Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 42

Như thường lệ Jimin đưa Minjeong đến trường. Dừng ở đoạn đường gần trường, nàng nhanh chóng bước xuống, khi đi cũng không quên chào tạm biệt cô. Hôm nay nàng rất vui, cô đã chọn một trong những chiếc áo sơmi và carvat nàng mua hôm qua, cây ghim cài bạch kim nằm ngay ngắn trên chiếc carvat màu đen.

Bước vào giữa trường, đột nhiên một đám sinh viên nữ tiến lại gần nàng. Một cô gái hùng hổ nói.

- Cô là Kim Minjeong?

Minjeong có chút lo lắng, đám sinh viên này vẻ mặt thật rất hung tợn. Suy nghĩ một hồi cô bình tĩnh cất tiếng.

- Phải, có chuyện gì sao?

- Hừ, mặt thì đẹp nhưng sao lại ranh mãnh đến thế. Dám đi dụ dỗ con trai?

Giọng nói chanh chua từ đám sinh viên phát ra.

- Cậu nói vậy là sao?

- Mày còn giả vờ, dám đi dụ dỗ Lee đại ca, suốt ngày đeo bám anh ấy. Thật không biết xấu hổ.

- Không có, là do anh ta tự bám theo tôi.

- Hừ, mày còn chối.

Vừa dứt câu, nữ sinh viên ấy giơ tay lên định tát nàng. Minjeong nhắm mắt chờ cái tát ấy nhưng một bóng đen xông lên phía trước cầm chặt lấy tay ả kia hất mạnh. Minjeong chờ mãi không thấy động tĩnh gì mới mở mắt ra, trước mặt là Son, xung quanh là bốn ám vệ.

- Phu nhân. Phu nhân không sao chứ?

Son cất tiếng hỏi.

- Không...không sao!

- Nè, cô là ai hả, biến đi.

Sinh viên tên Seungri quát lớn.

- Các ngươi dám động vào cô ấy thì đừng trách.

- Hứ, tưởng ta sợ sao? Xông lên đi. Đánh chết con Minjeong cho nó chừa tật đi quyến rũ người khác.

Tiếng hét lên vang lên, từ phía sau một đám thanh niên từ đâu xông vào, bao quanh lấy Minjeong và năm ám vệ. Son nhíu mày cất tiếng.

- Bảo vệ phu nhân.

Ngay lập tức hai phía cùng xông lên, Minjeong đứng ở giữa không khỏi sợ hãi, sợ đến phát run. Đám nữ sinh kia thì đứng ra lệnh. Từ trên tầng hai, một bóng người cao gầy đứng nhìn đăm đăm, vô cùng thích thú, khóe miệng nhếch lên.

- Đó là hậu quả cho việc dám chống đối tôi.

- Lee thiếu gia, tiếp theo nên làm thế nào?

Một giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau.

- Ta...sẽ ra cứu cô ấy!

- Sao? Nhưng...

- Vốn dĩ ta làm như vậy cũng chỉ vì muốn cho Minjeong phải thay đổi suy nghĩ về ta.

Lee Heesung cười khẩy, thong thả bước đi. Hắn sai người tung tin đồn bậy mục đích là lợi dụng đám fan kia để giả vờ cứu nàng như vậy Minjeong sẽ nhanh chóng thuộc về hắn. Bóng đen mảnh khảnh đứng từ trên nhìn xuống, tay siết chặt thành quả đấm, quan sát thật kỹ khe hở của vòng bảo vệ Minjeong, bàn tay giương lên, bóp cò súng, ánh mắt đầy phẫn hận mà nổ súng.

*Chíu

Đó là cây súng giảm âm thanh, với không gian ồn ào như thế thật khó để có thể nghe được tiếng súng. Đột nhiên một ám vệ công ra rời khỏi vòng bảo vệ để đánh tên kia khiến cho khe hở rộng mở, viên đạn phóng như bay về phía Minjeong.

- MINJEONG.

Heesung phát hiện ra viên đạn, vội la lên. Minjeong sợ hãi đứng bất động, nàng nhắm chặt mắt, cả người phát run.

*Phụt.....

Cả cơ thể nhỏ bé bị thân hình cao ôm chầm lấy. Nhận ra hương thơm và hơi ấm quen thuộc, mọi sợ hãi trong lòng nàng chợt giảm xuống. Là cô!? Là Jimin!? Cô đã cứu nàng. Minjeong mở mắt ra, một dòng nước nhỏ giọt xuống mặt nàng....Jimin đưa tay che mắt nàng lại, thanh âm trầm thấp vang lên.

- Không cần nhìn.

Mọi người đều im lặng, viên đạn cắm vào vai cô, máu phun ra đầy áo cô. Jimin cưng chiều lau vết máu trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, Minjeong cố gắng đẩy tay cô ra, run rẩy nói.

- Jimin bỏ....ra....

- Ngoan, đứng im.

- Mau...mau bỏ...t....ay ra đi...

Dùng hết sức nàng mới kéo được tay cô, máu....rất nhiều máu ở vai cô.

- J..Ji.....Jimin...Jimin...

- Các ngươi muốn bị đuổi học? Bọn tạp chủng các ngươi muốn chết sớm sao?

Mặc cho nàng đang sợ hãi, Jimin quay sang đám sinh viên kia, ánh mắt màu hổ phách trở nên sắc bén, như muốn giết chết lũ sâu bọ kia.

- Chủ tịch! Sao ngài...!?

Một giọng nói già nua hối hả nói. Đó là hiệu trưởng Yang, vừa nãy nhận được thông báo là ở sân trường xảy ra đánh nhau, ông liền vội chạy xuống. Lúc chạy xuống thì đã không còn kịp...

Jimin liếc một cái, khiến ông sợ hãi run lẩy bẩy.

- Tất cả những người ở đây, lập tức sẽ bị đuổi khỏi SM. Và ngay cả ông Yang. Việc ngày hôm nay, từng người một sẽ phải chịu hậu quả.

Cô lạnh lùng nói.

Lee Heesung sững người nhìn cô. Người mặc vest đen đó, chính là người đứng đầu ở trường học này sao? Nếu đứng đầu trường học này thì chẳng phải đó là chủ tịch Yu Thị, Yu Jimin sao? Thì ra vị hôn phu của Minjeong lại là Yu Jimin. Tuy bị thương nhưng khí thế vẫn như vậy, cả người như phát ra một cỗ chí mạng đầy thanh cao.

Ánh mắt hắn đầy căm phẫn, tại sao lúc hắn định cứu nàng thì cô lại xuất hiện !? Nhưng hắn cũng không khỏi run toàn thân nếu như cô điều tra về việc này thì chẳng phải Lee thị có nguy cơ trên bờ vực phá sản hay sao? Yu Jimin không phải là người muốn đụng là đụng trên thương trường đã nói cô là kẻ lãnh khốc vô tình đến cả appa còn phải cúi đầu kiêng dè. "Chết tiệt, đụng vào nhầm người rồi"

Lee Heesung rủa thầm một câu.

- Chủ...chủ tịch xin người hãy tha lỗi...

Yanghyun khẩn cầu.

Jimin lạnh mặt mặt liếc nhìn Lee Heesung đang đứng từ xa làm cho hắn giật mình mà cúi mặt xuống, cô lạnh nhạt nói.

- Với những người ăn hại, độc đoán như vậy thì cần gì phải giữ lại, tôi mặc kệ các người có như thế nào toàn bộ sinh viên có mặt ở đây đều sẽ bị đuổi khỏi SM.

- Jimin à, đừng đuổi họ.

Minjeong kéo áo cô, tay nàng vẫn còn rất run, vai cô đang chảy máu, nàng phải đưa cô đến bệnh viện...

- Chúng...chúng ta về nhà...đi về nhà đi....

- Jimin vẫn chưa giải quyết xong.

- Jimin đang chảy máu kìa, có gì...mai hãy nói. Jimin....theo em đến bệnh viện đi. Có được không?

Nàng run rẩy đưa tay vịn chặt vết thương lại. Đôi mắt nài nỉ nhìn cô, khóe mắt chợt ngấn nước. Nhìn bộ dạng nàng như vậy cô cũng không nỡ, dù sao nàng vẫn còn sợ, không nên để nàng ở đây.

- Được, chúng ta đi về.

Jimin đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng nói. Jimin quay sang Son ra lệnh.

- Dọn dẹp đống này đi.

Rồi sải bước đi đến nơi đậu xe. Heesung quay lên phía tầng một, chỗ mà lúc nãy hắn đứng, mày đẹp nhíu lại. Xem ra hắn phải dạy dỗ lại kẻ không biết nghe lời đó thôi và tìm cách nói cho appa hắn biết chuyện này mà tìm cách đối phó. Heejin vừa bước vào cổng đã thấy Minjeong cùng người hôm nọ bước ra, trên vai cô ta còn đang chảy máu. Sân trường bỗng huyên náo, vẻ mặt ai cũng đầy lo lắng sợ hãi. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng, đến cả Hiệu trưởng và những giáo viên cũng đang rất sợ hãi....

Vì vai cô bị thương nên nàng đã nhờ ám vệ lái xe dù rằng cô có thể tự lái. Minjeong ngồi phía sau cùng cô, bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy, vai cô đã được cầm máu, nhưng vẫn còn một ít máu chảy ra. Minjeong đưa tay lên lau những giọt máu đỏ tươi, khuôn mặt cũng tái mét. Jimin cầm lấy tay nàng, thanh âm trầm thấp vang lên.

- Tay em dơ hết rồi kìa.

- Xin lỗi Jimin....

Nàng nấc nhẹ, bàn tay siết chặt lấy tay cô, không ngừng run rẩy nói.

- Là tại em, nếu không phải vì em cứ ương bướng đòi đi học thì Jimin....thì Jimin....sẽ không bị thương. Em xin lỗi...xin lỗi Jimin....

- Ngốc quá, không phải lỗi của em.

Jimin xoa đầu nàng, cô mới là người có lỗi, đồng ý cho nàng đi học là một sai lầm lớn nhất trong đời cô. Đã vậy còn khiến nàng sợ hãi.

- Em xin lỗi, em....em...không nên như vậy, em sẽ không cần đi học nữa, vai Jimin...phải làm sao đây....

Tiếng nói bị đứt quãng. Nàng bật khóc, cả người run lên, nhìn nàng tự trách bản thân khiến cô rất đau lòng. Jimin vòng tay ôm lấy nàng dịu dàng nói.

- Minjeong đừng khóc, không phải lỗi của em.

Dù cô có nói thế nào thì nàng vẫn cứ khóc nức nở. Nhưng cũng thật may người bị thương là cô không phải nàng. Nhớ lại lúc sáng, do nàng vội vã mà để quên hộp cơm, nên cô đành quay lại trường. Lúc bước vào nhìn thấy đống hỗn loạn đó tất cả ám vệ đang bảo vệ nàng cô đứng giữa, Jimin liền nhíu mày. Khi phát hiện ra tiếng súng, cô đã hốt hoảng lao tới phía Minjeong. Thử nghĩ nếu hôm nay cô không đến kịp chẳng phải cô sẽ mất nàng mãi mãi sao?

Jimin nhẹ nhàng vỗ về nàng, nhưng Minjeong vẫn tự trách bản thân. Bởi vì nàng nghĩ rằng cô đang rất đau, lỗi là do nàng, tại sao cô lại cứ đòi đi học chứ? Ở nhà là được rồi, hằng ngày mang cơm trưa cho cô, buổi chiều chờ cô về, buổi tối cùng cô trò chuyện.

Minjeong không ngừng tự trách bản thân. Jimin lặng yên mà ôm lấy nàng, nàng khóc không ngừng cho đến khi mệt rồi thì thiếp đi. Ám vệ lái xe đến bệnh viện trung tâm y học của Yu Thị thì dừng lại. Hắn chạy xuống mở cửa giúp cô.

- Đưa phu nhân vào phòng VIP.

Jimin bước xuống. Lãnh đạm nói.

- Vâng! Chủ tử, có cần tôi giúp ngài...

- Không cần, ta tự vào.

- Vâng.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro