Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19: "Tình cờ?!"

Trong lúc Santa còn đang ở một mình trong phòng họp nghĩ ngợi mông lung, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên không đúng lúc, nhìn số điện thoại không tên trên màn hình, hắn vô cùng chán ghét, nhưng cũng đành nhấc máy:

- Có chuyện gì?

- Santa, hôm nay chúng ta có hẹn cùng ba em ăn tối, đừng nói anh quên rồi đấy nhé?

Giọng nói thản nhiên của Tần Nhu vang lên bên tai, hắn nhíu mày:

- Hẹn ông ấy hôm khác, hôm nay tôi không rảnh!

Nói xong định cứ thế mà cúp máy, ai ngờ cô ta bồi thêm một câu nữa:

- Anh tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ, đường cùng em không biết mình sẽ làm gì với đội trưởng yêu dấu của anh đâu!

Cô ta cười nhạt sau đó cúp máy, hoàn toàn không để hắn có cơ hội lên tiếng. Santa nghiến răng siết chặt lấy điện thoại, chưa đầy nửa phút sau một tin nhắn đã được gửi đến

“17:00, tầng ba nhà hàng Jelly! Đừng đến muộn <3”

F*ck!

Chó tha cái cuộc đời này..
.
.
.

Bên kia, Tần Nhu nhếch môi đầy thỏa mãn nhìn điện thoại, Từ Trạch Dương đứng bên cạnh nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, có chút khó hiểu:

- Em nhất thiết phải chọc tức cậu ta như vậy sao?

- Hừ! Anh thì biết cái gì? Em nhất định phải khiến anh ấy triệt để mất hy vọng đối với Lưu Vũ! – Cô ta rút từ trong ví ra một chiếc thẻ bạch kim cao cấp đưa cho y:

- Cái này cho anh, thẻ cao cấp của nhà hàng Jelly!

- Em định làm thế thật đấy à?

- Bảo gì thì anh cứ làm cái đó đi! Không phải anh thích Lưu Vũ sao? Em đang tạo cơ hội cho anh đấy còn gì?

Y nghiêng đầu cầm tấm thẻ, bất lực thở dài:

- Biết rồi biết rồi!
.
.

Sảnh lớn công ty…

Lưu Vũ một tay xách túi, một tay cầm áo khoác đứng chờ xe công ty…

Rõ ràng khi nãy trời còn âm u mịt mùng như thể mưa bão có thể ập xuống bất cứ lúc nào, giờ đây lại nắng đẹp tới như vậy… Bầu trời màu thiên thanh dịu dàng ấm áp xoa dịu vết thương trong lòng cậu…

Có đôi lúc cậu đã từng nghĩ…

Tất cả mọi chuyện xảy ra liệu có phải đều là những sự sắp đặt tốt nhất, bao gồm cả việc người ấy xuất hiện trong cuộc đời cậu, rồi sau đó rời đi, có lẽ đều đã được sắp đặt cả rồi…

Chỉ là Santa… giá như…

Giá như em có thể sống thiếu anh…

Em tự hỏi bản thân mình rất nhiều, đã dành tất cả cho cuộc tình ấy rốt cuộc nhận lại được những gì. Chỉ có những khoảng lặng trong tâm hồn và nỗi lòng trống trải mà thôi….

- Tiểu Vũ?

Giọng nói nhã nhặn vang lên từ phía sau khiến cậu bất giác quay đầu lại, Từ Trạch Dương nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen trầm ổn của y như nhìn thấu được những ưu phiền trong lòng cậu…

- Sao anh còn chưa về?

- Tìm em đấy! – Y mỉm cười xoa đầu cậu

Lưu Vũ vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này có chút phiền phức, thân phận không rõ ràng, vì vậy liền né tránh bàn tay của y:

- Tìm tôi làm gì?

- Muộn thế này rồi em đã ăn tối chưa?

- Anh cất công đợi tôi chỉ để hỏi tôi ăn tối chưa à?

Rõ ràng giọng nói của cậu vô cùng lạnh nhạt, thế nhưng vào trong mắt y lại không khác gì một con mèo nhỏ sắp xù lông đến nơi, bèn nhẫn nại nói:

- Cái đó… Anh muốn mời em ăn tối, coi như là để xin lỗi về việc lần trước mạo phạm đến em!

Lưu Vũ vốn dĩ đang trong trạng thái rất rất mệt mỏi, nhưng khoảnh khắc cậu muốn buông lời từ chối thì chiếc xe màu vang đỏ không thể nào quen mắt hơn xuất hiện trên đường đã thu hút ánh nhìn của cậu… Mà người ngồi trong xe không ai khác chính là Santa, nhưng hắn không chỉ có một mình… bên cạnh hắn là Tần Nhu…

Cậu cảm thấy lòng mình bỗng ngày càng lạnh đi, đôi mắt nâu càng lúc càng mơ hồ, mờ nhạt, cảm giác như có một màn hơi nước phủ mờ mắt của mình. Lồng ngực khó chịu như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.

Trạch Dương thấy cậu đứng đờ người ra, không kìm được vỗ vai cậu:

- Tiểu Vũ?!

- Được… - Cậu mơ hồ trả lời

- Hả?

- Tôi nói… Tôi sẽ đi ăn với anh. Nhưng ăn xong anh phải để tôi về, đừng có làm phiền tôi nữa!

- Được, vậy chúng ta đi!

Hai người cùng nhau đến nhà hàng Jelly vào lúc trời sẩm tối, cả hai theo hướng dẫn của nhân viên đi lên tầng ba, Lưu Vũ tùy ý chọn chiếc bàn gần cửa sổ,  tay cậu chống cằm, đôi mắt nâu mơ hồ ngắm nhìn thành phố Bắc Kinh về đêm xa xăm…

Từ Trạch Dương cất xe xong cũng lên tầng ba, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn cạnh cửa sổ…

Lưu Vũ trầm tư ngồi đó, ánh sáng ấm áp của ngọn nến trước mặt như muốn làm tan chảy làn da trắng muốt của cậu. Y đắm đuối nhìn dáng vẻ ngọt ngào ấy, thầm ước thời gian có thể ngừng trôi ngay lúc này…

Y nhẹ nhàng bước đến ngồi đối diện với cậu, còn chu đáo rót nước trái cây cho cậu:

- Em muốn ăn gì?

Cậu mơ màng trở về thực tại, cầm lấy menu chuẩn bị xem, thì từ xa bỗng truyền đến một trận ồn ào:

- Chủ tịch Đằng, thật vinh hạnh quá! Xin mời!

Lưu Vũ nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên lạ mặt tỏa ra khí thế bức người. Gương mặt từng trải nhưng nếp nhăn thì như chưa từng tồn tại, đôi mắt sắc bén, cho dù đã đến độ tuổi tam tứ ngũ tuần, vẫn có thể nhận ra vẻ tinh anh khôi ngô thời trẻ.

- Giám đốc Trình không cần khách sáo! – Giọng nói của ông ta uy nghiêm nhưng cũng không kém phần nhã nhặn.

- Chủ tịch, nghe nói ngài sẽ đích thân đến đây, cho nên nhà hàng chúng tôi đã cất công chuẩn bị trước ba ngày rồi!

Người đàn ông đó cười sảng khoái quay đầu ra phía cửa:

- Hai đứa mau vào đi, còn ngại ngùng gì mà đứng đó nữa chứ?

Khoảnh khắc bọn họ tiến vào phòng, Lưu Vũ cứng đờ người, đầu như vừa bị ai giáng cho một cú, khó chịu đến mức thở thôi cũng thấy khó khăn.

Một cặp nam nữ sánh bước bên nhau, trông bọn họ rạng rỡ đến mức khiến cho những người xung quanh cảm thấy ngượng mộ… Đến cả mấy nhân viên phục vụ đứng cạnh bàn cậu cũng xì xào:

- Ôi trời ơi… Là Santa!! Đẹp trai thật đấy, vị tiểu thư kia cũng thật xinh đẹp!

- Trai tài gái sắc, thật ngưỡng mộ quá đi!!

Đôi mắt cậu tối đi, mơ hồ nhìn bóng hình cao lớn quên thuộc ấy, nhìn người đàn ông đã từng là của cậu, cũng từng hứa sẽ ở bên cậu đến cuối đời…

Tim truyền đến một cơn đau quặn thắt, cậu cau mày ôm lấy ngực mình. Trạch Dương ở đối diện nhận ra điều bất ổn, vội vàng buông menu tiến đến bên cạnh cậu:

- Tiểu Vũ, làm sao vậy?

Hiển nhiên, âm thanh này cũng không nhỏ, Santa đã rất nhanh phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ… Hắn và cậu cách nhau một đám người, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ…

Tần Nhu ở bên cạnh đương nhiên cũng nhận ra khóe môi cô ta hơi nhếch lên, thản nhiên nắm chặt lấy tay hắn nói:

- Ba, chúng ta đi thôi!

Ông gật đầu rồi cùng ba người họ tiến đến chiếc bàn lớn ở trung tâm, Lưu Vũ cắn môi quay mặt đi, hoàn toàn không nhìn thấy Santa đã ngay lập tức gạt tay cô ta ra.

Bên này, Trạch Dương vẫn như cũ ân cần vỗ vỗ lên lưng cậu:

- Em không sao chứ?

- Không sao… - Cậu nhẹ nhàng đáp, có thể cảm nhận được những ánh nhìn đằng sau mình, cậu cố gồng mình, tự nhủ không được để họ cười nhạo mình.

Y gật đầu về lại vị trí, vừa hay quay sang chiếc bàn phía trung tâm, y như hiểu ngay mọi chuyện, liền nắm chặt lấy tay cậu, cái nắm tay rất chặt và đầy quyết liệt.

Lần này, Lưu Vũ không kháng cự. Cậu chỉ hi vọng, trong mắt đám người dưới kia, cậu không đến mức thảm hại như vậy…. Trạch Dương hơi rướn người lên một chút, mở menu cùng cậu chọn đồ ăn:

- Món này thế nào? Đây là món tủ của bếp trưởng ở đây đấy!

- Thật sao, thế thì chúng ta thử xem! – Cậu bỗng nghiêng đầu cười với y:

- Ăn bữa này chắc không khiến cho anh sạt nghiệp đâu nhỉ?

Thấy cậu tâm tình thoải mái như vậy, y cũng bất giác cười theo, trêu ghẹo:

- Em nỡ nhìn tiền lương của anh chui hết vào bụng mình sao?

- Tất nhiên rồi! Đâu mấy khi có cơ hội thoải mái tiêu tiền của đại boss chứ!

Bên kia, Santa vừa hay ngồi ở vị trí nhìn thẳng sang phía hai người họ… Trông họ như một cặp tình nhân đang tán tỉnh nhau. Giống đến mức khiến hắn không để bất kỳ câu nói nào của chủ tịch Đằng vào tai…

Đôi mắt hắn đầy u uất, lúc này chủ tịch Đằng cũng vô tình nhìn theo ánh mắt hắn, ông cất giọng:

-  Đó không phải Tiểu Dương à?

Tần Nhu chỉ chờ có thế, rất tự nhiên mỉm cười dịu dàng:

- Là anh ấy đó ba, ba có muốn đến chào hỏi không?

Ông lắc nhẹ đầu:

- Không cần làm phiền đâu, nhìn nó kìa! Tâm tình tốt như vậy, chắc là đang hẹn hò rồi! Mà cậu trai kia trông cũng khá quen mắt, là Lưu Vũ của INTO1 có phải không?

- Vâng – Cô ta híp mắt cười, tiện thể liếc qua gương mặt vô cùng khó coi của Santa

- Thằng nhóc Trạch Dương này cũng khá lắm, trước đây chỉ cảm thấy nó đào hoa vô vị, không ngờ càng trưởng thành mắt nhìn người lại tốt như vậy!

Đối với vị đội trưởng quang minh chính đại xuất thân từ Chuang này, ông không có chút bài xích nào. Trong mắt ông cậu luôn là một thiếu niên dung hợp rất hoàn hảo giữa văn hóa hiện đại và cổ phong, hơn nữa còn tài giỏi và có trách nhiệm đối với công việc. Chỉ tiếc là năm vừa rồi ông có chút bận rộn, vì vậy quyền hành hầu hết đều giao cho Wajijiwa xử lí…

Sau khi công tác trở về ông mới biết chuyện đứa con gái rượu của mình đã tìm được ý trung nhân, bản thân ông cũng không hề biết việc cô ta thông đồng với Long tổng lấy danh nghĩa của ông để đe dọa người khác…

Ông mỉm cười nhìn cặp đôi tíu tít đằng xa:

- Xem ra, tên tiểu tử này sắp thoát cảnh chăn đơn gối chiếc rồi!

Trên khuôn mặt người nào đó lúc này như đang phủ một tầng sương lạnh, hắn không thể nghe nổi nữa, đứng dậy nói:

- Chủ tịch, tôi sẽ quay lại ngay!

Ông không nghi ngờ gì gật đầu, hắn một giây cũng không muốn ở lại, trực tiếp đi ra khỏi phòng ăn…

Tần Nhu gượng cười dè dặt hỏi lại:

- Ba! Ba không bài xích chút nào sao?

- Chuyện gì?

- Thì việc họ đều là đàn ông…

Đôi mắt sắc bén của ông hơi nheo lại, nghiêm giọng:

- Ta không hề biết con lại có ý bài xích về chuyện này đấy! Tình yêu đẹp đẽ đến như vậy, vì sao lại bị ngăn cách bởi giới tính?

Toàn thân cô ta như cứng đờ, cầm chặt chiếc cốc trong tay. Nếu để ông biết được chuyện Santa chấp nhận qua lại với mình chỉ do bị ép buộc, chắc chắn ông sẽ không để yên… Cô ta hít sâu một hơi, sau đó tự tin gọi món. Thôi vậy! Từ giờ đến lúc đó chỉ cần làm cho Santa yêu cô là được!
.
.

Mặt khác, Lưu Vũ nhìn theo bóng lưng Santa rời đi, đáy lòng cảm thấy chua xót. Cậu lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng vô cảm vốn có, gương mặt hoàn toàn không lộ ra bất cứ một tia cảm xúc nào...

Đối diện, Trạch Dương quan sát trạng thái của cậu, cười nhạt:

- Lưu Vũ, em có biết là em tàn nhẫn lắm không?

Bao nhiêu gần gũi, thân thiết vừa rồi chỉ là diễn trò trước mắt Santa, đáng thương cho y nãy giờ vẫn luôn tưởng cậu thật sự đã mở lòng với mình…

Cậu nghẹn ngào nói:

- Xin lỗi anh… Tôi không cố ý lợi dụng anh đâu….

- Thôi, không cần giải thích nữa….Ai bảo tại anh gây ấn tượng xấu với em trước chứ, bây giờ cho dù em có lợi dụng anh, thì cũng không có gì quá đáng cả… - Y ngắt lời, giữ khoảng cách với cậu

- Anh không trách tôi chứ?

- Sao có thể trách em được chứ? Tình cảm đâu phải thứ có thể ràng buộc được…

Y vươn tay cầm lấy ly rượu vang phục vụ vừa đem qua, bình thản nhấp môi nhìn ra cửa sổ, đôi mắt phảng phất vài nét u sầu… Lưu Vũ nghiêng đầu dò hỏi:

- Anh đang giận tôi đấy à?

- Nếu là em khi nhìn thấy người mình yêu vẫn chưa nguôi tình cảm với thằng con trai khác thì em có vui không?! – Trạch Dương có chút giận dỗi nói

- Sao? – Cậu sửng sốt kêu lên..

- Chẳng lẽ em không nhận ra anh chính là cái người đã dành 2 tiếng đồng hồ chỉ để ngồi trong bar nhìn em uống rượu khóc lóc than vãn ở đảo Hải Nam sao?

Cậu đờ người, hình như chính là vào đêm đó, cậu đã gặp một người lạ mặt ở trong bar, nhưng vì uống rượu quá nhiều nên ký ức rất mơ hồ rời rạc… Hơn nữa đêm đó cậu còn cãi nhau với Santa, vì vậy càng không muốn nhớ đến…

- Sao từ đầu anh không nói với tôi?

- Anh cứ nghĩ rằng những điều mình thể hiện đã quá rõ ràng rồi chứ! Lưu Vũ, anh là muốn đường đường chính chính theo đuổi em!

- Có phải anh đang trêu đùa tôi không? – Cậu hoài nghi hỏi lại

- Nhìn anh giống như đang đùa lắm sao?

Lưu Vũ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của y, gương mặt không một chút rung động, chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay y:

- Cảm ơn vì tình cảm mà anh dành cho tôi! Có điều từ lâu tôi đã tự hứa với lòng mình, rằng cả đời này chỉ yêu một mình anh ấy… Cho dù giờ đây chúng tôi đôi người đôi ngả, nhưng tình cảm của tôi sẽ không bao giờ thay đổi..

- ….

- Trạch Dương, thực xin lỗi! Đoạn tình cảm này của anh tôi không thể nhận được, cứ cố chấp tôi chỉ sợ người chịu tổn thương sau cùng sẽ là anh..

Y rơi vào trầm ngâm một lúc lâu, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên:

- Haha! Không sao, anh nói đùa thôi mà, em không cần căng thẳng thế đâu! Để anh gọi món!

Nói xong thản nhiên vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, Lưu Vũ tròn mắt, xác nhận y có vẻ như thật sự đang nói đùa,   thở nhẹ một hơi sau đó đứng dậy:

- Tôi vào WC một chút!

Đợi cho cậu đi khỏi, Trạch Dương lúc này mới từ từ quay đầu nhìn theo bóng cậu, ánh mắt âm trầm, cõi lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng:

“ Lưu Vũ… Có thể em chỉ coi mình là một người khách qua đường trong cuộc sống của anh, nhưng anh chắc chắn sẽ không thể tìm thấy người thứ hai như em! Khi nãy anh nói bản thân chỉ đang đùa với em, nhưng em biết không? Thực sự thì anh chưa bao giờ nghiêm túc như vậy với bất cứ một người nào hết...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro