Chap 27
Sáng hôm sau, Minjeong tỉnh dậy rất sớm, hôm nay là 24, là lễ giáng sinh. Nàng háo hức vô cùng. Minjeong vui vẻ bước xuống sảnh, nàng ngó qua ngó lại tìm bóng dáng cô.
- Bác quản gia, Jimin đi làm rồi sao?
Nàng chạy tới chỗ quản gia, mở miệng hỏi.
- Vâng, thưa phu nhân!
Quản gia cung kính trả lời.
- Vậy sao?
Mới có 6h mà Jimin đã đi làm sao?
Uổng công nàng cố gắng dậy sớm để được ăn sáng cùng cô...
- Phu nhân, Cô chủ sai tôi nhắn với cô, hôm nay ngài ấy sẽ về sớm nên phải đến công ty sớm để giải quyết việc.
Quản gia thấy nàng ủ rủ bèn nói.
Minjeong nghe vậy, tâm tình liền vui hẳn. Nàng bước vào phòng ăn bắt đầu ăn sáng. Trong đầu nàng đang có một suy nghĩ, vì vậy nàng ăn sáng rất nhanh.
- Bác đầu bếp, giúp cháu làm ít bánh quy nhé.
- Vâng, nhưng nguyên liệu làm bánh còn rất ít, cô chờ tôi đi mua nhé.
Đầu bếp cười vui vẻ trả lời.
- Không cần để cháu tự đi mua cho.
- Ấy, sao có thể!
- Không sao, dù sao cháu cũng cần mua ít đồ.
- Vậy...cô nên nói với quản gia để ông ấy sai người đi cùng cô.
- Vâng!
Minjeong tươi tắn nói, nàng đứng dậy chạy ra ngoài sảnh.
- Bác quản gia, cháu muốn đi ra ngoài mua đồ.
- Vâng, để tôi sai ám vệ đi theo cô.
Quản gia đi ra ngoài sân nói gì đó với một ám vệ nữ sau đó đi vào
- Phu nhân, đây là Son, cô ấy sẽ là ám vệ riêng của cô.
- Chào phu nhân!
Người ám vệ nữ tên Son cúi đầu chào.
Cô gái này tầm cỡ 23, 24 tuổi, mái tóc dài ngang vai màu hạt dẻ, cặp mắt màu đen sắc bén, nói chung là ngũ quan tinh tế, cô gái ấy mặc bộ ple đen, áo sơmi trắng thẳng tắp. Minjeong thân thiện cười tươi nói
- Chào unnie, em là Minjeong.
- Ấy, không cần phải gọi tôi là unnie.
- Ưm...không sao, không sao. Chúng ta đi mua đồ thôi nếu không sẽ không kịp mất.
Nàng mặc cái áo khoác lông cừu to bự nhìn rất ấm áp. Nhìn nàng vô cùng đáng yêu cứ như là thiên sứ nhỏ vậy. Son đi theo sau.
- Phu nhân, phu nhân muốn đi đâu?
Mark là tài xế lái xe trẻ của Yu gia, anh cung kính hỏi.
- Chở tôi đến cửa hàng bán nguyên liệu làm bánh Domi nhé.
- Vâng.
Mark gật đầu, sau đó lái xe ra khỏi cổng tòa biệt thư phương Tây nguy nga. Thật ra tiệm bán nguyên liệu làm bánh ấy là do nàng đọc trên tạp trí thấy ở đó có nhiều nguyên liệu, khuôn bánh nhìn rất đẹp nên nàng quyết định đến đó.
Chiếc xe Porshe sang trọng dừng trước một cửa tiệm nhìn hơi cổ một chút, trước cửa tiệm treo ngay ngắn tấm bảng bằng gỗ với dòng chữ "Domi". Minjeong bước xuống xe, đi vào, cánh cửa màu trắng được đẩy vào chiếc chuông kêu "ding...dong" phát ra.
Trong đây được sơn bằng một màu hồng hồng trang nhã, ngọt ngào, mùi thơm của những chiếc bánh thoang thoảng khắp nơi. Những vật dụng làm bánh chất ở trên một kệ bằng kim loại cao ngất ngưởng, nguyên liệu thì được trưng bày ở tủ kính, ở đây còn có tủ bán bánh, sâu bên lớp kính kia là những chiếc bánh với hình thù khác nhau, nhỏ nhắn, dễ thương...
- Quý khách muốn mua gì ạ??
Một tiếng nói ấm áp phát ra từ đằng sau Minjeong và Son, nàng quay người lại, người vừa nói là một người phụ nữ trung niên, trên trán thoắt hiện vài nếp nhăn nhưng vẫn giữ được nét đẹp của một người phụ nữ trung niên. Minjeong mỉm cười, lễ phép nói.
- Cháu muốn tìm nguyên liệu để làm bánh cookie cho lễ giáng sinh vào tối hôm nay.
- Vậy thì mời quý khách đi sang đây, đây là những nguyên liệu vừa rẻ lại rất ngon.
Người phụ nữ đi đến bên tủ kính trưng bày những nguyên liệu làm bánh, cầm một gói bột lên đưa cho nàng.
- Thật sao? Ưm...lấy cho cháu 3 bịch nhé. Thêm một ít bột chocolate và bột trà xanh.
- Được! Cô có muốn lấy thêm khuôn bánh không?
- Vâng! Cô lấy cho cháu khuôn bánh hình ngôi sao, hình vuông...ưm...hình người nữa!
Nàng đưa ngón tay ra đếm, sau đó tươi tắn nói.
- Được, cô chờ chút nhé, tôi sẽ lấy cho cô. Phiền cô ngồi ở đây chờ.
Người phụ nữ cẩn thận kéo chiếc ghế gỗ ra mời nàng ngồi. Minjeong ngồi xuống, nhưng rồi lại đứng dậy, nàng đi đến chiếc quầy đựng những chiếc rổ kết xinh đẹp, bên trong là những chiếc cài áo đáng yêu, khăn choàng bằng len được làm bằng tay với những màu khác nhau, nàng xem trên báo chỉ biết đây là một tiệm bánh có bán những nguyên liệu làm bánh chứ không hề biết ngay cả những thứ này cũng có bán. Những thứ này... Nàng quay sang ám vệ, tươi tắn hỏi.
- Son unnie, chị thấy cái ghim cài áo
này có đẹp không?
- Rất đẹp!
Son mỉm cười gật đầu, đây cũng là lần đầu tiên cô cười với người khác, lúc ở trên xe cô và Minjeong nói chuyện rất thân thiết, Minjeong vui vẻ gọi cô là Son, như là một cái tên riêng của cô. Không hiểu sao cô lại vui vẻ đón nhận nó.. Cô nghĩ chủ tử của mình quả có mắt nhìn người.
- Vậy lấy cái này!
Vật nhỏ nhắn trên tay của Minjeong là cây ghim cài áo bằng kim loại, ở đầu có gắn một trái golf đen lấp lánh như pha lê, phía dưới trái golf gắn sợi dây bi, lủng lẳng phía dưới rồi được đính vào trên thân cây cài tạo thành một vòng bầu dục. Nàng đưa mắt qua nhìn những chiếc khăn choàng cổ bằng len, lựa lấy một cái màu đỏ cầm lên. Cách đan thật khéo léo, nàng muốn tặng quà giáng sinh cho Jimin, đang phân vân không biết nên tặng gì thì bây giờ nàng cũng đã có quyết định.
- Tiểu thư! Đây là những món đồ cô cần!
Người phụ nữ bước ra, trên khuôn mặt kia vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.
- Cô à, cháu muốn mua thêm những thứ này, gói lại giùm cháu. Gói riêng nhé
Minjeong đưa chiếc khăn len cùng cây ghim cài áo cho người phụ nữ ấy, bàn tay mảnh khảnh và hơi gầy cầm lấy, bước đến quầy thu ngân để gói lại cẩn thận. Sau một hồi, người phụ nữ ấy đưa cho cô hai món quà gói xinh xắn.
- Của tiểu thư đây!
- Tính tiền giùm cháu.
- Của cô hết 3500 won.
Minjeong đưa cho người phụ nữ ấy đúng với số tiền cần trả, sau đó cúi đầu chào ra về.
- Tiểu thư! Xin chờ đã!
Chính là lúc nàng định bước ra cửa, người phụ nữ xinh đẹp ấy chợt gọi nàng, bà tiến lại đưa cho nàng một hộp bánh màu trắng, tươi cười nói.
- Đây là bánh mà tôi tặng cô! Tên tôi là Moonhee.
- Ơ, sao có thể chứ!
Minjeong ngạc nhiên nói.
- Không sao, đây là quà dành cho khách hàng.
Người phụ nữ híp mắt cười. Minjeong phân vân, sau đó mới đưa tay nhận, nàng lịch sự cúi đầu cảm ơn.
- Cảm ơn cô!
- Giáng sinh vui vẻ!
Moonhee cúi đầu chào, kết thúc sự chào đón bằng 1 câu chúc mừng.
- Giáng sinh vui vẻ!
Nàng cũng lịch sự nói, niềm nở bước ra khỏi cửa.
Chiếc xe Porsche vẫn đứng nguyên vị trí chờ nàng. Phát hiện ra nàng đang đi tới, Mark bước ra, mở cửa cho nàng.
- Son unnie, khi nào rảnh chúng ta đến đây nhé.
- Vâng.
- Phu nhân, phu nhân còn muốn đi đâu nữa không?
Mark cung kính hỏi.
- Ừm...tôi muốn đi mua một chút quà, Mark anh có biết cửa hàng nào bán quà đẹp không?
- Tôi biết, thưa phu nhân. Để tôi đưa cô đi.
Mark mỉm cười nói.
- Được!
Chiếc xe lại lăn bánh rời khỏi cửa hàng đi đến trung tâm Seoul, bây giờ là lễ giáng sinh, khắp đường phố trang trí đầy đèn neon, những người giả ông già noel đứng đầy đường phát quà cho những đứa trẻ xinh xắn, dễ mến đi qua. Cây thông cao ngất ngưởng, hay nhỏ bé được trưng bày khắp nơi. Dừng lại ở lề đường, Mark bước xuống mở cửa xe cho cô.
- Phu nhân là cửa hàng này.
Minjeong cẩn thận bước xuống, gió chợt thổi nhẹ, những bông tuyết trắng tinh khiết bắt đầu rơi. Lạnh....thật rất lạnh, Mark đưa tay cầm bàn tay nhỏ của Minjeong xoa xoa, nàng khẽ nói.
- Chúng ta nên vào thôi ạ.
- Ưm...
Minjeong gật đầu, bước vào cửa hàng nhìn khá to và sang trọng, nơi đây chưng đầy quà giáng sinh cùng gấu bông.
- Kính chào quý khách.
Hai nhân viên đang ngồi nhàm chán ở quầy thu ngân thấy nàng tiếng động liền đứng lên. Ôi...nhìn xem người con gái mặc chiếc áo len ấm áp màu trắng, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, cặp mắt to tròn, con ngươi đen láy lấp lánh như có nước, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, làn da trắng như sữa. Thật là một mỹ nhân nhỏ. Người đi cùng cũng khá xinh, mái tóc nhìn rất chững chạc, cặp mắt sắc bén, cái mũi cao, đôi môi mỏng, khuôn mặt trắng nõn. Cô mặc bộ complet đen, nhìn vào cũng biết cô gái ấy là vệ sĩ của mỹ nhân nhỏ kia.
- Quý khách cần gì ạ.
Một nhân viên bước gần đến chỗ của Minjeong.
- Ở đây có bán gấu bông hình bạch hổ không vậy?
Minjeong đáp.
- Có ạ, mời đi theo tôi.
Minjeong đi theo cô nhân viên đến chỗ để gấu bông.
- Đây ạ!
Nhân viên phục vụ tìm kiếm con gấu bạch hổ sau đó đưa cho nàng, tươi tắn nói.
- Đây là loại trung, còn có loại nhỏ hơn nữa.
Minjeong quan sát con bạch hổ bằng bông, sau đó tươi tắn nói.
- Tôi lấy con này.
- Vâng.
Vốn định đi ra nhưng ánh mắt của nàng chợt phát hiện ra con mèo bông xinh xắn nhưng lại to bự kia, để xem...nó cao hơn cô!!!
- Son unnie...nhìn xem, chị thấy có đáng yêu không?
Minjeong lắc tay Somi , chỉ về phía con mèo to bự trên kệ cao tít.
- Dễ thương lắm, phu nhân muốn mua sao?
Son cười.
Nàng gật đầu. Chân của Son đặt lên bậc dưới, dùng sức nhảy lên, đưa tay lấy con mèo bằng bông xuống một cách thật nhẹ nhàng và nhanh chóng. Minjeong nhận lấy con mèo đầy kinh ngạc, nàng trầm trồ khen ngợi.
- Oa...unnie thật giỏi, cảm ơn Son unnie.
Son mỉm cười sau đó cùng đi ra. Minjeong đưa con thú bông ra, nàng tươi tắn nói.
- Gói con hổ bông dùm tôi, ưm...con mèo thì không cần gói.
- Vâng!
Khoảng năm phút sau, người thu ngân đưa đồ lại cho nàng, tươi cười nói.
- Của tiểu thư hết 150000 won!
- Ừm!
Minjeong định lấy trong ví ra đúng số tiền ấy thì đột nhiên từ đằng sau một cánh tay to, chắc khỏe vươn tới đặt trên quầy thu ngân một cái thẻ, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.
- Hãy tính bằng thẻ này.
Minjeong quay đầu lại, có chút ngỡ ngàng.
- Jimin? Sao Jimin lại ở đây?
- Có chút chuyện!
Jimin nhàn nhã nói. Son thấy cô thì cúi đầu chào.
- Đi mua đồ sao không dùng thẻ Jimin đưa?
- Ưm...không cần, em có thể tự trả.
Minjeong cười nói. Lúc trước, cô có đưa cho nàng một cái Platinum Card, nói là khi nào cần thì hãy sử dụng, nhưng nàng cũng có thẻ tín dụng riêng nên không cần dùng đến.
- Mau tính tiền!
Jimin đanh mặt lại, hất mặt về phía chiếc thẻ mà cô đưa ý muốn nói hãy dùng cái thẻ ấy. Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Platinum Card trước mắt, có chút ngỡ ngàng nhưng sau đó vui mừng muốn ngất đi.
Platinum Card, là cái khái niệm gì ? Bên trong thẻ chính là quẹt tiền không giới hạn, chỉ có những nhà tài phiệt hay những thương gia giàu có mới sở hữu được cái thẻ quý báu này.
Người phục vụ hai tay cầm lấy quẹt một lần rồi luyến tiếc trả lại cho cô. Jimin đưa tay cầm lấy chiếc thẻ bỏ vào trong bóp, cầm lấy hai món đồ trên quầy thu ngân, sau đó nắm tay cô ra ngoài.
- Jimin để em cầm con mèo.
Minjeong chìa tay mong đợi con mèo to bự ấy từ cô, Jimin mỉm cười đưa cho nàng.
- Ấy, Jimin! Cái tên chết tiệt này, cậu làm tôi đi tìm đấy.
Một giọng nói tức giận phát ra, vừa mới bước ra khỏi cửa, Aeri đã xối xả nói.
- Chuyện gì?
Jimin bình thản nói, như cô vô tội.
- Aeri unnie!
Minjeong nghiêng đầu từ đằng sau con mèo bằng bông. Quả thật con mèo ấy rất bự, do nàng nhỏ con hay do con thú bông ấy cao to mà che hết cả tầm nhìn của nàng.
- Chào unnie.
Aeri nhìn cái đầu mới ló ra của Minjeong hơi bất ngờ một chút. À...cậu đã hiểu lí do vì sao tên bằng hữu của cậu đột nhiên biến mất.
- Chào em.
Cậu cười khẩy quay sang vỗ vai Jimin cười hắc hắc.
- Thì ra cậu đột nhiên biến mất là do phát hiện cô bé này sao?
- Hửm? Có chuyện gì vậy?
Minjeong khó hiểu nhìn Aeri.
- Vừa nãy tụi chị đang đi khảo sát thị trường cửa hàng thì cậu ta đột nhiên bỏ đi đâu mất. Hóa ra là do nhìn thấy em!
Câu nói của cậu khiến hai gò má nàng ửng hồng. Jimin liếc Aeri, cô đưa tay cầm lấy con thú bông trong tay Minjeong sau đó lạnh lùng nói.
- Cậu đi 1 mình đi.
Jimin thong thả kéo Minjeong đi đến nơi đậu xe của cô.
- Tên kia...
Aeri tức giận hét lên. Thấy chủ nhân rời đi Son cũng bỏ đi. Aeri chán nãn lấy điện thoại gọi thêm bằng hữu đi cùng.
Jimin tay xách nách mang một đống đồ do nàng mua. Chợt phát hiện ra tay nàng rất lạnh, trên tóc còn phủ ít bông tuyết liền mau chóng đưa nàng vào xe. Cô để đồ vào trong cốp xe sau đó ngồi vào trong, cầm lấy hai bàn tay nàng đưa lên miệng thổi cho ấm nóng lên.
- Sao không mang bao tay?
Cô lạnh nhạt nói, áp hai bàn tay nhỏ nhắn vào tay cô.
- Em...quên.
Lòng bàn tay Jimin rộng lớn, bao trọn tay nàng. Minjeong cũng cảm nhận được sự ấm áp, tươi cười nói.
- Sẽ bị cảm! Phải biết chăm sóc bản thân!
Cô nhẹ nhàng phủi lớp tuyết trên tóc nàng, cưng chiều nói.
- Em biết rồi...hihi...trên tóc Jimin cũng dính tuyết nè!
Minjeong híp mắt nói, nàng đưa tay lên phủi phủi mấy hạt tuyết trắng kia.
- Về nhà thôi.
- Vẫn còn sớm, Jimin không cần đến công ty sao?
- Không cần!
Chiếc xe bắt đầu di chuyển.
- Sao lại mua nhiều đồ đến vậy?
Jimin vừa lái xe vừa hỏi.
- Em mua để chuẩn bị cho tối nay, còn nữa em còn mua quà cho Jimin, Tiểu Hổ và cả bác quản gia nữa.
Nàng vui vẻ nói.
- Vậy sao? Là quà gì vậy?
- Không nói cho Jimin biết, đợi khi nào em tặng thì Jimin mới được biết!
- Bí mật đến vậy sao?
- Vâng!
Minjeong làm bộ dạng đầy bí mật lém lỉnh cười cười. Jimin bật cười đưa tay nhéo cái má ửng hồng của nàng, rồi tiếp tục lái xe. Thoáng chốc đã ra khỏi trung tâm thành phố tập nập! Về với tòa biệt thự phương tây to lớn và yên tĩnh....
________________
⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro