Ầm...

Cho dù giỏi nhẫn nhịn tới mức nào, hư không Hỗn Độn cũng đã nổi cơn giận dữ. Lôi đình nổi lên ầm ầm, lập tức hàng ngàn hàng vạn lôi long Hỗn Độn khổng lồ ngưng kết, giận dữ thét gào chồm về phía Lục Thanh.

Thêm vào bốn cỗ lực Bản Nguyên của bốn người Thần Vô Thương, lực lượng kinh khủng này lập tức truyền ra khắp hư không Hỗn Đọa

- Không xong!

Ở vài nơi bên trong hư không Hỗn Độn, có mấy tiếng kinh hô thất thanh vang lên. Ngay lập tức, vài đạo lực Bản Nguyên mạnh mẽ xé mở Hỗn Độn, bay nhanh về phía bọn Lục Thanh

Lúc này, Luyện Tâm kiếm của Lục Thanh đang chậm rãi đâm ra, một kiếm này vô cùng ngưng trọng. Lục Thanh thúc đẩy Hỗn Độn biến hóa, xông về phía trước ngân chặn bốn cỗ lực Bản Nguyên và hàng ngàn hàng vạn lôi long Hỗn Độn

Lực lượng của chiêu Phấn Toái Thời Không này, đây là lần đầu tiên Lục Thanh thi triển tới cực hạn.

- Bùng...

Mắt thấy hai luồng sức mạnh khổng lồ của hai phe sắp sửa va chạm vào nhau, bất chợt từ sau lưng Lục Thanh, chiếc kén màu xanh run lên một cái, bất ngờ lăn vào ngay giữa hai luồng sức mạnh.

- Nhược Thủy...

Lục Thanh không khỏi kinh hô thất thanh, tâm thần lúc này đã không còn có thể giữ được

Chương 36: Mục đích của Đạo Tề Thiên.

Ngay sau đó, hai cỗ lực lượng cực lớn bao phủ hoàn toàn cái kén lớn màu xám kia.

- Nhược Thủy...

Hai mắt Lục Thanh đỏ bừng, tâm thần giống như bị lợi kiếm cắt qua, cả người không kìm nổi trở nên run rẩy.

Nhưng chợt, ánh mắt hắn lập tức ngưng tụ, ngay cả bốn người Thần Vô Thương cũng lộ vẻ khiếp sợ.

- Không có khả năng, nàng rốt cuộc là ai...

Ma Vô Danh lạnh giọng quát một tiếng, trong lòng khó nên được kinh hãi.

Lúc này. Ở trung ương hư không Hỗn Độn này, một lốc xoáy Hỗn Độn cực lớn chậm rãi hình thành, chẳng nhưng là lực lượng của bốn Bản Nguyên, cho dù là Hỗn Độn do Phấn Toái Thời Không của Lục Thanh sinh ra, cũng bị cắn nuốt toàn bộ.

Sau mấy nhịp hít thở, lốc xoáy kia thu liễm lại, lại hiện ra kén lớn màu xám kia, cùng lúc trước so sánh, khí tức của kén lớn này tràn ra càng thêm uyên thâm khó lường. Cho dù là Lục Thanh, cũng cảm thấy một cỗ khí tức khiến tim đập nhanh.

Tiên lên trước một bước. Lục Thanh giơ tay hướng về phía kén lớn Hỗn Độn kia ấn đi, tuy nhiên tức khắc, từ trên kén lớn kia, một cỗ lực lượng mênh mông chấn động, không ngờ nháy mắt đẩy Lục Thanh lui hơn mười dặm.

Tâm thần lay động một trận. Lục Thanh rốt cuộc không chịu nổi phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

- Lục đạo hữu...

Hỗn Độn mở ra, lập tức hiện ra thân hình ba người Viêm Vận. Trong mắt Viêm Lôi hiện lên một chút lo lắng rõ ràng mở miệng nói.

- Không sao.

Lục Thanh khoát tay, ánh mắt không rời kén lớn Hỗn Độn kia.

- Đây là, khí tức của mảnh vỡ quy tắc...

Ngay sau đó. Viêm Vận biến sắc, nhìn thẳng kén lớn Hỗn Độn kia, nhưng sau đó, bà dường như nghĩ tới cái gì. Liếc mắt nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, lập tức quay đầu đi, nhìn về bốn người Thần Vô Thương, nói:

- Bốn vị, nếu mảnh vỡ quy tắc đã bị Lục đạo hữu chiếm được, chúng ta phải đi nơi khác tìm, tội gì ở nơi này lãng phí thời gian tổn thương tu vi chứ?

Hừ lạnh một tiếng. Thần Vô Thương nói:

- Viêm Vận bà nói thật dễ dàng, nhưng mảnh vỡ quy tắc trong hư không Hỗn Độn khó tìm cờ nào, bà không phải không biết, vận khí không tốt, lần này mở ra còn không biết có thể gặp được lần thứ hai không, lần sau chính là mười vạn năm, bà bảo chúng ta trở về chờ sao...

Thở dài một tiếng. Viêm Vận nói:

- Bốn vị làm gì phải chấp nhất như thể chứ, đều là Bỉ Ngạn, hay là lui một bước đi...

Ma Vô Danh cười lạnh một tiếng tiếp lời nói:

- Viêm Vận, xem ra mười vạn năm trấn áp của Đạo Tề Thiên đã khiến nhuệ khí của bà không còn, hôm nay mảnh vỡ quy tắc này, bốn người chúng ta bất kể thế nào cũng phải đạt được, nếu bà ngăn cản chúng ta, thì không chết không thôi!

Viêm Vận biến sắc trầm giọng nói:

- Ma Vô Danh, ngươi không ngờ nói như thế với ta!

- Không sai là sống là chết, phải xem chính mình rồi...

- Các vị, chỉ là một mảnh vỡ quy tắc, làm gì phải chắp nhất như thế chứ...

Lúc này một tiếng cười từ chỗ sâu trong Hỗn Độn truyền đen.

Tiếng cười này đã phá tan hết thảy hư vô, lại giống như không chịu hạn chế của Hỗn Độn này, rõ ràng truyền đến tai mọi người.

- Đạo Tề Thiên...

Lục Thanh trầm giọng quát một tiếng.

-Ong...

Lúc này, hư không Hỗn Độn ở trước mắt mọi người mở ra, thân ảnh của Đạo Tề Thiên chậm rãi đi ra, càng khiến mọi người kinh ngạc chính là, lúc này. Ở bên người lão lơ lửng tám mảnh vỡ quy tắc.

Tám mảnh vỡ quy tắc trong suốt màu xám vờn quanh Đạo Tề Thiên, lóe ra thần quang trong suốt, thần quang này cũng không đẹp mắt nhưng lại hấp dẫn đám người Thần Vô Thương thật sâu.

- Mảnh vỡ quy tắc, không ngờ có tám mảnh...

Trên mặt Ma Vô Danh lập tức lộ vẻ tham lam.

- Không sai đúng là tám mảnh.

Đạo Tề Thiên khẽ cười một tiếng:

- Không bằng đoạn ân oán này, để cho Đạo mỗ hóa giải, thế nào...

- Đạo huynh muốn hóa giải như thế nào?

Lúc này, Vũ Tổ hoàng bào kia trầm giọng nói

Đạo Tể Thiên vung tay lên. Ở bên người hắn bốn mảnh vỡ quy tắc bay ra, chậm rãi rơi xuống trước mặt bốn người, nói:

- Hóa giải như vậy, có được không?

Cho dù thân là Bỉ Ngạn Đại Năng, bốn người Thần Vô Thương lúc này cũng vì hành động này của Đạo Tề Thiên mà chấn kinh, bốn mãnh vỡ quy tắc cứ như vậy dâng tặng cho người.

Trong lòng nghĩ như vậy, tuy nhiên động tác của bốn người cũng không chậm, gần như đồng thời liền đem mảnh vỡ quy tắc trước mặt dung nhập vào trong cơ thể.

Ba người Viêm Vận đều nhướng mày, lại không nói gì thêm.

Nhưng sau đó. Đạo Tề Thiên lại vung tay lên, ba khởi mảnh vỡ quy tắc hướng về phía ba người Viêm Vận bay đến.

- Ba khối mảnh vỡ quy tắc này, tặng cho ba vị...

Viêm Vận trầm giọng nói:

- Đạo Tề Thiên, người đây là ý gì...

Đạo Tề Thiên thản nhiên cười, nói:

- Viêm Tổ cũng có thể biết, mảnh vỡ quy tắc mặc dù tốt, nhưng cho dù là Bỉ Ngạn Đại Năng cũng không thể cắn nuốt quá nhiều.

Gật gật đầu, nhưng lập tức. Viêm Vận liền biến sắc, nhìn chầm chằm Đạo Tề Thiên, nói:

- Manh vỡ quy tắc, mặc dù Bỉ Ngạn Đại Năng không thể cắn nuốt quá nhiều, nhưng tối đa là chín, lại vừa đủ chín khối, chẳng lẽ, ngươi đã cắn nuốt chín khối mảnh vỡ quy tắc...

Nhưng ngay sau đó. Viêm Vận lại lắc lắc đầu, nói:

- Không có khả năng, ngươi làm sao có khả năng tìm được nhiêu mảnh vỡ quy tắc như vậy...

- Đó là thu hoạch của Đạo mỗ mười vạn năm qua ở trong hư không Hỗn Độn này.

Cũng không giấu diễm. Đạo Tề Thiên liếc mắt nhìn bốn người Thần Vô Thương đang lâm vào trong đột phá, mở miệng nói.

Mười vạn năm!

Viêm Vận ngẩn người, liên hiếu ra, cười khổ nói:

- Thì ra là thế, xem ra lúc trước, chúng ta ngược lại đã lựa chọn sai nơi trấn áp...

Viêm Vận cũng không nói sai, lúc bà vừa tới, đã nhìn thấy một kiếm Phấn Toái Thời Không kia của Lục Thanh, có một kiếm như vậy, Phấn Toái Thời Không, Hỗn Độn mới sinh ra, đủ để ngăn cản cắn nuốt của hư không Hỗn Độn này.

Dùng thời gian mười vạn năm đề tìm mảnh vỡ quy tắc, mà không cần phải chờ hư không Hỗn Độn này tự nhiên mở ra, chẳng nhưng cần thời gian mười vạn năm, hơn nữa mỗi một lần mở ra chỉ có một năm, cho nên Đạo Tề Thiên có thể đạt được nhiều mảnh vỡ quy tắc như vậy cũng là bình thường.

Không hoài nghi nữa. Viêm Vận giơ tay bắt lấy một mảnh vỡ quy tắc, dung nhập vào cơ thể.

Bên cạnh, hai người Viêm Lôi theo động tác của Viêm Vận, cũng lấy một khối dung nhập vào cơ thể, ba người đồng thời làm vào trong đột phá.

Hư không Hỗn Độn này, lúc này chỉ còn lại hai người Lục Thanh

- Đạo Tề Thiên...

Lục Thanh trầm giọng nói.

- Lão rốt cuộc đã làm gì với Nhược Thủy...

Trên mặt lộ ra chút ý cười. Đạo Tề Thiên nói:

- Ngươi không thấy rằng như vậy tốt lắm sao?

Ánh mắt đánh giá trên dưới cái kén lớn Hỗn Độn. Đạo Tề Thiên mở miệng nói:

- Lúc trước quả nhiên không có nhìn lầm. Hỗn Độn, chính là sinh ra như thế, hiện tại xem ra, khoảng cách đột phá Tề Đạo cũng không xa rồi

Lời nói của Đạo Tề Thiên, lập tức khiến Lục Thanh trở nên cảnh giác, nhưng lập tức, liền nhìn thấy Đạo Tề Thiên vung tay lên, một khối mảnh vỡ quy tắc cuối cùng liền bay tới trước mắt hắn.

- Mảnh vỡ quy tắc này, là của ngươi.

Đạo Tề Thiên nhìn Lục Thanh.

- Yên tâm, ngươi cùng ta đều ở Kiếm Đạo Thời Không, đột phá cảnh giới Tề Đạo, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy. Đại Đạo Hỗn Độn này, ngươi cũng là người duy nhất có cơ hội có tư cách chứng kiến ta đột phá...

Lục Thanh biến sắc, mở miệng nói:

- Lão muốn làm gì...

Giơ tay chỉ bảy người Viêm Vận. Đạo Tề Thiên cười nói:

- Ngươi cho rằng, ta vì sao phải cho không bảy người bọn họ mảnh vỡ quy tắc?

Tâm thần lung động, ngay sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt Lục Thanh cũng đồng dạng lộ vẻ hoảng sợ.

- Lão muốn cắn nuốt bọn họ mượn lực đột phá...

- Ngươi nói đúng một nửa...

Đạo Tề Thiên cười lớn.

- Chẳng nhưng là bọn họ, ta còn muốn mượn tám người trong Thế giới Thời Không của ngươi dùng một chút...

Nói xong. Đạo Tề Thiên vung tay lên, một cỗ lực lượng Kiếm Đạo Thời Không không gì sánh kịp trấn áp tới trên người Lục Thanh.

Sắc mặt ngưng trọng, ngay sau đó, toàn thân Lục Thanh, khí Phong Mang màu vàng xám bắn ra, ngạnh kháng lực lượng Kiếm Đạo Thời Không của Đạo Tề Thiên ở trong hư không.

- Hay một Bất Diệt Kiếm Thể...

Đạo Tề Thiên cất tiếng cười to.

- Đáng tiếc chính là. Bất Diệt Kiếm Thể của ngươi còn có chỗ thiêu sót, mặc dù thân thể bất hủ, nhưng không có lĩnh ngộ lực lượng Bản Nguyên, hồn phách dĩ nhiên sẽ mục...

Ngay sau đó, chỉ thấy Đạo Tề Thiên kiếm chỉ điểm liền chín lần, lập tức. Ở quanh người Lục Thanh, Tâm khối mảnh vỡ quy tắc bay ra, tính cả một khối vốn ở trước mặt Lục Thanh kia, đồng thời phóng ra một cỗ lực lượng to lớn, lực lượng này cắn nuốt hết thảy, cắn nuốt khí Phong Mang trên toàn thân Lục Thanh không còn, ngay cả lực lượng Kiếm Đạo Thời Không cũng bị mạnh mẽ trấn áp ở trong cơ thể.

- Đạo Tề Thiên...

Không để ý Tới Lục Thanh. Đạo Tề Thiên kiếm chỉ lại dẫn động, lập tức. Ở trước mặt Lục Thanh, một cái khe Thời Không hiện ra, tám đạo kiếm quang bị lấy ra.

Gật gật đầu, Đạo Tề Thiên nói:

- Không tồi, ngươi quả nhiên có chuẩn bị. Tu vi của bọn họ đều đạt tới Mệnh Hà thất trùng thiên, không tồi như thể chính hợp ta dùng...

Ngay khi Đạo Tề Thiên vừa nói dứt lời, trong cái kén lớn màu xám vốn vẫn yên lặng kia, một tiếng kiếm ngân kinh người vang lên, tiếng kiếm ngân này lớn vô ngần, cho dù là chín khối mảnh vỡ quy tắc kia đều trở nên chấn động.

Chẳng qua hết thảy nhưng việc này đều ở trong không chế của Đạo Tề Thiên, chỉ nghe lão trầm giọng nói:

- Đạo của ngươi, chính là ta sáng tạo, ngươi cho rằng, ngươi có thể phản kháng sao...

Kiếm chỉ điểm động, ngay sau đó, ba khối mảnh vỡ quy tắc lơ lửng bay ra, mạnh mẽ gia cố giam cầm, mặc cho kén lớn màu xám kia không ngừng cắn nuốt, cũng không thể xé rách

Lực lượng trong cơ thể không thể vận dụng một chút nào, nhìn hết thảy phát sinh trước mặt- hai mắt Lục Thanh đỏ bừng, tâm thần hùng mạnh tích lũy năm tháng lâu dài ở giờ phút này hoàn toàn sụp đổ.

Ngay sau đó, Đạo Tề Thiên xoay người bước chân đi tới trước mặt bốn người Thần Vô Thương.

- Ngày xưa Cổ Thần và Cổ Ma cũng là một người, Thiên nhân phân hai một phần là Thần, một phần là Ma. Thần Ma hợp nhất thành Hỗn Độn...

Trong mắt Đạo Tề Thiên bùng lên tinh quang:

- Hôm nay, thân thể Thần Ma sẽ củng cổ cho huyết mạch Đạo Tề Thiên ta...

- Vọng tưởng...

Giờ khắc này, hai người Thần Vô Thương lại đồng thời tinh lại. Ở trước mặt hai người, hai khối mảnh vỡ quy tắc di động bay ra.

- Các ngươi không cắn nuốt mảnh vỡ quy tắc.

Đại Tề Thiên trầm giọng nói.

- Không sai….

Hai người Thần Vô Thương giờ phút này cũng không vui không buồn, ngay cả thanh âm

Chương 37: Uy của Thần Ma

Hai người Thần Vô Thương đồng thời bước ra, trên người, một vàng một đen hai cỗ thần lực không ngừng cuồn cuộn, đem Hỗn Độn xung quanh đẩy lui ra trăm dặm.

Đạo Tề Thiên thần sắc ngưng trọng nhìn về phía hai người, thanh âm lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ, các ngươi cho rằng chỉ bằng hai người các ngươi, còn có thể có thủ đoạn gì phải không.

Hai người đồng thời lên tiếng. Thần Ma hai cỗ thần lực giao hòa ở trong không trung:

- Đạo Tề Thiên, nếu ngươi biết được, Cổ Thần Cổ Ma lúc trước chính là một người, vậy chắc ngươi biết được, lực lượng của Thần Ma lúc trước chính là lực lượng Hỗn Độn, Hỗn Độn sơ khai Đại Đạo sinh diễn. Đại Đạo này, chính là tổ tiên Thần Ma của hai tộc Thần Ma ta khai mở!

Đạo Tề Thiên biến sắc, trầm giọng nói:

- Các ngươi muốn dung hợp phản tổ (dung hợp trở lại giống như tổ tiên)!

- Không sai Đạo Tề Thiên, kiếp nạn hôm nay, đã là không thể không chết, hai tộc Thần Ma ta hiện giờ có thể dung hợp phản tổ, cũng là xu thế của Đại Đạo!

-Ong...

Ngay sau đó, trên người hai người Thần Vô Thương, thần lực mãnh liệt mênh mông trở nên giao hòa, thần quang hai màu vàng đen bao bọc hai người vào bên trong.

- Muốn dung hợp, cũng phải hỏi Đạo Tề Thiên ta có đáp ứng hay không!

Ánh mắt lạnh lùng. Đạo Tề Thiên kiếm chỉ điểm liên tiếp, lập tức, chín khối mảnh vỡ quy tắc chợt hiện lên, đem cái kén lớn màu vàng đen kia bao vậy lại.

- Trấn!

Nhưng mà lập tức, phía trên kén lớn màu vàng đen kia, một cỗ lực Hỗn Độn màu xám chợt bắn ra, nháy mắt đánh văng chín khối mảnh vỡ quy tắc kia.

Đạo Tề Thiên biến sắc, trầm giọng nói:

- Hay một tên Thần Ma, không ngờ có thể nghịch lại Đại Đạo quy tắc, nếu chín khối không đủ, vậy lại thêm chín khối!

Kiếm chỉ vung lên, lập tức, chín khối mảnh vỡ quy tắc xung quanh Lục Thanh bắn nhanh ra, mười tám khối mãnh vỡ quy tắc nhất tề bắn ra thần quang Đại Đạo trong suốt, trấn áp ở trên cái kén lớn màu vàng đen kia.

- Ẩm...

Một tiếng nổ trong phút chốc xuyên qua hư không Hỗn Độn truyền khắp toàn bộ thế giới Đại Đạo, hàng ngàn hàng vạn sinh linh nhất tề chấn động, phủ phục trên mặt đất.

Hư không Hỗn Độn.

Cái kén lớn màu vàng đen kia nháy mắt đánh bay ra máy vạn dặm, trên mặt nứt ra từng vết rách dữ tợn.

Nhưng những vết rách này giống như đã nuôi lớn một loại huyền ảo nào đó, ngay sau đó, lực lượng Hỗn Độn màu xám lại mạnh mẽ xuất hiện, vết rách kia lập tức khép lại.

- Oanh oanh...

Trong hư không Hỗn Độn, lôi đình vang lên, từng đạo lôi long Hỗn Độn đồng thời hiện ra, hướng tới kén lớn màu vàng đen kia cắn nuốt, muốn ngăn cản nó xuất thế.

- Thần Ma nghịch Đại Đạo. Hỗn Độn vạn thế không!

Giờ phút này, một thanh âm lớn vang vọng hư không Hỗn Độn, trong kén lớn màu vàng đen kia, lực lượng Hỗn Độn màu xám nháy mắt bắn ra, ngay sau đó kén lớn kia lập tức hoàn toàn hóa thành màu của Hỗn Độn.

-Ong...

Cách Đạo Tề Thiên không xa, kén lớn Hỗn Độn của Nhược Thủy biến thành cũng đồng thời trở nên run rẩy, hai cỗ lực lượng đồng nguyên giao hòa lẫn nhau, ngay cả ba khối mảnh vỡ quy tắc xung quanh Nhược Thủy, cũng mơ hồ trở nên chấn động, dường như ở một khắc sau sẽ phá kén mà ra.

- Đạo Tề Thiên ta trấn áp ngươi, ngươi liền không thể động đậy!

Đạo Tề Thiên trầm giọng quát một tiếng, triệu hồi mười tám khối mãnh vỡ quy tắc kia, trong đó chín khối lại trấn áp ở phía trên kén lớn màu xám kia, chín khối khác lại trở về xung quanh Lục Thanh, lần thứ hai phong ấn hắn.

Không thể động đậy Lục Thanh hai mắt đỏ thẳm, Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, lại là bất lực. Lực lượng của Đại Đạo quy tắc, thật sự là mạnh mẽ không hiểu, mặc dù Bất Diệt Kiếm Thể của hắn là tồn tại bất hủ, nhưng lực lượng Bản Nguyên hắn không lĩnh ngộ ra, lại không cách nào thể hiện toàn bộ lực lượng của Bất Diệt Kiếm Thể, nếu không cũng sẽ không bị Đạo Tề Thiên dễ dàng trấn áp như thế.

Hiện tại chỉ có thể tròng cậy vào Thần Ma kia...

Trong tiếng rằng rắc, phía trên kén lớn Hỗn Độn kia, từng đạo hoa văn huyền ảo hiển hóa ra, dọc theo một đám hoa văn Hỗn Độn màu xám kia, kén lớn kia nứt ra một khe hở thẳng tấp.

Từ trong khe hờ này, lập tức vang lên một tiếng găm rú cực lớn, giống như có một người khổng lồ vung tay đấm xuống, đinh tai nhức óc.

Đạo Tề Thiên ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thần sắc ngưng trọng, giờ phút này. Thần Ma xuất thế đã không thể nghịch chuyển.

- Đạo Tề Thiên!

Ngay sau đó, một thanh âm già nua vang lên, thanh âm này vừa xuất hiện, toàn bộ hư không Hỗn Độn trở nên run rẩy kịch liệt, mấy con lôi long Hỗn Độn vốn ngưng tụ ra thân hình. Ở trong khoảnh khắc thanh âm này vang lên, nháy mắt văng tung tóe ra, không có chút lực chống cự nào.

Ánh mắt ngưng trọng, uy năng như vậy, đã vượt xa cảnh giới Bỉ Ngạn.

Cảnh giới Tề Đạo?

Trong mắt Lục Thanh lộ vẻ nghi hoặc.

- Đạo Tề Thiên!

Ngôn Xuất Pháp Tùy, thanh âm già nua này vang lên, từng đạo hoa văn màu xám ở trong hư không hiển hóa, hướng về phía Đạo Tề Thiên trấn áp.

Thân hình nhoáng lên một cái, ngay sau đó, toàn thân Đạo Tề Thiên trở nên biến hóa.

- Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh! Hóa Thân Thành Kiếm!

Trong lòng Lục Thanh chấn động, tuy nhiên bởi vì đạo bất đồng, không đạt đến trình độ của Bất Diệt Kiếm Thể, nhưng Đạo Tề Thiên vẫn như trước đạt tới trình độ của Kiếm thể Thánh Kiếm.

Giờ phút này, thanh cự kiếm vạn trượng do Đạo Tề Thiên hóa thành, quanh thân kiếm quang màu xám bạc di động, mơ hồ, có một cỗ khí tức Hỗn Độn lộ ra, hướng tới Hỗn Độn đầy trời đè ép tới.

- Ầm ầm...

Một kiếm chém xuống. Thời Không dập nát!

Không có bất cứ kiếm thức gì, chỉ là lực lượng thuần túy liền khiến cho Thời Không dập nát, một mảnh Hỗn Độn mới diễn hóa ra, trấn áp xuống

- Ầm...

Trong hư không Hỗn Độn màu xám nhất tề chấn động, trong phút chóc này, Lục Thanh chỉ cảm thấy một đạo sáng xám lóe qua trước mắt, trong nháy mắt này không ngờ không thể nhìn thấy chút màu sắc nào.

- Ầm âm ầm...

Hỗn Độn cuồn cuộn, giờ phút này, Lục Thanh chỉ cảm thấy một cổ lực lượng lớn không gì sánh kịp lan đến trên người, hồn phách chấn động, một ngụm máu tươi lại phun ra, đánh bay mấy vạn dặm.

Đợi khi Lục Thanh nhìn lại, xuất hiện ở trước mặt, lại là một thân ảnh phong cách cổ xưa màu xám.

Đây là một gã khổng lồ thân cao vạn trượng, trên cơ thể màu cổ đồng, vô cùng thô ráp, mặt trên lưu chuyển từng đạo Hỗn Độn lực mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn. Ở trong tay hắn, một thanh cự phủ màu xám giơ lên cao, trên thân phủ màu xám, một cỗ khí tức bất hủ truyền ra.

- Thần Ma Khai Thiên Phủ...

Thanh âm chấn động của Đạo Tề Thiên vang lên. Lục Thanh có thể nhìn thảy, trên Thánh Kiếm vạn trượng do Đạo Tề Thiên biến thành lan tràn từng vết rạn.

- Oanh...

Một bước đạp động. Hỗn Độn xung quanh lập tức toàn bộ tan ra. Khai Thiên Phủ cực lớn đánh xuống, trong hư không. Hỗn Độn vô tận trăm triệu dặm bị bồ nứt ra rơi xuống phía trên Thánh Kiếm.

Cự kiếm vỡ vụn, hóa thành vô số kiếm quang màu xám bạc tản ra trong Hỗn Độn.

Ngã xuống rồi?

Lục Thanh sửng sốt, lập tức trong lòng vừa động.

Không tốt!

Thời Không Nghịch Chuyển...

Ở sau lưng Thần Ma màu xám kia, vang lên một thanh âm lạnh lẽo, lập tức một đạo kiếm quang màu xám phá vỡ vết nứt Thời Không, hung hăng chém xuống Thần Ma kia.

Không kịp phòng bị. Thần Ma kia chỉ kịp đem Khai Thiên Phủ cực lớn chăn ở sau lưng.

- Oanh...

Ánh sáng rực rỡ chấn động Hỗn Độn, trong phút chốc này, từng vết nứt Thời Không lan tràn ra, không ngờ truyền ra hư không Hỗn Độn này, lan tràn tới mỗi một ngõ ngách của Đại Đạo Tinh Không.

Trong phút chốc này, lực lượng Thời Không vặn vẹo rơi xuống trên người. Lục Thanh chỉ cảm thấy thời gian trên người hồi tưởng một trận, thân thể chậm rãi, lại khôi phục đến trạng thái lúc trước.

- Nhược Thủy...

Ánh mắt Lục Thanh như Kiếm, từng đạo Kiếm Đạo Thời Không màu xám văng xé mờ Hỗn Độn, muốn tìm đến vị trí của Nhược Thủy.

- Không cần tìm, bọn họ đều bị Đạo Tề Thiên mang đi rồi...

Lúc này, một thanh âm già nua vang lên.

- Là lão...

Lục Thanh ngẩn người, cũng nhìn thấy Thần Ma kia giờ phút này ngồi xếp bằng ở trong hư không, hai mắt khẽ nhắm.

- Bọn họ đã bị Đạo Tề Thiên mang đi rồi, ngươi đi tìm lão, chỉ là Châu chấu đá xe mà thôi...

Chậm rãi mở hai mắt, trong mắt Thần Ma kia lưu chuyển Hỗn Độn màu xám, còn có một đạo hoa văn huyền ảo hiền hóa.

Lục Thanh nhướng mày, khí tức từ trên người Thân Ma này truyền ra mặc dù hùng mạnh, thậm chí không phải hắn có thể bằng được, nhưng khí tức kia lại có dấu hiệu suy giảm.

- Thế nào, ngươi đã nhìn ra rồi sao...

Trên mặt Thần Ma kia lộ vẻ mệt mỏi thật sâu:

- Đạo Tề Thiên đã luyện hóa manh vỡ quy tắc đến cực hạn. Lúc trước, ta mở ra Đại Đạo Tinh Không này, thần lực hao hết, Thiên nhân chia hai một phần Cổ Thần, một phần Cổ Ma, đã sáng lập tinh vực Cổ Thần và tinh vực Cổ Ma. Nhưng lại không ngờ hai mạch kế thừa cũng bởi vậy bất hòa, còn sinh ra cường giả như Đạo Tề Thiên. Hiện giờ, cho dù là phản tổ trở về, cũng không thể trấn áp. Lúc trước Đại Đạo mở sinh ra mảnh vỡ quy tắc, thêm vào thể từ ngươi cắn nuốt, toàn bộ đã bị lão đoạt được, chỉ cần dung hợp tất cả làm một, lão chính là Đại Đạo, cảnh giới Tề Đạo chân chính.

- Ta nên làm thế nào...

Lục Thanh trầm giọng nói ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thần Ma.

- Ngươi thật sự muốn đi sao?

Thần Ma nhìn Lục Thanh.

- Ngươi không sợ ngã xuống...

Lục Thanh cười thản nhiên, nói:

- Tu luyện đến cảnh giới như hiện giờ, nếu như ngay cả sinh tử còn không nhìn thấu, như vậy tu đạo này còn có tác dụng gì...

Thần Ma có chút sửng sốt, sau đó lộ vẻ cười khổ, nói:

- Sinh tử, ngã xuống, càng đạt tới cảnh giới cao, càng lo lắng ngã xuống, càng muốn đi truy tìm cảnh giới cao hơn. Chỉ có điều đến cuối cùng mới phát hiện, thì ra sinh tử vốn đã sớm nhìn rõ lúc trước, không biết khi nào lại trở thành sự trói buộc lớn nhất...

- Thời gian của ta không còn nhiều nữa, có mấy lời, ngươi phải nghe cho kĩ...

Ánh mắt ngưng trọng, Lục Thanh nói:

- Lão sắp tiêu tán rồi...

- Không sai.

Lúc này, trên mặt Thần Ma không vui không buồn:

- Trên đời ai có thể không chết. Hư không Hỗn Độn này, từ sau khi sinh ra Đại Đạo Tinh Không, đã không có vĩnh viễn bất tử chân chính. Cho dù ta mở ra Đại Đạo Tinh Không này, cũng khó trốn từ kiếp, đây là kiếp số.

- Kiếp số...

Lục Thanh lẩm bẩm nói

- Không sai kiếp số, là mệnh số của hư không Hỗn Độn này, ngay cả Hỗn Độn cũng ở dưới mệnh số này, chỉ có điều, mệnh số này tuần hoàn theo một điểm...

- Cái gì...

Lục Thanh nói gần như theo bản năng.

Chương 38: Chân chính bất hủ (Đại Kết Cục)

- Vạn vật sinh rồi trưởng thành, là Đạo Pháp tự nhiên...

Trong lòng Lục Thanh chấn động, trên mặt lộ vẻ bừng ngộ.

- Đạo Tề Thiên, lão đã vi phạm mệnh số của Hỗn Độn. Hỗn Độn không tranh, dùng mệnh số chưởng quản thế giới Đại Đạo, cương trực công chính. Đạo Tề Thiên đối với vạn vật sinh linh như con kiến, một lòng chạy theo cảnh giới Tề Đạo, lại không biết rằng lão đã bước vào con đường hủy diệt chân chính. Chỉ có điều, điểm cuối của con đường hủy diệt này, cũng không phải mệnh số Hỗn Độn có thể nắm trong tay, cho nên, hết thảy nhưng việc này, cần ngươi phải đi làm...

- Ta đi làm...

Lục Thanh gật gật đầu.

Trên mặt lộ vẻ hãi lòng. Thần Ma khẽ thờ dài một hơi, nói:

- Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý kẻ thừa mệnh số Hỗn Độn này, bảo vệ mảnh Hỗn Độn này, để nó tiếp tục tồn tại phát sinh vạn vật sinh linh hay không...

Thân sắc ngưng trọng. Lục Thanh sau một lúc trâm mặc, gật gật đầu.

- Tốt...

Thở ra một hơi dài Thần Ma chậm rãi đứng thẳng dậy. Lúc này, Lục Thanh mới chú ý tới. Ở chỗ ngực của Thần Ma, một vết kiếm cực lớn thẳng từ trước thấu ra sau, lộ ra Hỗn Độn màu xám bên trong.

Giơ tay về phía trước, một thanh cự phủ màu xám lập tức xuất hiện ở trong tay Thần Ma.

- Thần Ma Khai Thiên Phủ!

Thần Ma giơ tay khẽ vuốt trên thân phủ hai cái, lập tức giơ tay ném đi, cự phủ kia lập tức rơi xuống trước mặt Lục Thanh

- Lúc trước, ta từ trong Hỗn Độn sinh ra. Thần Ma Khai Thiên Phủ này chính là đạo khí bất hủ của mệnh số Hỗn Độn ban cho ta. Chỉ có điều lúc trước mở Đại Đạo quá gấp, qua nhiều năm như vậy, nó ngay cả linh thức cũng chưa sinh ra, hiện giờ ta đưa nó cho ngươi kế thừa, hy vọng ngươi có thể đối đãi tốt với nó...

- Lúc này, từ lòng bàn tay Lục Thanh, một tiếng kiếm ngân réo rắt vang lên, không có triệu tập của Lục Thanh. Luyện Tâm Kiếm màu vàng xám chậm rãi lộ ra, lập tức chui vào trong Khai Thiên cự phủ kia.

- Chợt một tiếng kiếm ngân thuần khiết lớn vô cùng vang lên, hư không Hỗn Độn vốn bình phục kia lại trở nên chấn động. Nhưng lúc này. Lục Thanh cảm thấy không phải hư không Hỗn Độn này phẫn nộ, mà là một cỗ vui sướng lớn lao, giống như hư không Hỗn Độn đã có được sinh mệnh.

- Ở một nơi trong Đại Đạo Tinh Không. Đạo Tề Thiên Thần sắc ngưng trọng ngồi xếp bằng giữa Tinh Không, ở trước mặt lão, giờ phút này lơ lửng một chiếc kén lớn màu xám. Ở bên cạnh cái kén lớn này, còn có mười ba đạo thân ảnh. Chỉ có điều ở phía trước mỗi đạo thân ảnh này đều trấn áp một khối mảnh vỡ quy tắc.

- Bất chợt, một tiếng kiếm ngân lớn vượt qua Tinh Không truyền tới.

- Trên mặt Đạo Tề Thiên lại lộ ra một chút ý cười, mở miệng nói:

- Đạt được truyền thừa rồi sao? Tốt lắm, một trận chiến với các ngươi, xem ai có thể đạt tới cảnh giới Tề Đạo trước...

Lời nói của Đạo Tề Thiên bình tĩnh, nhưng thanh âm lại không chịu hạn chế của Thời Không, trong phút chốc truyền vào hư không Hỗn Độn.

Lục Thanh ánh mắt kiên định, giơ tay ấn lên trên Khai Thiên Phủ kia, Khai Thiên Phủ kia toàn bộ biến ảo lên, lực lượng Hỗn Độn màu xám tràn ngập, lập tức. Khai Thiên Phủ kia liền biến thành bộ dáng của Luyện Tâm Kiếm.

- Thân kiếm run rẩy kêu lên, rơi vào trong tay Lục Thanh, giờ phút này, Từ trong Luyện Tâm Kiếm truyền ra một cỗ vui sướng. Lục Thanh biết, đó là âm thanh của Kiếm Linh Luyện Tâm Kiếm. từ trên Luyện Tâm Kiếm. Lục Thanh cảm nhận được khí tức bất hủ giống như Bất Diệt Kiếm Thế của hắn.

- Bất hủ đạo khí! Khai Thiên Kiếm!

Nhìn Khai Thiên Kiếm một lần nữa hiện ra trong tay Lục Thanh, trên mặt Thần Ma lộ vẻ cảm khái:

- Hư không Hỗn Độn này ngày sau sẽ do ngươi kế thừa, phần lực Bản Nguyên này cũng là thứ cuối cùng ta có thể để lại cho ngươi. Một trận chiến cuối cùng, rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào, ta không thể thấy được, nhưng, ngươi nhất định phải thắng! Vì Đại Đạo sinh linh...

- Vì Đại Đạo sinh linh...

Lục Thanh trầm giọng nói.

- Không sai vì Đại Đạo thương...

Thần Ma thanh âm lạnh lùng nói:

- Đạo Tề Thiên xem Đại Đạo sinh linh như con kiến, để lão thành tựu cảnh giới Tề Đạo, đó là Bất công lớn nhất của Đại Đạo Tinh Không này! Cũng là tai họa lớn nhất của mệnh số Hỗn Độn! Một trận chiến này, ngươi thắng, Đại Đạo Tinh Không sẽ khôi phục, hết thảy như thường, trên đời này, cũng không còn có Bỉ Ngạn tồn tại nữa, người ngươi muốn cứu cũng có thể khởi phục toàn bộ. Ngươi bại hết thảy sẽ không tồn tại nữa...

Lục Thanh gật gật đầu, không nói gì nữa.

-Ha ha.

Đến lúc này, thân thể của Thần Ma Bắt đầu xuất hiện hư ảo, trong phút chốc này, toàn bộ hư không tiếng sấm sét không ngừng. Đại Đạo Tinh Không, mưa máu từ trên trời rơi xuống.

Hàng ngàn hàng vạn sinh linh, trong nháy mắt này đồng thời cảm nhận được một cổ bi thương lớn lao, nhất tề đau thương khóc thành tiếng.

Hư không Hỗn Độn.

Một khắc cuối cùng khi Thần Ma biến mất, một đạo điện quang màu xám giống như cắt qua hạn chế của Thời Không, nhập vào trong mi tâm Lục Thanh.

Trong phút chốc. Lục Thanh chỉ cảm thấy Bất Diệt Kiếm Thể run rẩy kêu lên, một cỗ lực lượng trước đây hắn căn bản không thể tưởng tượng phóng xuất ra. Bên trong Kiếm thề, hồn phách vốn tồn tại, giờ phút này rốt cuộc không cảm nhận được, giống như tất cả đều biến mất không thấy, chỉ để lại Kiếm thể bất hủ tồn tại.

Thật lâu sau. Lục Thanh chậm rãi mờ hai mắt.

- Thì ra là thế...

Giờ phút này, từ trên người Lục Thanh, một tầng khí Phong Mang màu xám phóng ra. Phong Mang màu xám này, không có bất cứ khí tức sắc bén gì lộ ra, lại chém đứt Thời Không, trấn áp Hỗn Độn.

- Hỗn Độn mới là nơi tất cả Đại Đạo này trở về, bất kể thời gian hay là không gian đều là một tồn tại nằm trong Hỗn Độn, là lực lượng cơ bản nhất của thể gian này. Hỗn Độn, tức là Bản Nguyên...

Tay phải kiếm chỉ vẽ ra, ngay sau đó, hư không Hỗn Độn trước mặt Lục Thanh lập tức nứt ra một vết nứt Thời Không, vết nứt Thời Không lúc này trực tiếp nối tới Đại Đạo Tinh Không, xuất hiện ở chỗ trăm dặm trước mặt Đạo Tề Thiên.

Chậm rãi bước ra vét nứt Thời Không, Lục Thanh đứng trong Tinh Không giống như thành tồn tại duy nhất trong Đại Đạo Tinh Không, một cỗ khí tức Bất hủ lớn vô biên lộ ra, tàn sát bừa bãi hư không.

- Kiếm thể bất diệt, hồn phách bất hủ! Rất tốt...

Trong hư không. Đạo Tề Thiên đang ngôi xếp bằng mở bừng hai mắt, hết thảy vốn tôn tại không ngờ biến mất không thấy.

Lục Thanh biến sắc, trầm giọng nói:

- Bọn họ đâu...

Đạo Tề Thiên khẽ cười một tiếng, nói:

- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ ra sao?

- Lão đã cắn nuốt bọn họ...

Trên mắt Lục Thanh có chút khó coi.

- Tám người sư phụ ta thân là Kiếm Đạo bát thánh, nói ra cũng là Kiếm Đạo nhất mạch, bọn họ không phải Bỉ Ngạn vì sao lão cũng cắn nuốt bọn họ.

- Bọn họ là Kiếm Đạo nhất mạch không sai nhưng ta là tổ của Kiếm Đạo, bọn họ lại hấp thu tất cả hương hỏa Kiếm Đạo của Đại Đạo Tinh Không này, trở thành người Kiếm Đạo ký thác, ta tự nhiên không thể buông tha bọn họ. Nếu không. Kiếm Đạo của ta làm sao viên mãn!

- Hết thảy nhưng việc này là lúc trước lão đã tính tới, lúc trước ở thế giới Thời Không, lão đã sớm định liệu...

Lục Thanh trầm giọng nói.

- Không sai...

Lúc này. Đạo Tề Thiên ngược lại không có bất cứ phủ nhận gì.

Trong mắt Lục Thanh bắn ra hàn mang, Khai Thiên Kiếm trong tay chậm rãi lộ ra, nói:

- Vậy lão có tính đến hay không, rằng hôm nay, lão sẽ ngã xuống!

- Ngã xuống.

Đạo Tề Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười lớn:

- Tốt! Tốt! Ngươi có chiến ý này, chính là người ta cầu. Một trận chiến hôm nay, chính là ngày Đạo mỗ chứng đạo! Ha ha ha ha…

Một bước bước ra, trên người Đạo Tề Thiên lập tức vang lên một tiếng kiếm ngâm cực lớn. Kiếm Ý Thời Không màu xám bạc bốc lên. Chỉ có điều so với lúc trước, trên người Đạo Tề Thiên, khí Hỗn Độn đã gần như ngưng tụ thành thực chất.

- Trên con đường chứng đạo của Đạo mỗ, ngươi lại là người chứng đạo. Đạo mỗ chỉ vẫn (hỏi) ngươi một kiếm, một kiếm phân sinh tử...

Ngay sau đó, thân hình Đạo Tề Thiên biến hóa, lại hóa thành một thanh Thánh Kiếm vạn trượng, chỉ có điều hiện giờ. Ở trên Thánh Kiếm màu xám bạc này, lộ ra một cổ khí tức bất hủ nồng đậm.

-Bất hủ...

Lục Thanh trầm giọng nói.

- Không sai mượn Bản Nguyên Hỗn Độn của thể từ ngươi. Đạo mỗ đã cắn nuốt tất cả quy tắc của Đại Đạo. Hiện giờ, chỉ cần Đại Đạo Tinh Không này bất diệt, thân ta Bất diệt!

- Phấn Toái Thời Không...

Thánh Kiếm vạn trượng chém xuống, trong phút chốc này, khí Hỗn Độn không bờ bến bao phủ Tinh Không vạn dặm vô tận xung quanh Lục Thanh. Đại Đạo Tinh Không, ngàn vạn sinh linh nhất tề run rẩy, lực lượng như vậy, khiến Đại Đạo sinh linh cảm thấy nguy cơ hủy diệt.

- Ha ha. Đại Đạo sinh linh, hôm nay chính là hủy diệt, đợi khi Đạo mỗ thành đạo, lại làm cho toàn bộ các ngươi sống lại, có gì là khó!

Thánh Kiếm chém xuống, tránh cũng không thể tránh, thậm chí giờ phút này, ở trên thân Thánh Kiếm kia, một gương mặt rõ ràng xuất hiện ở trước mặt.

- Lục đại ca!

- Thất đệ...

-Đồ nhi!

- Cha...

Kiếm thể rung mạnh. Lục Thanh có chút không thể tin được nhìn chằm chằm Thánh Kiếm đang chém xuống kia, trong lúc nhất thời, đúng là quên xuất kiếm.

- Làm sao, ngươi không hạ thủ được...

Thanh âm lạnh lùng của Đạo Tề Thiên truyền đến.

- Bọn họ, là thê tử, kiếm lữ, huynh đệ, sư phụ, nhi tử của ngươi. Chẳng qua, đối với loại người chứng đạo như chúng ta mà nói chỉ cần chứng đạo, hết thảy đều có thể đạt được. Tâm do dự của ngươi, đã định trước ngươi khó thành Đại Đạo...

- Ầm...

Thời Không dập nát trấn áp, trong phút chốc. Lục Thanh hộc máu bay ngược. Bị Hỗn Độn mới sinh ra đè ép, cho dù Bất Diệt Kiếm Thế bất hủ cũng bị chấn thương nặng nề.

- Đây chính là bất hủ?

Lục Thanh nhìn thoáng qua bản thân, lập tức tự giễu nói:

- Bất hủ thì như thế nào, trên đời này, làm sao có bất hủ bất diệt chân chính, cái gọi là Bất Diệt Kiếm Thể, chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới tầng thứ nhất mà thôi cảnh giới này phá rồi, vậy sẽ không còn tồn tại

- Không sai trên đời này, không có bất hủ chân chính. Hôm nay. Đạo mỗ sẽ làm cho thân bất hủ bất diệt của ngươi, chân chính hủy diệt...

- Phấn Toái Thời Không...

Vô số ngôi sao tan vỡ, Thời Không dập nát tiêu diệt diễn hóa Hỗn Độn vô tận, lại bao phủ Lục Thanh vào bên trong.

Phun ra một ngụm máu tươi, Lục Thanh gắt gao nhìn chằm chằm từng đạo thân ảnh trên Thánh Kiếm kia, không muốn hoàn thủ.

Nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt Lục Thanh ngẩn ra, lại nhìn thấy trên thán Thánh Kiếm kia, từng đạo thân ảnh thân quen kia không ngờ đang Thiêu đốt. Từng gương mặt quen thuộc hiện trong đầu, trong hỏa diễm vô tận, nụ cười trên từng gương mặt này vĩnh viễn trường tồn, bất hủ bất diệt!

- Cái gì là bất hủ? Đây mới là bất hủ!

Trên mặt Lục Thanh sinh ra một chút vẻ bừng ngộ:

- Thì ra, bất hủ chân chính, đã sẵn ở trong lòng ta, chỉ tại ta mê muội đau khổ truy tìm...

- Ngươi nói cái gì.

Đạo Tề Thiên sửng sốt trong mơ hô dường như lão đã nhận ra biến hóa của mọi người trên Thánh Kiếm.

- Các ngươi, các ngươi không ngờ đốt hết chân linh, trở về Hỗn Độn...

Mà giờ phút này, Khai Thiên Kiếm trong tay Lục Thanh, lại dần dần dâng lên một tiếng kiếm ngân rất nhỏ, tiếng kiếm ngân này nhẹ nhàng, lại áp chế hết thảy Kiếm Ý của Thánh Kiếm Đạo Tề Thiên.

- Lão sai lầm rồi

Thần sắc của Lục Thanh, điềm đạm mà bình tĩnh:

- Bọn họ trở về Hỗn Độn còn có thể tái sinh, mà lão lại phải chân chính yên diệt...

- Không! Ta là thân chứng đạo, đệ nhất Kiếm giả Từ trước đến nay, tổ của Kiếm Đạo, không ai có thể diệt ta, ta muốn tồn tại cùng Tề Đạo, bất tử bất diệt! Ngươi, đừng vội nói xằng nói bậy, quấy nhiễu đạo tâm của ta...

Trong Thánh Kiềm, thanh âm tức giận của Đạo Tề Thiên truyền ra.

- Một khi đã như vậy, vậy ngươi liền vỡ nát đi. Phấn Toái Thời Không...

- Ong...

Hư không Hỗn Độn vô biên vô tận lại hiển hóa, hư không Hỗn Độn mới sinh ra này nghiền ép Tinh Không, tất cả sao trời, thậm chí toàn bộ Đại Đạo Tinh Không đều trở nên chấn động kịch liệt.

Một kiếm này, sắp sửa xé rách Đại Đạo.

- Ong...

Trên mặt lộ vẻ cười nhạt. Khai Thiên Kiếm trong tay Lục Thanh chậm rãi đâm ra, một kiếm này, vô cùng bình thản, trên mặt không có bất cứ khí Hỗn Độn gì hiển hóa, nhưng chỗ nào kiếm đi qua, hết thảy Hỗn Độn tránh lui tán loạn, sao trời vốn đã tan biến cũng một lần nữa xuất hiện ở Đại Đạo Tinh Không.

- Không có khả năng! Đây là Kiếm Đạo gì! Ta là tổ của Kiếm Đạo, không ai có thể diệt sát ta. Thần Ma cũng không được...

Khi thanh âm này hoàn toàn tiêu tan ở Đại Đạo Tinh Không, Khai Thiên Kiếm trong tay Lục Thanh cũng nhẹ nhàng vẽ một kiếm hoa, biến mất ở trong tay.

- Thật sự, kết thúc rồi sao...

- Kết thúc rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nts