Chap 35
•Toà biệt thự phương Tây...: Phòng ngủ của vợ chồng Jimin.
- Ưm...ư...
Minjeong thở hồng hộc, từng tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ đôi môi đỏ mọng ấy. Nàng đưa tay lên che miệng lại, không cho những tiếng kêu la dâm dục ấy phát ra. Jimin không ngừng giày xéo thân dưới của nàng.
- Jimin...em....không thể...ưm...
- Bảo bối, đừng sợ.
Giọng cô khàn đi, cô ôm siết lấy nàng, sau đó lại triền miên hôn nàng để ngăn những tiếng kêu than, van xin của nàng. Bây giờ cô không thể dừng, cô đã lâu không được chạm vào nàng, dục vọng vì thế mà dâng lên không thể kìm chế. Một phần cũng do lúc chiều, cô đã thấy cảnh Heesung kéo tay nàng giữa cổng trường, và những lời trêu ghẹo của những tên vô lại kia khiến cho sự ghen tuông trong cô trỗi dậy.
Jimin điên cuồng chiếm đoạt nàng, nàng là của cô, mãi mãi chỉ thuộc về cô, cô không bao giờ trao nàng hay nhường nhịn cho ai. Vì khi có nàng, thế giới của cô mới thay đổi, khiến cho cô biết được thế nào là yêu và quan tâm bảo vệ một người.
- Ưm...J...Jimin...hộc...ưm...aa
Sau một hồi lâu cực khổ cuối cùng cũng đã kết thúc. Minjeong chịu không được liền ngất đi, Jimin sau đó giúp nàng lau người như lần trước, rồi ôm nàng nằm ngủ. Dù sao cũng đã trễ, đợi một lát nàng tỉnh dậy sẽ ăn tối sau. Vòng tay chắc khoẻ, ôm trọn nàng, Minjeong mê man gọi khẽ tên cô....Khoé môi cô liền giương lên ngày càng cong, ngay cả lúc ngủ nàng cũng gọi tên cô, tức là nàng rất yêu cô ! Cô hôn lên vầng trán trắng nõn của Minjeong, rù rì nói.
- Vợ à, ngủ ngon.
Rồi nằm xuống, say người ngắm nhìn khuôn mặt của nàng lúc ngủ....
______________
Quán Bar Oval, nơi của các đại gia cùng những cô gái chân dài thường lui tới.
Tiếng nhạc xập xình vang dội, những cô gái nhảy trên sàn đầy khiêu gợi, phía dưới bao thân thể đang uốn éo theo điệu nhạc. Phía quầy rượu bên góc phải, xuất hiện một thanh niên mặc chiếc áo sơmi Yanet trắng, không cài ba nút trên, trên cổ đeo chiếc dây chuyền hình răng cưa. Khuôn mặt tuấn tú mập mờ trong ánh đèn led và Laser đầy màu sắc, trên tay cầm ly rượu Wishky, vẻ mặt đang tươi vui nhưng trong tâm lại vô cùng bức bối, tức giận.
- Heesung đại ca, chúng ta ra nhảy đi.
Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong tiếng nhạc ồn ào.
- Bây giờ, không có hứng!
Heesung uống cạn ly rượu, lạnh lùng nói.
- Anh hôm nay sao vậy?
- Bartender! 1 Cocktail Vodka.
Heesung không thèm để ý người con gái bên cạnh, quay sang Bartender, lạnh giọng cất tiếng. Người Bartender nhanh chóng đưa cho hắn ly Vodka. Heesung nhíu mày nhìn ly rượu.
- Em nói xem! Trên đời này anh có từng thua kém ai?
Hắn ôm eo cô gái bên cạnh, mắt sát mặt mà nói. Sumi õng ẹo đưa hai tay ôm cổ hẳn nỉ non đáp.
- Trên đời này, Heesung của em là nhất!
Hắn nhếch môi cười, hung hăng hôn Sumi, giữa tiếng nhạc ồn ào tại quán bar, trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ.....
_______
- Chủ tử, Bae Sumi hiện đang ở quán bar Oval cùng Lee Heesung.
Sanha cúi đầu cung kính nói.
- Chuyện cần làm đã làm chưa?
Thanh âm lãnh lẽo vang lên.
Jimin quay lưng về phía Sanha.
Vừa nãy lúc mới tỉnh dậy, cô đã nhận được thông tin do Sanha gửi, cô liền gọi Sanha đến.
- Thưa, Phó tổng đang tiến hành ạ. Còn Bae Sumi, hôm nay là thời điểm rất tốt để ra tay.
- Được, cứ làm như vậy lui xuống đi.
Sanha cúi đầu sau đó mở cửa bước ra ngoài. Jimin đưa tay nhấn nút call trên bàn phím điện thoại bàn. Lãnh đạm nói.
- Dọn cơm ra.
Sau đó sải bước đi vào phòng ngủ của hai người. Cô bước đến bên giường, bàn tay cưng chiều vuốt mặt nàng, rù rì.
- Minjeong, dậy ăn tối nào.
Minh vẫn mặc kệ, nàng kéo chăn kín đầu, sau đó lại im lặng ngủ tiếp. Jimin nhìn cô vợ nhỏ, khóe miệng vô thức cong lên. Cô dùng sức kéo lớp chăn bông ra, nâng người cô dậy, ghé sát tai Minjeong mà thổi khí.
- Em muốn Jimin giúp em mặc đồ sao?
Tuy là đang ngủ, nhưng nghe câu nói nửa đùa nửa thật của coi khiến nàng bừng tỉnh. Đôi mắt to tròn mọng nước nhìn cô. Chỉ chờ nàng mở mắt ra, là cô lại hôn nàng. Một tay giữ chặt chăn lông, một tay liên tục đẩy coi ra, Minjeong chỉ còn biết vùng vẫy chứ không để chạy khỏi cô. Rốt cuộc thì cô cũng buông nàng ra, nàng giương mắt nhìn cô, lắp bắp nói
- Em...em...cần thay đồ...mau...Jimin mau ra ngoài đi.
- Không cần, em cứ tự nhiên.
Cô tỉnh bơ đáp, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
- Jimin điên rồi sao?
- Chúng ta là vợ chồng, cần gì em phải ngại?
Ngưng lại một chút, Jimin tiến gần nàng, khuôn mặt tà mị khác thường, tiếp tục cất tiếng.
- Bà xã, chỗ to, chỗ nhỏ Jimin cũng đã thấy, toàn thân cao thấp của em Jimin đều đã chạm vào. Vậy mà em còn xấu hổ sao?
Minjeong trố mắt nhìn cô, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng như quả cà chua chín, những lời như vậy mà cô có thể nói ra sao ? Còn nói với bộ mặt rất thản nhiên. Nàng mím môi, trừng mắt nhìn cô.
- Jimin mau ra ngoài...nếu không...nếu không...
- Nếu không sẽ như thế nào?
- Em sẽ không nói chuyện với Jimin nữa. Và em sẽ không cho Jimin ngủ chung.
Minjeong kiên quyết nói.
Nàng đe dọa cô?? Lần đầu tiên nàng dám đe dọa cô. Tim nàng đập thình thịch ngày càng mạnh. Jimin híp mắt nhìn nàng. Bảo bối của cô hôm nay lại dám lớn tiếng hù dọa cô sao? Thật thú vị...
- Em dám sao?
- Ư...ưm. Phải!
- Vậy nếu như....Jimin vẫn không ra ngoài thì tối nay em nghĩ...em có thể không cho Jimin ngủ chung giường được không?
Vừa nói, cô vừa nhích lại gần, Minjeong từ từ lùi ra sau. Nàng hít một hơi, đôi mắt ngấn lệ, nhăn mặt nói.
- Yu Jimin...Ji... Jimin ăn hiếp em!
- Có sao?
Cô cười tà, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên. Nhu tình nói.
- Chính là như vậy.
- Haha...không cần phải khóc. Ngoan ngoãn thay đồ. Jimin xuống dưới chờ em.
Dứt lời, cô bước xuống giường, đưa tay mở cửa bước ra ngoài, Minjeong ấm ức nhìn theo bóng lưng cô, nàng cầm gối quăng mạnh vào cánh cửa và....
*Cạch....
- Minjeong...em...
*Bốp...
Minjeong sững người.......
Cái gối...cái gối đập thẳng vào mặt cô. Nàng sợ hãi...run rẩy hỏi.
- Ji... Jimin...có...Jimin có sao?
Jimin trầm mặc nhìn nàng, Minjeong sợ đến nỗi ngay cả thở cũng không dám. Chính là lúc cô mở cửa quay lại thì từ xa nguyên cái gối màu trắng bay thẳng vào mặt cô. Jimin hiện tại không biết nên nói gì. Nên chỉ đứng lặng người chờ xem hành động của nàng.
- Em không cố ý! Jimin à..
Minjeong lên tiếng, nàng không thể chịu sự im lặng này được nên đành phải lên tiếng trước.
- Em...chỉ là em định....
Cô vẫn im lặng không trả lời, nàng cắn môi dưới. Nàng tự nghĩ lần này cô giận thật rồi....nàng không cố ý mà. Đôi mắt nàng lại ngấn nước...
- Xuống dưới ăn cơm.
Cô ngắn gọn nói, sau đó đóng cửa lại. Minjeong mím môi. Nàng lững thững bước xuống giường, lựa bộ quần áo mặc trong nhà để mặc. Sau đó đi xuống dưới sảnh. Jimin lúc này đang suy tư, ngay cả khi nàng xuất hiện cô cũng không nhận ra. Minjeong lí nhí nói.
- Jimin...ăn cơm.
Jimin vẫn im lặng. Nàng đành cúi đầu lẳng lặng ăn cơm. Không phải là cô đang giận chỉ là cô đang suy nghĩ xem... nhân cơ hội này mà bắt nạt nàng !? Dù sao trước giờ toàn là nàng giận cô, chứ cô chưa từng giận nàng, cô muốn biết nàng sẽ làm gì khi cô giận. Nghĩ đến đó, trong lòng Jimin lại muốn nhảy cẫng lên. Ngoài mặt vẫn lạnh lùng như thế nhưng trong lòng cô lại đang rất rộn ràng. Cũng chính vì vẻ bề ngoài lạnh lùng như thế nên khiến cho Minjeong ăn không ngon, lo lắng, buồn bã suốt buổi tối. Quản gia đứng nhìn không khí im lặng khác thường cũng nghĩ là hai người đang giận nhau. Aiz...tài diễn kịch của Jimin thật là giỏi.
Buổi tối sau khi ăn xong Jimin đi vào thư phòng xem xét giấy tờ của công ty, để mặc cho nàng ngồi ở dưới sảnh buồn thiu ăn bánh Mochi. Nàng đã đưa cho quản gia ba cái, cho Tiểu Hổ hai cái, còn lại 5 cái là của nàng và cô nhưng bây giờ chỉ có mình nàng. Minjeong cắn chặt môi dưới, nàng cúi đầu ngậm bánh. Đến khi không thể chịu được, nàng đi lên thư phòng đứng ở ngoài gõ cửa.
- Jimin...là em..
- Jimin bận.
Hai chữ ngắn gọn và lạnh lùng vang lên. Minjeong buồn bã bỏ vào phòng. Thấy cảnh tượng ấy, quản gia không khỏi tội nghiệp cho vị phu nhân nhỏ. Ông đành thở dài, đem đĩa bánh cất vào trong bếp.
Minjeong ngồi khóc ở trong phòng, nàng không bật đèn, cả căn phòng chỉ có ánh sáng mập mờ từ cửa sổ sát đất. Đây là lần đầu tiên coi giận nàng, thì ra lúc cô giận, cô lạnh lùng đến như thế. Jimin ngồi trên bàn đọc sách ở thư phòng thong thả kí tên vào xấp văn kiện. Trong lòng thích thú vô cùng nhưng cô không hề hay biết bên phòng ngủ, nàng đang nức nở khóc. Cô còn dự định là tối nay sẽ ngủ ở phòng khách. Minjeong chờ cô đến gần khuya cũng không thấy cô quay về phòng nghĩ là cô đã ngủ ở phòng khách. Lúc nãy nàng còn đòi là sẽ không cho cô ngủ chung, bây giờ thì thành như vậy rồi. Minjeong òa khóc, nàng tự hỏi phải làm sao cô mới hết giận đây!???
Khóc được lúc lâu nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Vì rất khó ngủ khi không được nằm trong vòng tay ấm của cô, nhưng cô vẫn đang cố gắng. Còn cái người đang ở trong phòng khách cũng không được yên giấc, vì không được ôm nàng nên cảm thấy khó chịu. Nhưng Jimin tự nhủ rằng vì việc chọc ghẹo nàng nên đành phải "nhịn" ôm nàng hôm nay vậy.....
_______________
⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro