16-20
☆ Chương 16 ☆
(Quá khứ)
Ngôi nhà trong màn đêm đen kịt, hiện lên như một bóng ma.
Ta ở trước cửa thầm hít một hơi, mang giày vào, ấn chuông cửa.
Mạnh Đình mở cửa, “Nhân Nhân như thế nào trễ như thế?” Đỗ Cơ cùng Trần Minh Viễn ngồi ở xa, ta theo bản năng ôm chặt lấy tay mình, cúi đầu cho hắn đẩy vào đại sảnh.
Đỗ Cơ nâng mặt của ta: “Muộn một giờ, Nhân Nhân, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Ta không né tránh, cũng không lên tiếng.
“A Cơ, đừng doạ hắn. Nếu không chúng ta cũng bị muộn.” Trần Minh Viễn nói xen vào, đem áo khoác Đỗ Cơ tiến lại.
“Kia Nhân Nhân làm sao bây giờ?”
Mạnh Đình cũng mặc áo khoác lên người, đem ta từ tay Đỗ Cơ đoạt đi, “Ngoan, tới giúp ta gài nút.”
Tay của ta có chút cứng, ngây ngốc giúp hắn cài nút áo. Hắn một tay cầm thuốc lá, một tay khoát lên vai ta, nhìn ta rất nghiêm túc.
Tim ta cũng đập mạnh hơn.
Hắn nâng cằm của ta, miệng mang theo khói thuốc hôn ta. “Nhân Nhân… Dường như có bệnh sợ bị giam giữ nha.”
“Bênh sợ bị giam giữ là gì vậy?” Đỗ Cơ một bên tò mò hỏi.
Mạnh Đình từ từ đẩy ta vào phòng tắm, một tay mở cửa.
Ta nói không ra tiếng, chính là giữ tay ở cánh cửa, cắn chặt môi.
Hắn tàn nhẫn đẩy ngón tay của ta, cười đẩy ta đi vào, vỗ vỗ mặt của ta, đóng cửa lại.
Ta dựa vào cán cửa ngồi xuống, ôm lấy chính mình, không cho mình phát ra âm thanh. Đèn cũng lập tức tắt, chỉ có quạt thông gió trên tường, để lộ một chút quang ảnh trong đêm tối. Phòng tắm nhỏ không có cửa sổ, nước nhỏ giọt từ vòi nước tí tách thanh âm, càng lúc càng nặng nề. Ta cảm thấy chính mình, dần dần không còn hơi thở.
Cánh cửa rốt cục mở, hắn tìm được ta ngồi trong một góc, gọi ta: “Nhân Nhân?”
Hắn tiến lại đỡ ta, “Nhân Nhân, như thế nào rồi? Không nên làm ta sợ, nói chuyện đi Nhân Nhân?” Không ngừng kêu tên của ta. Nhưng mà xa xôi như vậy, ta không xác định được, là từ thế giới nào.
Chính là lạnh lẽo. Thân thể đã đông cứng, như chìm trong băng tuyết.
“Thực xin lỗi, Nhân Nhân, ta không biết ngươi sợ như vậy… Ta nghĩ rất nhanh liền trở về, ai biết bị mấy tên đáng ghét kia chuốc say, tỉnh lại đã là chiều hôm sau…”
“Ta vừa tỉnh liền cấp tốc trở về… Nhân Nhân, ngoan, hé miệng ra, răng nanh không cần cắn chặt như vậy…”
“Tốt lắm Nhân Nhân, muốn ta đưa ngươi đi bệnh viện hay không, ngươi vẫn cứ run rẩy, toàn thân đều lạnh quá.”
Hắn dùng chăn bọc ta lại, gắt gao ôm lấy ta vào trong ngực, một lần một lần hôn mặt ta, bỏ đôi tay lạnh lẽo của ta vào trong áo lông của hắn, gắt gao bao lấy ta đang run rẩy, “Đừng sợ, Nhân Nhân, ta không bao giờ… nhốt ngươi nữa… Ta chỉ là, đùa một chút mà thôi. Nhân Nhân, ta rất thích ngươi.”
Một buổi chiều như vậy.
Hắn cuối cùng mở được miệng của ta, dùng khăn mặt xoa nhẹ bên khớp hàm, miệng mang nước ấm một chút một chút truyền cho ta. Ta dường như từ trong hầm băng chậm rãi ấm lên, dần dần tìm lại được tri giác.
“Nhân Nhân, ngươi làm ta sợ.”
Ta nhìn hắn, nam nhân ngỗ ngược bất hảo, hắn tuỳ tâm sở dục lãnh khốc cùng với ôn nhu, làm ta không biết làm sao.
“Muốn khóc thì khóc đi, liền lớn tiếng khóc đi, Nhân Nhân.”
Ta lắc đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng oà ra, làm ướt áo của hắn.
Kỳ thật, rất nhiều lần bị ca ca nhốt như vậy. Mỗi lần đều ném vào nơi nào đó, tự sinh tự diệt. Người nhà tựa hồ cũng quen phản ứng của ta, dưỡng mẫu luôn mắng ta, “Lại động kinh, bắt nhốt một chút liền động kinh, thật sự là một hài tử chán ghét.”
Ta cũng đã quen, có thể thở bình thường liền đứng lên. Cũng không dám khóc, khóc lại càng bị mắng. Nhưng mặc dù là thói quen, không phải cũng sẽ không đau.
Ta tránh ôm ấp của Mạnh Đình, đi đến góc sô pha.
“Còn giận ta sao, Nhân Nhân?” Mạnh Đình cũng tiến lại, dùng chăn bọc quanh ta. Thanh âm của hắn dị thường ôn nhu, làm ta không đành lòng bỏ mặc. Tuy rằng kiên trì không nhìn ánh mắt chăm chú của hắn, vẫn là rất nhẹ, lắc đầu.
Mạnh Đình về bộ dáng vui vẻ, vốn cố kỵ phản ứng của ta, nên không dám quá thân cận, lúc này lại yên tâm thoải mái đem ta ôm vào trong ngực, làm ta đau, cũng không tự giác, “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, Nhân Nhân khẳng định đói bụng lắm.”
Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên vào quán ăn cơm.
Trong một phòng ăn nhỏ, bàn gỗ rất thấp, ngồi trên một tấm thảm trải trên sàn, có rất nhiều món ăn lạ. Mạnh Đình nói là thức ăn Nhật Bản.
Ta vẫn cuối đầu không nói lời nào, yên lặng nuốt, cũng không nói là ăn ngon hay khó ăn.
Mạnh Đình đóng cửa lại, dựa vào bên cạnh ta, “Bộ dáng này của Nhân Nhân rất đáng yêu, thật sự thích hợp nơi này.” Tay hắn lắm lấy ta, “Có thích ăn hay không?”
Hắn gắp một khối sushi rong biển vào miệng, tiến lại gần, ta nửa thân mình bị hắn nắm, đành phải mở miệng ra cho hắn thực hiện được, hắn đem sushi đẩy vào, đầu lưỡi cũng theo vào quét một vòng.
Ta chật vật xấu hổ, muốn đem thứ trong miệng nhổ ra, lại bị hắn nhấn miệng, giữ đầu, đành phải nuốt xuống.
Ngồi trên thảm ho nửa ngày, lại bị hắn nhân cơ hội đổ vào miệng ta nửa ly rượu sake, vừa cay vừa đắng.
Hắn lại tựa gần vào, ta liền không khỏi lùi lại né tránh.
“Sẽ không như vậy liền sinh khí đi? Đừng không có tự nhiên như vậy, Nhân Nhân.” Hắn kéo ta lại, “Nếu không đến, ta liền sinh khí.”
Ta có chút sợ hãi không dám trốn, hắn lại kéo ta qua, trực tiếp đem ta đè xuống thảm. Giữ hay tay ta đang giãy dụa, cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn càn quét hung tợn, thẳng đến khi ta không thể chịu đựng được, lần thứ hai bắt đầu giãy dụa, hắn mới ngẩng đầu, thở hổn hển: “Rất thích Nhân Nhân bị ép buộc như vậy.”
Ta thừa dịp hắn thất thần, lặng lẽ từ khe hở giữa cánh tay chui ra, lui đến góc tường.
Hắn một mình ngồi dậy, châm chén rượu, im lặng mà uống.
“Nhân Nhân có phải đặc biệt hận ta hay không?” Hắn nuốt một chén rượu, bỗng nhiên quay đầu hỏi ta.
Ta lùi ở góc tường, nhất thời không biết trả lời hắn ra sao.
“Van cầu các ngươi buông tha ta…” Nói ra lời cầu xin như vậy, nước mắt cũng bất tri bất giác không nhịn được liền mạnh mẽ oà ra.
“… Số tiền lúc trước, ta sẽ chậm rãi trả lại cho các ngươi… Không cần lại tới tìm ta… Ta thật sự… Mệt mỏi quá…” Vẫn nhịn không được lại cầu xin hắn, nhưng ta cũng không ôm bất cứ hi vọng nào, nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã thấp đến không thể thấp hơn.
Mạnh Đình quả nhiên hung tợn bắt lấy người ta, con mắt đỏ lên, một mùi rượu xông vào mũi.
“Không cần đánh ta… Mạnh Đình ngươi say..”
Hắn vẫn đang phát cuồng như trong tâm trí của ta, hung hăng đánh ta một cái. Ta khóc thút thít, vừa kinh vừa sợ, trên mặt bị đánh, hoa mắt ù tai té trên thảm.
Tuyệt vọng cúi đầu khóc. Rốt cuộc không thể lại lừa dối chính mình, cảm giác vô lực khi đối mặt với thế giới này.
Mạnh Đình, cùng với thế giới này, không thể tránh né, không thể kháng cự, ta không biết phải ẩn thân ở nơi nào, mới có thể không bị tổn thương.
Mạnh Đình lần thứ hai nâng tay lên, lại ngừng giữa không trung, chưa rơi xuống.
☆ Chương 17 ☆
(Hiện tại)
Cuộc sống an tĩnh như vậy, mới chính là hạnh phúc đi.
Tân chủ là Lục thị, có được một khu nhà cao cấp, cùng quan hệ gia tộc phức tạp, ta mỗi ngày ở nơi làm việc mới bận rộn đến không thể ngừng tay.
Đồng sự a Tĩnh hỏi ta: “A Nhân như thế nào cả ngày làm việc cũng không nói gì?”
Ta chỉ cười cười.
Thời điểm cơm trưa xem bọn hắn nói chuyện phiếm cười đùa, bộ dáng cực kỳ vui vẻ. Ta chỉ là không biết nói xen vào như thế nào.
Không ai lại gọi ta là Nhân Nhân, Nhân Nhân. Người kia, chỉ tồn tại an bình trong giấc mộng.
Ngày chậm rãi trôi qua, bất quá chỉ mới hai tháng mà thôi.
Lục tứ thiếu gia mỗi năm đều tổ chức tiệc sinh nhật một lần, phô trương đa dạng. Nhân viên bị điều động qua giúp đỡ, mỗi người chắc chắn sẽ có thêm trợ cấp, lại vẫn không có người chịu đi.
Trong tổ vài người cười hì hì liền đem ta đẩy lên phía trước, “A Nhân có năng lực lại biết nghe lời, rất thích hợp.”
Ta nghĩ làm nhiều làm ít, cũng không sao cả, huống hồ còn có thêm trợ cấp, cũng có thể dùng trả nợ, bởi vậy liền không chối từ. A Tĩnh lặng lẽ nói với ta: “Những người đó chính mình không muốn đi mới đẩy ngươi đi, bọn họ khi dễ ngươi, a Nhân.”
Bất quá là nhiều việc hơn một chút. Ta cũng có thói quen ngủ muộn, mệt cực kỳ, liền rất nhanh đi vào giấc ngủ, ngay cả mộng cũng không.
Trải qua hai tuần chuẩn bị, yến tiệc sinh nhật ngày đó, sau sáu giờ buổi chiều- thời điểm Lục tứ được sinh ra, ước chừng phải liên tục kéo dài đến đêm khuya.
Bánh ngọt sinh nhật thật lớn và xa xỉ, rượu sâm panh phun bọt màu hồng, thiếu gia tuổi trẻ tương lai rộng mở khuôn mặt tươi cười.
Ta đã hai ngày hai đêm bận rộn không thể nghỉ ngơi, lúc này ở trong đám người cuồng hoan đi rót rượu, đầu hơi hơi có chút đau.
Châm rượu, khách nhân trước mặt vẫn chưa có tránh ra. Ta ngẩng đầu, cho là mình làm sai cái gì, lại nhìn đến ánh mắt kia, mang theo hoài nghi cùng cảm xúc ta không giải thích được, nhìn chăm chú vào ta.
“Mạnh, Mạnh Đình…” Ta không khỏi rất nhanh mang bình rượu lùi về sau hai bước.
Ánh mắt của hắn dần dần chuyển thành nhất quán băng lạnh, hờ hững liếc ta một cái, liền trầm mặc quay đi.
Ta cứng người tại chỗ, hoảng hốt như cảnh trong mơ hiện lên trước mắt, tim đập loạn thành một đoàn.
Cách đó không xa, ta thấy Thư Dương từ trong đoàn người đi đến bên cạnh Mạnh Đình, Mạnh Đình khoác bả vai Thư Dương, hai người nhìn nhau cười.
Lúc này có người lấy đi bình rượu trong tay ta, mới phát giác, không biết từ khi nào một đám người say chuếnh choáng vây quanh bên người. Rất nhiều tay đẩy ta, đem ta đẩy lên thảm hồng trên đài nhảy ở bể bơi ngoài trời. Ta không biết làm sao đứng ở chỗ cao, mờ mịt nhìn khách phía dưới.
Âm thanh khuếch đại truyền đến, giọng DJ nửa trêu chọc nửa nghiêm túc, “Phục vụ tốt nhất năm của chúng ta, Viên Nhân tiên sinh nâng chén.”
Âm nhạc hỗn loạn vang lên, ta cô đơn đứng trên đài, có chút lạnh. Có người đưa qua một ly rượu, ý bảo ta uống hết, ta liền bối rối uống một hơi, vừa đắng lại cay, nhịn không được ho khan. Dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay cười đùa đứt quãng.
Có người lấy một cái vòng hoa thủ công thô ráp, cười đội ở trên đầu ta.
Ta quẫn bách lùi lại, cảm nhận được trong đám người, phóng tới một ánh mắt sắc nhọn.
Liền có người đến cùng ta cụng ly. Khách tham dự đều liên tiếp hướng ta nâng ly, khuôn mặt tươi cười trong suốt. Ta uống không tốt, nhất thời không biết đã uống mấy ly, hai gò má đỏ nóng lên, đầu cũng quay cuồng.
Âm thanh khuếch đại có chút hạ xuống, DJ lấy ly rượu từ tay ta, “Tiếp theo là phần thú vị nhất đêm nay, hai vị tiểu thư mê người hướng tiên sinh phong độ dâng lên môi thơm.”
“Đệ nhất vị, tôn quý xinh đẹp, Maria!”
Không chờ ta có phản ứng, đã có một nữ nhân mặc đồ đỏ khoa trương, đôi môi đỏ mọng ấn lên mặt ta, mỡ vị cùng son phấn dày đặc xông vào mũi là đầu bếp nữ người Philippin. Nàng cố ý đem son môi ở trên mặt ta vẽ loạn, ta bị nàng ôm đến không thở nổi, cố gắng giãy dụa. Lại bị người ở phía sau trêu đùa đẩy tới, khiến đầu bếp nữ mập béo đem lưỡi chen vào miệng ta.
Ánh sáng trắng từ đèn pha sân khấu chiếu lên người ta.
Nàng hung hăng cắn ta một cái, mới lưu luyến buông ra. Dưới đài đám người vỗ tay thét chói tai, như đang xem kịch vui.
Ta chật vật lấy tay lau son dính trên mặt, cơ hồ khóc lớn một hồi.
Bỗng nhiên ồn ào xung quanh đều an tĩnh lại, một đôi tay nhỏ và dài đem ta nâng dậy, ta kinh ngạc nhìn trước mắt, một nữ tử nhìn thật giống công chúa.
Nàng dùng khăn tay thấm dầu thơm nhẹ nhàng lau mặt ta, cười đến cực kỳ ôn nhu đáng yêu. Ta hoảng hốt, nửa ngày mới kịp phản ứng, đỏ mặt né tránh, “Cảm ơn ngươi, ta tự mình làm.”
DJ đại khái nói tên của nàng.
Nàng cười, giống như tiên tử truyện xưa trong sách, thanh âm ôn nhu: “Đừng sợ, nhắm mắt lại.”
Ta có chút bất an, nhưng vẫn tin tưởng nàng. Nhưng mà ta đã cảm thấy nàng ở trước ngực ta đẩy một cái, ngay sau đó, ta liền ở trước mặt người khác xôn xao mà rơi vào bể bơi.
Âm nhạc, tiếng trống, tiếng cười, như đã hẹn trước đó nhất thời oà vang. Tựa như toàn bộ thế giới đều cùng cười vui.
Chỉ có ta ở trong nước giãy dụa.
Bọn họ cầm rượu sâm panh, đối với ta cả người ướt đẫm mở ra, rượu bọt trắng noãn, như pháo hoa cuồng hoan.
Ta lạnh đến phát run. Không biết tại sao vẫn cứ run rẩy.
Trước mắt tất cả đều là ánh mắt cười nhạo lạnh lùng của Mạnh Đình.
Hắn cười lạnh: Nhân Nhân, ta nghĩ ngươi rời khỏi ta, sẽ sống thật tốt thật có thể diện, haha, thì ra là thế.
☆ Chương 18 ☆
(Quá khứ)
Trên đường từ nhà hàng trở về, Mạnh Đình không nói một lời.
Cũng không nhìn ta, từ trong phòng ăn liền gắt gao nắm chặt cổ tay ta, kéo ta lên xe.
“Nhân Nhân…”
Thấy ta ngoan ngoãn ở phía sau theo vào phòng, hắn muốn nói lại thôi. Xoay người nhìn ta một hồi, mới nhẹ nhàng nâng cằm của ta, chạm tay lên gò má hơi sưng của ta.
“Đau không?”
Ta né một chút, không dám lên tiếng.
Mạnh Đình tựa hồ thở dài, có chút sa sút tinh thần ngã người vào sô pha, “Nhân Nhân, ngươi luôn chọc ta sinh khí.”
“Đem thuốc lá của ta lại đây, ở túi áo khoác.”
Ta chần chờ một chút, đến bên giá áo cạnh cửa lấy hộp thuốc lá ra, nhìn nhìn sắc mặt hắn, đành phải ngây ngốc rút ra một điếu đưa đến bên môi hắn.
Ta bộ dáng vừa vụng về vừa kích động, ngược lại khiến hắn bật cười, hắn châm thuốc lá, bỗng nhiên kéo ta, ôm vào trong ngực, đem đầu của ta vùi trong ngực hắn. Tư thế như vậy làm ta thập phần không được tự nhiên, hắn lại một bên hút thuốc, một bên khẽ vuốt lưng của ta.
Ta có ý giãy dụa, vẫn bị hắn giữ nguyên tư thế.
Tay hắn tới tới lui lui, vừa cố chấp vừa nhẹ nhàng, một lần một lần vuốt ve.
“Đừng cứng ngắc như vậy, Nhân Nhân.”
Đại sảnh chỉ có mở một ngọn đèn trên mặt đất, hắn hôn tai ta, nhẹ nhàng nói.
Hắn ôm ta đến phòng tắm. Hắn xả nước đầy bồn tắm, liền đền cởi quần áo ta.
Ta theo bản năng rất nhanh nắm chặt quần áo mình, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại cười cười, hôn lông mi ta: “Nhân Nhân giống như một con nai nhỏ nga.” Vẫn cởi áo quần ta.
Phòng tắm lạnh, ta chân trần dẫm trên sàn ẩm ướt, không khỏi kiễng mũi chân, vòng tay ôm lấy chính mình. Trong lòng sợ hãi chuyện gì sẽ phát sinh kế tiếp, lại sợ chính mình làm sao không cẩn thận lại chọc giận hắn.
“Đây là có chuyện gì? Ai khi dễ ngươi, Nhân Nhân?” Hắn đột nhiên chú ý người ta đầy vết xanh tím. Không chỉ có xương sườn, sau thắt lưng, cũng vẫn đau đau. Mạnh Đình nhẹ tay ấn đến, ta liền đau đến co rụt lại.
Hắn đem dạo qua một vòng, “Thật đáng thương, bất quá… Nhân Nhân mang theo vết thương thật mê người.” Ôm lấy ta, đặt vào trong bồn tắm lớn. Chính mình cũng cởi quần áo.
Ta nhìn đến tay hắn, ấn đến công tắc đèn.
“Mạnh Đình…” Thanh âm của ta mang theo kinh hoàng.
Hắn vẫn đang tắt đèn, chính mình cũng bước vào bồn tắm lớn, ở trong bóng tối đụng đến ta, kéo vào trong ngực.
“Đừng sợ, Nhân Nhân, có ta đây.” Hắn ôm lấy ta vẫn đang lạnh lẽo trong nước ấm, “Kỳ thật không có gì phải sợ, Nhân Nhân, tắt đèn trong phòng tắm, kỳ thật không có gì phải sợ.”
Độ ấm hắn kề sát, tâm trạng chậm rãi thả lỏng. Trong bóng tối thấy không rõ mặt của hắn, chỉ có thanh âm, thì thào mềm mại, cùng bình thường lãnh khốc trêu tức, hoàn toàn là hai người khác nhau, “Không phải sợ, Nhân Nhân… Không phải sợ.”
Ta bất tri bất giác gối lên vai hắn ngủ. Tất cả mọi thứ, đều giống như một giấc mộng ấm áp không thực.
Thời điểm mở mắt ra, đã hừng đông. Ta mạc danh kỳ diệu cảm thấy kinh hoảng, ngồi dậy.
Hơn nửa ngày mới nhớ ra là đang ở đâu.
Giường bông mềm mại. Dương quang sáng sớm xuyên qua bức màn, giống như mùa xuân, tuyệt không cảm giác lạnh.
Trong lúc vô ý quay người lại, cái trán gặp phải môi Mạnh Đình, khiến hắn một phen bắt được, sau đó lại ngã xuống giường.
“Không cần, ta muộn rồi.” Ta suy yếu chống cự.
Hô hấp Manh Đình đều ngập tràn hương vị tình dục, cũng không để ý cầu xin của ta, nhấc áo ngủ của ta, vùi đầu hôn xung quanh. “Nhân Nhân thật sự muốn về cái địa phương kia làm? Muốn tiền, ta có thể cấp ngươi.” Hàm hồ nói xong, quay người ta lại, một tay cởi quần ngủ.
Ta biết chạy không khỏi, gắt gao bắt chặt người dưới chăn. Hắn trong lúc xâm nhập các ngón tay lại dừng lại, hỏi ta: “Nhân Nhân tại sao lại khóc?”
Quay mặt ta lại, đối diện với ta. Hắn thân hình khoẻ mạnh trưởng thành ôm ta nhỏ gầy, tuy rằng chỉ kém một tuổi, ta lại giống như một tiểu hài tử phát dục chưa xong.
“Sợ…” Ở dưới bóng ma của hắn, thanh âm của ta mỏng manh xấu hổ.
Hắn cọ mũi ta, “Có cái gì phải sợ, cũng không phải lần đầu tiên.” Liền tách chân ta ra.
Nhưng vẫn đau.
Rốt cuộc chịu đựng đến khi thoả mãn được hắn.
Từ trong lồng ngực hắn rời ra, ta ở trong phòng tắm tìm được y phục của mình, “Mạnh Đình…ta trở về… Bãi rửa xe…”
“Nhân Nhân… ở lại giúp ta được không?” Hắn nhanh chóng từ trên giường đứng lên, nắm lấy bả vai ta.
Hắn dựa gần như vậy, làm ta không dám mở miệng cự tuyệt, mê mang mà chật vật nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn.
“Ngươi cũng không phải về bãi rửa xe bẩn thỉu, liền ở lại chỗ này, mỗi ngày chờ ta về… Ta muốn mỗi ngày đều ôm Nhân Nhân ngủ…Còn muốn mỗi ngày ôm Nhân Nhân tắm rửa… Ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta có thể cho ngươi, Nhân Nhân.”
Bị hắn nhiệt tình đe doạ, ta bối rối lắc đầu.
Cái đó và ta muốn hoàn toàn bất đồng.
Ta nghĩ, bất quá tìm một công việc thích hợp, thuê một gian nhà nhỏ tiện nghi, một người lẳng lặng sinh sống.
Không phải Mạnh Đình.
Tuy rằng được hắn ôm, có khi có một chút ấm áp.
Không dám nhìn nét thất vọng trong mắt người kia, sợ hắn thất vọng, ngược lại biến thành cuồng bạo.
Ta đứng trược sự im lặng trước bão co người, hắn lại giơ tay xoa mặt ta, nói: “Được rồi, ta đưa ngươi đi. Bất quá, nếu trong tiệm không cho ngươi làm, ngươi phải theo ta trở về.”
Ta kiên trì bảo Mạnh Đình đem xe đỗ ở đầu phố, một mình đi đến tiệm.
“Thực xin lỗi, ngày hôm qua bỏ bê công việc… Về sau không bao giờ… như vậy nữa.” Ta cố gắng cầu xin, lão bản bãi rửa xe lại không kiên nhẫn xua tay: “Ngươi ở lại đây có ích gì? Tiệm của ta sẽ không nhận loại người như ngươi.”
Ta đứng ở cửa kìm nén nước mắt. Nếu đi ra cửa, ta phải đến nơi nào tìm việc.
Lại bị người ở phía sau đẩy qua một bên, Mạnh Đình chấp nhất hét lớn, một lát liền đem điện thoại trên bàn đập nát, chỉ vào lão bản kia nói: “Ném di động ra bên ngoài. Không được báo cảnh sát! Người trong tiệm đánh đệ đệ của ta, hôm nay bất quá báo thù mà thôi.”
Ngoài cửa sổ tiếng máy nổ vang, không biết từ khi nào đã tụ tập bảy tám thiếu niên cầm vũ khí.
“Không cần, Mạnh Đình, không cần…” Ta sợ tới mức không nói ra lời. Mạnh Đình vẫn nắm tay ta, rời khỏi văn phòng, đem di động của lão bản một cú đã bay.
Hắn dùng tay che mắt của ta, “Nhân Nhân không nên nhìn, chúng ta đi trước thôi.”
Ngay cả tai cũng bị hắn che, đem ta đẩy mạnh vào xe.
—————-
☆ Chương 19 ☆
(Hiện tại)
Ta ở trong tiếng cười của đám khách nhân bò lên bờ. Nước lạnh làm dạ dày bắt đầu co rút, ta tận lực để cước bộ của mình thoạt nhìn chẳng có gì chật vật. Tựa hồ có người ngăn ta lại hỏi, “Nữ đầu bếp hương vị thế nào?” Ta miễn cưỡng đối hắn cười cười.
Chạy trốn ra khỏi tầm mắt mọi người, ta trốn vào phòng tắm dành cho hạ nhân. Bất quá là một hồi vui đùa mà thôi. Chỉ cần chịu đựng qua cơn đau này.
Khoá trái cánh cửa, ta thậm chí không đứng thẳng nổi. Dò dẫm tìm một cái khăn mặt cắn trong miệng, cả người ướt đẫm liền cuộn tròn trên mặt đất. Đau đớn như vậy, đại khái sống không được bao lâu đi. Tầm mắt một trận mơ hồ, cái gì cũng thấy không rõ, giống như chỉ có thể thấy được đau đớn.
Khi… tỉnh lại, trời đã mờ sáng. Ta vẫn đang cuộn tròn trên mặt đất, trên người y phục ẩm ướt chưa khô.
Cư nhiên còn có thể nằm mộng như vậy. Thời điểm đau đến mức có thể chết đi, mỗi lần đều có ảo giác giống hệt nhau. Mạnh Đình, người kia ôn nhu hôn môi, cùng ánh mắt lạnh như băng, như là bất tận, hỗn loạn dây dưa cơn mộng.
Vốn dĩ cũng là thói quen. Cho dù là yêu, cũng vì thời gian qua đi mà xuất hiện thói quen. Chậm rãi quên đi, chậm rãi nhạt đi, chậm rãi không bao giờ…sẽ đau lòng nữa.
Nhưng mà lại càng ngày càng sâu khắc, cũng không phải tưởng niệm, cũng không phải vướng bận cảm xúc nào đỏ, cả ngày lẫn đêm, ngủ hay tỉnh, đều vô thanh tra tấn ta.
Giống như bệnh đau dạ dày, càng ngày càng đau, càng không thể chữa khỏi.
Trước bữa tối, ở trong hành lang gặp được Lục tứ, ta cúi đầu thối lui về một bên, vì hắn nhường đường. Hắn dừng bước lại, ánh mắt nghiền ngẫm: “Ngươi… gọi là gì?”
“A Nhân, tứ thiếu gia.”
“Ngươi nhận thức… Mạnh Đình?” Hắn bỗng nhiên hỏi ta như vậy.
Ta chần chờ một chút, bối rối lắc đầu.
“Nga? Kia xem là ta đa tâm.” Hắn tựa hồ có hàm ý cười cười, đi vài bước quay lại nói, “Đến chỗ lão Phạm nói, ta muốn điều ngươi lại đây.”
Đêm đó, ta liền bị an bài ở lầu bốn. Lục tứ độc chiếm lầu bốn kiến trúc xa hoa cùng với tầng thượng, tầng thượng thậm chí còn có một bể bơi riêng.
Phòng người hầu ở cuối hành lang, không xa phòng ngủ hắn. Vừa mới buông hành lý, chuông trên tường lại sáng lên.
Đi vào thư phòng, Lục tứ đang ở trước bàn nhìn cái gì, ta nhẹ nhàng gõ cửa.
“Giúp ta châm ly cà phê.”
Ta lên tiếng, vừa muốn lui ra, hắn lại gọi lại.
“Ngươi lại đây.”
Ta cúi đầu đi đến bên cạnh hắn, cảm thấy ánh mắt của hắn rơi xuống bên người, ước chừng hai phút. Thiểu gia trẻ tuổi xoay ghế da đứng lên, bỗng nhiên vương tay nâng mặt của ta. Ta sợ tới mức lùi lại, tránh ngón tay của hắn, “Tứ thiếu gia…”
Hắn cười ngồi xuống lại, “Người kia xem ánh mắt của ngươi, thật sự là không kháng cự được…”
Ta rũ ánh mắt xuống bàn, hắn vừa nói vừa buông ảnh chụp trên tay, cư nhiên là Mạnh Đình.
Không nghĩ tới buổi tối ngày hôm sau, ta liền ở lầu bốn nhìn thấy Mạnh Đình.
Hai người ở sân thượng uống rượu nói chuyện phiếm. Ta vẫn cúi đầu một bên hầu hạ rót rượu, không nhìn tới Mạnh Đình, không nhìn tới vô tình lạnh lùng của hắn.
“A Nhân, rượu.” Lục tứ mang ngữ khí bất mãn, khiến ta run rẩy tỉnh lại. Ta cuống quýt đi qua, rót rượu vào cốc rỗng.
Lại bị hắn một phen giữ chặt, “Như thế nào không nhớ mặc áo lông, thời tiết thật lạnh.” Tay hắn nửa vòng trên thắt lưng ta, mờ hồ ép xuống thắt lưng bên dưới lớp đồng phục mỏng.
Ta không dám trốn, cũng không thể trốn, bối rối mà cứng người lại. “Không… không lạnh, tứ thiếu gia.”
Hắn đơn giản đặt chén rượu xuống, dùng tay kia nắm lấy tay ta đang cầm chai rượu, tư thế như vậy, nhưng là đem ta ôm vào trong ngực, “Còn nói không lạnh? Tay đóng băng thành như vậy.”
Đinh một tiếng, phía bên kia không nặng không nhẹ đem ly rượu đặt xuống bàn thuỷ tinh.
Thanh âm này làm lòng ta co rút, liền tránh khỏi tay Lục tứ, “Thiếu gia, ta đi… cấp Mạnh tiên sinh rót rượu.”
Tuy rằng cố gắng khống chế được, thời điểm rót ly rượu kia, tay vẫn là hơi run rẩy. Vẫn cúi đầu, cổ vừa cứng vừa chua xót, nhưng mà ngay cả mí mắt cũng không dám nâng lên một chút.
“Mạnh Đình, không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy. Vì sau này hợp tác vui vẻ, cạn thêm ly nữa.” Lục tứ tựa hồ có chút chuếnh choáng say, lại uống thêm mấy ly, cười ngã trên ghế salon, “Hôm nay thật sự say, a Nhân, ngươi thay ta tiễn Mạnh tiên sinh.”
Đem Lục tứ đưa về phòng ngủ, vừa muốn đứng dậy rời đi, hắn bỗng nhiên kéo ta xuống, ngăn chặn thân ta, “Mạnh Đình… Ta nói rồi ngươi trốn không thoát lòng bàn tay ta…” Trên mặt trồi lên nụ cười say rượu ngớ ngẩn, liền ngủ đi.
Đi ra phòng ngủ, liền nhìn đến thân ảnh ở bên cầu thang.
Ta yên lặng đi qua. Hắn nhấc chân đi xuống mấy bậc, ở chỗ rẽ dừng lại, quay người.
Ánh mắt của hắn vẫn làm ta hít thở không thông.
Từ đêm tuyết rơi cuối cùng ấy, mộng vẫn như đêm tuyết, đã ba tháng qua đi, cư nhiên lần thứ hai cùng hắn đối mặt.
“Nhân Nhân.” Lại nghe hắn như vậy kêu tên ta, có chút hoảng hốt, cơ hồ trong phút chốc rơi lệ.
“Xem ra ta đánh giá thấp ngươi.”
Thanh âm của hăn vẫn như trong tưởng tượng lạnh lẽo, “Không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy liền câu dẫn được Lục tứ.”
“Không tiếc diễn vở hài kịch cùng nữ đầu bếp hôn môi đến chúc mừng chủ mới… Thật đúng là không phải đê tiện tầm thường.”
Ta chậm rãi giương mắt, ánh đèn cầu thang rất tối, ta nhìn mặt của hắn, quen thuộc lại xa lạ, như gương mặt lặp đi lặp lại trong mộng. Chính là vô thanh nhìn hắn, không có giải thích.
Nhìn hắn vươn tay, ở trên mặt ta, ấm áp chậm rãi ở gò má vuốt một đường, ngoài ý muốn biểu lộ ôn nhu khó hiểu. Miệng hắn từ từ khơi mào một tia cười lạnh, cười lạnh thu tay, xoay người xuống lầu.
Như đem ta ném vào một giấc mộng ẩm ướt.
☆ Chương 20 ☆
(Quá khứ)
Ngồi ở quán ăn, ta chậm rãi nuốt hamburger. Trộm nhìn Mạnh Đình ngồi đối diện.
“Về sau mỗi ngày đều Nhân Nhân chuẩn bị bữa sáng,” hắn một bên ăn salad, một bên nghiêm túc nói. “Nhân Nhân như thế nào ăn ít như vậy? Có muốn ăn kem hay không?”
Cũng không chờ ta trả lời, hắn đã hướng phục vụ gọi một phần, kem ô mai tinh xảo. Chính là thời tiết có chút lạnh. Ta cầm lấy thìa nhỏ, có điểm khó xử. Vẫn là cẩn thận lấy một ít, bỏ vào trong miệng. Rất ngọt, cũng thực lạnh.
“Bộ dáng Nhân Nhân ăn kem thật đáng yêu, về sau phải thường mua kem cho ngươi ăn.” Mạnh Đình hưng trí nhìn ta chằm chằm. Rõ ràng buông dao nĩa, ngồi bên cạnh ta, một tay nắm bả vai ta, lại gần bên tai nói: “A, Nhân Nhân giống một con mèo nhỏ lạnh.”
Ta ở trong khuỷu tay hắn có chút co quắp lùi người lại, nhanh chóng ăn toàn bộ kem. Tay có chút lạnh, nắm chặt lẽ liền đứng lên.
Ngồi vào trona xe, Mạnh Đình liền dựa lại gần. Ta tận lực chiu đựng cái lạnh, thân thể vẫn run rẩy ở trong vòng tay của hắn. Trong mắt hắn mang theo ý cười, giống như ánh mắt đang nhìn tiểu động vật bị đông cứng, bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếm liếm ở trên môi ta, “Miệng Nhân Nhân hảo lạnh.”
Đầu lưỡi ấm áp của hắn mở khớp hàm đang run rẩy của ta một chút, ở trong cổ họng lạnh lẽo trêu đùa: “Đầu lưỡi cũng lạnh.”
Nụ cười nụ hôn giống như ác ma, “Về sau nhất định phải thường xuyên mua kem cho Nhân Nhân ăn.”
Mạnh Đình đương nhiên mang ta về lại biệt thự nhỏ.
Ta chần chừ không chịu xuống xe: “Mạnh Đình.”
“Nhân Nhân, nhanh lên, ta còn phải đến trường.” Hắn cũng không nhìn ánh mắt cầu xin của ta, liền vươn tay kéo ta xuống xe.
Ấn ta ngồi trên ghế salon ở phòng khách. “Ngoan ngoãn chờ ta trở lại nga.” Đi tới cửa lại quay lại, “Đem giày cởi cho ta.”
Nhìn hắn đem giày của ta khoá ở trong tủ, lại tiến lại hôn nhẹ trên mặt ta, “Như vậy, Nhân Nhân đi không được.”
Một lúc sau khi Mạnh Đình rời đi, cảm thấy tai bị ù. Ta liền chân trần đi đến cửa, quả nhiên là khoá rồi. Toà nhà này, mỗi một cửa sổ đều bị khoá. Ta đẩy từng cái, đằng sàu những tấm rèm pastel xinh đẹp, đều là cửa sổ đã khoá chặt lạnh lẽo.
Nhiều phòng cùng nội thất xinh đẹp như vậy, tựa hồ là chưa bao giờ có bàn chân đặt lên, trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Hành lang tầng trên cùng sàn gỗ, đã phủ một lớp bụi.
Cửa thông lên mái nhà cũng bị khoá.
Chỉ có phòng ngủ Mạnh Đình ở lầu hai có một cửa sổ có thể mở ra. Ta leo ra ngoài cửa sổ, bước trên bệ cửa , chậm rãi bước đến một mái che mưa tầng một, liền nhảy xuống mặt cỏ.
Rơi vào bãi cỏ mùa đông hơi ẩm ướt, cây cỏ châm vào lòng bàn tay.
Cửa sắt làm xước ống tay áo của ta. Chân trần bước trên đường lạnh, các ngón chân không khỏi run rẩy.
Ánh mặt trời tốt lắm. Mùa này hiếm nắng, nhìn qua thực ấm, chiếu đến trên người lại không có cảm giác ấm áp. Giống như nụ hôn của Manh Đình.
Có người ở phía sau nắm cổ áo của ta.
“A, bắt được một tên trộm.”
Là Đỗ Cơ.
Hắn đem ta đang giãy dụa khoá hai tay lại ở phía sau, “Để ta xem xem ngươi trộm những thứ gì.” Găng tay da màu đen vói vào bên trong áo lông.
“Đỗ Cơ, buông tha ta…” Ta đối với nụ cười ác liệt của hắn thấp giọng khẩn cầu.
“Ta muốn nhìn có cái gì giấu ở đây hay không.” Hắn cư nhiên xé nút quần ta. Găng tay lạnh lẽo dọc theo phần eo thâm nhập vào quần, ngón tay ác ý xẹt qua mông.
“Không cần!” Xúc cảm đáng sợ làm lưng ta cứng ngắc, “Đỗ Cơ, không cần…”
“Đừng diễn bộ dạng nước mắt lưng tròng với ta, ta cũng không phải là Mạnh Đình, bộ dạng này của ngươi đối ta không có hiêu quả đâu.” Găng da mềm mại nhưng lạnh lẽo, ngay đến mũi khâu cũng có thể cảm nhận được, ác liệt chạm vào nơi đó.
Ta cắn môi, vô thanh giãy dụa.
“Hôm nay như vậy không ngoan. Viên Nhân, ngươi làm ta tức giận.” Đỗ Cơ dùng giày hung hăng nghiền mũi chân ta, nhìn ta đau ngã trên mặt đất. Sau đó nắm tóc ta, mạnh mẽ đâm vào thanh cửa.
Một khắc tri giác cuối cùng, không phải đau đớn, mà là tuyệt vọng.
Đỗ Cơ mở cốp xe, đem ta nhốt lại trong bóng tối.
“Cảm tạ ta như thế nào? Mạnh Đình.”
“…Ta nhận được điện thoại của ngươi, liền lái xe đi, vừa vặn nhìn thấy tiểu khả ái của ngươi chân trần chạy qua cổng… Ngươi xem, đồ vật này còn cư nhiên cắn ta một cái…”
Trước mặt là thảm đỏ, cùng đôi giày nam đang dẫm trên thảm. Ta lại lặng lẽ nhắm mắt lại, hoặc là có thể, vĩnh viễn cùng không muốn tỉnh lại.
“Nhân Nhân?”
Ta che tai, rất sợ, rất sợ âm thanh này.
“Đi ra, đừng có chui xuống bàn.” Cổ tay bị hắn nắm lấy, kéo tới bên cạnh giày da. Ta không muốn mở mắt ra, chờ đựng bị đánh.
Một cái tát quả nhiên dừng trên mặt, cái trán của ta bị đánh, một lần nữa té lên bàn.
“Vì cái gì phải đi? Nhân Nhân? Vì cái gì phải đi?”
Mạnh Đình không ngừng hỏi, “Ta đối đãi ngươi tốt như vậy.” Hắn cởi dây lưng ra, đem ta nửa mê ở trên bàn kéo đi.
Bị cuồng bạo của hắn doạ sợ, ta không dám gọi cũng không dám trốn. Không biết trả lời như thế nào. Đau đớn làm ta lấy tay bảo vệ chính mình.
Đỗ Cơ cởi cà vạt trói tay ta lại, lại cởi quần áo ta, liền khoanh tay ở một bên xem kịch vui.
Da thịt trần trụi cảm nhận được dây lưng rơi xuống phía trước rét lạnh, sau đó dần dần ngọn lửa bùng cháy, ta muốn xoay người kêu khóc lên.
Máu từ trán không ngừng tràn ra, nhiễm đỏ tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro