Tạm biệt nhé
Nhóm chạy đua với thời gian, tìm kiếm trong các tòa nhà và cửa hàng bỏ hoang. Họ cố gắng tìm được thuốc kháng sinh, chiến đấu với xác sống dọc đường đi.
Trong một cửa hàng thuốc bị tàn phá, Tiên tìm thấy một hộp thuốc kháng sinh. "Tôi tìm thấy rồi!" cô hét lên, đôi mắt sáng lên niềm hy vọng.
Họ nhanh chóng quay trở lại chỗ trú ẩn, tim đập thình thịch vì lo lắng cho Phương. Nhưng khi họ đến nơi, mọi thứ trở nên kinh hoàng hơn.
Khi nhóm trở lại, họ thấy Hoa đang cố gắng giữ chặt Phương, người đang co giật dữ dội. Vết cắn trên tay cô đã lan rộng, màu sắc đen tối bắt đầu xuất hiện trên da.
"Không..." Hiếu thì thầm, đôi mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng.
Phương rên rỉ, ánh mắt trở nên trống rỗng, cơ thể cô bắt đầu run rẩy. Những dấu hiệu của sự biến đổi đã rõ ràng.
"Các cậu đã đến muộn," Hoa nói, giọng đầy tuyệt vọng. "Cô ấy đã bắt đầu biến đổi."
"Phương!" Thảo Anh hét lên, nước mắt lăn dài trên má. "Không... Chúng ta sẽ cứu cậu!"
Nhưng Phương chỉ đáp lại bằng những tiếng rên rỉ và ánh mắt trống rỗng. Cô đã biến thành xác sống.
Hiếu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, tiến đến gần Phương. "Phương, tôi xin lỗi. Chúng ta không thể cứu được cậu."
Phương rên rỉ, đôi mắt trống rỗng nhìn Hiếu. Cô không còn nhận ra bạn bè của mình nữa.
"Phương, chúng tôi sẽ luôn nhớ cậu," Tiên thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Cậu là một phần không thể thiếu của chúng tôi."
Hoa, hiểu rõ những gì cần làm, nhìn Hiếu với ánh mắt đồng cảm. "Tôi biết điều này rất đau đớn, nhưng chúng ta phải tiễn cô ấy đi."
Hiếu gật đầu, nước mắt trào ra. Anh biết rằng, để giữ an toàn cho cả nhóm, họ phải tiễn Phương đi. Thái cầm chắc khẩu súng, đôi tay run rẩy nhưng kiên định.
"Xin lỗi, Phương," Thái thì thầm, đôi mắt đẫm lệ khi giơ súng lên.
Tiếng súng nổ vang lên, phá tan bầu không khí đau buồn. Phương ngã xuống, đôi mắt nhắm lại, không còn cảm giác đau đớn.
Nhóm đứng im lặng, nước mắt rơi lã chã, cảm giác mất mát tràn ngập trong tim. Họ đã mất đi một người bạn thân, một người đồng đội dũng cảm.
Sau khi tiễn Phương, nhóm ngồi lặng lẽ bên nhau, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không. Họ không chỉ mất đi một người bạn, mà còn là một phần của chính mình.
"Chúng ta phải tiếp tục tiến lên," Hoa nói, ánh mắt kiên định. "Phương đã hi sinh, và chúng ta phải sống để làm tròn lời hứa với cô ấy."
"Đúng vậy," Hiếu nói, đôi mắt đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ không để cái chết của Phương trở nên vô nghĩa. Chúng ta sẽ sống sót, vì cô ấy."
Nhóm đứng dậy, lòng đầy quyết tâm. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ đầy khó khăn, nhưng với tinh thần đoàn kết và lòng dũng cảm, họ sẽ vượt qua mọi thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro