Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 10 - HỌP BÁO & LẰN RANH BỊ THAY ĐỔI


Buổi sáng hôm sau, thành phố còn ướt hơi sương nhưng mạng xã hội thì đã nóng đến khó thở. Các hashtag về scandal của Kim Tuyến vẫn nằm trong top thịnh hành, và hàng loạt kênh giải trí livestream liên tục dự đoán về buổi họp báo đột xuất của văn phòng luật sư Đồng Ánh Quỳnh.

Tuyến ngồi trong bếp, tay ôm cốc sữa nóng, áo len rộng che kín cả người. Cô không dám mở điện thoại. Đêm qua, Quỳnh ở lại căn hộ của cô gần đến sáng, xử lý từng đợt thông tin sai lệch, nói chuyện với từng phóng viên quen, dập từ xa những bài viết hướng lái độc hại.

Nhưng sáng nay...

"Chị không đi cùng em được đâu."
"Không được."
"Đi là tự đẩy mình lên đầu ngọn gió."

Những câu nói đó của Quỳnh vẫn văng vẳng trong đầu Tuyến.

Tuyến muốn đi theo. Muốn ngồi cạnh Quỳnh, muốn đối diện cùng. Nhưng cô biết Quỳnh nói đúng — cô càng xuất hiện, scandal càng lan rộng.

Cô nhìn chiếc ghế đối diện, nơi Quỳnh vừa ngồi nửa giờ trước khi chuẩn bị rời đi.

Quỳnh luôn tỉnh táo.
Nhưng suốt thời gian nói chuyện, có khoảnh khắc ánh mắt cô ôn hoà hơn, giọng nói ấm hơn — điều đó khiến trái tim Tuyến đập lệch nhịp.

"Không cần lo. Em từng đối đầu với những thứ còn tệ hơn thế này."

Quỳnh đã nói vậy.
Nhưng làn ranh trong mối quan hệ này, rõ ràng đang thay đổi.

Phòng họp báo của khách sạn lớn nhất quận 1 kín chỗ ngay từ sớm. Hàng chục máy quay, micro gắn logo của các kênh truyền hình lớn chĩa về bục phát biểu.

Khi Đồng Ánh Quỳnh bước vào, cả phòng im bặt.

Cô mặc vest đen, tóc cột thấp, gương mặt được trang điểm rất nhẹ — chỉ đủ để che vết thâm mờ dưới mắt sau một đêm căng thẳng.

Nhưng thần thái?

Sắt.
Vững.
Đầy uy lực.

Các phóng viên thì thầm:
"Đó là luật sư Đồng Ánh Quỳnh đó hả?"
"Nhìn trầm nhưng khí chất ghê."
"Không biết hôm nay cô ta dám nói gì."

Quỳnh đặt tập hồ sơ lên bục, điều chỉnh micro.

"Cảm ơn mọi người đã đến. Tôi sẽ nói trực tiếp, rõ ràng, không né tránh."

Cả phòng lập tức im phăng phắc.

"Thông tin lan truyền về việc diễn viên Kim Tuyến có quan hệ tình cảm với tôi — là KHÔNG ĐÚNG, BỊA ĐẶT và có dấu hiệu vu khống."

Máy ảnh đồng loạt chớp sáng.

Một phóng viên giơ tay:
"Luật sư Quỳnh, cô xác nhận giữa cô và diễn viên Kim Tuyến chỉ là quan hệ công việc?"

Quỳnh nhìn thẳng người đó.

"Đúng. Tôi là người đại diện pháp lý của cô ấy. Tôi bảo vệ quyền lợi của thân chủ, không hơn."

Nhưng khi nói câu đó, ngực cô hơi thắt lại — như thể chính sự phủ nhận công khai lại làm đau bản thân hơn cô tưởng.

Một phóng viên khác chen vào:

"Nhưng người ta thấy hai người rất thân thiết. Đi ăn tối, về cùng nhà, xuất hiện cùng nhau—"

Quỳnh ngắt lời:
"Đó là chuyện đời tư của thân chủ. Tất cả đều diễn ra trong khuôn khổ công việc và hoàn toàn hợp pháp."

"Vậy cô nói gì về phát biểu của chồng cũ cô ấy?"

Quỳnh nhìn vào ống kính, giọng lạnh tanh:

"Anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm."

Cả phòng rộ lên tiếng xì xào.

Quỳnh mở tập hồ sơ, đưa ra 3 tờ giấy.

"Một là thông cáo pháp lý yêu cầu gỡ bỏ thông tin sai lệch. Hai là bằng chứng các kênh bôi nhọ, cắt ghép video. Ba là đơn khởi kiện hành vi vu khống, áp dụng cho bất kỳ cá nhân hoặc tổ chức nào tiếp tục lan truyền tin giả."

Giọng cô sắc như lưỡi dao.

"Luật pháp không đứng về phía kẻ bịa đặt."

Dứt lời, cả khán phòng lặng đi.

Người ta không ngờ một luật sư thường đứng sau hậu trường lại mạnh mẽ đến thế. Không né tránh. Không mơ hồ. Không chơi trò nước đôi.

Mọi câu nói như một cú chém thẳng vào gốc rễ scandal.

Ở nhà, Tuyến ngồi sát màn hình, tay nắm chặt mép áo.

Cô nhìn Quỳnh hiện lên giữa những ánh flash, giữa sóng camera, giữa những câu hỏi đầy ẩn ý.

Và giữa tiếng ồn hỗn loạn ấy, Quỳnh luôn bình tĩnh.
Kiên định.
Khẳng định từng chữ.

Không phải để bảo vệ danh tiếng của Tuyến.
Không chỉ vậy.

Mà còn để bảo vệ... hai người.

Có lẽ Tuyến là người duy nhất nhìn ra điều đó — trong ánh mắt Quỳnh mỗi khi khẳng định:

"Không. Tôi và cô ấy không có quan hệ tình cảm."

Mỗi lần nghe câu ấy, Tuyến thấy tim nhói.
Cô biết Quỳnh nói ra câu đó để tránh scandal lan rộng. Để tránh việc tên họ bị kéo vào những lời đồn thiếu tôn trọng.

Nhưng...
Cũng chính vì phủ nhận quá mạnh mẽ, trái tim Tuyến càng rối bời.

Quỳnh đang bảo vệ cô.
Nhưng đồng thời, điều đó cũng phơi bày cái ranh giới mơ hồ giữa họ — thứ mà cả hai vẫn đang cố giữ nhưng ngày càng khó giữ hơn.

Khi họp báo kết thúc, các phóng viên ùa lên, livestream lập tức bùng nổ.

Bình luận dày đặc:

"Luật sư Quỳnh ngầu quá!"
"Nói chuyện như chém gió, thích thật sự!"
"Héctor chết chắc rồi."
"Cô ấy bảo vệ Tuyến còn hơn cả ê kíp của Tuyến."

Và rồi — điều không ai ngờ đến —
kênh truyền hình lớn nhất đăng tiêu đề:

"Luật sư Đồng Ánh Quỳnh – Người phụ nữ đứng chắn trước mọi sóng gió của Kim Tuyến."

Cả mạng xã hội nổ tung.
Các trang tin khác lập tức bám theo.

Chỉ sau 30 phút, hình ảnh của Quỳnh trong buổi họp báo xuất hiện khắp nơi.

Tuyến xem mà vừa xúc động, vừa sợ.

Vì lần này...
Quỳnh đã thật sự đưa bản thân ra trước công chúng.
Không phải như một người hỗ trợ đứng sau.
Mà như một tấm khiên.

Một tấm khiên mang tên của cô.

Buổi chiều, cửa mở.
Quỳnh bước vào, trông kiệt sức nhưng ánh mắt vẫn sáng.

Tuyến chạy ra ngay lập tức.

"Em... em ổn không?"

Quỳnh vừa tháo blazer vừa đáp:
"Không chết được."

Cô định cười nhưng nụ cười không tới.
Mệt mỏi quá mức.

Tuyến vội lấy khăn và ly nước ấm đặt lên bàn.

"Em ngồi xuống đây."

Quỳnh ngồi, lưng thả xuống sofa, mắt nhắm lại một lúc lâu như chỉ cần chợp mắt là có thể ngủ ngay.

"Chị xem buổi họp báo rồi?" – Quỳnh hỏi khẽ.

Tuyến gật đầu.

"...Em nói mạnh quá. Chị... chị lo."

Quỳnh mở mắt:

"Em phải nói mạnh. Chị nghĩ em để họ nguyền rủa chị rồi bỏ qua sao?"

Tuyến ngồi xuống cạnh.
Rất gần.

Rất, rất gần.

"Nhưng em đưa tên em ra ngoài rồi... Chị không muốn em thành tâm điểm truyền thông vì chị."

Quỳnh quay sang nhìn cô, cái nhìn sâu đến mức Tuyến thấy như mình bị kéo vào.

"Tuyến."
Giọng Quỳnh nhỏ nhưng cực kỳ chắc.
"Chị không kéo em vào. Em tự bước vào."

Tuyến giật mình.

Không phải vì câu nói.
Mà vì... có điều gì đó thay đổi trong cách Quỳnh nói.

Không còn là giọng luật sư.
Không còn là giọng người bảo vệ thân chủ.

Mà là giọng của một người... quan tâm nhiều hơn mức cần thiết.

Tuyến thì thầm:

"Quỳnh... tại sao em làm nhiều đến vậy?"

Quỳnh nhìn cô không chớp mắt.
Không né tránh.

Và rồi — lần đầu tiên — Quỳnh để lộ một mảnh cảm xúc thật sự:

"Vì em không chịu nổi việc chị bị tổn thương."

Trái tim Tuyến như rơi xuống một nhịp.

Căn phòng im lặng.
Chỉ có tiếng điều hòa và hơi thở của hai người.

Một giây.
Hai giây.
Ba giây.

Ranh giới giữa họ — vốn đã mỏng như tơ — giờ chỉ còn lại một sợi duy nhất.

Nếu Tuyến nhích lại gần...
Nếu Quỳnh đưa tay chạm vào má cô...

Sợi tơ ấy sẽ đứt.

Nhưng cả hai đều dừng.

Không phải vì không dám.
Mà vì cả hai hiểu:
Một khi bước qua, sẽ không thể quay lại như trước.

Quỳnh hít sâu, khẽ dời mắt:

"Em... cần nghỉ một chút."

Rồi đứng dậy, tránh đi ánh mắt đang lung lay của Tuyến.

Tuyến nhìn theo, tim đập dồn dập.

Họ chưa chạm vào nhau.
Họ chưa nói ra điều gì.
Nhưng lằn ranh đã bị dịch chuyển.
Rõ rệt.
Không thể phủ nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop#bh