Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 50

Ông bác sĩ cùng những y tá kia giật mình. Kibum thì tức giận nhìn ra cửa, tại sao cô lại có thể tìm ra nhanh đến thế ? Jimin nhìn thấy cảnh tượng của nàng, không khỏi nổi giận. Cả thân người ngùn ngụt sát khí, cô lao tới nắm lấy cổ áo bác sĩ giật mạnh rồi hất xuống đất.

- Khốn khiếp, các người định làm gì cô ấy hả?

- Không... không phải, do...do ngài ấy bắt ép chúng tôi.

Vị bác sĩ già nua kinh hãi nói. Cô cũng chẳng màng, vội cởi trói cho nàng, thật là may, cô vừa đến kịp lúc. Cô bế nàng lên bước ra ngoài.

- Khốn kiếp, đứng lại.

Kibum chửi mắng. Hắn tuy đã bị bao vây nhưng vẫn không sợ mà hét lên. Cô quay đầu lại, vẫn còn sự giận dữ ấy, lòng căm phẫn ấy, không chút tiếc thương dùng chân đá thật mạnh vào người Kibum, làm hắn bị bật ra xa, hộc đầy máu. Cặp mắt màu hổ phách đục ngầu liếc nhìn hắn, thanh âm lạnh lẽo phát ra trong không gian tĩnh lặng đến rợn người.

- Tao sẽ tính sổ với mày.

Rồi quay người bỏ đi, Jeno và Aeri sai người lôi Kibum đi, đồng thời cũng đưa ông bác sĩ theo, không phải là muốn trừng trị ông ta mà anh chỉ muốn cho Jimin biết, hắn đã nói những gì.

___________

Trở về nhà cũng đã gần tối, Minjeong đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy, bác sĩ vừa khám qua cho nàng lần nữa rồi ra ngoài bẩm báo với cô. Bác sĩ Song cung kính mở lời.

- Phu nhân không bị thương tích gì cả, thai nhi chỉ bị động một chút, không sao. Nhưng mà...chủ tịch, ngài phải chuẩn bị tâm lí. Vì theo như tôi biết, phu nhân vừa mới bị đả kích và khủng hoảng tinh thần rất lớn. Khi cô ấy tỉnh dậy, có lẽ là sẽ bị khủng hoảng tinh thần một thời gian. Ngài phải cố giữ bình tĩnh cho cô ấy, nếu không thai nhi cũng sẽ bị kích động mà xảy thai. Tôi xin phép ở lại đây để theo dõi tình hình của phu nhân ạ.

Jimin nghe xong cả người như kiệt sức, làm sao cô có thể chịu được khi nhìn thấy nàng đau khổ như vậy. Quả thật nàng còn quá non nớt để chịu sự đả kích như vậy, trầm mặc một hồi cô gật đầu, phẩy phẩy tay ra hiệu cho ông lui xuống. Cánh cửa trắng mở rộng ra, trên chiếc giường êm ái màu xanh nhạt, Minjeong đang say ngủ, nhìn khuôn mặt vẫn còn vương vài giọt nước mắt của nàng. Jimin hận không thể giết tên khốn Kibum ngay lúc này. Nếu cô ra khỏi nhà, chỉ sợ lúc nàng tỉnh dậy không thấy cô sẽ lại càng thêm sợ.

- Đừng, xin đừng làm hại đến con tôi ĐỪNG MÀ...JIMIN CỨU EMMM.

Minjeong hét lên, nàng vội bật dậy, ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh. Jimin ôm chặt lấy nàng, cô đau lòng nói.

- Là Jimin, không sao hết. Em đừng sợ Minjeong, đừng sợ.

- Buông tôi ra, buông ra, Jimin cứu em...huhuhhhh...Cứu em....!

Nàng òa khóc, vùng vẫy, đẩy cô ra, nàng đưa tay lên sờ bụng, vừa chạm vào vừa thét lên. Cô nhìn nàng, ánh mắt cô lúc này thực rất vô hồn, cô sợ hãi chạy lại giữ lấy tay nàng mà nói.

- Minjeong, là Jimin, Jimin đây ! Con vẫn còn em đừng lo. Không ai có thể làm hại mẹ con em. Bình tĩnh lại.

- Không, thả ra, đừng làm hại con tôi, tránh raaaaaaaa. Thả ra, biến đi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Jimin... Jiminnnnn....huhhhuhh...

Nàng không ngừng gào thét. Nàng không nhận ra cô. Chỉ biết dùng sức đánh cô, tránh xa cô. Đến khi không còn sức thì lại ngất đi. Jimin đau đớn ôm nàng vào lòng. Ngay cả nước mắt cũng chảy dài....

Cô thật là đáng chết, tại sao lại để nàng ở nhà một mình ? Tại sao lại không dặn người trông chừng nàng thật kỹ, nhìn nàng sợ hãi, lại hoảng loạn đến ngay cả cô cũng không nhận ra khiến cho cậu vô cùng đau khổ. Rốt cuộc thì cô phải làm sao!???

Đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận, Jimin bước ra ngoài, dặn dò quản gia chuẩn bị ít cháo cho nàng, cô đi đến phòng khách, cô hung hăng đạp mạnh cánh cửa khiến cánh cửa màu trắng nằm gọn xuống đất. Jimin bước đến, thanh âm như khiến cả căn phòng này rơi xuống hầm băng.

- Nói đi, các ngươi đã làm gì khiến cho cô ấy đến nỗi phải hoảng loạn ?

Ông bác sĩ lúc này hoảng sợ, khuôn mặt tái xanh, run run nói.

- Chúng...chúng tôi chưa làm gì cả...chỉ có...chỉ Kim tổng nói chuyện với cô ấy thôi...

- Hắn đã nói những gì?

- Ngài ấy...ngài ấy nói...

Ông kể lại toàn bộ những gì mà Kibum đã làm và đã nói với nàng. Jimin siết chặt tay lại, cả người nổi đầy gân xanh, Jeno vội ngăn cô lại.

- Jimin, ông ta cũng chỉ bị ép, bình tĩnh lại. Cái cậu cần làm bây giờ là giúp cho Minjeong bình thường lại.

*Loảng xoảng....Rầm...

Tiếng đổ vỡ vang lên, tiếng đó phát ra từ phòng nàng, lão quản gia già hối hả chạy đến.

- Cô chủ...phu nhân cô ấy...

Không cần nghe hết câu, cô liền tức tốc chạy sang phòng nàng, Jeno cũng chạy theo. Cô chạy vào phòng chỉ thấy Minjeong  ngồi dưới đất co người sợ hãi, cả người như phát run, xung quanh là đống đổ vỡ của mảnh chai, thủy tinh, và cả chén cháo cũng đổ đầy sàn. Những người hầu đứng gần đó cũng không ngừng run rẩy, cô đau lòng bước đến giữ chặt lấy người nàng, khi bị chạm vào Minjeong liền giật mạnh người, cô định hét lên nhưng bị cô ôm chặt lại, cô ôm chặt lấy nàng, thật chặt...

Minjeong òa khóc như một đứa trẻ, nàng đánh tới tấp vào người cô, không ngừng van xin buông nàng ra, cô hít một hơi thật mạnh, ngăn không cho nước mắt tuôn ra.

- Minjeong, là Jimin, em đừng như vậy...cầu xin em...Minjeong...em hãy bình tĩnh lại. Jinwoo vẫn còn, Jimin thì ở đây. Không ai, sẽ không ai làm hại em và Jinwoo được nữa. Jimin  xin em...Minjeong...hãy bình tĩnh lại. Nhìn Jimin...em nhận ra Jimin mà...phải không??

Minjeong chợt im lặng... Nàng lại nức nở, nhưng bàn tay nhỏ bé siết chặt áo cô, những tiếng nấc ngày một vang rõ hơn.

- Jimin... Jinwoo...sắp bị hắn...sắp bị Kibum giết chết. Rất đáng sợ...huhu...cứu em..em sợ lắm.... huhuhuh

- Không cần phải sợ. Có Jimin ở đây. Không cần sợ, ngoan...đừng khóc....

- Jimin không phải là người xấu...Jimin không hại chết appa umma em... Hắn ta chỉ toàn nói dối...rất đáng sợ...hắn ta còn hôn em nữa...huhhh.

Nói đến đó, cả người nàng lại phát run lên, nàng ôm chặt đầu, sợ hãi đến mức ngay cả nói cũng không thể. Thấy hành động lạ thường của nàng, cô vội nói.

- Minjeong, em sao vậy!??? Đừng làm Jimin sợ...Minjeong.

Lúc cô gọi tên nàng, Minjeong đã ngất đi. Jimin ôm chặt vợ trong lòng. Cô phải làm sao ?? Nhìn thấy cảnh tượng đó, ngay cả Aeri còn thấy đau lòng huống chi là cô. Nàng ra nông nỗi đó cũng do tên Kibum khốn kiếp đó gây ra.

Jimin bế nàng đi ra khỏi phòng, đưa nàng sang phòng khác. Jeno nhìn theo bóng lưng Jimin, anh thấy đây là lần đầu tiên tên máu lạnh ấy lo đến phát run như vậy. Jimin  lo cho nàng đến mức khóc thì quả thật tim gan đã trao cho nàng rồi....

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro