Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 46

Phía Tây Seoul, tại khu nhà bị bỏ hoang có hai nhóm người đứng đối đầu với nhau.....

Một bên là đám người của Jimin, một bên là đám người của kẻ đã khiêu chiến với bang Hắc Nguyệt – Jay. Cô nhận được tin hắn đã âm mưu muốn phá nơi làm ăn của cô, đến gây sự ở địa bàn Hắc Nguyệt còn dám khiêu chiến với từng người ở Hắc Nguyệt, cũng vì lí do hắn biết cô đang bị thương nên đã làm càn.

- Yu Jimin, hôm nay sẽ là ngày tàn của mày.

Jay cười đểu cất tiếng trước. Hắn to gan như vậy là hôm nay đã có người giúp hắn tiếp thêm rất nhiều anh em đồng thời người đó còn cho hắn biết thông tin rất quan trọng.

- Yu Jimin đang bị trọng thương, tay phải tạm thời sẽ không thể cử động.

Jimin nhếch môi cười, khuôn mặt lạnh đi, đầy hứng thú tiếp lời.

- Có người nói cho mày biết tao đang bị thương nên mới dám làm càn?

- Vậy thì sao?

Hắn tự cao hất mặt nói.

- Chậc, Jay , mày không biết sao? Mày...bị lừa rồi.

Jeno cười khẩy lên tiếng.

- Bị lừa!? Đừng có ở đó mà giở trò. Xông lên đi. Yu Jimin, thời đại của mày hôm nay sẽ kết thúc.

- Jay, dù cho tao có một tay, mày cũng không thể thắng được huống chi...tay phải tao.... hiện đang rất tốt.

Jimin cầm súng bằng tay phải, chĩa súng về hướng của Jay. Hắn kinh ngạc khi thấy cô cầm súng bằng tay phải. Chưa kịp hành động, tiếng súng chớp nhoáng đã vang lên.

"Đoàng.

Viên đạn xẹt ngang tai hắn, để lại một vết trầy sâu, còn viên đạn thì nằm trên mi tâm kẻ đứng sau hắn. Jay kinh sợ, cô vẫn có thể cầm súng, vẫn có thể bắn. Hắn đã bị lừa, Yu Jimin không hề bị thương.

- Sao hả?

Aeri híp mắt hỏi. Nhìn vẻ mặt kinh sợ của hắn, anh nhìn thật rất vui và đầy thú vị....

- Không... không thể nào....

- Tao thừa biết kẻ đã nói chuyện này với mày là ai. Nhưng dù sao, dám gây sự với tao...thì không còn cơ hội mà sống đâu!

Jimin đanh mặt lại, một lần nữa ngón trỏ lại chuẩn bị bóp cò súng. Jay sợ đến xanh mặt, nhưng dù sao cũng đã sắp chết hắn cũng phải liều. Toàn bộ anh em của Jay xông lên, dao, búa rìu, súng đều rút ra, Jimin nhếch miệng hất tay ra lệnh xông lên. Hai bên bắt đầu lao vào nhau, Jimin, Aeri và Jeno thì vẫn đứng im, họ muốn chiêm ngưỡng cuộc đấu này.

Tiếng súng lần lượt vang lên, tiếng hét, tiếng gào cứ vang vọng. Từng người một ngã xuống, hầu hết đều là người của Jay. Kẻ thì mất tay, mất chân, trúng đạn, hàng chục cái thây xếp chồng lên nhau, máu đổ đầy trên nền đất cũ kĩ.

Jeno híp mắt, giơ súng lên. 1...2...3

*Đoàng.....

Tiếng súng vang dội. Trong đám náo loạn tấp nập người chém giết nhau kia vì tiếng súng ấy mà đột nhiên dừng lại. Từ trong đám hỗn loạn, Jay ngã xuống, cơ thể hắn giật giật mấy cái rồi bất động. Hắn bị trúng đạn, khi đang định tháo chạy. Chỉ một phát súng của Jimin là đủ để giết một người.

- Giết hết đi!

Thanh âm lãnh lẽo phát ra. Nhận được lệnh, người trong bang Hắc Nguyệt lại tiếp tục ra tay. Lúc này chỉ thấy bọn người còn sót lại của Jay luân phiên nhau van xin tha mạng, nhưng cũng chỉ vô ích vì lời nói của Jimin một khi đã nói ra thì không bao giờ rút lại, và khi đã động vào địa bàn của cô cách duy nhất để tha thứ chính là kẻ đó phải chết không toàn thây!

Jimin quay lưng bỏ đi, cô lấy điện thoại ra nhưng điện thoại lại hết pin, đột nhiên tai cô nghe thấy tiếng nàng gọi cô, tiếng gọi như đang cầu cứu...Tim Jimin đột nhiên đập mạnh cô dừng bước, quay lại phía Aeri và Jeno.

- Cho tôi mượn điện thoại của cậu, Jeno.

- Có chuyện gì sao?

Cô bấm dãy số dài, tiếng chuông vang lên, hồi lâu sau mới có người bắt máy.

- Minjeong...

- Cô chủ, là tôi!

Tiếng của lão quản gia già vang lên.

Jimin nhíu mày, cô đanh giọng.

- Phu nhân đâu?

- Thưa... phu nhân.... lúc nãy đi ra vườn bị hai tên lạ mặt định bắt cóc, nhưng cũng may nhờ Tiểu Hổ và vài ám vệ nên phu nhân không sao...chỉ là...vì bị chụp thuốc mê nên phu nhân vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ đang xem xét ạ.

- Chết tiệt, các người bảo vệ cô ấy kiểu gì vậy hả?

Jimin rít lên, cô cúp máy đi nhanh về phía xe, lao như bay rời khỏi nơi âm u này đi về Yu gia.

- Cô ấy thế nào?

Jimin nổi giận, gầm lên hỏi quản gia.

- Cô chủ.

Bác sĩ Song thấy cô vội lên tiếng.

- Ngài yên tâm phu nhân không sao, cả đứa bé cũng vậy.

- Đứa bé?????? Có ấy có thai??????

Jimin sững người, cậu nghĩ mình nghe lầm nên lặp lại lời của ông.

- Vâng! Ngài không biết sao? Phu nhân đã có thai hai tuần rồi! Vì lượng thuốc mê khá nhiều nên phu nhân mới hôn mê thôi.

- Tôi biết rồi, quản gia dẫn bác sĩ Song vào phòng khách, tôi có một vài vấn đề cần hỏi.

Nói xong cô bước vào phòng ngủ, nơi Minjeong đang nằm ngủ. Nàng đã có thai? Có con với cô!? Lòng Jimin đang rất hạnh phúc cuối cùng cô cũng được làm mami...

Minjeong mê man đã lâu, nàng mơ thấy mình đang đứng giữa một không gian tăm tối, chỉ toàn màu đen, không một chút ánh sáng, không một ai!? Chỉ một mình nàng, Minjeong sợ hãi bước đi, nàng cố tìm lối ra, nàng muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này. Ở đằng xa chợt có một tia sáng mờ ảo, nàng vội chạy đến, khi đến gần đốm sáng đó, nàng nhìn thấy một bóng lưng cao lớn ở gần đó, nhận ra bóng dáng ấy là Jimin nàng mừng rỡ chạy tới nhưng khi gần chạm vào cô cả người nàng như bị trói chặt, không thể cử động, mắt lại nhìn thấy một người khác cầm súng chĩa vào người cô từ đằng sau. Minjeong hét lên, nàng muốn nói cho cô biết nhưng dù nàng có gào thét như thế nào thì Jimin vẫn không thể nghe. Hắn muốn giết cậu, muốn giết chồng nàng. Không...đừng...xin đừng....Jimin...xin đừng...Nàng bật khóc, những tiếng thét vang vọng nhưng cô vẫn không nghe.

*Đoàng

Tiếng súng bất chợt vang lên, nàng ngây người nhìn cô ngã xuống, máu từ đầu tuôn ra thấm ướt áo cô, nàng hốt hoảng la lên, gọi cô... Nàng gọi cô hàng chục lần nhưng cô vẫn nằm bất động dưới đất, cả thân thể ấy dính đầy máu tươi... Trong mơ hồ, Minjeong bật dậy, mồ hôi cùng nước mắt vươn đầy khuôn mặt nhỏ bé, nàng nhìn xung quanh, cũng là một màu đen của bóng đêm chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ. Nàng giật mạnh cây kim đang truyền nước ra, vội vã chạy ra ngoài tìm kiếm cô. Nàng sợ, sợ rằng giấc mơ ấy là sự thật...

- Jimin, Jimin...Jimin ở đâu...?

Đôi chân trần nhỏ bé chạy quanh nhà, đèn trong nhà theo bước chân của nàng mà tỏa sáng... Tiếng nức nở của nàng vang quanh tòa nhà, nàng vội chạy khắp tầng một để kiếm cô.

- Á...

Minjeong sơ ý trượt chân, suýt chút nữa là ngã xuống cầu thang cũng may từ phía sau một cánh tay chắc khỏe vươn tới, giữ chặt người nàng.

- Em thật là...sao lại chạy lung tung như vậy lỡ...

Chưa nói hết câu Minjeong đã ôm chặt lấy cô mà khóc, cả người nàng cũng run lên...Vòng tay tuy mảnh khảnh nhưng vẫn chắc chắn ôm lấy cô. Jimin thấy vậy, đau lòng mà vỗ về nàng, xem ra nàng vẫn còn rất hoảng sợ.

- Đừng sợ, Minjeong...có Jimin ở đây.

- Ji...Jimin không sao? May quá... huhu...thật là may quá! Em cứ tưởng Jimin đã xảy ra chuyện. Lúc nãy...em... mơ thấy Jimin bị người ta bắn. Nhưng không kịp không...không thể làm gì hic.. rất nhiều... rất nhiều máu...oaaaa

Nàng nức nở nói, tiếng khóc lấn áp cả giọng nói nàng. Thì ra là vì giấc mơ ấy nên nàng mới khóc, cô xoa đầu nàng cưng chiều mà nói.

- Jimin không sao, chỉ là mơ...em đừng sợ.

Cô buông nàng ra, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt bé bỏng, cô mỉm cười.

- Em xem, hấp tấp như vậy ngay cả dép cũng không mang.

Rồi lại nhìn xuống cánh tay nàng, một chút máu đang dính trên cổ tay, cô nhíu mày, nàng đã giật mạnh cây kim nên mới chảy máu. Jimin lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu lại mở miệng nói tiếp.

- Sau này phải cẩn thận, lúc nãy nếu không phải Jimin chạy ra kịp thì em và baby chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao?

- Baby?

Minjeong nín khóc, khó hiểu nhìn cô. Cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn cô chằm chằm.

- Phải, em đã có thai được hai tuần rồi.

- Nhưng.... nhưng mà...em...em chỉ mới 20 tuổi!

Minjeong lo lắng nói.

Nàng chỉ mới 20 tuổi, nàng làm sao biết cách chăm sóc thai nhi? Huống chi sau này, khi em bé ra đời....

- Không sao, em đừng lo, sẽ có rất nhiều người quan tâm chăm sóc em.

- Jimin....rất thích em bé?

Minjeong thấy khuôn mặt hạnh phúc của chồng, tò mò hỏi. Một người lạnh lùng như cô mà cũng thích trẻ con sao?

- Tất nhiên, là baby của chúng ta mà, sao lại không thích?

Cô cười tươi, nhéo nhẹ cái má phúng phính của nàng.

- Sau này đi đứng phải cẩn thận, ăn uống điều độ như vậy bảo bảo sinh ra mới được khỏe mạnh.

- Vâng! Em biết rồi!

Nàng híp mắt nói.

Nhưng, nàng nhìn cánh tay phải đang vuốt tóc mình liền sực nhớ, vội hét lên.

- Tay Jimin...???

- À....cái...tay... lành rồi.

Jimin hoảng hồn trả lời. Aiz...thôi chết, cô bị lộ rồi...

- Sao?

- Minjeong...

Jimin chợt nghiêm túc, giữ chặt vai nàng.

- Đó không còn quan trọng, quan trọng bây giờ là em phải cố gắng để bảo bảo thật khỏe mạnh. Jimin sẽ chăm sóc em, Minjeong...chúng ta cùng cố gắng.

- Nhưng mà...Jimin đã...

- Trễ rồi...chúng ta đi ngủ thôi.

Jimin vội cắt ngang lời nàng.

- Jimin cố ý ăn hiếp em trong mấy ngày qua!

Minjeong tức giận hét lên.

- Không có, tay Jimin chỉ vừa mới khỏi chiều nay. Vì vậy buổi tối Jimin mới đi gặp bác sĩ.

- Thật sao?

- Thật.

- Ưm...vậy đi ngủ.

Thỏ trắng Minjeong cuối cùng cũng đã mắc bẫy sói Yu, lời nói dối của cô đã khiến nàng tin liền. Minjeong đứng dậy nhoẻn miệng cười nói.

- Được, nhưng mà...em có thai rồi thì...

- Xảy ra chuyện gì sao?

- Phải.

- Là...chuyện gì?

Thấy vẻ mặt lo lắng, bất an của cô, nàng vội hỏi. Là chuyện rất quan trọng với cô sao???

- Em có thai, thì Jimin buộc phải ăn chay.

Jimin híp mắt nói, khuôn mặt nàng đỏ ửng, thì ra là chuyện đó sao ? Nàng còn tưởng là chuyện gì rất quan trọng chứ !? Nhìn khuôn mặt sắp bốc hỏa của nàng, Jimin bật cười thành tiếng.

- Đi ngủ thôi.

- Jimin thật đáng ghét!

Nàng đánh nhẹ vào lồng ngực cô một cái, bất mãn lên tiếng.

- Haha...

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro