Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Kim JaeJoong ở đây vài ngày coi như đã thấy được cuộc sống của người nghèo, dù sao, nó thật là khó chịu.

Cái giường kia sau khi bị sụp vẫn kéo dài hơi tàn, mỗi lần cậu đi lên đều rất cẩn thận, sợ nó phát giận lại sụp xuống.

Nhà vệ sinh vô số lần bị nghẹt, có lần còn bị rò rỉ nước, lúc đó chỉ có mình cậu ở nhà, nên cậu phải tự mình động thủ, dọn dẹp nhà vệ sinh. Bóng đèn trong phòng vệ sinh bị hỏng một lần, vẫn là Jung YunHo thay bóng mới, hơn nữa tiếp nhận lời đề nghị của Kim JaeJoong dùng bóng có công suất lớn hơn, bởi vì cái cũ thật sự là quá mờ

Một mình ở nhà thật sự là rất nhàm chán, Kim JaeJoong mỗi ngày đều chui vào phòng Shim ChangMin lên mạng chơi trò chơi, nói chuyện phiếm. Mấy tên hồ bằng cẩu hữu trước kia hoàn toàn không đi tìm cậu, chỉ có Park YooChun tìm cậu, nhưng tên kia vừa bị phái đi Mỹ công tác, nên cũng chẳng giúp gì được.

Cậu ở lại nhà Jung YunHo mấy ngày nay, anh vẫn luôn cưng chiều cậu, quả thật là nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng mà hai người đối với chuyện đêm đầu tiên đó một chữ cũng không nói, cứ như là đã hẹn trước với nhau.

Buổi chiều, Kim JaeJoong thật sự là rất nhàm chán, nhịn không được tò mò vì thế liền đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cậu đến ngoại ô Seoul này, cái gì cũng cảm thấy mới lạ. Nhà ở đây vừa thấp vừa nhỏ, người dân ăn mặc cũng rất giản dị, Kim JaeJoong nhìn quanh, bắt đầu đánh giá gu thời trang của những người ở đây:

"Chậc chậc, kiểu ăn mặc gì đây? Đỏ phối với xanh lá? Quần ống rộng với dép xỏ ngón? Ôi trời ơi... Đúng là chịu không nổi..."

"Ông chú, sao trên đầu chú toàn là mỳ ăn liền vậy?" Một thằng nhóc bị mất một cái rằng cửa chắp tay sau lưng khó hiểu nhìn cậu.

"=_= uy, tiểu quỷ, đây không phải mỳ ăn liền, đây là tóc của tôi, tóc!" Kim JaeJoong nhăn mày nhìn lại tóc mình..."A!!! Tóc mình khi nào thì biến thành như vậy?!!!!!!!"

"Ông chú tóc mỳ ăn liền, ChangMin ca ca nói chú là vợ của YunHo ca ca, nhưng cháu thấy chú quá xấu..." Thằng nhóc kia cực kỳ ngay thẳng phán một câu.

"Nha!! Tiểu quỷ nói ai xấu đó!!!" Kim JaeJoong kiêu ngạo vì vẻ bề ngoài, vậy mà bị người khác chê xấu, tất nhiên giống mèo bị giẫm phải đuôi, hoàn toàn không để ý tới vế trước thằng nhóc kia nói là gì...

"Đúng là quá xấu..." thằng nhóc kia làm cái mặt quỷ sau đó xoay người bỏ chạy .

"Nha!! Quay lại đây cho tôi!!!" Kim JaeJoong đuổi theo vài bước, bỗng nhiên nhớ tới mình so đo với con nít làm gì, đành phải bĩu môi: "Hừ, xem lần sau tao có bắt nhóc hay không!!!"

"Ai u, JaeJoong đáng yêu của ca... Sao lại lưu lạc đến mức bị tiểu quỷ khi dễ vậy... Cùng ca về nhà đi!"

Kim JaeJoong bỗng nhiên hóa đá, máy móc quay đầu lại, phát hiện trước mắt đúng người cả đời cậu cũng không muốn gặp — Kim HeeChul!! Cậu cười gượng hai tiếng: "Ha ha, ha ha..." Sau đó... không chút do dự bỏ chạy như tên bắn...

Shim ChangMin vừa tan học về nhà, thấy cậu chạy như vậy, lạnh lùng hỏi: "Làm sao vậy, bị chó dí hả?"

Vừa dứt lời, liền thấy một bóng người từ phía sau Kim JaeJoong bước vào, ôm lấy cậu, nhìn Shim ChangMin ngoài cười nhưng trong không cười: "Tiểu soái ca, cậu nói bị cái gì đuổi cơ?"

Shim ChangMin chỉ thấy người này cao hơn Kim JaeJoong một chút, mày rậm mắt to, mặc áo sơmi phấn hồng, tóc dài ngang vai, tuy rằng là nam nhân, nhưng là rất xinh đẹp. Nó đương nhiên cũng thấy Kim JaeJoong đang bị ôm vẻ mặt như gặp quỷ, nói vậy người tới nhất định không phải hạng người hời hợt, vội vàng cười nói: "Ha ha ha ha, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ... Vị này xưng hô như thế nào ha?"

Kim HeeChul không biết từ chỗ nào lấy ra một cái quạt bằng gỗ đàn hương vẽ hình Kim Lăng thập nhị thoa, nhàn nhã phe phẩy, cười đến quỷ dị: "Gọi HeeChul ca là được."

"Nga, HeeChul ca! Xin chào." Shim ChangMin ngoan ngoãn cúi đầu.

"Ca... Sao anh tìm được em?" Kim JaeJoong trong lòng Kim HeeChul vẫn đang giãy dụa.

Kim HeeChul xếp quạt lại, dùng phiến quạt ngả ngớn nâng cằm Kim JaeJoong lên: "Park YooChun đi Mĩ, em còn chỗ nào để đi sao? Xe lại là Jung YunHo đánh trở về, điện thoại và ví tiền đều đặt ở bên trong... Em làm gì có cốt khí như vậy, nhất định là quên nên mới dâng điện thoại về. Tiểu JaeJoong, không cần mơ tưởng có thể thoát khỏi phạm vi quan tâm của ca nha ~!"

"Wow!! Suy luận hoàn toàn chính xác!!" Shim ChangMin vỗ tay bộp bộp, bày ra vẻ mặt sùng bái.

Kim JaeJoong trừng mắt liếc nó một cái, ý tứ là khuỷu tay cậu chỉa đi đâu vậy, cậu là cái đồ "ăn cây táo, rào cây sung" thấy chết mà không cứu được, chờ anh trai cậu về tôi sẽ cho cậu một trận!

Shim ChangMin trừng lại, ý tứ là tôi cứ như vậy, bằng không tôi cũng chết, anh chết thì chết đi, tôi thuận tiện giúp anh tôi đuổi được một tên yêu tinh!

"Ca, có chuyện thì từ từ nói, anh đừng ôm em, đều là nam nhân..." Kim JaeJoong giơ hai tay đầu hàng, tỏ vẻ thuận theo.

"Không, em là em trai anh, ca dù thế nào cũng phải thương em đúng không?" Kim HeeChul ái muội đẩy Kim JaeJoong ngã lên sofa, lấy thân người đè cậu lại: "Chán ghét ca như vậy sao, tình nguyện đến loại địa phương này cũng không nguyện ý đến nhà ca? Hửm?"

"Ách, không đúng, không đúng, ca đừng hiểu lầm..." Đầu Kim JaeJoong lắc như trống bỏi, "Em không phải sợ phiền toái anh và chú hai sao, mỗi lần đều..."

Shim ChangMin nhìn cảnh tượng này mà cằm muốn rớt xuống đất: Đây rốt cuộc là tình huống gì? Huynh đệ luyến sao? Kim JaeJoong bình thường kiêu ngạo muốn chết hiện tại lại ủ rũ như cà tím phơi sương. Cảnh kích tình như vậy cứ diễn ra giữa ban ngày??

Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Jung YunHo bước vào, anh vừa nhìn cảnh tượng trên sofa, nhất thời đen mặt.

Kim JaeJoong vừa thấy anh đến, lập tức nhận ra cứu binh đã đến!! Cậu giãy dụa: "Anh buông ra, Jung YunHo, anh giúp tôi thoát khỏi anh ta!! Jung YunHo..."

Tiếng kêu "thảm thiết" "tê tâm liệt phế" khiến Jung YunHo rốt cuộc nhịn không được, bước nhanh qua, đang muốn tung một đấm ra, Kim HeeChul lại dùng quạt chặn nắm đấm của anh lại:

"Ôi chao, không cần đánh tôi, tôi cũng không thèm đánh nhau với cậu."

Câu nói của y rất kích thích Jung YunHo, nhưng anh vẫn thu hồi nắm đấm, kéo Kim JaeJoong ra phía sau lưng, khó chịu nói: "Cho dù anh là anh họ của giám đốc cũng không thể làm loại sự tình này với cậu ấy! Huống chi là ở trong nhà người khác!"

"Đủ mạnh mẽ nha Jung YunHo." Kim HeeChul mở quạt, nhàn nhã phe phẩy, "Cậu có biết là tôi có thể đi tố cáo cậu bắt cóc em trai tôi, cho cậu ngồi tù..."

"Uy, ca!" Kim JaeJoong thò mặt ra, trong ánh mắt mang theo tia cảnh cáo, "Không liên quan đến anh ta, là em muốn đến nhà anh ta ở!"

Kim HeeChul nhìn ba người đối diện bộ dáng cứ như sẵn sàng nghênh đón quân địch, nhịn không được cười một tiếng: "Đùa các cậu chút thôi. JaeJoong à, không nghĩ em lại giống anh, nhưng cũng không sao, anh sẽ giúp em, công tử nhà nghèo đỗ trạng nguyên gì đó trong phim Trung Quốc có rất nhiều, anh của cậu cũng có năng lực này. Bất quá sắp tới anh phải đi Trung Quốc một chuyến, chờ anh về sẽ giúp em."

Nói một hơi nhưng ba người nghe đều không hiểu, Kim HeeChul vẫy vẫy quạt chuẩn bị rời đi: "Anh đi đây Tiểu JaeJoong, không cần nhớ anh quá nha! Sẽ mang sườn xám từ Trung Quốc về cho em, chờ xem em mặc."

Thẳng đến khi y đi được một phút, Shim ChangMin mới hồi phục tinh thần: "Anh ta rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"

Kim JaeJoong đột nhiên bày ra vẻ mặt chết chắc rồi: "Xong rồi, anh ta nhận định tôi và anh ta là cùng loại người, anh ta còn muốn chuẩn bị hôn lễ cho tôi... Xong đời..."

"A? Giám đốc, chuyện gì xảy ra với giám đốc Kim HeeChul vậy?" Jung YunHo khó hiểu hỏi.

Kim JaeJoong có chút mặt đỏ vẫy vẫy tay: "Mấy người không hiểu đâu!"

Kim HeeChul có bạn trai người Trung Quốc tên là Hàn Canh, Hàn gia tại Trung Quốc là một gia tộc cực kỳ thần bí, cho nên Kim HeeChul vốn đã đủ biến thái, hiện tại quả thực còn trầm trọng thêm, thích nhất là trêu cợt cậu. Hiện tại y lại còn muốn mua sườn xám làm quà tân hôn cho cậu!!!! Ôi trời ơi! Cậu có nói cậu và Jung YunHo là quan hệ gì sao? Có sao?!!

Ăn xong bữa tối, Jung YunHo đề nghị đi ra ngoài, bởi vì hôm nay là cuối tuần, chợ đêm nhất định sẽ rất náo nhiệt. Shim ChangMin tự nhiên giơ hai tay tán thành, nó tham ăn như vậy nhất định là muốn đi ăn khuya, Kim JaeJoong rảnh rỗi chả có việc gì làm, cảm thấy đi dạo cũng tốt, liền đi theo anh em hai người đi ra ngoài.

Kim JaeJoong chưa từng tới loại địa phương này, quầy hàng bày đầy hai bên đường, cái gì cũng có, từ thức ăn đến quần áo, mùi bánh gạo chiên và các loại đồ ăn vặt không ngừng bay ra. Phong cách người bán hàng cũng rất đa dạng, có người mang dép xỏ ngón cùng áo khoác đen, cũng những bà thím mặc đồ cỡ lớn, bên hông còn mang túi tiền nhỏ. Nếu hôm nay Kim JaeJoong không tới đây, chắc cũng không biết Seoul còn có chỗ như thế này.

Jung YunHo rõ ràng rất quen thuộc với những tiểu thương nơi này, cực kỳ nhiệt tình chào hỏi rất nhiều người: "Chào chú, chào dì!"

Bên kia một thím bán bánh gạo thấy ba người, liền đưa qua một phần bánh gạo: "YunHo à, đây là bạn gái của cháu sao? Bộ dạng rất được nha, tiểu tử ánh mắt không tệ! Ăn bánh gạo đi."

Kim JaeJoong đang hết nhìn đông lại nhìn tây, không nghe thấy bà nói gì, lúc quay đầu lại lại Jung YunHo đỏ mặt đưa cho cậu một xiên bánh gạo: "Thím JungHwa cho."

Kim JaeJoong lộ ra hàm răng trắng xóa — cự tuyệt: "Không cần! Bẩn lắm! Anh ăn một mình đi!"

Thím bán bánh gạo bên kia nghe xong rất xấu hổ, Jung YunHo cũng có chút không nhịn được, nhưng Shim ChangMin lại giật lấy phần bánh gạo: "Cũng chẳng ai bắt anh ăn, không thích ăn thì đừng ăn, ai muốn cho anh ăn."

"Thím JungHwa, thật xin lỗi, giám đốc không quen ăn những món này." Jung YunHo nói xong, tiêu chuẩn cúi đầu.

Kim JaeJoong nhìn ba người này như là đoàn kết chống lại cậu, hừ một tiếng thở phì phì rồi đi về phía trước.

Shim ChangMin vỗ vỗ Jung YunHo: "Ca, anh ta không hiểu chuyện như vậy, làm chồng thì phải giáo huấn anh ta một chút, nếu không sao anh có thể thiết lập uy quyền?"

Jung YunHo cau mày: "ChangMin, không cần nói bậy." Nói xong, sau đó đuổi theo Kim JaeJoong: "Giám đốc, giám đốc..."

Lúc đuổi đến nơi mới phát hiện Kim JaeJoong đang đứng trước một cái sạp, tập trung tinh thần nhìn cái gì đó. Anh nhìn theo ánh mắt của cậu, hóa ra là một đôi khuyên tai hình chữ thập, anh hỏi: "Giám đốc, cậu thích không?!"

Kim JaeJoong ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật: "Ai thích! Tôi nhìn thôi không được hả?!"

"Ông chủ, tôi mua, bao nhiêu tiền?" Jung YunHo không chút do dự lấy tiền trong túi ra.

Ông chủ kia cười hiền lành: "Không đắt, mua cho bạn gái bao nhiêu tiền cũng không đắt đúng không? Thấy vị tiểu thư này thích như vậy, chú chỉ lấy của hai đứa 5000 won thôi."

"Ai là bạn gái anh ta, ai là tiểu thư!!!" Kim JaeJoong lần này đã nghe rõ, phát điên hỏi: "Ông chú nhìn cho rõ ràng được không? Tôi là nam!! Nam nhân!!!"

Ông chú kia bị bộ dáng hung dữ của cậu dọa sợ, vội vàng xin lỗi: "A, thật xin lỗi thật xin lỗi, mắt tôi không tốt, không nhìn rõ..."

Jung YunHo đưa 5000 won qua, an ủi nói: "Không có việc gì, chú gói lại giúp cháu đi!"

"Đã xong rồi đây, khách nhân." Ông chú gói khuyên tai lại, đưa cho Jung YunHo, còn sợ hãi nhìn nhìn Kim JaeJoong.

"Giám đốc, nha, tặng cho cậu." Jung YunHo đem gói đồ kia đưa cho Kim JaeJoong, vẻ mặt thành khẩn.

Kim JaeJoong có chút cảm động, nhưng không đưa tay ra nhận: "Uy, sao tôi lại muốn anh mua cho tôi, chẳng lẽ tôi ngay cả 5000 won cũng không trả nổi nên anh thương hại tôi sao?! Tự anh giữ lại mà dùng đi!!"

Jung YunHo giằng co trong chốc lát cuối cùng cũng rút tay về, vẻ mặt mất mát.

Kim JaeJoong nhìn vẻ mặt của anh có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ quay lưng đi.

Bên này Shim ChangMin: "Chú mặt rỗ, cho cháu một phần mỳ lạnh!!"

Ông chủ vừa làm mỳ lạnh vừa mỉm cười hỏi: "ChangMin sao hôm nay có thời gian rảnh ra đây vậy? Anh trai cháu gần đây được chứ?"

ChangMin cầm lấy, cười toe toét trả lời: "Tốt lắm, hôm nay cháu đi cùng với anh ấy mà, cám ơn chú quan tâm!"

Ông chủ bưng mỳ lạnh lại, lau mồ hôi nói: "YunHo gần đây còn làm bảo vệ không? EunAh nhà chú hỏi thăm nó đó, sợ anh trai cháu thật thà nên chịu thiệt!"

"Anh trai cháu vốn tốt bụng, không có biện pháp..." Shim ChangMin nhớ tới Kim JaeJoong, đột nhiên, một kế hoạch hình thành trong đầu nó..."Chú, dạo này chị EunAh có rảnh không? Anh trai cháu cũng hay nhắc tới chị ấy, ngày mai là Chủ nhật, nếu chị ấy rảnh thì chú bảo chị ấy sang nhà cháu chơi đi!"

"Ai, được! EunAh chắc không bận gì đâu!" Ông chú kia vui vẻ. "Ngày mai chú bảo EunAh làm vài món ngon mang qua cho hai anh em, nhà mấy đứa không có nữ nhân, thuận tiện giúp mấy đứa dọn dẹp, hàng xóm láng giềng cũng nên giúp đỡ nhau."

"Sao tụi cháu có thể không biết xấu hổ như vậy, ChangMin cảm ơn chú!" Ngoài miệng nói ngượng ngùng, nhưng trên mặt Shim ChangMin lại cười tươi như hoa, cười như con chuột ăn vụng thành công — ngày mai có trò hay để xem nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro