Chap 39
Bữa trưa tại trường SM, Minjeong cùng hai người bạn xuống căntin ăn trưa. Bữa trưa do cô làm rất ngon và đẹp mắt. Nàng không ngờ cô vừa biết nấu ăn lại vừa trang trí đẹp như thế.
- Minjeong, đây là bữa trưa của cậu sao? Là do ai làm vậy? Nhìn thật đẹp mắt.
Heejin ngồi kế bên trầm trồ khen.
- Hihiii....là của chồng mình làm cho mình.
Minjeong híp mắt nói.
- Là vị hôn phu của cậu sao?
Sooah cũng cất tiếng.
Nhìn hộp cơm của Minjeong thật không thể chê vào đâu được. Dù là đơn giản nhưng lại rất đủ chất dinh dưỡng.
- Ừ! chồng mình đã cất công dậy sớm để chuẩn bị cho mình.
- Hai người sống chung sao?
- Cái này...Do apma mình mất nên cả hai về nhà sống chung. Nhưng mà... ..cả...hai..ở khác phòng.
Minjeong vội vã nói...Aiz sao nàng cứ phải nói dối nhiều như thế...Thật mệt mỏi mà...
- Vậy sao? Nè, mau ăn thôi, nếu không sẽ trễ đó.
- Ừ.
Minjeong mỉm cười, nàng đang định gắp miếng thịt bò thơm ngon thì đột nhiên một trái banh bóng rổ từ xa bay tới đập mạnh vào bàn làm cho hộp cơm của nàng bắn lên, rồi đổ xuống đất. Minjeong ngây người nhìn hộp cơm đổ vỡ, Heejin và Sooah cũng giật mình.
- Ây...thật xin lỗi. Tôi không cố ý.
Taeyang tiến đến, áy náy nói.
Minjeong vẫn ngây người, tay vẫm cầm đũa, ánh mắt liếc nhìn hộp cơm. Heejin thấy vậy vội lên tiếng.
- Minjeong...Minjeong à!
- Hộp cơm.....hic....hộp cơm của mình... hộp cơm của Jimin...
Nàng quay sang nhìn Heejin, khuôn mặt như biến sắc.
- Thật xin lỗi, mình không cố ý.
Taeyang cúi đầu rối rít xin lỗi.
Nàng cũng không thèm trả lời, cúi người nhặt hộp cơm lên, cái hộp trống rỗng chỉ còn vương lại vài hột cơm. Nếu như lúc về cô hỏi nàng là có ngon không? Thích món nào nhất? Mùi vị thế nào thì nàng phải trả lời làm sao? Quả thật nàng chỉ muốn bình yên mà đi học thôi, không cần phải có chuyện rắc rối như vậy chứ!?? Minjeong lo lắng, trong lòng bất an vô cùng.
- Minjeong, cậu đừng lo, mình sẽ mua cho cậu hộp cơm khác, nếu không ăn cơm chung với mình cũng được.
Heejin lay người nàng, Minjeong mím môi trả lời.
- Nếu Jimin ấy hỏi, mình...phải trả lời làm sao?
- Để tôi mua cho em phần cơm khác. Sẽ ngon hơn phần cơm kia.
Một giọng nói trầm ấm phát ra.
Heesung đặt lên bàn một phần cơm hải sản rất phong phú và mắc tiền. Minjeong lắc đầu xua tay.
- Không cần.
- Được rồi, chúng ta tính sau, mau sang bàn khác ăn cơm. Kẻo trễ.
Sooah nhìn đồng hồ vội lên tiếng.
Minjeong cùng Heejin đứng dậy đi sang bàn khác. Heesung lại một lần nữa bị nàng từ chối khiến trong lòng càng tức giận, liền kéo ghế ngồi xuống bàn của Minjeong.
- Tại sao em cứ phải từ chối tôi?
- Tôi bị dị ứng.
Minjeong nhàn nhạt trả lời, đưa đũa gắp thức ăn trong phần cơm của Heejin, thà nàng ăn ít còn hơn là phải ăn đồ ăn của Heesung.
- Dị ứng?
- Phải, tôi dị ứng với dưa leo.
- Vậy để tôi đổi phần khác.
Hắn kéo ghế đứng dậy, định quay mặt đi, nhưng nàng lại lên tiếng.
- Không cần, tôi không thích. Tôi ăn chung với Heejin được rồi.
Hắn nhíu mày. Minjeong thật không hiểu nổi, tại sao anh ta lại có thể mặt dày đến vậy? Nàng đã nói không thích rồi mà. Nàng xúc một muỗng cơm thật to, rồi sau đó nhanh chóng nhai nuốt, lại cất tiếng.
- Tôi ăn xong rồi. Cũng no rồi không cần ăn nữa. Heejin, Sooah...mình lên lớp trước.
Dứt câu, Minjeong vội chạy lên tầng hai, để mặc cho mọi người đang nhìn nàng, bàn tán xôn xao. Heesung nhất thời xấu hổ, cơ hồ có chút mạnh bạo bóp nát hộp cơm, tức giận mà quay đi. Heejin đành phải thở dài, Minjeong chỉ mới ăn 1 muỗng nhỏ cơm vậy mà nói là no sao? Chắc lát nữa cô phải mua thêm thức ăn cho bạn học đáng yêu kia thôi.
Sau khi chạy lên tầng hai, nàng ra đứng ở ban công, nơi ấy ít sinh viên qua lại, dựa người vào ban công, chán nãn thở dài. Hộp cơm do Jimin cất công làm cho nàng giờ đã không còn, thấy nàng buồn bã như thế Son từ trong tối bước ra.
- Phu nhân! Phu nhân có cần tôi đi mua thức ăn không?
Nàng ngước mắt nhìn Son, đôi mắt rủ xuống.
- Không cần! Phải rồi, việc lúc nãy, unnie đừng nói cho Jimin biết nhé.
- Chuyện đó...thật xin lỗi phu nhân, nhưng tôi không thể làm vậy. Nếu để cho chủ tử biết được, thuộc hạ sẽ bị giết mất.
- Aiz...
Minjeong thở dài cảm thán, đang trong lúc không biết làm sao thì điện thoại của nàng rung lên, là số của Jimin, nàng hít một hơi thật mạnh, sau đó tươi cười bắt máy.
- Jimin!
- Em đã ăn trưa chưa?
Giọng nói trầm thấp lại có chút dịu dàng vang lên trong điện thoại. Minjeong nghe câu hỏi của cô, do dự một chút rồi trả lời.
- Ưm....em...đang ăn!
- Vậy sao? Có ngon không?
- Rất ngon ! Phải rồi, Jimin à, chiều nay Jimin không cần phải đón em.
- Tại sao?
- Ưm...em...em...à...em định đi mua cho Jimin một ít đồ.
- Mua cho Jimin?
- Vâng!
- Jimin có thể đưa em đi.
- Không được.
Nàng vội hét lên, khiến cho cô hơi ngạc nhiên, trầm mặc một phút, Minjeong vội lên tiếng.
- À...em đi chung với Son unnie, em muốn giữ bí mật...đợi khi em về nhà em sẽ tặng Jimin.
Cũng vì lời nói dối này, lại khiến cô cảm thấy vui vui, trong lòng chợt hạnh phúc, hai bên gò má bỗng chốc ửng đỏ lên. Có vẻ như nàng thật muốn tặng quà cho cô. Jimin nghe vậy khóe miệng vô thức giương lên, thanh âm dịu dàng lại vang lên qua điện thoại.
- Được rồi, vậy nhớ về sớm.
Cúp máy xong, cả người nàng chợt bủn rủn, nàng thở phì phò, ôi trời ạ...Dù nói gì, thì đây cũng là lần đầu nàng nói dối cô... tim nàng đập rất mạnh và loạn xạ. Thấy nàng như vậy, Son chợt lên tiếng.
- Phu Nhân, phu nhân không sao chứ?
- Ưm...không sao! Phải rồi, chiều nay unnie giúp em chặn Lee Heesung lại nhé!
- Vâng.
Minjeong quay người đi ra dãy hành lang dài, để đi vào lớp Ae, Son cũng núp vào bóng tối. Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi, toàn bộ sinh viên khối A ùa vào lớp. Minjeong đang nằm ngủ, bị tiếng ồn làm thức giấc. Nhưng nàng lười biếng mở mắt nên vẫn nằm im cho đến khi một tiếng gọi phát ra.
- Minjeong à.
- Ưm...
Minjeong ưm một tiếng, hai hàng mi giật giật lười nhác mở mắt ra, nàng ngước mắt uể oải nhìn Heejin.
- Cho cậu! Lúc nãy cậu ăn không nhiều, nên mình mua cho cậu cái bánh nè.
- Ưm...cảm ơn cậu.
Nàng híp mắt cười, Heejin ngồi xuống bên cạnh. Tiết học lại bắt đầu, Minjeong quả thật rất đói, lại còn rất buồn ngủ nữa... Nàng luôn mong có thể ngày nào cũng đi học vui vẻ là được, vậy mà hết chuyện này đến chuyện kia xảy ra...Hết một ngày học mệt mỏi, Minjeong vội vã thu dọn sách vở, nhanh chóng đứng dậy, kéo ghế ra.
- Heejin, Sooah mình về trước nhé.
Rất nhanh, cô phóng ra khỏi cửa, ngay cả Lee Heesung cũng không kịp giữ cô lại, Heejin và Sooah cũng đơ người.
- Cậu ấy từng tham gia chạy marathon sao?
Sooah thắc mắc lên tiếng.
- Không biết.
Heejin lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn ra cửa đầy ngạc nhiên.
______________
⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro