Chương 220 - 222: Phụ Cùng Tử (1-3)
Thiên Dao im lặng, ánh mắt nhìn về bầu trời xa xa, ánh mắt còn thanh lãnh hơn so với ánh trăng.
“Đại khái là tâm lạnh đi. Hoàng thượng muốn bất quá là vây khốn Thiên Dao bên người, ta đã bị người khóa trái vào lòng, hà tất phải cưỡng cầu quá nhiều.”
Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng vài phần, ý cười bên môi hơi chua xót. Lúc nàng thương hắn, hắn không thích nàng, mà lúc hắn yêu nàng, lòng của nàng càng chạy càng xa. Là hắn lỡ mất cơ hội bắt lấy nàng, quả nhiên tự tạo nghiệt không thể sống. Hiện giờ lưu lại người của nàng, cũng hy vọng có thể từng chút một hòa tan lòng của nàng. Hắn không tin tâm Thiên Dao làm bằng băng.
“Đêm lạnh, trở về thôi.” Hắn ôm nàng lên, lại hướng trong điện mà đi, đường lát đá lục giác trơn bóng, hai bên treo đèn lồng cao ảm đạm. Thiên Dao tựa vào trong ngực hắn, bên tai là hơi thở ấm áp cùng lời nói nỉ non như có như không. Hắn nói “Dao Nhi, ta sẽ làm tan chảy trái tim của nàng, dù cho, phải dùng thời gian một đời một kiếp.”
Trong Vị Ương cung, Quân Ninh vừa mới dỗ Huệ Nhi đi vào giấc ngủ, liền ở trong phòng ngủ Thiên Dao chờ nàng trở về. Y nửa tựa vào nệm lưng trên ghế, trong tay tùy ý lật một bản binh thư. Bên cạnh bàn bày một mâm trái vải tươi mới, đã bóc vỏ và lụa, chỉ chừa thịt quả trắng noãn. Thiên Dao không thích phiền toái, đa số thời điểm không đụng chạm những hoa quả phải bóc vỏ như vậy, thế cho nên Quân Ninh đã tập thành thói quen đem hoa quả tươi mới bóc vỏ đút cho nàng ăn.
Sở Diễm ôm Thiên Dao vào, Quân Ninh khẽ ngước mắt, bình lặng, chỉ thản nhiên nói, “Trở lại.”
Ngược lại là Thiên Dao xấu hổ khẽ ho khan vài tiếng.
“Nàng nghỉ ngơi trước, ta còn có chút tấu chương chưa phê, trễ chút trở về bồi nàng.” Sở Diễm nỉ non bên tai Thiên Dao, sau đó nghiêng đầu nhìn Quân Ninh ở một bên, “Chăm sóc mẫu thân con cho tốt.”
Sau khi Sở Diễm rời đi, Quân Ninh ngồi vào bên giường Thiên Dao, trong tay bưng mâm tinh xảo, đem thịt quả tươi mới đút vào miệng Thiên Dao. “Lưỡng Quảng* vừa mới tiến cống trái vải, con thấy ngược lại còn tươi mới, liền lột cho người mấy trái.”
(*Lưỡng Quảng: chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây Trung Quốc)
“Hương vị rất ngon, Huệ Nhi đã ăn chưa?”
“Ừ, nếm qua rồi.” Quân Ninh thuận miệng trả lời, nhưng sắc mặt hơi có vài phần bất đắc dĩ. Tiểu nha đầu kia cực kỳ vô lại, quấn y bóc cho nàng ăn. Cả một buổi chiều cái gì y cũng chưa làm, chỉ ở trong này bóc quả vải cho hai nữ nhân một lớn một nhỏ này.
“Ban đêm trong viện thanh lãnh, lần sau nếu muốn ra ngoài, thích hợp nhất là sau giờ Ngọ. Ông ấy tổng không biết thương người.” Quân Ninh vừa đút trái vải cho Thiên Dao, vừa không chút để ý nói.
Ông ấy? Thiên Dao kinh ngạc trong giây lát, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là từ lúc vào cung tới nay, Quân Ninh chưa bao giờ gọi qua Sở Diễm một tiếng ‘phụ thân’. Lúc y và Sở Diễm nói chuyện, cũng không thêm xưng hô, mà ngày thường lúc nhắc tới Sở Diễm, đó chính là dùng ‘ông ấy’ để thay thế. Chung quy, ân oán giữa người lớn trong lúc đó đã lan đến hài tử, mà đây là điều mà Thiên Dao không nguyện thấy. Mọi chuyện giữa nàng và Sở Diễm lúc đó, nàng thừa nhận nàng không cách nào hoàn toàn buông bỏ được, nhưng Quân Ninh là huyết mạch Sở gia, nàng chưa bao giờ phủ nhận điều này.
“Ông ấy, là ai?” Thiên Dao nhíu mi hỏi.
“Hoàng thượng.” Quân Ninh tùy ý trả lời, hiển nhiên y không hề nghĩ muốn tiếp tục đề tài này.
Thiên Dao than nhỏ lắc đầu, đưa tay nắm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Quân Ninh trong lòng bàn tay, ấm giọng mở miệng, “Ninh Nhi, ông ấy là phụ thân con.”
“Con biết.” Quân Ninh cúi đầu đáp lời, rút tay ra khỏi lòng bàn tay nàng, đứng dậy rời khỏi giường, đi tới bàn, một lần nữa nhặt lên binh thư chưa xem xong. Cực kỳ hiển nhiên, y đang trốn tránh đề tài này. Năm năm sinh mệnh, trong sinh mệnh của y cũng không có xuất hiện qua người được gọi là ‘phụ thân’, ở trong đầu y, Sở Diễm bất quá là người chảy chung dòng máu với y, là nam nhân mẫu thân yêu.
“Ninh Nhi, con hiểu ý ta.” Thiên Dao nheo đôi mắt đẹp, không hề chớp mắt nhìn y.
Quân Ninh có khoảnh khắc trầm mặc, sau đó mới chậm rãi mở miệng, tuấn nhan mang theo vài phần xấu hổ. Bộ dạng y khẽ nhếch góc chân mày lên cực kỳ giống Sở Diễm, điều này làm cho Thiên Dao có khoảnh khắc thất thần. “Ngượng miệng.” Y nhẹ giọng nói thầm.
Thiên Dao bất đắc dĩ nhẹ cười, tự nhiên hiểu rõ cái gọi là ngượng miệng của y, hai chữ ‘phụ thân’ liền khó mở miệng như thế sao!
“Ông ấy sớm trở lại, con không bồi người, sớm chút nghỉ ngơi. Muội muội vẫn còn tám tháng nữa mới ra đời, cuộc sống sau này sẽ càng khó chịu, mọi việc phải đặc biệt cẩn thận.”
Quân Ninh ôn nhu chèn góc chăn cho nàng, ôn nhuận cùng kiên nhẫn y dành cho nàng nhưng lại cực kỳ giống Sở Diễm.
Thiên Dao nghiêng người nằm trên giường mềm mại, khóe môi hàm chứa ý cười, nhìn bóng lưng y đi xa. Nơi cửa, y dừng bước lại, khẽ nghiêng đầu, ấm giọng nói, “Thay con chúc muội muội ngủ ngon.”
“Được.” Thiên Dao khẽ gật đầu, lại nói, “Ninh Nhi, ngủ ngon.”
Quân Ninh mặc dù không thừa nhận, y vẫn như cũ là nhi tử thân sinh của Sở Diễm, trên người y, không có lúc nào không tồn tại bóng dáng của Sở Diễm. Cho dù là đối tốt với một người, cũng chỉ là nhàn nhạt. Bàn tay Thiên Dao khẽ vuốt bụng, nàng cực kỳ quý trọng sinh mệnh mới trong bụng này.
Thiên Dao giờ phút này đang đắm chìm trong hạnh phúc, mà nguy hiểm đang từng bước một ép tới gần nàng.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, bụng dưới có chút đau đớn. Thiên Dao nửa tựa vào nệm êm sau người, há to miệng thở dốc. Đầu ngón tay đặt bên trong cổ tay, thai giống như có chút yếu ớt, nàng thân thể kém, muốn sinh đứa nhỏ này thật là có chút cật lực.
Sau khi lâm triều, Quân Ninh như thường ngày trở lại Vị Ương cung, nhìn thấy sắc mặt Thiên Dao tái nhợt, mi tâm gắt gao nhíu lại một chỗ. “Làm sao vậy?” Đầu ngón tay y đặt lên mạch cổ tay của Thiên Dao, một lát sau, mới buông ra. Sau đó nghĩ phương thuốc lệnh Yêu Nguyệt đi lấy thuốc. Uống qua thuốc dưỡng thai, đau đớn trong bụng Thiên Dao dịu đi rất nhiều.
Nghe nói thân thể Thiên Dao không khỏe, Sở Diễm bỏ lại trọng thần đang nghị sự trong Ngự thư phòng, hốt hoảng chạy qua.
Hắn ngồi bên mép giường nàng, đau lòng nắm tay nàng đặt lên môi hôn, “Làm sao có thể đột nhiên không thoải mái chứ?” Hắn quay đầu, nhìn ngự y ở một bên, “Dao phi làm sao vậy? Sáng sớm lúc trẫm rời đi vẫn còn rất tốt.”
“Hồi bẩm hoàng thượng, chỉ là có chút động thai khí, uống qua thuốc liền không sao rồi. Nương nương thể hư, còn cần bồi bổ mới được.” Ngự y chắp tay bẩm báo.
“Ừ, lui ra đi.” Sở Diễm sẵng giọng, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt vài phần, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của Thiên Dao, thuận thế ôm nàng vào lòng. “Nàng khiến ta sợ hãi.”
“Ta không sao, hài tử cũng rất tốt. Hoàng thượng hà tất khẩn trương như vậy.” Thiên Dao nhàn nhạt mở miệng, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình.
“Nàng biết ta khẩn trương thì tốt.” Sở Diễm nhẹ cười, sủng nịch vuốt xuôi chóp mũi nàng.
“Vân tướng cùng vài vị trọng thần còn đang chờ trong Ngự thư phòng, gầy đây ven bờ sông Hoàng Hà lũ lụt không ngừng, sinh kế của dân chúng đều đã gặp trở ngại.”
Thiên Dao khẽ nâng mắt, diện dung tuyệt mỹ nhiễm vài tia áy náy, hắn vì chuyện quốc sự lao lực, nhưng lại vì chuyện của nàng mà phân tâm.
“Hôm nay là tiết Thượng Kỷ*, dựa theo lệ thường trong cung, buổi tối hậu cung sẽ dựng sân khấu kịch, thân thể Dao Nhi không khỏe, cũng đừng đi, trẫm ở lại bồi nàng. Được không?”
Hắn ôn nhu dụ dỗ, bàn tay khẽ vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của nàng.
(*Tiết Thượng Kỷ: Tết mùng 3 tháng 3, tết đạp thanh nam nữ tỏ tình)
Hắn bỏ lỡ Quân Ninh lớn lên, đứa bé này, hắn nhất định phải ở bên cạnh y, hắn hy vọng nghe được tiếng khóc đầu tiên của y, đút y uống ngụm nước đầu tiên, dìu y đi bước đi đầu tiên, nghe y bi bô tập gọi phụ thân.
“Ta không sao, cũng thật lâu không xem qua hí kịch, trái lại muốn đi coi náo nhiệt.” Thiên Dao nhẹ cười đáp lại.
“Dao Nhi cũng không phải người thích xem náo nhiệt.”
Thiên Dao bất đắc dĩ lại động khóe môi, “Trong cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, Dao phi kiêu căng tùy hứng đúng là có tiếng. Ta cũng không muốn tạo lời đồn.”
Sở Diễm cúi đầu hôn môi nàng, mỉm cười đáp lại, “Được, buổi tối trẫm bồi nàng.”
Tiết Thượng Kỷ trong cung cực kỳ náo nhiệt, chung quanh giăng đèn, ban đêm sáng như ban ngày. Trong Ngự hoa viên dựng sân khấu, có thể vào cung diễn một tuồng đều là diễn viên nổi tiếng, hát niệm diễn đánh đều rất công phu.
Sở Diễm một thân áo choàng màu đỏ tía, bên cạnh theo thứ tự ngồi là Thiên Dao, cùng đám người Tiết Oánh và Sở Uyển, Quân Ninh ngồi bên cạnh Thiên Dao, toàn thân áo mãng bào xanh nhạt, đặc biệt thanh lãnh cao quý. Trong triều vài vị trọng thần cùng thân quyến cũng có mặt, đứng mũi chịu sào đương nhiên là An Thanh Vương Sở Dục cùng Vân tướng.
Trên đài, thanh y* tiêu điều lạnh lẽo dịu dàng xướng khúc ‘Quý phi túy tửu’, cũng không biết có phải do đồng cảm hay không, nữ nhân hậu cung tựa hồ đặc biệt yêu thích vở kịch này.
(*Thanh y: vai đào trong hí kịch)
Mà Thiên Dao lại nghe tới buồn ngủ.
“Dao Nhi không thích?” Sở Diễm nhẹ cười mở miệng hỏi, “Dao Nhi muốn xem gì?”
Thiên Dao nhíu mi suy xét chốc lát, nàng đối với xem hí kịch cũng không ham thích, phần lớn là xem náo nhiệt, chỉ mơ hồ nhớ rõ có một vở gọi là… “Trạng nguyên mối.” Nàng nhẹ giọng mở miệng.
Sở Diễm trầm nhẹ cười, hơi tà mị mở miệng, “Hóa ra Dao Nhi thích anh hùng cứu mỹ nhân.” Dứt lời, phân phó Lưu Trung bên người. “Đổi thành ‘Trạng nguyên mối’.”
“Vâng ạ.” Lưu Trung lĩnh mệnh lui xuống, bất quá chỉ trong khoảnh khắc, trên đài thay đổi cảnh tượng, khúc ‘Quý phi túy tửu’ réo rắt thảm thiết đổi thành ‘Trạng Nguyên mối’ náo nhiệt. Rất nhiều phi tử không rõ chân tướng còn xì xào bàn tán.
Thiên Dao vẫn như cũ không để tâm lắm, lười biếng dựa vào nệm êm sau lưng, trên bàn bên cạnh, thị nữ Yêu Nguyệt bưng mâm mơ tươi non tới. Thịt mơ đỏ au làm người ta muốn ứa nước miếng.
“Nương nương ăn mơ đi, vẫn còn tươi mới, cực kỳ ngon miệng.” Yêu Nguyệt mỉm cười mở miệng, giống như hiến vật quý. Quả mơ mới hái xuống, đưa vào trong cung cũng bất quá mất hai ba canh giờ mà thôi.
Thiên Dao nhàn nhạt gật đầu, vươn ngón tay trắng nõn bốc lên một quả mọng thịt. Tay duỗi ra chưa thu hồi, trái mơ trên mâm lại đột nhiên rớt xuống, từng trái tiếp nhau lăn xuống, một con rắn màu đỏ không hề báo trước vươn người ra, lộ ra răng nọc cùng lưỡi hướng về phía cổ tay trắng nõn của Thiên Dao.
“Mẫu thân cẩn thận!” Quân Ninh hô lớn một tiếng, khoảng cách của y gần Thiên Dao, nhanh chóng ra tay bóp chặt con rắn bảy tấc. Đem con rắn nhỏ chưa đủ dài quăng trên đất, một cánh hoa quỳnh trắng thuần nối gót bay tới, cắm ở trên đầu hình tam giác của con rắn. Xích xà giãy giụa vài cái trên đất liền không động đậy nữa, cánh hoa quỳnh trắng lây nhiễm máu hồng.
Toàn bộ phát sinh quá mức đột ngột, giữa lúc Thiên Dao hoảng hồn chưa kịp định thần lại đã bị Sở Diễm ôm vào lòng, nàng trầm trọng thở dốc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ cảm thấy bụng dưới không ngừng co rút đau đớn.
“Dao Nhi, nàng thế nào rồi?” Sở Diễm lo lắng hỏi, bộ dáng của nàng thật không tốt, thân thể đều lạnh.
Thiên Dao nhíu chặt mi tâm, bàn tay gắt gao đặt trên bụng, gian nan gọi một tiếng. “Đau quá.”
“Ngự y, mau truyền ngự y.” Sở Diễm bồng Thiên Dao lên, đi nhanh về hướng Vị Ương cung. Tràng diện nhất thời rối thành một nùi. Mà Quân Ninh vẫn chưa đi theo, y lặng lẽ thối lui đến chỗ tối, phong bế mấy đại huyệt trên cánh tay, bàn tay ẩn dưới ống tay áo khi thì nắm chặt, khi thì buông ra, trên mu bàn tay là hai cái dấu răng rõ ràng, hơi hơi sưng đỏ. Y xác thực chế phục được con xích xà cực độc kia, nhưng nó cũng cắn y một phát.
Một trận kinh hách, Dao phi động thai khí, ngự y ở trong thuốc dưỡng thai bỏ thêm vài vị thuốc, uống qua thuốc xong, Thiên Dao liền ngủ thật say. Chỉ có mê man, nàng mới không cảm giác thấy đau đớn, mới có thể giảm thương tổn xuống thấp nhất. Sở Diễm mềm nhẹ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, ngực từng hồi đau đớn. Cho dù rất cẩn thận, nàng vẫn bị thương tổn. Hắn khó chối tội này.
“Dao phi thật sự không có việc gì sao?” Sở Diễm hỏi.
“Thai nương nương gần như đã ổn định, chỉ cần điều trị thỏa đáng, sẽ không có việc gì.” Ngự y chắp tay hồi đáp.
“Uhm.” Sở Diễm khẽ gật đầu, đứng dậy đi nhanh rời đi.
Phòng ngủ Quân Ninh đóng chặt, Sở Dục đứng ở cửa phòng Quân Ninh, trên mặt đều là bất đắc dĩ. Có lẽ, Sở Diễm cũng phát hiện, mới lo lắng đến xem. “Y vẫn khóa mình trong phòng?”
“Ừ.” Sở Dục khẽ gật gật đầu, “Đứa nhỏ này cực kỳ quật cường, nói cái gì cũng không chịu mở cửa.”
Sở Diễm hiểu ý gật đầu, khẽ gõ cửa phòng vài cái, trong phòng truyền đến giọng nói có chút suy yếu của Quân Ninh: “Con mệt rồi.”
“Ninh Nhi, mở cửa.” Sở Diễm trầm giọng nói. Sau đó, trong phòng liền không có tiếng đáp lại.
“Phá cửa.” Sở Diễm nhíu mi, phân phó Xích Diễm ở sau. Rất nhanh, cửa phòng ‘ầm’ một tiếng bị Xích Diễm đá văng ra. Ba người bước nhanh mà vào, trong phòng yên lặng như tờ, Quân Ninh nửa tựa trên giường, sắc mặt có chút trắng xanh.
“Con không sao, mọi người ra ngoài đi.” Quân Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn những người xông tới, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Độc của xích xà đứng đầu bách độc, vết thương do nó cắn không tới một canh giờ sẽ mất mạng, hơn nữa không thuốc nào chữa được. Quân Ninh cũng không sợ chết, may mắn duy nhất của y đó là con rắn chết tiệt kia không cắn được mẫu thân y.
Chỉ cần mẫu thân cùng muội muội trong bụng bình yên vô sự, y trả giá mọi thứ đều đáng, cho dù là trả giá bằng sinh mệnh.
“Mọi người đều đã biết rõ rồi. Cũng được, một mình cô độc chết đi như vậy quả thật có thê thảm chút. Thay con chăm sóc mẫu thân thật tốt, chuyện của con, cũng không cần để cho người biết. Thai của người vẫn không ổn định, không thể lại tiếp nhận bất kỳ kích thích gì. Con cũng không hy vọng mẫu thân cảm thấy áy náy…”
Quân Ninh còn chưa dứt lời, lại liên tiếp bị cắt ngang. Sở Diễm dừng bước trước người y, không nói gì kéo cổ tay y, cúi đầu ngậm lấy miệng vết thương trên tay y, dùng lực hút.
“Thất ca!” Sở Dục kinh hô, quá sợ hãi.
“Người làm gì vậy, buông, người cũng sẽ chết.” Quân Ninh ra sức vùng vẫy, lại bị Sở Diễm điểm huyệt đạo.
Hắn ngồi bên mép giường y, cúi đầu hút hết máu độc trong cơ thể y, mới giải huyệt đạo trên người y. Quân Ninh lại dùng lực đẩy hắn ra, cảm xúc quá mức kích động, bả vai có chút run lên.
“Ai nói qua muốn người cứu! Ai muốn người xen vào việc của người khác!”
Ánh mắt Sở Diễm băng lãnh, tuấn nhan tuyệt mỹ cơ hồ không có cảm xúc, hắn ấn thân thể nho nhỏ của y xuống giường, lạnh giọng mở miệng, “Sống thật tốt cho trẫm, không có sự cho phép của trẫm, con không thể chết.” Hắn băng lãnh bỏ lại một câu, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
“Thất ca.” Sở Dục theo sát hai bước, đối ngoài điện la lớn, “Mau truyền ngự y.”
Trong phòng, Quân Ninh xụi lơ ở trên giường êm, thân thể nho nhỏ cuộn tròn co rút thành một khối, trong đôi mắt thâm thúy là một mảnh mờ mịt.
Màn đêm buông xuống, trong Ngự thư phòng, Sở Diễm như thường ngày ngồi bên cạnh bàn phê duyệt tấu chương, bên cạnh là tách trà xanh đã sớm lạnh. Ngón tay thon dài của hắn tùy ý lật xem tấu chương, bút chu sa ở cuối tấu chương viết vài nét. Trong phòng an tĩnh thần kỳ, chỉ truyền đến tiếng ho nhẹ, khăn lụa tuyết trắng đặt bên môi nhiễm máu đỏ tươi chói mắt.
“Thất ca.” Sở Dục chậm rãi bước vào, trong tay bưng một chén thuốc đen đặc. Sở Diễm im lặng không nói, nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng, chỉ cần Sở Diễm nhiễm chút vật có độc sẽ dẫn phát Lạc Nhạn Sa trong cơ thể hắn. Hắn có thể dùng nội lực thâm hậu áp chế, nhưng đau đớn rét thấu xương lại không tránh khỏi.
“Ừ, đặt ở đó trước đi.” Sở Diễm nâng mắt, nhạt giọng trả lời.
Sở Dục nhưng không có ý tứ rời đi, ngược lại đi tới bên người hắn, mở miệng lần nữa. “Thất tẩu đã tỉnh, cũng không có gì trở ngại, ngự y đều canh giữ trong Vị Ương cung, không chút nào dám qua loa, Thất ca yên tâm.”
“Ừ.” Sở Diễm lại gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi tấu chương trong tay.
Sở Dục cũng không nhiều lời, chậm rãi thối lui ra ngoài. Ngoài điện, Quân Ninh khoanh tay đứng, an tĩnh chờ đợi, thấy Sở Dục đi ra, vội vàng nghênh đón: “Ông ấy thế nào?”
“Ông ấy?” Sở Dục gắt gao nhíu mày, mang theo vài phần không vui, từ trong tay áo lấy ra lụa trắng nhiễm máu đưa đến trong tay y. Vừa nãy hắn cố ý tiếp cận Sở Diễm, bất quá là vì lấy khăn lụa trắng này.
“Thất ca luôn không thích uống thuốc, vào xem ông ấy đi, có lẽ con nói, ông ấy sẽ chịu nghe.” Sở Dục lãnh đạm bỏ lại một câu, phẩy tay áo bỏ đi. Đều nói hài tử trời sinh là tới đòi nợ phụ mẫu, những lời này quả thật không sai.
Bên ngoài Ngự thư phòng thị vệ mặc áo giáp vàng thắt lưng đeo đao vẫn không nhúc nhích đứng canh gác. Lưu Trung đứng ở một bên, khom người không nói. Quân Ninh đứng ở chỗ bí mật gần đó, lưng thẳng tắp, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt chiếc khăn lụa dính máu kia, gân xanh lồi lên trên mu bàn tay, dung nhan tuấn dật băng lãnh pha lẫn chút phức tạp khó phân biệt.
Sau một hồi, y rốt cục vươn cánh tay ra, đặt trên cửa, cứng ngắc trong khoảnh khắc, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn mới đẩy cửa điện, thong thả bước vào.
Trong điện an tĩnh như thường, ánh mắt Sở Diễm chuyên chú rơi trên tấu chương, nghiêm túc phê duyệt. Lúc Quân Ninh tiến vào, bút lông sói trong tay hắn khẽ chúi xuống, có điều chỉ trong giây lát, lại khôi phục như thường, nét bút chu sa không ngừng phác thảo ở cuối tấu chương.
Quân Ninh cũng không nhiều lời, bóng dáng xanh nhạt đứng bên cạnh Sở Diễm, động tác cực kỳ khẽ bưng chén thuốc bạch ngọc trên bàn lên. “Thuốc nên nhân lúc còn nóng uống mới tốt, dư độc chưa hết, tất nhiên sẽ tổn hại thân thể.”
Sở Diễm khẽ dừng trong chốc lát, mắt phượng tùy ý đảo qua Quân Ninh, buông tấu chương trong tay ra, nhạt giọng nói: “Biết trẫm vì sao không cho ngự y khám và chữa bệnh không?”
Quân Ninh không nói, khẽ cúi thấp đầu hơn.
“Chuyện trẫm trúng độc nếu truyền ra ngoài, nhất định triều đình và dân chúng chấn động. Sở Dục nhất thời tình thế cấp bách kinh động ngự y, đã là không nên, lúc này nếu trẫm uống thuốc, không phải thừa nhận đã trúng độc. Hà tất tăng thêm phiền toái không cần thiết.”
Quân Ninh cúi đầu tới cực thấp, môi mỏng khẽ mím, im hơi lặng tiếng đặt chén thuốc trong tay xuống.
Sở Diễm cười nhạt một tiếng, y có thể biết đại thế, không hành động theo cảm tình, trái lại làm cho người ta vui mừng. Một lần nữa cầm tấu chương trên bàn lên, chưa mở ra, cổ tay lại bị Quân Ninh đột nhiên cầm lấy, ngón tay non mịn của y đặt lên mạch cổ tay hắn, mi tâm nho nhỏ nhíu lại, một lúc sau, buông tay hắn ra, bước nhanh ra ngoài điện.
“Thái tử điện hạ, người đi đâu vậy? Điện hạ…” Ngoài điện truyền đến tiếng Lưu Trung hỏi, nhưng thật lâu không thấy Quân Ninh đáp lại.
Sở Diễm không để tâm, tiếp tục lật xem tấu chương trong tay. Hắn còn chưa hiểu được như thế nào để làm một người phụ thân tốt, giữa phụ tử bọn họ phải tìm được tiếng nói chung hòa hợp, còn cần một thời gian dài.
“Lưu Trung, bưng dược xuống đi.”
Lưu Trung khom người mà vào, bưng bát dược đã lạnh trên bàn lên.
Mùi thuốc đắng nồng nặc, cũng khó trách hoàng thượng phiền chán. Ông bước nhanh đi ra, lệnh tiểu thái giám đưa dược về Thái y viện, sau đó, lại khom người mà vào, cúi đầu nói với Sở Diễm, “Lão nô mới vừa gặp thái tử điện hạ cầm con xích xà vào phòng bếp nhỏ, cũng không biết…” Lời sau chưa nói hết, khóe mắt không dấu vết đánh giá phản ứng của đế vương trên ghế chủ vị.
“Để y đi đi.” Sở Diễm thuận miệng trả lời, tuấn nhan lạnh lùng mang theo vài phần mỏi mệt.
“Vâng ạ.” Lưu Trung không nhiều lời, khom người thối lui ra ngoài.
Cửa điện lại đóng lại, Sở Diễm vô lực tựa vào nệm êm sau người, trong yết hầu là một cỗ tinh mặn. Sở Diễm khẽ ho khan vài tiếng, dùng nội lực mạnh mẽ ngăn chặn. Độc Lạc Nhan Sa tiềm tàng trong người nhiều năm cũng không thể làm gì hắn, huống chi chỉ là xích xà. Chỉ là, hai loại độc tương hỗ đối kháng trong người, ăn mòn huyết mạch, đau đớn tận xương. Trên trán đã đổ một tầng mồ hôi lạnh mỏng nhạt. Chung quy, Sở Diễm cũng là người bình thường.
‘Cọt kẹt’ một tiếng, cửa điện bị người từ ngoài đẩy ra, bóng dáng Quân Ninh nho nhỏ xuất hiện tại cửa, trong tay có thêm một chén sứ trắng, chén được đậy kín, bên trong là cái gì cũng không ai biết.
Mắt phượng Sở Diễm hơi hơi nheo lại, trong mắt dung hợp hai loại cảm xúc phức tạp thanh lãnh cùng ôn nhuận. “Sao lại trở lại rồi, xem ra con rắn nhỏ kia cũng không làm gì được con, còn có thể liên tiếp tới quấy rầy trẫm.”
Quân Ninh vẫn chưa đáp lại, đóng cửa điện, đi nhanh tới bên người Sở Diễm, đặt chén sứ lên bàn, xốc cái nắp lên, sương trắng lượn lờ bay ra, mang theo một chút vị đắng, “Con dùng mật rắn kia ninh thành canh, lại bỏ thêm mấy vị thuốc, mặc dù không thể giải độc Lạc Nhan Sa, ít nhất có thể hóa giải đau đớn, khôi phục cũng nhanh một chút.”
Quân Ninh xinh đẹp nhíu mi tâm, trong mắt khó nén lo lắng.
Sở Diễm nhẹ cười, ấm giọng mở miệng, “Lạc Nhạn Sa mặc dù không thể trừ hết, cũng đã bị áp chế vô cùng tốt. Ninh Nhi không cần lo lắng, con cũng mệt rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi. Trẫm không sao cả.”
Quân Ninh khẽ gật gật đầu, bưng canh thang ấm lên đặt trước mặt Sở Diễm, thấp giọng mở miệng, “Vẫn nên nhân lúc còn nóng uống một chút đi… phụ thân.”
Sở Diễm vẫn chưa đưa tay tiếp nhận canh thang từ Quân Ninh, mà mắt phượng nheo lại, không hề chớp mắt rơi vào trên người y, trong mắt bao hàm quá nhiều cảm xúc… là chấn kinh, là không thể tin, là kinh hỉ. “Con, con gọi trẫm là gì?”
Tay bưng canh thang vẫn dừng giữa không trung, Quân Ninh cúi thấp đầu, bộ dáng có vài phần ngượng nghịu, lại nói thầm, “Phụ thân.”
Khóe môi xinh đẹp của Sở Diễm nhếch lên, bưng chén canh thang trong tay Quân Ninh đặt lên bàn, cánh tay kia kéo thân thể nho nhỏ của y qua, ôm chặt trong ngực, tất cả đau đớn trong ngực đều bị một tiếng ‘phụ thân’ này của Quân Ninh làm tan biến.
Quân Ninh bị hắn ôm vào trong ngực, thân thể hơi hơi cứng ngắc, nhưng cái ôm của phụ thân ấm áp vững chãi, khiến cho y có khoảnh khắc mê muội cùng quyến luyến.
Nhưng trong lòng y thủy chung lo lắng thân thể Sở Diễm, Quân Ninh cựa quậy vài cái, thoát khỏi ôm ấp của Sở Diễm, lại bưng canh thang trên bàn lên, cố chắp đặt trước mặt Sở Diễm. “Không uống sẽ nguội mất.”
Sở Diễm ôn nhuận cười, tiếp nhận nước canh, một muỗng đưa vào miệng. Nước canh trộn với vài vị thuốc mặc dù mang theo chua xót, uống vào trong miệng nhưng lại ngọt, trong lòng ngọt, cái gì cũng ngọt.
Sở Diễm nghĩ, hạnh phúc đó là bộ dáng như vậy đi, trước kia liều mạng tranh đoạt, cho tới bây giờ mới phát hiện hạnh phúc đơn giản nhất, bất quá là ở bên thê nhi mà thôi.
Sở Diễm duỗi cánh tay kéo Quân Ninh vào bên người, cùng hắn cùng ngồi trên ghế chủ vị, để cho y học phê duyệt tấu chương, bất tri bất giác, trời đã tờ mờ sáng. Lưu Trung khom người vào, hồi bẩm: “Hoàng thượng, Dao phi nương nương đã thức dậy, hoàng thượng cùng thái tử điện hạ muốn đến Vị Ương cung thăm sao?”
Sở Diễm nhàn nhạt nhướng mày, chưa mở miệng, Quân Ninh đã cướp trước một bước, “Thuốc dưỡng thai đừng quên đưa đi, uống qua thuốc để mẫu thân nghỉ tạm trước đi đã, ta cùng phụ thân sau khi lâm triều sẽ qua.”
“Vâng, lão nô tuân mệnh.” Lưu Trung cười, cúi người thối lui ra ngoài.
Sở Diễm nhẹ cười buông Quân Ninh ra, mở miệng sửa lời, “Dù chưa chính thức làm lễ sắc phong, nhưng thánh chỉ đã hạ, Ninh Nhi đã là thái tử Đại Hàn, về sau phải tự xưng ‘bổn vương’, trước mặt người bên ngoài phải gọi trẫm là ‘phụ hoàng’, nhớ rõ chưa?”
Quân Ninh rầu rĩ gật đầu, thấp giọng nói thầm, “Khó trách mẫu thân không nguyện vào cung.”
Sở Diễm hơi khựng lại, một lát sau, cười sang sảng ra tiếng, bàn tay sủng nịch vuốt ve trán Quân Ninh. “Mẫu thân con cho tới bây giờ không giữ quy củ, là trẫm làm hư nàng rồi. Cho nên, không thể lại nuông chiều con quá mức như vậy.” Cưng chiều có khi cũng không phải là chuyện tốt.
“Người mặc dù sủng mẫu thân nhưng không cách nào bảo hộ bà chu toàn, hôm qua nếu không có con ngăn trở xích xà kia, chỉ sợ thụ thương chính là mẫu thân cùng muội muội trong bụng người rồi.” Quân Ninh nhíu mi, ánh mắt không khỏi trầm lạnh vài phần. Chỉ nghe qua nữ nhân chốn thâm cung tranh đấu gay gắt, y cũng không thích chõ mõ vào, nhưng xúc phạm tới mẫu thân y, y tự nhiên sẽ không bỏ qua cho người khởi xướng.
“Người này thủ đoạn cũng cho là cao minh, mâm đựng trái cây từ Ngự thiện phòng bưng ra, trên đường trải qua tay vô số người, chỉ bằng một con xích xà chui vào trong mâm rất khó tra ra hung thủ.” Sở Diễm suy xét mở miệng.
Quân Ninh hừ lạnh một tiếng, nắm chặt quả đấm nho nhỏ.
“Trước sau gì cũng không chạy khỏi nữ nhân hậu cung, từng bước từng bước truy hỏi, nhất định có thể bắt được hung thủ.”
Sở Diễm bất đắc dĩ bật cười, Quân Ninh mặc dù thông minh hơn người, lại chung quy là đứa bé. Không nói đến nữ nhân có danh phận trong hậu cung này, nữ nhân không có danh phận nhiều vô số kể, chỉ bằng quan hệ chặt chẽ giữa tiền triều và hậu cung, rút dây động rừng, hắn làm sao có thể mạo muội thi hình với các cung tần phi.
“Ninh Nhi yên tâm, việc này trẫm tự sẽ cho mẫu thân con một cái công đạo. Đi thôi, cùng trẫm đi Vị Ương cung thăm mẫu thân con trước đi.” Sở Diễm đứng dậy, nắm tay Quân Ninh đi về phía Vị Ương cung. Nếu như không chính mắt xác nhận Thiên Dao bình yên vô sự, hắn cũng không có tâm tư vào triều.
Trong Vị Ương cung, Thiên Dao sớm tỉnh lại, uống qua thuốc, nằm ở trên ghế quý phi trong viện phơi nắng. Phía sau lưng khoác một cái áo lông cáo dày nặng, chăn gấm màu hồng phấn đắp trên người, dung nhan thanh lệ dưới ánh nắng sớm càng lộ rõ sự suy nhược nhu mì.
“Trong viện thanh lãnh, làm sao lại ngủ ở bên ngoài?” Sở Diễm đi nhanh mà vào, không nói gì cúi người ôm nàng lên, đi vào trong nhà, lại trách cứ Yêu Nguyệt ở một bên, “Các ngươi chẳng lẽ không biết thân thể nương nương suy nhược sao? Vậy mà để nàng ở trong vườn tắm gió! Chẳng lẽ còn muốn trẫm tới dạy các ngươi làm thế nào để hầu hạ nương nương?”
“Nô tỳ biết tội, nô tỳ đáng chết.” Yêu Nguyệt cầm đầu cung nữ thái giám nhao nhao quỳ rạp xuống đất.
Thiên Dao có chút không kiên nhẫn, nhẹ giọng mở miệng,
“Sáng sớm không khí tươi mới, ánh mặt trời cũng ấm áp, Thiên Dao bất quá chỉ phơi nắng mà thôi, hoàng thượng hà tất chuyện bé xé ra to. Hoàng thượng nếu có tâm, chẳng bằng xem trọng hậu cung tần phi, miễn cho các nàng cả ngày không có chuyện gì làm, chỉ biết đi hại người.”
Sở Diễm mềm nhẹ đặt nàng nằm trên nệm mềm mại, sủng nịch vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng,
“Ta biết chuyện hôm qua làm Dao Nhi sợ hãi, trẫm đã sai người tra rõ việc này, rất nhanh sẽ được phơi bày.”
Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại, “Hiện giờ ta có thai, chỉ sợ sớm đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hậu cung, thoát được lần này, khó bảo đảm không có lần sau. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”
“Ta hiểu được băn khoăn của Dao Nhi. Trẫm đã tăng số người bảo vệ Vị Ương cung lên, Dao Nhi yên tâm, hài tử nhất định có thể bình an ra đời.”
Thiên Dao rũ mắt, bàn tay vẫn đặt trên bụng dưới. Lo lắng trong mắt không cách nào tiêu tán.
…..
Giờ phút này, trong Ung Hòa cung, Sở Uyển vừa mới thức dậy, Tiết Oánh dưới sự nâng đỡ của thị nữ tiến vào, diện dung mỉm cười, trên đầu một đóa mẫu đơn hồng, xinh đẹp quyến rũ.
“Tỷ tỷ tới thật sớm.” Sở Uyển đang ngồi trước gương đồng để thị nữ trang điểm.
Tiết Oánh mỉm cười đi vào, cho lui thị nữ trong phòng, đi tới bên cạnh Sở Uyển, nhặt lên một cây trâm hoa trên bàn trang điểm cài vào giữa tóc cho Sở Uyển, mềm nhẹ mở miệng, “Thanh thủy xuất phù dung, muội muội trang điểm tự nhiên bộ dáng thanh lệ như vậy, so với trang điểm đậm còn mê người hơn nhiều.”
Sở Uyển khẽ nhếch khóe môi, mang theo chút giễu cợt. Nhớ lại lúc vinh sủng, hoàng thượng cũng từng khen ngợi nàng như vậy. Hắn nói: “Uyển Nhi trời sinh thanh lệ, dong chi tục phấn ngược lại làm bẩn sự thanh nhã của nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro