Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bao luc

Chiếc xe Mercedes đời 2000 màu trắng lướt nhanh trong bóng đêm của một cơn mưa mùa hè tầm tả. Những hạt mưa rơi trên kiếng phát ra những tiếng "bụp, bụp" cứ như muốn phá vỡ tấm kiếng để chui tọt vào xe. Đang lái chiếc xe Mercedes ấy là một người đàn ông tuổi trạc cỡ 35, dáng vấp chững chạc, ăn mặc tử tế. Người ấy chính là bác sĩ Thành, hiện đang công tác tại bệnh viện Calgary Hospital Medical Center trong vùng Calgary, Alberta. Thành là một bác sĩ gia đình và lại còn là một bác sĩ chuyên về sản phụ nổi tiếng của vùng Calgary. Thành lái xe đến California để thăm một người bạn nhân dịp chàng được nghỉ phép một tuần. Mưa vẫn rơi tầm tả, khuôn mặt Thành trở nên căng thẳng và hơi lo. Thành hơi lo là vì trời đang mưa lớn qúa, đêm nay không bíết Thành có t rở v ề được khách sạn nào đó để trú không.Trời càng khuya và những hạt mưa càng như nặng hạt hơn. Đường xá giờ này đã vắng bóng xe chạy. Có lẽ vì mưa lớn, hệ thống đèn đường hình như cũng không làm việc. Đường xá tối như mực, trong đêm tối chỉ thấy rõ nhất là ánh sáng từ ngọn đèn pha của Thành phát ra chiếu rọi sáng cả một vùng. Xe băng băng trên con đường nhựa, hai mắt của Thành ngó láo liên trông đường vì trời tối thế này thì rất dễ gây tai nạn.Đi một quãng nữa thì Thành chợt để ý thấy một bóng đen lớn xuất hiện cùng chiều với mình. Tới gần hơn nữa thì Thành mới phát hiện ra vật đen lù lù lúc nãy chính là một chiếc xe Mercedes màu đen. Lui cui bên cạnh là một người đàn bà tuổi trạc 40 đang cố gắng tìm ra nguyên do tại sao chiếc xe qủy quái không chịu tiếp tục chạy. Thành thoáng thấy dáng vấp của người đàn bà trông có vẻ là người châu Á, có thể là ngư ời Việt nam của mình lắm.

Thành dừng lại kế bên người đàn bà dầm dãi trong mưa đang lui cui sửa xe. Thoáng thấy có người ngừng xe lại kế bên nàng, nàng đâm hoảng vội né sang một bên. Nhưng nàng nhìn kỹ người đàn ông bước ra từ trong chiếc xe Mercedes màu trắng ấy thì mới thấy anh ta trông có vẻ là một người đàn ông Việt Nam, khuôn mặt đức hậu, thân hình trông vạm vỡ, ăn mặc rất lịch sự. Chàng gật đầu nhẹ chào nàng và hỏi:- Thưa chị, có phải chị là người Việt nam không? Tôi trông có vẻ giống lắm. Chẳng hay tôi có thể giúp gì được cho chị không? Xe chị bị tắt máy à?Người đàn bà cũng gật đầu nhẹ chào chàng, khẽ đáp:- Dạ phải, tôi là người Việt nam. Anh đoán trúng lắm. Xe tôi đang chạy đột nhiên bị tắt máy. Tôi không biết sửa máy móc, không biết làm g ì hơn là mò mò tầm bậy nãy giờ trong cơn mưa qủy quái này. Tôi tính gọi cho xe lại kéo nhưng đi ện thoại di động của tôi đã hết pin. Anh có thể xem giùm tí không?- Được chứ, chị cho tôi thử tí, tôi cũng không rành mấy mấy cái vụ máy móc này.Thành sắn tay áo lên, lui cui sửa và đề máy thử xem nó có chịu nổ máy không. Chiếc xe thật là chết tiệt, nó vẫn cứ lì lì ra đó mà không chịu nổ máy. Thành lắc đầu ra chiều bó tay, quay sang người đàn bà Thành nói:- Xin lỗi chị, tôi cũng không được. Hay là nhà chị ở đâu, để tôi đưa về giùm nhé! Tôi cũng không có bận rộn gì cho lắm. Vả lại trời mưa to thế này, chị đứng mãi đây dễ bị bệnh lắm.

Suy nghĩ một hồi, có nên để cho một người đàn ông lạ mặt chở về nhà giùm không, người đàn bà gật đầu đáp:- Được. Cám ơn anh, vậy xin làm phiền anh, nhà tôi cách đây cũng còn nửa tiếng đồng hồ mới tới. Tôi sẽ chỉ đường cho anh đi.- Vậy xin mời chị vào xe tôi. Chị khoá cửa xe cẩn thận và nhớ kỹ địa điểm này, ngày mai chị có thể gọi xe câu về sửa.Thành mở cửa để người đàn bà vào trong xong Thành đóng cửa lại. Thành cũng chui tọt vào xe. Người đàn bà sau khi lên xe, tay chân run cầm cập có lẽ vì đã đứng lâu trong cơn mưa tầm tả. Người đàn bà ắt xì liên hồi. Thành biết có lẽ nàng có lẽ đã bị nhiễm cảm mạo do đứng lâu trong mưa. Thành an ủi và bắt chuyện:- Có lẽ là tại chị đứng qúa lâu trong cơn mưa lớn thế này. Chị bị cảm r ồi, nhưng không sao đâu. À, tôi tên Thành, bác sĩ Thành. Tôi sống tại Canada và sang đây thăm một người bạn. Cha ?g hay chị tên gì và đang làm gì có thể cho tôi biết được chăng?Đợi cho hết ắt xì, nàng vội trả lời Thành:- Tôi tên Hương, tôi không làm gì cả. Hiện tại tôi sống một mình.- Chị sống một mình à? Thế gia đình chị đâu?Hương nhíu đôi mắt mơ huyền đăm chiêu như nhớ lại dĩ vãng xưa, nàng kể:- Tôi được cha mẹ lo lót cho sang Mỹ lúc tôi 20 tuổi. Trong suốt bao năm ấy tôi vừa đi học vừa đi làm. Đời tôi cũng vất vả ghê lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bao#lúc