Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

"Em có thích không, Kim?" Kamol mỉm cười hỏi. Một bàn tay mảnh khảnh xoa dọc khuôn mặt Whipcream vừa gãi cằm như một con mèo nhỏ.
"Nếu em thích nó em hãy đến và chăm sóc nó dành tình yêu cho nó và hãy dùng ánh mắt tục để tiép xúc với nó mỗi ngày, được chứ? Nếu em có thể tiếp cận nó mà không cần tôi giúp, thì tôi sẽ cố gắng dạy em cho nó ăn "Kamol nói lại. Khiến đôi mắt Kim lấp lánh nhiệt huyết.
"Thành thật mà nói, anh thực sự muốn tôi thử?" Kim hỏi như một đứa trẻ tìm thấy thứ gì đó mình thích. Kamol gật đầu.
"Vậy thì tôi sẽ đến với nó mỗi ngày," Kim nói, mà không nhận ra rằng lời nói của mình giống như một lời hứa và ràng buộc Kim ở đây. Tại nhà của Kamol
"Còn Chemon? Tôi có thể bắt được không? "Kim hỏi, nhìn Chemon vẫn đang nằm đó, có vẻ khó hơn Whipcream.
"Chemon này khá ghen tị. nhưng không lâu em cũng có thể cảm thấy nó như thể em chạm vào Whipcream, "Kamol nói lại. Anh đưa tay ra và xoa đầu Chemon, nó đã bình tĩnh trở lại mà không có một tiếng gầm đe dọa nào. Điều này khiến Kim muốn vỗ về nó nhưng cậu không dám chạm vào Chemon.
"Nếu tôi đến với nó thường xuyên? Liệu Chemon có đánh tôi không? "Kim tò mò hỏi.
"Không, vì em có thể chạm vào Whipcream , Chemon tin tưởng em ở một mức độ nhất định, "Kamol nói lại, và Kim gật đầu. trong khi nhìn Chemon, người đang tự liếm lông của mình
"Tôi muốn ôm nó. Bộ lông mềm mại quá, "Kim nói khi anh không ngừng xoa đầu và vuốt cằm con Whipcream.
"Trước hết, hãy để nó gần em hơn. Tôi chắc rằng em sẽ có thể ôm nó, "Kamol nói với giọng nghiêm túc.
"Vậy anh có thể ôm nó không?" Kim hào hứng hỏi. Nhân tiện, Kim đã hoàn toàn quên đi những tranh cãi trước đó với Kamol.
"Được," Kamol trả lời.
"Vậy cho tôi một cái ôm. Tôi muốn biết nó sẽ cư xử như thế nào ", Kim nói.
(= =) Kim
"Khun Kamol, tôi đã yêu cầu anh ôm Chemon và Whipcream  chứ không kêu anh ôm tôi "Kim nói nhỏ khi Kamol đưa cả hai tay lên ôm lấy Kim.
"Ồ, đúng không? Tôi tưởng rằng em  muốn tôi ôm em một lần nữa," Kamol nói với một nụ cười. Kim đảo mắt, biết rằng Kamol đã hiểu những gì Kim vừa nói bằng cách giả vờ ôm Kim.
"Gì vậy?" Kim hỏi lại.
"Vậy thì em phải đợi bên ngoài," Kamol nói lại, và Kim gật đầu. Trước khi Kamol dẫn Kim đi đứng cách xa lồng một chút. Sau đó đi bộ đến lối vào lồng. Kim đứng nhìn Kamol mở khóa chiếc lồng sắt lớn, bước vào trong và đóng cửa lại. Ngay khi nhìn thấy Kamol bước vào lồng Chemon với Whipcream bước thẳng đến chỗ cậu. Kim đứng đó nhìn một cách thích thú. Một ý nghĩ khác sợ rằng hai con hổ sẽ không hợp tác với Kamol bởi vì nó được biết đến như một loài động vật hoang dã và bản năng thợ săn sợ không thay đổi. Kamol chậm rãi đi về phía hai con hổ. Đôi mắt Kamol kiên định và tĩnh lặng. nhìn từng bước của hai con hổ Whipcream là đứa đầu tiên đến Kamol. Kamol khuỵu một gối xuống đất và đưa tay lên vuốt cái đầu Whipcream theo sau là Chemon, người đến dừng lại và ngồi bên cạnh Kamol. Kamol cười nhẹ và bắt đầu thay nhau ôm hai con hổ với vuốt dọc thân và đầu của hai con hổ Kim kinh ngạc đứng nhìn. Kim đang nhìn Kamol âu yếm và chơi đùa với hai con hổ Bengal trắng lớn. Nhìn thấy Kamol ở giữa hai con hổ khiến Kim cảm thấy Kamol là một kẻ ghê gớm với sức mạnh thuộc cung hoàng đạo rải rác xung quanh Kamol. Kim không ngạc nhiên tại sao các thuộc hạ của Kamol đều ngoan ngoãn, tôn trọng và trung thành với nhau. Kamol ngẩng đầu lên nhìn Kim đang đứng ngoài lồng trước khi cho cậu một nụ cười
Tim của Kim lệch một nhịp. Hơi nước nóng phả khắp mặt. Cảm giác như mình đang chơi với những quả cầu lửa, cảm giác nhột nhạt ở tim và bụng. Kamol đứng nhìn Kim bên trong với đôi lông mày nhíu lại. trước khi bước ra khỏi lồng và trở về bên Kim
"Em sao thế thời tiết nóng hả mặt em đỏ bừng, Kim. Tôi nghĩ tốt hơn là nên về nhà trước. Bây giờ trời bắt đầu rất lạnh, "Kamol nói, nhận thấy rằng khuôn mặt của Kim đang đỏ bừng.
"Ồ... ừm," Kim đáp lại lời mời của Kamol. Một thân hình rắn rỏi quấn lấy vòng eo gầy của Kim trở vào nhà.
"Ngày mai chúng ta hãy đi gặp lại chúng nó" Kamol nói lại, và Kim gật đầu mà không nói lời nào.
"Anh có muốn ăn tiếp không?" Kim hỏi, nhận ra rằng Kamol vừa mới ăn một vài bữa tối và phải tự mình đứng dậy làm theo.
"Không, thường bữa tối của tôi là hai hoặc ba giờ. Tôi ăn ngay bây giờ vì tôi muốn ăn cùng với em Kim em có muốn ăn nữa không? "Kamol hỏi ngược lại, và Kim lắc đầu.
"Tôi đã ăn một số đồ ăn nhẹ và bánh trước khi anh đi. Tôi vẫn còn no, "Kim trả lời.
"Vậy ai đã nói với tôi khi tôi ở trong văn phòng rằng tôi đói?" Kamol giả vờ hỏi, biểu hiện của Kim không rõ ràng.
"Ai, cái gì, tôi gây rối với anh," Kim bướng bỉnh nói. Khiến Kamol khẽ cười trong cổ họng trước khi đưa Kim vào nhà Kim chọn đi xem phim trong phòng chiếu phim. với Kamol ngồi bên cạnh anh ấy mọi lúc Kim bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn. Không còn cảm giác ngượng ngùng và bối rối như lần đầu tiên đến với Kamol.
"Em có chắc không, Kim, em muốn đi với tôi?" Kamol hỏi lại để chắc chắn sau khi cả Kim và Kamol đều mặc quần áo vào khoảng 10 giờ tối.
"Eh, Khun Kamol, tôi đã nói tôi muốn đi, đi thôi," Kim nói. Khi Kamol giả vờ không muốn Kim đi
"Được rồi, đừng cố chấp như vậy nữa. Tôi chỉ hỏi thôi. Trong trường hợp buồn ngủ, em nên đi ngủ và nghỉ ngơi, "Kamol nói khi thấy Kim bắt đầu quay cuồng.
"Tôi không buồn ngủ," Kim lập luận. trong khi quay lại nhìn mình trong gương Kamol mỉm cười trước khi bước vào ôm Kim sau lưng và hôn nhẹ lên má cậu.
"Đừng ở quá xa tôi, em biết không? Hôm nay em thật dễ thương dễ thương đến mức không muốn ai nhìn vào. Em có biết điều đó không? "Kamol nói, một giọng nói khàn khàn rúc vào gáy Kim. Điều này khiến Kim nổi da gà và co cổ lại để thoát ra ngoài vì run rẩy.
"Tôi biết. Ah... đừng ... Ngoài ra, hãy khen tôi xem tôi có đẹp trai hơn không?"
"Đẹp trai hay dễ thương thì chỉ có em thôi," Kamol đáp lại, khiến mặt anh trở nên mịn màng và ửng đỏ cùng với tâm huyết Dù Kamol đã gần 40 tuổi nhưng trông Kamol vẫn đẹp trai, thông minh và lanh lợi, khiến Kim cảm thấy mình như một cậu bé đi cạnh Kamol.
"Tôi không bị ám ảnh bởi những lời khen của anh đâu. Vậy chúng ta có thể đi cùng nhau không? Bây giờ cấp dưới của anh chắc cũng đã mệt mỏi vì chờ đợi quá lâu, "Kim nói.
"Đi thôi," Kamol đáp, nắm lấy tay Kim và cùng nhau bước ra khỏi phòng ngủ và xuống lầu. Thuộc hạ của Kamol cũng đã đợi sẵn và chuẩn bị xe. Kom bước ra mở cửa cho Kamol và Kim ngồi trước khi Kom tự mình đến ngồi với người lái xe như mọi khi.
"Khun Kamol, tôi nghĩ tôi đã hỏi nhiều lần rồi. Tại sao anh không thể tự mở cửa xe? Phải nhờ cấp dưới đến mở mới được? "Kim bực bội hỏi. Sharp và người lái xe gần như bật cười.
"Tôi có thể tự mở nhưng hãy hỏi cấp dưới của tôi tại sao họ phải mở cho tôi? "Kamol nói với một vẻ mặt bình tĩnh. Anh ấy không bị xúc phạm bởi những gì Kim hỏi như vậy.
"Kom, trả lời vợ tôi. Tại sao anh cứ mở cửa xe cho tôi? "Kamol cũng kéo Kom vào cuộc nói chuyện.
"Chúng tôi sẵn sàng chăm sóc ông dù chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt như vậy,cậu Kim," Kom nghiêm túc trả lời. Mặc dù Kim nhỏ tuổi hơn Kom Nhưng Kom sẵn sàng nói với Kim điều đó. Vì Kim cũng được coi là ông chủ của chính mình.
"Hả, đó là một câu trả lời sao," Kim nói, không coi trọng nó. Nó làm cho Kom và Kamol mỉm cười một chút. Ba chiếc xe được lái từ địa phận nhà Kamol chiếc xe mà Kim và Kamol ngồi ở giữa Ba chiếc xe chạy thẳng đến quán rượu của Kamol ở một khu du lịch khác, cách quán rượu đốt phá không xa. Đi một chuyến đi dài ba chiếc xe sau đó quay đầu và đậu ở phía sau cửa hàng tại bãi đậu xe VIP.
"Đây có phải là quán rượu của anh không, Kamol?" Kim hỏi ngay lập tức khi nhìn thấy nơi Kamol đã tự đưa mình đến.
"Ừ, nó mở cửa lâu rồi. Có sao không" Kamol hỏi ngược lại.
"Không có gì, chỉ là tôi từng đưa khách hàng đến đây. Và thường xuyên qua lại với đàn em trong văn phòng. Tôi chỉ biết đó là quán rượu chứ không biết là quán của anh "Kim nói.
"Thật sao? Điều đó có nghĩa là tôi và em có thể đã gặp nhau ở đây trước đây," Kamol nói, và Kim gật đầu xác nhận trước khi xuống mở cửa xe cho Kamol. Về phía Kim đang ngồi, tài xế cũng xuống mở.
"Anh không cần phải làm thế. Tôi có thể tự mở nó, "Kim nói với tài xế.
"Tôi sẵn lòng, cậubKim," người lái xe nói. khiến Kim nhẹ nhàng lắc đầu. Việc cấp dưới của Kamol khó nói như ông chủ quả không sai khi anh ấy biết rằng Kamol đã đến nhân viên phục vụ nhanh chóng từ cửa sau đi ra đón. Kamol giới thiệu Kim với những người chăm sóc anh ấy trước khi dẫn Kim vào trong và đi thẳng và đến phòng khách riêng của Kamol mà không cần phải đi qua cửa hàng có thể nghe thấy tiếng nhạc từ bên trong cửa hàng phù hợp với cuộc sống về đêm khi Kim luôn dõi theo Kamol nắm tay Kim Kim tò mò nhìn quanh.
"Đã có nhiều khách du lịch đến đây chưa?" Kim hỏi.
"Có lẽ là rất nhiều người, bây giờ đã là khoảng 11 giờ tối", Kamol trả lời, trước khi dẫn Kim vào phòng khách. Một số thuộc hạ của Kamol theo sau, một số đứng ngoài biết nhiệm vụ của mình.
"Em muốn uống gì?" Kamol hỏi. Vào lúc này, sau khi quay lưng lại với Kamol,Kim đi về phía tấm kính lớn với vẻ thích thú.
"Sao cũng được," Kim đáp mà không quay đầu lại. Kamol sau đó quay sang gọi đồ uống với cấp dưới của mình. Trước khi đi về phía Kim, người đang chống tay trên gương và kinh ngạc nhìn xuống.
"Khun Kamol, anh có thể nhìn thấy bên trong cửa hàng ở khắp mọi nơi. Có thể nhìn thấy tầng lửng ", Kim nói khi thấy căn phòng này có thể nhìn thấu đáo bầu không khí bên trong cửa hàng. Bây giờ hầu như đã có đầy đủ khách du lịch ra vào. Cả tầng trệt và tầng lửng đều đông khách du lịch vì bàn và không gian.
"Ừm, tôi làm vậy để tôi có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong cửa hàng," Kamol đáp, vòng qua eo Kim một cách lỏng lẻo và đứng nhìn khách du lịch Kamol cảm thấy rằng Kim bắt đầu nói chuyện và chấp nhận anh hơn bao giờ hết.
"Nhưng những người ở dưới không thể nhìn thấy ở trên đây. Vì tôi nhớ mình đã từng nhìn lên đây trong gương và tự hỏi tại sao mình lại làm vậy ", Kim nói.
"Đó là một chiếc gương soi từ một phía," Kamol trả lời, trước khi thuộc hạ của Kamol mang đồ uống đến. Kom quản lý để pha đồ ​​uống cho Kamol.
"Kim, em muốn uống như thế nào?" Kom hỏi.
"Nước có ga," Kim trả lời, chuyển sự chú ý sang bức ảnh bên dưới. Sharp sắp xếp hỗn hợp ngay lập tức.
"Chờ một chút, em ở đây, Kim. Tôi muốn nói chuyện với người quản lý về công việc trước, "Kamol nói sau khi uống một cốc nước.
"Vâng," Kim trả lời, trước khi Kamol quay lại và gật đầu với Kom. Vậy thì hãy để Kit làm bạn với Kim trong căn phòng này trước. Kamol biến mất để nói về công việc và hỏi thăm đối phương nếu có ai bị quấy rầy. Hay làm điều gì đó lén lút tại cửa hàng của chính mình? Sau khi nói chuyện trong một giờ, Kamol quay trở lại phòng khách một lần nữa. phát hiện ra rằng Kim đang chơi trò chơi trên điện thoại của mình.
"Em có chán không?" Kamol hỏi khi Kim nhìn lên và lắc đầu trước khi cất điện thoại vào túi.
"Khun Kamol tôi rất tốt. Tôi có thể đề nghị một cái gì đó không? "Kim bắt đầu. Kamal nhướng mày nghi ngờ.
"Hửm," Kamol trả lời, trước khi Kim đứng dậy và đi tới ô kính nhìn ra ngoài cửa hàng.
"Anh có thấy lối vào phòng vệ sinh không?" Kim chỉ vào lối vào phòng tắm của khách hàng.
"Hmm," Kamol trả lời khi anh nhìn vào nơi Kim đang chỉ.
"Anh nghĩ thế nào? Nếu tôi nói, hãy đặt bàn của khách hàng ra xa lối vào nhà vệ sinh. Và một số người từ trong quán đứng đợi sẵn ở đó chừa một khoảng để mọi người đi lại dễ dàng và điều đó quan trọng ở bàn trong cùng nếu không ai để ý tôi không bao giờ biết rằng một người đàn ông sẽ lẻn vào vệ sinh của phụ nữ. Hay là phụ nữ lẻn vào nhà vệ sinh nam? Chà, đúng là có rất nhiều khách du lịch ra vào vệ sinh và có người giúp việc dọn dẹp mọi lúc. Nhưng anh có biết rằng ai có thể nghĩ đến việc bí mật làm điều gì đó trong vệ sinh không? "Kim nói trong bộ vest khiến Kamol hơi choáng váng.
"Anh không thể đồng ý. Nhưng tôi thấy chỗ này khá đẳng cấp. Sẽ không hay ho gì nếu có những thứ như vậy trong cửa hàng, tôi không biết, có lẽ tôi đã suy nghĩ quá kỹ. "Kim nói với chính mình, lo lắng. Cho đến khi tôi không thể không mỉm cười về phần Kom và Kit, họ chỉ đứng cười nhẹ.
"Và tại sao em nghĩ rằng ai đó sẽ làm điều gì đó như vậy trong phòng tắm?" Kamol hỏi ngược lại.
"Vừa rồi, tôi thấy có cả nam và nữ. Cùng nhau bước ra khỏi phòng vệ sinh nam. Nếu tôi không nhầm ", Kim nói lại nhưng khá tự tin. Vì ngay lối vào phòng tắm có đèn chiếu sáng lối vào phòng tắm.
"Ngoài khu vực phía trước nhà vệ sinh Còn điều gì cần sửa nữa không? "Kamol hỏi lại, cảm thấy ổn. Từng chút một, Kim bắt đầu đóng một vai trò nào đó trong cuộc sống và công việc kinh doanh của Kamol. Và Kim có thể nhìn mọi thứ chi tiết và sâu sắc hơn so với vẻ ngoài của Kamol. Ví dụ, nếu lối vào nhà vệ sinh bản thân Kamol cũng không nghĩ đến điều này. Nhưng đó là sự thật những gì Kim nói. Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người đi vào phòng tắm thường xuyên? mà không bị bắt nó sẽ được truyền miệng giữa các khách du lịch. Và nó có thể sẽ khiến danh tiếng của quán xuống dốc như những quán rượu cấp dưới khác. Bởi vì quán rượu Kamol này được xếp vào loại quán rượu cao cấp. Nhưng khách du lịch đến có ý thức như thế nào thì họ không thể biết được.
"Có điều gì khác cần được sửa chữa không hả? Theo như tôi thấy thì không có gì cả. Ngoài những điều tôi đã nói trước đó Nhưng tôi có thể đã suy nghĩ quá nhiều về điều này, "Kim nói, quay đầu lại nhìn Kamol. trước khi nhíu mày lại.
"Nụ cười của anh là ý gì? Tôi đang nói về một vấn đề trong quán rượu của anh, "Kim hỏi.
"Tôi đang cười vì tôi hạnh phúc," Kamol nói lại, vẫn có vẻ bối rối.
"Anh hạnh phúc vì điều gì?" Kim hỏi.
"Tôi rất vui vì vợ tôi tham gia quản lý việc kinh doanh của tôi" Kamol nói. Khiến Kim lạnh cóng, nghĩ rằng mình đã vô tình để ý đến chuyện của Kamol.
"Uh .. Tôi chỉ đang nói về nó. Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì như anh đã nói, "Kim nói một cách thờ ơ khi anh ngồi xuống ghế sofa với một ly rượu để che đậy.
"Huh, Kit, cậu có nghe thấy Kim nói gì không?" Kamol cười trong cổ họng và quay sang hỏi cấp dưới của mình.
"Có," Kit trả lời.
"Vậy thì hãy bảo họ làm theo những gì Kim đã nói," Kamon ngay lập tức ra lệnh.
"Vâng." Kit cúi đầu nhận lệnh trước khi bước ra ngoài gọi món ngay lập tức. Kim liếc nhẹ một cái trước khi tránh ánh nhìn của Kamol Kamol ngồi cạnh Kim. Sau đó, anh ta cầm lấy ly rượu mà Kim đang uống và đặt nó xuống.
"Bình tĩnh đi, tôi vẫn không muốn chở vợ về trong tình trạng say xỉn như vậy," Kamol trêu chọc.
"Tôi không uống nhiều," Kim nói với giọng trầm. trước khi quay lại
"Uh, Kamol, tôi có thể xuống đó không?" Kim hỏi.
"Có rất nhiều người," Kamol nói lại.
"Chà, tôi muốn xuống xem bầu không khí," Kim lại nói.
"Vậy thì tôi sẽ đưa em xuống quầy đồ uống," Kamol nói, mỉm cười hạnh phúc.
"Được rồi, tôi sẽ ngồi ở đó." Kim nói lại, vì vậy Kamol ra lệnh cho Kom đi xuống và dọn dẹp khu vực của quầy đồ uống. trước khi đưa Kim xuống. Trong khi đưa Kim đi dạo, Kamol vẫn nắm tay Kim như thường lệ. Sau khi mở cửa để đi vào bên trong Nhạc khiêu vũ vui nhộn có thể được nghe thấy bởi vì khi ở trong phòng chờ nó cách âm khá tốt. Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc lờ mờ. Vài cặp mắt nhìn Kamol và Kim một cách tò mò bởi vì có vệ sĩ theo sau. Người pha chế ngay lập tức giơ tay bày tỏ sự kính trọng với Kamol trước khi chuẩn bị pha đồ ​​uống cho Kamol và Kim đang ngồi trên chiếc ghế đẩu trước quầy bar Kim tiếp tục nhìn chằm chằm vào những khách du lịch khác. cùng với sự rung chuyển nhẹ nhàng với âm nhạc vui nhộn này quay lại nhìn Kamol, anh thấy Kamol đang ngồi với vẻ mặt dữ tợn.
"Chuyện gì vậy, Khun Kamol? Sao anh lại có vẻ mặt đó vậy "Kim ôm đầu và hỏi bên tai Kamol. Vì nhạc trong quán khá lớn. Khi nghe câu hỏi của Kim Kamol mở rộng khuôn mặt của mình để nói lại với Kim.
"Em có biết rằng đã có nhiều người nhìn vào đôi mắt ngọt ngào của em bởi vì điều này đó là lý do tại sao tôi không muốn em đến. "Kamol nói với giọng nghiêm nghị. Làm cho Kim biết lý do tại sao Kamol mặt dữ tợn bởi vì anh ấy liên tục chặn những người quay lại nhìn Kim với sự quan tâm
"Vớ vẩn, Khun Kamol. Anh nghĩ ai dám đến gần tôi? Nhìn kìa, có người đang ngồi cạnh một khuôn mặt khổng lồ. Kom và Kit lại đứng như một người khổng lồ gần đó như thế này. Bất cứ ai dám vào là bị điên rồi. "Kim nói lại. Kamol cười nhẹ trong khi lắc đầu qua lại trước phép ẩn dụ của Kim, nhưng nói cách khác, Kim nhìn thấy cả phụ nữ và nam giới trẻ tuổi. Cũng quay lại nhìn Kamol. phong thái điềm tĩnh và có sức mạnh như vậy Luôn có những người muốn đến và làm quen với nhau. Sau khi ngồi nhìn bầu không khí một lúc Kamol sau đó mời Kim quay lại vào khoảng 2 giờ sáng, lập luận rằng anh không muốn đưa anh ta về trong khi quán rượu đã đóng cửa vì khách du lịch phải lái xe ra ngoài, điều này sẽ gây tắc đường và hỗn loạn một thời gian mà Kim đồng ý quay lại nhưng không sao vì anh ấy cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
"Em có buồn ngủ không?" Kamol hỏi khi Kim đi ra phía sau cửa hàng với cấp dưới của mình.
"Một chút," Kim nói, nhưng mắt anh bắt đầu mở không ra. Kamol lắc đầu và mỉm cười. với sự cứng đầu của Kim Kích thước đôi mắt của anh ấy gần nhắm lại cho thấy anh ấy đang rất buồn ngủ Kim cũng sẽ nói một chút.
"Những người lái xe không uống rượu," Kamol hỏi người lái xe của ba chiếc xe sau khi bước ra khỏi chiếc xe đang đậu ở phía sau. Thuộc hạ của Kamol đi cùng Kamol sẽ chỉ cho mỗi người một ly nhỏ. Nhưng người lái xe của Kamol sẽ nghiêm cấm uống rượu.
"Tôi không uống rượu, thưa ngài," ba người lái xe nói. Kamol gật đầu. trước khi đưa Kim vào xe Kamol vẫn đứng ngoài xe.
Grừm...Grừm....Grừm...
Tiếng một chiếc xe ô tô đi tới và đậu ở mép đường ở lối vào bãi đậu xe phía sau Kamol đang đỗ phanh ầm ĩ. Làm thuộc hạ của Kamol nhanh chân đến gần ông chủ của chính mình.
Bang! Bang! Bang!
Ba tiếng súng vang lên khiến thuộc hạ của Kamol vội vã đến bên chiếc xe
"Sếp lên xe đi ạ," Kom nói với Kamol. Kim, người đang chuẩn bị ngủ trong xe, giật mình tỉnh dậy.
"Anh Kamol! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh đang ở đâu? "Kim hỏi ngay lập tức. Ngay khi Kamol di chuyển vào xe một cách nhanh chóng.
Bang!
Tiếng súng từ thuộc hạ của Kamol bắn vào xe. Kamol kéo Kim vào lòng. cùng với việc lấy súng của chính mình. May mắn thay, xe của Kamol có khả năng chống đạn, nên Kamol không quá lo lắng về việc người bên kia sẽ bắn vào Kim. Tiếng xe lập tức bị đuổi đi. Nhiều thuộc hạ của Kamol chạy dọc theo con đường.
"Sếp anh không sao chứ?" Kom hỏi ông chủ trong xe.
"Tôi không sao, chuyện gì đang xảy ra vậy? Họ đi rồi?" Kamol hỏi với giọng khó chịu.
"Đúng vậy, giống như nó không muốn trực tiếp tấn công. Nó giống như chỉ nhằm mục đích đe dọa, "Kom nói sau khi đánh giá nhanh tình hình.
"Ai đã bắn ai, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Kim giật mình hỏi.
"Không có việc gì, em lên xe đợi. Tôi sẽ nói chuyện với cấp dưới của mình một lát. Tôi sẽ nhanh chóng đưa em về nhà, - Kamol nói, giả vờ bước ra khỏi xe. Nhưng Kim sợ hãi và ôm lấy cánh tay của Kamol.
"Không, tôi cũng sẽ xuống với anh," Kim hét lên khi lấy lại bình tĩnh.
"Ở trong xe sẽ an toàn hơn, Kim," Kamol nói với giọng nghiêm nghị.
"Không!" Kim hét vào mặt Kamol.
"Ngài có thể để cậu Kim xuống, thưa ngài. Họ có thể sẽ không quay lại. Tôi thực sự nghĩ đó chỉ là một lời đe dọa. "Kom nói lại, Kamol thở phào nhẹ nhõm trước khi cho phép Kim bước ra khỏi xe. Kamol đứng bên cạnh chiếc xe. với cả Kim đứng bên cạnh. Thuộc hạ của Kamol chạy theo một chiếc xe khác. đi bộ trở lại
"Có thấy số đăng ký của nó không?" Kamol hỏi.
"Không, nhưng cửa hàng của chúng ta có lắp camera trước đường. Chúng ta có thể xem xét nó từ đó, "cấp dưới của Kamol nói.
"Sếp có nghĩ đó là nhóm của ông Chen không?" Kom hỏi ngay lập tức.
"Chen là ai, và anh đã làm gì để anh ta tức giận đến mức phải bắn và đe dọa nhau như thế này?" Kim đột nhiên trằn trọc.
"Đó là vấn đề kinh doanh," Kamol nói với Kim. Điều này khiến Kim cảm thấy hơi khó chịu vì Kamol làm như không muốn nói với Kim nhiều.
"Kom, ngày mai, hãy liên lạc với Chao Day cho tôi. Nói tôi sẽ để Kim ở với anh ấy trong vài ngày, "Kamol nói, khiến Kim nhanh chóng quay lại nhìn Kamol.
"Tại sao anh lại dưa tôi tới ở với Day? Tôi không phải là một món đồ mà muốn cho ai cả, !! "Kim hét lên ngay lập tức khi nghe điều này.
"Tôi chưa bao giờ xem em như một món đồ. Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn em bình an vô sự trong khi tôi giải quyết xong mọi chuyện. Tôi không muốn mạo hiểm làm cho em đau khổ. Hãy hiểu cho tôi, Kim, "Kamol nói với giọng nghiêm nghị.
"không! Tôi không hiểu, tôi sẽ không đi đâu cả. Nếu anh muốn tôi đi, hãy đưa tôi về nhà hoặc căn hộ của tôi. Tôi có thể tự lo liệu một mình. "Kim hét lên, mặc dù anh vừa trải qua một loạt các sự kiện ly kỳ. Nhưng Kim cảm thấy rằng anh không thể thoát ra một mình. Mặc dù sự việc không liên quan trực tiếp đến Kim.
"Tôi sẽ không để em đi một mình mà không có ai chăm sóc em" Kamol nói một lần nữa. Những người cấp dưới đứng xung quanh đều im lặng, không ai dám can ngăn gì khi thấy sếp cãi nhau với vợ.
"Vậy hãy để tôi ở nhà của anh. Tại sao anh nói nhà của anh an toàn? Cấp dưới của anh ở khắp nơi trong nhà, "Kim nói.
"Nói một cách đơn giản, bây giờ tôi muốn em càng ở xa tôi càng tốt nhưng chỉ trong một khoảng thời gian đúng là nhà tôi an toàn. Nhưng không có nghĩa là không nguy hiểm khi em đang ở đó. Tôi không muốn bất cứ ai kéo em vào việc này. Em hiểu không, Kim? "Kamol nói và hỏi ngược lại. Kim đứng và mím môi. nhìn Kamol với vẻ không hài lòng. Kim cảm thấy những gì Kamol đã nói khiến anh ấy trông giống như một kẻ ích kỷ.
"Anh thật điên rồ! Khun Kamol tự cho mình là trung tâm nhất. Muốn ép tôi đến và làm điều đó. Và giờ anh muốn đuổi tôi đi, "Kim hét vào mặt Kamol trước khi mở cửa xe ngồi vào chỗ. bởi vì anh không muốn nói chuyện và không muốn tranh cãi với Kamol nữa. Kamol thở dài thườn thượt và quay lại nhìn Sharp.
"Hãy làm như tôi nói. Về phần Kim, tôi sẽ tự lo liệu, "Kamol nói lại.
"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta về nhà à?" Kom đứng hơi căng thẳng hỏi.
"Chúng ta hãy quay về, nhưng hãy đi một con đường mới," Kamol nói, trước khi cấp dưới của Kamol quay trở lại xe để đưa Kamol trở về nhà. Kamol tiến lên ngồi cạnh Kim. Nhưng Kim đã rời và nhìn ra khỏi xe. Anh ấy thậm chí không quay lại nhìn Kamol. Kamol vẫn không nói gì để Kim im lặng. Kim vô cùng bối rối. Cảm xúc của Kim bây giờ khác hoàn toàn so với khi ở bên Day. Khi đó, Day nói chuyện, dặn dò hay chở Kim về nhà. Kim sẽ đồng ý trở lại và Kim không dám nói hay cảnh báo gì. Chỉ biết chấp nhận và nghe theo mọi chuyện nhưng với Kamol Kim lại nảy sinh cảm giác muốn bướng bỉnh. muốn được hư hỏng Kim không muốn người kia phải lo lắng cho mình.
vòng...
Khi đến thời điểm này Kim quay lại nhìn Kamol một chút trước khi quay lại nhìn đường với vẻ mặt nghiêm túc. Cảm xúc của Kim ngày càng rõ rệt khiến anh có chút lo lắng. Kim muốn biết mọi chuyển động của Kamol Kamol sẽ gửi Kim đến sống với Day. khiến Kim không thể nhận ra điều đó Kamol sẽ phải giải quyết chuyện gì? Đó là cảm giác mà Kim không thích lắm. Thật khó chịu khi không biết bên kia sẽ làm gì. Nhất là trong thời buổi chỉ có những thứ nguy hiểm ập đến như thế này. Kim đang nghĩ về Kamol mà không biết khi nào đã về nhà.
"Kim đã về nhà," Kamol nói Kim hít thở sâu trước khi mở cửa và bước vội vào nhà Kamol ngay lập tức làm theo.
"Kim, em đừng như thế này được không?" Kamol nói, khiến Kim dừng lại một lúc và quay lại nhìn Kamol.
"Tôi đã nói gì?" Kim hỏi ngược lại.
"Nào, em có hiểu rằng tôi thực sự cần em đến ở nhà của Day trước?" Kamol lặp lại.
"Tôi không hiểu, tôi không muốn đi đâu cả. Để tôi đi lang thang thế này, tôi không thích. Tôi biết anh quan tâm đến tôi nhưng anh có lo lắng quá không? Tôi cũng là đàn ông, Kamol. Đừng làm như tôi là một người phụ nữ không thể tự chăm sóc bản thân, không, một số phụ nữ vẫn có thể tự chăm sóc bản thân. Em hành động như thể tôi yếu hèn đến nỗi phải bỏ trốn đi nơi khác, "Kim nói, giọng vang vọng khắp nhà. Khiến cho thuộc hạ của Kamol không dám lại gần hai người bọn họ.
"Anh chưa bao giờ nghĩ em hèn nhát hay nhu nhược, Kim à. Nhưng đây là vấn đề nghiêm trọng anh không muốn liên quan đến em, "Kamol lặp lại một lần nữa để Kim hiểu. Anh cũng không phải là người giỏi giải thích mọi chuyện. Sau khi nghe những gì Kamol nói Kim choáng váng. cùng với việc nhìn Kamol với ánh mắt kinh ngạc Cho đến khi trái tim Kamol co rút một chút khi nhìn thấy ánh mắt của Kim.
"Còn anh thì sao? Đó là anh nghĩ "Kim nói một cách mỉa mai. trước khi quay lại và bước lên cầu thang vào phòng ngủ Kamol đưa tay lên và xoa mặt mình một cách căng thẳng. Tâm trạng của Kamol rất mờ nhạt nên anh không muốn ở quá gần Kim. Và anh không muốn Kim phải bực mình hơn. Sau đó Kamol quay lại xe anh ta ra lệnh cho cấp dưới của mình lên và nói với Kim rằng anh ta sẽ đến văn phòng để nói về vụ việc kêu Kim ngủ trước đã.Về phần Kim, khi anh bước vào phòng ngồi bình tĩnh ở cuối giường nhìn ra cửa, anh không thể thấy rằng Kamol sẽ đi theo như mọi lần Kim bước đi.
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên. khiến Kim nhíu mày ngạc nhiên. bởi vì nếu đó là Kamol, anh ấy sẽ mở cửa mà không cần gõ Một bóng người bước ra mở cửa và thấy đó là cấp dưới của Kamol.
"Cái gì?" Kim hỏi.
"Sếp kêu tôi đến và nói với cậu Kim rằng cậu Kim nghỉ ngơi trước. Sếp đi nói về công việc ở văn phòng không biết khi nào sẽ trở lại, "Lop nói, khiến Kim phải khựng lại. Đôi mắt anh ngay lập tức nóng lên.
"Ừm, cảm ơn," Kim nói đơn giản và ngay lập tức đóng cửa lại. Một bóng dáng nào đó đang đứng nắm chặt tay. Hàm răng xinh đẹp của anh đau lòng cắn chặt môi dưới.
"Anh định giữ khoảng cách từ bây giờ, phải không?" Kim lẩm bẩm một mình. trước khi đi tắm để hạ nhiệt Sau khi tắm và thay quần áo Sau đó Kim nằm lại trên chiếc giường rộng. Ánh mắt anh cũng nhìn vào chiếc đồng hồ bên cạnh bức tường của căn phòng. Kim ngủ trằn trọc không thể ngủ được. Nhưng lòng Kim lo lắng không biết khi nào Kamol sẽ trở lại. Kim đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ. cho đến khi cơ thể bắt đầu cảm thấy buồn ngủ Lần cuối cùng Kim nhớ mình đã nhìn đồng hồ trước khi ngủ là 5:30 sáng.

Mặt trời chiếu vào vì tối qua Kim không đóng rèm làm cho Kim thức dậy Dáng người hơi vặn vẹo sẽ di chuyển tìm hơi ấm như mọi ngày, nhưng phải nằm yên và mở mắt. Bên Kim vắng tanh, không có dấu hiệu gì cho thấy Kamol đã ngủ trở lại Kim nhíu mày lại quay lại nhìn đồng hồ và nhận ra rằng đã quá trưa. Kim đứng dậy, rửa mặt một mình rồi xuống nhà ngay.
"Cậu tỉnh chưa, cậu Kim? Dì Nee đã chuẩn bị đồ ăn rồi ", dì Nee nói khi thấy Kim bước xuống từ tầng trên.
"Vâng dì, Lop lại đây." Kim đáp với dì Nee trước khi gọi Lop đang đi qua phòng khách trước nhà. Lop bước đến gần Kim.
"Vâng, thưa cậu Kim," Lop trả lời.
"Kamol đang ở đâu?" Kim ngay lập tức hỏi.
"Sếp đang ở văn phòng," Lop trả lời.
"Kể từ đêm qua?" Kim hỏi lại.
"Vâng," Lop trả lời ngắn gọn.
"Vậy khi nào anh ta về?" Kim hỏi.
"Tôi không biết," Lop trả lời thành thật, bởi vì anh thực sự không biết khi nào Kamol sẽ trở lại. Kim cau mày.
"Ừm, cảm ơn rất nhiều," Kim nói và để Lop tiếp tục nhiệm vụ của mình.
"Chuyện gì vậy? Khun Kim sắc mặt không tốt chút nào. "Dì lo lắng hỏi. Nhìn thấy khuôn mặt của Kim điều đó cho thấy rằng anh ấy hoàn toàn chán nản
"Không. Để tôi lên tắm trước rồi xuống và ăn trưa. "Kim nói trước khi quay trở lại phòng một lần nữa. với vẻ lo lắng của dì Nee và cả ngày Kim không vui vẻ gì cho đến tận tối muộn khi Kim đang xem TV Kom bước vào.
"Cậu Kim," Kom gọi Kim, khiến Kim quay lại và nhìn về phía trước, hy vọng sẽ thấy Kamol đi theo.
"Còn sếp của anh thì sao?" Kim hỏi trước khi anh ta có thể nói bất cứ điều gì.
"Sếp vẫn đang ở văn phòng. Ngay sau đó, chúng tôi đã gọi tất cả các bên đếnvaf mở một cuộc họp về công việc tối qua, "Kom trả lời.
"Gặp nhau mãi mới không về nhà?" Kim hỏi, giọng khàn khàn.
"Có rất nhiều thứ cần phải xử lý. Vì vậy, sếp phải ở lại văn phòng rất lâu. Nhưng sếp rất lo lắng cho cậu Kim, "Kom nói thật. Kim nở một nụ cười nhẹ.
"Lo lắng, nhưng anh không đến chăm sóc em, này anh bị sao vậy?" Kim nói nhỏ mặc dù trong lòng anh có chút khó chịu.
// P 'Kom, tôi nghĩ sếp đã giận Khun Kim và đi với một người khác // Lop thì thầm bên cạnh. Cú tát mạnh vào đầu Lop không mạnh lắm. Trước khi lên xe truyền lệnh và một thuộc hạ khác phải chăm sóc Kim chu đáo sau khi lên xe Kim ngồi yên lặng, không nói hay hỏi gì với thuộc hạ của Kamol. Từ khoảng cách đến Kim, xe chỉ dừng một vòng trong nhà vệ sinh cho đến khi đến bến tàu sẽ đi qua Koh Chang. Lúc đầu, Kit sẽ đi theo để giao hàng cho đến khi tan sở, nhưng Kim từ chối. nói rằng anh có thể tự đi khiến các thuộc hạ khác của Kamol phải đồng ý làm như vậy Kim xách túi lên thuyền cùng với việc tìm một chỗ ngồi Gió thổi linh khí của biển cả đập vào mặt nhẵn nhụi. Khiến Kim cảm thấy sảng khoái đôi chút. nhưng không đến cùng vẫn còn lo lắng Kim ngay lập tức đi tìm khách sạn nơi Day đang ở. Khi đến khách sạn Kim gọi máy cho một người bạn.
("Có chuyện gì vậy?" Day đã trả lời cuộc gọi.
"Tôi đã đến khách sạn... mày ở đâu?" Kim hỏi.
("Mày đã đến chưa?" Day hỏi ngược lại.
"Khun Kamol đã cho thuộc hạ chở tao đến từ sáng sớm," Kim đáp, tò mò nhìn quanh.
("Hmm... Tao không ở khách sạn ngay bây giờ. Mày có thể đi bộ đến sảnh đợi và cho họ biết tên của mày và tên của tao. Tao đã để lại thẻ chìa khóa cho mày "Day nói một lần nữa. khiến Kim nhíu mày lại.
"Vậy mày đang ở đâu?" Kim hỏi.
("Tôi đưa Itt và cháu trai đi lặn. Có lẽ về hơi trễ mày nghỉ ngơi trước đi buổi tối tao đưa mày đi ăn. "Day nhỏ giọng nói.
"Ừm... cũng được," Kim đáp, trước khi cúp máy và suy nghĩ. Mình có làm gián đoạn hạnh phúc của Day và Itt không? Kim đến xảnh khách sạn và thông báo với nhân viên mình là bạn của Day nhân viên đưa thẻ phòng cho Kim sau đó Kim bước đến ngôi nhà mà Day đã dành cho mình. Khi anh bước vào, anh thấy bên trong có hai phòng ngủ và một phòng khách riêng biệt. Kim đi mở cửa một phòng thì thấy có một túi xách và một số đồ đạc trong đó nên biết chắc chắn đó là phòng của Day. Sau đó Kim đi sang phòng khác và đặt chiếc túi lên giường Kim bước đến mở rèm cửa. Nhìn thấy biển xanh như ngọc trong tầm mắt, anh cứ đứng lặng nhìn như vậy.
Tru... Tru... Tru
Điện thoại reo Kim bước tới nhặt trước khi im lặng khi thấy đó là số của Kamol Kim đã tắt âm thanh và ném chúng vào một chiếc túi vải trước khi gục xuống giường vì kiệt sức sau cuộc hành trình. Kim thức dậy vào khoảng 4 giờ chiều và Kim cảm thấy đói nhưng vẫn quyết tâm chờ bằng được Dat và Itt để ăn bữa tối. Kim đứng dậy đi tắm và thay quần áo mới. Sau khi tắm rửa và mặc quần áo, anh nhấc điện thoại lên và thấy rằng số của Kamol đã gọi đến hàng chục cuộc. Nhưng Kim không muốn gọi lại sự lo lắng xen lẫn sự phẫn uất đã chiếm ưu thế. Kim nghe thấy tiếng mở cửa. Vì vậy, bước đến mở cửa phòng ngủ. Phát hiện ra rằng Day và Itt đã trở lại và Day ôm một đứa trẻ đang ngủ trong ngực nhưng Kim không thể nhìn ra đó là một cô gái hay một người đàn ông.
"Xin chào, P'Kim." Nó vẫy tay chào, và Kim mỉm cười.
"Đứa trẻ này là của ai?" Kim hỏi, gật đầu về phía Day, người đang ôm đứa bé.
"Lon It's, cháu Itt, đi tắm trước khi chúng ta đi, tao sẽ đưa mày đi ăn tối, Kim," Day nói với hai người.
"Tao tắm xong rồi," Kim nói lại.
"Chà, đợi bọn tao một chút," Day nói lần nữa trước khi bước vào phòng ngủ. Thế là Kim ra ngồi trong phòng khách bật TV lên đợi, một lúc sau Day bước ra ngoài với đứa trẻ lần đầu tiên Kim nhìn thấy. Gương mặt rạng rỡ của chàng trai trước mặt khiến Kim không khỏi mỉm cười.
"Này, thật dễ thương," Kim chào đón với tình cảm chân thành.
"Salmon, đây là bạn của chú tên là Kim." Day đã giới thiệu Salmon với Kim.
"Xin chào," Salmon vẫy tay với Kim. Nhưng nó bám vào Itt lúc nào không hay không quen lắm với Kim. Kim cười với Salmon
"Chúng ta đi ăn trưa," Day nói, trước khi đưa họ ra xe. Itt và Salmon ngồi ở ghế trước với Day. Kim đang ngồi ở ghế sau.
"Có phải tao đến làm phiền gia đình mày không?" Kim hỏi mà mắt tròn mắt dẹt bước ra khỏi xe. Anh không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai.
"Đó không phải là một vẫn đề lớn, P'Kim," Itt trả lời Ngay sau khi đến nhà hàng, Day đưa Itt, Salmon và Kim vào một chỗ ngồi. Sau đó gọi đồ ăn, Salmon Day và Itt ngồi cùng một bên. Kim ngồi một mình ở phía bên kia bàn.
"Nó giống như cha mẹ và con cái," Kim nói khi thấy Day đang vuốt ve Itt và Salmon sau khi bữa ăn được dọn ra. trong khi anh đang nghĩ về Kamol và Baiboon
"P'Kim tôi là đàn ông"Itt nói
"Đó không phải là đàn ông, mà là vợ của Ai Day?" Kim châm chọc ngược lại không chút suy nghĩ. Itt tỏ ra khá bối rối.
"Nhưng P'Kim..." Itt định nói gì đó.
"Itt!" Day gọi những Itt bằng một giọng trầm.
Day nghiêm khắc nói: "Đừng suy nghĩ nữa, đừng nói nữa. " Salmon nhìn hai người bối rối. Kim khẽ thở dài. Vì cậu nghĩ Itt vẫn đang nghĩ về Day và mình.
"Itt... Tôi biết rằng Itt vẫn đang nghĩ về tôi và Day... nếu tôi đã làm điều gì đó sớm hơn khiến Itt nghi ngờ hoặc nghĩ quá nhiều về Day. Tôi xin lỗi. Nhưng câu chuyện Itt tôi với anh ấy đã qua lâu rồi. Sau đó chắc chắn sẽ không bao giờ hồi sinh nữa Itt có thể thoải mái, hôm nay Day chỉ là bạn thân của tôi, vậy thôi. "Kim chân thành nói. Kim không cảm thấy đau ở ngực. Hay cảm thấy ghen tị với bất cứ thứ gì giống như với Itt trước đây? Cứ như thể những triệu chứng đó đã hoàn toàn biến mất.
"Tôi sẽ không nói về P'Kim và Day," Nó nói ngược lại, khiến Kim bối rối ngồi dậy.
"Vậy em đang nói đến vấn đề gì? Tôi thấy em luôn suy nghĩ rất nhiều về điều này. "Day hỏi.
"Tôi chỉ nói rằng P 'Kim cũng là vợ của Khun Kamol phải không? Vậy thôi. Tại sao anh lại ngắt lời tôi trước?" Itt hét vào mặt Day. khiến Kim hơi tái mặt khi nghe đến đây.
(Vợ?) Kim lặp lại lời Itt nói trong lòng. Nhưng nghĩ đến những gì Kamol đã nói trước đó khiến Kim hơi khó chịu trước khi quay sang ngăn chặn đội quân giữa Day và Itt, những người đang tranh cãi và Salmon cháu trai của Itt đang ngồi nhìn đi nhìn lại.
"Xin lỗi,  P'Kim. Điều đó làm hỏng bầu không khí, "Itt nói sau khi tranh luận xong với Day.
"Không sao đâu. Tôi cũng không vui. Nếu tôi làm Itt vẫn nghĩ nhiều về tôi và Day, "Kim cười nói trước khi tiếp tục ngồi xuống ăn.
Tru... Tru... Tru
Điện thoại của Day đổ chuông. Day nhặt nó lên và nhìn nó trước khi nhướng mày và hơi nhìn chằm chằm vào Kim. Kim cũng tự hỏi tại sao Day lại nhìn vào chính mình.
"Xin chào, thưa ngài." Day trả lời cuộc gọi, khiến Kim đông cứng tay khi đưa thức ăn vào miệng khi nhận ra ai đang gọi Day.
("Có phải Day đang đi với Kim không?" Kamol hỏi với giọng căng thẳng. Vì anh gọi cho Kim gần như cả ngày nhưng Kim không trả lời. Gọi điện cấp dưới, tôi mới biết Kim đi thuyền đến Koh Chang một mình, anh càng lo lắng và lo lắng hơn trước.
"Kim đang ở với tôi," Day trả lời.
("Vậy tại sao Kim không trả lời tôi? Gọi từ trưa tới giờ. "Kamal thì thầm.
"Tôi sẽ hỏi. Chờ một chút. "Day nói, nhìn Kim chằm chằm. giả vờ quay mặt về hướng khác
"Kim, ngài Kamol đã hỏi tại sao mày không trả lời cuộc gọi của anh ấy. Anh ấy đã gọi cho mày từ trưa? "Day hỏi, khuôn mặt vẫn còn sững sờ.
"Hả... tao không bật điện thoại. Và tao đã không mang điện thoại vào phòng của mình, "Kim nói với giọng bình thường. Vì trên thực tế, Kim cố tình không trả lời cuộc gọi của Kamol.
"Ngài có nghe thấy không, thưa ngài?" Day hỏi lại Kamol khi Kim nói khá to.
("Tôi nghe rồi, tôi muốn nói chuyện với Kim. Nếu Kim không nói chuyện, cậu buộc Kim phải nói chuyện với tôi.") Kamol nói.
"Vâng, chờ một chút .... Kim, nói chuyện với ngài Kamol. Tôi không muốn quả bom đổ bộ xuống Koh Chang", Day nói. và đưa điện thoại cho Kim Kim hơi hậm hực. trước khi trả lời điện thoại của Day Sau đó đứng dậy và nói chuyện ở một nơi khác. để không làm phiền người khác
"Gì," Kim nói ngắn gọn.
("Em cố ý không nghe điện thoại của anh sao, Kim?" Kamol hỏi với giọng căng thẳng.
"Vậy tại sao anh lại gọi? Tôi không quan tâm nữa, "Kim nói một cách mỉa mai.
("Ai nói anh không quan tâm đến em? Nếu không, tại sao anh lại gọi?") Kamol nói lại, đủ để bắt gặp giọng điệu phẫn nộ của Kim.
"Hả, nếu anh thực sự quan tâm đến tôi? Anh sẽ không gửi tôi đến Koh Chang cùng với phi hành đoàn của anh mà không nói với tôi một lời. Ngoài việc thông qua cấp dưới của anh, Khun Kamol, "Kim nói, quay lại lần nữa.
("Thất vọng?") Kamol hỏi, khiến Kim dừng lại một lúc trước khi họ mím môi lại.
"Ai quan tâm, tôi không bị xúc phạm. Tôi rất tức giận Sau khi mọi thứ kết thúc anh không cần phải đón tôi tôi sẽ về nhà riêng của tôi, "Kim nói lại một cách mỉa mai.
("Em nghĩ anh sẽ để em ra đi dễ dàng như vậy sao, Kim? Em biết rằng em đang đánh giá thấp anh không. Nhưng em có thể giữ sự không hài lòng của mình vào lúc này, bởi vì anh vẫn không thể chống lại em ngay bây giờ? Xin hãy hiểu cho anh? "Kamol nói với giọng nghiêm túc.
"Không đến được thì không cần đến, vậy thôi, tôi đi ăn cơm" Nói xong Kim liền cắt đứt cuộc gọi.
Sau khi nói chuyện với Kamol Kim trả lại điện thoại cho Day. Sau đó cùng nhau ngồi ăn. Ăn xong họ trở về phòng.
"Ngày mai mày sẽ đi đâu?" Kim hỏi.
"Tao định đưa Itt và Salmon đến thác nước. Mày sẽ đi cùng chứ? Đến hơi muộn xúu, "Day nói. Kim im lặng một chút trước khi chậm rãi gật đầu.
"Ừm .. tao cũng không muốn ở một mình. Tao chán sẽ lại bị phân tâm. "Kim thì thầm nhẹ nhàng, chợt nhớ đến khuôn mặt của Kamol.
"Hả, bị phân tâm vì ngài Kamol à?" Day hỏi ngược lại, khiến Kim phải khựng lại một chút. mặt đỏ bừng
"Không... trời nóng. Tốt hơn hết tao nên đi tắm một lần nữa. "Kim bước vào phòng ngủ khác. Chỉ vì Day trêu chọc về Kamol thay vào đó, Kim cảm thấy nóng bừng và xấu hổ. Kim quay trở lại phòng ngủ nhưng không tắm như đã nói với Day. Dáng người mảnh khảnh bước tới dừng lại ở cửa ban công nhìn ra bên ngoài. Kim đang tự hỏi mình câu hỏi rằng mình đã hoàn toàn quên quá khứ của mình với Day chưa? Câu trả lời nhận lại là có, nhưng nó rất thấp. mà chính Kim cũng ngạc nhiên trong suốt thời gian đó, Kim đã mất hàng tháng trời để quên đi Day nhưng không thể. Khi ngủ một mình luôn nghĩ đến vòng tay của Day cố gắng kiềm chế bản thân đến mức nào?Kim vẫn cảm thấy tổn thương và ghen tị khi nhìn thấy hai người họ bên nhau. Chăm sóc cho nhau
Nhưng không lâu sau, Kamol bước vào để chấp nhận yêu cầu của Kim đến giúp đáp ứng nhu cầu để Kim quên đi cái ôm của Day trong một thời gian ngắn gây đau ở ngực niềm khao khát được ôm trong ngày nhanh chóng lắng xuống. Và Kim tin rằng chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có thể tự tin nói với bản thân rằng anh đã hoàn toàn quên đi cảm giác được Day ôm ấp. Kamol đến để đáp ứng nhu cầu trong tâm trí của Kim có nhiều sự trống rỗng nhưng Kim vẫn không dám mở lời. Vẫn không dám thừa nhận cảm giác của mình về Kamol bởi vì Kim sợ một ngày nào đó, anh ấy sẽ không còn cần đến Kim nữa. Bởi vì Kamol chỉ muốn những người có cùng sở thích. Ngày mà Kamol gặp người tốt hơn Kim. Sở thích đi đôi với nhau tốt hơn Kim. Hôm đó, chắc chắn Kamol sẽ đưa người đó đến thay Kim. Kim tin rằng ..
"Ồ." Kim thở phào nhẹ nhõm. trước khi quay lại và đi đến túi của anh ấy và lấy điện thoại của anh ấy thấy đó là số của Kamol đã gọi gần một trăm cuộc.
"Không quan tâm đừng lo lắng quá nhiều về tôi tôi không muốn hồi tưởng thêm nữa, "Kim lẩm bẩm. và sau đó giữ điện thoại ở chỗ cũ, không gọi lại cho Kamol
..
..
..
..
"Khun Kamol gọi Baiboon đến để xem gì?" Baiboon hỏi khi Kamol dẫn anh đi dọc Baiboon và thấy mình đang ở trong phòng khách.
"Ngồi xuống trước đi," Kamol nói lại, vỗ tay vào chiếc ghế sofa bên cạnh. Baiboon ngồi xuống và Kom đang đứng đằng xa.
"Baiboon, cậu có thể giúp tôi một việc được không?" Kamol hỏi trước. Baiboon làm vẻ mặt bối rối.
"Giúp cái gì à?" Anh nghi ngờ hỏi. rằng anh ấy sẽ có thể giúp bất cứ điều gì
"Tôi đã để Kim đi nghỉ với bạn bè trước trong quá trình làm việc của tôi, "Kamol nói lại, bởi vì Baiboon chỉ biết rằng Kamol đã đưa Kim đi chơi với bạn của anh ấy vì Kamol không có thời gian chăm sóc Kim.
"Vâng," Bai Boon đáp.
"Đó là lý do tại sao Kim giận tôi và không nhận điện thoại của tôi vì vậy, tôi muốn Baiboon gọi Kim cho tôi. Hỏi và nói về bất cứ điều gì và bật loa cho tôi nghe được không? "Kamol nói lần nữa với vẻ mặt tĩnh lặng. Trong khi đó, Kom thầm cười ông chủ của chính mình trong lòng. thậm chí phải sử dụng một người khác để liên hệ với Kim
"Sếp có chắc là sẽ sử dụng điện thoại của Baiboon không?" Người thanh niên hỏi ngược lại. bởi vì Baibun có một chiếc điện thoại đã qua sử dụng Vì sharp là người đã mua nó. Dành thời gian để đến trường và có vấn đề gì hãy liên hệ về nhà.
"Đúng," Kamal trả lời.
"Vâng, vậy ra đó là lý do tại sao P'Kom bảo Baiboon cũng lấy điện thoại ra gọi cho P'Kim vì P'Kim chắc chắn sẽ trả lời cuộc gọi của Baiboon? "Người thanh niên lo lắng hỏi.
"Hãy tin tôi, tôi chắc chắn Kim sẽ nghe máy" Kamol nói một cách tự tin vì anh ấy biết rõ tính cách của Kim Baiboon gật đầu trước khi gọi điện cho Kim Cùng với việc bật loa ngoài cho Kamol nghe.
("BaiBoon, có chuyện gì vậy?" Kim hỏi khi trả lời cuộc gọi. Baiboon quay lại cười với Kamol.
"Cậu Kim khỏe không, cậu Kim ngủ chưa ạ?" Baiboon hỏi, mời Kim nói chuyện.
("Vẫn chưa ngủ, vậy tại sao em vẫn chưa ngủ? Mai em không phải đi học à? ") Kim hỏi ngược lại.
// Hỏi Kim có giận tôi không? // Kamol nhẹ nhàng nói với Baiboon. Baiboon gật đầu. không biết Kim cảm thấy như có thể nghe thấy mọi người thì thầm với Baiboon.
"Gần đến giờ đi ngủ nhưng em muốn gọi cho P'Kim trước P'Kim có đang giận Khun Kamol vì chuyện gì không ạ? "Baiboon hỏi ngay với Kamol đang ngồi và chăm chú lắng nghe
("Tại sao em hỏi anh có giận Kamol không?" Kim nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này.." Baiboon sững sờ, quay sang nhìn Kamol, hỏi ý kiến ​​xem nên trả lời như thế nào bởi vì Baiboon không thể nói dối
( Khun Kamol kêu em gọi cho anh phải không? "Giọng của Kim hỏi trước khi Baiboon trả lời.
"Uh... thì." Baiboon không nói nên lời. Điều này khiến Kim tự tin rằng Kamol thực sự đã gọi cho mình Baiboon.
("Từ khi nào em lại thân với Kamol hơn cả anh vậy, Baiboon?" Kim hỏi lại với giọng khó hiểu mà Baiboon đã đủ để bắt được giai điệu của Kim.
"P'Kim-ah, đừng lo lắng về điều đó. Ừm Khun Kamol nói rằng P'Kim giận Khun Kamol nên không muốn nói chuyện với Khun Kamol. Nhưng Khun Kamol muốn biết P 'Kim thế nào nên thỉnh thoảng nhờ Baiboon gọi điện và nói chuyện với P'Kim. "Baiboon nói một tràng vì sợ Kim giận mình. Làm cho Kom đứng bên cạnh bí mật cười khúc khích nhẹ nhàng Khi anh ấy nhìn thấy Kamol làm một khuôn mặt nghiêm túc
("Anh ta ngồi cạnh Baibun à?" Kim hỏi lại.
"Uh... dạ," Baiboon nhẹ nhàng đáp lại.
("Và bật loa ngoài của điện thoại phải không?" Kim hỏi lại.
// Không phải vợ tôi siêu thông minh sao? // Kamol lẩm bẩm với Baiboon.
("Khun Kamol !! Tại sao anh lại thích làm tôikhó chịu như vậy? Tại sao anh phải đi làm phiền Baiboon? Ngày mai Baiboon còn phải lên lớp. Anh có thể để cho Baibun đi ngủ. "Giọng Kim vang lên qua loa điện thoại. Nó làm cho Kom và những người cấp dưới đứng từ xa anh quay mặt lại và mỉm cười. Chính ông chủ đã bị chính người vợ yêu quý của mình ném đá như một hình phạt vì đã làm phiền giờ ngủ của Baiboon.
"Vậy em không nhấc máy làm sao chúng ta có thể nói chuyện được? "Kamol nói qua chiếc điện thoại mà Baiboon cầm.
("không!! nếu anh muốn nói chuyện với tôi chúng tôi chỉ nói chuyện khi gặp mặt trực tiếp. Tôi không nói chuyện điện thoại với anh." Kim nói xong liền cúp máy. BaiBoon cười khan và gửi nó cho Kamol. Nhưng Kamol không hề cảm thấy tức giận hay bị xúc phạm. Thay vào đó, anh ta cười trong cổ họng và đưa tay lên xoa đầu Baiboon một cách nhẹ nhàng.
"Kim đang giận tôi và tôi thực sự không thể làm Kim túc giận thêm, "Kamol nói trong tâm trạng vui vẻ. trước khi đứng dậy và vặn vẹo
"Tôi nghe thấy tiếng vợ mắng và sau đó tôi có chút năng lượng để tiếp tục làm việc. Kom đưa Baiboon đến tận phòng ngủ rồi mới đi và đi tìm tôi ở văn phòng, "Kamol nói, quay người đi về phía Kom. trước khi bước vào văn phòng bỏ mặc đám thuộc hạ đứng nhìn nhau hoài nghi.
buổi sáng
Sau đêm qua Baiboon và Kamol đã gác máy. Kim không ngủ được. Nằm ngửa ra sau bực bội rất muốn gọi lại và hét vào mặt Kamol để giải tỏa nỗi bực dọc, nhưng anh phải dừng lại. Ngủ tiếp đi, đã gần 3 giờ sáng, 8 giờ lại dậy vì Day đến gõ cửa đánh thức tôi.
"Này, mày trông giống như một người không ngủ đủ." Day chào đón khi Kim đi tắm và mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng.
"Ừ, tôi vừa mới ngủ lúc 3 giờ sáng," Kim trả lời.
"Mày đang nói chuyện với ai?" Day hỏi với một giọng bình thường.
"Tao không nói chuyện, bản thân tao cũng không ngủ được", Kim trả lời ngay lập tức. Day nở một nụ cười trên môi.
"Vậy, mày nhớ Khun Kamol cho đến khi không thể ngủ," Day nói một lần nữa. Khiến mặt Kim tái mét
"Day, tại sao anh lại trêu chọc P'Kim? .... Vậy tại sao P'Kim lại không ngủ được? Giường có khó chịu không? "Nó quay sang người yêu của mình và hỏi Kim với vẻ lo lắng. Kim hơi xấu hổ.
"Không, tôi chỉ nằm xuống và suy nghĩ về một vài chuyện" Kim nói nhẹ nhàng. Trước khi chuyển chủ đề, nói chuyện với Salmon. Sau khi chuẩn bị xong, Day đưa Itt, Salmon và Kim đến thăm Thác Than Mayom. Buổi chiều, anh được đưa về ngồi bên hồ bơi của khách sạn. Kim ngồi nói chuyện phiếm với Itt và Salmon khiến anh có chút quên đi Kamol. Khi Salmon yêu cầu Day bơi trong nước Kim cũng xuống chơi. Kim cởi áo, mặc quần bơi đi bơi với Salmon làn da mịn màng của Kim khiến nhiều nam thanh niên quay lại nhìn thích thú. Về phần Itt, anh ta đang ngồi nói chuyện với Day về chuyện gì đó mà Kim không khỏi thắc mắc cho dù đó là về bản thân bạn hay không nhưng khi Itt xuống chơi dưới nước.
"Kim, mặc áo vào đi. Nếu ngài Kamol biết rằng tao cho mày cởi áo và bơi. Ngài Kamol sẽ giết tao mất, "Day nói và ném áo của Kim xuống nước.
"Tao không biết. Dù sao tao cũng không mặc. "Kim lập tức từ chối.
"Vậy thì tao sẽ gọi cho Khun Kamol. Nói mày cởi áo để dụ dỗ một thanh niên người nước ngoài ", Day đe dọa, khiến Kim lập tức túm lấy chiếc áo đang nổi trên mặt nước và mặc vào. Cùng với tiếng nguyền rủa không tiếng động bởi vì Kim không muốn Salmon nghe những lời thô lỗ rằng Kim đồng ý mặc một chiếc áo sơ mi bởi vì anh ấy vẫn không muốn có vấn đề với Kamol vì lúc này, Kim mới là người đang giận Kamol. Sau khi bơi ở bể bơi, Kim Itt Salmon lại tiếp tục bơi ở biển cho đến khi Day gọi.Vì vậy, họ quay trở lại phòng để tắm và mặc quần áo. Sau khi ra khỏi phòng một lần nữa Day gọi đồ ăn để ăn trong phòng. Mà Kim không nghĩ ngợi hay quan tâm đến bất cứ điều gì anh chỉ nghĩ rằng Day sẽ thấy rằng họ đã kiệt sức. Vì vậy, gọi đồ ăn để ăn trong phòng.
"Day sau khi Samol cháy nắng. Tôi nghi ngờ kem chống nắng không thể bôi nữa. "Giọng Brick cất lên.
"Đó là vì điều này. Anh không muốn em cởi áo ra chơi dưới nước. "Day khẽ lẩm bẩm.
"Mang một chiếc khăn thấm sữa béo và chườm lên, "Kim nói, vì anh đã có kinh nghiệm trước đó.
"Khách sạn có lẽ không có bất kỳ cái nào," Day nói.
"Tao ra ngoài mua ở cửa hàng tiện lợi, vậy thôi." Kim xung phong đi mua.
"Không, không để mày đi đâu cả," Day nói, khiến Kim bối rối.
"Vậy thì tôi sẽ ra ngoài một mình." Nó đáp lại.
"Em không được phép rời đi," Day lại ra lệnh khiến Kim càng thêm nghi ngờ.
"Vậy tôi nên làm gì đây? Chờ trời sáng? Brick nói. Day nhíu mày lại.
"Tôi sẽ tự đi ra ngoài và mua nó. Hai người ở với  Salmon và ở yên trong phòng. Đừng mở cửa cho bất cứ ai biết không, Itt, Kim? "Day ra lệnh một lần nữa.
"Mày ra lệnh như thể ai đó sẽ làm gì đó với chúng tôi?" Kim nghi ngờ hỏi.
"Thôi nào,đề phòng vẫn tốt hơn. Tao sẽ đi trong giây lát. "Day nói lại, trước khi lấy ví và bước ra ngoài Itt sau đó ngay lập tức đóng cửa và khóa nó lại.
"Có chuyện gì vậy, Itt?" Kim hỏi, ngạc nhiên trước vẻ mặt quan tâm thái quá của Day.
"Không có gì ở đây cả, Salmon. Tốt hơn hết cậu nên đi ngủ và chờ Day trong phòng của mình. Tôi sẽ bôi một ít kem lên nó để vết bỏng sẽ biến mất. "Nó nói với cháu trai trước khi đưa nó vào phòng ngủ nơi nó ngủ. Sau đó Kim đi lấy khăn và bọc đá cho vào tủ lạnh một viên gạch để lát Salmon dùng trước.
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa phòng. khiến Kim ngạc nhiên nhìn Itt bởi vì Daybvừa rời đi một lúc trước
"Tôi sẽ tự đi xem," nó nói trước khi bước ra khỏi phòng ngủ. Sau đó Kim ngồi xuống và đắp một chiếc khăn lên lưng Salmon. Sau đó đứng dậy và theo các Itt ra ngoài. Khi ra ngoài, anh ta thấy Itt vẫn đứng chắn trước cửa mà không mở ra.
"Ai vậy?" Kim hỏi.
"Anh ấy nói anh ấy đến để lấy đĩa, P'Kim." Nó quay sang Kim.
"Được rồi, để anh ấy vào," Kim nói, đưa tay về phía cửa.
Ping !!
Ngay khi Kim mở cửa đoàn người bên ngoài đột nhiên đóng sầm cửa bước vào. khiến Kim phải lùi lại một bước
"P'Kim, mau trốn vào phòng đi !!" Nó hét lên ngay lập tức. trước khi đá vào người đầu tiên bước vào
"Này... các người là ai vậy?" Kim hét lên khi anh tiến lại gần và kéo Itt với vẻ lo lắng.
"Đi với chúng tôi. Nếu bạn không muốn ai bị thương, "hai người đàn ông bước vào phòng nói với một giọng trầm. Kim và Itt trốn vào phòng ngủ. Nhưng Kim đã bị giật tóc. cho đến khi anh cảm thấy đau và tê khắp đầu.
"Buông ra!" Itt hét lên khi anh lao vào giúp Kim. Kim dựa vào cú đánh đầu hàng của mình, xoay người đá vào bụng người đàn ông và giật tóc anh ta. khiến đối phương phải mất một lúc mới buông tóc Kim ra. Nhưng Kim vẫn chưa đi xa. Bên kia khóa cổ Kim, Kim vùng vẫy và dùng cùi chỏ đánh khiến bên kia buông tay.
"Chú Itt," giọng của con Salmon vang lên. cùng với một hình hài nhỏ của một đứa trẻ bước ra khỏi phòng ngủ Kim có vẻ kinh ngạc và lo lắng, không ngờ Salmon bước ra khỏi phòng.
"Salmon Vào phòng đi, - giọng Itt nói với cháu trai. đến khi Itt mất một nhịp, bị đối phương đập vào mặt. Kim bàng hoàng khi thấy Itt bị đánh
"Tên khốn !! Anh không được làm điều đó với cậu ấy ... các người muốn tôi đi cùng các người? Tôi sẽ đi với các người. Nhưng đừng làm gì bạn bè tôi", Kim hét vào mặt người kia và đồng ý ngừng đánh nhau ngay lập tức vì anh biết rằng kẻ đột nhập muốn chính là Kim.
"Thả ra," người đàn ông giao Itt sang người khác nói nhưng Itt từ chối. Đi thẳng và kéo Kim đi ngay.
"Chú Itt... Ôm..chú Itt." Salmon nhìn thấy sự việc trước mặt mình đã bị sốc cho đến khi nó khóc nức nở. và sự hỗn loạn lại xảy Salmon đến cứu Itt cho đến khi nó bị ném xuống đất. trước khi bên kia bắt Salmon để mặc cả
"Itt, đủ rồi," Kim nói với Itt. Không để Itt tranh với bên kia. Kim không muốn ai phải đau khổ vì mình. khi anh ấy thấy rằng Itt đã chấp nhận những tên kia tiến lại bắt Kim rồi quàng cả hai chiếc khăn tay của Kim vào lưng và nhanh chóng Kim được đưa ra một chiếc ô tô đậu trước biệt thự.
"Không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao?" Kim nói, giọng bên kia đanh lại khi anh bị đẩy mạnh vào trong xe. Anh vội quay lại nhìn Itt và Salmon vẫn còn trước biệt thự, trong lòng lo lắng không thôi.(tại sao lại là lúc này tôi không biết làm thế nào thì lại nghĩ vềKhun Kamol) Kim nghĩ về Kamol. Mặc dù anh biết rằng Kamol sẽ không thể tự mình đến giúp được. Bên cạnh việc chỉ mong Day sớm trở lại
..
..
..
..
..
"P'Kom, để tôi đi," Day nói với giọng trầm khi anh gặp Kom và Kamol cách đó không xa. Sau khi Kamol gọi điện cho Kom để hẹn gặp mặt trước khách sạn mà không nghĩ rằng đối phương sẽ hành động nhanh hơn anh mong đợi. Nhưng vẫn chưa muộn để Kamol giúp đỡ.
"Kom, hãy để Day lo chuyện đó trước," Kamol nói với giọng đều đều vì anh tin tưởng vào kỹ năng của những thuộc hạ cũ của mình. Ánh mắt của Kamol rơi vào Kim, người được đưa lên xe với vẻ quan tâm cả hai mắt sáng lấp lánh nhưng anh đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình để làm bất cứ điều gì để kế hoạch không bị phá.
"Mọi người tản ra xung quanh trong im lặng. Hãy làm điều đó khi có cơ hội,"Kamol trầm giọng. Trước khi các thuộc hạ đến với nhau sẽ được phân phối dọc theo hàng cây. Kamol đứng nhìn Day đang kề dao vào cổ người đàn ông bế đứa trẻ. Trước khi Itt vào, lấy Salmon và bế nó vào nhà mọi chuyện đã xảy ra, đúng như Kamol dự đoán, khi người bắt Kim xuống xe để giúp bạn mình. Thuộc hạ của Kamol ngay lập tức tấn công về phía bên kia. Trên thực tế, Kamol muốn tham gia vào vụ việc này. Nhưng Kom đã yêu cầu Kamol không nên tham gia bởi vì họ nghĩ rằng những người đến chỉ ở cuối hàng Kom và cấp dưới của anh ấy muốn tự mình xủ lý hơn. Kamol đứng yên và quan sát. Thấy người của mình đã kiểm soát được tình hình, Kamol bước ra xe nơi Kim bị giữ Kamol mở cửa xe dẫn Kim ra ngoài.
Ban đầu Kim hơi khó hiểu khi thấy cảnh hỗn loạn bên ngoài. Nhưng vừa thấy Kom, Kim lập tức đi tìm ông trùm của tập đoàn này. Nhưng Kim không thấy rằng Kamol cũng sẽ đến gây ra một chút phẫn nộ nhưng một lúc sau, Kamol bước thẳng ra mở cửa xe. Tim Kim run lên dữ dội. Anh thực sự không nghĩ Kamol sẽ đến và khi Kamol ngã xuống xe để đưa Kim ra ngoài Sau đó Kim quên đá vào bụng Kamol. bởi vì tay bị trói Kamon lùi lại một bước. Trái tim Kim xao xuyến khi nhận ra mình đá quá mạnh. Nhưng còn nhiều nhục nhã hơn.
"Đien à anh đến đây làm gì? "Kim hét vào mặt Kamol ngay lập tức. Kamol cũng từ tốn lắc đầu và cười nhẹ vì anh hiểu tâm trạng của Kim lúc này.
"Suỵt ... đừng ồn ào, Kim .. hãy đi vào nhà Itt trong nhà đang đợi em," Kamol nói, tháo sợi dây đằng sau Kim Kim khẽ lắc đầu. trước khi bước thẳng vào nhà bởi vì lo lắng cho Itt và Salmon
"P'Kim, anh có sao không? Sao vậy? "Giọng Itt đang ngồi ôm Salmon quay lại nói vui khi thấy Kim bước vào phòng ngủ. Kim nhìn Itt và Salmon với vẻ tội lỗi khi ngồi xuống chiếc giường bên cạnh Itt.
"Tôi ổn. À, ờ .. Kamol đã mang người đến giúp. "Kim nói lại.
"Còn Day thì sao?" Nó hỏi ngay về người yêu của mình.
"Day ở bên ngoài với Khun Kamol. Tôi nghĩ họ sẽ đối phó với mấy tên kia trước. Itt, có chuyện gì vậy? "Kim hỏi Itt và nhẹ nhàng xoa đầu Salmon. Cậu bé khóc nức nở trong lòng Itt.
"Không có gì đâu, không sao đâu," Nó nói để Kim yên tâm hơn. Kim nở một nụ cười nhẹ.
"Tôi xin lỗi, vì đã đặt Itt và Salmon vào tình thế nguy hiểm," Kim nói.
"Không cần xin lỗi, P'Kim. P'Kim không làm gì sai cả. Những người đó đã sai. Nói ra thì đau lắm tôi lo lắng cho Salmon nếu không tôi sẽ giúp Day dìm chúng xuống đất, "Itt kiên quyết nói. Sau đó quay sang an ủi Salmon đang giật mình. Cho đến một lúc, Day và Kamol bước vào. Kim giận dữ nhìn Kamol. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, anh lại thầm mừng khi thấy đối phương đến giúp mình. Itt giơ tay chào Kamol. Day đi thẳng vào xem xét Itt với sự quan tâm.
"Tao xin lỗi Day. Tao xin lỗi một lần nữa vì tao là nguyên nhân của rắc rối này, "Kim trầm giọng nói. trước khi quay lại nhìn Kamol.
"Bởi vì anh Khun Kamol," Kim vung tay về phía Kamol.
"Anh đã làm gì sai?" Kamol hỏi với một nụ cười nhỏ.
"Hãy tự mình suy nghĩ đi," Kim giận dữ nói.
"Ok ok.. chúng ta sẽ nói sau, Kim .... ừm Itt tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu như thế này, "Kamol nói với Kim trước khi quay sang xin lỗi Itt.
"Có gì để đền bù cho tôi không?" Nó trêu chọc hỏi ngược lại.
"Cậu muốn gì cứ  nói với tôi tôi sẽ thu xếp nó cho cậu, "Kamol nói lại.
"Tôi không yêu cầu bất cứ điều gì... chỉ cần ngài không đưa Day trở lại làm việc với ngài" Nó nói với giọng nghiêm túc, Kamon cười nhẹ.
"Đừng lo. Cho dù tôi muốn đưa Day trở lại như thế nào đi chăng nữa Day nó chắc chắn không đi với tôi. Bởi vì Day quan tâm đến cậu hơn bất cứ điều gì, "Kamol nói lại. làm cho Itt cười
"Day ... tôi sẽ là người chủ trì bữa trưa của cậu vào ngày mai. Oh ... đêm nay, tôi muốn ngủ ở đây, "Kamol nói một lần nữa. khiến Kim đột ngột quay lại nhìn Kamol.
"Tôi ngủ thế nào?" Kim hỏi ngay lập tức.
"Vậy thì anh sẽ ngủ với em?" Kamol trả lời, biết rằng có một phòng riêng. mà Kim đã ngủ trong phòng đó rồi
"Anh điên à? Tự kiếm phòng mới ngủ đi Khun Kamol" Kim nói, mặt đỏ bừng khi nhìn thấy Itt đang ngồi nhìn hai người cười.
"Cái gì, tôi không thể ngủ với vợ tôi sao?" Kamol nói với vẻ mặt trống rỗng. Điều này khiến Kim cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt của Itt và Day đang nhìn mình.
"Hãy nói chuyện bên ngoài ... Day hãy nghỉ ngơi và đừng lo lắng cho tôi, "Kim nói cuối cùng trước khi rời khỏi phòng ngủ của Day. Kamol theo sát. Ngay sau khi anh ấy rời khỏi phòng của Day Kim lập tức quay lại nhìn Kamol.
"Tại sao anh lại đến, Kamol?" Kim hỏi với giọng trầm.
"Suỵt, chúng ta vào phòng nói chuyện trước đã. Chúng ta vẫn còn ở phía trước phòng của Day. Tiếng động sẽ làm phiền đứa trẻ. "- Kamol nói, xoay người ôm lấy vòng eo gầy của Kim, dẫn anh sang phòng bên cạnh ngay lập tức mà Kim không thể theo kịp khi vào phòng Kim rũ bỏ bản thân và quay lại nhìn Kamol với đôi mắt xanh lục.
"Em giận anh cái gì? Hừm, em đã nói với anh rằng nếu muốn nói chuyện, hãy nói chuyện trực tiếp với em"Kamol nói lại và ngồi xuống giường một cách thoải mái.
"Tôi không giận anh vì điều này!" Kim nói với một giọng nghiêm khắc.
"Vậy thì em tức giận về điều gì?" Kamol hỏi.
"Anh biết biết rất rõ rằng nguy hiểm sẽ ập lên đầu tôi mà anh vẫn để tôi tới ở cùng Day và Itt  "Kim nói với một giọng trầm.
"Xin lỗi, anh không nghĩ rằng gần đây có bất kỳ ai khác nghĩ đến việc tấn công anh" Kamol nói thẳng. Bởi vì ban đầu anh ấy chỉ nghĩ về Chen không nghĩ Danai sẽ sử dụng thời điểm này để bí mật tấn công anh ta thông qua Kim.
"Cái gì, người khác? Ok, anh có vấn đề với ai không, Khun Kamol? Cứ phải sống giữa đống này hoài sao? "Kim bực bội nói và cũng hơi lo lắng về tình hình của Kamol.
"Tôi không biết, đó là vấn đề của .." Kamol định nói.
..
..
"Tất cả là về một mình anh. Anh sẽ nói điều này? Nếu đó là về một mình anh Vậy tại sao anh lại tìm tôi? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro