CHAP 1 : BÓNG HÌNH NGƯỜI CŨ
Sáng cuối đông, gió rít từng cơn lạnh len qua cửa sổ, lòng người lại lạnh hơn, lạnh hơn mọi lúc. Thái Hương xoay nhẹ tách cà phê trên tay, mím môi, mắt hướng nhìn xa xăm về một nơi chân trời nào đó, có thể rất xa, đến nỗi cô cũng chẳng biết nơi đó là nơi nào nhưng cô thừa hiểu rằng nơi đó có một bóng hình cô đã từng coi là tất cả. Nơi đó thậc sự…có trái tim cô ở đó…
“Never mind I will find someone like you”, tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình chớp mắt, đưa nhẹ ánh nhìn về hướng chiếc điện thoại. Là người quen…
- Alo, em nghe? – giọng cô trầm và thản nhiên.
- Em dậy rồi hả? Anh qua đón em nhé? – là một giọng nam, rất ấm.
- Không cần đâu anh, anh cứ đi học trước đi, em có xe mà. – Hương bật giọng cười.
- Anh đang đứng trước nhà em rồi nè. Ra mở cửa cho tui đi cô.
Theo phản xạ, Hương nhìn ngay xuống cửa, quả thực Thiên Vũ đang đứng đó và nhìn cô, có lẽ từ rất lâu rồi. Vậy mà cô lại không nhận ra, chỉ mãi nhìn về một nơi xa xăm nào đó với ánh mắt vô định. Tất nhiên, Thiên Vũ đã nhìn thấy tất cả, Hương trở về gương mặt lúc bình thường, không vui cũng không buồn. Đặt nhẹ điện thoại xuống bàn, cô ra khỏi phòng và mặc nhiên điều cô đang làm là đi mở cửa cho Vũ.
Kéo cánh cổng sắt, điều mà Hương nhìn thấy lúc này là ánh mắt sáng ngời của một chàng trai với nụ cười rất đẹp. Quả thực, Thiên Vũ rất đẹp trai, anh là người có chiều cao lý tưởng, khuôn mặt nhỏ với chiếc mũi cao, ngày trước chỗ nào có anh là nơi đó có các cô gái luôn bám theo nhưng Vũ không phải là một chàng trai “sát gái”. Hương cũng đã từng bị Vũ hớp hồn bởi cái vẻ đẹp trai của anh, nhưng cô lại chẳng yêu anh ngược lại trái tim Vũ đã và đang bị Hương giam cầm trong suốt quãng thời gian dài từ lúc anh gặp cô.
- Cho anh vào nhà không? – Vũ cười, nụ cười đủ để hớp hồn người khác.
Hương gật đầu rồi quay lưng đi thẳng vào, cô chẳng mở lời, chẳng nói với anh. Đây cũng là điều anh xem là bình thường. Tính Hương rất ít nói, Vũ biết và anh không giận.
- Đi ăn sáng với anh không cô gái? – mặt anh lúc này trở nên nham hiểm hơn mọi lúc.
- Đợi em thay đồ. – vẫn cái giọng lạnh lùng chẳng có tí âm điệu ấy, Hương bước thẳng lên cầu thang.
Thật ra, hôm nay cô chẳng muốn ra ngoài chút nào, trời bên ngoài đang rất, cô sợ cái lạnh của mùa này, sợ cái cô đơn đang ngự trị trong lòng cô lại trỗi dậy, rồi con người đa sầu đa cảm như cô lại buồn. Nhưng cô chẳng thể từ chối Vũ, Vũ có một sức hút mạnh mẽ khiến Hương nghe theo mọi lời anh nói, ngoại trừ lời nói yêu anh…
Hương có sở thích mặt váy với áo thun, kể cả khi trời lạnh, sở thích đó vẫn không đổi. Cô thay chiếc váy ngắn qua gối phối với chiếc áo thun cổ tim màu xanh đen, không nổi bật nhưng cô vẫn đẹp.
- Đi anh. – Hương buông lời dịu ngọt.
Vũ mỉm cười rồi đứng lên ra phía cổng, Hương ngẩn ngơ nhìn, cô lúc nào cũg nhỏ bé khi bên anh, thật sự không phải lúc nào cô cũng có thể mạnh mẽ để không cần sự quan tâm từ người khác. Có những lúc, dù muốn dù không, cô vẫn phải giả vờ yếu đuối để nhận được sự quan tâm và ánh nhìn từ lâu cô đã chẳng có, hay nói đúg hơn là cô chẳng muốn nhận từ ai, có những lúc… như thế.
- Sao em không khoác áo vào? Bệnh thì ai lo đây. – Vũ nhăn mặt có vẻ trách hờn cô, nhưng tất cả đều xuất phát từ sự quan tâm đến Hương mà thôi.
- Em không lạnh. Có bệnh thì anh lo mà. – Hương tự tin khẳng định điều đó mà chẳng phải sợ vũ sẽ nghĩ gì về cô vì những gì cô nói, Vũ phải thừa nhận là đúng.
- Em đừng không thương bản thân mình như vậy nữa, cho dù em có bệnh, có anh nhưng hãy biết thương mình đi em à. Bởi anh biết…- Vũ ngắt giọng.
- Thôi em hiểu rồi, anh có thương em không?- Hương lãnh qua chuyện khác.
- Anh nghĩ em hiểu điều này rất rõ, nhưng anh vẫn nói, là rất thương. – anh mỉm cười.
Đúng là có lúc cô từng cho đây chính là hạnh phúc của mình nhưng tất cả có là gì so với những khổ đau mà cô phải chịu rất lâu. Cô sợ nó sẽ là một vết xước dài và sâu, mãi chẳng thể lành hay đúng hơn là cuộc đời vô thường, yêu đó rồi lại chia ly đó thôi.
Từng đợt gió cuối Đông phả nhẹ vào lòng người, Hương khẽ rùng mình, cái lạnh đang dần ngấm vào da thịt cô nhưng cô vẫn cố sức để chứng tỏ rằng điều cô sợ nhất không phải là cô đơn.
Mái tóc của cô phất phơ trong gió, từng hạt nắng rất nhỏ cố len lỏi qua tóc làm bật lên màu hạt dẻ mà từ khi sinh ra, nó đã thuộc về cô. Ngắm đường phố Sài Gòn vào buổi ban mai, lòng cô hay nói đúng hơn là trong tâm tưởng, cô yêu nơi này, cho dù người ta có rời bỏ, có mặc cô ở dòng đời để mà đi đến một nơi nào đó xa xôi thì cô chấp nhận điều đó chứ chẳng thể nào đến một nơi xa lạ khác.
- Sao em im vậy? – Vũ mở lời trước để phá vỡ cái không khí im lặng đang ngự trị ở hai người.
- Hôm nay anh không đi học sao? Sao lại chở em đi ăn?- Hương nở nụ cười sớm ban mai, thật đẹp giữa cuộc đời vô thường.
- Em là không tự lo cho bản thân mình, lúc nào cũng phải làm anh phải lo lắng, nếu anh không ghé, có phải em sẽ không ăn sáng?- Vũ nhăn mặt.
- Nhưng mà nếu anh có bận thì anh đừng ghé đón em, em không muốn vì em mà anh bỏ dỡ công việc.
Vũ im lặng, hai người tan vào buổi sáng nắng gió đầy vơi…
Sau ăn sáng…
- Em vừa nghe có người gọi anh về, anh có gì bận đúng không?- Hương bỏ ly nước xuống rồi vương ánh mắt trầm buồn khiến người không muốn rời xa.
- Cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng nó rất gấp. Em có tự lo được không?
- Em không sao. Đừng biến em thành kẻ làm phiền như thế. Anh đi lo công việc đi. – Hương nhíu mày.
Vũ nhìn Hương, anh bật cười rồi kéo ghé bước ra chẳng nói thêm câu nào nữa. Anh biết Hương là cô gái thông minh, có thể tự xoay sở mọi điều, chỉ là cô có muốn hay không. Hương len tay vào từng lọn tóc, khẽ chạm, tóc lạnh do hơi gió thoảng cuối đông.
“Never mind, I will…”, Hương cầm điện thoại, cô chẳng muốn nghe máy liền, vì ngay lúc này, cô chẳng muốn giao tiếp với ai. Nhưng lần này cô nhấc máy.
- Hương nghe, có gì không Hồng Nam? – Hương dịu giọng.
- Hương hả? Tao mới gặp Hoàng Khang, mày có biết là nó đi với ai không? Đi với người yêu nó đó. – giọng cô gái đầu dây nói rất nhanh đến nỗi cô cũng chẳng biết mình đang nói điều thừa thải vì Hương thừa biết điều đó.
- Quên nó đi mày à, tao biết cái tình cảm trong mày vẫn dành cho nó, vẫn vậy, vẫn chẳng đổi thay nhưng đừng dại khờ như thế, có nhiều thứ chân thành nhưng không phải cứ đâm đầu vào yêu như thế là chân thành đâu bạn tao. Mày lớn rồi và mày nên nhận thức được người đó không dành cho mày, cuộc đời vốn là một vòng tuần hoàn như thế, hoặc là mày tổn thương hoặc là m phải chấp nhận từ bỏ, và cách tốt nhất cho mày lúc này là yêu một ai khác tốt hơn với mày và hãy yêu người đó nhiều hơn mày đã từng. – Hương bằng giọng, nét mặt cô không có chút biến đổi.
- Có lẽ, điều đó quá sức với tao rồi. – Hồng Nam chùng giọng, có tiếng nấc phía đầu dây bên kia.
- Nam à! Mày có biết điều mà Thái Hương thích và khâm phục ở mày là gì không? Là cái sự hồn nhiên của mày, mày chẳng giống bao đứa con gái tao gặp, thay đổi và hoàn toàn giả tạo nhưng tao thấy được ở mày sự chân thành, nhưng đừng sử dụng nó phung phí cho những người không đáng như thế. Dù có thế nào, có ra sao, sau tất cả tao vẫn muốn nhìn thấy Hồng Nam đáng yêu, hồn nhiên và chẳng giả tạo như thế, chỉ như thế thôi.
- Chút tao tới nhà mày đó. – Nam ngắt giọng rồi cúp máy hẳn.
Rời khỏi quán, Hương đến trạm xe buýt, thật ra trước giờ cô chẳng có thói quen đi xe buýt như thế nhưng nếu không đi thì chẳng có cách nào khác để cô về nhà. Khẽ đan hai tay vào nhau, thói quen này luôn được cô tạo cho mình từ khi chẳng có ai bên cạnh, là tự an ủi mình thế thôi.
Cửa kính xe buýt có lẽ là điều làm cho người ta suy nghĩ về cuộc đời mình nhiều nhất, thật sự là rất nhiều, cho dù chẳng muốn, cho dù đầu óc có trống rỗng thì đến lúc này người ta có cảm giác mình đang thú tội với lương tâm. Miên man với mớ suy nghĩ chẳng biết đâu là điểm dừng, Hương chợt thấy…chẳng lẽ là, một bóng hình rất quen thuộc, bóng hình mà từ rất lâu cô đã tôn thờ, đặt nó ở nơi mãi chảng thể rời đi, chẳng lẽ chỉ là ảo giác. Cô thựa sự nên làm gì khi người cô thấy ngoià cửa kính kia chính là … Vũ Phong.
Tự nhắc mình rằng chỉ là nhầm lẫn, chỉ là khi nhớ nhung nhiều quá con người ta lại sinh ra tưởng tượng nhưng điều không có thật, tự khuyên chính mình là như thế rồi đành quên lãng đi, tránh cho sự đau thương mất mát tồn tại quá lâu ở bản thân, thế thôi.
- Hương, mày về rồi à? Tao đợi nãy giờ. – Hồng Nam mừng ra mặt khi thấy Hương từ đầu ngõ, có lẽ cô đã đợi Hương rất lâu rồi.
- Vô nhà đi.
Hồng Nam đi thẳng lên phòng Hương, vốn hai người là bạn thân từ thời phổ thông, cả hai hiểu ý nhau và xem nhau như chị em, sở dĩ điều hai người có thể hiểu nhau là không giả tạo, chính Hồng Nam đã cho Hương thấy một trái tim luôn yêu đời cho dù đau đớn thế nào đi nữa. Cho dù đó là lớp bọc vẻ ngoài của kẻ đang đau đớn, ngụy biện cho sự đau thương thì nó cũng chân thành hơn mọi lúc, chẳng thể gọi là giả tạo sai đi đâu một li.
- Sao? Có chuyện gì muốn kể với tao lắm đúng không? – Hương cười.
- Tất nhiên là có tao mới ghé, không ghé thăm mày đâu mà hỏi. Mà mày khỏe không con khùng. – Hồng Nam cười lớn.
- Có gì nói thẳng luôn đi, đừng dài dòng không phải là Hồng Nam đâu.
- Tao dọn tới đây sống chung với mày nhé. – Nam ngại khi mở lời hỏi Hương chuyện này mặc dù cô biết Hương sẽ đồng ý.
- Khi nào dọn tới thì báo tao, uống gì không tao lấy. – Hương cười, một nụ cười trọn vẹn.
- Thôi khỏi, cho ở ké là được rồi. – Vẫn nụ cười đó, quả thực sự yêu đời ở Hồng Nam chẳng bao giờ biến mất.
- Tao mới gặp Vũ Phong trên phố. – Mặt Hương không biến sắc, ánh mắt hướng về Nam.
- Vũ Phong? Mày hoa mắt à? Nửa vòng trái đất mà sao xuất hiện nhanh vậy.
- Tao không biết, tao cũng hi vọng là nhầm.
Có lẽ đó là điều làm Hương đau đớn nhất, là lúc Phong trở về, ở đây và gặp cô. Vốn dĩ hình ảnh Phong chưa bao giờ biến mất nhưng đã phai mờ, cũ kĩ và đậm màu kí ức, cô chẳng muốn lôi ra rồi lau rửa sau đó lại tôn thờ mặc cho đau đớn. Thật sự cô chẳng muốn điều đó xảy ra, thật sự cô chỉ muốn tất cả đều là ảo giác, là tưởng tượng… Thật sự là vậy.
- Hồng Nam. – Hương khẽ gọi.
- Sao mạy?
- Mày đang rất buồn đúng không?- Hương hướng ánh mắt buồn vô cùng về phía Hồng Nam, như một sự thấu hiểu, cảm thông và muốn sẻ chia.
Hồng Nam gật đầu, cô đang che giấu đi ánh mắt rất buồn và giọt nước mắt nơi khóe mắt đang sắp tuôn. Hương biết điều đó, cô biết rất rõ vì tất cả Hương đã từng trải qua, từng đau đớn. Cuộc đời thiên biến vạn hóa, tất cả đều do định mệnh, có cách nào mà chống trả, có cách nào mà đi ngược về hướng định mệnh để giành lấy yêu thương. Cũng có đấy, có đau thương đấy, đó là cái giá phải trả cho việc đi ngược hướng, chống trả quyết liệt với định mệnh. Hương thật sự cảm thấy đau đớn cho Hồng Nam, cô nhận ra được mình của ngày xưa đâu đó trong Nam, Hương rùng mình. Đã có một thời từng yêu nhiều như thế sao? Đã có một thời chẳng sợ đau đớn để quyết giành lấy yêu thương như thế sao? Hương bật cười đau đớn, khóe mắt cô cũg cay như Nam. Hai người con gái yếu đuối với vỏ bọc hoàn hảo, luôn tỏ ra bình an trong khi bất an, luôn yêu đời nhưng thật ra chẳng có gì để yêu. Đau đớn là như thế đấy.
- Nam à, có một thời Hương đã từng đau đớn như Nam, đã từng hi vọng về một thứ gì đó rất nhiều, dẫu biết nó có xa xôi, có tuột ra khỏi tầm tay mãi mãi nhưng vẫn không ngừng hi vọng và chờ đợi, đâm đầu vào yêu một cách ngốc nghếch, như một kẻ dại cuồng yêu nhưng lại chẳng bao giờ thừa nhận. Nhưng cho đến một lúc nào đó, Nam hết yêu, Nam sẽ thấy lúc đó mình khờ như thế nào.- Hương xoay ly nước trắng trên tay, hướng ánh nhìn về phía cửa sổ.
- Biết đau đớn là vậy, nhưng biết làm sao đề ngừng yêu ngừng nhớ. Nỗi nhớ vốn là vô định, chẳng biết đâu là điểm dừng, nó cứ miên man mãi trong miền kí ức xa xôi lắm. Sao người ta cứ thích làm cho người khác đau khổ hết lần này đến lần khác thì mới chịu được vậy. – Nam ráng gượng cười, nụ cười không trọn vẹn, mang màu nước mắt.
- Chúng ta có thể yêu nhưng không thể học cách ngừng yêu, hãy cứ yêu đi, dù sao cũng thương tổn quá nhiều rồi, hãy làm theo những trái tim muốn để không phải hối hận. Cho dù vô tình hay cố ý đối nghịch với trái tim, chúng ta cũng chẳng làm được đâu, cái nhận lấy cũng chỉ là nỗi đau không hơn không kém. Nếu người ta có định mệnh với mày thì đi bao xa người trở về vẫn là nó thôi. Nếu mày đủ can đảm, yêu thương đủ nhiều và không sợ đau thương nhiều hơn nữa thì hãy sống đúng với bản thân mày, để một ngày nào đó người ta nhận ra chỉ có mày thậc sự tồn tại nơi trái tim thì người ta sẽ tự tìm đến thôi. Còn không thì mày cũng đừng dại dột để cố gắng yêu một ai khác, chẳng có kết quả gì đâu. – Hương đặt nhẹ ly nước lên bàn.
Tối, màn đêm bao phủ đầy con xóm nhỏ, Hương chuẩn bị đến lớp dạy văn học về đêm. Cô là cô giáo trẻ ở đó, ngoài việc kiếm thêm thu nhập thì cô còn muốn tiếp thêm cho mình niềm yêu văn học. Nam hôm nay cũng ra ngoài, là đi họp fan của một nhóm nhạc nổi tiếng. Tính cô vẫn hồn nhiên như thế, cho dù có lo nghĩ, có bi ai thì yêu đời là thứ không thể thiếu trong từ điển của Nam. Cô quan niệm việc ở nhà úp đầu vô gối khóc là nhạt nhẽo và chẳng ra gì nên đành phải ra ngoài chơi, và chủ yếu là đi xem nhóm nhạc cô thích nhất biểu diễn.
“Never mind,….”
- Alo, Hương nghe nè Hân. – Hương nhấc máy.
- Hương, Hương biết gì chưa?- giọng cô gái bên kia đầu dây có vẻ hấp tấp.
- Chuyện gì?
- Vũ…Phong về rồi đó? – Hân lắp bắp.
Hương im lặng, nước mắt trên khóe cô rơi, đang rơi, cái cô đang nghe là gì? Là thật có phải không? Vậy người cô gặp sáng nay chẳng lẽ là … Hương chẳng thể nào tin nổi cái mà cô đang nghe, đang chứng kiến. Gạt đi dòng nước mắt, cô chẳng quan tâm đến việc đó làm gì, là cô đang tự dối lòng mình đấy thôi. Trong đầu cô lúc này lắp đầy bóng hình Vũ Phong, chẳng còn đủ chỗ để nghĩ tới chuyện khác nữa. Đau đớn lúc này cũng đang lấp đầy cô….
Chẳng còn gì để bám víu, Hương gục ngã, cô đau đớn đưa tay gạt nhẹ giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Sau bao nhiêu lâu ra đi, thì đây là lúc trở về sao? Sau bao nhiêu đau thương vừa lắng xuống thì đây là lúc nó lại trỗi lên có đúng không? Sau tất cả, Hương tự hỏi mình đã được gì? Được đau thương dày vò hay cô lại tự hoan ngênh mình rằng cô đã can đảm để yêu quá nhiều?
Cô gái thất thần, mắt buồn rũ rưỡi, lúc này cô chẳng biết mình đang suy nghĩ về điều gì, chị biết nó miên man xa xôi trong tận vùng kí ức của cô gái trẻ, một kí ức đau đớn và nhòe màu nước mắt. Trong suốt tám năm qua, có ngày nào mà cô thôi nhớ về chuyện cũ, có khi nào mà cô không suy nghĩ rằng ngày ấy, tại sao? Bóng hình xưa cũ chợt hiện về rõ mồn một trong tâm trí cô, nỗi đau đớn khắc khoải về một bóng hình, kí ức cứ tưởng lặng yên để mặc trôi theo quá khứ bây giờ đang tái hiện lại như một cuốn phim quay chậm mà không có hồi kết. Hương bật khóc, bởi nagy lúc này cô không cho phép mình kìm nén nữa, nỗi đau đã quá sức chịu đựng của một con người, thôi thì cứ khóc đi cô gái ạ! Kìm nén chỉ có cô đau lòng mà thôi, mãnh mẽ làm gì để rồi muốn khóc cũng phải suy nghĩ.
1 tuần sau….
- 1 tuần nay sao tao không thấy mày đi dạy?- Nam vứt cái giỏ xách lên bàn rồi nằm ngay lên giường.
- Nghỉ phép.- Hương ngồi chống càm mắt hướng ra cửa sổ, đôi mắt cô thâm quầng và sưng, có lẽ cô khóc rất nhiều và mất ngủ.
- Có gì sao không kể tao nghe. – Nam hỏi, cô biết Hương đang rất đau đớn và cô biết chuyện gì đang xảy ra với Hương.
Hương bật khóc, giọt nước mắt lăn dài trên má thay cho nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng.
- Tao không muốn nhắc lại nỗi đau của mày chứ không phải là tao không biết gì đâu nhé. Mày biết khuyên tao thế này thế kia, sao bản thân mày lại không tự khuyên mày? – Nam ngồi bật dậy, giọng trách mắng Hương nhưng cũng vì Nam lo lắng cho cô.
- Có những nỗi đau không phải là nó chưa xóa nhòa nhưng đừng có cố gắng lãng quên nó đi, bởi điều đó là không thế. Không phải tao yếu đuối nhưng tao muốn làm những gì tao cần. Tao cần khóc. – Hương nấc nghẹn
Nam cay nơi khóe mắt, cô thấu hiểu rất rõ những gì mà Hương đã và đang trải qua. Những nỗi đau đến thắt lòng nhưng cũng chẳng thể nào xóa bỏ. Đến nỗi cả cô và Hương cũng chẳng còn mặn mà gì với tình yêu, nhưng nỗi đau vẫn lì lợm ở lại, ngự trị ở hai cô gái trẻ.
“Never mind, I will find someone like you. I wish heart….”
Mặc cho tiếng chuông điện thoại đang reo gần hết cả bản nhạc, Hương không thèm liếc nhìn xem đó là ai, sự thương tổn đã chiếm mất tâm hồn cô.
- Alo, em Nam nghe ?- Nam lắc đầu rồi nhấc máy dùm Hương.
- Nam hả, ra ngoài nghe điện thoại đi. – Bích Hân gọi.
- Rồi, có gì không Hân?
- Nam biết chuyện Vũ Phong về rồi đúng không? Là Vũ Phong muốn gặp Hương nên Hân gọi.
- Không được, không được nói cho Hương biết, cô gái sẽ đau đớn, nỗi dằn xé trái tim lúc này đối Hương Hương là quá đủ rồi. Chắc Hương không biết Hương nó đau đớn thế nào đâu. Nếu như nó biết thì Nam không bảo đảm Hương sẽ như thế nào. – giọng Hồng Nam cương quyết, cô sợ bạn cô phải chịu thêm nhiều nỗi bất hạnh của số phận mang đến.
- Nam hả? Anh Phong nè, Hương thế nào rồi em?- là Vũ Phong
- Ủa… em không biết nhưng xin anh đừng gặp nó. – Nam cúp máy.
Nhìn thần sắc của Hương lúc này không khác gì kẻ đau thương tột cùng, trong tám năm qua cô đã gắng gượng giấu đi nỗi đau, cô cứ tưởng nó sẽ yên bình trong vùng kí ức mãi mãi, nhưng có nào ngờ nó lại ùa về, làm sẹo trong tim thêm chằng chịt. Có bao giờ xóa nhòa?
- Vũ Phong muốn gặp tao đúng không? – Hương xoay ánh mắt về phía Nam, khuôn mặt lạnh đến vô hồn.
Nam im lặng, cô khẽ gật đầu, cô sợ Hương không đủ mạnh mẽ để đối diện với sự thật khốc liệt đang diễn ra, cái sự thật vốn đã làm cô đau đến nhói lòng mà trong suốt 8 năm cô vẫn giữ nó ở lại và chẳng muốn rời đi.
Hương giật mạnh cái điện thoại Nam đang cầm trên tay, nhấn số Vũ Phong, gọi đi vội vã mà chẳng kịp suy nghĩ mình muốn nói gì. Đã qua rồi cái thời mới biết thương, muốn nói gì cũng phải suy nghĩ kĩ càng vì sợ khi mình có sai lời thì người thương lại giận. Ngay lúc này đây, tim Hương cũng chẳng còn đập mạnh, đầu óc cũng trống rỗng, rốt cục cô cũng chẳng còn muốn trốn tránh bản thân, chui vào vỏ ốc mà trước giờ của tạo ra cho mình, để mặc cho sóng gió ngoài kia. Giờ đây, là lúc cô phải lớn lên, 24 không phải là tuổi để người ta sướt mướt khóc thầm hay than thân trách phận mà là lúc để chúng ta nhận ra phải làm những điều lớn lao hơn như thế. Không hẳn là phải làm việc động trời động đất, chỉ cần làm những gì thật cần thiết và phải biết đối diện với sự thật, với nỗi đau.
Sau hồi chuông đổ, cô được nghe lại bản nhạc chờ hòa tấu như đang gợi lại nỗi đau thương bây lâu nay trong cô. Hương cay khóe mắt, cô vốn rất dễ khóc nhưng cô tự biết mình đã quá lớn so với cái thời đụng việc là khóc.
- Sao? – Phong vẫn giữ cái thái độ không thèm quan tâm đó.
- Tôi … Thái Hương đây. Tôi..- giọng cô chợt khựng lại
- Tôi muốn gặp em. – Phong cắt ngang lời cô, như muốn cắt đi nỗi đau đang dày vò tâm hồn cô.
- Bao giờ?
- Ngay bây giờ.- Phong lạnh giọng.
- Ở đâu?
- Tôi lại nhà em hoặc như thế nào nếu em muốn.
- Không cần đâu, nhắn chỗ anh muốn đến cho tôi. – Hương cúp máy.
Nén nỗi đau trong lòng, cô xách giỏ xuống phía nhà.
Bắt xe buýt đi thẳng đến địa chỉ trong điện thoại, Hương trống rỗng. Cô quá mệt mỏi đến nỗi chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ biết rằng cô đã đau đến cùng cực, là chẳng thể đau hơn thế nữa.
Đứng dưới quán, Hương vương ánh nhìn lên ban công, thì ra là cô đang tìm một bóng hình đã từ lâu ngự trị trong trái tim và nỗi đau cô đang mang luôn có dáng vấp ấy. Là tình yêu, là nỗi đau, là chẳng thể buông bỏ.
- Em không khác xưa nhiều. – Phong khuấy cốc cà phê, mắt chỉ đưa ánh nhìn đến Hương một lần duy nhất, rồi xoay thẳng ra hướng ban công.
- Anh hẹn tôi để làm gì? – Hương nhìn thẳng vào phong. Mặc nhiên lúc này nỗi đau trong cô quá lớn đến nỗi chẳng thể hiển hiện nhưng cô cũng chẳng thể lãng tránh.
- Chỉ là muốn gặp em thôi. – Phong bỏ muỗng, ngưng khuấy cà phê, anh đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Hương.
Hương đẩy ghế ra, cô nhẹ nhàng đứng dậy như muốn chứng minh cho tất cả rằng, cô mặc kệ mọi thứ.
- Anh nhớ em.- Phong nhóm người năm chặt cánh tay đang buông lơi của cô. Anh biết lúc này cô đang rất đau, chỉ là cô chẳng muốn 1 kẻ vô tình như anh biết.
- Cảm ơn anh. – Hương nghẹn giọng, giọt nước mắt trên mi sắp trào ra nhưng cô không cho phép mình làm điều đó trước mắt anh.
- Có phải em sắp khóc rồi không? Xin em đừng che giấu, hãy để anh được thấy em khóc vì yêu anh. Một lần thôi. – Phong tha thiết cầu xin, giọng anh mềm lại làm người không nỡ bỏ đi.
Hương nhắm nhẹ mắt lại, khóe mi cô trực trào nước, giọt nước mắt lăn dài trên má cô gái trẻ. Anh có biết rằng, anh càng nói khiến nỗi đau của cô ngày một lớn hơn không? Anh có biết sau tất cả những gì anh nói ra đã và đang để lại trong cô một vết sẹo sâu hoắm chưa thể lành không? Anh có biết gì đâu, anh chỉ biết anh yêu cô… Nhưng cô hiểu, trong việc yêu, yêu thôi chưa phải là đủ!
Phong kéo Hương về phía anh, rồi siết chặt cô lại như mãi mãi chẳng muốn xa rời. Giữa hai người có một nỗi đau quá lớn, một cái ôm siết liệu có thể xóa nhòa? Hay là níu bước nhau lại nỗi đau đang trượt dài vô vọng?
- Buông tôi ra đi. – Hương buông thõng hai tay, mắt nhắm lại như chẳng muốn nhìn thấy nỗi đau đang hiển hiện trước mắt cô.
- Em còn yêu anh đúng không? Rất nhiều?
- Không…
Anh nắm chặt bờ vai mỏng manh của cô, anh chẳng muốn cô thốt ra những lời giả dối thêm nữa. Không yêu anh ư? Nói dối…
- Em nói thật?. – Phong vương ánh nhìn tha thiết như anh biết rằng cô đang nói dối.
- Thật, từ rất lâu rồi. – Hương dặn lòng cô phải biết mạnh mẽ chẳng để người ta biết cô đang nghĩ gì và không muốn người ta biết cô đang rất đau.
- Vậy sao lúc nãy em khóc?- Hương càng nói dối, Phong càng muốn cô nói thật.
Hương im lặng.
- Anh xin em, em đừng tự làm đau mình như thế nữa. Được không? – Phong cảm giác anh đang cay nơi khóe mắt, anh đau hơn cả cô.
Hương rút người mình về cô đi thẳng về hướng cửa. Để lại Vũ Phong với nỗi đau to lớn. Hướng mắt ra phía ban công. Café chiều vắng vẻ, từng ánh nắng hiu hắt của chiều cuối ngày chiếu lên vai anh, soi rõ từng nét trên khuôn mặt anh, ẩn hiện lên đó là nỗi đau đang dần một ăn lấy da thịt và bào mòn trái tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro