Chương 1
Mặt trời lặn dần, những tia nắng vàng rực rỡ hòa quyện với màu xanh của bầu trời, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Dạ Hàn và Vân Du ngồi bên nhau trên một chiếc ghế đá trong công viên, nơi họ thường đến mỗi chiều. Không gian ngập tràn tiếng cười của những đứa trẻ, tiếng chim hót líu lo, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ dường như chỉ còn lại hai người họ.
"Vân Du, em có thấy hôm nay trời đẹp không?" Dạ Hàn nhìn lên bầu trời, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc, như một vì sao lấp lánh giữa đêm tối.
"Ừm, đẹp thật." Vân Du mỉm cười, nhưng trong lòng anh lại trĩu nặng. Thời gian trôi qua nhanh quá, và những khoảnh khắc này sẽ không bao giờ quay lại. Anh biết rằng từng giây phút bên Vân Du đều quý giá, nhưng anh cũng hiểu rằng cuộc sống không chỉ có những niềm vui.
Vân Du nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Dạ Hàn "Anh nghĩ tương lai của bọn mình sẽ ra sao?"
Câu hỏi bất chợt khiến Dạ Hàn cảm thấy như một cơn gió lạnh lướt qua. "Anh... Anh không biết." Anh thở dài. "Chúng mình sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc."
"Vâng." Vân Du nắm chặt tay Dạ Hàn, lòng đầy hy vọng. Cảm giác ấm áp từ bàn tay cô khiến trái tim Dạ Hàn như dịu lại.
Họ đã trải qua rất nhiều kỷ niệm bên nhau. Những buổi chiều dạo phố, những cuộc trò chuyện sâu sắc về ước mơ, về tương lai, về những điều giản dị trong cuộc sống. Mỗi kỷ niệm đều như những viên ngọc quý trong trái tim anh. Vân Du là ánh sáng trong cuộc sống tăm tối của Dạ Hàn, người đã mang lại cho anh hy vọng và động lực.
"Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Vân Du cười tươi. "Hôm đó, anh cứ im lặng mãi, như một cục đá."
Dạ Hàn bật cười, nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên gặp Vân Du. "Anh không quen nói chuyện với người lạ."
"Thế mà giờ anh lại nói nhiều hơn rồi đấy!" Vân Du hóm hỉnh, làm Dạ Hàn không khỏi cảm thấy ấm lòng.
"Cảm ơn em đã kiên nhẫn với anh" anh nói, sự chân thành hiện rõ trên gương mặt. "Em đã giúp anh mở lòng hơn."
Khi ánh mặt trời lặn hẳn, bầu trời chuyển sang màu tím huyền bí, Dạ Hàn và Vân Du vẫn ngồi bên nhau, không rời xa. Họ không cần nói thêm gì, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của đối phương, đó đã là đủ.
"Vân Du, em nghĩ mình sẽ luôn bên anh chứ?" Dạ Hàn hỏi, đôi mắt cô ánh lên vẻ nghi ngại.
"Chắc chắn rồi" Vân Du khẳng định, lòng tràn ngập quyết tâm. "Em sẽ không bao giờ rời xa anh."
"Vợ à, anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu" Dạ Hàn trêu đùa, nụ cười hạnh phúc nở trên môi.
Nhưng trong thâm tâm, anh không thể biết rằng những ngày hạnh phúc này sẽ không kéo dài mãi mãi. Chỉ cần một khoảnh khắc, một quyết định sai lầm, tất cả sẽ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro