Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Đã đến giờ ăn tối sau lễ trao hoa cẩm chướng.

Thực đơn bữa tối bao gồm các món ăn truyền thống của Hàn Quốc (Hanjeongsik)

Nấm hương jeon, pollack jeon, bí ngô jeon và sườn bò hấp được thái lát trong gujeolpan.

Món ăn chính là Yeolgujatang có nghĩa là nước dùng ngon miệng hoặc còn gọi là sinseon-ro.

Jaeho, em út đang vật lộn với chiếc bát của mình nên tôi đã giúp cậu ấy.

Thấy vậy, chị cả và em thứ hai cũng đẩy bát về phía tôi.

*Jeon: món chiên truyền thống của Hàn Quốc trong giống bánh kép hoặc pizza.

*gujeolpan: đĩa đựng thức ăn truyền thống của Hàn Quốc cho phép phục vụ chín món ăn cùng một lúc.

"Tôi có thể xin thêm hạt bạch quả và nấm hương được không...!"

"Tôi muốn ăn thêm tôm viên!"

"Được thôi. Ăn đi"

"Cảm ơn!"

Hôm nay cả ba đều hành động như trẻ con một cách khác thường.

Tôi được biết ba chị em của Ngân Hổ đã làm hoa cẩm chướng cho tất cả thành viên trong gia tộc, nên đó hẳn là lý do tại sao.

'Tôi đoán là họ quá mệt mỏi'

Tôi chú ý đến món ăn mà ba đứa thích nhất và chia cho họ phần của mình trong số đó. Họ rất vui.

Hwang Jiho, người đang nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh nhưng sau đó lại làm hỏng chuyện.

"Đây"

Jiho cố gắng bắt chước những gì tôi làm và đưa cho đứa út, Jaeho, một ít bào ngư và hải sâm.

'Đứa trẻ đó thậm chí còn không thích hải sản'

Eun Jaeho nhìn xuống bát với đôi mắt đẫm lệ, không thể ăn hoặc bỏ nó đo.

Cách cách-

"Ồ..."

Bạch Hổ đang quan sát toàn bộ cảnh tượng đó, lặng lẽ thay thể nó bằng một đĩa sườn bò đầy ắp.

"Cảm ơn ngài Hoàng Hổ, Ngài Bạch Hổ"

Cuối cùng, Eunho cũng cảm ăn hai người, bởi vì đã thoát khỏi việc ăn hải sản.

Jiho làm vẻ mặt kỳ lạ còn Bạch Hổ vẫn tiếp tục ăn với vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ.

Có vẻ như Bạch Hổ giỏi chăm sóc trẻ con hơn là Jiho.

Trên đường trở về ký túc xá.

Bạch Hổ và tôi bước đi chậm rãi và cẩn thận theo nhịp bước của Olmu.

Olmu thường bận rộn chạy quanh tôi và Bạch Hổ, nhưng hôm nay nó lo lắng vì lo sợ làm rơi vòng hoa trên đầu nên bước đi rất cẩn thận.

'Khi cô ấy đánh rơi nó trong lúc chạy gần cổng trước, trông cô ấy rất tuyệt vọng'

Olmu dừng lại như thể có ai đó nhấn nút tạm dừng.

Cô ấy không cử động nữa cho đến khi Baek Hogun đội lại vòng hoa trên đầu.

Tôi nghĩ ba chị em đã quay được cảnh này. Tôi sẽ yêu cầu họ gửi sau.

Sau một chặng dường dài đi bộ với Olmu và Baek Hogun, tôi đã đến tòa nhà ký túc xá.

Trước khi vào ký túc xá năm nhất, tôi đặt bông hoa cẩm chướng vào cửa sổ đựng đồ.

Tôi nghĩ mình có thể ngủ thiếp đi trong tâm trạng vui vẻ, nhưng khi đi về phòng, tôi bất ngờ chạm mặt một người.

"...Ồ, lớp phó"

Phòng sinh hoạt chung ở trung tâm tầng 17.

Đã khá muộn nhưng Maeng Hyodon vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế dài trong phòng khách.

Phòng sinh hoạt chung thường có ít nhất ba hoặc bốn người đang đọc sách hoặc đang xem ảnh ba chiều.

Lúc này chỉ còn Hyodon ở đó.

'Khá nhiều học sinh năm hai và năm ba ở lại trường nhưng hầu hết năm nhất đã về nhà. Sawol Seum cũng về nhà...Hyodon hẳn phải có nhiều chuyện suy nghĩ trong ngày của Cha mẹ'

Vẫn còn vụ kiện giữa Hyodon và ba cậu ấy, người đã bán cậu ta cho câu lạc bộ ghê tởm đó.

Maeng Hyodon chưa bao giờ nhắc đến cha mình kể từ sự cố trong ngày sinh nhật.

Cậu ấy không nói nhưng tôi chắc chắn cậu ấy không quên cha mình.

"Cậu đang làm gì đấy?"

"Không có gì"

Tôi quay lại và ngồi xuống ghế sofa đối diện với Hyodon.

"Hôm nay không về nhà à?"

"Không, tôi đã chấm dứt hợp đồng thuê nhà trước khi vào ký túc xá nên tôi không có nhà"

"Cậu đang nói gì thế?"

Tôi đã trả lời của Maeng Hyodon quá thành thật .
Có lẽ tôi không nên nói thế.

Tôi rất hối hận, nhưng không có chuyện gì phải giấu nên tôi đã nói sự thật cho cậu ấy.

"Bố mẹ tôi và anh chị em tôi đã mất từ lâu rồi. Nếu tôi vẫn còn nhà, không ai chăm sóc nó hết, vì vậy tôi đã chăm sóc nó trước khi dọn vào đây'

"..Ồ, xin lỗi"

Hyodon nhăn mặt như thể cậu ấy nghĩ mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

"...Lúc nào vậy?"

Maeng Hyodon cố gắng nói sang chủ đề khác trong bầu không khí nặng nề này.

Tôi nghĩ mình đã sai khi nói "Đã lâu rồi không gặp"

Theo tiêu chuẩn của tôi thì nó đã lâu rồi, nhưng trong thế giới này nó vẫn là mùa thu năm ngoái.

"Năm ngoái"

Bùm!

Đáp lại câu trả lời của tôi, Hyodon đập đầu vào bức tường phía sau ghế sofa.

Cái đầu cứng như đá của cậu ta thì không sao, nhưng tôi lo về bức tường ký túc xá.

"Ồ, chết tiệt...xin lỗi"

"Không có gì phải hối tiếc cả"

"Thôi được, dù sao thì cũng phải xin lỗi!"

Mọi chuyện trở nên khó xử.

Không có người, không có cuộc trò chuyện.

Tôi định đến máy bán hàng tự động để mua một lon soda nhưng Hyodon đã phá vỡ sự ngại ngùng.

"...này, ừm, luật sư và giáo viên của tôi nói rằng đừng bao giờ liên lạc với hắn ta, nhưng tôi không biết phải làm gì."

Thật dễ dàng để đoán ra người không nên liên lạc là ai.

Cậu ta nên nói về tên rác rưởi đã bị kiện trong nhiều vụ kiện, kẻ đã bán Hyodon cho Câu lạc bộ Chiến Đấu, kẻ hiện là một con nợ thất nghiep5.

Hyodon chọn cách trốn thoát câu lạc bộ chiến đấu, nhưng bên trong, có vẻ như cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ với cha mình.

'Hyodon mới chỉ 17 tuổi. Ngay cả sau khi trải qua chuyện này, cũng khó có thể cắt đứt mối quan hệ duy nhất là cha của mình ngay lập tức.'

Hyodon vẫn dán chặt đầu mình trên tường, mắt nhìn lên trần nhà.

"Mọi người nói rằng việc hắn ta trả giá và tôi chỉ cần nhìn hắn có cơ hội thay đổi thì sẽ tốt hơn cho cả hai, nhưng tôi cũng không biết nữa"

Hắn ta là một tên khốn không có thành tựu gì trong cuộc sống ngoài việc là người cung cấp tinh trùng giúp Hyodon được sinh ra.

Tất nhiên là tôi muốn bảo cậu ấy đừng liên lạc với hắn ta nữa.

'Nhưng đừng nói chuyện này với Hyodon. Dù sao thì cậu ấy cũng sẽ không liên lạc với hắn ta đâu'

Cậu ấy nói rằng cậu ấy không biết phải làm gì nhưng Hyodon thậm chí còn không chạm vào thiết bị .

Cậu ấy không phải là người sẽ làm trái lời khuyên của thầy Geumhuyng hay các luật đã giúp cậu ấy, ngay cả khi cậu ấy có chút do dự.

Shhh-

Cậu ấy ngừng nói, và âm thanh duy nhất đang nghe thấy là tiếng máy lọc không khí đang quay.

Tôi quyết định nói bất cứ điều gì để thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện trong khi sự im lặng ngày càng tăng.

"Cậu ăn tối chưa?"

"..Chưa"

Tôi hy vọng nhận được bình luận khen ngợi của Hyodon.

Tôi không thể tin được Hyodon, một tín đồ ẩm thực đã ăn hết tất cả các thực đơn của căn tin ký túc xá lại có thể bỏ bữa tối ngày hôm nay!

Chắc hẳn cậu ấy đang phải chịu đựng nỗi đau tinh thần rất lớn.

Khi bạn đói, bạn sẽ có nhiều suy nghĩ vô ích và phá hủy nhiều hơn.

Tôi phải cho cậu ấy ăn gì đó.

"Chúng ta đi tới cửa hàng tiện lợi nhé"

Thang máy đi tới tầng một.

Tôi nghĩ chúng tôi sẽ lên tầng một ngay vì không có ai còn ở ký túc xá nhưng thang máy dừng lại giữa chừng.

"Này, đó là bạn cùng lớp của chúng ta"

"Hả? Chào...!"

Như Hyodon đã nói, có Lee Lena và Hani.

Hai người này cũng không có nhà để về nên có lẽ họ cũng ở lại ký túc xá.

"Chúng ta đi cửa hàng tiện lợi, các cậu định đi đâu?"

"Đi dạo. Để Lee Lena có thể thoải mái hơn trong khi cố ấy liên tục làm mới trang mua vé"

Lee Lena dường như đã sa lầy vào hy vọng có thể mua được vé hủy.

Bây giờ cuộc nói chuyện giữa Jiho và tôi đã kết thúc, tôi nên nhanh chóng giải thoát Lee Lena khỏi vũng lầy này.

"Vậy thì chúng ta cùng nhau đến cửa hàng tiện lợi nhé. Nếu họ có chương trình khuyến mãi 3+1 thì chúng ta chia nhau nhé"

"Được thôi"

"Yeah...! Giá mà kem được giảm giá thì tuyệt quá"

Khi chúng tôi di chuyển đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài khuôn viên trường, tôi nói với Lee Lena rằng có thể tôi sẽ có một chỗ ngồi dành cho nhân viên trong buổi hòa nhạc.

Khi nghe vậy, khuôn mặt như xác sống của Lee Lena sống lại.

"Wow, wow! Thật sao? Cậu có chắc rằng mình sẽ làm điều đó không!"

"Tốt cho cậu, Lena"

"Vâng...!"

Vì cần nhiều nhân viên nên tôi quyết định hỏi những người khác sau.

Hani và Hyodon đã nói rằng họ không thể đến vì họ có công việc bán thời gian vào ngày Kwon Jaein biễu diễn tại Hàn Quốc.

Bốn người chúng tôi đã mua một ít kimbap tam giác, bánh mì, bánh quy và kem từ cửa hàng tiện lợi.

Tại sảnh tầng 1 của khu ký túc xá năm nhất, trong phòng sinh hoạt chung dành cho cả nam và nữ, chúng tôi dành thời gian ăn vặt cho đến hết ngày.

Vào lúc đó trước nửa đêm.

Kim Shinrok đã đến thăm dinh thự của Hwang Myeongho.

"Tôi xin lỗi. Tôi đến muộn vì có chuyện cần trao đổi với Cán bộ quản lý học vụ. Hoàng Hổ, Bạch Hổ, Jo Euishin đã về chưa?"

Hoa cẩm chướng giấy được trang trí trên túi áo của hai sinh vật huyền thoại, Hoàng Hổ và Bạch Hổ.

"Ừ. Cuộc nói chuyện đã kết thúc rồi. Euishin cũng trở về ký túc xá.

Hoàng Hổ có khuôn mặt tinh nghịch.

'Liệu anh ta có định ra lệnh cho mình nữa không?'

Đối với Shinroll, người đã nói trước rằng bản thân anh sẽ không thể đến nơi này nhưng Hoàng Hổ đã đưa ra lời cảnh báo rằng 'Phải ghé thăm dinh thự vào ngay hôm'

Vì gần đây Hoàng Hổ mới có động lực nên đã có phần khắc khe với những thành viên trong tộc Hổ.

Tộc Hổ rất vui mừng với những thay đổi ở Hoàng Hổ nhưng lại phải chịu thiệt vì khối lượng công việc tăng lên.

Là con cháu, thời gian ngủ của Shinrok cũng đã giảm đáng kể.

"Đây là phần hoa của cậu. Các con cháu của Ngân Hổ đã ngủ thiếp đi trong lúc chờ. Họ bảo tôi tặng cho cậu"

Hoàng Hổ cầm một bông hoa cẩm chướng bằng giấy trên bàn và đưa cho Shinrok.

Khi Shinrok đến gần ghế soda, anh nhìn thấy ba chị em và thiên thú đang ngủ trên ghế sofa.

Shinrok không hề biết rằng sẽ có hoa cẩm chướng dành cho mình.

Anh ấy tỏ ra ngạc nhiên khi nhận được bông hoa cẩm chướng từ Hoàng Hổ.

"Cảm ơn"

Anh cẩn thận cầm bông hoa và áp vào ngực.

"Còn có một bông hoa cẩm chướng giấy dành cho Xích Hổ, tôi nghĩ tốt hơn là cậu sẽ tặng cho anh ấy"

Kim Shinrok đã thay đổi danh tính nhiều lần và đã trở thành một giáo viên và sống cùng con người trong nhiều thập kỷ.

Anh biết rõ hôm nay là ngày gì và hoa cẩm chướng có ý nghĩa gì.

Anh ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn bông hoa cẩm chướng còn lại trên bàn.

"Không. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chính bọn trẻ tặng hoa cho Xích Hổ"

"Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"

"Ừ. Tôi nghĩ vậy"

Shinrok có biểu cảm không tự nhiên như thể đang đeo mặt nạ.

"Tôi sẽ quay lại nếu công việc của chúng ta kết thúc. Có những tài liệu phải nộp lên Quốc Hội và Hội đồng thành phố Seoul trong tuần này. Thưa ngài Hoàng Hổ và Bạch Hổ. Tôi nên đi"

Kim Shinrok không cho Hoàng Hổ nói thêm, sau khi cúi chào lịch sử, anh quay đi"

Khi Kim Shinrok biến mất khỏi dinh thự, Hoàng Hổ lại mở miệng lần nữa.

"Cậu ấy nói về những gì tôi không hỏi. Cậu ta thực sự ghét toàn bộ tình huống này"

Hoàng Hổ nhìn Bạch Hổ rồi tiếp tục.

"Kim Shinrok và Xích Hổ đều ngốc. Ngươi không nghĩ vậy sao, Bạch Hổ?"

Đúng như dự đoán, Bạch Hổ không trả lời.

Vào cuối tuần, Yoo Sanghoo và Jang Nam Wook và tôi thường đi chơi chung.

"Này, sao trông cậu mệt mỏi thế?"

"Tối qua tôi đi chơi với bạn ở ký túc xá và ngủ muộn"

"Được rồi, Euishin. Ngủ đủ giấc là điều quan trọng trong những tháng năm tuổi teen của chúng ta. Sự phát triển và và tăng trưởng và khả năng học tập sẽ bị suy giảm. Đặc biệt, các nghiên cứu được tiến hành cho thấy việc thiếu ngủ có thể ảnh hưởng đến các kỹ năng tinh thần..."

Cho đến hiện tại, kỹ năng cằn nhằn của Jang Nam Wook vẫn vậy.

Chúng tôi đến rạp chiếu phim mà không để ý đến Jang Namwook.

Có một bộ phim mà Yoo Sanghoo muốn xem nên lịch trình đầu tiên của hôm nay là đi xem phim.

Bộ phim mà Yoo Sanghoon chọn là một bộ bom tấn Hollywood, trong đó có một diễn viên ngôi sao người Hàn xuất hiện với vai khách mời.

Không giống như những gì được quảng cáo rộng rãi trên các tấm áp phích, phim chỉ có một vài từ hoặc cảnh có sự xuất hiện của ngôi sao cầu thủ Hàn Quốc.

Tuy nhiên, sau bộ phim kết thúc Yoo Sang Hoo đã nhắc đi nhắc lại cảnh đó.

'Tôi đoán Yoo Sanghoo là người hâm mộ của cầu thủ đó'

Cậu ấy nói những thứ như kỹ năng được kích hoạt ngay trước khi hạ cánh thật tinh tế, và tư thế bắn súng thật hoàn hảo trong cảnh chơi bóng cùng nhân vật chính.

Vậy Sanghoo thích cầu thủ đó vì cậu ấy thích chơi bóng rổ.

Sau đó chủ đề được thay đổi.

"Tôi nghe nói anh họ xa của Do Shihoo và chị của cậu là bạn thuở nhỏ. "

"Bạn thời thơ ấu là chuyện chuyện nhảm nhí."

Họ đang nói về Do Wonwoo.

Sanghoo ngắt lời Jang Namwook và bày tỏ sự tức giận mãnh liệt.

"Có chuyện gì không ổn sao? Tôi chỉ nghe người ta khen anh ấy thôi"

"...Tôi đã biến một gã hoàn toàn điên trở thành một gã điên thực sự"

Cuối cùng, tôi nghĩ điều đó là như nhau vì cả hai đều điên.

Yoo Sang Hoo cau mày kinh hoàng khi nói điều đó.

Có vẻ như có điều gì đó bí ẩn trong câu chuyện của Do Wonwoo nhưng Sanghoo dường như không định kể.

Jang Namwook cũng nghĩ như vậy và bắt đầu nói về chuyện khác.

"À, tôi nghe được tin từ Shihoo. Tôi nghĩ tốt hơn là nên để thời gian rảnh của ba đứa vào tuần sau hoặc tuần sau nữa"

"Tại sao"

"Tôi nghe nói Tập Đoàn TC sẽ tổ chức tiệc và trao giải thưởng cho sự cố tại Sân Vận Động bóng chày Jamsil vào Ngày Thiếu Nhi"

Họ làm những việc như thế sao?

Nếu điều đó xảy ra, họ sẽ liên lạc với nhà trường vào tuần tới.

'Rất có khả năng các nhân vật chính sẽ tham gia. Nếu có tiệc, tôi nhất định muốn đo'

Sau khi ba chúng ta ăn hết 5 phần thịt ba chỉ thái mỏng và mì, chúng tôi đã chơi rất vui trong phòng chơi VR.

Có lẽ vì tôi chưa thua nhiều trò chơi ngaoi5 trừ Player Meister High School.

Trong ba người, tôi có số lần thắng thấp nhất và Sanghoo có số lần thắng cao nhất.

Chúng tôi chơi cho đến giờ giới nghiêm của Namwook sau đó hứa sẽ gặp lại nhau và tạm biệt.

Sau kỳ nghỉ cuối tuần, ngày thường lại trôi qua.

Ngày biểu diễn của Kwon Jaein trưởng nhóm Hồ Vĩnh Hằng đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro