Chap 31
Minjeong đứng chờ ở phòng giáo vụ. Một giáo viên nữ bước lại , trên môi nở nụ cười thân thiện
- Em là Kim Minjeong?
- Vâng!
Nàng e dè gật đầu.
- Cô họ Choi! Cứ gọi là Choi lão sư* ! Theo cô vào lớp.
*Choi lão sư = giáo viên Choi
- Vâng!
Minjeong đeo cặp kính tròn màu vàng kim, nàng vuốt mái phủ xuống, cột tóc gọn hai bên, theo Choi lão sư vào lớp.
Dù sao nàng cũng không thích bị nhòm ngó quá nhiều, làm như vậy sẽ tốt hơn. Đi dọc hành lang, có nhiều ánh mắt ngước nhìn Minjeong, không phải do nàng xinh đẹp mà là do nàng hơi kì dị.
- Nè, nhìn thử xem, cô gái đi theo chủ nhiệm lớp Ae ấy, sao lại quái dị đến vậy.
Một lời châm chọc mỉa mai dành cho Minjeong.
- Ây...có cần phải đeo cặp kính to đến thế không?
Một tiếng cười vang lên.
- Haha...thật là quê mùa quá đi, chỉ được cái mái tóc dài thôi!
Từ từ càng có thêm nhiều người bàn tán xôn xao, nhưng Minjeong không quan tâm, vẫn rất háo hức đi bên cạnh Choi lão sư đến lớp học.
Nàng học khối A lớp Ae - Là lớp dành cho những sinh viên ưu tú thi ngành Kinh tế - Hoặc là Quản trị - Kinh doanh.
Choi lão sư dẫn nàng vào lớp, đứng trước bục giảng, mọi người trong lớp học đều nhìn nàng, có những lời châm chọc, mỉa mai...
- Đây là em Kim Minjeong! Là học sinh mới của lớp chúng ta.
- Chào mọi người!
Minjeong cúi đầu chào.
- Em muốn ngồi chỗ nào?
Minjeong nhìn xung quanh, nàng đang không biết ngồi chỗ nào thì một tiếng hét vang lên
- Học sinh mới ngồi ở đây này.
Tiếng của môt ngươì con trai từ phía cuối lớp vang lên, bên cạnh còn đang ôm eo cô gái khác.
Minjeong nghĩ đó là một lời trêu chọc từ phía cậu ta nên không thèm để ý. Lại một giọng nói phá ra
- Bạn học Kim...mau xuống đây.
Đó là một cô gái tóc dài xinh đẹp, thấy mừng vì có chỗ ngồi, Minjeong vội bước xuống dưới ngồi vào ghế trong bàn thứ tư.
- Được rồi chúng ta bắt đầu bài học.
- Chào bạn, mình là Heejin!
Cô gái tên Heejin niềm nở bắt chuyện với nàng. Nàng cũng lịch sự trả lời.
- Mình là Minjeong.
- Tên của cậu thật đẹp
- Cảm ơn cậu.
Nàng cười tươi.
Đây là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ lễ và là ngày đầu nàng bước vào học viện SM, thay vì ngồi chăm chú nghe giảng thì nàng lại ngồi nói chuyện với Heejin. Nàng cũng muốn nghe giảng lắm nhưng cô bạn này lại cứ thao thao bất tuyệt nói không ngừng. Nàng cũng không cảm thấy khó chịu vì những câu chuyện do cô ấy kể khá thú vị. Nàng thật không ngờ mình lại quen bạn sớm như thế.
Sau tiết học này là giờ nghĩ trưa, khác với cấp ba, sinh viên học một tiết kéo dài từ 1 tiếng rưỡi đến hai tiếng. Và chỉ học 4 tiếng một ngày. Minjeong cùng Heejin đi xuống căn tin để ăn trưa. Lúc chọn phần ăn, điện thoại nàng chợt reo lên, nàng chạy ra chỗ khác để nghe điện thoại.
- Em nghe.
- Đã nghĩ trưa rồi sao?
Jimin dịu dàng nói.
- Vâng! Em đang chuẩn bị ăn trưa.
- Em hãy dùng thẻ sinh viên lúc sáng Jimin đưa nhé.
- Ưm...em biết rồi.
- Vậy, em ăn trưa đi. Ăn nhiều vào biết không!
- Vâng!
Jimin cúp máy, nàng lấy thẻ sinh viên ra đi lại mua đồ ăn. Nàng chọn phần cơm gà phi lê, rồi đưa thẻ sinh viên ra. Nhân viên căn tin thấy thẻ của nàng có chút ngỡ ngàng sau đó nhanh chóng lấy một phần cơm khác đưa cho nàng.
- Đây là phần ăn Yu tiên sinh chuẩn bị cho cô.
- Vậy sao?
Nàng đưa tay cầm phần cơm, thì ra cô đã chuẩn bị trước cho nàng. Bên trong toàn là những món nàng thích. Trong lòng nàng cảm thấy vui vô cùng. Minjeong bước lại chiếc bàn Heejin đang ngồi, đặt phầm cơm lên bàn bắt đầu ăn.
- Chà, toàn đồ ăn ngon không ha.
Heejin cười trêu ghẹo.
- Hộp cơm của cậu cũng vậy mà.
- Là do umma mình làm đó. Bà nấu ăn rất ngon.
Cô nở nụ cười hạnh phúc, khiến cho Minjeong có chút buồn buồn.
- Mà nè, umma cậu không làm cơm cho cậu sao?
Nghe câu hỏi của Heejin, nàng chợt sững người. Đôi mắt chùn xuống, đành phải cười gượng mà trả lời.
- Umma mình mất rồi....
- Thật xin lỗi Minjeong! Mình không cố ý!
- Haha...không sao, chúng ta mau ăn thôi.
lại tiếp tục ăn. Nàng gắp cho Heejin miếng thịt vui vẻ nói.
- Cho cậu.
- Cảm ơn!
Ăn cơm trưa xong Minjeong cùng Heejin đi về lớp, lúc đi lên cầu thang cô vô tình đụng phải người con trai khác, chút xíu nữa là ngã người về phía sau.
- Thật...xin lỗi.
Nàng vội vã xin lỗi.
Người nam sinh kia buông cô gái đang ôm ra, đưa tay kéo mắt kính của cô, đeo thử, tặc lưỡi lên tiếng.
- Mỹ nhân, cậu không cận đeo kính làm gì?
Minjeong đưa tay che mặt, nàng hét lên.
- Mau trả kính cho tôi, cậu làm gì vậy?
- Tại sao? Tôi không thích. Rõ ràng cậu rất xinh đẹp mà? Cần gì phải hóa trang lập dị như vậy?
Anh đưa tay nâng cằm nàng lên, tươi cười.
- Đồ đáng ghét.
Kèm theo lời nói đó là cái đạp chân của nàng.
- Ah!
Minjeong giật lấy cái kính rồi chạy vèo lên lớp để mặc cho ai đó hậm hực.
- Heesung oppa, oppa không sao chứ? Con nhỏ đó...
Sumi tức giận nói.
- Để em xử nó giúp anh.
- Đừng nhiều chuyện!
Heesung lạnh nhạt nói.
Sumi nhíu mày nhìn anh. Tại sao anh lại có thể bỏ qua dễ dàng vậy chứ? Nếu là thường ngày anh đã thẳng tay cho một trận rồi...Sự ghen tức trong lòng của Sumi không ngừng tăng lên.
- Mau đi thôi!
- Ừm.
Sumi lại khoác tay Heesung đi dọc hành lang.
Lúc này ở trong lớp Ae, Heejin không khỏi lo lắng.
- Minjeong, cậu có biết cậu vừa đạp chân ai không?
- Mình không cần biết, thật là một tên đáng ghét.
- Trời ạ, đó chính là Lee Heesung hay còn gọi là Hessung. Là thiếu gia tập đoàn tài chính Lee Thị, được xếp trong top mười tập đoàn lớn mạnh tại Hàn Quốc đó. Anh ta khá lăng nhăng, lại ham vui. Còn nữa, một khi đã tức giận thì ngay cả nữ nhi anh ta cũng đánh. Nhưng được cái là đẹp trai, học giỏi, nhà giàu nữa...
Heejin thao thao bất tuyệt nói.
Minjeong nhìn người bằng hữu mới quen kia, đẹp trai sao? Nếu nói là đẹp trai thì làm sao sánh bằng với Jimin nhà nàng? Jimin vừa "đẹp trai" tài giỏi. Ngoài mặt lạnh lùng thế thôi chứ thật ra rất dịu dàng. Còn về nhà giàu ư? Nàng không biết Jimin của nàng giàu tới cỡ nào nhưng mà tên kia so với chồng nàng thì chắc có lẽ vẫn thua xa. Chồng nàng là nhất mà.
- Mình không thích cậu ta!
- Hả? À...hay là vị Yu tiên sinh gì đó?
Heejin cười nham hiểm nói. Hai gò mà của cô chợt ửng đỏ. Nàng dễ bị nhìn thấu đến thế sao???
- Không...không phải mà.
- Hahaa...được rồi, không chọc cậu nữa.
*Rầm...
Tiếng đập bàn phát ra. Khiến cho Minjeong cùng Heejin giật mình.
- Kim Minjeong! Mày thật to gan dám đạp chân của Heesung oppa sao?
Giọng của Sumi lanh lảnh. Đi cùng còn có một số nữ nhân khác nhìn mặt khá hung dữ.
- Tại cậu ta ngang ngược trước.
Minjeong bình tĩnh trả lời.
- Mày còn dám nói sao? Thứ nhà quê như mày còn bày đặt làm giá hả.
Sumi nắm cổ áo cô kéo dậy, Son thấy vậy có ý muốn chạy ra nhưng nàng lại lắc đầu không cho phép.
- Nè, mấy người làm gì vậy?
Heejin tức giận hất tay Sumi ra.
- Không phải chuyện của mày. Tránh ra.
- Heejin à, mình không sao, cậu đừng lo.
Minjeong kéo cô lùi ra sau, nàng không muốn vì cô mà Heejin gặp rắc rối.
- Cậu tránh ra. Để mình nói chuyện với tụi nó!
Heejin gạt nhẹ nàng sang một bên.
- Muốn gây sự sao? Vậy thì lão nương đây tiếp.
- Mày còn lớn giọng hả?
Người đi cùng tên Sumi lớn giọng hét.
- Thì sao?
Heejin dơ nắm đấm lên, bọn Sumi hơi sợ vì dù sao họ cũng biết cô đã từng học Karate.
- Heejin, đừng!
Minjeong can ngăn, Sumi thấy vậy liền ra hiệu cho những người đi cùng ra tay. Mọi người trong lớp cũng chẳng dám hó hé, chỉ biết đứng nhìn.
- Minjeong, mày chỉ là một con nhỏ xấu xí, đừng có chảnh chọe nghe rõ chưa?
Sumi hung hăng đẩy nàng, khiến thân hình bé nhỏ ngã nhào xuống đất, mắt kính bị văng, bể thành từng mảnh, trán của nàng đập vào thành bàn khiến một dòng máu đỏ chảy xuống. Cô ả ngồi xổm nắm lấy cổ áo nàng định đưa tay đánh.
- Minjeong!
Heejin hốt hoảng gọi.
Từ phía cửa xuất hiện ba người mặc đồ đen chạy vào. Trong ba người có 1 phụ nữ hai đàn ông. Son kéo Sumi ném qua một bên làm cho cô ả văng ra rồi rớt xuống sàn, sau đó vội đỡ nàng.
- Phu nhân!
- Ưm....không....không sao
Minjeong thều thào nói, nàng ngước mắt lên. Mọi ánh mắt đều ngỡ ngàng, cô gái trước mắt họ xinh đẹp hệt thiên sứ. Đôi mắt to tròn lấp lánh, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi anh đào, khi tháo chiếc kính ra, khuôn mặt trắng nộn, đẹp rạng ngời hiện ra.
- Các người có biết mình làm đang làm gì không?
Một ám vệ trừng mắt nhìn bọn Sumi, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết chết người khác làm cho họ phải sợ đến phát run.
- Trán của phu nhân chảy máu rồi.
Son bàng hoàng, đỡ nàng đứng dậy. Sau đó nhanh chóng đưa nàng đến phòng y tế, hai ám vệ còn lại cũng đi theo.
Heejin ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng Minjeong. Nàng thật sự rất muốn biết, Minjeong rốt cuộc có thân phận thật sự như thế nào?
_____________
⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro