Chap 49
Buổi chiều ngày hè, Minjeong đi ra vườn chăm sóc cho vườn hoa của nàng, nàng đã trồng thêm hoa hồng xanh vào tháng trước. Đang chăm sóc thì đột nhiên có một chiếc xe Audi đen xuất hiện trong sân nhà nàng.
- Minjeong...
Từ trên xe một người đàn ông mặc bộ Âu phục xám, tươi cười bước ra.
- Kibum oppa!
Nhận ra đó là anh trai nàng, Minjeong đưa người ám vệ bình tưới nước đi tới, vui vẻ chào hắn. Cũng đã một tuần rồi, nàng chưa gặp hắn.
- Em đang làm vườn sao?
- Vâng. Anh vào nhà đi!
Kibum nhìn nàng mặc bộ đầm bầu màu hồng phấn xinh đẹp, bụng nàng cũng đã to hơn trước, ánh mắt hắn bất chợt xuất hiện tia lửa đỏ. Hắn chợt gọi nàng.
- Minjeong, chúng ta ra ngoài hóng gió một chút nhé.
- Hóng gió sao? Em sợ...Jimin không cho em đi.
Nàng ấp úng trả lời.
- Không sao, chỉ một chút thôi. Anh là anh trai em mà!
Kibum khẽ cười, xoa nhẹ đầu nàng.
Minjeong đành gật đầu đồng ý. Dù sao Kibum cũng là anh nàng, đi một chút thôi rồi về. Minjeong đi theo Kibum lên xe, chiếc xe lăn bánh khỏi Yu gia. Ngay cả quản gia cũng không biết chuyện đó.
Chiếc xe chạy thật nhanh trên đường dài, với tốc độ rất nhanh, nàng ngồi ở ghế kế bên trong lòng đột nhiên có cảm giác thật kì lạ, nàng liền lên tiếng.
- Oppa, chúng ta đi đâu vậy?
- Đến một nơi rất xa!
Hắn lạnh nhạt nói, trong câu nói có rất nhiều ẩn ý mà ngay cả nàng cũng không hiểu chỉ thấy có chút sợ sệt, chiếc xe đã rời khỏi trung tâm thành phố...
- Cho em xuống, em...muốn về nhà! OPPA!
- Không được!
Dứt lời, Kibum đưa tay đánh sau gáy nàng, khiến Minjeong ngất đi. Hắn nhếch môi cười, lại tiếp tục tăng tốc....
•Yu gia....
- Các người nói gì?
Jimin tức giận, đập mạnh xuống bàn.
- Phu...phu nhân lúc nãy đã đi cùng Kim Kibum đi ra ngoài.
Quản gia lo sợ nói, vừa nãy ông từ trong bếp đi ra, không thấy nàng liền hối hả tìm nàng, ám vệ gần đó nói là nàng đã đi ra ngoài cùng Kibum. Ông tức tốc gọi điện cho Jimin.
- Con bà nó, tôi kêu các người trông chừng cô ấy, vậy mà các người lại để cô ấy đi.
Jimin tức giận định xông lại nắm cổ áo ông nhưng Jeno kịp kéo cô lại.
- Jimin...bình tĩnh lại. Trước tiên phải tìm cô ấy đã.
- Phải đó, mau lên, nếu không sẽ không kịp.
Aeri cũng cất tiếng.
Lúc ở công ty, khi thấy Jimin nhận điện thoại liền nổi giận anh cùng Aeri mới đi theo. Thì ra nàng đã mất tích.
- Cậu hãy xác định vị trí của Minjeong.
- Được.
- Ở Thượng Hải!?
Jeno nói.
- Chuẩn bị trực thăng.
Jimin cất tiếng. Nếu để cô tìm được hắn, cô nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh.
__________
*Thượng Hải....
Minjeong mơ hồ tỉnh dậy, đầu nàng khá đau nhức, nàng nhìn xung quanh, đây là đâu ? Máy móc, dụng cụ phẫu thuật....? Đây là phòng phẫu thuật?????
Minjeong sợ hãi khi phát hiện ra mình nằm trên bàn mổ, hai tay hai chân bị trói chặt. Chỉ thấy Kibum đang nói chuyện với bác sĩ, cô vội hét lên.
- Oppa...Kibum oppa...thả em ra, anh định làm gì vậy hả?
Nghe tiếng gọi của nàng, Kibum quay đầu lại, hắn bước đến, đưa tay xoa đầu nàng.
- Em biết không? Anh...chưa từng xem em là em gái. Minjeong...anh rất yêu em.
- Không...không....
- Anh không cho phép ai dám cướp em khỏi anh. Ngay cả Yu Jimin.
Kibum đanh mặt lại, khuôn mặt hắn hằn lên những tia tức giận khiến nàng thật rất sợ.
- Anh sẽ giết chết đứa con của em và cô ta. Bằng mọi giá, anh sẽ phá nát những gì mà cô ta đang có. Minjeong đừng lo, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của em đâu, bác sĩ sẽ cố gắng hết sức. Sau khi nó chết anh và em sẽ lập tức tổ chức đám cưới. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, rồi khi đó em sẽ lại có thai, em sẽ mang trong mình đứa con của anh.
- Không...không...đừng, em cầu xin anh, đừng làm gì với con của em. Oppa, đừng hại con em, em cầu xin anh, đừng mà...
Minjeong sợ hãi hét lên, nàng òa khóc, tại sao hắn lại làm như vậy?
- Là do em lựa chọn cô ta mà không lựa chọn anh! Anh yêu em nhưng em không yêu anh nên anh chỉ còn cách này thôi!
- Đừng, thả tôi ra....THẢ TÔI RAAAA. Khôngggg được làm hại con của tôi.
Nàng vùng vẫy, bật khóc nhưng Kibum lại giữ chặt nàng lại. Hắn ép nàng, hôn lên đôi môi nàng, Minjeong tức giận cắn mạnh lên môi hắn, khiến một dòng máu tươi chảy ra. Hắn nhú mày, giữ chặt mặt nàng rít lên.
- Yu Jimin có gì tốt???? Chính cô ta đã hại chết appa umma chúng ta, ép hôn em, cướp công ty của appa anh. Cô ta là đồ bỉ ổi, là đồ khốn, em tại sao lại yêu cô ta?
- Không phải, Jimin ấy không phải là người như vậy. Nếu không phải do ông ấy tham lam thì mọi chuyện không ra nông nổi này.
Nàng cương quyết nói, giọng nói đầy oán hận.
- Im đi. Minjeong, anh sẽ không cho em và hắn ở bên nhau. Em đừng mơ.
Hắn quay sang bác sĩ ra lệnh.
- Mau moi đứa bé đó ra! Nó là con của Yu Jimin, nó không đáng được sống! GIẾT CHẾT NÓ!
- Đừng mà...cầu xin oppa đừng làm vậy...!?? TẠI SAO, TẠI SAO NGÀY CẢ ANH CŨNG ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY!?? Cầu xin các người đừng hại con tôiiiii.
Minjeong thống khổ kêu la, van xin nhưng đều vô dụng. Nàng tự hỏi rốt cuộc thì tại sao Kibum lại nhẫn tâm với nàng như vậy!??? Hắn cũng tàn nhẫn và độc ác....
Mũi kim thuốc mê chạm vào tay nàng. Trong lúc gần như ngất đi nàng đã cầu cứu cô, cầu cứu Jimin...
- Cứu em......Ji...Jimin....cứu...con...
Con dao mổ lạnh ngắt bắt đầu chạm vào bụng nàng, khẽ nhấn xuống.....
Dao mổ bắt đầu chạm vào bụng nàng, khẽ nhấn xuống nhưng chưa kịp đè mạnh, cánh cửa phòng đột nhiên bay ra.
*RẦM...
______________
⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro