Chương 13. Đau dạ dày
Hôn một cái? Ôm một cái?
Tô Ngôn ngây người tại chỗ.
Sở Mộ Lâu thấy vậy, không khỏi đỡ trán, cười khẽ: "Lừa em thôi. Anh đâu phải trẻ con, đòi ôm hôn gì chứ."
"..."
Có lẽ do uống rượu, tối nay Sở Mộ Lâu ngủ sớm hơn mọi ngày.
Tô Ngôn lại không ngủ được, đúng lúc linh cảm bùng nổ, trạng thái rất tốt, cậu ở thư phòng gõ chữ đến hai ba giờ.
Đúng lúc cậu đang viết không ngừng thì...
Rầm!
Phòng khách bỗng nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Tô Ngôn lập tức giật mình tỉnh táo, vội vàng đứng dậy đi ra xem xét.
Phòng khách không bật đèn, Tô Ngôn mơ hồ thấy một bóng đen, cậu giật mình, bật công tắc đèn.
Sau đó liền thấy Sở Mộ Lâu tay chống tường đứng cạnh máy lọc nước, bụng anh co rút, trước mặt văng đầy mảnh vỡ thủy tinh.
"Sở Mộ Lâu?" Lòng Tô Ngôn căng thẳng, bước nhanh tới.
Nghe thấy tiếng cậu, Sở Mộ Lâu ngẩng đầu, lộ ra mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi và khuôn mặt tái nhợt bệnh tật, trên mặt anh không một chút máu, dường như đến môi cũng mất đi màu sắc, cả khuôn mặt, chỉ có nốt ruồi lệ vẫn đỏ thẫm.
"Anh khó chịu ở đâu?" Tô Ngôn đỡ anh, vô cùng lo lắng: "Em đưa anh đến bệnh viện."
Giữa mày Sở Mộ Lâu nhăn lại, nhưng đôi môi mỏng nhợt nhạt lại hơi cong lên, trấn an Tô Ngôn: "Không sao đâu."
Anh thử đứng thẳng người, nhưng vẫn khó chịu kêu lên một tiếng: "Uống chút nước ấm là được."
Tô Ngôn vội vàng đỡ anh ngồi xuống sofa, rồi rót cho anh một cốc nước ấm: "Là dạ dày khó chịu sao?"
"Ừ, tại anh tham ăn, ăn nhiều hải sản quá." Sở Mộ Lâu giải thích xong, lại khẽ cười với Tô Ngôn: "Xin lỗi nhé, làm vỡ cốc của em rồi."
"Cái cốc tính là gì, sức khỏe của anh mới quan trọng."
Bệnh dạ dày thường là bệnh mãn tính, đến mức độ nhất định mới phát tác...
"Anh... sẽ không phải là bị bệnh dạ dày từ trước rồi chứ?"
Sở Mộ Lâu nhướn mày cười: "Cái này mà em cũng đoán được?"
"..." Sắc mặt Tô Ngôn đột nhiên thay đổi.
Cậu im lặng một lát, mới khổ sở nói nhỏ: "Xin lỗi anh."
Sống chung hơn nửa tháng, cậu thế mà không phát hiện ra Sở Mộ Lâu bị bệnh dạ dày, thường xuyên lôi kéo Sở Mộ Lâu ăn đồ cay độc thì thôi, tối nay còn mang Sở Mộ Lâu đi ăn hải sản, còn mặc kệ Sở Mộ Lâu uống rượu thay cậu...
Khó trách dạ dày anh ấy không chịu nổi!
"Xin lỗi anh." Tô Ngôn đau lòng, tự trách lại ảo não.
"Chậc."
Sở Mộ Lâu nhướn mày: "Nói lý đi Ngôn Ngôn, trước khi đến chỗ em, anh lâu lâu lại bị bệnh này, bây giờ lâu như vậy mới bị lại... vậy nên, anh phải nói cảm ơn em mới đúng."
Vẻ mặt Tô Ngôn vẫn không khá hơn.
Sở Mộ Lâu bất lực, đành vẫy tay với cậu: "Em lại đây."
Tô Ngôn ngoan ngoãn lại gần.
"Ngồi xổm xuống." Sở Mộ Lâu nói tiếp.
Tô Ngôn ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Mộ Lâu.
Sở Mộ Lâu vươn tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu: "Đừng nghĩ lung tung, thật sự không sao đâu, lát nữa ngủ một giấc, sáng mai sẽ khỏe thôi."
Tô Ngôn mặc kệ anh xoa đầu, đôi mắt to đen láy ướt át nhìn chằm chằm Sở Mộ Lâu, khẽ hỏi: "Anh còn kiêng kỵ gì không, hoặc không thích gì, sớm nói cho em biết nhé."
"Anh..." Sở Mộ Lâu gần như lập tức nghĩ đến con mèo ngốc cứ lượn lờ dưới chân anh, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Thôi vậy, con mèo ngốc kia tuy rằng nhìn hung dữ và xấu xí, lại còn bám người, nhưng dù sao cũng là thứ Tô Ngôn thích.
Cứ để nó vậy đi.
"Không có gì đâu." Anh lắc đầu: "Đồ đạc ở đây, anh đều thích cả."
"Còn nữa." Sở Mộ Lâu dừng lại, thấy Tô Ngôn ngoan ngoãn, tay xoa đầu cậu không khỏi di chuyển xuống, nhéo nhéo tai cậu, lạnh lùng hỏi: "Muộn thế này rồi, sao em còn chưa ngủ?"
Tai Tô Ngôn bị sờ vừa đỏ vừa nóng, nhưng sợ Sở Mộ Lâu khó chịu, cố nén không né tránh, chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Tại, linh cảm đến không ngăn được... nên em viết hơi muộn."
"Được rồi." Sở Mộ Lâu nói: "Vậy bây giờ đi ngủ nhé?"
"Anh..." Tô Ngôn lo lắng nhìn anh: "Còn đau không?"
Sắc mặt Sở Mộ Lâu vẫn còn hơi tái nhợt, nghe Tô Ngôn hỏi vậy, anh nhướn mày cười: "Sao? Lo cho anh à?"
Tô Ngôn gật đầu: "Vâng."
Sở Mộ Lâu ngẩn người, rồi cười tươi hơn: "Vậy, tối nay ngủ chung nhé?"
"Hả?" Tô Ngôn ngơ ngác nhìn Sở Mộ Lâu.
Sở Mộ Lâu cười xấu xa: "Ngủ chung, em mới chăm sóc anh được chứ."
Tô Ngôn suy nghĩ một chút, mặt nhỏ nghiêm túc gật đầu: "Em đi dọn giường."
Nói xong liền đứng dậy đi về phòng ngủ.
Thấy cậu làm thật, Sở Mộ Lâu không khỏi bật cười.
Tô Ngôn nghe thấy tiếng cười quay đầu lại, do dự hỏi: "Anh nói đùa à?"
Sở Mộ Lâu không trả lời.
Tô Ngôn cũng không giận: "Nếu anh vui thì nói đùa cũng không sao."
Nụ cười trên mặt Sở Mộ Lâu tắt ngấm, lòng anh nhói đau.
Khoảnh khắc này, anh như thấy lại Tô Ngôn của 5 năm trước.
Tô Ngôn không ngủ cùng Sở Mộ Lâu, sau khi đỡ Sở Mộ Lâu vào phòng ngủ, Tô Ngôn ra ngoài mua thuốc dạ dày cho anh, để ở đầu giường.
Tối nay Tô Ngôn hơn 4 giờ mới ngủ, nhưng sáng sớm chưa đến 6 giờ đã dậy, ra chợ mua thịt dê tươi về hầm, cậu nghe nói thịt dê ấm dạ dày, hy vọng có thể làm Sở Mộ Lâu dễ chịu hơn.
Sở Mộ Lâu sáng dậy đã 9 giờ.
Nồi thịt dê hầm nhừ, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Nhưng không thấy Tô Ngôn đâu.
Sở Mộ Lâu rửa mặt xong, vào bếp tìm không thấy ai, thấy cửa phòng ngủ Tô Ngôn hé mở, nhìn vào thì thấy Tô Ngôn đang gọi điện thoại ở ban công phòng ngủ.
Anh rũ mắt xuống, trông ngoan ngoãn hiền lành, trên mặt mang theo ý cười nhạt, giọng nói đứt quãng theo gió bay tới.
Sở Mộ Lâu mơ hồ nghe được tên "Hàn Linh", các khớp ngón tay đặt trên khung cửa siết chặt.
Hàn Linh?
Cô gái mà Tô Ngôn luôn thích, thậm chí còn hẹn ước cùng thi vào một trường đại học?
olongkemcheese 💛🧀🍼
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro