Chương 5: Lưu lạc thanh lâu
Chương 5: Lưu lạc thanh lâu
Edit: Dương tỷ
Biên tập: #Mama_Tổng_Quản
Có thể mang đi nơi khác không cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là sự tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!
(*´▽`*)...(*´▽`*)
***
Sở dĩ Thiến Hề tự nguyện rời phủ cũng chỉ vì muốn con trai mình là Diệp Tuấn Thành có thể được ở lại phủ tướng quân.
Hơn nữa, cho dù lần này các nàng quyết không đi thì cũng sẽ có lần khác. Đã nhiều năm qua, công chúa An Dương vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt, để Diệp Tuấn Thành ở lại trong phủ đã là nhượng bộ cuối cùng của bà ta rồi.
Diệp Vũ suy nghĩ thật kỹ, thật sự đã xuyên qua rồi sao, linh hồn mình nhập vào xác của Diệp đại tiểu thư, vậy linh hồn Diệp đại tiểu thư đi đâu rồi?
Hồn vừa mới nhập, lại phải trải qua một trận kích tình dày vò muốn chết, còn bị đuổi ra khỏi nhà, không lẽ tối nay phải ăn ngủ ở đầu đường xó chợ sao?
Ông trời ơi, sao có thể như vậy chứ?
Hai mẫu tử không xu dính túi, đứng giữa đường cái trong cơn gió lạnh thổi vù vù, biết đi đâu về đâu đây?
Bất đắc dĩ, Thiến Hề đành phải mang theo con gái vào Tiêu Tương lầu tá túc một đêm.
Lầu Tiêu Tương là chốn thanh lâu, bà chủ Lãnh Tiêu Tương và Thiến Hề vốn quen biết với nhau đã lâu. Lúc các bà còn trẻ, đều biểu diễn ở lầu Tiêu Tương, giao tình thân thiết; chẳng bao lâu Thiến Hề được gả làm tiểu thiếp cho Diệp Chí Bằng, còn Lãnh Tiêu Tương thì trở thành hoa khôi, vài năm sau trở thành bà chủ của Tiêu Tương lầu.
Tiêu Tương lầu vốn mở ra để kiếm tiền, không phải nơi cho các nàng ăn không ngồi rồi.
Rửa bát, nhặt rau, giặt quần áo, quét dọn phòng và đình viện, cái gì Diệp Vũ cũng đều làm cả, ba ngày liên tục làm việc liều mạng, cứ làm việc không ngừng nghỉ, toàn thân đau nhức, mặt cũng không còn chút máu.
Vị Diệp đại tiểu thư này đoán chừng là chưa từng làm mấy việc nặng nhọc như vậy, nếu không thì toàn thân cũng không đau nhức đến vậy.
Nàng tin, chỉ cần vượt qua được những ngày gian khổ này thì sẽ sống tốt hơn.
Bất luận là cổ đại hay là thế kỷ hai mươi mốt, đều phải tự lực cánh sinh, phải tự nuôi sống bản thân mình!
Nương của nàng vẫn là người vất vả nhất. Nương vốn sống an nhàn sung sướng mười mấy năm rồi, trong một đêm mất đi tất cả, lại phải bưng trà rót nước ở chốn phong trần, dọn dẹp tẩm phòng của các cô nương, chuyện như thế thật châm chọc người ta mà.
Đêm nay, lúc Diệp Vũ đang rửa bát trong phòng, bỗng có một nha hoàn tên là Nguyệt Cầm chạy tới, sốt ruột nói: "Ta mót quá, ngươi giúp ta mang bầu rượu này đến tẩm phòng của cô nương nhà ta với, nhanh đi!"
"Ta đang rửa bát...Hơn nữa còn rất nhiều vẫn chưa rửa đây này.". Nàng chỉ làm những việc nặng nhọc, còn chuyện bưng trà rót nước thì chưa từng làm.
"Ây da, ngươi thương giùm ta với, giúp ta đưa qua một cái rồi về nhanh thôi. Nếu không phải vội đưa cho cô nương nhà ta, ta đã chui vào trong nhà xí rồi."
"Được rồi, ta giúp ngươi lần nà vậy."
Diệp Vũ đón lấy mâm gỗ, Nguyệt Cầm đã nhanh như chớp chạy thẳng về phía nhà xí.
Nguyệt Cầm hầu hạ cô nương là hoa khôi đầu bảng Lăng Vô Hương, đi tới tẩm phòng của Lăng Vô Hương, Diệp Vũ đang định gõ cửa thì cửa phòng bỗng bị một lực mạnh đẩy ra doạ cho nàng nhảy dựng cả lên.
"Lấy rượu mà cũng chậm chạm nữa." Một gã nam tử trung niên cao giọng mắng: "Còn không mau mang vào hả?".
"Vâng." Nàng cúi đầu đi vào phòng.
"Nếu không nể mặt mũi ngươi từng là hoa khôi, ta đã sớm đi tìm người khác rồi." Gã nam tử béo kia hùng hổ nói cho xong: "Ngưng Sương người ta cười đẹp đến cỡ nào, còn ngươi cười thì xấu muốn chết, giọng Ngọc Tử người ta nhẹ nhàng cỡ nào, còn ngươi giống như mấy muội tử bán cá ngoài chợ vậy."
Lăng Vô Hương đứng một bên, bị hắn mắng vào mặt, cắn môi, ấm ức mà quật cường. Diệp Vũ đặt rượu lên bàn, định đi ra ngoài thì bị ngăn lại.
"Nàng ấy là nha hoàn của ngươi à?" Gã nam tử lèo nhèo, móng heo béo núc sờ cằm của nàng: "Trong trẻo, mềm mại, bản đại gia thích nhất loại này."
"Ta chỉ là nha hoàn làm việc nặng nhọc mà thôi, không phải..." Nàng vội vàng giải thích.
"Làm việc nặng? Lãnh Tiêu Tương đúng là đần." Hắn thò tay ra túm lấy nàng, cười dâm đãng: "Một cô nương như hoa như ngọc thế này, sao ta lại nỡ để cho nàng làm việc nặng nhọc chứ? Theo ta đi, nàng sẽ không phải làm việc nặng gì, chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quý thôi..."
"Buông ra!"
Diệp Vũ giận dữ quát, cố sức đẩy hắn ra nhưng đẩy không được.
Hắn dùng cánh tay to béo ôm vai trái của nàng, miệng sán lại gần, trong tình thế cấp bách, nàng vung tay lên tát cho gã một cái.
Tiếng tát tai vang lên rất to, đến cả Lăng Vô Hương cũng ngơ ngẩn cả người.
Gã nam tử sửng sốt, giận tím mặt, nặng nề vung tay tới: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Nàng lập tức phản ứng, giơ mâm gỗ lên đỡ, che trước mặt, bàn tay béo núc kia đập lên mâm gỗ.
Gã ta đau quá kêu la ầm ĩ, rụt tay về, dậm chân, nổi trận lôi đình hét lên.
Nàng đứng một bên bình tĩnh nhìn gã đàn ông đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn khách và các cô nương khác đều chạy tới xem, trong đầu liền nhanh chóng nghĩ xem nên giải quyết thế nào cho ổn.
"Tiện tì! Ngươi lại dám đánh cả ta..." Mắt thấy nhiều người vây quanh, gã ngượng tím mặt, lại vung móng vuốt lên cào nàng.
"A Lưu đại gia, cần gì phải chấp nhặt với một tiểu cô nương chứ.".
Giọng nói kiều mỵ, mềm mại cùng với tiếng cười giòn giã truyền đến, tiếp đó một nữ tử trang điểm đậm xuất hiện trước mắt mọi người, tuổi khoảng hơn ba mươi, thướt tha đi tới.
Bà ta chính là bà chủ của Tiêu Tương lầu, Lãnh Tiêu Tương.
"Chuyện gì mà làm cho đại gia tức giận vậy hả?". Bà ta dựa vào cạnh cửa, cười tủm tỉm hỏi.
"Ả tiện tì này đã chọc giận bản đại gia..." Lưu đại gia chỉ vào Diệp Vũ, mắt âm trầm: "Vô Hương, nói cho ma ma ngươi nghe đi."
Lăng Vô Hương đi qua, hạ giọng nói mấy câu vào tai Lăng Tiêu Tương.
Lãnh Tiêu Tương lắc mông đi tới, nắm chiếc khăn hồng trong tay đặt lên ngực gã: "Lưu đại gia à, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói. Tiểu cô nương này là người mới tới, làm việc nặng nhọc ở hậu viện, không hiểu quy củ, vẫn còn phải được dạy dỗ. Hay là vầy đi, đêm nay tiền thưởng cứ tính cả cho ta, ta bảo Ngọc Tú và Ngọc Nhuỵ cùng uống rượu với ngài nhé, được không?"
Lưu đại gia vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, tuyên bố: "Cánh tay này của ta đã bị thương rồi, chẳng may tỷ phu ta có hỏi đến, biết là do tiện tì của lầu Tiêu Tương làm bị thương, ta đây rất mất mặt. Nói không chừng tỷ phu ta cũng nuốt không trôi cơn giận này, sẽ đóng cửa Tiêu Tương lầu lại luôn đó."
"Vậy ngài xem... làm thế nào mới tốt đây?" Bà ta cười làm lành.
"Ta muốn đêm nay nàng ta phải hầu hạ ta." Gã nhìn Diệp Vũ chằm chằm, ép buộc.
"Nàng ấy chỉ là nha đầu làm việc nặng nhọc thôi, chuyện này không hợp quy củ..."
"Bản đại gia nói một không nói hai, lời bản đại gia nói chính là quy củ!" Lưu đại gia cất giọng nham hiểm.
Diệp Vũ không chút hoang mang, bình tĩnh nói: "Lãnh di à, ta có chút chuyện muốn nói với người."
Lãnh Tiêu Tương kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, đi tới, Diệp Vũ ghé sát vào bên tai bà nói: "Nếu đêm nay Lãnh di bảo vệ chu toàn cho ta, ta cam đoan sẽ đưa Lăng Vô Hương trở thành người được chào đón nhất ở thành Kim Lăng này, thậm chí còn trở thành đệ nhất hoa khôi của nước Sở, cam đoan mỗi ngày, Tiêu Tương lầu đều kiếm được năm ngàn lượng, thậm chí còn có thể kiếm được vạn lượng."
Bà ta khiếp sợ, khẩu khí này cũng lớn quá đi, vị Diệp đại tiểu thư này dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro