Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Nhớ lại lần đầu tiên hai người quen nhau, Châu Kha Vũ nhịn không được cười. Cậu vuốt nhẹ lên mũi của Lưu Vũ, hài hước nói:

"Chị gái người ta đang muốn phỏng vấn, việc người yêu thích ghen là trải nghiệm gì. Anh có muốn phát biểu cảm nghĩ của mình hay không?"

Lưu Vũ nghe vậy thì nâng mi, gương mặt hơi đỏ lên:

"Cảm nghĩ gì chứ? Không có cảm nghĩ, anh có bao giờ ghen đâu."

Câu cuối cùng Lưu Vũ  đè thấp giọng nói. Châu Kha Vũ không nghe rõ, hỏi lại một lần "Hả?"

"Anh làm sao biết được, anh mới không có ghen, anh chỉ ghen với đối tượng của mình. Châu Kha Vũ em nói đi, em chê anh chiếm hữu quá mạnh rồi đúng không? chê anh quản quá nhiều rồi đúng không?" Lưu Vũ phồng má

Châu Kha Vũ khẽ bật cười "Em sao lại chê anh..."

Còn chưa nói xong, Lưu Vũ liền khoanh tay, giận dỗi "Anh mặc kệ. Anh giận rồi, muốn em dỗ mới được."

Lúc này giải thích cái gì cũng không có quan trọng, Châu Kha Vũ hơi dựa vào Lưu Vũ, nói "Lát nữa xem phim xong, em dẫn anh đến một nơi, dỗ anh có được không?" Nói xong lời cuối cùng, Châu Kha Vũ đè thấp giọng, âm cuối chứa đầy ý cười, làm lỗ tai Lưu Vũ đỏ lên.

Chị gái há miệng đứng một bên nhìn tương tác của hai người, ý cười bên môi không thể nào tan được. Nhưng lúc hai người đang trò chuyện, ánh mắt đều liếc về phía này.

Cô theo bản năng nói: "Tiếp tục đi, hai cậu tiếp tục, không cần để ý tới tôi ha ha." 

Nói xong mới biết mình bị hớ, chị gái liền nói "Ha ha, đùa thôi đùa thôi."

Châu Kha Vũ suy xét đến chị gái đây là tính phỏng vấn, cậu dừng một chút, nhéo nhéo tay Lưu Vũ "Thật ra lúc ở bên nhau, Lưu Vũ cũng có kìm nén lại tính tình của mình một chút rồi mà nhỉ."

***

Lúc đó "muốn cao cao" đã biết rõ mọi chuyện, biến mất tận 2 ngày không liên lạc đến. Ban ngày đi học, Châu Kha Vũ cũng không gặp được Lưu Vũ. Cậu cho rằng mọi chuyện đã rõ, chuyện xấu hổ cũng đã kết thúc, có lẽ sẽ không gặp lại.

Không ngờ tới ngày thứ ba, Lưu Vũ đã lười che giấu, liền giống như ban đầu ngồi bên cạnh cậu khi đi học, còn thường đưa bữa sáng. Nếu Châu Kha Vũ ở lớp học buổi tối về trễ quên mất không đem dù, liền nhìn thấy Lưu Vũ đứng ngoài mái che, một tay cầm dù một tay cầm điện thoại đứng chờ mình.

Lúc đầu Châu Kha Vũ cũng không quen, cầm lấy bữa sáng cũng không ổn mà từ chối cũng không xong.

Mọi chuyện bắt đầu phát triển theo một hướng khác, Châu Kha Vũ không nhịn được ở trong lòng nghĩ, mình thật sự là không có em gái mà?

Lưu Vũ không biết Châu Kha Vũ trong lòng nghĩ cái gì, mỗi ngày không biết mệt mà thể hiện.

Sau đó được Trương Gia Nguyên thức tỉnh bằng một câu nói "Này, nói không chừng tiểu nam thần khoa vũ đạo chính là đang theo đuổi mày đấy ?"

"?" Lần đầu tiên gặp loại chuyện này trong đầu Châu Kha Vũ tràn đầy thắc mắc mà hỏi tên bạn cùng phòng mình "Nhưng anh ấy là con trai?"

Trương Gia Nguyên cười một tiếng, nhìn Châu Kha Vũ làm mặt quỷ nói: "Châu Kha Vũ, mày chính là không được rồi, đây là thời đại nào rồi chứ, còn có suy nghĩ đó à. 

Trương Gia Nguyên vỗ vỗ lên vai cậu khuyên nhủ "Không chỉ nên học lý thuyết trên sách vở đâu"

"......"

Cậu không biết nên làm gì bây giờ, Trương Gia Nguyên sau đó rời khỏi ký túc xá tám chuyện, bỏ Châu Kha Vũ bơ vơ ngồi một mình trong ký túc xá, tự mình thông não.

Nhưng Trương Gia Nguyên chính xác là có mắt nhìn hơn Châu Kha Vũ, cậu nhớ lại hành động lúc trước của đàn anh Lưu Vũ, phát hiện cái này là chính xác, nếu không anh ấy tại sao lại nhiệt tình với cậu như vậy.

Châu Kha Vũ cảm thấy không ổn, càng cảm thấy loại chuyện này quá phức tạp.

Lưu Vũ, tiểu nam thần khoa vũ đạo, người lớn lên xinh đẹp, giỏi nhảy múa, biết hát, biên đạo, hoàn hảo đến như thế, tại sao lại đi thích cậu?

Nghĩ lại cảm thấy càng hoang đường.

Châu Kha Vũ không biết nên làm sao giải quyết mối quan hệ với đàn anh Lưu Vũ bây giờ, dứt khoát từ chối hay là ôn hòa cự tuyệt.

Như lúc Lưu Vũ đến học chung với cậu, Châu Kha Vũ sẽ chọn chỗ rất xa đối phương ngồi xuống. Lưu Vũ đến đưa bữa sáng, cậu sẽ lấy bữa sáng của mình đưa lại cho Lưu Vũ. Ngày trước Châu Kha Vũ thường xuyên bỏ bữa sáng nhưng có lẽ mỗi ngày đều được nhận bữa sáng từ Lưu Vũ, liền tạo thành thói quen ăn sáng.

Lưu Vũ dù gì cũng đã nhận ra được ý muốn cự tuyệt của người kia, chậm rãi yên lặng nhận lấy.

Chỉ là mỗi lần đi học, vẫn là có thể thấy Châu Kha Vũ, nhìn thấy người mình thích nhưng không dám đến gần. Lúc đầu Châu Kha Vũ có thể làm ngơ, nhưng vài lần sau, phát hiện Lưu Vũ đối diện với mình, ánh mắt rất ủy khuất, cậu có chút mềm lòng.

Mọi chuyện bắt đầu vào một tháng sau.

Lúc đó ở trường tổ chức cuộc thi ca hát, địa điểm là ở hội trường của trường, bởi vì đại hội lần này tụ tập rất nhiều trai xinh gái đẹp, vé được xem là rất khó săn.

Châu Kha Vũ đối với ca hát, nhảy múa không mấy hứng thú, nhưng ở hội học sinh có một chị gái rất xinh đẹp, cũng học khoa vũ đạo, đại hội lần này cố ý để lại một vé cho cậu.

Ngày học tỷ đến đưa Châu Kha Vũ vé vào cửa, phong cách trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy dài màu trắng, tóc xõa ngang vai, là một cô gái rất xinh đẹp, cười lên có thể hút hồn người khác.

Hai người đứng chung, dẫn đến không ít người quay quanh tò mò, bàn tán.

Trước mặt mọi người, Châu Kha Vũ cũng không tiện từ chối học tỷ người ta, đành phải mỉm cười gật đầu nhận lấy.

Hình ảnh này vừa lúc được Lưu Vũ nhìn thấy.

Nếu Châu Kha Vũ không nhìn lầm, lúc ấy Lưu Vũ trong tay cũng cầm một cái gì đó. Châu Kha Vũ mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Lưu Vũ nhìn thấy Châu Kha Vũ nhìn mình, khẽ cười nhẹ, vẫy tay chào người kia sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Châu Kha Vũ động động ngón tay của mình, thầm nghĩ hiểu lầm cũng tốt, Lưu Vũ sẽ từ bỏ ý định kia về mình.

Học tỷ vẫn còn đang nói "Học đệ, chị để giành chỗ ngồi tốt nhất cho em, buổi tối ngày mai em nhất định phải đến đó nha"

Châu Kha Vũ thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói "Tất nhiên, học tỷ mời, em nhất định sẽ đến cổ vũ."

Hai người hẹn với nhau xong, Châu Kha Vũ cuối cùng vẫn không đến kịp, bởi vì ngày hôm sau Châu Kha Vũ phải viết một bài luận văn gấp để gửi cho lớp. Châu Kha Vũ rơi vào đường cùng, liền tìm học tỷ giải thích rõ ràng, nhường vé lại cho Trương Gia Nguyên.

Châu Kha Vũ còn nhớ, buổi tối ngày đó, cậu ở thư viện trường viết luận văn đến hơn mười giờ tối, trong thư viện mọi người đã đi gần hết, có chút tối tăm yên tĩnh. Châu Kha Vũ xoa xoa cổ tay mình, lấy điện thoại ra, vừa mở giao diện toàn là tin nhắn của Trương Gia Nguyên:

"Hôm nay ca sĩ ở đại hội trường thật sự quá tốt, mày sẽ hối hận cho xem ha ha ha..."

"Mấy học tỷ đúng là rất xinh đẹp!"

"Dm, Lưu Vũ thế mà lại bỏ tiết mục của mình, không tham gia."

"Mọi người đều đang nháo nhào tìm anh ấy."

"Mày nói xem có phải đàn anh Lưu Vũ bị bắt cóc rồi không? Nghe nói làm sao cũng không liên lạc được."

Nhìn thấy câu cuối cùng, Châu Kha Vũ không tự giác mà nhíu mày, tin nhắn đã gửi rất lâu rồi, gần 2 tiếng trước, hơi lo lắng hỏi lại:

"Sao lại vậy?"

Trương Gia Nguyên đang cầm điện thoại, rất nhanh liền trả lời qua:

"Không biết, nhưng mà cuối chương trình, Lưu Vũ có chạy đến hội trường, nhưng mà hình như anh ấy uống rượu, ấy thế mà vẫn mặt lạnh như tiền tham gia tiết mục nhảy, giám khảo đều sững sờ. Không hổ là tiểu nam thần khoa vũ đạo, làm một quả khiến mọi người đều kinh ngạc. Hahaha..."

Châu Kha Vũ ngón tay dừng trên màn hình một lát, cuối cùng không biết trả lời gì, nhắn lại "Ok".

Trả lời Trương Gia Nguyên xong, Châu Kha Vũ để điện thoại vào túi, dọn dẹp sách vở cùng máy tính trên bàn, chuẩn bị về ký túc xá. Cậu đóng điện thoại rất nhanh, cũng không quan tâm Trương Gia Nguyên nhắn đến cái gì.

"Đàn anh Lưu Vũ đúng là quá kiêu, trao giải xong, anh ấy lại biến mất không thấy. Làm mấy cô gái xinh đẹp đó tức đến giậm chân. Thật là, không biết phải nói sao."

Châu Kha Vũ ra khỏi khu thư viện của trường cũng đã gần 11 giờ tối. Cậu xoa xoa cần cổ đau nhức của mình đi về ký túc xá.

Ánh đèn nhu hòa, như trải một tầng sương trên mặt đất.

Châu Kha Vũ đi lên ánh đèn, mắt vừa nâng, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang bó gối ngồi cách đó không xa, như đang đợi ai đó.

Châu Kha Vũ lúc đầu hơi sợ, tập trung nhìn kỹ, người đó không phải là ai khác, là người vừa tạo sóng gió ở hội trường.

Châu Kha Vũ đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên lướt qua về thẳng ký túc xá hay dừng lại hỏi thăm đàn anh Lưu Vũ.

Cậu suy nghĩ vài giây, rốt cuộc vẫn là mềm lòng, từ từ đi về phía Lưu Vũ.

Tiểu nam thần khoa vũ đạo nhìn hơi chật vật, kiểu tóc anh rối bời, trên bộ âu phục còn bị dính nước, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng. Chủ yếu là đôi mắt, lấp lánh ánh nước, mơ mơ màng màng nhìn mình.

Thấy Châu Kha Vũ đi tới, Lưu Vũ đầu tiên là ngây ngốc đứng lên, bởi vì đứng quá nhanh, chân ngồi xổm có chút tê, đầu hơi choáng dựa vào bên cây đại thụ.

"......"

Nhìn một màn trước mắt, Châu Kha Vũ thật sự không nhịn được cười.

Lưu Vũ xoa đầu mình, trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ buồn cười hỏi "Anh ngồi ở đây làm gì?"

Chắc là do uống rượu, Lưu Vũ trở nên rất thẳng thắng "Anh nghe nói em ở phòng học viết luận văn, cho nên anh muốn đến nhìn em một chút, nhưng anh sợ sẽ làm phiền đến em." Nói xong Lưu Vũ có chút ủy khuất

"Châu Kha Vũ, anh thật sự rất thích em. Từ lần đầu tiên gặp em ở lớp học, đã rất thích em. Lúc trước anh chưa từng nghĩ mình sẽ nhất kiến chung tình với ai, cho đến khi gặp em."

Nhìn Lưu Vũ bộc lộ tâm tình của mình, Châu Kha Vũ khó xử, lại không biết an ủi như nào.

"Em..."

Lưu Vũ giống như không nghe được, tự mình nói tiếp "Anh biết như vậy là không đúng, thích một người, nên mang đến cho người ta cảm giác vui vẻ, chứ không phải đem đến rắc rối như này, nhưng mà em biết không? Em rất đặc biệt trong lòng anh, cho nên anh chính là không nỡ buông tay."

Châu Kha Vũ im lặng.

Lưu Vũ nhẹ nhàng mà cười rộ lên "Không sao hết, em cho anh một thời gian, anh sẽ khống chế lại tâm trạng của mình."

Lưu Vũ ngước mắt nhìn Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ hơi né tránh ánh mắt của anh, không dám đối mặt. Lưu Vũ bước đến, giang tay ra "Châu Kha Vũ, em có thể ôm anh một cái không?"

"....."

Mọi người thấy tui nên ngược Châu Kha Vũ không??? Hay tui bỏ qua cho hai đứa nó yêu nhau luôn nhở??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro