Chap 3+4
Chap 3
Đến buổi chiều váy cưới được đưa đến nhà của Phạm Lưu Tuấn Tài. Những bộ váy cưới đó đều do những nhà thiết kế nổi tiếng ở Anh. 1 bộ trị giá hơn mấy ngàn dollar. Có khoảng 5 người giúp việc và 2 thợ trang điểm trước cửa phòng của Phùng Bích Ngọc, một người giúp việc lên tiếng "Tiểu thư , có thể mở cửa không ạ."
"...."
"Tiểu thư." - Người giúp việc gõ cửa.
*Cạch*
"Có chuyện gì sao !?" - Phùng Bích Ngọc mở cửa , thấy nhiều người đứng trước cửa liền thắc mắc hỏi.
"Thưa , đây là 5 bộ váy cưới do ông chủ chuẩn bị , còn đây là thợ trang điểm Lisa và Zoe. Họ sẽ giúp cô trang điểm . Ông chủ dặn 5h cô phải có mặt ở nhà thờ ạ." - Người giúp việc cung kính đáp.
"Được rồi. Mời vào" - Phùng Bích Ngọc khẽ cười cúi chào 2 cô thợ trang điểm.
Chỉ sau ít phút , cô đã trang điểm xong. Zoe liền lên tiếng khen ngợi "Woa ! Cô thật sự rất đẹp đó . Ừm...nhìn xem : đôi mày liễu thanh tú , đôi lông mi dài cong vút cùng cặp mắt to tròn cái mũi nhỏ xinh. Còn nữa cái miệng xinh đẹp , môi đỏ tự nhiên , 2 bên má lại ửng hồng...Phu nhân à , cô quả thật là 1 mỹ nhân đó , không cần trang điểm cũng đã nổi bật rồi."
"Vậy sao...cảm ơn." -Phùng Bích Ngọc gượng cười.
"Tiểu thư , mời thử áo cưới ạ." - Người giúp việc đưa cho cô 1 trong số bộ áo cưới kia.
"Không cần đâu . Lấy cho tôi bộ váy trắng đó đi." - Cô chỉ vào chiếc váy cưới màu trắng được đặt trên giừơng. Người giúp việc đưa cho cô . Phùng Bích Ngọc cầm lấy và mặc thử. Cô vốn đã xinh đẹp, bây giờ còn khoác trên mình chiếc váy trắng lõa vai lại càng thêm lộng lẫy.
Phùng Bích Ngọc từ từ đi xuống dưới sảnh . Mọi người không khỏi ngạc nhiên trước người con gái xinh đẹp thuần khiết này. Cô bước lên xe , tài xế bắt đầu nổ máy , chiếc từ từ lăn bánh rời khỏi tòa biệt thự rộng lớn ca hoa kia đi vào trung tâm thành phố rồi dừng trước 1 nhà thờ cao to treo tấm bảng "Nhà Thờ Maria" . Sau đó được về sĩ đưa vào bằng cửa sau , tránh gây náo loạn.
Cô được đưa đến phòng chờ , ngồi xuống bàn trang điểm , cô ngước mắt nhìn người con gái trong gương...xinh đẹp sao !? Dù cô xinh đẹp như thế nào , cô vẫn cô đơn....
"Phu nhân...bó hoa cưới của ngài đây a." - Người hầu gái đưa bó hoa cho cô.
"Cảm ơn."
*Cạch* "Phu nhân , đến giờ rồi , mời theo tôi" - Một tên vệ sĩ đi vào một mực cung kính chào cô . Phùng Bích Ngọc hít một hơi thật mạnh rồi đứng lên đi theo tên vệ sĩ bước ra ngoài lễ đường...
Tiếng nhạc vang lên , từ phía cửa xuất hiện một người đàn ông mặc Comple đen kế bên là một cô dâu xinh đẹp. Các quan khách không khỏi ngạc nhiên . Hãy nhìn xem , Một cô dâu xinh đẹp nhất mà họ từng thấy . Mái tóc đen png được uốn lọn , trên đầu đội một chiếc vương miệng nhỏ kèm theo là khăn trùm trắng của cô dâu , tóc mái được vén sang 1 một bên , đôi mày liễu thanh tú lộ ra , ẩn dưới hàng lông mi dài cong vuốt kia là đôi mắt to tròn , con ngươi đen láy , cái mũi nhỏ xinh , đôi môi đỏ mọng. Cô lộng lẫy trong chiếc váy cưới màu trắng , nhìn cô rất thuần thuần khiết , ở eo có buộc 1 cái nơ màu hồng phấn to , từ phần eo trở xuống chiếc váy được gắn thêm vải ren , chân váy có những viên kim cương lấp lánh được đính xung quanh , chiếc váy dài che mất đôi chân thon thả của cô , trên tay Phùng Bích Ngọc cầm một bó hoa cưới màu tím , là hoa hồng tím rất hiếm. Cô dâu từ từ bước đến gần chú rể đang đứng cạnh Cha . Người đàn ông này tuy khuôn mặt vẫn đang lạnh lùng nhưng cũng rất đẹp trai . Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng , đôi lông mày rậm , hàng lông mi dài , đôi mắt màu hổ phách sắc bén đầy uy lực , ẩn dưới cái mũi cao là đôi môi mỏng quyến rũ , Trên người anh toát ra khí chất Ngạo Thị Thiện Địa (Xem thường trời đất.) Người mặc comple từ từ đưa tay của Phùng Bích Ngọc cho anh , đưa bàn tay rắn chắc của mình raPhạm Lưu Tuấn Tài nắm chặt lấy tay của cô. Tiếp theo đó là người Chủ hôn bắt đầu lên tiếng "Hỡi các anh chị em chúng...."
"Thôi được rồi . Không cần dài dòng vậy đâu , tuyên bố luôn đi." - Phạm Lưu Tuấn Tài cắt ngang lời của Chủ hôn . Vì anh nghĩ , anh thì còn nhiều việc để giải quyết , còn cái tục lệ dài dòng đó anh chẳng cần . Dù sao cũng không ai dám chống đối anh . Trán của người chủ hôn đẫm mồ hôi , trong lòng vừa sợ lại vừa bất ngờ . Những người có mặt ở đây thì xôn xao , họ cứ nghĩ rằng là do anh quá nôn nóng kết hôn. CònPhùng Bích Ngọc trố mắt nhìn anh. Bực bội Dược Thiếu Phàm lên tiếng "Tôi không có thời gian đâu." Lúc này chủ hôn mới hoàn hồn tuyên bố "Ta xin tuyên bố....kể từ hôm nay hai con là vợ chồng. Con có thể hôn cô dâu."
Phạm Lưu Tuấn Tàiđưa tay kéo cô lại gần . Mặt sát mặt , anh nở nụ cười hút hồn nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của Phùng Bích Ngọc rồi đặt đôi môi mỏng của mình lên đôi môi đỏ mọng của cô . Tiếng vỗ tay từ phía dưới vang lên trầm trồ.
Buổi tiệc này được tổ chức ở ngoài trời , là một cuộc hôn nhân bí mật. Chỉ có những khách mới quan trọng và những người bạn của Phạm Lưu Tuấn Tài ,Phùng Bích Ngọc từ nãy tới giờ vẫn cứ đang lóng ngóng như đang tìm kiếm ai đó , chợt sau lưng có tiếng gọi. " Xin chào ,chị dâu."
"Ơ....anh là" - Phùng Bích Ngọc nghi hoặc hỏi.
"Tôi là Nguyễn Anh Tuấn , bạn thân của chồng chị đó." - Nguyễn Anh Tuấn tươi tắn trả lời.
"Gọi tôi là Bích Ngọc." - Cô cúi đầu chào , anh ta là bạn của Phạm Lưu Tuấn Tài sao !? Trong lòng cô đầy nghi ngờ.
"Chà , không ngờ cô lại đẹp tới vậy đó. Thật là một mỹ nhân nhỏ." - Một tiếng nói lại phát ra." Xin chào , tôi là Phạm Duy Thuận . Bạn của Tuấn Tài." Phạm Duy Thuận đưa tay ra trước mặt của Phùng Bích Ngọc. Cô cũng lịch sự bắt tay.
"Nào , cùng cạn ly đi. Xem như lần đầu gặp mặt thì phải chào hỏi chứ." - Nguyễn Anh Tuấn đưa cho cô 1 ly rượu vang nPhùng Bích Ngọc đưa tay ra cầm lấy.
"Uống cạn." - Phạm Duy Thuận. Cười tươi , đưa ly rượu lên miệng rồi nói. Phùng Bích Ngọc giật mình , uống cạn sao ? Tửu lượng cô vốn không tốt , uống hết ly này chắc cô say mất. Đành phải từ chối "Thật ngại quá...tôi...."
"Cô ấy uống rượu không tốt." - Phạm Lưu Tuấn Tài từ đằng sau bước tới giật lấy ly rượu trong tay của cô. Phùng Bích Ngọc giật mình , Phạm Duy Thuận và Nguyễn Anh Tuấn thì ngớ người , Nguyễn Anh Tuấnlên tiếng trêu ghẹo "Chà chà , thương vợ nhỉ." Phạm Lưu Tuấn Tài liếc Nguyễn Anh Tuấn khiến cho anh ta im bặc.
Phùng Bích Ngọc lại ngó qua ngó lại tìm kiếm . Phạm Duy Thuận thấy cô như đang tìm cái gì đó liền hỏi " Tiểu Ngọc , em tìm gì vậy."
"Ba...mẹ....!" – Cô lí nhí trả lời , dường như không phát ra tiếng.
Phạm Lưu Tuấn Tài nhìn cô đang cúi đầu , tay siết chặt lấy vạt váy cưới , lạnh nhạt nói "Họ không đến." Phùng Bích Ngọc ngước mặt lên nhìn anh , cô cố gắng gượng cười "Oh ! em...em đi vào phòng chò , em hơi mệt."
Nhìn cô rời đi , trong lòng Phạm Lưu Tuấn Tài có chút không vui , không phải là do anh không mời bọn họ đến , mà do chính họ không dám đến dự lễ cưới của cô. Nguyễn Anh Tuấn và Phạm Duy Thuận đứng đó nhìn anh , Nguyễn Anh Tuấn lại lên tiếng trêu ghẹo "Nè....Đứng đó thẫn thờ làm gì hả !?'
"Được rồi , mau kết thúc lễ cưới đi , rồi đi theo tôi giải quyết một số việc." – Phạm Lưu Tuấn Tài chán nản nói.
"Ok."
Phạm Lưu Tuấn Tài phẩy tay gọi một người vệ sĩ đến rồi ra lệnh "Đưa phu nhân về nhà trước đi." , người vệ sĩ gật đầu rồi lui ra. Phạm Lưu Tuấn Tài đi thay Âu phục rồi bước ra cùng Nguyễn Anh Tuấn và Phạm Duy Thuận đi đến 3 chiếc xe Porsche đậu ở gần cổng của Nhà thờ.
"Ông chủ." – Chính là lúc anh định đi vào xe thì một tên vệ sĩ chạy lại.Phạm Lưu Tuấn Tài quay lại hỏi "Chuyện gì"
"Thưa...không thấy phu nhân đâu ạ." – Người vệ sĩ cúi đầu trả lời. Phạm Lưu Tuấn Tài cau mày khó chịu nhìn tên vệ sĩ kia. Vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh , anh ra lệnh "Cho người tìm đi".
"Chuyện gì vậy !?" – Nguyễn Anh Tuấn từ trong xe ló đầu ra hỏi.
"Cô ấy lại chạy đi đâu rồi." – Phạm Lưu Tuấn Tài trả lời "Đi tìm đi" – Anh hất mặt về phía nhà thờ , Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên chán nản đi tìm. Còn anh thì bình thản bước đi"Nếu tôi mà tìm được em , thì tôi sẽ cho em biết tay" – Phạm Lưu Tuấn Tài lẩm bẩm , tuy không tức giận nhưng anh hiện tại đang có việc gấp , anh cũng không thể bỏ mặc cô được vì anh biết hiện tại cô đang trốn ở đâu đó mà khóc. Theo quán tính , anh chậm rãi đi về phía góc khuất sau nhà thờ , quả nhiên , Phùng Bích Ngọc đang ngồi xổm dưới đất , gục mặt xuống đầu gối , anh thở dài bước đến lên tiếng "Mặc váy cưới mà ngồi như vậy sẽ dơ hết đó." Phùng Bích Ngọc giật mình ngước mặt lên , khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt , cô vội vàng lau mặt , đứng thẳng dậy bước đến gần anh , sợ hãi nói"Xin...xin lỗi. Tôi..." Thấy cô sợ hãi như vậy , Phạm Lưu Tuấn Tài trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kì lạ . Anh lại muốn chọc ghẹo cô rồi , anh vờ nổi giận , nắm chặt lấy bả vai cô , hung dữ nói "em muốn gì đây hả . Bây giờ tôi đang có việc gấp , vì em mà bây giờ tôi trễ giờ rồi. Chết tiệt !" Phùng Bích Ngọc bị dọa sợ đến xanh mặt , nhưng vẫn cắn chặt môi không dám khóc , cô sợ đến nói không lên lời . Thấy bộ dạng cô bây giờ , Phạm Lưu Tuấn Tài nín cười "Chỉ vì họ không đến lễ cưới của em nên em khóc sao . Em bị bỏ rơi rồi thì còn nhớ đến họ làm gì chứ . Đồ ngốc này. Về nhà đi."
"Tôi...biết rồi." – Phùng Bích Ngọc gật đầu , anh liền buông cô ra , hai vai cô giờ rất đau , vì bị bỏ r bất ngờ , cô loạng choạng xém té , anh kịp thời nắm tay cô kéo lại. Phùng Bích Ngọc vừa nãy bị anh dọa giờ không dám đến gần anh liền rút tay lùi lại. Phạm Lưu Tuấn Tài trố mắt nhìn cô , còn cô thì sợ hãi từ từ đi r axe . Phạm Lưu Tuấn Tài liền bật cười , đút hai tay vào túi quần , anh thong thả đi ra ngoài. Vệ sĩ đưa cô vào xe rồi lái xe đi ra khỏi. Nguyễn Anh Tuấn gác tay lên vai anh , cười khẩy nói " Nhìn mặt cậu đang rất vui nhỉ." Phạm Lưu Tuấn Tà hất tay anh , đi thẳng lên xe , Nguyễn Anh Tuấn vờ giận dỗi nói "Cái tên này..."
"Được rồi . Cậu chấp gì cậu ta chứ . Đi thôi." – Phạm Duy Thuận cười nói.
Cả ba chiếc xe đồng loạt phóng đi . Nhà thờ lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc trước.....
Chap 4
Trở về nhà , trước cửa người giúp việc trong nhà xếp thành hai hàng chào đón cô . Quản gia bước ra cung kính chào "Phu nhân !" Phùng Bích Ngọc mỉm cười chào ông rồi cũng bước lên phòng thay đồ. Ít phút sau , cô mặc chiếc váy màu xanh lá bước xuống . bây giờ cô thật sự rất buồn , liền đi ra ngoài cửa ngồi thẫn thờ . Cô cúi mặt nhìn xuống đất , trên khóe mắt bất chợt ngấn nước . Gió chợt thổi mạnh , càng khiến khóe mắt cô thêm cay , Quản gia thấy cô ngồi cúi mặt ở trước cửa liền đến bên nói "Phu nhân , ngồi ngoài này lạnh lắm , ngài nên vào trong đi. Đừng chờ Ông chủ . Ngài ấy sẽ về trễ lắm đó." Phùng Bích Ngọc lắc đầu trả lời " Không sao . Tôi không phải chờ anh ấy , chỉ là tôi đang ngồi hóng gió thôi. Không sao đâu . Bác vào nhà đi."
Quản gia đành phải đi vào nhà. Gió lạnh như vậy lỡ cô bị cảm , ông chủ sẽ khiển trách ông thôi . Ông liền đi vào nhà lấy chiếc áo khoác đưa cho cô. Cô đưa tay cầm lấy.
Phùng Bích Ngọc ngồi thơ thẩn ở đó. Quản gia không biết làm gì hơn đành phải bỏ mặc cô , đột nhiên trời lại mưa , nhưng cô vẫn chẳng động đậy , vẫn ngồi im , mưa rất lớn . Quản gia vội vã mang dù ra che cho cô "Phu nhân , mau vào nhà đi . Cô sẽ bệnh đó. Phu nhân à." Đáp lại tiếng gọi của ông là sự im lặng của cô . Quản gia lo lắng lên tiếng "Phu nhân à."
" Bác vào nhà đi....cháu không sao . Mặc kệ cháu. Vào nhà đi." - Giọng cô khàn khàn , cố gắng trả lời ông , lão quản gia già nhìn cô lắc đầu . Ông biết cô đang khóc , nhưng ông không biết phải làm sao. "Đừng gọi cho anh ấy.....Bác vào nhà ngủ đi...." Mưa rất lớn , cứ ồ ạt trút xuống thân hình bé nhỏ kia . "Hic.....ư...huhu..." Phùng Bích Ngọc òa khóc...Tại sao họ có thể đối xử với cô như vậy !?..... Phùng Bích Ngọc cứ ngồi khóc dưới mưa từ 7h cho đến 10h khuya. Quản gia ở trong phòng cứ lo lắng bồn chồn , chịu hết nổi ông liền đi ra cửa xem thử , thì không thấy bóng dáng cô đâu. Chắc cô đã lên phòng rồi , ông mới an tâm đi ngủ.
11h khuya Phạm Lưu Tuấn Tà mới về nhà. Tên vệ sĩ thấy anh liền chạy lại mở cửa xe. Phạm Lưu Tuấn Tài thanh âm trầm thấp hỏi "Có xảy ra chuyện gì không ?" Tên vệ sĩ một mực cung kính đáp "Lúc trở về nhà phu nhân lên phòng thay đồ sau đó ra bậc thềm trước cửa ngồi. Phu nhân ngồi từ 7 giờ tối cho đến 10h khuya."
"Trời mưa cũng không đi vào sao ?"
"Vâng ạ , quản gia có khuyên can , cũng có đem dù ra nhưng phu nhân cũng không cần."
Mày đẹp nhíu lại ,Phạm Lưu Tuấn Tài thô bạo đóng cánh cửa xe lại. Hung hăng đi lên phòng của Phùng Bích Ngọc.
"Phùng Bích Ngọc, em có chịu thôi đi không."- Phạm Lưu Tuấn Tài chân đạp mạnh cánh cửa phòng, lớn tiếng quát , nhưng khi căn phòng hiện ra , anh chỉ thấy cô đang ngồi dưới đất gục mặt lên giường. Anh tiến lại gần cô " Bích Ngọc...." Người cô nóng ran , anh thở dài , bế cô lên giường thì đột nhiên cô tỉnh dậy. "Anh...làm gì vậy." - Giọng cô thì thào như đang cố hết sức để nói.
"Đưa em lên giường nằm." - Anh lùng trả lời.
"Tuấn Tài...anh nói đi...tôi đã làm gì sai" - Giọng của cô lúc này như sắp bật khóc, Anh nắm chặt hai bả vai cô , trong mắt hiện rõ tia lửa đỏ "Em không làm gì sai . Là do họ bỏ rơi em , lợi dụng em. Phùng Bích Ngọc đến bao giờ em mới thôi đau khổ vì họ hả."
"Đau..."- Phùng Bích Ngọc nhăn mặt nói "Anh...thì biết gì chứ. Từ nhỏ tôi đã bị mẹ bỏ rơi , trong cô nhi viện , tôi luôn nghe lời , không làm gì sai...nhưng vẫn bị những đứa trẻ khác ăn hiếp , khinh thường...hic...họ cũng giống tôi mà...cũng là cô nhi...tại...sao lại ăn hiếp , xa lánh tôi...huhuhu. Chính Phùng gia đã cứu tôi ra khỏi chốn địa ngục đó , họ nuôi nấng tôi , nhưng lúc tôi đi học cũng bị những người khác khinh thường , anh có biết cảm giác đó như thế nào không !?" - Phùng Bích Ngọc bật khóc , bao nhiêu uất ức cô cam chịu đều nói hết ra. Phạm Lưu Tuấn Tài buông lỏng vai cô ra ,ôm cô vào trong lòng . Phùng Bích Ngọc nức nở nói "Anh có biết khi tôi biết Phùng gia chỉ là lợi dụng tôi , tôi đã đau khổ thế nào không !? Tại sao cả thế giới này không ai cần tôi. Tôi...rất sợ bị bỏ rơi....rất sợ...huhuhu..."
Lúc này anh mới biết cô đã phải chịu đựng những gì , ôm cô chặt trong lòng anh mới phát hiện người cô bây giờ rất nóng , cô đang sốt cao. Anh vội đặt cô nằm xuống giừơng , tay sờ trán cô."Chết tiệt , sao lại nóng như vậy. Nằm yên ở đây." Anh vừa mới quay đi thì vạt áo đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm lại."Anh...đi đâu vậy...." -Phùng Bích Ngọc thì thào hỏi , dường như ngay cả nói cũng rất khó.
"Tôi đi lấy đá chườm cho em." - Phạm Lưu Tuấn Tài quay lại nhìn cô gái yếu ớt đang nằm trên giường , khuôn mặt vẫn lạnh lùng , cất tiếng trả lời.
"Đừng.....đ....đi." - Đôi tay nhỏ vẫn chung thủy nắm chặt lấy vạt áo của anh. Hơi thở yếu ớtPhùng Bích Ngọc nài nỉ
"Em muốn chết cóng sao." - Phạm Lưu Tuấn Tài tức giận nói.
"Đừng....bỏ....đư....đừn....g...." - Trong đôi mắt to tròn kia , lại bắt đầu ngấn nước . Cô bây giờ rất khó chịu , rất lạnh , rất đau....Đôi môi tái nhợt , nhấp nháy như không còn sức để phát ra âm thanh , chữ được , chữ mất "Lạ...nh....lạn......hhh... Trong lòng anh rất khó chịu , tim như bị ngàn vạn con kiến cắn vậy . Anh nắm lấy bàn tay cô , đắp thêm vài lớp chăn bông nữa . Anh khẽ nói. "Ngọc nhi....đừng sợ....anh không bỏ rơi em đâu. Sẽ không bao giờ."
"Lạnh...."
"Mau đến nhà tôi ngay , trong vòng 2 phút mà không có mặt , tôi sẽ quăng các người cho sói ăn đấy." - Nhìn cô như vậy , anh thật sự rất đau lòng , liền lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ. "Đừng lo . Bác sĩ sắp đến rồi."
Khoảng 1 phút sau , có 1 đám người hối hả chạy vào phòng cô . "Tổng...tổng giám đốc." - Bác sĩ Thạc thở dốc lên tiếng.
"Mau khám đi." – Phạm Lưu Tuấn Tàira lệnh.
Ông liền nhanh chóng bước lại , ông ra lệnh cho những người con lại đưa dụng cụ . Bác sĩ Thạc tiêm cho Phùng Bích Ngọc một mũi thuốc mê để cô an giấc , tay thì truyền nước biển . Tuy khuôn mặt vẫn nhợt nhạt nhưng xem ra cô cũng đã đỡ hơn nhiều.
"Phu nhân bây giờ đã bớt sốt rồi ạ ! Do thể lực của cô ấy vốn đã không tốt bây giờ còn bị cảm , có lẽ phải mất mấy ngày nữa mới khỏe hẳn." – Bác sĩ Thạc cung kính nói.
"Thể lực yếu." –Phạm Lưu Tuấn Tài nhắc lại , như vẫn muốn biết nguyên nhân .
"Thưa , có thể là do lúc nhỏ , từng bị một thời gian bệnh nặng , hay lao động quá nhiều , bị tổn thương tinh thần v.v... nên khiến cơ thể bị áp lực , một số tế bào miễn dịch trong cơ thể suy yếu . Từ đó dẫn đến việc thể lực không được tốt . Rất sẽ bị bệnh." – Ông tận tình giải thích.
Phạm Lưu Tuấn Tài quay sang nhìn cô , anh khẽ thở dài , rồi phẩy tay , ra lệnh cho Bác sĩ Thạc cùng những người khác đi ra ngoài.
"Đồ....Ngốc" – Phạm Lưu Tuấn Tài ngồi ở đầu giường , chăm chú nhìn khuôn mặt bé nhỏ kia đang an giấc. "Em...là của tôi." – Thanh âm trầm ấm vang lên , Phạm Lưu Tuấn Tài nằm xuống vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng như đang bảo vệ một vật bảo bối nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro