Chap 3
Ở đây giống như một thế giới thu nhỏ vậy, những thứ xa hoa, quý giá đều có, sân golf, hồ bơi, vườn cây,.... Nhà cô rất rộng, nên đi mãi cũng mỏi chân, nên nàng đi vào sảnh xem tivi. Thoáng chốc đã trưa, trưa hôm nay Yu Jimin phá lệ về nhà ăn cơm để có thể nhìn mặt nàng. Vừa bước vào cửa cô đã lên tiếng châm chọc :
- Xem ra, em thật rãnh rỗi.
Nghe tiếng nói, theo phản xạ nàng quay sang phía có giọng nói liền kinh hãi định bỏ chạy.
- Nếu em dám chạy tôi sẽ thả hổ cắn em.
Đoán trước cô sẽ bỏ chạy nên cậu lên tiếng.
- Hổ... cô giỡn với tôi sao. Ai lại nuôi hổ trong nhà chứ!?
Minjeong nghi hoặc hỏi. Làm như nàng là con nít không bằng. Lại uy hiếp nàng bằng cách đó.
- Đi theo tôi.
Jimin kéo tay nàng đi lên lầu, đưa tay mở cửa phòng cô ra, huýt sáo một cái.
Từ trong phòng cô một cặp mắt sáng rực màu vàng từ từ hiện lên, dần dần từ trong bóng tối một con Bạch hổ xuất hiện, thân hình nó cao lớn, cặp răng nanh dài bén nhọn, bộ móng vuốt sắc bén, chậm rãi đi ra.
Mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, đôi chân tê cứng không thể nhúc nhích được, miệng cô mấp máy, toàn thân Minjeong run rẩy, sau một phút định hình cô đã ngất xỉu.
Jimin nhìn nàng ngất vì sợ hãi, khuôn mặt lộ rõ sự thích thú, liền bật cười. Sau đó bế nàng đi vào phòng cậu
Người hầu cùng quản gia trong nhà nhất thời ngỡ ngàng khi thấy cô chủ của họ thường ngày mặt lạnh như tiền, ngay cả nói chuyện cũng rất kiệm lời chứ huống hồ chi là cười tươi như vậy. Thật là một chuyện hiếm thấy. Nhìn nàng đang nằm say "ngủ", cô lại bật cười, Jimin đưa tay vuốt đầu con Bạch Hổ, mắt thì vẫn chăm chú nhìn nữ nhân kia. Khuôn mặt đầy thích thú cất tiếng.
- Nè Tiểu hổ, mi nói xem, có phải là rất đáng yêu đúng không!?
Bạch Hổ chỉ dụi cái đầu vào tay cô như đồng tình với câu nói đó vậy. Khoảng mấy phút sau Minjeong tỉnh dậy, khi mở mắt ra, điều đầu tiên nàng thấy là khuôn mặt lạnh như tiền của Jimin, và bên cạnh là một con bạch hổ. Khuôn mặt nàng lần nữa lại tái nhợt.
- Có hổ!? Tại sao lại có hổ trong nhà...
Nàng run rẩy ngồi dậy.
- Thú cưng của tôi.
Một câu nói ngắn gọn được đáp trả lại cho thắc mắc của nàng.
- Hổ? thú cưng?
Mắt chữ A miệng chữ O, nàng hỏi.
- Phải.
Cô nhếch mép cười
- Yên tâm, thú cưng của tôi ăn chay, với lại tôi nuôi nó từ nhỏ, cũng huấn luyện nó rồi. Không cắn người bừa bãi đâu.
- Ăn chay!?
Minjeong thắc mắc, cọp mà cũng ăn chay sao!?
- Phải, trừ rau củ ra thì nó không ăn.
- Vậy ăn chay kiểu gì chứ, cô đùa tôi sao!?
Tuy vẫn còn sợ nhưng nàng vẫn gân cổ lên hét.
- Đối với loài hổ, ăn chay...tức là không ăn thịt người...
Cô nhàn nhã trả lời.
- Vậy...vậy sao...!
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hình như cô rất thích trêu chọc nàng, đến khi nào nàng khóc mới chịu dừng nên cô lại mở miệng nói tiếp
- Trừ phi tôi cho phép!
Rầm...trong đầu nàng bây giờ như bị một tảng đá mấy chục tấn đè vậy. Cô có phải người không vậy. Người ta nuôi chó, nuôi mèo còn cô thì nuôi hổ....không lẽ cô là Dã thú.
- Cô.... có phải người không vậy !?
Vừa nói dứt câu, nàng liền lấy tay bụm miệng, tự biết là không nên nói vậy, nàng chỉ buột miệng thôi mà, chắc không chết đâu.
- Chưa một ai nói tôi là con người.
Đôi mắt cô trầm xuống, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình thản.
Trước giờ, thật sự chưa ai nói cô là con người vì Jimin lãnh khốc, làm việc rất tàn nhẫn, 1 khi đã giết người thì cô sẽ không để bất kì ai sống sót. Người người gọi cô là Hung Thần cũng vì lí do đó.
Minjeong chăm chú nhìn cô, nàng tự nghĩ có phải cô cũng rất cô đơn!?
- Em không muốn ăn trưa sao!?
Jimin cau mày nhìn nàng.
- Muốn chứ.
Minjeong lùi lại phía sau để bước xuống giừơng, vì nàng không giám nhìn con Bạch Hổ to lớn kia đâu. Nhìn thấy hành động đó của nàng, Jimin nhếch miệng cười. Sau đó cũng đứng dậy
- Đi thôi Tiểu Hổ.
Hiểu lời chủ, con Bạch Hổ đi theo sau, còn nàng thì lo sợ đi từ từ sau con Bạch Hổ, miệng lẩm bẩm.
- Tiểu Hổ sao!? Đại Đại Hổ mới đúng.
Dù nàng nói rất nhỏ nhưng từng chữ đều lọt vào tai của Jimin. Càng lúc cô càng thấy Minjeong này rất thú vị. Trên bàn phòng ăn đã được dọn sẵn, ngồi xuống bàn ăn, Jimin phất tay ra lệnh gọi người lui xuống, trong phòng ăn chỉ còn nàng, cô và Tiểu Hổ.
Minjeong ngậm đôi đũa nhìn cô đăm đăm, không chớp mắt, cô cũng chẳng quan tâm vẫn nhàn nhã ăn cơm.
- Nè.
Cuối cùng nàng cũng lên tiếng.
- Cho tôi gọi điện thoại đi. Ba mẹ tôi chắc đang lo lắng.
- Không cần. Kim gia cũng biết rồi. Sáng nay tôi đã phái người sang đó lấy đồ của em.
Jimin buông đũa xuống, nhàn nhạt trả lời.
- Vậy sao, họ...
Minjeong ấp úng nói.
- Em bị bán cho tôi rồi. Họ cũng không quan tâm đâu. Hừm...bây giờ thứ họ quan tâm...
Cô chống cằm vẻ mặt có chút khinh miệt, đang chăm chú nhìn cô gái trước mặt, tay cầm đũa, nhưng mặt thì lại cúi xuống, Jimin cười nửa miệng, nhấn mạnh từng chữ vừa phát ra
- Đó chính là tiền và công ty của họ. EM BỊ BỎ RƠI RỒI.
- Em bị bỏ rơi rồi.
Câu nói lập lại trong đầu nàng.
*Cạch, Keng*
Tay nàng không còn sức, chiếc đũa đang cầm trên tay bị rơi xuống đất. Nàng cắn chặt môi, đôi mắt rũ xuống, Minjeong im lặng, đầu vẫn cúi xuống, Jimin đôi mắt vẫn đặt trên người nàng, một phút cũng không có phản ứng gì. Điều cô đang trông chờ đó chính là phản ứng của nàng, hoảng loạn, sợ hãi, tức giận hay là sẽ khóc.
- Em không muốn ăn cơm sao?
Jimin cười châm chọc.
Minjeong đáng thương lắc đầu. Khóe mắt nàng bắt đầu ngấn nước, từng giọt nước bắt đầu rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn đang đan chặt vào nhau .
Minjeong run rẩy cắn chặt môi nàng vẫn đang cố gắng kìm nước mắt dù nó đang không nghe lời cứ chảy xuống. Jimin đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh Minjeong ngồi xuống, như ý cô muốn, nàng đã khóc, dù vậy trong lòng Jimin có chút không vui nhưng sự nhễu cợt mà cô muốn nàng nếm thử vẫn còn.
- Ngước mặt lên.
Jimin lười biếng đưa tay chống cằm, giọng điệu ra lệnh.
Minjeong lắc nhẹ đầu, nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Yu Jimin cau mày, giọng của cô chùn xuống, trong tiếng nói hiện rõ sự không vui và có chút tức giận.
- Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai, Kim Minjeong! Ngẩng mặt lên.
Kim Minjeong sợ hãi ngẩng mặt lên nhưng không nìn cô mà nhìn đi đâu đó, đôi bàn tay nhỏ xinh vội vàng lau nước mắt.
- Nói xem. Bây giờ em thấy thế nào?
Jimin nhếch mép cười châm chọc.
- Tôi...đã làm gì sai!?
Giọng nàng run rẩy, chữ được chữ mất.
- Hình như là không có.
Jimin vẫn chưa muốn buông tha cho nàng, tiếp tục chế giễu.
- Sao họ lại bỏ rơi tôi.
- Vì em là con rối của họ.
Minjeong giương mắt nhìn cô.
Đôi mắt đầy sợ hãi, đầy buồn bã. Tiếp tục lau khóe mắt nàng cười khổ. Sau đó nàng đứng dậy bỏ đi vào phòng. Cô thì vẫn ngồi đó cười thích thú, miệng lẩm bẩm :
- Xem ra, em sẽ bị tôi bắt nạt dài dài rồi.
Rồi cũng đứng dậy bước lên lầu, Tiểu hổ thấy chủ nhân bỏ đi, cũng đứng dậy đi theo.... Trong phòng của Minjeong bây giờ đang vang lên tiếng nức
- Em bị bỏ rơi rồi.
- Vì em là con rối của họ.
Từng lời mà Yu Jimin nói cứ văng vẳng trong đầu nàng. Nàng tự hỏi rốt cuộc thì nàng đã làm gì sai!? Tại sao...
_____________
⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro