Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[17].

Ngày đầu tiên của một tuần luôn khiến người ta mệt mỏi rã rời, nhất là đối với những ai đang có ưu phiền giấu kín. Châu Kha Vũ đẩy mở lớp cửa kính bên ngoài tiệm cà phê tĩnh lặng, nhìn dáo dác một vòng liền không khó tìm ra Lâm Mặc đã chờ sẵn bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.

"Lưu Vũ...".

"Ngồi đi, gọi món trước đã. Sẽ rất thiếu lịch sự nếu vào quán người ta mà không mua thứ gì".

Giọng nói của Lâm Mặc không còn hài hước pha trò như trước đây, mà lúc này chỉ còn lại lạnh lẽo cùng uy hiếp rõ ràng. Châu Kha Vũ ngồi xuống phía đối diện, ly trà lạnh trong tay giúp cậu dần tỉnh táo.

"Anh ấy có tốt không?".

"Ai cơ? Lưu Vũ? Sao mà tôi biết được cơ chứ, chẳng phải cậu ấy bị người nào đó làm tổn thương đến phải bỏ đi rồi à?".

"Anh... tôi chắc chắn anh biết anh ấy đang ở đâu. Tôi sẽ không hỏi nữa, tôi sẽ tự mình...".

"Tự mình? Hừ, nực cười. Cậu chạy khắp nơi tìm kiếm như một thằng ngốc mấy hôm nay là đang tự mình giải quyết vấn đề đó sao?".

Tay giữ ly nước của Châu Kha Vũ khẽ run rẩy, hắn chưa bao giờ xấu hổ và bất lực như lúc này. Có thể đứng trên người khác quá lâu khiến hắn dần quên đi cảm giác bị bỏ lại. Thì ra thất bại lại khó khăn đến như vậy.

"Châu Kha Vũ, tốt nhất cậu nên quên Lưu Vũ đi".

"Cái gì?".

Tiếng ghế kéo lê một đường trên nền gạch thật sự rất chói tai, Châu Kha Vũ đứng bật dậy, không thể tin vào tai mình.

"Quên Lưu Vũ đi, buông tha cho cậu ấy là cậu đang giúp Lưu Vũ một đại ân rất lớn rồi. Chẳng ai muốn mãi đắm chìm trong một cuộc tình bất an cả, nó khiến tâm trí người ta phát bệnh mất".

"Không... tại sao tôi phải quên anh ấy chứ. Không đời nào".

"Như vậy sẽ tốt cho cả hai".

"Anh im đi".

Lâm Mặc sững sờ, Châu Kha Vũ sững sờ, ai cũng sững sờ. Hắn vậy mà lại quát Lâm Mặc, Châu Kha Vũ ảo não bước ra khỏi ghế.

"Thật xin lỗi, đàn anh Lâm Mặc. Nếu anh đã không có nhã ý muốn giúp tôi thì cuộc trò chuyện vô nghĩa giữa chúng ta cũng không nên tiếp tục nữa. Tôi xin phép đi trước".

Bước chân vội vàng như chạy trốn. Đúng, hắn đang muốn chạy trốn, chạy trốn một hiện thực là hắn đang trên bờ vực đánh mất người hắn yêu. Châu Kha Vũ không thể chịu nổi những lời chỉ trích thẳng thắn của Lâm Mặc, nó đang xé rách lớp màn bảo vệ ngăn cách hắn khỏi tội lỗi chồng chất. Rằng hắn đánh mất cậu chỉ vì cái triết lí tình yêu ngu xuẩn của chính bản thân mình.

Cho đến khi chân sắp rời khỏi bật thềm cuối cùng, đằng sau vang lên một chuỗi âm thanh bén nhọn.

"Được, vậy anh có dám cược một ván với tôi không? Đàn anh thân mến".

Bước chân hắn như đổ đặc bê tông kiên cố, hóa đá ngay tại chỗ.

"Tại sao... tại sao tôi phải cược với cậu? Kha Vũ yêu tôi như vậy, chỉ mình tôi hiểu là đủ rồi".

"Phải không? Anh nghĩ Kha Vũ thật sự yêu anh sao? Cậu ấy có thừa nhận không hay...".

"Tất nhiên là có, em ấy đã chính miệng nói yêu tôi".

"Phải không? Đó là lời thật lòng hay chỉ là một câu nói đầu môi? Anh đã từng cảm nhận được chút tình yêu nào trong chữ yêu đó chưa?".

"Tôi... tôi... Cậu không cần quan tâm nhiều như vậy, tôi sẽ không cá cược gì với cậu đâu. Tình yêu không phải một món đồ chơi để đem ra cá cược vô nghĩa".

"Ha, thật sao? Vậy mà tôi lại nghĩ là do đàn anh đang sợ. Không phải là anh đang sợ sao? Sợ đối diện với sự thật, sợ cậu ấy không hề yêu anh".

"Quang Lữ, cậu câm miệng".

"Đừng kích động, đàn anh. Sao anh không thử một lần, chỉ cần thử một lần sẽ biết ngay cậu ấy có yêu anh hay không".

"Tôi...".

"Tra nam mà, nói yêu anh được thì cũng nói yêu người khác được thôi. Chưa kể Châu Kha Vũ của anh lại còn tình trường dày dặn như vậy, biết đâu buổi sáng là của anh buổi tối lại trở thành của người khác...".

"Vậy... phải cược như thế nào?".

Một trận gió dữ lập tức quét qua giật phăng chiếc điện thoại trong tay Lâm Mặc. Hai mắt hắn hằn lên tia máu đỏ ngầu.

"Cậu cũng nghe rồi đấy, đây chính là lí do giải thích cho những hành động khác lạ tối hôm đó của Lưu Vũ. Cậu ấy đặt niềm tin vào cậu nhiều như vậy, không ngờ...".

"Không phải... tôi không có... Chính Quang Lữ, chính cậu ta đã gài bẫy tôi".

"Đừng cố giải thích với tôi, tôi chẳng tổn thương chút nào cả. Người đem tình yêu đùa giỡn chính là cậu, người làm tổn thương cậu ấy chính là cậu, người ép cậu ấy đến đánh cược với cả tình yêu của chính mình cũng là cậu".

"Là cậu, Châu Kha Vũ. Bây giờ cậu buông tha cho Lưu Vũ được chưa?".

Hắn buông thõng hai tay, miệng đắng ngắt chẳng nói được lời nào.

...

Rồi cứ như vậy, hắn thơ thẩn trở về nhà. Nằm trên chiếc giường thân thuộc giữa hai người, nhìn những món đồ cậu để lại vẫn ngay ngắn ở chỗ cũ. Trong bóng tối ảm đạm hắn như bị hút hết tất cả sức sống, bức tường giữa hối hận và tuyệt vọng ầm ầm vỡ nát. Châu Kha Vũ ôm lấy bức ảnh của hai người, nước mắt trong vô thức chảy tràn xuống khóe miệng.

"Em nhớ anh, em thương anh, em yêu anh mà".

"Tiểu Vũ, em xin lỗi".

Ngón tay trên mặt kính lạnh lẽo không ngừng xoa lên nụ cười hạnh phúc ấy, trong ảnh chúng ta không phải còn đang rất tốt sao.

...

"Tiểu Vũ, sao mày lợi hại quá vậy?".

Châu Kha Vũ vừa chạy đi khuất Lâm Mặc đã không nhịn được chụp ngay lấy chiếc điện thoại khác hưng phấn la lên. Người đầu dây bên kia chỉ cười không đáp.

"Cảnh này của tao diễn xong rồi, giờ cần làm gì nữa?".

"Đợi thôi".

Lưu Vũ nhìn que kem trên tay, dưới sức nóng của ánh mặt trời đã chảy hơn quá nữa. Sao tình yêu không giống như que kem nhỉ? Bạn càng cố sức ăn nó càng cố sức chảy, bạn càng ra sức yêu bao nhiêu người ta càng ra sức yêu lại bạn bấy nhiêu. Như vậy, không phải là quá tuyệt vời sao?

...

Hải Hoa cả tuần nay luôn trong tình trạng hoảng loạn hết cả lên chỉ vì một tin tức sốc đến tận óc "HẢI VƯƠNG CHÂU KHA VŨ CHIA TAY ĐÓA HOA NĂM BA LƯU VŨ, CÔNG KHAI YÊU ĐƯƠNG VỚI HOA KIỀU MỚI NỔI QUANG LỮ NĂM NHẤT" đã treo đầu đề mãi vẫn chưa hạ nhiệt.

"Lưu Vũ... mày đã quay lại".

"Nghỉ cả tuần rồi cũng nên trở về làm con ngoan trò giỏi thôi, tao còn muốn tốt nghiệp nữa mà".

"Ừ thì...".

"Hình như tao quay về không đúng lúc thì phải".

Con dân Hải Hoa lập tức dậy sóng, trò vui ở đâu mà kéo đến nườm nượp thế này. Xin thứ lỗi cho nô tỳ tài hèn sức mọn, sắp gặm không nổi cuộc tình máu chó này nữa rồi.

...

[Thiệt sự mà nói, cuộc tình này cũng quá là máu chó rồi đó 🥲🥲🥲].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro