•Phòng hồi sức...
- Minjeong...em giỏi lắm.
Minjeong nằm trên chiếc giường dài rộng, nàng mệt mỏi, khẽ gật đầu, nhìn đứa bé bên cạnh nàng hạnh phúc nói.
- Jinwoo cũng thật ngoan!
- Phải.
Cô dịu dàng nói, đưa tay vuốt những cọng tóc vương trên má của nàng. Ngắm nhìn đứa con trai đầu lòng của họ. Ánh mắt Minjeong chợt ngấn nước, Jimin chợt cười cô lau khóe mặt nàng, cưng chiều nói.
- Sao lại khóc?
- Thật đáng yêu. Lần đầu tiên em có cảm giác hạnh phúc đến thế. Jimin...em muốn về nhà....
- Được, đợi ngày mai Jimin sẽ đưa em về nhà...bây giờ em nghỉ ngơi đi.
- Vâng...
Nàng khẽ cười, nhẹ nhắm mắt lại, cô hôn lên trán nàng. Một nụ hôn chất chứa đầy yêu thương...
Sáng hôm sau, Minjeong đã xuất viện. Aeri cùng mọi người cũng có mặt.
- Sao em không nghỉ ngơi đi.
Jeno nhìn nàng đang bế đưa bé ngồi trên giường, khẽ hỏi.
- Em muốn về nhà. Về nhà sẽ tốt hơn. - Nàng dịu dàng trả lời.
- Đã đặt tên cho đứa bé rồi sao?
Bà Kim ân cần hỏi. Bà đưa tay nựng cái má phúng phính của đứa bé.
- Vâng, là Yu Jinwoo.
- Chà...cái tên rất đẹp là Jimin đặt sao?
Bà cười tươi hỏi. Nàng chỉ còn đủ sức đế gật đầu. Khi đã chuẩn bị xong, Jimin đưa đồ cho ám vệ sau đó tiến lại chỗ nàng.
- Jimin bế em.
- Ưm..không cần, em tự đi...
- Em xem, nói còn không nổi sao có thể đi. Không được cãi.
Nói xong, cô vòng tay bế nàng lên. Nàng nhẹ hơn bình thường? Có lẽ là do hôm qua tốn quá nhiều sức. Minjeong nằm trong vòng tay Jimin, trên tay lại ôm đứa bé. Cô hôn lên trán nàng, mặc kệ mọi người đang ở đó, cô vui vẻ nói.
- Chúng ta về nhà.
- Vâng.
Mọi người cùng đi ra khỏi bệnh viện, chiếc xe chở gia đình Jimin chầm chậm di chuyển. Minjeong dựa vào vai cô, say sưa ngắm nhìn đứa bé kháu khỉnh đang ngủ ngon lành. Nàng lại mỉm cười. Gia đình nàng đã có thêm một thành viên mới, là một bé trai rất dễ thương.
Chiếc xe chạy dài dọc khu phố trở về với tòa nhà phương Tây thân thuộc. Ngôi nhà tràn ngập hạnh phúc của nàng, Jimin, Tiểu Hổ, quản gia và đứa bé tên là Yu Jinwoo.
______
Trên mảnh vườn đầy hoa, những đóa hoa đủ màu sắc thay phiên nhau nở rộ, làm nổi bật cả khu vườn, trên chiếc xích đu màu trắng to dài, một đôi vợ chồng đang dựa vào nhau.
Cô vợ trẻ đặt đầu lên vai người chồng, cánh tay của người chồng vòng qua, ôm chặt lấy vợ. Từ đằng xa hai tinh linh nhỏ bé chợt xuất hiện, bé trai đằng trước, bé gái chạy theo sau...
- Umma, hoa ban Tây bắc sắp nở rồi.
- Umma, cả hoa đào cũng sắp nở rồi.
Tiếng nói trong trẻo của tiểu thiên sứ vang lên.
- Sắp mùa Xuân rồi, tất nhiên hoa trong vườn sẽ nở.
Minjeong híp mắt cười, đưa tay xoa đầu cô bé, tên cô bé là Yu Minji, đứa con thứ hai, 3 tuổi của nàng và Jimin.
- Vậy sắp tới Tết!?
Cậu con trai Jinwoo, 4 tuổi hí hửng nói.
- Phải. Cả nhà chúng ta sẽ cùng đón Tết, có chịu không?
Nàng dịu dàng trả lời.
- Vâng! Mami, mami bế Jinwoo.
Jinwoo dang rộng hai tay ý muốn nói cho cô biết là không được từ chối. Jimin nhếch miệng cười kéo con lên, ôm vào trong lòng. Cô bé Minji thấy anh làm vậy cũng bắt chước làm theo.
- Umma, bế Minji.
Nàng bật cười, ôm lấy con vào lòng, cưng chiều xoa đầu, khẽ cười.
- Minji dễ thương quá đi. Umma yêu Minji nhất!
- Vậy còn Jimin?
Nghe câu nói của nàng, Jimin đanh mặt lại bất mãn lên tiếng.
- Còn con nữa.
Cậu nhóc cũng phụng phịu mếu máo, không cho umma yêu mỗi mình bé Minji. Minjeong nhìn hai người, liền phì cười.
- Haha...Jimin có phải con nít nữa đâu.
- Jinwoo ngoan, dẫn em đi ra vườn chơi, mami có chuyện muốn nói với umma.
Cô đặt Jinwoo xuống, cậu nhóc thông minh hiểu được ý của mami mình nên khều khều em gái. Minji hiểu ý liền nhảy xuống, nắm tay anh hai chạy ra vườn chơi cùng Tiểu Hổ. Lúc này chỉ còn cô và nàng. Jimin, nghiêng người, nhìn nàng chằm chằm.
- Chẳng phải Jimin đã nói là ngoài Jimin ra em không được yêu ai sao?
- Hửm!? Nè, đó là con của chúng ta mà.
Nàng bật cười.
Cô sao lại trẻ con như thế ????
- Chẳng phải lúc em có Jinwoo, em cũng ganh với thằng bé sao?
- Ưm...cái đó...
- Cái đó thì sao? Jimin nói rồi, em tuyệt đối không được yêu thương ai hơn Jimin. Biết chưa?
Cô tiến lại gần nàng, khuôn mặt trở nên rất xấu xa, Minjeong nghiêng người tránh né, nàng đỏ mặt ấp úng nói.
- Em...em biết rồi. Ưm...
Vừa nói xong cái miệng nhỏ xinh của nàng đã bị cô chặn lại bằng nụ hôn thật sâu. Minjeong tuy có chút bỡ ngỡ nhưng sau đó lại yên lặng mà hôn cô. Một hồi lâu sau cô mới buông nàng ra.
- Umma, xem nè xem nè.
Minji xinh xắn ngồi trên lưng Tiểu Hổ, vui vẻ nói.
- Coi chừng té!
Minjeong vội chạy lại, giữ vững đứa con dễ thương của mình.
- Tiểu Hổ sẽ mệt lắm đó. Nghe lời umma bước xuống!
- Vâng!
Cô bé ngoan ngoãn nước xuống. Dang rộng hai tay nỉ non nói.
- Vậy umma bế Minji đi.
- Mami, bế Jinwoo!
Jinwoo cũng làm động tác y hệt đối với mami. Cô nhìn con trai, vui vẻ cất tiếng.
- Nào, lại đây!
Jimin bế cậu bé lên cao, Minjeong bế con gái cùng đi vào trong nhà với cô. Bốn bóng người cùng bóng dáng của bạch hổ... Tiếng cười đùa vang vọng khắp tòa nhà. Tràn ngập đầy hạnh phúc....
END
_______________
⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro