Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Sau khi chìm vào giấc ngủ được 3 tiếng, Kamol từ từ tỉnh dậy. Thứ đầu tiên mà Kamol nhìn thấy là Kim đang ngồi bên cạnh xem phim Kamol cười nhẹ. Ít nhất là Kim đã không để Kamol ngủ ở đây một mình. Kamol nhìn vào tấm chăn phủ trên người mình và nhướng mày ngạc nhiên bởi vì nhớ không lầm anh đã không đắp chăn khi ngủ.
"Ai đã đắp chăn cho tôi?" Một giọng nói trầm ấm hỏi. khiến Kim không thể không rời mắt khỏi màn hình TV.
"Vệ sĩ của anh," Kim trầm giọng nói. Kamol rên rỉ trong cổ họng.
"Không ai trong số các họ nhạy cảm. Hơn nữa, không ai dám làm bất cứ điều gì nếu không có lệnh của tôi, "Kamol nói lại. trước khi ngả người ngồi dậy uốn éo qua lại để xua đuổi bao mệt nhọc.
"Anh biết ai đã đắp cho anh? ? Sao anh còn hỏi"Kim vặn lại. khiến Kamol mỉm cười hài lòng.
"Đúng vậy, một người vợ lo lắng cho chồng mình là điều bình thường," Kamol nói, trêu chọc.
"Khun Kamol !! Anh đừng nói chuyện vợ chồng nữa được không? "Kim bực bội nói.
"Không," Kamol cau mày trả lời. Kim chỉ biết rên lên trong cổ họng.
"Thức dậy thật là lắm chuyện" Kim nói một cách mỉa mai. Nhưng Kamol không tức giận điều gì ngược lại anh lại khá hài lòng khi thấy Kim phản ứng như thế này.
"Mấy giờ rồi?" Kamol hỏi, nhưng nhìn đồng hồ.
"Ừm, đã năm giờ rồi. Lên đi tắm rửa thay quần áo đi. Tôi sẽ đưa em ra ngoài mua một số thứ, "Kamol nói lại, trước khi đứng dậy khỏi ghế sofa và kéo cánh tay của Kim lên để làm theo.
"Dì Nee cô không cần phải làm bữa tối cho tôi và Kim tối nay. Tôi sẽ ra ngoài ăn trong giây lát. "Kamol dẫn Kim ra khỏi phòng chiếu phim. Nói với dì, người cũng bước ra khỏi bếp.
"Vâng," Dì mỉm cười đáp lại hai người họ. Kamol lại đưa Kim vào phòng ngủ.
"Em có muốn đi tắm chung để chúng ta tiết kiệm thời gian hơn không?" Kamol giả vờ hỏi, anh ấy thường là một người khá trầm tính, nhưng không hiểu tại sao anh ấy lại vui vẻ đùa giỡn như vậy khi ở bên Kim. Đó là lý do tại sao anh ta muốn giả vờ rằng anh ta muốn trêu chọc cơ thể của ai đó.
"Anh mơ đi," Kim nói, trước khi vội vã lấy khăn tắm và quần áo của mình và lao vào phòng tắm để tắm. Kamol đang nhìn anh ấy một cách đùa cợt khi họ đã tắm xong và mặc quần áo. Kamol sau đó đưa Kim trở lại tầng trệt của ngôi nhà.
"Kom chuẩn bị lấy xe ra. Tôi sẽ đưa Kim đến trung tâm mua sắm và ăn tối ngay lập tức, "Kamol nói với Kom, người đang đợi trong phòng khách.
"Vâng," Kom trả lời trước khi đi làm việc với một cấp dưới khác.
"Khun Kamol, tôi có thể mời Baiboon đi với tôi không?" Kim trầm ngâm hỏi. Kamon nghĩ trước khi gật đầu.
"Kom đến nói với Baibun rằng Kim mời anh ấy đi mua sắm," Kamol lại quay sang cấp dưới của mình.
"Uh, tôi không nghĩ vậy." Kom trả lời, khiến Kamol nhướng mày.
"Tại sao?" Kamol hỏi lại.
"Tôi thấy rằng bài tập về nhà của Baibooon khá nhiều. Tôi nghĩ sếp và cậu Kim cứ đi với nhau thì hơn ", Kom nói.
"Cái gì, đây là ngày đầu tiên đi học của Baiboon mà Baiboon đã có bài tập về nhà rồi?" Kim phản đối. Thật tiếc khi tôi không thể mang theo Baiboon. Kim biết được từ dì Nee trong lúc Kamol ngủ rằng Baiboon sẽ đến trường mới vào hôm nay.
"Baiboon vào giữa học kỳ không có gì lạ khi có bài tập về nhà cả. Dù sao thì trường cũng ổn, "Kamol nói với Kim trước khi quay sang nói với Kom.
"Được rồi," Kim trả lời lại.
"Thôi, chúng ta đi cùng nhau nếu em muốn rủ Baiboon đi chơi cùng thì hãy để lần sau vậy".Kamol háo hức nói với người bên kia. Vì hình như thái độ của Kim là muốn dẫn Baiboon đi cùng. Nghe những gì Kamol nói, Kim phải gật đầu đồng ý. Trước khi cả hai dắt nhau lên chiếc ô tô đậu trước nhà.
"Ở đây, lúc nào chúng ta cũng phải có một người theo dõi như thế này, đúng không?" Kim quay sang Kamol sau khi lên xe và thấy rằng có một chiếc ô tô dẫn đầu và theo sau chiếc xe mà Kamol đang ngồi.
"Đúng vậy," Kamol đáp, quay lại và ôm lấy vòng eo gầy của Kim.
"Hãy chịu đựng nó trước. Rồi em sẽ quen với điều đó thôi "Kamol nói lại.
"Giống như tôi sẽ ở đây rất lâu", Kim nói. khiến Kamol nhíu mày lại.
"Tại sao em lại nói như vậy?" Kamol hỏi ngược lại.
"Tôi nói sai ở đâu? Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết mình sẽ ở đây đến khi nào ", Kim nói lại. làm cho Kamol yên lặng nhưng đôi mắt dữ dội
"Đừng nói về nó nữa. Bởi vì cho dù tôi giải thích nhiều thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không nghĩ rằng em có thể hiểu những lời của tôi, "Kamol nói lại, trước khi ngồi yên. Kim dừng lại một chút khi nhìn thấy biểu hiện của Kamol. Một thân hình cường tráng đang ngồi nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt dữ tợn cho đến khi đến trung tâm mua sắm và đậu trong bãi đậu xe thuộc hạ của Kamol bước xuống và chờ đợi. Kamol tự mình mở cửa xe. Nhưng Kim vẫn bất động trên ghế xe, không chịu xuống khiến Kamol nhìn xuống.
"Xuống xe đi, Kim," Kamol nói với giọng trầm. Nhưng Kim vẫn cau có, không chịu di chuyển chút nào.
"Kim" Kamol lại gọi, Kim liếc nhìn Kamol.
"Tôi không muốn đến trung tâm mua sắm nữa", Kim trả lời.
"Tại sao?" Kamol hỏi ngược lại.
"Có vẻ như anh không hài lòng. Không có tâm trạng để đi bộ nhiều tôi không muốn làm phiền anh, "Kim nói. Khiến Kamol nhìn vào khuôn mặt của Kim trước khi nhếch lên một nụ cười trên khóe miệng.
"Em đang quan tâm xem tôi có cảm xúc hay không? Hài lòng hay không hài lòng? "Kamol hỏi.
"Hở!! Khun Kamol, chính anh là người đã đưa tôi đến đây. "Kim né tránh trả lời trực tiếp.
"Xuống đi, Kim, để em không lãng phí thời gian," Kamol nói với giọng bình tĩnh khiến Kim nhìn vào mặt Kamol và hơi mím môi. Anh cho rằng đó chỉ là lời nói của chính mình. Kamol có thái độ bất mãn như vậy không? Mặc dù Kamol nói với giọng bình thường nhưng Kim có thể nhận thấy cảm xúc trong giọng nói đó. Kim lưỡng lự một lúc rồi đồng ý xuống xe bởi vì anh ấy cũng thông cảm cho cấp dưới của Kamol, những người phải tự lái xe và phải chờ đợi một mình như thế này khi Kim ra khỏi xe. Kamol ngay lập tức đưa Kim đi xem xét các thứ trong trung tâm thương mại.
"Kom Ruth, hai người sẽ đưa Kim đi mua sắm. Tôi sẽ ngồi và đợi ở quán cà phê đó, "Kamol nói. Điều này khiến Kim nhanh chóng quay lại nhìn Kamol.
"Vậy là anh không đi cùng tôi sao?" Kim hỏi ngay.
"Tôi không muốn em cảm thấy không thoải mái. Nếu tôi đi theo em"Kamol nói với giọng trầm. Kim nhìn chằm chằm vào mặt Kamol một cách khó khăn và hơi mím môi. Kamol đưa thẻ tín dụng vàng cho Kim.
"Đây là thẻ tín dụng không giới hạn. Nếu em muốn bất cứ thứ gì, em có thể dùng nó và mua thứ em muốn. Tôi sẽ đợi ở đây. "Kamol nói lại.
"Không sao, tôi có thể mua nó bằng tiền của mình", Kim nói.
"Lấy thẻ của tôi," Kamol nói với giọng trầm. Đó là một sự ép buộc đôi mắt hung dữ của anh ta nhìn chằm chằm vào Kim, ép Kim lấy thẻ tín dụng của mình. Kim đành bó tay chấp nhận.
"Nếu tôi dùng thẻ của anh cho đến khi hết thì sao", Kim nói một cách mỉa mai.
"Tôi ổn thôi, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi thứ," Kamol nói một lần nữa.
"Nếu anh đồng ý với mọi chuyện thì hãy cùng nhau đi dạo," Kim nói và mời anh quay lại.
"Không, tôi đã nói với em rằng tôi không muốn làm em không thoải mái. Vì tôi biết em cảm thấy như vậy đó là lý do tại sao tôi chỉ ngồi và chờ đợi. "Kamol đáp, khiến Kim cau mày.
"Như anh muốn!" Kim nghiêm nghị nói. trước khi đi bộ nhanh chóng khiến Kom và Ruth vội vàng theo sát. Kamol mỉm cười hài lòng nhìn biểu cảm của Kim trong giây lát
"Sếp anh thực sự định không đi dạo với cậu Kim sao?" Thuộc hạ của Kamol, đứng cạnh anh, hỏi.
"Thực sự, tại sao cậu lại hỏi?" Kamol trả lời và hỏi lại thuộc hạ của mình với giọng điệu bình thường.
"Uh, tôi thấy cậu Kim hình như đang giận ngài, tôi không biết nữa." Thuộc hạ của Kamol có chút lo lắng nói.
"Huh, đó chính xác là điều tôi muốn." Kamol nói đơn giản trước khi bước vào quán cà phê với những người còn lại theo sát.
..
..
..
..
.
..
"Kom," giọng nói mạnh mẽ của Kim cất lên. Khiến cho thân hình cao lớn của Kom đang theo sau anh nhích lại gần Kim hơn một chút.
"Vâng, thưa ngài Kim," Kom đáp, nhìn Kim cũng đang cau mày.
"Tôi hỏi anh? Khun Kamol bao nhiêu tuổi? "Kim hỏi, không quay đầu nhìn sắc bén. Nhưng đôi chân vẫn bước đi
"Uh, đó là khoảng 36-37, nếu tôi không nhầm," Kom trả lời, vì anh không thực sự chắc chắn. Bởi vì Kamol, bao gồm cả những người của chính Kom cậu còn chưa bao giờ coi trọng ngày sinh nhật của mình.
"Chết già rồi. Vậy mà Kamol vẫn có thể hành động như một đứa trẻ, "Kim nói. Làm cho Kom và Ruth lưỡng lự một chút.
"Ngài Kim, ngài đang nói ai ạ?" Kom hỏi lại trong trường hợp anh nghe nhầm. Kim dừng bước chân quay lại nhìn bằng đôi mắt sắc lạnh. khiến bàn chân Kim và Ruth cũng dừng lại
"Đó là sếp của cậu. Còn ai ngoài anh ta?, mafia là gì? Hành động như một đứa trẻ 5-6 tuổi, trẻ con "Kim thốt lên. Điều này khiến Kom và Ruth quay lại nhìn nhau vì họ không nói nên lời trước lời nói của Kim.
"Ồ, này, này, các người sẽ không dám buôn chuyện về ông chủ của mấy người đúng không," Kim nói và tiếp tục bước đi. Kom và Ruth vội vàng theo sau. Kim tiếp tục mua sắm đồ đạc cá nhân của mình. sau khi thanh toán Kim muốn dùng tiền của mình để thanh toán. Nhưng ví ở Kamol. Nói một cách đơn giản, Kim bây giờ chỉ mang theo điện thoại và thẻ tín dụng của Kamol. Những món đồ đã mua được Ruth giật lấy và mang đi khiến Kim không thể phản đối. Dù sao thì Kom và Ruth vẫn nhất quyết giữ lấy còn tuyên bố rằng anh ấy không muốn bị đổ lỗi sau đó Kim tiếp tục nhìn quanh cửa hàng. với hai vệ sĩ trẻ cao lớn theo sau anh ta. Kim không hề hay biết rằng mình đang lọt vào tầm ngắm của người già trẻ nhỏ đi ngang qua. Nhưng không ai có đủ can đảm để bước vào mối quan hệ này khi hai người đàn ông mặc đồ đen đang đi phía sau mang theo đồ đạc của họ. Kim đi ngang qua cửa hàng xăm trong trung tâm thương mại và dừng lại để nhìn một cách thích thú.
"Đừng nghĩ đến việc xăm mình, ngài Kim," Kom nói, chặn đường đi lên. Kim đảo mắt.
"Tại sao?" Kim hỏi.
"Tôi nghĩ rằng ngài Kamol không muốn ngài Kim có bất cứ hình xăm nào trên người," Kom, ông chủ của anh ta nói một cách cố ý.
"Hừ, hiểu nhau quá nhỉ," Kim nói một cách mỉa mai trước khi tiếp tục.
..
..
..
..
..
..
Kamon ngồi nhâm nhi ly cà phê và đợi Kim trong tư thế bình thản không chút vội vàng. Nhận ra rằng ai đó đang đi về phía mình và thuộc hạ của Kamol đứng dậy chuẩn bị tự vệ.
"Sao thế, tôi chỉ muốn đến chào sếp của cậu?" Một giọng nói trầm ấm ở bên kia vang lên. Tiệm cà phê lúc này đang trong tình trạng căng thẳng. Một số khách hàng bắt đầu rời đi dần dần bởi vì những người vừa bước vào cũng đi cùng với cấp dưới của họ
"Để anh ta vào," Kamol nói với giọng trầm cùng với khuôn mặt bình thản Cấp dưới của Kamol nhường đường cho một thanh niên trẻ hơn Kamol bước vào. Kamol nhìn về phía bên kia với đôi mắt tĩnh lặng.
"Tôi không nghĩ sẽ gặp anh ở đây, Kamol," người kia chào. trước khi ngồi xuống ghế đối diện Kamol
"Vậy thì chỉ nên gặp ở đây. Đừng gặp nhau ở đâu nữa, Danai," Kamol nói với giọng bình thường. Danai hơi bối rối. trước khi nở một nụ cười trên môi. bởi vì anh ấy hiểu ý nghĩa mà Kamol muốn truyền đạt
"Đúng vậy, nhưng anh chỉ ngồi uống cà phê thôi à?" Danai tò mò nhìn quanh hỏi. Tại sao Kamol lại đến đây?
"Vậy anh đang làm gì ở đây? Hoặc cũng muốn đến uống cà phê một mình. Anh muốn uống gì Tôi sẽ gọi nhân viên cho anh, "Kamol lo lắng nói. Danai phải bình tĩnh lại. Bởi vì bất cứ khi nào nhìn thấy khuôn mặt của Kamol thì luôn luôn bị người bên kia nói đến từ căng thẳng theo phong cách của Kamol mọi lúc mọi nơi. Thực ra, Kamol muốn nhanh chóng đuổi Danai ra khỏi tầm mắt của mình. vì anh ấy không muốn Danai gặp Kim, người đang đi mua đồ.
"Tôi đến để làm một số việc trong trung tâm mua sắm này. Tôi thấy anh trong đó, vì vậy tôi đã ghé lại để chào như một người quen. "Danai đáp lại, mặc dù nó có vẻ như đơn giản. Nhưng giọng điệu và biểu hiện của người bên kia không bình thường như lời nói. Vì cả hai là đối thủ cạnh tranh của nhau
"Hả, anh tới làm việc sao?" Kamol cười chế nhạo trong cổ họng. trước khi chọn một tách cà phê Danai phải nghiến răng kìm nén cảm xúc để không bị xáo trộn như thế này.
" Cậu không hài lòng à? "Kamol giả vờ hỏi để xem liệu bên kia có thể đàn áp mình hay không Danai là một chàng trai trẻ bước vào vòng tròn đen tối này bởi vì cha của chàng trai trẻ đã mở đường trước và sau đó để con trai của mình tiếp tục Danai vẫn còn rất non nớt so với anh ấy. Nhưng Kamol không tự mãn. Bởi vì anh ta biết rằng một thanh niên như Danai luôn chơi những thứ bẩn thỉu.
"Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên đợi. Anh sẽ tiếp tục nhâm nhi ly cà phê của mình. "Danai cắt kịch bản, biết rằng anh có thể sẽ không thể bình tĩnh được lâu.
"Vậy thì không tiễn," Kamol nói đơn giản. khiến Danai đứng dậy rồi quay lưng bước ra khỏi quán.
Ối!
Dáng người gầy gò của Kim hơi quay ra sau. Khi anh bước vào quán cà phê, anh tình cờ gặp Danai. Kamol nhanh chóng gửi ánh mắt khiển trách đến cấp dưới của mình. mà Kom đã cúi đầu nhận lỗi khi đưa Kim vào mà Danai vẫn chưa rời khỏi quán
"Này, mắt mù à?" Một trong những thuộc hạ của Danai nói vì Kim đã ra ngoài nên thuộc hạ của Dâni không biết Kim là ai. Kim bực mình vì ban đầu, Kom không cho Kim bước vào quán dù Kim muốn ngồi gác chân. thậm chí còn cáu kỉnh hơn trước
"Ai đi ẩu vậy? Anh là người đến và va vào tôi đầu tiên không một lời xin lỗi anh ta va vào tôi mà chưa nói một lời nào thay vào đó, anh là ai mà hét vào mặt tôi? "Kim quay sang hét với cấp dưới của Danai.
"Muốn ăn đòn à? Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không? "Thuộc hạ của Danai giả vờ đến dạy Kim. Nhưng Kom đã cản đường. Danai nhíu mày lại. bởi vì anh ta nhớ rõ Kom là thuộc hạ của ai
"Ngài Kim, mời vào trong. Tôi sẽ tự xử lý, "anh nói.
"Còn không sao? Tôi có thể tự mình giải quyết. "Kim nhấn mạnh những lời tương tự vì anh không biết người bên kia là ai.
"Kim, lại đây ngồi," giọng nói điềm tĩnh của Kamol vang lên. Cùng với áp lực từ cái nhìn của Kamol Điều này khiến Kim càu nhàu trước khi nhìn thuộc hạ của Danai và chính Danai bằng đôi mắt giận dữ rồi bước tới và ngã mình vào chiếc ghế gần chỗ Kamol ngồi. Kamol nhìn Danai bằng ánh mắt bình thản nhưng có chút gì đó dữ tợn và đe dọa, như thể gửi lời cảnh báo Danai đừng có ý gì về phía người của Kamol. Danai nhìn Kim trước khi mỉm cười nhẹ. rồi quay lại nhìn sắc nét.
"Xin lỗi, là tôi sai tôi không nhìn kỹ," Danai nói đơn giản. trước khi bước ra khỏi cửa hàng bởi vì anh ấy chưa sẵn sàng để có vấn đề với Kamol ngay bây giờ.
"Flaming, đi tìm xem người vừa rồi ngồi với Kamol là ai," Danai nói với cấp dưới của mình. Sau khi đi bộ một đoạn từ quán cà phê
..
..
..
..
..
..
"Chuyện gì vậy?" Kim hỏi, người vừa cảm thấy căng thẳng.
"Không có gì," Kamol trả lời.
"Nhưng em bị sao vậy?" Kamol hỏi khi thuộc hạ gọi một cốc nước lạnh cho Kim. chuyển hướng sự chú ý
"Là cấp dưới của anh không cho tôi vào Mặc dù tôi đã nói rằng tôi đang rất mỏi chân Tôi không biết mình có còn đứng nổi và đợi bao lâu nữa ", Kim lẩm bẩm. Kamol hơi nhìn thuộc hạ của mình. Anh biết rằng Kom sẽ không để Kim bước vào bởi vì anh ấy thấy rằng Danai đang ở trong cửa hàng nhưng Kim ngông biết và chỉ muốn nghỉ ngơi.
"Ừm, tôi sẽ dạy lại họ cho em. Nhân tiện, em đã mua gì? "Kamol yêu cầu chuyển chủ đề.
"Đó là đồ cá nhân," Kim đáp, nhìn Kamol.
"Này, Kamol, tôi có thể tự trả những món đồ này không?" Kim nói.
"Không thể,trà lạnh rồi. Hãy uống để bình tĩnh trước đã," Kamol trả lời dứt khoát. cùng với việc trượt một ly trà xanh cho Kim Kim vội vàng cầm lấy, hút gần hết vì đã khát.
"Nhưng tôi không muốn tiêu tiền của anh" Kim nói lại và quên ngay Danai.
"Không phải tiền của một mình tôi. nhưng đó là tiền của chúng ta em là vợ tôi tiền của tôi cũng giống như tiền của em. "Kamol nói, khiến Kim sững người. khi phản đối lại nảy sinh Anh biết rằng Kamol cũng rất bướng bỉnh và không đánh mất mình. Nghĩ đến sự bướng bỉnh của Kamol Kim đã nhớ ra điều gì đó.
"Anh vẫn còn giận tôi à?" Kim hỏi ngay. Kamol nhướng mày. Trước khi anh có thể hiểu Kim đang nói về điều gì
"Em đang tức giận về điều gì?" Kamol hỏi.
"Anh biết mà còn hỏi à?" Kim hét lại, không dám nói gì. Kamol không nói gì. để xem thái độ của Kim sẽ làm gì tiếp theo
"Anh Kamol! Anh biết anh bao nhiêu tuổi rồi không mà lại có thể hành động như một đứa trẻ như vậy. Làm thế nào mà anh có thể là một mafia, được chứ? "Kim trở thành người không thể chịu đựng được và phải hét vào mặt Kamol một lần nữa.
"Tôi đã hành động như một đứa trẻ khi nào vậy?" Kamol hỏi lại.
"Tôi biết anh đang giận tôi, làm tôi khó chịu về cuộc nói chuyện của chúng ta trong xe hơi. Đó là lý do tại sao anh để tôi đi mua sắm một mình  bất chấp những điều bình thường một người như anh sẽ không để tôi đi mua sắm một mình, "Kim thốt lên trong một loạt tiếng hét. Kamol cười nhẹ.
"Tôi cảm thấy tốt mà rằng em chỉ ở nhà tôi hai ngày mà em đã biết những gì tôi đang cảm thấy và suy nghĩ. Thật hân hạnh, "Kamol nói, nhìn chằm chằm vào mắt Kim khiến Kim khựng lại.
"Bất cứ ai nhìn vào cũng biết điều đó."Kim nói một lần nữa. Nhưng anh không dám tiếp xúc nhiều bằng mắt với Kamol.
"Tôi đã biểu hiện gì à? Kom Tôi có dấu hiệu giận Kim sao?Ruth, anh nghĩ tôi giận Kim sao, Kao Ruth, nói cho tôi biết Kim nói có đúng không? "Kamol hỏi thuộc hạ. Nhưng ánh mắt anh đầy áp lực.
"Không, ngài không có bất kỳ biểu hiện nào của sự giận dỗi ạ" Ba tên thuộc hạ nói gần như cùng một lúc. Điều này khiến Kim quay lại nhìn ba người họ trong giây lát cùng với đó là nhìn Kamol với ánh mắt đầy oán hận khiến cấp dưới của Kamol không biết phải làm sao khi mà một bên, ông chủ bên còn lại là vợ của ông chủ.
"Thật đáng để quăng cho Chemon và Whipcream. Cả sếp và cấp dưới ", Kim tức giận nói nơi không ai đứng về phía anh ấy
"Hừ, thôi nào, đừng bắt nạt Kim," Kamol vui vẻ nói. Sự tức giận từ Danai ngay lập tức biến mất.
"Tôi không phải bị bắt nạt," Kim nói cộc lốc. Kim không hiểu bản thân mình. Tại sao lại như vậy khi mình ở với Kamol? Kim đã có thể kiểm soát cảm xúc của mình nhưng khi ở bên Kamol Kim lại không thể kiểm soát suy nghĩ và cảm xúc của chính mình
"Được rồi, được rồi, không bắt nạt, không bắt nạt," Kamol nói lại với một tràng cười trong cổ họng. Khiến Kim cảm thấy mình như một đứa trẻ bị Kamol trêu chọc.
"Anh định sẽ ngồi đây trong bao lâu? Giờ tôi đói rồi. "Kim rên rỉ, đổi chủ đề.
Em muốn ăn gì? Tôi đưa em đi. "Kamol hỏi ngược lại, nhìn Kim với đôi mắt lấp lánh. Thật tuyệt khi thấy tiếng gầm của Kim như vừa rồi.
"Gì cũng được miễn có thể ăn được là được," Kim nói, cảm thấy rất đói. Vì vậy, Kamol đã thanh toán tiền và đưa Kim đến một nhà hàng bên ngoài trung tâm thương mại để ăn tối. Kamol đứng nói chuyện với Kom bên ngoài xe.
// Cử người chú ý đến Danai nhiều hơn trước liệu anh ta có cử người đến điều tra về Kim hay không. Sau đó đến và báo cáo cho tôi // Kamol nói. Bên kia cúi đầu nhận lệnh trước khi lên xe một lần nữa đi đến nhà hàng
..
..
..
"Xin chào, ông Kamol. Mời anh vào trong. "Quản lý nhà hàng vội vã bước ra đón Kamol Kamol gật đầu. Anh ra lệnh cho người quản lý chuẩn bị một bàn riêng cho Kamol và Kim và chuẩn bị một bàn cho tất cả những người theo Kamol đến đây. Trừ những tài xế phải để mắt đến xe trong trường hợp khẩn cấp. Kamol sẽ gọi đồ ăn cho anh ấy ăn khi anh ấy trở về nghỉ ngơi.
"Có vẻ như anh đến thường xuyên," Kim nói, hơi bình tĩnh.
" Đồ ăn ở đây rất ngon," Kamol nói thẳng. Khi Kim ngồi vào bàn ăn xong Kamol yêu cầu Kim gọi món mà anh ấy muốn ăn. Khi Kim gọi món xong cả hai cùng ngồi vào bàn đợi đồ ăn của mình. Kamol để Kim ngồi bên cạnh để thoải mái ôm lấy vòng eo gầy của cậu. Nhưng khi thức ăn được đưa lên Kamol liền buông tay để Kim ngồi ăn thoải mái. Không níu kéo để làm phiền Kim?
"Ah, Khun Kamol," giọng một người đàn ông trung niên mập mạp chào anh trước khi bước đến gần anh một cách thân thiện. Kamol nhìn sang phía khác.
"Xin chào, Khun Phak," Kamol chào.
"Dạo này ngài đi đâu mà lặn mất tăm. Bọn trẻ kêu nhớ ngài liên tục ", một người đàn ông trung tuổi tên Phak cho biết  khiến Kamol nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm khắc. Nhưng có vẻ như người bên kia không quan tâm đến ánh mắt của Kamol Kim chỉ nhìn về phía người đàn ông, tự hỏi đó là ai. Bởi vì chính Kamol đã không giới thiệu họ với nhau. Anh quay lại nhìn Kim trước khi nhíu mày.
"Đứa trẻ này là của ai vậy, Khun Kamol? Tại sao không đưa con tôi đi? Tôi sẽ giảm giá đặc biệt cho ngài. Tôi đảm bảo với ngài rằng tôi sẽ chỉ chọn một trong những thứ mà Kamol thích. Đảm bảo là phong cách rất ngầu. "Phak nói như thể nó bình thường. Điều này khiến Kim hiểu ý nghĩa của những câu này. Người thanh niên ngay lập tức cau mày và quay lại nhìn Kamol với đôi mắt mờ đục.
"Kom!! Đưa tên khốn béo này ra khỏi tai tôi. "Kamol nói với giọng nghiêm nghị. trong khi Phak tái mặt và hoang mang trước những gì đã xảy ra. Kom quay lại và gật đầu với hai thuộc hạ khác người đàn ông mũm mĩm đã nhanh chóng bị thuộc hạ của Kamol lôi ra khỏi cửa hàng.
"Hả, tôi trông giống như một cậu bé bán thân vậy?" Kim khịt mũi sau khi Phak bị lôi ra khỏi nhà hàng giữa cú sốc của những khách hàng khác Nhưng chủ cửa hàng đã đến giải thích cho khách hàng để giảm bớt hoảng sợ.
"Đừng nghe lời ông ta nói.. Không có ánh mắt tốt nào trong mắtoong ta, "Kamol nói với giọng trầm. Không ít phẫn nộ vì ông ta đến đã phá hủy bầu không khí tốt đẹp.
"Nếu mắt anh ấy không tốt. Làm thế nào anh định để anh tìm những đứa trẻ cho anh? Hmm, tôi tự hỏi liệu anh có phải là khách hàng lớn của anh ta không? "
"Kim, tôi cũng chỉ là một người bình thường với dục vọng như bao người khác. Trước khi gặp em. Tôi cần tìm người để trút bầu tâm sự nhưng khi tôi có em rồi tôi không nghĩ mình sẽ đi tìm ai khác nữa, "Kamol nói với giọng nghiêm túc. khiến Kim quay đầu bỏ chạy theo hướng khác.
"Ngay cả khi anh đi tìm người khác. Tôi cũng sẽ không nói gì cả. "Kim trầm giọng nói. bởi vì anh ấy đang nghĩ rằng nếu Kamol thực sự sẽ đến với người khác Tôi sẽ không nói những gì tôi thực sự nói hay không.
"Kim" Kamol gọi Kim bằng một giọng tức giận. Nhưng Kim vẫn im lặng. Kamol nhìn vào khuôn mặt trơn bóng của người vẫn ngồi yên và quay sang nhìn hướng khác trước khi cười nhẹ.
"Được rồi, nếu như em muốn tôi đi gặp người khác thì tôi đi. Tôi sẽ gọi Phak quay lại." Kamol nói khiến mặt Kim trở nên cứng đờ và tê dại ngay lập tức quay lại nhìn đôi mắt xanh lục
"Tốt thôi, bây giờ anh gọi ai đó đưa tôi về"Kim nói với giọng khàn khàn trước khi đứng dậy.
Kamol nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của anh trước.
"Đi đâu vậy, ăn cơm chưa?" Kamol hỏi.
"Tôi no rồi! Ăn không vô nữa, mời anh đi gặp nhóc con kia tớ sẽ quay về"Kim nói, mạnh mẽ vung tay khỏi bàn tay mạnh mẽ của Kamol rồi loạng choạng đi về phía trước Kamol quay lại và gật đầu với vệ sĩ làm theo ngay lập tức.
"Thưa ngài," Ruth gọi Kamol.
"Tôi chỉ đang trêu chọc vợ của mình," Kamol nói với giọng hài hước. Anh chỉ muốn xem phản ứng của Kim.
"Gọi cho nhân viên để thanh toán" Kamol nói khi anh uống nước và đứng dậy. Gửi tiền mặt cho Kom để thu xếp đồ ăn và đi theo Kim.
// Người ngu ngốc // Kim đứng ở đầu xe chửi bới. Sau đó quay lại nhìn những thuộc hạ của Kamol đang đi theo mình.
"Quay xe đi, tôi muốn quay lại ngay." Kim nói cụt lủn nhưng cố gắng kìm nén tính khí của mình để không bị bắt nạt Kim tự nhủ trong lòng rằng bản thân không hề cảm thấy ghen tị hay ghen tuông.
"Nhưng sếp vẫn chưa bảo cậu Kim quay lại", thuộc hạ của Kamol nói.
Liên quan gì đến sếp của các ngươi, tôi không biết. Anh và sếp của anh không liên lạc với nhau là chuyện của các người. Anh có đồng ý chở tôi về không? Nếu không, tôi có thể tự đi taxi ", Kim nói với giọng gắt gỏng. Ngay từ đầu, anh đã không muốn bắt nạt cấp dưới của Kamol anh cảm thấy mình muốn bắt nạt tất cả mọi người ngay bây giờ. Kim giả vờ đi về phía con đường trước cửa hàng. Thuộc hạ của Kamol vội vã đi về phía họ.
"Cậu Kim, tôi xin ngài. Chờ sếp tôi trước được không." Thuộc hạ của Kamol nói với giọng lịch sự.
"Sao phải đợi, không nghe thấy à? đó là sếp của anh sẽ đến một nơi khác, "Kim nói lại. Trong lòng anh có chút uất ức.
"Em đi đâu vậy Kim?" Giọng nói điềm tĩnh của Kamol vang lên sau lưng anh. khiến Kim dừng lại và liếc nhìn anh tỏ vẻ không hài lòng nhưng không nói gì Kim bước đi mặc kệ Kamol thuộc hạ đang đi phía tới. Kamol thấy Kim đi liền sải bước dài và nhanh chóng theo sau.
"Buông ra!" Kim quay lại và hét vào mặt Kamol bằng một giọng xanh rờn. Khi Kamol đến và nắm lấy cánh tay của Kim và kéo nó trở lại xe của mình.
"Tại sao anh lại kéo tôi? Tôi muốn về nhà! "Kim hét vào mặt Kamol.
"Về nhà thì sao?" Kamol quay lại nói. Nhưng trong ánh mắt chói lọi của anh ta, dường như lúc này anh ta đã hài lòng với tình trạng của Kim.
"Tôi sẽ quay lại, anh bị sao vậy?" Kim hỏi.
"Làm sao tôi lại để vợ tôi đi một mình? Lên xe đi, đừng cứng đầu như vậy," Kamol nói, ôm eo cậu xuống xe. Kim nhìn Kamol đầy hoài nghi trước khi bị áp giải lên xe Kim ngay lập tức chuyển sang ngồi cách xa Kamol.
"Kim" Kamol gọi lại hình bóng đó. Sẵn sàng ôm Kim vào lòng. Nhưng Kim quay sang chỉ mặt Kamol trước.
"Dừng lại!! Đừng chạm vào tôi. "Kim hét lên trong xe. Trong khi thuộc hạ của Kamol đang lái xe về nhà
"Tại sao tôi không thể chạm vào em?" Kamol hỏi với giọng trầm. Kim khẽ ngẩng đầu.
"Từ nay, anh đừng chạm vào tôi. Tôi không muốn mắc bệnh ", Kim nói. Khiến Kamol dừng lại một lúc trước khi mỉm cười tinh nghịch.
"Hả, em nghĩ gì vậy?" Kamol nói nhẹ nhàng.
"Tại sao anh lại đi gây rối với người khác ở khắp nơi vậy? Tôi sợ bị lây bệnh, "Kim nói một lần nữa, Kamol nhìn Kim một cách nghiêm túc.
"Kim tôi với những người khác, tôi luôn đeo bao cao su. Và sau đó tôi kiểm tra sức khỏe hàng năm. Nếu em không tin tôi, em nhìn vào giấy chứng nhận y tế gần đây nhất, tôi vừa mới đi kiểm tra sức khỏe vào tháng trước, "Kamol giải thích, nhưng Kim vẫn cảm thấy ngứa ngáy lạ lùng trong lòng.
"Nhưng không phải là anh sẽ không có sai sót. Hôm nay tôi không mắc bệnh, vậy tương lai ai biết được? "Kim run rẩy nói.
"Và tôi sẽ mắc bệnh từ đâu, hmm?" Kamol hỏi ngược lại.
"Từ đâu anh tự biết" Kim nói với giọng nghiêm nghị. Anh cảm thấy mình thở khó hơn với một thứ gì đó đang trào dâng trong lồng ngực. Trước đây, Kim chưa bao giờ đánh mất bản thân nhiều như vậy Kim chưa bao giờ la mắng ai như thế này. Chưa bao giờ bắt nạt ai đó như thế này trước đây.
"Tôi đã nói là tôi luôn đeo bao cao su," Kamol trêu chọc, khiêu khích Kim lần nữa. Kom, người đang ngồi trước mặt anh, lắc đầu trước sự hèn nhát của ông chủ của mình. Kim giận dữ nhìn Kamol trước khi hít thở sâu rồi quay lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. Không lời qua tiếng lại, càng tranh luận, anh ta càng khó chịu hơn. Kamol cười nhạt khi nhìn thấy biểu hiện của Kim. Nhưng cũng không có ý định gây thêm bất kỳ sự tức giận nào khi anh về nhà Kim không đợi ai ra mở cửa Kim tự mở cửa bước nhanh vào nhà.
"Hừ, trông thật dễ thương. Hãy mang những thứ chúng ta đã mua lên phòng của tôi." Kamol quay lại nói với cấp dưới của mình trước khi đi theo Kim. Vừa bước vào nhà, Kamol đã nhanh chóng nhìn thấy bóng lưng của Kim đi lên cầu thang vào phòng ngủ
"Thưa ngài, tối nay ngài có một cuộc hẹn với Bộ trưởng Thosapol," Kom bước tới nhắc nhở Kamol một lần nữa. Kamol gật đầu.
"Anh về nghỉ ngơi trước khi đi. Khi đã đến lúc chuẩn bị, hãy nói với tôi, "Kamol nói lại, trước khi theo Kim vào phòng ngủ. Khi anh mở cửa, anh không thể tìm thấy một bóng của Kim nhưng nghe thấy tiếng người đang tắm trong phòng tắm
// Hừ,em đi tắm để bình tĩnh lại à? // Kamal cười lẩm bẩm và ngồi xuống cuối giường đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm. Khi Kim đi tắm và mặc quần áo bước ra phải giật mình một chút khi anh nhìn thấy Kamol đang ngồi và nhìn nhưng anh ấy đã chỉnh lại khuôn mặt của mình và không nói gì nữa. Khiến Kamol biết rằng Kim vẫn còn giận mình.
"Lại đây, Kim," Kamol gọi với một bóng dáng gầy, nhưng Kim vẫn thờ ơ và bước đến lau tóc cho mình trước bàn trang điểm.
"Kim" Kamol gọi bằng một giọng trầm. Với đôi mắt của anh ấy áp vào Kim qua tấm kính.
"Nói gì nói đi," Kim nói với một giọng nói bình tĩnh. Kim vẫn quyết tâm giữ thái độ bình thường như mọi khi.
"Lại đây ngồi," Kamol ra lệnh một lần nữa,Kim hít một hơi thật sâu. trước khi đi bộ đến nhưng đứng ở một khoảng cách xa
"Đến gần hơn," Kamol gọi lại, nhưng Kim vẫn thờ ơ.
"Lại gần..." Kamol lặp lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm. Điều này đã làm cho Kim người bị mất bởi đôi mắt này cần di chuyển đến gần hơn trước cho đến khi Kamol nắm lấy Kim ngồi vào lòng mạnh mẽ ôm lấy vòng eo gầy của cậu không cho cậu đứng dậy.
"Tức giận quá phải không?" Kamol nói với giọng hơi yếu ớt hơn.
"Tôi giận anh vì điều gì?" Kim hỏi mà không nhìn Kamol. Đôi môi mím chặt vào nhau. Trước khi Kamol dùng ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn môi Kim.
"Em là người đã kêu tôi đi tìm người khác. Vậy tại sao em lại tức giận? "Kamol giả vờ hỏi.
"Tôi không tức giận, ngoài ra, anh làm gì là tùy thuộc vào anh. Tôi không có quyền cấm chỉ một yêu cầu đừng đổ lỗi cho tôi, "Kim nghiêm giọng nói.
"Tại sao em không có quyền? Đó là tôi đã đưa em đến đây để ra mắt với cấp dưới. Em vẫn chưa xác nhận mình có quyền gì sao? "Kamol nói Kim trầm mặc một chút.
"Hơn nữa, tôi còn có em, Kim là vợ tôi. Tại sao tôi lại phải tìm người khác? "Kamol hỏi, giọng trầm khàn trong cổ họng.
"Có phải một người vợ có cùng sở thích không?" Kim hỏi ngược lại.
"Nếu trong tương lai anh có thể tìm được ai đó có sở thích phù hợp với mình. Anh sẽ đưa người đó đến đây, ở đây, giống như tôi, phải không? "Kim nói, nhìn Kamol với đôi mắt run rẩy.
" Kim. Đừng nói về nó nữa. Tôi đã nói gì với em? Nói về chuyện đó, em không tin bất cứ điều gì. Chúng ta hãy chờ xem hành động của tôi. "Kamol thờ ơ nói. khiến Kim phải im lặng.
"Tối nay tôi phải đi làm một số việc về muộn em có thể ngủ trước đi. "Kamol đổi chủ đề để không gây chiến với Kim nữa. Kim nhìn chằm chằm vào mặt Kamol khi nghe thấy điều đó.
"Tôi không đi tìm ai cả chỉ nói về công việc khi hoàn thành, tôi sẽ quay trở lại. Tin tôi đi, tôi đã dừng lại rồi, dừng lại ở đây. Khi tôi ở cửa hàng, tôi chỉ trêu chọc em, "Kamol nói với một giọng nghiêm túc Kim không nói gì. Nhưng cảm thấy nhẹ nhõm một chút Kamol bói sẽ không muốn đi tìm một đứa trẻ để ngủ cùng.
"Anh có thể để tôi đi được chưa?" Kim hỏi ngược lại, vì vậy Kamol cho phép Kim đứng lên.
"Chuẩn bị một số quần áo. Tôi sẽ đi tắm trong giây lát. "Kamol nói lại với Kim, ôm đầu anh lại, hôn lên thái dương và bước vào phòng tắm Kim nhìn Kamol với vẻ mặt nghiêm túc. Giờ đây, lòng Kim vừa hoang mang vừa sợ hãi. Mối quan hệ bất ngờ và đột ngột của Kim và Kamol khiến Kim bất an về một điều gì đó. Và anh không biết chính xác mình cảm thấy thế nào về Kamol.
// Chúng ta mới gặp anh ấy vài ngày trước // Kim tự nhắc nhở bản thân. Trước khi đi mở tủ để chuẩn bị quần áo cho Kamol như lời người bên kia.
5 ngày đã trôi qua
Kim đến nhà Kamol từ ngày Kamol đón anh từ nhà Day và đưa anh đi một tuần và sau đó Kamol yêu cầu Kim làm việc qua e-mail tại nhà. Thời gian trôi đi đâu khi không có Kamol? Luôn phải có người theo dõi Kamol vẫn bận rộn như thường lệ. Về muộn, nhưng khi hoàn thành công việc Kamol sẽ vội vã trở về nhà ngủ và ôm Kim Kim đã quen với việc sống trong ngôi nhà lớn này. Ít nhất cũng có Baiboon như một người bạn để nói chuyện. Còn về chiếc giường....
"Anh điên rồi à! Trên người tôi chỗ nào cũng đều có vết bầm anh không thấy sao? "Tiếng hét của Kim lúc sáng. Khi ngồi trên chiếc giường rộng trong tình trạng để ngực trần, phần dưới được che bởi một tấm chăn.
"Và ai đã yêu cầu tôi đánh em mạnh vào đêm qua, hmm, cậu bé?" Kamol, người đang ngồi nhấm nháp cà phê khi ngồi trên ghế trên ban công của căn phòng, hỏi lại. Khiến mặt Kim tái mét không thể tranh luận vì mỗi đêm có gì đó bên trong của Kim van xin Kamol hành động mạnh bạo hết lần này đến lần khác, anh càng bị trói chặt và những cú đánh nặng nề của lòng bàn tay vào mông khiến Kim càng thêm kích thích và cảnh giác. Điều mà Kamol chưa bao giờ xúc phạm một lần khi Kim muốn. Bởi vì Kamol đã thích làm điều gì đó bạo lực với bên kia rồi. Kim gầm nhẹ.
"Đưa cho tôi một chiếc khăn," Kim nói, khi cô hoàn toàn khỏa thân dưới tấm chăn.
"Em tự lấy đi Kamol nói lại.
"Anh biết tôi đang nhưbthees nào mà anh còn bảo tôi tự lấy" Kim nói lại.
"Có gì mà phải xấu hổ? Mọi ngóc ngách tôi đều đã nhìn và chạm qua rồi. "Kamol nói lại, và Kim mím môi nhìn Kamol với đôi mắt mờ đục từ chối rời khỏi giường nhưng ngồi yên
"Được rồi, được rồi, chúng ta cũng cứng đầu," Kamol nói một cách mỉa mai. trước khi đứng dậy lấy khăn cho Kim. Kim nhanh chóng ôm lấy và bước vào phòng tắm một cách hết sức ngắt quãng.
..
..
"Hôm nay, tôi sẽ trở lại vào khoảng 5 giờ chiều. Nếu không có gì gấp, hãy ở nhà", Kamol nói khi ngồi ăn sáng với Kim và Baiboon. Mặc dù Baiboon rất ân cần, anh ta không thể ngắt lời Kim.
"Tôi và Baiboon có thể đi mua sắm ở trung tâm thương mại vào chiều muộn không?" Kim hỏi.
"Được tôi sẽ để Kom Kit đi với em," Kamol trả lời, thay vào đó buộc phải đi với Kom và Kit chỉ.
"Hừm," Kim dửng dưng đáp lại. trước khi món tráng miệng được đưa lên Kim nhìn thẳng vào cô gái trước khi cô gái bước ra ngoài.
"Có chuyện gì sao?" Kamol, quan sát biểu hiện của Kim, hỏi. Vì tôi có thể cảm nhận được rằng Kim chưa hài lòng điều gì ở mình?
"Không," Kim trả lời bằng một giọng bình thường và quay sang mời Baiboon ăn đồ ngọt mà dì đã làm cùng nhau.
..
..
..
"Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng trở lại. Đi ra ngoài, đừng quá xa Kom và Kit, em biết không? "Kamol lặp lại khi Kim bước ra để đưa Kamol ra xe.
"Tôi biết, anh luôn ra lệnh như thế này," Kim nói, trước khi Kamol hôn lên má Kim trước mặt cấp dưới và lên xe.
"Cậu đang cười cái gì vậy, Baiboon?" Kim hỏi, quay sang người thanh niên đang mỉm cười đứng đằng sau.
"Mặt của P'Kim đỏ lên, đáng yêu quá." Baiboon đáp lại khiến Kim càng nóng hơn trước. Anh dự định sẽ giữ bình tĩnh và không cảm thấy xấu hổ
"Thời tiết nóng. Vào nhà thôi, - Kim lẩm bẩm. Trước khi ôm cổ Baiboon bước vào nhà.
"Anh định mua gì vậy, cậu Kim?" Kom hỏi khi dẫn Kim. Baibun đến trung tâm mua sắm vào cuối ngày.
"Tôi sẽ mua quần áo mới cho Baibun," Kim đáp, khiến cậu bé ngồi bên cạnh lập tức quay lại nhìn anh.
"Lúc nãy P'Kim nói rằng sẽ đến mua quần áo cho P'Kim? Tại sao bây giờ lại mua cho Baiboon ạ "Baiboon lập tức hỏi ngược lại, mỉm cười nhận lấy.
"Nếu anh bảo anh đưa em đi mua bằmg thẻ của anh  Baiboon có đồng ý đến không? "Kim hỏi.
"P'Kim, đừng làm khó em. Baiboon vẫn còn quần áo, "Baiboon kính cẩn nói đồng thời nhìn kên phía trên nơi Kom đang ngồi ở ghế trước bên cạnh tài xế.
"P'Kom, làm ơn nói chuyện với P'Kim giùm em." Baiboon quay sang Khom.
"Anh không thể làm trái mệnh lệnh của vợ ông chủ, Baiboon," Kom nói, khiến Baiboon phồng má. đến đây sau Baibooyn trông sáng sủa hơn nhiều so với lần đầu tiên.
"Nào, anh thực sự muốn mua cho Baiboon" Kim nói lại, Baiboon không thể nói bất cứ điều gì. Vì dù sao Kim cũng cứng đầu nhất quyết mua. Khi chúng tôi đến trung tâm mua sắm, Kim và Baiboon cùng nhau đi bộ ở phía trước. Kom và Kit theo sau. Kim đưa Baiboon đi dạo ra vào cửa hàng đó. Tiếp tục tìm quần áo cho Baibun mặc thử. Thích thì mua về.
"P'Kim Baiboon muốn đi vệ sinh," người thanh niên thúc Kim và nói.
"À, vậy thì để Kom đi cùng. Anh chọn một chiếc áo sơ mi và đợi ở đây. "Kim nói lại trước khi quay lại bảo Kom đưa Baibun vào phòng vệ sinh. Còn Kit thì ở cùng Kim trong khi đứng để chọn một chiếc áo sơ mi Kim cảm thấy rằng Kit bước vào và đứng bên cạnh mình. Khi anh nhìn lên, anh biết rằng Kit đang đứng cạnh ai đó.
"Cái gì, tôi chỉ đến để chào chàng trai trẻ kia tại sao lại xen vào? "Giọng một người đàn ông vang lên. Kim nhìn về phía khác, nhưng cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ ở đâu.
"Thưa ngài Danai cậu Kim hiện đang bận và không thể nói chuyện với ông, Khun Danai," Kit nói với giọng đều đều Kim nhận thấy phía bên kia có hai người đi cùng.
"Anh là ai?" Kim hỏi với giọng bình thường.
"Không có gì ạ. Tôi nghĩ chúng ta sẽ ra ngoài để gặp Baiboon và Kom. "Kit nói theo cách này, cho Kim biết rằng Kit không muốn Kim nói chuyện với người đàn ông này nhiều.
"Chờ đã." Danai nắm lấy cổ tay Kim. Trong khi Kit đang dẫn Kim đi bộ ra khỏi quán.
Kit cũng nắm lấy cổ tay Danai.
"Hãy buông tay anh ra, anh Danai. Nếu anh không muốn chuyện này đến tai sếp của tôi, "Kit đe dọa. Danai buông tay anh ra và nở một nụ cười trên môi.
"Tôi chỉ tới muốn nói chuyện và đang tự hỏi rằng người đẹp trước mặt tôi là gì của sếp cậu? Các cậu tại sao lại bảo vệ cậu ấy thay vì bảo vệ chủ nhân của cậu Đó cũng không phải là anh em. Bởi vì sếp của cậu không có bất kỳ người thân nào ở đâu cả, "Danai nói với vẻ chế nhạo. Điều này khiến Kim ngay lập tức không thích ra mặt người này.
"Vậy thì tại sao anh lại muốn biết?" Kim nghiêm giọng hỏi.
"Làm sao chúng ta không thể quen nhau? Bản thân tôi cũng biết Kamol, "Danai nói trong khi nhìn Kim bằng ánh mắt ranh mãnh.
"Vậy anh đã hỏi tôi chưa? Tôi có muốn làm quen với anh không? "Kim hỏi ngược lại khiến bên kia phải khựng lại một chút.
"Đi nào chúng ta có thể đợi Kom trên đường đi vệ sinh, "Kim nói, trước khi bước ra khỏi cửa hàng ngay lập tức. mà không mua áo sơ mi từ cửa hàng này
"Hừm, người yêu của Khun Kamol sao?" Danai lẩm bẩm theo sau Kim. Anh đứng đợi một lúc thì mang Baiboon ra. Kit kể câu chuyện về những gì đã xảy ra với anh ta. trong khi chờ đợi Kom Kit đã nói với Kim rằng Danai là đối thủ cạnh tranh thương mại của Kamol. Lúc đầu, Kom sẽ đưa Kim và Baiboon về nhà. Nhưng Kim nhất quyết tiếp tục mua đồ. Kom và Kit phải làm theo và cẩn thận hơn.
"Sao anh có thể làm chuyện như vậy !!" Một giọng nói lớn vang lên trong phòng làm việc nhỏ.
"Tôi đã làm gì, xin hãy nói cho tôi hiểu ông Chen?" Kamol hỏi nhẹ nhàng. Hôm nay, anh tiếp xúc với khách hàng về công việc. và tình cờ rằng anh ấy đã gặp lại kẻ thù cũ của mình
"Làm thế nào mà anh lại đến để cướp khách hàng của Awa? Như thế này, rõ ràng nó đang xem thường tôi. "Một người đàn ông 50 tuổi họ Chen nói với giọng cứng nhắc. trong khi có cấp dưới đứng sau chân
"Bình tĩnh, ông Chen. Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên nói chuyện từ từ. "Một người trung gian như Apichai, một khách hàng mà Chen đã buộc tội Kamol ăn cắp, lên tiếng.
"Apichai, Lue bảo anh mua đồ ở Awa làm gì vậy?" Chen quay sang hỏi người bên kia. Lý do tại sao anh ấy đưa ra lời nói này là vì sản phẩm mà bên kia sẽ mua có giá trị hàng triệu đồng.
"Ông Chen, tôi xin lỗi vì đã khiến anh cảm thấy tồi tệ. Nhưng tôi phải chọn một sản phẩm xứng đáng với số tiền mà tôi phải bỏ ra mà tôi đã so sánh rồi Những thứ bên Khun Kamol có chất lượng cao hơn và đáng tiền hơn bên anh Chen. Đó là lý do tại sao tôi chọn giao dịch với Kamol. "Apichai thẳng thắn nói. khiến người đàn ông da trắng mũm mĩm phải run sợ
"Nhưng Lue đã đồng ý với Awa rằng cậu ấy sẽ không nhận bất cứ thứ gì khác ngoài Awa. Làm thế nào mà bạn lại nghĩ ra những lời này? "Chen chỉ vào Apichai tức giận.
"Thời điểm đó, sản phẩm của ông Chen đủ chất lượng để tôi yên tâm buôn bán, nhưng hiện nay chất lượng kém hơn rất nhiều. Nếu bạn rảnh, hãy thử kiểm tra một số sản phẩm. "Apichai nói với giọng điệu. Kamol cười nhẹ trong khi nhìn Chen, người đang run rẩy với khuôn mặt đỏ bừng trước mặt anh với ánh mắt chế giễu.
"Kamol, anh thật dũng cảm khi đối xử với tôi như thế này." Chen giận dữ nói.
"Tôi chủ đang giao dịch. Tôi không làm gì ông cả ông Chen, "Kamol đáp mà không hề sợ hãi. Chen nhìn Kamol đầy sát khí trước khi quay lại và nói với thuộc hạ của mình quay trở lại khỏi đây
"Có vẻ như ông ta rất ghét cậu, Kamol," Apichai nói với Kamol sau khi Chen rời đi.
"Về điều đó. Tôi nói đừng lãng phí thời gian của anh. Hãy đi đến một thỏa thuận để mua hàng. "Kamol nói rằng đó là một công việc bán sản phẩm đang buôn bán vũ khí bất hợp pháp mà Kamol nhận được từ những người bạn sống ở Nga. Các mặt hàng sẽ được giao bằng thuyền. Và Kamol hẹn khách hàng đến xem sản phẩm, nếu ưng ý thì thỏa thuận giá cả. Thật trùng hợp, Apichai, người không hài lòng với sản phẩm của Chen, đã đến xin xem sản phẩm của Kamol. Sau đó, anh hài lòng và quyết định giao dịch với Kamol. Điều này khiến Chen rất bất bình.
..
..
..
..
".
"Tôi biết, tôi biết lão Chen đó sẽ báo thù, "Kamol nói lại, trước khi dựa đầu vào ghế xe hơi.
"Thưa ngài, có một chiếc xe khả nghi đang theo sau chúng ta" Ruth nói sau khi trả lời cuộc gọi từ thuộc hạ của Kamol đang lái xe phía sau anh ta.
"Hãy nhìn kỹ xem. Nó có thể là xe của một người bình thường, "Kamol nói, nhưng luôn chuẩn bị sẵn sàng.
"Bảo xe sau để nó vượt lên trước," Kamol ra lệnh, và Ruth tiếp tục nghe điện thoại. Một chiếc xe màu trắng với màng lọc mờ đục dần vượt qua chiếc xe cấp dưới của Kamol cho đến khi nó so sánh với chiếc xe mà Kamol ngồi. nhưng không có gì trước khi tăng tốc để vượt xe của Kamol một lần nữa
Ket....ket..ket
Tiếng xe Kamol phanh gấp khi chiếc sedan màu trắng lướt qua mặt anh. Khiến xe của Kamol dừng lại ngay lập tức. Chiếc xe ô tô màu trắng cũng nhanh chóng dừng lại bên đường.
"Tôi sẽ đi xuống và tự mình xem, thưa ngài," Ruth nói.
"Hãy cẩn thận," Kamol trả lời, chuẩn bị lấy một khẩu súng giấu trong khoang phía sau người lái xe trong trường hợp khẩn cấp. trước khi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ và một người đàn ông trẻ bước ra khỏi xe với một cái chào lớn Trước khi Ruth vẫy tay và đuổi anh ta đi. Sau đó trở lại xe của Kamol.
"Chuyện gì" Kamal hỏi.
"Không. Hai người đang cãi nhau trên xe nên chạy xe không cẩn thận vô tình chạm  mặt chúng ta vì vậy, tôi đã bảo họ đi và không có chuyện gì ạ, "Ruth nói.
"Hmm," Kamol trả lời, đóng khoang súng như thường lệ. Cuộc sống của Kamol bị bao vây bởi kẻ thù, vì vậy anh phải luôn bảo vệ và chuẩn bị sẵn sàng. Khi chiếc xe nói trên đã lái đi Kamol sau đó yêu cầu cấp dưới của mình lái xe để trở về nhà.
Tru... .Tru... .Tru
Điện thoại của Ruth đổ chuông. Người thanh niên nhấc máy và trả lời cuộc gọi.
"Gì! Được rồi, tôi sẽ báo cho sếp biết điều này. "Ruth nói với giọng căng thẳng.
"Có chuyện gì không?" Kamol hỏi.
"Người đàn ông điều hành quán rượu S của chúng ta cho biết quán rượu đã bị đốt cháy", Ruth nói. Kamol cũng có một số quán rượu. Và một số thậm chí còn có cả phòng cho những người đánh bạc cấp cao.
"Tại sao mọi người lại cố gắng đốt công việc kinh doanh của tôi? Các người không thể làm gì khác được sao? "Kamol thì thầm theo cách bình thường. Bởi vì anh ấy đã khá quen với loại chuyện này.
"Biết họ là ai không?" Kamol hỏi.
Ruth nói: "Chúng tôi thấy người của mình nói rằng camera giám sát trong con hẻm phía sau quán rượu đã ghi lại được cảnh quay."
"Ừm, vậy thì hãy đưa tôi đến quán rượu S trước, để tôi có thể tìm ra đó là ai." Kamol nói với vẻ bình tĩnh. Không lâu sau, Kamol đến quán rượu của chính mình. Khi đến nơi, ngọn lửa đã được dập tắt. Xe cứu hỏa chuẩn bị quay lại.
"Xin chào, ông Kamol." Một cảnh sát phụ trách địa bàn bước tới chào Kamol. Vì quán rượu nằm ở trung tâm thu hút khách du lịch.
"Xin chào, thanh tra Prasarn," Kamol chào lại.
"Tôi đã điều tra sơ bộ hiện trường vụ án. Rất may ngọn lửa không cháy lan nhiều ", vị thanh tra trung tuổi cho biết.
"Vậy,  ngài Kamol sẽ làm gì tiếp theo?" Prasarn hỏi, vì anh biết rõ Kamol.
"Chuyện này, để tôi tự xử lý. Cảnh sát có đủ việc để làm. Chỉ cần những kẻ đốt phá không làm phiền tôi, "Kamol nói, nở một nụ cười nhẹ. Bởi vì anh đã biết rằng Kamol sẽ không để cảnh sát can thiệp vào chuyện này.
"Dù sao cũng đừng có chuyện lớn. Và nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp đỡ, hãy cho tôi biết ".
"Cảm ơn," Kamol nói, trước khi cảnh sát rời đi mà không cần phải viết nhật ký. Kamol bước vào quán rượu của mình, vẫn chưa đến lúc mở quán. Thuộc hạ của Kamol đang tản ra xung quanh cửa hàng.
"Xin chào, thưa ngài." Người phục vụ quán rượu lập tức bước vào. Khi anh ấy nhìn thấy Kamol bước vào
"Tối nay, anh sẽ đánh giá thiệt hại trong cửa hàng và gửi tất cả tài liệu về nhà cho tôi," Kamol nói khi anh nhìn quanh.
"Vâng", người phục vụ trả lời ngay lập tức.
"Và camera vẫn hoạt động, phải không?" Kamol hỏi lại.
"Vâng, thưa ngài." Thuộc hạ của Kamol vội vàng dẫn Kamol đến văn phòng chưa cháy. Mang laptop ra vì cắt điện toàn bộ cửa hàng cho an toàn. Nhưng máy tính xách tay vẫn có nguồn điện dự phòng. Cấp dưới của Kamol quản lý để thiết lập thiết bị trong một thời gian. Trước khi mở hệ thống camera quan sát trực tuyến và sau đó quay lại để Kamol xem Kamol ngồi nhìn bức ảnh trước mặt với vẻ mặt tĩnh lặng.
"Hừ, ông cũng chơi nhanh đấy" Kamol khóe miệng mỉm cười và chế giễu nói. khi đủ để nhận ra khuôn mặt của những người trong ảnh
"Thuộc hạ của Mister Chen," Ruth nói vì anh cũng nhớ như vậy.
"Đúng vậy, tôi không nghĩ mình sẽ lấy lại nó nhanh như vậy," Kamol nói, không hề bị sốc hay tức giận.
"Anh ta phải tức giận vì sếp đã làm cho anh ta mất hàng triệu đô la. Vì  vậy ông ta tìm cách cắt đứt con đường kiếm tiền của sếp. "Ruth giả định.
"Tất nhiên. những người như ông già đó cậu nghĩ thử xem ông ta nghĩ ra kế hoạch phức tạp nào được? "Kamol nói trước khi quay sang quản lý quán rượu
.
"Cứ cho hôm nay cửa hàng đóng cửa. Chờ đánh giá hư hỏng rồi sẽ có kỹ thuật viên đến khắc phục. Và trong thời gian chờ đợi, chúng ta sẽ cẩn thận và kỹ càng hơn, hiểu không? "Kamol nghiêm túc ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
"Vâng," người chăm sóc nhiệt tình đáp lại. trước khi Kamol quay lại xe của mình.
"Bây giờ bạn về nhà hay bạn sẽ đến văn phòng trước?" Ruth hỏi.
"Về nhà đi, tôi đã nói với Kim rằng tôi sẽ quay lại sớm" - Kamol nói, Ruth cười nhẹ, nếu bình thường thì Kamol sẽ phải đến văn phòng và về nhà vì trời đã tối rồi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++
"Dì ơi, để con giúp dì." Kim bước vào bếp. Sau khi trở về từ trung tâm mua sắm vào buổi chiều Kim lên phòng làm việc. trước khi xuống bếp vào buổi tối
"Đừng, cậu Kim. Cơ thể của cậu sẽ có mùi nhà bếp ạ, "Dì ân cần nói.
"Có mùi, tắm rửa mới là hết Baiboon cũng có thể giúp Dì. Tại sao tôi không thể giúp dì ", Kim nói. Dì cười nhẹ.
"Baiboon chỉ là một cư dân và giúp đỡ dì ở đây. Nhưng con không phải như Baiboon, "Dì nói.
"Tôi không biết, tôi muốn giúp, tôi không muốn ở một mình." Kim tiếp tục cầu xin dì.
"Nhưng nếu ngài Kamol quay lại và thấy Dì sẽ bị mắng. "Dì cũng đang kiếm cớ.
"Khun Kamol không dám mắng dì, tin tôi đi, ai dám nói là Dì? Tôi sẽ tự lo việc đó. "Kim cười nói, dì lắc đầu đùa.
"Được, được rồi, vậy đi giúp tôi hái lá húng quế nhé" Dì nói miễn cưỡng khi nhìn thấy đứa con bướng bỉnh của Kim. Kim cười thật tươi trước khi đến giúp Baibun.
"Còn Da và Mai thì sao?" Kim hỏi hai người phụ nữ kia.
"Da và Mai gấp quần áo trong căn phòng nhỏ sau nhà. Một lúc sau, họ sẽ vào bếp. "Dì nói lại, Kim gật đầu xác nhận trước khi tiếp tục ngồi giúp Baiboon. Da và Mai đã quay lại để giúp đỡ. Kim sau đó yêu cầu kéo Baiboon ngồi nói chuyện một mình trong phòng khách. Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì có tiếng xe của Kamol đến đậu trước cửa nhà lớn.
"Anh không định đón Khun Kamol sao, P 'Kim?" Baiboon hỏi.
"Tại sao, đây là nhà của anh ta. Anh ta sẽ tự mình bước vào thôi, "Kim đáp, nhưng ánh mắt anh hướng về lối vào phòng khách.
..
..
..
..
"Kim sao rồi?" Kamol hỏi Kim sau khi ra khỏi xe. và Kom đang chờ nhận nhiệm vụ
"Cậu Kim nằm bên trong. Ngồi trong phòng khách với Baiboon, "Kom trả lời.
"Cậu đã biết chuyện về quán rượu, phải không?" Kamol hỏi với giọng trầm.
"Tôi biết," Kom trả lời, vì văn phòng đã gọi điện để thông báo cho mọi người về tin tức.
"Ừm, chúng ta sẽ nói về chuyện này sau," Kamol trả lời khi anh bước vào nhà với Kom và Kit theo sau anh. Kamol bước vào phòng khách trước khi cười nhẹ khi thấy Kim đang nhìn mình và khi anh ấy nhìn thấy Kamol bước vào Kim cũng giả vờ quay đi hướng khác.
Chụt ...
"Kamol!" Kim quay sang gọi Kamol một cách dữ dội. Khi bóng dáng cứng rắn ngồi trên ghế sofa với Kim và hôn lên má anh với nỗi nhớ trước mặt Baiboon và thuộc hạ của anh ta Baiboon vội vàng cúi đầu.
"Cái gì?" Kamol hỏi, giả vờ như không biết gì.
"Anh đang làm gì đấy? Baiboon đang ngồi với tôi. "Kim nói với một giọng nói mờ mịt, nhưng khuôn mặt mịn màng của anh tái đi Kamol ôm lấy eo Kim.
"Cậu có nhìn thấy gì không, Baiboon?" Kamol quay sang hỏi một thanh niên khác đang ngồi trên ghế sofa. Baiboon ngẩng đầu lên và lắc đầu lo lắng. Cho đến khi những người nhìn thấy nó không thể không mỉm cười cùng với sự dễ thương của BaiBoon
"Tôi không thấy gì cả," Baiboon vội vàng nói.
"Em thấy đấy, Baiboon vẫn chưa thấy gì cả," Kamol cười đáp. khiến Kim hơi nhíu mày.
"Chờ một chút, tôi đi lấy nước cho ngài." Người thanh niên trầm ngâm nói. trước khi lao vào bếp với những điều sau đây rõ ràng để giúp đỡ
"Thưa ngài, hôm nay .." Kit, người định nói điều gì đó, đã sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt của Kim bởi vì anh ấy biết rất rõ mình sẽ nói về điều gì.
"Cái gì?" Kamol hỏi nhẹ nhàng.
"Cậu Kim, tôi phải báo cáo với sếp. Tôi thực sự xin lỗi, "Kit nói. bởi vì anh ấy không muốn Kim cũng không hài lòng với chính mình.
"Nói đi" Kamol ré lên.
"Là vì hôm nay ông Danai đến quấy rối Khun Kim một chút," Kit nói. khiến Kamol nhíu mày lại.
"Nó đã làm gì ?" Kamol hỏi, quay lại nhìn Kim.
"Tôi đã chặn không cho tiếp cận cậu Kim .Nhưng tôi nghĩ rằng ông Danai phải biết một chút về mối quan hệ của sếp và cậu Kim ", Kit nói.
"Hừ, thật dũng cảm khi gây rối với người của tôi," Kamol nói một cách chế giễu.
"Không có gì cả. Tôi không thấy có gì phải lo lắng cả, "Kim ngắt lời.
"Tôi không thể không quan tâm, bởi vì em là vợ tôi. Không ai có quyền can thiệp vào chuyện của tôi, "Kamol nói với giọng nghiêm nghị.
"Ghen quá đi, nếu không muốn có ai gây rối với tôi sao không xích tôi lại luôn đi "Kim nói một cách mỉa mai.
"Điều đó cũng tốt," Kamal nói, giả vờ trở lại. khiến Kim quay lại và nhìn chằm chằm vào Kamol. nhưng không nói gì cả Baiboon bước ra với Kom trên tay cầm một khay cốc nước.
"Hừm Kom, anh đã thay đổi nhiệm vụ làm quản gia chưa?" Kamon giả vờ hỏi cấp dưới thân cận của mình.
"Tôi sợ rằng Baibun sẽ vấp sấp ngẫ ạ", Kom nói.
"Bai Boon nói rằng  có thể tự mình cầm lấy nó. Anh Kom không tin đâu, "người thanh niên trầm giọng. Trước khi lấy hai cốc nước trong khay đặt cho Kamol và Kim.
"Cảm ơn," Kamol trả lời khi anh uống một cốc nước.
"Chờ đã, khi nào ăn tối hãy gọi cho tôi tại văn phòng của tôi, Kim. Tôi sẽ nói về công việc một lúc, "Kamol nói với Kim. trước khi quay sang gật đầu với Kom và Kit Để theo anh vào văn phòng, trước khi đứng dậy, Kamol hôn lên má Kim một lần nữa. Trước mặt Baiboon và thuộc hạ của anh ta như mọi khi
"Kamol!!" Kim gọi Kamol với giọng khó chịu. Kamol lại hôn lên má mình trước mặt Baiboon Kamol chỉ có thể mỉm cười trước khi đến văn phòng. Kim quay lại nhìn Baibun, xấu hổ. Baiboon cũng không dám nói gì.
..
..
..
..
Đến giờ ăn tối Kim đến văn phòng của Kamol. Đến trước văn phòng, Kim gõ cửa một cách nhã nhặn. khi anh ấy nghe được sự cho phép từ bên trong Kim mở cửa. Không khí trong văn phòng có chút nghiêm túc. Bởi vì nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kom Kit Ruth, Kamol thấy đó là Kim nên bình tĩnh lại một chút.
"Chuyện gì vậy Kim?" Kamol hỏi.
"Dì đã dọn bàn," Kim nói.
"Ừm, hai người về nghỉ ngơi trước đi. Hẹn gặp lại vào buổi tối, "Kamol nói, trước khi ba cấp dưới bước ra khỏi văn phòng. Về phần Kim, anh đi ra theo nhóm của Kom.
"Chờ một chút, Kim," Kamol gọi khi anh ngồi vào ghế. Kim quay lại một chút.
"Cái gì vậy?" Kim hỏi.
"Đến với tôi," Kamol gọi bằng một giọng trầm. Kim khẽ thở dài. nhưng sẵn sàng bước vào Kamol kéo Kim vào lòng vững vàng và vùi mặt vào bờ vai gầy của Kim mà hít hà mùi thơm.
"Cho tôi chút năng lượng," Kamol nói lại.
"Để nạp năng lượng, hãy đi ăn. Ngồi và hôn tôi không phục hồi năng lượng cho anh đâu ", Kim nói. Nhưng trong lòng anh hơi xốn xang khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Kamol.
"Ý tôi là sức mạnh tinh thần," Kamol nói với một nụ cười. Cùng với ôm lấy thân hình trắng trẻo của Kim vàngồi trên đùi cường tráng của anh.
"Khun Kamol, tôi đói." Kim, người vừa nhún vai đi vừa nổi da gà, vội vàng mời Kamol ăn tối cùng nhau. Trước khi Kamol thay đổi ý định ăn Kim, Kamol đã mỉm cười một chút vì anh biết Kim đang nghĩ gì.
"Em đã bắt đầu quen với ngôi nhà này chưa?" Kamol nghiêm giọng hỏi. làm cho Kim im lặng
"Làm sao tôi có thể quen được đây không phải là nhà của tôi, "Kim nói nhẹ nhàng. cùng với việc chuyển hướng nhìn của anh ấy sang hướng khác
"Tại sao không? Nhà tôi cũng là nhà của em. Đó là nhà của chúng ta Kim, "Kamol nói.
"Vừa rồi, tôi nghe nói anh đã ra lệnh cho cấp dưới gặp mặt tối nay. Anh đi đâu vậy? "Kim lập tức đổi chủ đề.
"Tôi sẽ xem xét quán rượu của tôi," Kamol nói. bởi vì anh ấy sẽ đi xem một quán rượu khác Có bất kỳ sự cố bất thường nào hoặc có một số người của Chen quanh quẩn?
"Đi đến quán rượu? Tôi sẽ đi với anh" một Kim chán nản nói.
"Không," Kamol trả lời ngay lập tức, khiến Kim nhíu mày.
"Tại sao tôi không thể đi tôi ở nhà chán lắm rồi. Kamol tại sao không cho tôi đi? "Kim lập tức cãi lại.
"Hôm nay em đã đến trung tâm mua sắm," Kamol nói lại.
"Hơn nữa, tôi không đi chơi" Kamol nói với Kim để hiểu. Kim mím môi lại.
"Được rồi không cho đi thì thôi," Kim nói với giọng khàn khàn. Cùng với việc đẩy bản thân vươn lên khỏi vòng ôm mạnh mẽ của Kamol nhưng Kamol ôm chặt lấy anh, không cho anh dậy.
"Kim. Đừng như thế này, "Kamol lầm bầm khi nhìn thấy biểu hiện của Kim. Kim vẫn im lặng, không chịu nói thêm gì nữa.
"Nếu em đi với tôi em sẽ càng buồn chán hơn. "Kamol tìm cớ khiến Kim đổi ý và không muốn đi.
"Tôi đói. "Kim nói. Mặc dù anh ấy không hề quay lại nhìn Kamol Kamol thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đi ăn cơm trước. Hãy nói chuyện sau, "Kamol nói lại, vì anh không muốn Kim bị đau bụng vì không ăn được đúng giờ. Kamol buông eo Kim ra Kim lập tức đứng dậy và bước ra khỏi văn phòng của Kamol mà không đợi Kamol. Kamol chỉ đi theo phía sau. Khi đến phòng ăn Kim đã đợi sẵn.
"Cô Nee Baiboon đâu?" Kamol hỏi Baiboon, người thường đến ăn cùng Kim và Kamol.
"Baiboon đã ăn trong bếp rồi, Khun Kamol. Mời Khun Kamol và Khun Kim thư giãn. "Dì nói lại, Kamol quay lại nhìn Kim và thấy người bên kia có vẻ mặt ủ rũ. Người sẽ giúp bầu không khí tại bàn ăn thư thái như BaiBoon lại không tham gia vào bàn ăn.
Kamol nói: "Vậy thì lấy cơm đi, dì,"
Kamol nói, dì bày cơm ra đĩa cho Kamol và Kim. Cả hai ngồi ăn trong im lặng. Khi Kim không ăn được nửa đĩa, anh đã lấy cốc nước để uống.
"Tôi no rồi, tôi đi trước," Kim nói. trước khi đứng dậy khỏi bàn ăn. Khiến Kamol biết rằng Kim đang chiến tranh lạnh với mình.
"Uh... cậu Kim ăn một chút đi. "Dì đứng cách đó không xa bước vào thì thấy Kim đã rời khỏi bàn.
"Dì à, chúng ta hãy giữ thức ăn trước đã," Kamol nói trước khi đứng dậy và đi theo Kim. Để dì đứng nhìn bối rối. Kamol đi theo Kim về phía sau nhà. Nhìn thấy bóng người nào đó đang đi về phía chuồng cọp. Khiến Kamol phải nhanh chóng chạy theo. Mặc dù thuộc hạ của Kamol đã ở xung quanh Nhưng Kamol vẫn không khỏi lo lắng
"Kim!" Kamol lớn tiếng gọi Kim. Khiến Kim phải quay lại nhìn thẳng vào anh.
"Em đi đâu vậy?" Kamol hỏi lại.
"Tại sao tôi không thể ra ngoài đi dạo?" Kim châm chọc hỏi.
"Vậy em định đi đâu?" Kamal lo lắng hỏi.
"Tôi muốn đi xem Chemon và Whipcream có thể hay không? "Kim hỏi.
"Nhưng em chỉ ăn một ít thôi," Kamol lo lắng nói. Bây giờ, Kim dừng bước và quay lại nhìn Kamol. Về phần Kamol, anh đến thẳng gặp Kim.
"................." Kim không nói gì. Kamol đến gần anh trước khi đưa tay lên và vuốt ve má cậu Kim không quay lại.
"Đừng có mỉa mai thế này. Tôi lo lắng cho em, em biết không? "Kamol trầm giọng. Kim vẫn im lặng như mọi khi.
"Haizz, em muốn đi đúng không?" Kamol hỏi vì cậu biết tại sao Kim lại như thế này.
"Nếu anh không muốn tôi đi tôii sẽ không đi, "Kim nói. mà Kamol biết rằng Kim đang mỉa mai.
"Được rồi, tôi đồng ý, tôi có thể đưa em đi cùng." Kamol miễn cưỡng nói.
"Đừng, tôi không muốn anh khó chịu," Kim nói thẳng. Kamol nhếch mép cười. trước khi kéo một nhân vật nào đó vào ôm và đung đưa qua lại
"Đừng lo. Tôi sẽ để em đi, cậu bé nghịch ngợm. "Kamol nói với giọng nhẹ nhàng. khiến Kim, người được ôm nằm trên bờ vai vững chãi của anh, nở một nụ cười nhẹ.
"Nhưng nếu em đi em không thể tránh xa tôi, được chứ? "Kamol đưa ra lời đề nghị. Kim chậm rãi gật đầu.
"Vậy thì em phải là một em bé ngoan và vâng lời tôi," Kamol nói một lần nữa.
"Tôi biết," Kim trả lời. Trước khi Kamol từ từ đẩy cơ thể gầy gò của Kim ra. Kim nhanh chóng điều chỉnh biểu hiện của mình để giữ bình tĩnh.
"Chúng ta đi ăn cùng nhau nhé? Em chỉ ăn một chút thôi, "Kamol lo lắng nói.
"Tôi muốn đi xem Whipcream với Chemon trước được không?" Kim hỏi, khi đã đạt được mục tiêu là khiến Kamol tự đưa mình đến quán rượu tối nay.
"Em cảm thấy thế nào khi muốn đi xem nó? Em không sợ à? "Kamol hỏi.
"Tôi vẫn chưa thể nhìn rõ. Tôi nghĩ rằng tôi muốn đến để xem nó nhiều lần. Nhưng cấp dưới của anh không cho tôi vào, "Kim nói.
"Anh có cho phép tôi bị hổ vồ không? "Kim xen vào. Kamol lắc đầu và mỉm cười.
"Được rồi, tôi sẽ cho em đi xung quanh," Kamol nói, cười nhẹ với Kim. Trước khi Kamol nắm lấy tay Kim, anh đã tự mình bước vào. Khi đến Kim phải đứn ngoài lồng trong khi Kamol bước đến lồng kim loại.
"Whipcream Chemon" Kamol gọi tên hai con hổ. trước khi thổi ra tín hiệu Với Kim đang đứng nhìn một cách thích thú. Không lâu sau, hai con hổ trắng đi về phía mép lồng. Kamol đã đứng ở đâu
"Kamol, anh không định lùi lại sao?" Kim vội vàng hỏi. khi anh ấy nhìn thấy Kamol đứng ở chỗ cũ Kamol lắc đầu cười. Hai con hổ gầm rú trong cổ họng.
"Nó là thú cưng của tôi. Em quên rồi sao Kim? "Kamol nói xong đưa tay vào lồng. Kim gần như kêu lên. Nếu không nhìn thấy một con hổ đang cúi đầu, Kamol vỗ đầu nó một cách bình tĩnh. Người còn lại nằm xuống, tựa đầu vào cái lồng mà chân của Kamol đang đứng ngay đó.
"Từ từ bước vào, Kim," Kamol gọi, Kim ngập ngừng đứng.
"Tôi sẽ không để nó làm gì em đâu," Kamol nói lần nữa khi nhìn thấy vẻ mặt của Kim. Kim hít thở sâu. trước khi bước vào chậm rãi. Kamol vươn tay còn lại giữ lấy vòng eo gầy của Kim, tiến lại gần hơn một chút.
"Đây là Whipcream nó nhỏ hơn Chemon "Kamol nói về con hổ mà anh đang xoa đầu. cử chỉ của hai con hổ nó khác hoàn toàn so với khi gặp Kim ngày đầu tiên.
"Em hãy nhìn vào mắt nó, Kim. Hãy nhìn vào nó và cho nó biết rằng em sẽ không làm tổn thương nó, "Kamol nói, trước khi dùng tay vuốt đầu Whipcream.Thấy người lạ Whipcream, nó gầm gừ trong cổ họng, nhưng không to lắm. Kim hơi nao núng.
"Đừng làm cho nó biết em sợ nó lắm, Kim. Hãy bình tĩnh, "Kamol dạy lại Kim hít một hơi thật sâu. Bình tĩnh và nhìn vào mắt của Whipcream đang gầm lên nhìn chằm chằm vào Kim. Kim nhìn thấy Whipcream từ tiềm thức của mình rằng anh chắc chắn không làm tổn thương nó. Kim khá thích thú và muốn được chạm vào một con hổ như thế này từ lâu Kamol để Kim nhìn chằm chằm vào Whipcream một lúc. Trước khi Kim có thể cảm thấy điều đó Đôi mắt của Whipcream sáng hơn lần đầu, và tiếng la hét trong cổ họng cũng biến mất. Kamol mỉm cười hài lòng.
"Tiếp cận dùng đôi mắt của em để nói điều đó em muốn chạm vào nó và em sẽ chạm vào nó bằng sự dịu dàng, "Kamol nói một lần nữa. Kim ngay lập tức làm theo lời Kamol. Một bàn tay mỏng manh từ từ tiến lại gần Whipcream. Kamol quay lại nhìn Chemon, con đang gầm lên với ánh mắt nghiêm nghị. Để giữ Chemon không làm bất cứ điều gì, Kim. Trong khi Kim kết dính với Whipcream. Kim từ từ đưa tay về phía  Whipcream......
Nụ cười của Kim ngay lập tức mở rộng. Tuy nhiên, khi cậu đặt tay lên đầu Whipcream mà không thấy Whipcream có lực cản Kim nhẹ nhàng vỗ đầu Whipcream nhẹ và quay lại để tìm Kamol đang đứng bên cạnh vòng eo gầy của cậu
"Khun Kamol, nhìn này, Whipcream đã cho phép tôi chạm vào nó," Kim vui vẻ nói. và thực sự mỉm cười với Kamol.
(Có vẻ như mày sẽ là một sợi dây kết nối tốt hơn cho tao và Kim hơn tao nghĩ, Whipcream.) Kamol thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro