bất ái kỷ 6-10
☆ Chương 6 ☆
(Quá khứ)
Ôm túi sách ướt đẫm và áo len, ta đứng trú dưới mái hiên trên đường phố.
Nhưng cơn mưa vẫn không ngớt, vẫn lạnh như băng trên người ta. Mưa bay một đời kỷ cũng không chịu ngừng.
Mà ngày mai, với ta, còn cách rất xa.
Nhớ lại trong túi tối hôm qua còn lưu lại nửa khối bánh ngọt, lấy ra thì đã sớm bể vụn, theo gió và nước mưa rơi xuống cống bên lề đường.
Hai ánh đèn xuyên thấu cơn mưa dày đặc, chiếu lên ta. Bánh xe chạy ngang bắn một đợi nước lên người.
Cửa xe mở, Mạnh Đình lộ đầu ra gọi ta.
“Mau lên, Nhân Nhân.”
Ta cả người ướt đẫm đứng thấp dưới ánh đén sáng chói, lắc đầu.
Hắn liền đạp qua vũng nước, hung hăng đánh ta một bạt tai. Sau đó kéo ta lên xe ngồi.
Mạnh Đình lại chở ta về ngôi biệt thự kia.
Ta yên lặng theo hắn xuống xe, trên gương mặt vẫn mang dấu tay hắn, nhưng ta không còn chỗ nào để đi.
Mạnh Đình giữ vai, kiểm tra thân ta một cái, ngón tay có chút lực ấn vào nơi bị đả thương.
“Nhân Nhân lạnh như băng nga.”
Hắn đẩy ta tiến vào phòng tắm, hai tay kẹp chặt eo, thấp đầu trên mũi ta hôn một cái. “ Nhân Nhân dầm mưa ẩm ướt thật là đáng yêu.” Xoay người ta lại, đặt ta trên bồn rửa tay cẩm thạch.
Ta mệt mỏi lại đói, không khỏi nắm chặt vai áo mình “Không muốn, Mạnh Đình.”
“Không muốn cái gì?” Mạnh Đình khơi mào cái miệng khẽ cười. “Ta bất quá là giúp ngươi cởi y phục ướt ra a.”
Mạnh Đình đẩy tay, hắn mỉm cười, vỗ vào trên tay ta, để lại dấu tay. Ta rút tay lại, không dám làm gì. Nghe mình cầu khẩn, giọng thấp đến không thể thấp hơn nữa: “Ta… ta tự thoát.” Trên người đồng phục học sinh bị hắn mở hai nút, thoát đến một nửa.
“Mạnh… Mạnh Đình?” Ta sợ hãi nhìn hắn.
Mạnh Đình dừng tay, bước lùi hai bước, hết sức tự đắc thưởng thứ sự quẫn bách của ta. “Thật xinh đẹp, Nhân Nhân, đặt tay ra sau lưng đi.
Áo đồng phục ướt đẫm, vạt áo mở ra, để lộ bờ vai. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, ta xấu hổ đỏ mặt. Ta nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, đôi tay do dự, đưa về phía sau lưng.
“Nhân Nhân hảo ngoan.” Mạnh Đình từ trong bồn tắm múc một bầu nước, hất và người ta.
Ta cả người nhỏ giọt nước, lại bị lạnh kinh hãi ngẩng đầu, liền thấy nụ cười hắn, nhẹ nhàng mà tàn nhẫn, “dù sao, nếu ướt một chút nữa, sẽ đẹp hơn.”
Lúc này mới hiểu ý đồ của hắn. Cảm thụ bị vũ nhục, làm ta chợt run lên một cái. Hai tay ôm lấy gương mặt ướt đẫm của mình.
Mạnh Đình tại ta thút thít mà cởi quần của ta, “A, Nhân Nhân cứng rắn nào.”
Hắn ôm ta bỏ vào bồn tắm, kéo tay ta xuống. “Nhân Nhân cuộn tròn lại thật khả ái, thật là muốn một mực ôm hoài trong tay”, hôn hôn đôi mắt đang khóc của ta.
Thân thể lạnh băng ngâm vào trong nước ấm, ta vẫn còn run rẩy, nhưng cái lạnh của đêm tựa hồ đang từ từ tan dần đi. Thanh âm Mạnh Đình bên tai, mù mờ nhìn gương mặt hắn, cư nhiên không phải là trêu đùa bình thường.
Hắn nói, hắn muốn đem ta ôm hoài trong tay.
Hắn cách bồn tắm, kéo ta lại gần, vòng cánh tay qua.
Nếu hắn chịu ôm ta, cho dù là trò đùa.
Nhưng ta lại nghe thấy một thanh âm phía sau.
Hắn lại là, trói tay ta lại.
Kỳ thật thật muốn ở trong vòng tay đó khóc, khóc lớn một tràng.
Ta cho là ta cũng không phải là hài tử thích khóc. Bây giờ mới phát giác, nguyên lai là vô lệ, là bởi vì không tìm được người có thể lau nước mắt cho mình.
Con người tàn khốc trước mắt này, mặc dù bả vai rộng lớn, nhưng làm sao có thể.
Hắn đứng lên như thể không có chuyện gì xảy ra, cầm khăn tắm lau tay, sau đó mở cửa.
“Mạnh Đình—,” ta không thể không hoảng loạn, “ngươi…ngươi muốn bỏ ta ở đây?”
Hắn hờ hững nhìn ta một cái, vẫn không dừng bước. Cánh cửa đóng lại phía sau, khoá chặt đến tuyệt vọng.
Ánh đèn trắng nhợt nhạt, như thể một khắc sau liền chìm vào bóng tối. Ta hai tay bị khoá, ở trong nước, cũng không có cảm giác ấm áp.
Ngoài cửa sổ ẩn ẩn truyền tới tiếng mưa, thanh âm mưa sa, sợ hãi khiến tim ta thắt chặt. Ta cố hết sức từ trong nước đứng lên, rời khỏi bồn tắm, dùng tay bị khoá sau lưng cố gắng mở cửa. Cuối cùng tuyệt vọng ngồi bên cửa khóc thút thít, đầu gối chạm vào cánh cửa, “không muốn… Mạnh Đình…Mạnh Đình…”
Mạnh Đình mở cửa, lần nữa xuất hiện bên trong, “thế nào rồi, Nhân Nhân?”
“Như thế nào mặt nhợt nhạt như vậy, mau trở về bồn tắm đi.” Mạnh Đình một thân đã đổi thành áo choàng tắm, thả rượu trong tay xuống, cởi áo choàng, ôm ta cùng tiến vào bồn tắm.
“Đến nào,” Mạnh Đình giữ vai ta, ấn chén rượu bên môi ta, “uống một chút, cũng sẽ không lạnh nữa. Nhân Nhân giống như rất sợ ở lại phòng tắm một mình.”
Ta uống một hớp, bị rượu cay phải ho ra lệ.
Mạnh Đình lấy tay lay nước bên mi ta, “Vì sao lại sợ, ta bất quá chỉ là đi lấy rượu.”
Ta lắc đầu.
Lúc ta năm tuổi, dưỡng mẫu mang ca ca muội muội ra ngoài chơi. Nguyên là buổi tối có thể về, liền khoá ta ở trong phòng tắm. Ai có thể nghĩ đột nhiên có bão. Là cơn bão lớn như vậy, họ được đưa đến nơi trú ẩn tạm thời, hai ngày hai đêm.
Ở lại nhà cũ, trên lầu, ngâm trong nước, ta ngồi trong bồn tắm bằng nhựa. Mất điện, thật là đáng sợ.
Nhưng điều này, cần gì phải hướng người giải thích.
Mạnh Đình dùng miếng bọt biển lau người ta, vừa hôn ta. Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi trên người, ta mệt mỏi buồn ngủ, nhất thời hoảng hốt cảnh giác.
Nửa đêm tỉnh lại, mưa đã ngừng. Phát hiện mình ngủ bên cạnh Mạnh Đình, cánh tay hắn vẫn ôm ta chặt chẽ.
Mà tay của ta, vẫn bị hắn trói sau lưng.
☆ Chương 7 ☆
(Hiện tại)
Tựa hồ là một mùa đông dài, chỉ mới bắt đầu.
Trong vườn cây lá đều lạnh lẽo, diệp tử úa vàng, mỏng manh rụng rơi đầy đất. Bị mắc lại trong bùn, thật sự khó quét.
Sáng sớm trở lạnh, chén dĩa đều lạnh như băng.
Mạnh Đình đã rời giường, ngồi ở thư phòng đọc báo. Tờ báo mở rộng che kín mặt hắn, ta mang bữa ăn sáng cùng cà phê lặng lẽ đặt trên bàn. Đĩa sứ chạm vào bàn kính, vang lên một tiếng, Mạnh Đình lật báo, đổi tư thế ngồi, cũng không bận tâm.
Lui về bếp, tâm như muốn trốn tránh hoảng loạn.
Thư Dương không thích ta ở quá gần Mạnh Đình, ta cũng cẩn thận ý ý cố gắng tránh hắn.
Thỉnh thoảng ánh mắt hắn liếc qua ta, ta liền cảm thấy bàn tay run rẩy.
Ngày qua ngày, cũng không có gì không tốt. Ban ngày, Thư cùng Mạnh Đình phần lớn không có ở đây, ta một người, vừa làm việc vừa ngây ngô, ai có là ai, tốt nhất cũng quên đi.
Nhưng vào ban đêm, trong mộng Mạnh Đình xuất hiện, rất gần, nhìn chằm chằm vào ta: “Nhân Nhân, ngươi nghĩ chạy trốn đến đâu?”
Một thân mồ hôi lạnh tỉnh giấc, nguyên lai vô thức bất giác nằm ngủ trên bàn ăn.
Cửa sổ bị gió đêm đẩy ra, một phòng lạnh lẽo. Ngắm đồng hồ treo tường, đã ba giờ sáng. Mạnh Đình và Thư chưa trở về.
Đứng dậy đi đóng cửa sổ, lại nghe tiếng chuông cửa, Mạnh Đình có vẻ say, một người khó khăn đi vào. Ta trốn ở trong phòng, do dự có nên đi ra hay không. Hắn giày cũng không thoát, liền té ở sô pha, một tay cởi cà vạt. “Thư, cấp ta chén nước…”
Ta rót một chén nước ấm, bưng cấp hắn. Hắn không nhận cái ly, bắt được cổ tay ta, “Mạnh, Mạnh tiên sinh…” còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đặt ở dưới người. Ly thuỷ tinh thất thủ rơi xuống đất, vỡ tan.
Thân thể Mạnh Đình, lửa nhiệt mạnh mẽ đè lên ta, sức mạnh của hắn làm ta choáng váng: “Thả ta ra…ngươi say…” Ta chống cự, “Ta… ta không phải là Thư.”
Hắn đột nhiên kiềm mặt ta, hung hăng ác liệt nhìn ta, con ngươi như đang thiêu đốt, khiến ta sợ hãi.
“Mạnh Đình… không…” Hắn nhướn người, hơi thở ấm áp lẫn vị rượu áp lên môi ta, không cho ta trốn tránh liền xâm nhập vào bên trong.
Hắn một tay đè lại tay ta đang chống cự, một tay ép vào đầu, nắm giữ cổ ta, hung hăng, bá đạo hôn đến. Đầu lưỡi cứng rắn cùng nhiệt, tựa như muốn nhu bể ta. Ta đấu tranh để thở, tất cả đều là hơi thở của Mạnh Đình.
Hắn đè mạnh, hung hăng hàm trứ đầu lưỡi đang tránh né của ta, như trừng phạt, trở thành cắn xé. Ta không dám tránh né nữa, mặc hắn dùng răng kiềm ta, thật sâu hút vào trong miệng hắn, mặc hắn nghiền nát cắn xé.
Không biết làm gì, ta nhắm chặt mắt, cảm thấy lệ lặng lẽ tràn ra, khuôn mặt ướt đẫm lạnh lẽo.
Mạnh Đình theo dòng lệ hôn lên, hôn dần lên đôi mắt của ta.
Ta khóc trứ, yếu ớt và mơ hồ, “ta không phải là Thư… ta không phải là Thư…”
Cảm thấy hắn chợt dừng lại, ta mê man mở mắt, gặp phải ánh mắt Mạnh Đình, băng lạnh sắc bén, hoàn toàn không giống uống rượu say hỗn độn. Nhất thời vô thố, hắn một tay đánh lên mặt ta. Ta bị đánh nghiêng đầu đụng phải thành ghế salon, liền bị mạnh bạo kéo trở về, giữ chặt cổ áo, “ba ba”, lại bị đánh.
Ta hoảng sợ ngây người, nhưng trước mắt tất cả đều là hoả khí, ta cũng không còn cảm thấy đau. Mạnh Đình gạt tay từ ta má xuống, đột ngột cứng rắn kéo ngược ra sau, dùng cà vạt trói hai tay ta lại ở sau lưng.
Ta mê mê ngã xuống, cảm thấy hắn thô bạo kéo quần ta, nhiệt lửa bừng bừng để trước hậu đình, ta không kịp hoàn hồn cắn răng, nó liền một cái tiến vào thật sâu. Tê liệt đau đớn làm cả người ta mềm nhũn, thật đau đớn… Mạnh Đình quả thật, đã không còn thương ta.
Đau như thế, rất đau. Hai tay Mạnh Đình kiềm trứ ta, hung hăng chuyển động, tựa như ngọn lửa được đốt cháy, thiêu đốt trừng phạt ta. Hắn tiến vào thật sâu, xuyên thấu, không gì ngăn lại được.
Trước đây Mạnh Đình thích sở hữu, hắn thích toàn thân ta thu người lại, để hắn ôm vào, sau đó từ từ hành hạ. Hắn vui vẻ cắn lỗ tai ta, cắn mạnh một cái, để cho ta lập tức thét chói tai. Hắn thích nơi đó, mặc hắn lấy tay đùa bỡn, “Thật đẹp, Nhân Nhân ở đây, không bẩn chút nào.” Cố ý nói như vậy, sau đó nhìn ta đỏ mặt mà cười to.
Nhưng bây giờ, chỉ có Mạnh Đình thô bạo. Phân thân hắn như thanh sắt nóng đỏ, một cái một cái đâm ta trong bóng tối. “Đau… Mạnh Đình… đau quá…đau quá a…” Ta thấp giọng khóc thút thít, nằm ở sô pha không nhịn được ho khan.
Mạnh Đình như có như không cảm nhận được ta chảy máu, không nghe tiếng cầu khẩn của ta, vẫn giữ chặt ta, một dạng vô tình, không ngừng thoả mãn ham muốn bên trong cơ thể ta.
Ta khóc bên dưới hắn tránh đi, đè xuống nỗi đau mà kéo quần lên, hai chân không biết vì đau đớn hay sợ hãi, vẫn run rẩy không thôi.
Mạnh Đình lật người ngủ thật say, mi vẫn nhíu lại chặt chẽ.
Ta lặng lẽ lau nước mắt, dọn dẹp thuỷ tinh vỡ trên sàn, cắn răng đứng lên, lại thấy Thư Dương khoanh tay dựa ở cửa, trên gương mặt là khinh bỉ cùng tức tối.
Ta một thân đều là mồ hôi lạnh, bị hắn nhìn liền cúi đầu, nhất thời sợ hãi vô cùng: “Xin thứ lỗi…”
Nhìn Thư Dương đi tới, giơ tay đánh một bạt tai vào mặt ta. Ta ngã xuống đất, đau đến muốn ngất đi, mảnh thuỷ tinh cắt phải người ta.
“Cút!” Thư Dương thấp thanh rống giận.
Ta cố gắng đứng dậy, ý thức cuối cùng tìm đường rời khỏi phòng khách, đáy lòng một mảnh tuyệt vọng.
☆ Chương 8 ☆
(Quá khứ)
Mạnh Đình một đêm ôm chặt ta.
Tay bị khoá bằng khoá kim loại, cắt vào da thịt, lại lạnh lẽo, đau đến tận xương.
Một nửa người đều tê dại, ta muốn lật người, cánh tay Mạnh Đình chợt thu lại, ôm ta chặt hơn. Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đen nhánh, hắn cười tủm tỉm “Ôm Nhân Nhân ngủ cảm giác thật thoải mái a.” Hắn hôn hôn chóp mũi ta.
“Nhân Nhân nấu bữa sáng đi? Ta muốn trứng chiên bảy phần, bánh mì sandwich, thịt xông khói cùng sữa tươi lạnh, bụng thật hảo đói nga.” Nói xong rời khỏi ta, rất thoải mái duỗi thân.
Ta không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu, cố gắng hết sức mới từ trên giường ngồi dậy, cả người đều đau. “Mạnh, Mạnh Đình, có thể hay không giúp ta mở khoá.”
Mạnh Đình nhìn dáng vẻ ta bối rối, từ dưới gối lấy ra chìa khóa, nụ cười xấu xa, răng cắn cắn tai ta, “gọi ta chủ nhân, ta liền giúp ngươi mở.”
Thanh âm ái muội cùng sủng ái, làm ta đỏ mặt, ta hoảng hốt lắc đầu, vừa tránh né môi hắn, không kịp ứng phó liền té xuống đất.
Người kia còn giống ác ma mà cười, “Nhân Nhân dễ thương nga, còn quỳ như vậy, hảo ngoan.” Hắn ngồi trên mép giường nâng mặt ta, nhìn với ánh mắt không thể kháng cự, cơ hồ dán trên mũi của ta, nói: “Gọi ta, gọi ta chủ nhân, Nhân Nhân.”
Ta quỳ gối giữa hai chân hắn, đỏ mặt, hắn giữ chặt ta, làm ta không cách nào lắc đầu.
“Không gọi sao…” Mạnh Đình uy hiếm giữ mặt ta, hướng hai chân nâng ta lên cao, ta liều chết tránh đi, vẫn là bị hắn ép chặt lên.
Hơi thở nam khí bá đạo đáng sợ xâm nhập vào chóp mũi, hắn kia sức lực mạnh, ta cơ hồ hít thở không thông.
Hắn thả ta ra, “muốn gọi không, Nhân Nhân?” Tay của hắn cứng rắn có lực, bắt giữ sau cổ ta, gáy bị hắn bắt phải làm đau, đau đến ta cơ hồ bật khóc.
Ta có chút do dự, hắn một lần nữa ép xuống, “không muốn,” ta cơ hồ khóc ra.
“Chủ, chủ nhân…” cảm giác khuất nhục khiến dạ dày ta co quắp đến đau.
Mạnh Đình cũng không chịu bỏ qua ta, cằm của ta bị bóp thật đau, “mở hai mắt, Nhân Nhân, nhìn ta, gọi thêm một lần nữa là tốt rồi.”
Ta chảy lệ, khóc thút thít kêu: “Chủ nhân…” Nhìn mặt hắn, vì sao muốn làm như vậy với ta?
Hắn cực kỳ hài lòng ôm ta một cái, cuối cùng chịu mở khoá tay.
Ta ngơ ngác đứng lên, hai cánh tay đều tê dại, khó khăn nhấc lên. Ta cũng không dám nói gì, chạy trốn đến phòng tắm, vòi nước cũng mở không được.
Thấy Mạnh Đình tiến đến, ta hoảng sợ lùi hai bước: “Tay của ta, đã tê rần.”
Hắn kéo tay ta giấu ở sau lưng, giữa các kẽ tay dùng sức xoa nắn, như có ngàn vạn cây kim đâm vào, “Đau… Mạnh Đình…” Hắn vẫn nhẫn tâm, ta không dám đem hai tay rút về.
Ta nấu bữa sáng cho Mạnh Đình, lại không ăn được cái gì. Đói đã lâu, ngược lại ăn không vô.
Mạnh Đình đưa ta đến cổng trường, cấp ta ba trương chỉ tệ (là một khoản tiền, ta cũng không rõ =,=) “Nhân Nhân có phải không có chỗ đi, buổi tối ở đây chờ ta đi.” Cũng không chờ ta trả lời, liền đạp ga rời đi.
Bên cạnh đều là lão sư cùng đồng học, ta xoay người đi về hướng ngược lại. Đem túi xách còn ướt ném vào thùng rác bên đường, “Vĩnh biệt…”
Ta không thể nào trở lại trường học, muốn tìm một phần công việc nuôi sống mình. Làm bán thời gian ở tiệm thức ăn nhanh, tiền lương quá thấp, không thể nào sống được. Nhưng là, muốn tìm một công việc, đi đâu để tìm, ta thật không biết.
Từ buổi sáng đi dạo đến tối, thấy một cửa hàng để bảng hiệu tuyển người làm, ta liền vào hỏi. Vậy mà không ai chịu chứa chấp một học sinh trung học đệ nhị cấp lang thang.
Cuối cùng, thấy một quầy rượu tuyển người, ta lấy hết dũng khí đẩy cửa.
Bóng tối âm thầm cùng thanh âm ồn ào khiến ta giật mình, có người ở cửa vấn ta: “Người bạn nhỏ, ngươi muốn uống rượu?”
Ta lắc đầu, “ta…ta là đến xin việc.”
Người nọ mỉm cười nhả một điếu thuốc, lấy tay nâng cằm ta, nheo mắt nhìn xuống: “Ngươi bao nhiêu tuổi? Chúng ta ở đây không muốn tiểu hài tử.”
“Ta mười bảy tuổi.” Ta ngây ngốc đáp, quên tránh cái tay không an phận của hắn.
“Đệ đệ hảo ngoan, thật đẹp.” Hắn đặt tay lên vai ta, đẩy ta đến trước mặt một nam nhân khác.
Hắn mở đèn quầy bar, nhìn, đưa tay vén tóc trên trán ta, vừa hỏi ta: “Ngươi nghĩ làm cái gì?”
“Phục vụ bàn, ta có thể không?”
Hắn chợt chú ý cái gì, kéo cổ tay ta qua xem, trên cổ tay bị kéo mạnh để lại dấu, ngẩng đầu đối ta thuyết: “Làm phục vụ thì thật đáng tiếc đi, cùng ta đến đây.”
Bị đưa vào một gian phòng bên trong, ta bất an đứng giữa phòng, động phục đã nhăn nheo, dáng vẻ nhất định cực kỳ xấu hổ. Đại khái đợi mười phút đồng hồ, một vài nam nhân tiến vào, ánh sáng mờ tối, nhưng cả đám người đều mang kính râm.
Chẳng qua là hỏi ta một số vấn đề đơn giản, trong đó một người đi đến bên cạnh ta, “nếu như ngươi nguyện ý, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Muốn ta làm cái gì, ta… có thể sao?” Ta có chút mê hoặc.
“Đóng phim,— loại kia nam nhân với nam nhân, rất đơn giản. Giống như điều kiện của ngươi, ta đảm bảo ngươi rất nhanh sẽ nổi tiếng.” Nam nhân khoé miệng mang ý cười, nhưng ta không biết hắn là đang dụ ta, không biết ẩn bên dưới là một tầng âm mưu.
Ta biết mình cũng không khác ấu thú lạc đường, một thân một mình, vô giáp vô đâm. Tùng lâm sinh ta, cũng không phải là nguy hiểm.
Né được Mạnh Đình, vẫn còn có Đỗ Cơ cùng Trần Minh Viễn.
Ngày mai, ta còn không biết bữa sáng ngày mai sẽ ở đâu.
Rất nhiều tiền, ta cũng không biết đó là bao nhiêu.
Chỉ cần một chút là tốt rồi.
Ta liền gật đầu.
Hắn tựa hồ không nghĩ ta đồng ý dễ dàng, ngẩn người: “không muốn xem xét lại?” đưa cho ta một hợp đồng, ta xem cái hiểu cái không, hắn đặt bút vào tay ta: “ký hợp đồng, chúng ta sẽ lập tức cấp một phần thù lao cho ngươi.”
Ta mờ mịt cầm bút, nhưng ký không ra mực. Người nọ nín thở chờ ta ký, liền vừa xấu hổ vừa thúc giục người đi tìm bút. “Vậy, chờ thêm một chút nữa cũng không sao. Cần nhìn lại một chút điều kiện thân thể ngươi. Nếu như không có vấn đề gì, một tuần nữa liền có thể quay.”
Bởi vì biết sau khi ký hợp đồng kết quả sẽ ra sao, liền chết lặng mặc hắn nắm lấy, nằm ở trên bàn, quần bị cởi ra. Cảm giác xa lạ từ ngón tay, cực kỳ vũ nhục ở giữa hai chân trần truồng, nơi đó lộ ra bên dưới ánh đèn huỳnh quang.
“Như vậy, thấp người xuống một chút.”
“Hảo, là góc độ này.”
“Đẹp a, có đem máy quay không?”
Cũng không phải lần đầu tiên, Mạnh Đình cũng từng đối ta làm loại chuyện như vậy, thân thể ta, đã sớm không còn quý trọng đi. Ta an ủi bản thân mình.
Mạnh Đình, một khắc nhớ tới cái tên này, ta chợt có cảm giác rung động muốn rơi lệ.
☆ Chương 9 ☆
(Hiện tại)
Có người đang khóc, đang trốn, chân bị xích, mặt đường thật cao thật thấp, trên sàn đầy mảnh thuỷ tinh.
Ta rất đau rất đau, vẫn không tìm thấy máu.
Người đang khóc, có phải là ta không?
Bốn bề đều là vách tường, mù mịt giống nhau, lấy tay đi sờ, nơi nào cũng là vách tường, đều là tường, lại băng lãnh.
Ta liều chết muốn tỉnh lại, nhưng không thể mở được mắt, mộng một mực tiếp tục, một mực thật đáng sợ thật khó khăn. Ác mộng dài như vậy, ta dường như đã mộng cả một đời.
Cửa phòng đột nhiên mở, có người dùng lực kéo ta. Thân thể ta rời khỏi giường, cùng với chăn ngã xuống đất.
“Mạnh Đình…” ta nghe thanh âm mình khàn khàn, nguyên lai đã không còn là mộng.
Phía ngoài bạch quang chói mắt, ta mơ hồ hiểu được đây là ban ngày. Đêm qua… đêm qua… lòng ta chợt nhói đau.
Mạnh Đình bóp cổ tay ta cơ hồ muốn gãy, hắn kéo lê ta lảo đảo xuống tận cầu thang, đưa tay giữ tay của hắn, muốn hắn nhẹ nhàng một chút, lại không phát ra âm thanh. Bước chân như giẫm trên bông, ta ngã nhào, là bị hắn đẩy tới.
Cũng chân trần, Mạnh Đình đẩy ta ra ngoài cửa. Cửa mở ra, đóng lại, lại mở ra hai cái.
Trước mắt đều bấp bênh, sương mù trắng xoá, ta đưa tay vịn một cây đại thụ, cúi người ho khan không ngừng lại được.
Choáng váng nhìn thấy lòng bàn tay đỏ hồng, nhiệt nóng, đáy lòng tuyệt vọng, trống rỗng.
Lại có người kéo ta, ta vô cùng sợ hãi ngẩng đầu, là Thư, cũng không thèm nhìn ta, lạnh lùng không một lời liền kéo ta đi.
Ta muốn nói không muốn, bỏ qua ta, ta đi không được… nhưng ta vẫn một mực ho khan, không tránh thoát được tay của hắn.
Cuối cùng ngã ở ngưỡng cửa, không bò dậy nổi, ta chỉ có khí lực lấy tay đè lại ho khan, lòng bàn tay dính ướt.
Thư thả tay của ta, một mình bước vào cửa.
Trong phòng là một mảnh hỗn độn, đồ đạc bị đập vỡ. Mạnh Đình ngồi ở sô pha hút thuốc, bàn cà phê trước mặt cũng bị lật ngửa.
Thư lạnh lùng nói: “Người yêu cũ ngươi trở về, cảm ơn ngươi thời gian qua chiếu cố ta. Chúc mừng ngươi duyên trước tiếp tục, Mạnh Đình.” Liền cúi người kéo vali dưới đất.
Mạnh Đình hít một hơi thuốc, thấp đầu không nói gì.
Thư Dương không chút do dự kéo vali ra khỏi cửa, hắn cuối cùng đặt điếu thuốc xuống, chạy theo phía sau ôm lấy Thư.
Thư Dương cứng người, giọng bướng bỉnh lạnh lùng: “Buông tay, Mạnh Đình, không cần dối mình gạt người.”
Hắn không chịu buông tay, ngược lại khẩn trương hơn, hai tay giữ chặt, tựa hồ cả đời cũng không muốn ly khai. Không nói gì, đáy mắt có tia máu. Thư cuối cùng ánh mắt cũng hồng, thanh âm đứt quãng: “Ta một mực cho là ngươi yêu ta… ta một mực cho là ngươi ái ta…” Quay người ôm chầm thân thể phía sau.
Thị giác thính giác chợt rõ ràng, hai người bên cạnh âu yếm, hai đôi giày đối nhau, như nơi không người mà nóng bỏng.
Ta đưa tay ra, cố gắng chạm vào bề mặt bức hoạ trước mắt. Như cách một tầng thuỷ tinh, ta như một đứa trẻ ngoài cửa sổ, trộm nhìn một thế giới có thể ngắm nhưng hoàn toàn không thể có được.
Mạnh Đình, ta nghe Mạnh Đình nói với Thư: “Muốn ta làm sao ngươi mới tin, Thư, muốn ta làm sao?’ Thanh âm trầm thấp, khàn khàn thâm tình.
Mạnh Đình của ta, cùng Mạnh Đình của Thư, thì ra không phải là một người.
Thư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thật lâu, chợt thả tay, cắn răng nói một câu: “Ta rốt cuộc là, đôi mắt không chịu nổi một hạt cát. Buông tay, Mạnh Đình, chẳng lẽ ngươi muốn ta đi cùng một người khác tranh sủng?” Hai người đối mắt, Thư đoạt vali của mình, xoay người liền đi.
Ta đã nghĩ nên sớm rời khỏi, ngay từ trước đêm qua, nên rời khỏi đây. Hai lần ba lần, bị hắn đẩy ra khỏi cửa. Ta ở trước mặt Mạnh Đình, đã sớm không còn tôn nghiêm, nhưng nỗi lòng đã tàn rách không chịu nỗi, vẫn đớn đau.
Bọn họ nghĩ ta không biết đau, không hiểu được uỷ khuất, không biết sỉ, như một con búp bê gỗ, chỉ biết lưu lệ, sẽ không thương tâm.
Cố gắng đứng dậy, ta muốn rời khỏi nơi đây.
Mạnh Đình một mực không nhìn ta, lúc này lại đột nhiên kéo ta qua, đẩy tới trước mặt Thư. “Thư, nhìn ta, ta căn bản sẽ không vì một món đồ chơi, để cho ngươi thương tâm nữa.”
Ta từ từ ngã xuống, phun ra máu, hai tay cũng không che giấu được.
☆ Chương 10 ☆
(Quá khứ)
(Đoạn này là kể về lần đầu tiên Nhân Nhân gặp Mạnh Đình)
Lần đầu tiên gặp, là Mạnh Đình bắt ta lên xe. Hắn mới mua xe, muốn tìm một mỹ nhân đến chúc mừng. Hắn vì vậy nói, chẳng qua là vì đùa bỡn ta.
Bọn họ đi theo ta thật lâu. Ta thấp đầu đi bộ, tuỳ tiện đá một chai nước suối bằng nhựa, từ từ đi. Ta chỉ nhìn thấy mũi giày, sắp lộ đầu ngón chân. Liền bị bọn họ từ bên lề đường kéo lên xe.
Bọn họ đặt ta trong xe, đưa tay vào trong đồng phục loạn sờ, ta hoàn toàn ngơ ngác, nói, ta không có tiền.
Mạnh Đình gương mặt kia hết sức xinh đẹp, cúi đầu xuống, ở trên môi ta chạm một cái. “Ngươi tên là gì, đệ đệ?”
Ta hoàn toàn bị xúc cảm xa lạ kia mê hoặc, ngoan ngoãn trả lời: “Viên Nhân.”
“Hôn một cái đi.”
Ta gật đầu, hắn liền ép môi lên. Hơi thở cường liệt của thiếu niên cùng đầu lưỡi tiến vào, tuỳ ý trêu cợt, ta mở miệng, cũng không hiểu phải tránh, cho đến khi hắn buông ta ra, cười nói: “Đệ đệ, khi hôn thì phải nhắm mắt lại.”
Lúc này ta mới lấy ta che môi lại, có điểm không tin có điểm mê mang, “Có biết hay không ngươi ánh mắt này, hết sức nguy hiểm.” Mạnh Đình nhẹ nhàng gỡ tay ta, lại hôn lên.
Ta bắt đầu tránh đi, bởi vì không cách nào hô hấp. Động tác rơi vào Mạnh Đình, đều dễ dàng bị hắn chặn lại. Ta gấp đến độ sắp khóc, hồ đồ cắn hắn một cái.
Mạnh Đình bị đau lùi lại, ánh mắt vẫn vui vẻ: “Hắn lại dám cắn ta, rất hiếm nha.”
Ta đè lại miệng, sống chết cũng không để cho Đỗ Cơ bên cạnh đụng, Đỗ Cơ liền đánh ta. Mạnh Đình đắc ý ôm chầm ta, tránh một quyền của Đỗ Cơ, “Nhân Nhân là của ta.”
Ba thiếu niên nửa say, đem ta đến rừng ở ngoại ô, ta cho là sẽ bị đánh, chỉ ôm đầu ngồi trên đất, bị bọn họ giữ lấy, cởi bỏ y phục.
Căn bản không hiểu bọn họ trên người ta làm cái gì, làm cho ta đau quá đau quá, cũng không dám lớn tiếng khóc.
Mặt đất ẩm ướt, cây cỏ đâm vào trên lưng. Bọn họ cuối cùng cũng thả ta ra, ta run run đưa tay sờ phía sau, nơi đó chảy máu. Lấy đồng phục nhàu nát che lại cơ thể, nút áo bị kéo đứt rơi ra, ta liền vừa khóc, vừa ở bãi cỏ lục tìm.
Mạnh Đình vốn đã trở lại xe, nhưng lại quay lại, vỗ vỗ lưng ta, “đệ đệ đừng khóc, ngươi từ đây đi lên đường chính, liền có thể bắt taxi về nhà.”
Ta nâng lên mắt đẫm lệ, thút thít nhìn hắn, có điểm hoảng sợ. Mạnh Đình đột nhiên mỉm cười giữ mặt ta, thay ta lau nước mắt: “Ta hình như có điểm thích ngươi, Nhân Nhân.” Nói xong đưa ta một ít tiền, lại lấy bút ra, viết một dãy số trên cánh tay ta. “Sẽ rất đau, cầm sồ tiền này đến tiệm thuốc mua chút dược cao. Nếu có khó khăn, có thể gọi điện tìm ta.”
Một người đi tới nửa đêm, mới từ ngoại ô trở về nhà. Ta ở vòi nước bên lê đường lau vệt nước mắt, mới dám vào nhà. Dưỡng mẫu gương mặt hết sức khó coi. Hôm nay vốn là phải đi làm ở bãi rửa xe, ta không thể làm gì khác hơn là đem tiền Mạnh Đình đưa ta giao cho nàng.
Mà bởi vì hôm nay không đi làm, bãi rửa xe sẽ không thuê ta nữa. Một tuần sau, ta kéo thân thể đau đớn đi tìm công việc bán thời gian khác. Rất nhanh đến cuối tuần, ta một đồng cũng không kiếm được. Ta ở ngoài đường một hồi, không dám về nhà.
Gọi đến số Mạnh Đình lưu lại, đầu kia truyền tới thanh âm nam nhân xa lạ, ta hốt hoảng tắt điện thoại.
Thu lấy dũng khí nửa ngày, ta hận mình khiếp đảm, cứng rắn gọi lại một lần nữa, “Ta… ta là Viên Nhân, ta muốn hỏi một cái, các ngươi có muốn hay không, muốn ta làm… làm chuyện ngày đó, ta không muốn nhiều tiền, ba trăm khối là tốt rồi…”
Tại nhà vệ sinh trong quán bar, Mạnh Đình nói, chỉ cần ta không khóc, liền có thể đáp ứng.
Ta cúi người ở bồn rửa tay, cắn môi nhẫn nhịn, không phát ra thanh âm. Nhưng vết rách kia vẫn chưa lành, thật đau quá. Sau khi cả ba người lần lượt làm, ta đã sớm mặt đầy lệ.
Ta nhìn Mạnh Đình, “ta, ta thật không phải là cố ý khóc…là lệ tự chảy ra…”
Bọn họ cười to. Đỗ Cơ ôm bụng cười cơ hồ không đứng dậy nổi.
Dưới trận cười của bọn họ, ta thật sự khóc lên, “nếu không, làm tiếp một lần…có được hay không?” Ta thút thít, hết sức chùi sạch nước mắt, “lần này ta…bảo đảm không khóc.”
Mạnh Đình cười nhìn ta, tựa như có gì rất thú vị. Ta cố không lý giải ánh mắt hắn, chỉ nhìn hắn cầu xin.
Trần Minh Viễn dựa một bên hút thuốc, nhịn cười, “Tốt lắm tốt lắm, không cần chơi nữa.” Đỗ Cơ cười kéo dây quần, từ trong ví rút ra một tập tiền. Dùng tập tiền mới chạm chạm trên mặt ta, “yên tâm, ngươi ba trăm khối rẻ như vậy, lần này cho qua đi.”
Ta ngập ngừng tiếp lấy tiền, lau sạch nước mắt, đối bọn họ chào một cái, đè xuống đau đớn, từ từ rời khỏi.
Đó là lúc giao dịch bắt đầu. Sau đó mỗi tuần lễ, Mạnh Đình, Đỗ Cơ cùng Trần Minh Viễn sẽ đến trường tìm ta. Mỗi lần ta sẽ nhận được ba trăm khối.
Dưỡng mẫu không hỏi ta, tiền kia ở đâu ra.
Ta không biết mình, đã làm gì sai.
Cố gắng học, cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, không có ngày nào có thể thư giãn.
Nhưng người nhà vẫn không muốn ta, Mạnh Đình không chịu bỏ qua ta.
Ta sợ những lạnh lùng như thế.
(Đoạn này lại quay về lúc Nhân Nhân chuẩn bị đóng phim đó đó)
Đang ngây ngốc mờ mịt, phía sau người ta chợt có đụng chạm khiến ta giật mình. Ta nhìn những khuôn mặt xa lạ trước mắt, chợt cố hết sức đẩy bọn họ ra, liều chết bỏ chạy.
Không biết phía sau có bao nhiêu người đang đuổi, toà nhà bỏ hoang hành lang quanh co, tràn ngập tiếng bước chân vội vã.
Ta chạy qua một cánh, một cánh cửa, dần dần ta chỉ có thể nghe được, là âm thanh nhịp tim mình.
Mãi cho đến cuối cầu thang, không có đèn, cũng không có cửa sổ. Ta mò mẫm đẩy cánh cửa kia, cư nhiên lại không mở được. Ta ôm người ngồi xuống, khẽ khóc. Cũng không che dấu được, tuyệt vọng như thuỷ triều, tràn đầy cõi lòng.
Không biết ngồi trong bóng tối bao lâu, thế giới vẫn yên tĩnh như ban đầu. Ta cuối cùng cũng tìm được một lối ra khác, chạy ra khỏi toà nhà.
Đêm đã khuya, trên đường phố xe cộ tấp nập. Đèn neon ngập tràn có vẻ ấp áp, kỳ thực lại rất lạnh lùng.
Đó quả là một cơn ác mộng dài.
Trong lúc chạy, ta đánh rơi một chiếc giày.
————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro