Chương 14. Chăm chồng
Nghe được tên Hàn Linh, chân Sở Mộ Lâu như bị đóng đinh tại chỗ, đứng im không nhúc nhích.
Anh dứt khoát dựa vào khung cửa, quang minh chính đại nhìn Tô Ngôn đang nghe điện thoại ở ban công.
Tô Ngôn dường như nhận ra ánh mắt của anh, nghiêng đầu nhìn về phía anh, còn cong môi cười với anh.
Xùy.
Sở Mộ Lâu nhếch môi, trước mặt người chồng chính thức này mà còn gọi điện thoại cho người phụ nữ mình thích, Tô Ngôn đúng là gan lớn.
Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy Tô Ngôn vừa nghe điện thoại, vừa cầm bút viết viết vẽ vẽ.
... Thật quá đáng!
Lời của người phụ nữ kia quan trọng đến vậy sao? Còn phải ghi chép lại?
Ánh mắt Sở Mộ Lâu dần dần lạnh lẽo, rất nhiều lần, anh muốn nhấc chân rời đi, nhưng không thành công.
Anh bắt đầu cúi đầu nhìn đồng hồ, một phút trôi qua...
Hai phút trôi qua...
Năm phút trôi qua...
Mười phút trôi qua...
Ngay khi Sở Mộ Lâu không thể nhịn được nữa, muốn tiến lên ngắt lời Tô Ngôn, Tô Ngôn cuối cùng cũng cúp điện thoại, rồi cầm những thứ vừa viết đi tới.
Đôi mắt Tô Ngôn sáng long lanh, vẻ mặt vô tâm vô phế, như thể người lo lắng cho anh tối qua là một người khác.
"Anh dậy rồi à? Dạ dày thế nào rồi? Còn khó chịu không?" Tô Ngôn vừa đến đã hỏi liên tiếp ba câu, vẻ mặt quan tâm.
Trong lòng Sở Mộ Lâu khó chịu, ánh mắt tránh né tờ giấy trên tay Tô Ngôn, hờ hững hỏi: "Vừa nãy, hình như anh nghe thấy tên Hàn Linh."
Tô Ngôn gật đầu: "Đúng vậy, em vừa gọi điện thoại cho Hàn Linh, đúng rồi, anh còn nhớ Hàn Linh không? Chính là bạn nữ ngồi trước em hồi cấp ba ấy, bây giờ giỏi lắm, đang học ở Giao Đại..."
"Được rồi." Sở Mộ Lâu đột nhiên lớn tiếng, ngắt lời Tô Ngôn: "Không cần nói nữa, anh không hứng thú."
Không khí đột nhiên im lặng.
Tô Ngôn do dự nhìn anh: "Anh... dạ dày vẫn còn khó chịu sao?"
Sở Mộ Lâu có chút hối hận vì giọng điệu quá gay gắt, anh lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, anh hơi đói bụng."
"Không sao, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi." Tô Ngôn trầm tư, Sở Mộ Lâu hình như không thích Hàn Linh?
Nghĩ kỹ lại, hình như hồi đi học cũng vậy.
Lúc đó cậu còn thấy kỳ lạ, dù sao Hàn Linh xinh đẹp, tính tình tốt lại học giỏi, rất nhiều người thích cô ấy.
Nhưng nếu Sở Mộ Lâu không thích nói, sau này cậu sẽ ít nhắc đến là được.
Ăn sáng xong, hôm nay Sở Mộ Lâu lại định ra ngoài.
"Anh đợi chút."
Tô Ngôn gọi anh lại, vào bếp loay hoay một lúc, xách theo một cái bình giữ nhiệt ra: "Em pha táo đỏ kỷ tử, tốt cho cơ thể và dạ dày, anh nhớ uống nhé."
"..." Mới 23 tuổi mà anh đã phải uống trà dưỡng sinh của người già sao?
Đáy mắt Sở Mộ Lâu tràn ngập vẻ từ chối.
Tô Ngôn nhét bình giữ nhiệt vào lòng anh: "Nhất định phải nhớ uống, uống xong mang bình về, em lại pha cho anh bình mới."
"Được." Sở Mộ Lâu ngoan ngoãn nhận lấy bình giữ nhiệt.
"Đúng rồi." Tô Ngôn lại nhắc nhở anh: "Nhớ về ăn trưa nhé. Em sẽ nấu món hợp khẩu vị của anh."
"Được." Sở Mộ Lâu nhìn Tô Ngôn bằng ánh mắt kỳ lạ, nhanh chóng đồng ý.
(wp: olongcheese)
Sở Mộ Lâu đến quán bar quen thuộc.
Vừa hay Kỳ Thiệu Dương và Đoạn Hưng cũng đều ở đó.
"Sở thiếu gia, khách quý hiếm có nha."
Chẳng mấy chốc ba người đã ngồi cùng nhau, Kỳ Thiệu Dương ngước mắt hỏi Sở Mộ Lâu: "Uống hai ly không?"
"Rượu có gì hay mà uống?" Sở Mộ Lâu mở bình giữ nhiệt của mình, nhàn nhã nói: "Tôi uống cái này."
Thiếu gia nhà giàu Đoạn Hưng hiếu kỳ nhìn chằm chằm bằng hai mắt: "Anh Sở, cái này của anh là cái gì vậy? Đến rượu của tôi cũng không bằng sao?"
"Ồ, cái này à..." Sở Mộ Lâu kéo dài giọng điệu, chậm rãi nói: "Thật ra cũng không phải thứ gì tốt, nhưng không còn cách nào, là vợ tôi bắt tôi mang theo uống."
"Vợ anh?" Đoạn Hưng nhíu mày: "Là đối tượng kết hôn lần trước anh nói sao? Sao lại quản cả chuyện anh uống gì vậy? Có phải là quá đáng không?"
"Cũng được." Sở Mộ Lâu uống một ngụm trà táo đỏ kỷ tử, chậm rãi nói: "Cũng không tính là quá đáng."
Dừng lại, anh giải thích: "Dù sao cũng có gia đình rồi, bị quản cũng bình thường, hơn nữa, dạ dày tôi không tốt, em ấy làm vậy cũng là vì tôi."
"Nhưng mà, người chưa có đối tượng như cậu, chắc là không hiểu được đâu nhỉ?"
Đoạn Hưng lộ vẻ ngưỡng mộ: "Vậy thì vợ anh tốt quá rồi, hu hu, tôi cũng muốn có đối tượng, nhưng mà không có cô gái nào muốn tôi..."
Kỳ Thiệu Dương: "..." Thật muốn bổ não Đoạn Hưng ra xem trong đấy có cái gì. Bị Sở Mộ Lâu khoe khoang đút cơm chó công khai mà còn không hiểu, lại ở đó vui vẻ ngưỡng mộ.
Sở Mộ Lâu nhớ đến chuyện về nhà ăn cơm, không ở quán bar lâu, đến giờ liền tính đi.
"Anh Sở, không cùng nhau ăn bữa cơm sao, chúng ta lâu rồi không cùng nhau ăn cơm?" Đoạn Hưng vẫn chưa nghe đủ chuyện về Tô Ngôn, có chút đáng thương nói.
Sở Mộ Lâu chỉnh lại ống tay áo, xách theo bình giữ nhiệt: "Chẳng phải là đã hứa với vợ tôi phải về rồi sao?"
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh mang theo nụ cười thanh tao mà hờ hững: "Làm người, dù sao cũng phải giữ chữ tín, hiểu không?"
Thấy anh như vậy, Đoạn Hưng biết không giữ được người, đành để anh đi.
Chờ Sở Mộ Lâu đi rồi, Đoạn Hưng ủ rũ nhìn Kỳ Thiệu Dương: "Lão Kỳ, sao hôm nay anh không mang cô minh tinh nhỏ của anh đến đây?"
"Chia tay rồi." Kỳ Thiệu Dương nhàn nhạt nói.
"Mới có chưa đến một tháng mà?"
"Chán rồi." Kỳ Thiệu Dương cầm áo khoác hỏi cậu ta: "Chẳng phải muốn ăn cơm sao? Đi thôi."
Mắt Đoạn Hưng sáng lên: "Lão Kỳ, không, anh Thiệu, anh tốt quá, sau này tôi sẽ không bao giờ mắng anh nữa."
Khi Sở Mộ Lâu về đến nhà, cơm vẫn chưa nấu xong.
Tô Ngôn thấy anh liền vẫy tay với anh: "Anh về rồi à? Nước kỷ tử uống hết chưa?"
"Uống hết rồi."
Sở Mộ Lâu đổi giày, thấy mèo nhỏ lại đến gần, anh theo thói quen dùng chân khẽ đẩy nó, muốn đuổi nó đi, ai ngờ tiểu gia hỏa tưởng anh muốn chơi với nó, liền giơ bàn chân hồng hồng ra chơi cùng anh.
Xùy, mèo ngốc.
Sở Mộ Lâu tránh nó ra, đi về phía Tô Ngôn.
"Canh gà vẫn còn đang hầm, phải đợi một lát nữa mới ăn cơm được, anh xem cái này trước đi." Tô Ngôn đưa cho anh một xấp giấy.
Sở Mộ Lâu nghi hoặc nhìn, thấy rõ nội dung thì ngước mắt lên: "Em..."
"Hửm?"
"Đây là những thứ em viết sáng nay?"
"Ừm." Tô Ngôn nghĩ Sở Mộ Lâu không thích nhắc đến Hàn Linh, liền nói ngắn gọn: "Là những thứ em viết khi gọi điện thoại cho Hàn Linh."
"Vậy nên." Sở Mộ Lâu khẽ hỏi cậu: "Sáng nay em gọi điện thoại cho Hàn Linh, là vì cái này?"
"Đúng vậy." Tô Ngôn gật đầu: "Hàn Linh chẳng phải học y sao? Nên em hỏi cô ấy những điều cần chú ý về bệnh dạ dày, còn nhờ cô ấy giới thiệu một số món ăn phù hợp với anh..."
Khóe môi Sở Mộ Lâu hơi cong lên, không kìm được niềm vui trong lòng.
Sáng nay anh không vui bao nhiêu, lúc này lại vui vẻ bấy nhiêu.
Hóa ra, Tô Ngôn gọi điện thoại cho Hàn Linh là vì anh.
Sở Mộ Lâu không khỏi bật cười.
Rõ ràng chỉ là bệnh dạ dày, nhưng thời gian tiếp theo, Tô Ngôn đối xử với Sở Mộ Lâu như người thủy tinh, chăm sóc anh từng li từng tí.
Trong nhà không còn xuất hiện những món ăn quá cay, mỗi ngày ba bữa, Tô Ngôn thay đổi món ăn để bồi bổ dạ dày cho Sở Mộ Lâu, mỗi khi Sở Mộ Lâu ra khỏi nhà, đều sẽ được nhét cho một ly nước táo đỏ kỷ tử...
Dần dần, bệnh dạ dày của Sở Mộ Lâu cũng không còn tái phát.
Chớp mắt đã qua gần một tháng.
Hôm nay Tô Ngôn đang gõ chữ, biên tập lại gõ cậu trên Q.
Nam Ca: Tô Ngôn? Có đó không?
Tô Ngôn: Chị Nam Ca, có, sao vậy ạ?
Nam Ca: Hôm nay trang web mới mở cuộc thi bình chọn, định chọn ra mười tác phẩm được yêu thích nhất trên toàn trang web để chuyển thể thành phim điện ảnh, "Dạ Hành Giả" của cậu có muốn tham gia không?
Chuyển thể ba bộ "Dạ Hành Giả" mà cậu đã viết trong bốn năm thành phim điện ảnh sao?
Nghe cũng không tệ.
Như vậy, dù không làm biên kịch, cậu cũng có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Tô Ngôn: Em tham gia ạ.
Nam Ca: Được, chiều nay sẽ có cửa sổ đăng ký ở cuối tác phẩm, cậu nhớ nhấn tham gia nhé, còn nữa, độc giả sẽ bỏ phiếu dựa trên số tiền đã tiêu, chị biết cậu không thích xin độc giả tặng thưởng, nhưng vì tác phẩm, xin phiếu cũng được mà.
Tô Ngôn: Vâng, em nhớ rồi, cảm ơn chị Nam Ca.
Nam Ca: Haizz, thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt chúng ta đã hợp tác gần bốn năm rồi, nhớ lúc trước chị nhặt được cậu trên trang web, cậu vẫn còn là một tân binh non nớt, mà bây giờ, cậu đã là đại thần hàng đầu của Tinh Mộng Văn Học...
Tô Ngôn: Cảm ơn chị Nam Ca đã có ơn tri ngộ.
Nam Ca: Tô Ngôn, sau này, e là chị không thể dẫn dắt cậu nữa rồi.
Tô Ngôn:?
Nam Ca: Bạn trai chị ở quê nhà đợi chị mấy năm rồi, có lẽ chị phải về nhà kết hôn.
Tô Ngôn: Kết hôn là chuyện tốt, chúc mừng chị Nam Ca.
Tô Ngôn: Dù chị Nam Ca không còn là biên tập của em, chúng ta vẫn là bạn bè mà.
Nam Ca: Mặt cười jpg, ừ, cậu nói đúng, dù không làm biên tập, chị vẫn phải tìm cậu thúc giục ra truyện.
Tô Ngôn: ...
Buổi chiều, cửa sổ dự thi mà Nam Ca nói xuất hiện, Tô Ngôn nhấn dự thi, còn đăng thêm hai chương để thông báo cho độc giả về việc dự thi.
Độc giả sau khi nghe được tin tức này còn kích động hơn cả cậu, từng người một ở dưới bình luận gào thét.
【Các chị em ơi, mau lên, dốc hết sức nào, Ninh mỹ nam nhà chúng ta chẳng lẽ không xứng đáng hạng nhất sao?】
【Oa, Dạ Hành Giả của chúng ta vẫn luôn đứng nhất bảng xếp hạng huyền huyễn, lần này thi đấu chắc chắn có thể vào top mười, ổn rồi, Dạ Hành Giả của chúng ta chắc chắn sẽ được chuyển thể.】
【Ôi, ánh trăng sáng của tôi ơi, hy vọng đến lúc đó tìm được đạo diễn tốt để quay, đừng có phá hỏng Hoài Khước bảo bối của chúng ta.】
Còn có một tác giả nhà giàu, vung tay ném mười vạn tệ tiền thưởng xuống, khí phách nhắn lại: 【Hạng nhất là của chúng ta, tôi không cho phép ai đè lên đầu Hoài Khước mỹ nam của chúng ta.】
【Oa, xuất hiện đại gia rồi!】
Khu bình luận náo nhiệt như Tết, tùy tiện lướt qua cũng có thể thấy mười mấy bình luận, Tô Ngôn thấy thứ hạng nổi tiếng của mình không ngừng tăng lên, chỉ nửa tiếng đã lên hạng nhất, còn bỏ xa hạng hai không ít phiếu, liền đóng trang web lại.
Cậu không nhất thiết phải hạng nhất, nhưng top mười chắc chắn không thành vấn đề, hoàn toàn không cần lo lắng.
Nam Ca: Chúc mừng cậu nhé, Tô Ngôn, Hoài Khước mỹ nam của chúng ta không phụ lòng mong đợi của mọi người, quả nhiên hạng nhất. ngón tay cái jpg.
Tô Ngôn: Cảm ơn chị.
Nam Ca: Chị vừa nói chuyện với tổng biên tập rồi, ngày mai sẽ làm thủ tục từ chức.
Tô Ngôn: Nhanh vậy sao?
Nam Ca: Ừ, không thể để chồng chị đợi lâu được nữa, đúng rồi, Tô Ngôn, Giáng Sinh sắp đến rồi, cậu định tặng gì cho chồng cậu? Nói ra để chị tham khảo với.
Giáng Sinh tặng gì?
Tô Ngôn gần đây cũng suy nghĩ vấn đề này.
Cậu vốn định tặng nhẫn, chỉ là đàn chị của cậu gần đây ra nước ngoài tham gia cuộc thi thiết kế, nhẫn hiện tại vẫn chưa lấy về được.
Hơn nữa cậu nghĩ, nhẫn vốn là thứ nên tặng cho Sở Mộ Lâu khi kết hôn, coi nó như quà Giáng Sinh có vẻ không hợp lý.
Cho nên trong thời gian này cậu vẫn luôn chọn quà.
Hơn nữa, trong lòng cũng đã có ý tưởng sơ bộ.
olongkemcheese 💛🧀🍼
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro