Tiếp tục đi
Sáng sớm, nhóm đã sẵn sàng cho nhiệm vụ đầy rủi ro: ra ngoài tìm kiếm tài nguyên. Tòa nhà nơi trạm phát sóng cung cấp một nơi trú ẩn tạm thời, nhưng lương thực và nước uống của họ sắp cạn kiệt.
"Chúng ta không thể ở đây mãi được. Phải tìm thêm đồ ăn và nước uống," Thảo Anh nói, kiểm tra lại danh sách các vật dụng cần thiết.
"Đúng, nhưng chúng ta cần chia nhóm," Duy đề xuất. "Một nhóm đi tìm kiếm, nhóm còn lại ở lại bảo vệ nơi này."
"Hiếu, Phương, Tiên và tôi sẽ đi tìm kiếm," Thái nói, nắm chắc cây gậy trong tay. "Duy và Thúy ở lại, chuẩn bị sẵn sàng nếu có vấn đề gì."
Nhóm chia tay nhau, với ánh mắt lo lắng nhưng kiên quyết. Đội tìm kiếm ra khỏi tòa nhà, tiến vào những con đường hoang vắng đầy rẫy nguy hiểm.
Đội tìm kiếm di chuyển thận trọng qua những con đường bị tàn phá. Những cửa hàng và nhà cửa bị bỏ hoang là dấu hiệu của một thành phố từng sầm uất nhưng nay chỉ còn là nơi trú ngụ của những xác sống.
"Khu này có vẻ khá yên tĩnh," Tiên nhận xét, cẩn thận nhìn quanh. "Chúng ta thử kiểm tra vài cửa hàng ở đây xem sao."
Họ tìm đến một siêu thị cũ kỹ, cửa kính vỡ nát và bảng hiệu lấp lánh ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng. Phương mở cửa một cách cẩn thận, phát hiện bên trong chỉ còn là bóng tối và những kệ hàng trống rỗng.
"Tìm thật kỹ," Hiếu nói, cầm đèn pin chiếu sáng. "Chúng ta không thể bỏ sót thứ gì."
Họ lục lọi từng kệ hàng, tìm thấy một vài lon đồ hộp và chai nước còn sót lại. Mỗi món đồ tìm được là một niềm hy vọng mới, dù nhỏ bé nhưng quý giá.
Trên con đường trở về, nhóm lặng lẽ tiến bước, với đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Những tòa nhà đổ nát và con phố hoang vắng là dấu hiệu của một thế giới bị lãng quên, đầy rẫy nguy hiểm.
Khi nhóm rẽ vào một con hẻm nhỏ, một đám xác sống bất ngờ xuất hiện từ các góc khuất, vây kín lối ra. Những cặp mắt trống rỗng và tiếng rên rỉ vang vọng trong không khí, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.
"Chúng ta bị bao vây rồi!" Thái hét lên, cầm chắc cây gậy trong tay.
"Chiến đấu thôi!" Hiếu quát lên, giơ cây gậy lên chuẩn bị đối đầu.
Những xác sống tiến gần hơn, những cánh tay gớm ghiếc giơ ra với mục đích duy nhất là xé toạc bất cứ thứ gì trên đường. Nhóm dồn sức vào trận chiến, cố gắng bảo vệ lẫn nhau.
Trong cơn hỗn loạn, Phương chiến đấu dũng cảm, đâm mạnh dao vào một xác sống đang tiến gần. Nhưng ngay sau đó, một xác sống khác xuất hiện từ phía sau, tấn công cô bất ngờ.
"Phương, cẩn thận!" Thảo Anh hét lên, nhưng đã quá muộn.
Phương cảm nhận được cơn đau nhói khi răng xác sống cắm vào cánh tay cô. Cô hét lên, cố gắng lùi lại nhưng không đủ nhanh. Máu chảy từ vết cắn, cơn đau nhói chạy dọc theo cánh tay, lan ra khắp cơ thể.
"Không...!" Tiên la lớn, cố gắng chạy đến giúp Phương.
Hiếu và Thái đẩy mạnh những xác sống ra xa, tạo khoảng trống để cứu Phương. Nhưng những xác sống khác vẫn tiếp tục tiến tới, khiến tình hình càng trở nên nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro