Chương 2
("Anh cho người theo dõi tôi đúng không ?!") giọng nói cứng rắn hỏi lại.
"Hả," Kamol không trả lời, nhưng cười trong cổ họng.
("Anh rõ ràng là một kẻ tâm thần"), Kim ngay lập tức nói lại.
"Nhưng em thích một kẻ tâm thần như tôi phải không, Kim?" Kamol nói với giọng điệu trêu chọc khiến Kim khựng lại. Kamol cười nhẹ trong cổ họng khi anh có thể tưởng tượng khuôn mặt của Kim lúc này sẽ như thế nào.
("Cái gì..Ai thích anh, anh điên thật rồi") Kim hét lên đầy hoài nghi.
"Nếu em không thích thì tối hôm đó em có đòi hỏi tôi nhiều như vậy không? Thôi nào, em biết rõ bản thân mình mà, Kim. Tôi và em rất hợp nhau, "Kamol nói lại.
("Đồ điên !!") Kim hét lại trước khi cúp máy khiến Kamol cười nhẹ. Anh ấy không hề tức giận vì Kim đã tự cắt đứt đường điện thoại của mình như thế này. Khi anh gọi điện để trêu chọc vợ mình,Kamol mỉm cười đặt điẹn thoại xuống và đi tắm để nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc.
..
..
..
..
"Kẻ tâm thần, kẻ điên rồ," Kim lầm bầm, lẩm bẩm sau khi cúp máy. Kim cảm thấy mặt mình nóng ran. Chỉ nghe thấy giọng nói của Kamol Kim đã thấy nóng ran khắp người.
"Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?" Kim càu nhàu một mình. trước khi đi vào phòng tắm để và bình tĩnh lại
Kim thức dậy vào buổi sáng đứng dậy đi tắm và tự kiểm tra xem còn dấu vết gì không nhận ra rằng dấu vết đã mờ đi một chút, anh quyết định đến văn phòng. Kim mặc một chiếc áo sơ mi dài tay để che đi vết hằn trên cổ tay. Cùng với việc cài cúc cổ để đeo cà vạt. Khi chuẩn bị xong Kim lái xe đến văn phòng kế toán của mình.
"P'Kim, anh đi làm lại rồi à?" Giọng May vui mừng chào đón khi thấy Kim bước vào văn phòng.
"Ừm , anh khỏi ốm rồi nên anh quay lại làm việc." Kim cười đáp.
"P'May vừa phàn nàn với Jin anh không cho chị ấy đi thăm, "Jin nói đùa.
"Anh không muốn lây bệnh cho mấy đứa. Nhưng ngày anh không đến công việc nào khác ngoài công việc được gửi cho anh qua email không? Em mang lại văn phòng cho anh nhé. "Kim nói trước khi đi về phía văn phòng của mình. Một lúc sau, Jin đi theo. Kim dành cả ngày để làm việc vào buổi sáng với thư ký của mình. để bù đắp cho khoảng thời gian mà anh ấy đã không đến làm
..
..
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa văn phòng của Kim trước khi May bước vào.
"Gần trưa rồi. Anh có thể nghỉ ngơi rồi P'Kim, "May cười nói.
"Nửa giờ nữa được không. Anh chỉ xin nửa giờ nữa thôi nhé? "Kim hỏi thư ký của mình. bởi vì anh ấy hiểu rằng đã gần trưa, thư ký của anh muốn đi ăn trưa
"Được rồi, Jin không vội đâu. Chỉ cần Kim cho Jin ăn trưa là đủ ", người phụ nữ nói đùa.
"Yes," May nói với một nụ cười.
"Được rồi, chúng ta hãy đi ăn cùng nhau, May," Kim nói, vì dù sao thì anh cũng muốn dùng bữa với cả hai người vì đã giúp đỡ công việc khi anh không có ở đó. May bước ra khỏi văn phòng Kim một lúc rồi lại bước vào.
"May, em có đói không. Đi ăn trưa đi." Kim hỏi khi nói xong với Jin và đang thu dọn đồ đạc.
"Anh ta lại tới đây, P'Kim," May nói, khiến Kim dừng lại. bởi vì khuôn mặt của Kamol chìm vào dòng suy nghĩ của anh.
"Ai?" Kim vội vàng hỏi.
"Còn ai ở đây nữa ạ ngoài Khun Karun? Khi P'Kim bị ốm không đến văn phòng. Anh ta đến làm phiền hỏi địa chỉ của P'Kim nói là đến thăm May phải nói rằng P'Kim không muốn ai bị bệnh và không thích để bất cứ ai tới khi anh bị ốm nhưng anh ta vẫn thường xuyên hỏi P'Kim đã bình phục chưa,"May nói một cách dứt khoát. Kim khẽ thở dài.
"Ừm, cảm ơn, anh sẽ tự mình nói chuyện với anh ta" Kim nói như thường lệ. May và Jin thở phào nhẹ nhõm. Karun đó cứ bám theo Kim không ngừng như vậy. Cho dù Kim có nói gì đi chăng nữa, anh ta vẫn rất kiên nhẫn và thường xuyên tiếp cận Kim. Kim bước ra khỏi văn phòng cùng May và Jin. Karun, người đang đợi anh ngay lập tức đứng dậy.
"Kim thế nào?Có khỏe không? "Karun đến gần và hỏi ngay lập tức khiến Kim hơi khựng lại.
"Ồ, vẫn tốt. Tôi nghĩ mời Karun ngồi trước thì tốt hơn, "Kim nói trước khi ngồi xuống ghế sofa để không cho phép người kia tham lam và ngồi gần mình Nhưng Karan đã chọn ngồi trên chiếc ghế sofa gần với Kim ngồi
"Tôi rất muốn đến thăm Kim. Nhưng tôi không biết Kim sống ở đâu, "Karun nói, nhìn Kim một cách ngọt ngào.
"Nó không quá nghiêm trọng và tôi cũng không sao, "Kim nói.
"Này, nếu tôi biết rằng hôm nay Kim đến làm việc tôi sẽ mua một số thứ bổ dưỡng cho Kim. "Karant lại nói.
"Vâng, cảm ơn, nhưng anh không cần phải làm như vậy đâu", Kim phủ nhận.
"Vậy Kim đã nghỉ trưa chưa? đi ăn với tôi nhé.Tôi biết đến một nhà hàng Trung Quốc. Nó rất ngon. Đồ ăn của họ rất tốt cho việc bồi bổ cơ thể ", Karun nói và cố gắng di chuyển đến gần Kim nhất có thể.
"Tôi..." Kim định từ chối thì cửa văn phòng vang lên cùng với đó là ba người đàn ông, một trong số họ Kim nhớ rất rõ.
"P'Kim," May ngay lập tức bước tới chọc Kim khi nhìn thấy ba người đàn ông
"Giờ nghỉ trưa chưa, Kim?" Kamol trầm giọng hỏiKim và hướng ánh mắt bình tĩnh nhìn Karun Kim lập tức đứng dậy.
"Tại sao anh lại đến đây?" Kim nghiêm nghị hỏi. Karun ngơ ngác nhìn Kim và nhóm người vừa bước vào.
"Tôi đến đây để gặp em" Kamol nói với giọng bình thường. Nhưng mắt anh ấy dán chặt vào mặt Karun.
//đây là người đã đến gặp P'Kim hôm qua P'Kim cũng biết anh ấy à? // May thì thầm với Kim.
"Biết chứ, không những biết mà còn biết rất rõ," Kamol vừa nói vừa tiến về phía Kim. Trái tim Kim muốn rút lui. Nhưng đôi chân của anh ấy không hề cử động.
"Ai vậy, Kim?" Karun hỏi. cùng với cảm giác hơi khó chịu khi anh ấy nhìn thấy ánh mắt của Kamol cùng với ánh mắt của hai người đàn ông khác phía sau Kamol.
"Anh tìm tôi làm gì?" Kim hỏi, trước khi nao núng bàn tay mạnh mẽ của Kamol ngay lập tức ôm lấy vòng eo gầy của Kim, toàn bộ nhân viên, bao gồm cả May, mở to mắt vì kinh ngạc. Bởi vì họ chưa từng thấy ai tiếp cận Kim gần như thế này trước đây.
"Này, làm thế nào mà bạn lại đứng sát Kim nhu vậy?" Karun cũng ngạc nhiên hỏi. Kim muốn gỡ vòng tay của Kamol ra nhưng Kamol đã ôm chặt lấy anh. làm cho Kim một khuôn mặt nhăn nhó bởi vì đau thắt lưng vì bị ôm lấy
"Chuyện của tôi anh không cần can thiệp vào và nh có thể yên lặng không?"Kamol nói. khiến Karun choáng váng May và Jin nín cười khi thấy biểu cảm vặn vẹo của Karun người mà họ không thích một chút nào.
"Anh đến đón em đi ăn trưa," Kamol nói với Kim.
"Khoan đã, tôi đến đây mời Kim trước và Kim sẽ đi với anh chứ ," Karun nói và cầu xin Kim. Kim nhíu mày lại. Kamol khẽ thở dài.
"Sek Jew, hai người có thể đưa người này ra khỏi tai và khỏi tầm mắt tôi không? Tôi cần nói chuyện với vợ tôi, "Kamol nói với hai thuộc hạ của mình đang đứng cạnh. Kom đi làm một số việc lặt vặt như Kamol đã yêu cầu tối hôm qua, lời nói của Kamol khiến mọi người trong văn phòng há hốc mồm khi nghe thấy. Kim cũng nóng.
"Ai là vợ của anh vậy không biết, thả tôi ra." Kim lập tức hét lên. Về phần Karun, bây giờ anh ta đang nổi cơn thịnh nộ và bị cấp dưới của Kamol mang ra bên ngoài văn phòng.
"Ừm ... P'Kim," May cảm thấy tuyến tò mò của cô sắp bùng nổ.
"Kim,em vẫn đang hờn dỗi tôi à? "Kamol nói, khiến khuôn mặt Kim trở nên bối rối.
"Tôi phải thất vọng vì đièu gì? Anh không cần phải đến và ôm tôi như vậy Khun Kamol, "Kim nói với một giọng trầm. Kim cảm thấy tim mình loạn nhịp mỗi khi ở bên người đàn ông này.
"Xin lỗi, tôi có thể đưa vợ tôi đi ăn trưa cùng nhau không?" Kamol không đáp lại Kim nhưng quay lại nói với hai người đang đứng kia
"P'Kim" May lại gọi cho Kim bởi vì cô muốn biết Kim tự nguyện hay không và vì cô bối rối không biết Kamol chính xác là ai.
"Anh không thể đến và nói như vậy ở đây, Kamol," Kim nói với một giọng nghiêm nghị cảm thấy xấu hổ trước nhân viên của mình vì được gọi là vợ trong tình huống này
"Ừm, tôi sẽ không nói nhu vậy ở đây.
Vậy chúng ta có thể đi tới chỗ khác nói chuyện không Kim?" Kamol chưa bao giờ kiên nhẫn với bất kỳ ai trước đây và chưa bao giờ tìm kiếm ai đó như thế này Kim khẽ mím môi khuôn mặt căng thẳng trước khi quay sang 2 cô gái đứng bên cạnh anh
"Anh xin phép hẹn bữa trưa cho hai đứa sau nhé. Anh đi ra đây với tôi, "Kim nói với May và Jin trước khi quay lại nhìn Kamol với đôi mắt xanh lục
"Đi thôi," Kim nói Kamol nở một nụ cười nhẹ. Trước khi ôm chặt lấy vòng eo gầy của Kim, anh tự mình bước đi. Lúc đầu, Kim cố thoát ra để tự đi bộ. Nhưng Kamol vẫn giữ chặt eo cậu như mọi khi.
"Kim, Nong Kim," giọng nói của nhà Karun bị ngăn không cho vào trong vang lên khi Kim và Kamol bước ra trước văn phòng. Kam khẽ thở dài. trước khi chuyển sang Karun
"Im lặng, nếu anh không muốn nằm dưới biển đừng có gây rối với vợ tôi. "Kamol nói với giọng trầm nhưng ánh mắt nghiêm túc khiến Karun lạnh cả người bởi vì nhìn thôi cũng đủ để biết Kamol mạnh mẽ như thế nào vì có khá nhiều người theo đuôi nên khi vừa nói xong, Kamol đã đẩy Kim lên xe. Thuộc hạ lập tức mở cửa cho anh trước khi nhanh chóng vào để ngồi với Kim Thuộc hạ của Kamol cũng đã trở lại chiếc xe khác và lái đi.
"Này Khun Kamol, anh đừng nói với mọi người rằng tôi là vợ anh," Kim hét lên ngay sau khi chiếc xe rời đi. cùng với việc di chuyển khỏi Kamol
"Tôi nói thật, tôi đã sai ở đâu?" Kamol thẳng mặt đáp. Kim rên lên một tiếng. Nóng bừng khi nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh.
"Anh còn muốn gì ở tôi nữa? Tôi đã nói với anh rằng tôi và anh khác nhau. Tôi không quan tâm đến đêm hôm đó ", Kim nói.
"Em đã sẵn sàng thu dọn đồ đạc của mình chưa?" Kamol không trả lời, thay vào đó hỏi ngược lại. khiến Kim đóng băng
"Tại sao anh thích làm điều này! Tôi sẽ không đi đâu cả, "Kim hét lại.
"A!" Trước khi sà vào lòng Kamol.Kamol giật lấy cánh tay Kim, khiến một thân hình mảnh khảnh tiến vào lòng, Kamol ôm lấy eo Kim. Một khuôn mặt sắc nét kéo gần lại khuôn mặt mịn màng cho đến khi Kim phải dùng tay giữ lấy
"Em còn 3 ngày nữa để suy nghĩ, Kim à, sau đó anh sẽ tự mình quay lại đón em. Và đừng quá cứng đầu. Vì anh không muốn dùng vũ lực với em. À, anh quên mất rằng em thích anh dùng vũ lực với em, Kim, "Kamol trêu chọc nói, vươn tay bẹo má Kim, Kim giơ cả hai tay lên để chặn bản thân và Kamol để tránh ở quá gần nhau hai cánh tay chắc như kìm thép, khóa chặt làm Kim không thể thoát ra.
"Anh rõ ràng là một kẻ tâm thần," Kim nói với một giọng nghiêm khắc. Anh thở dài thất vọng với sự ích kỷ của Kamol.
"Cả hai chúng ta đều là những kẻ tâm thần, Kim" Kamol nói một cách khiêu khích, trước khi đặt môi mình lên đôi môi đang chuẩn bị mở ra. Mặc kệ hai tên thuộc hạ đang ngồi phía trước vì thuộc hạ của Kamol Không bao giờ nghĩ rằng sẽ gây rối với sếp.
"Ừm..ư...ư...!" Kim rên rỉ phản đối từ cổ họng của mình. Khi Kamol ấn môi cậu xuống một cách cuồng nhiệt và mạnh bạo, một chiếc lưỡi nóng bỏng xâm nhập và mút lấy chiếc lưỡi nhỏ cho đến khi cậu cảm thấy đau đớn. Kam hôn say đắm nhưng lại khiến tim của Kim đập loạn xạ. Cả hai tay của Kim đều giơ lên đánh một cái vào ngực Kamol nhưng nó đã bị Kamol bắt lấy và vặn ra sau cả hai bên cho đến khi thân thể của Kim dựa sát vào lồng ngực cường tráng của Kamol. Kamol đã khóa cả hai tay của Kim bằng một tay của anh ấy. Sau đó, dùng bên còn lại để bóp khóa cằm của Kim. Một cơn đau nhói ở cằm cùng với vị mặn trong miệng khiến Kim thở hổn hển. Kim không thể hiểu chính mình tại sao lại phấn khích như vậy cho đến khi Kamol bắt đầu từ từ kéo môi mình ra cùng với việc cắn môi dưới của Kim liên tục đôi mắt anh đầy hoang mang. Kamol cười nhẹ khi nhìn thấy ánh mắt của Kim lúc này
"Em cảm thấy thế nào? Hmm, được hôn bởi một kẻ tâm thần như tôi. Em có thấy phiền hay không .. "Kamol nói, tạm nghỉ để trêu chọc Kim.
"Buông tôi ra ngay, đau quá." Kim cắt ngang trước một giọng nói tĩnh lặng. Kamol nhếch mép cười. Bởi vì anh biết rằng vẻ ngoài điềm tĩnh của Kim lúc này nhưng trong lòng Kim vừa bối rối vừa vui mừng như thế nào? Kamol chưa bao giờ nhìn thấy người lên giường của mình trước kia một cái nhìn hay ánh mắt như vậy như ánh mắt nhìn Kim bây giờ điều này khiến Kamol cũng cảm thấy hơi phấn khích và. Kamol buông tay Kim ra, điều này khiến Kim vội vàng hất cánh tay ra sau vì đau. Kamol dùng ngón tay cái để lau môi cho Kim như thể đang lau thứ gì đó Kim nhìn dọc theo ngón tay của Kamol và thấy có một vết máu trên đó. Khỏi phải nói Kim cũng biết bây giờ miệng Kim bị nứt và có vị mặn do máu chảy ra.
Kim đỏ bừng cả mặt như sắp nổ tung, khi Kamol đột ngột dùng lưỡi liếm những vết máu bên dưới.
"Thôi, đi ăn gì đó đi, Kim thích ăn gì? Tôi sẽ cho người gọi cho em."Kamol nói với giọng van nài. Kim nhìn Kamol. trước khi tránh ánh nhìn của anh ấy với một hơi thở nhẹ biết rằng bây giờ cậu có muốn trốn thoát khỏi anh ta cũng không được bởi vì anh ấy đồng ý lên xe với Kamol
"Bất cứ món gì cũng được" Kim trả lời ngắn gọn lông mày nhíu lại với nhau bởi vì anh ấy không thể nghĩ ra mình nên nói chuyện với Kamol như thế nào về một mối quan hệ tình một đêm
"Vậy thì hãy ăn những gì tôi đã gọi," Kamol nói, trước khi để Kim chìm trong suy nghĩ của mình. Kamol cũng nhìn khuôn mặt ngọt ngào của Kim suốt trên đường đi Kamol chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại muốn ngồi và nhìn chằm chằm vào ai đó trong một thời gian dài như vậy. Kamol chưa bao giờ nghĩ đến việc rời mắt khỏi Kim Kamol không hiểu tại sao anh lại cảm thấy như vậy chỉ với Kim. Mặc dù có rất nhiều người đến để Kamol lựa chọn. Nhưng không ai thích hợp với Kamol nhiều như Kim. Kim cũng biết rằng Kamol đang nhìn chằm chằm vào mình mọi lúc vì vậy, Kim luôn cố gắng giời tầm chú ý khỏi xe. Nhưng vẫn cảm giác được lòng mình không yên khi Kamol vẫn đang nhìn mình chằm chằm vào mình cho đến khi xe dừng ở khách sạn mà Kim còn nhớ rõ là khách sạn nơi Kim gặp Kamol.
"Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?" Kim ngay lập tức quay lại và hỏi Kamol với vẻ mặt hoảng hốt
"Mang em đi ăn," Kamol đáp, đôi môi hơi đỏ.
"Mau xuống đi," Kamol lặp lại, trước khi bước ra khỏi xe và đưa tay ra cho Kim để anh xuống, nhưng Kim không làm, và tự mình di chuyển ra khỏi xe. Kamol không cảm thấy tức giận một lần nữa anh mỉm cười trìu mến. Kamol ôm lấy vòng eo gầy của Kim và dẫn Kim vào khách sạn với thuộc hạ của Kamol theo sau anh ta, ngay khi anh ta bước vào, nhân viên khách sạn vội vàng chào hỏi với vẻ khiêm tốn và dẫn Kim và Kamol đến một phòng ăn riêng Kim hơi khó hiểu nhìn xung quanh bởi vì anh đã bị choáng váng trước sự hiện diện của những người đi theo hộ tống Kamol và bất ngờ biểu hiện của sự khiêm tốn Kim bước vào phòng ăn với Kamol giữa phòng là bàn ăn đã bày sẵn thức ăn.
"Ngồi đi," Kamol nói, không có ai trong phòng lúc này ngoài Kamol và Kim bởi vì cấp dưới sẽ theo dõi bên ngoài về phần nhân viên, họ chỉ có thể vào khi Kamol gọi.
"Anh là ai?" Kim bối rối hỏi.
"Tôi đã nói với em rằng tôi tên là Kamol. Kim vẫn đang gọi tôi bằng tên của tôi, "Kamol trả lời. Kim kêu lên một tiếng trong cổ họng.
"Ý tôi chính xác là anh đang làm cái gì? Tại sao mọi người lại theo bảo vệ anh như vậy? Và tại sao nhân viên ở đây lại cung kính với anh như vậy? "Kim hỏi lại. Kamol cười nhẹ trong cổ họng.
"Em muốn biết về tôi rồi à?" Kamol nói, khiến khuôn mặt Kim hơi căng thẳng.
"Lẽ ra tôi phải biết, phải không?" Kim nói chắc nịch. Không phải Kim sẽ không cảm thấy sợ hãi nhưng không muốn biểu thị bất cứ điều gì cho bên kia biết rằng Kim sợ hãi
"Đúng vậy. Một người vợ muốn biết về chồng mình là chuyện bình thường," Kamol nói lại. Làm cho mặt Kim lại một lần nữa nóng lên. Kim không quen với việc người trước mặt gọi mình là vợ. Kim ngẫm lại chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó nhưng người mà Kim chưa từng nghĩ sẽ dùng từ này cùng nhau lại là Kamol ư
"Ăn thức ăn của em trước đi rồi sau đó tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi, "Kamol nói lại, đưa tay đẩy thức ăn tới trước mặt Kim.
"Tôi có thể đảm bảo với em rằng tôi sẽ không bỏ thuốc mê cho em," Kamol lặp lại, Kim đói bụng lấy thìa gắp thức an. Kamol mỉm cười hài lòng. Trước khi cả hai ngồi ăn trong im lặng. Kim cố gắng ăn mà không để ý nhiều đến Kamol. Sau khi hoàn thành món mặn, tiếp tục với món tráng miệng. Nhân viên bước vào mang đồ tráng miệng lại Kim ngồi ăn ngon lành. Đồng ý rằng đồ ăn và món tráng miệng của khách sạn này nó thực sự rất ngon.
"Cảm ơn," Kim nói một cách lịch sự. Khi ăn xong
"Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi," Kamol nói, nhìn Kamol đầy hoài nghi.
"Anh làm nghề gì?" Kim hỏi ngay lập tức, tò mò nhất về điều đó.
"Một doanh nhân," Kamol trả lời thẳng thừng. một cách thoải mái
"Doanh nhân nào mà lại có nhiều người bảo vệ anh như một tên mafia như thế này, "Kim nói, trước khi mỉm cười với nụ cười của Kamol.
"Anh... anh có phải là mafia không?" Kim giật mình hỏi. Ban đầu đó chỉ là một suy nghĩ. Nhưng bây giờ cậu chắc chắn rằng nó phải là sự thật
"Mafia là gì? Vậy định nghĩa về Mafia của em là gì? "Kamol hỏi ngược lại.
"Chà, nó giống như anh.," Kim nói.
"Hmm, nếu em nói tôi là mafia tôi sẽ là một mafia. Nếu em nói tôi là một doanh nhân tôi cũng sẽ là một doanh nhân không có vấn đề gì em muốn tôi là cái gì tôi sẽ là cái đó cho em, Kim, "Kamol nói với giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc.
"Tại sao anh lại dây dưa với tôi, trình độ của anh, anh có thể tìm thấy rất nhiều người tốt hơn tôi," Kim hỏi.
"Đúng vậy, tôi có thể tìm thấy rất nhiều nhưng không ai đáp ứng được và làm hài lòng tôi như em đã làm trước đây, Kim, "Kamol nói thẳng bởi vì một khi Kamol muốn một cái gì đó, anh ta sẽ làm bằng mọi cách để có nó.
"Anh chỉ thích tôi?" Kim hỏi ngược lại, cảm thấy đau nhói và cảm thấy một chút xấu hổ rằng bên kia nói rằng họ thích chính mình
"Như vậy chưa đủ sao?" Kamol nhướng mày và hỏi ngược lại. Kim nắm chặt tay khi nghe điều này.
"Như thế chưa đủ!!Làm gì có ai từ ở đâu đến ép người khác phải sống với chính mình vì chỉ thích thôi, Khun Kamol!"Kim hét lên. Kamol vẫn nhìn Kim với ánh mắt khó hiểu. Khiến Kim muốn nhảy dựng và bóp cổ anh. Nếu Kim không sợ rằng thuộc hạ của Kamol sẽ đến và giết mình trước thì không chỉ một mình Kamol. Kim biết rằng mình không thể chiến đấu với người này chắc chắn.
"Có có tôi đây," Kamol bình tĩnh trả lời.
"Tôi là người, không phải vật. Ai thích thì ghé mua mang về nha để đợi anh chán rồi tống cổ nó đi. "Kim nghiêm nghị nói. với một tiếng thở dài giận dữ
"Tôi hỏi anh, anh nói rằng tôi là vợ của anh Anh chọn vợ chỉ vì sở thích của mình à? "Kim hỏi lại.
"Đúng vậy," Kamol trả lời thẳng thừng. tê tái như thế Kim đưa tay lên xoa mặt vì mệt và đau.
"Cho tôi hỏi, hiện giờ trong nhà anh có bao nhiêu người vợ?" Kim hỏi lại, muốn nói chuyện với Kamol để tìm hiểu thêm.
"Không, chỉ có mình em" Kamol trả lời, anh biết chính xác những gì Kim muốn truyền đạt. Nhưng Kamol chỉ muốn chọc giận Kim.
"Và nếu anh thích một người khác? Anh sẽ đưa vào ở cùng và là người thứ 2 thứ 3 phải không? "Kim chế giễu hỏi. Kamol giả vờ im lặng. Điều này khiến Kim cảm thấy có phần bức xúc.
"Tôi không có gì để nói chuyện với anh! Từ nay về sau đừng gây chuyện với tôi nữa nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát. "Kim bực bội hét lên. Kim cũng không hiểu tại sao mình lại tỏ ra khó chịu trước thái độ của Kamol. Chỉ là người ôm Kim trong một đêm tại sao nó lại có nhiều ảnh hưởng đến Kim? Kim giả vờ đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Không lâu sau, cửa phòng được mở ra. Thân hình gầy gò của Kim lại chìm vào trong vòng tay của Kamol.
"Tôi nói đùa một chút nhưng em đã phản ứng như thế này. Làm thế nào để em có thể trao cho tôi sự tin tưởng rằng hai chúng ta hợp nhau đến nhường nào, "Kamol nói, Kim nhìn Kamol đầy hoài nghi.
"Chắc em đang bối rối, tôi sẽ giải thích cho em rằng việc gì mà hai chúng ta hợp nhau vậy? "Kamol nói và cười ranh mãnh.
"Tại sao anh lại đưa tôi lên đây ?!" Kim thốt lên khi bị Kamol lôi ra khỏi phòng ăn và đi bằng thang máy lên phòng của Kamol mà Kim không thể trốn thoát vì bây giờ cả hai đang ở một mình trong phòng ngủ còn thuộc hạ của Kamol bên ngoài như mọi khi. Kim đứng giữa phòng rời khỏi Kamol người đang từ từ tiến về phía Kim. Kamol tò mò nhìn thân hình gầy gò của Kim điều này khiến Kim cảm thấy nóng bừng khắp người với đôi mắt chứa đầy dục vọng ấy.
"Để biết được tôi với em hợp nhau như thế nào nó?" Kamol trả lời, đôi mắt sắc bén của vẫn nhìn chằm chằm vào Kim.
"Chúng ta có thể nói chuyện ở tầng dưới. Tại sao chúng anh phải đưa tôi lên đây, nhưng tôi nghĩ chúng ta đã không còn gì để nói chuyện với nhau rồi, "Kim nói cùng với việc rút lui từng chút một và tìm kiếm một lối thoát cho riêng mình
"Biết gì ?" Kamol hỏi lại với giọng bình thường.
"Tôi biết rằng hai chúng ta khác nhau. Đừng tìm tôi nữa, "Kim nghiêm nghị nói.
"Tôi chắc chắn không chấp nhận điều đó," Kamol trả lời ngay lập tức.
"Khun Kamol !! Tôi đã nói với anh rằng tôi không muốn ở với anh. Tại sao anh lại cố chấp như vậy? "Kim không thể không hét vào mặt Kamol. Dù biết rằng Kamol làm trong ngành mafia bởi vì có cấp dưới và có vệ sĩ vây quanh trước sau như thế này. Sẽ không có một người bình thường nào lại có nhiều người bảo vệ như Kamol.
"Em có thể cho tôi biết lý do tại sao em không muốn đi cùng tôi, "Kamol nghiêm túc hỏi.
"Anh nói cho tôi biết lý do tại sao tôi phải đi cùng anh trước đi? "Kim hỏi ngược lại.
"Thì em là vợ tôi," Kamol trả lời với giọng điềm tĩnh Kim thở dài ngao ngán. Mặc dù câu trả lời của Kamol là một câu trả lời rõ ràng cho mọi thứ nhưng nó không có ý nghĩa gì cả.
"Tôi không biết phải nói thế nào để anh hiểu, Khun Kamol," Kim nói với giọng mệt mỏi. Vì ngay cả khi Kim từ chối hay hỏi tại sao? Kamol vẫn lặp lại những lời tương tự rằng Kim là vợ Kamol Kim cần thêm câu trả lời.
"A," Kim kêu lên khi Kamol nhanh chóng đến gần và ôm lấy vòng eo gầy của Kim. Điều này khiến Kim phải đưa cả hai tay lên để đẩy lồng ngực mạnh mẽ của Kamol.
"Hai chúng ta nói chuyện bằng lời nói sẽ không hiểu tôi và em hợp nhau ra sao. Chúng ta phải nói chuyện bằng cơ thể của mình, "Kamol nói với giọng trầm. Đôi mắt Kamol nhìn chằm chằm vào mắt Kim như một câu thần chú. Điều này khiến Kim choáng váng, mặt đỏ bừng trước mắt Kamol. Khi nhận ra lần nữa, Kim bị đẩy xuống chiếc giường rộng giữa phòng ngủ.
"Để tôi đi. Tôi sẽ không để amh làm gì với anh nữa. "Kim ngay lập tức gào khóc khi nhận ra mình đang ở trong tình thế bấp bênh. Kamol ngồi đè lên bụng Kim để Kim không vùng vẫy và kẹp chặt xôe tay Kim vào giường
"Ừm, buông tay tôi ra !!" Kim vùng vẫy nhưng không thể cử động, Kamol cười dùng một tay siết chặt cổ tay Kim trên đầu cô.
"Chúng ta hãy xem lại trí nhớ của chúng ta một chút. Hôm đó, em có lẽ không thể nhớ được rằng hai chúng ta hòa hợp với nhau như thế nào, "Kamol nói với giọng khàn khàn chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy gò trước mặt đang vặn vẹo khuôn mặt đỏ bừng nó kích thích tâm trạng của Kamol dễ dàng bùng phát.
"Tôi anh nặng quá! Cút xuống ngay cho tôi !! "Tiếng hét của Kim vang vọng khắp phòng. Nhưng Kamol cười nhẹ trong cổ họng trước khi dùng tay còn lại để nới lỏng cà vạt
"Anh định làm gì?" Kim run giọng hỏi. Anh nhìn chiếc cà vạt trên tay Kamol với đôi mắt run rẩy.
"Không, buông ra !!" Kim vùng vẫy khó khăn hơn khi Kamol dùng chiếc cà vạt của chính mình để buộc cổ tay Kim ,Kim cảm thấy tim mình căng phồng như thể đang hào hứng với điều gì đó. Khi Kim bị trói tay Kamol lật ngược cơ thể Kim một cách thô bạo. Một khuôn mặt ngọt ngào đập vào chiếc gối mềm mại. Ngay cả với những chiếc gối nâng đỡ cũng khiến Kim cảm thấy rất đau Kim tròn mắt khi nhận ra chiếc quần của mình sắp tuột ra khỏi cơ thể.
"Hừm," Kamol gầm lên từ cổ họng. Khiến trái tim Kim xao xuyến vừa sợ hãi vừa phấn khích lạ thường. Khi cơ thể của Kim bị lật ngược Kamol vẫn ngồi trên đùi Kim. để tránh cho Kim vùng vẫy thoát ra ngoài. Kamon đã xé toạc quần của Kim với một lực mạnh đến mức Kim bị sốc đồng thời Kamol cũng giật quần lót của Kim. Đường gân của chiếc quần lót cọ vào mông Kim làm hiện lên vết đỏ và có cảm giác bỏng rát. Kim cắn chặt môi, trong lòng chợt nảy sinh một nỗi hoang mang.
(Không thể nào. Mình sao có thể hào hứng được không không không thể nào Không thể như vậy được) Kim tự nhủ trong lòng khi cậu nhận ra cảm giác của mình lúc này. Kamol thỏa mãn nhìn cặp mông trắng nõn trước mặt.
Chát
"A......! Đau quá. "Giọng Kim vang lên khi Kamol dùng lòng bàn tay đánh mạnh vào mông Kim. đến khi cặp mông trắng nõn đỏ ửng in hằn năm ngón tay. Nghe tiếng khóc của Kim Kamol mỉm cười hạnh phúc.
"Đau không, có thích không, hmm?" Kamol cúi xuống thì thầm vào tai Kim. Hơi thở và giọng nói trầm ấm của Kamol nói bên tai cậu. Điều này khiến Kim cảm thấy nhột nhạo ở lồng ngực. Có gì đó trong cơ thể cậu đang nói với cậu rằng cậu cần một thứ gì đó nhiều hơn, mạnh mẽ hơn.
"Anh định làm gì anh Kamol?" Kim lại hét lên. Khi Kamol cởi áo và quấn nó quanh mắt Kim. Điều này khiến Kim không thể nhìn thấy gì. Nó khiến tim Kim đập mạnh hơn.
"Em có hứng thú không, bé yêu? Tôi biết em thích gì, "Kamol nói với giọng run rẩy, bóp mông Kim một cách thô bạo. Vừa bóp, vừa đập lòng bàn tay xuống theo chu kỳ.
"A... Ách, đau quá" Một tiếng kêu đau đớn vang lên Kim thấy nóng ran khắp mông. Kamol nhanh chóng bước xuống cởi quần và ngồi lên lưng Kim trước khi Kim kịp vặn vẹo vì Kim bị bịt mắt nên cậu không thể nhìn thấy một hình xăm lớn ở giữa lưng của Kamol. Kamol lập tức cúi xuống gặm đôi mông trắng nõn của Kim.
"Ow, ow, ow, ow!" Kim cắn môi hét lên. Khi hàm răng sắc nhọn của Kamol cắn xuống sườn đồi mông mạnh đến mức hình thành sẹo răng, Kamol càng thêm cắn mạnh hơn nữa và di chuyển nó trên cơ thể của Kim. Kim bây giờ ở tư thế nằm ngửa. Tay cậu bị trói và mắt câun bị bịt lại. trong bóng tối bị bịt mắt điều này khiến trái tim Kim run lên vì không đoán được Kamol sẽ làm gì. Nhưng điều mà Kim nhận ra là Kamol đang vén áo Kim lên, hôn và vùi răng nanh vào đó. Trước khi kéo chiếc áo sơ mi ra khỏi người Kim và chất đống trên cổ tay vì chiếc cà vạt đã buộc lấy cổ tay Kim.
"A," Kim thốt lên khi tóc cậu bị Kamol kéo lên một khuôn mặt ngọt ngào sáng lên. Kim lập tức cảm thấy cổ đau nhói.
"Hmmm... .hmmmm." Một tiếng gầm vang lên trong cổ họng Kamol. Cho biết rằng anh hài lòng với những gì anh đang làm. Kim biết rõ Kamol bạo lực như thế nào khi ở trên giường Kim càng lúc càng cảm thấy xúc động, Kim không hiểu sao mình lại thích thú và cảm thấy mình cần nhiều hơn thế.
"Hmmm,... .ah!" Kim hét lên khi Kamol hút mạnh vào cổ Kim. Một tiếng gầm của con thú hoang dã cũng vang lên.
"Em có thích nó không? Em có thích khi tôi làm điều này không? Hmmm. "Kamal thở hổn hển khi ham muốn đang trào dâng anh ấy chống lại bóng dáng gầy gò trước mặt một cách thô bạo Kamol muốn hơn bao giờ hết anh muốn nhiều hơn thế nữa.
"Ya..đừng..ah," Kim kêu lên khi tay Kamol luồn xuống dưới cơ thể nằm sấp của Kim chạm vào cậu nhỏ của Kim
"Hừ, sao có thể chối từ? Em không thích cách tôi đối xử với em như thế này à, tôi chỉ làm thế này em đã cương lên rồi,chứng tỏ là em rata thích phải không Kim? "Kamol nói, Kim cắn chặt môi bởi vì cậu thực sự không thể tranh luận vì cơ thể của cậu đã nói lên tất cả. Kim không thể hiểu tại sao những cảm xúc và bạo lực mà Kamol đã mang lại cho cậu mà lại khiến cậu thích thú như vậy
"Uhhh... Ummm." Kamol nắm lấy khuôn mặt của Kim để quay sang ấn một nụ hôn bạo lực của chính mình. Kamol mím chặt môi chiếc lưỡi nóng hổi quyện lấy chiếc lưỡi nhỏ, vừa mút vừa cắn cho đến khi Kim cảm nhận được mùi vị lạ trong miệng có mùi máu nhẹ khiến Kim biết rằng mình bị cắn rách miệng rồi.
Hừm .... thơm quá. Cậu nhỏ của tôi. "Kamol hé môi sau khi hôn một lúc. cùng với việc rúc đầu vào cổ Kim. Kamol đứng dậy và ngồi trên chân Kim như thường lệ. trước khi quay xuống và với lấy gel bôi trơn dưới giường
Bàn tay mạnh mẽ không kìm được mà đánh vào mông Kim một cái nữa. khiến Kim phải khóc thét lên Nước mắt chảy dài vì chiếc khăn bịt mắt, nhưng Kim không thể nói với chính mình vì lý do gì mà những giọt nước mắt này lại chảy?
"Hãy vui vẻ cùng nhau, Kim," Kamol nói. Kamol không quan tâm quá nhiều vì nhu cầu của hai người đã quá đủ. Kamol dùng một tay ấn đầu Kim xuống giường may mắn thay, Kim đã nghiêng đầu sang một bên để thở. Những giọt nước mắt trong veo không ngừng tuôn rơi nhưng không có tiếng nức nở
Kim hơi nao núng khi cảm nhận độ lạnh của gel nơi biển báo được phía sau Kim có một chút vặn vẹo khi cậu biết điều gì sẽ xảy ra với chính mình sự bối rối lại bùng lên, vừa sợ hãi vừa phấn khích.
"Không, đừng, đừng," giọng nói run rẩy của Kim khiến Kamol nở một nụ cười nhẹ.
"Chúng ta sẽ sớm biết mình hợp nhau như thế nào?"Kamol nói trước khi cầm lấy côn thịt nóng hổi của mình và quẹt nó một lúc ở phía sau Kim người bây giờ đang nhảy nhót như thể đang chờ đợi một điều gì đó
"Aaah..ahhh, đau quá," Kim kêu lên khi Kamol đút đầu gậy nóng hổi từng chút một và vừa dùng tay để lấy bàn tay bị trói gỡ miếng vải khỏi mắt Kim Kamol buộc mình chỉ cắm một nửa thanh nóng vào.
"Ừmmmmm...."Kamol rên lên theo cách đáng sợ nhất khi cúc huyệt phía sau Kim siết chặt xôn thịt của Kamol. Kim cũng nhận ra rằng cây gậy nóng bỏng của Kamol đã đi vào cơ thể cậu. Nhưng Kim cảm nhận được sự bực bội đó trong lòng. Khi Kamol di chuyển hông ra vào từ từ và chỉ vào một nửa
"Hừ ..." Tiếng rên rỉ trong cổ họng truyền đến sự bực bội trong lồng ngực. khiến Kamol mỉm cười hài lòng hông mạnh tiếp tục chuyển động chậm và ngắn.
"Có chuyện gì vậy em nói cho tôi biết đi?" Kamol giả vờ hỏi. Kim cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung cảm thấy không khỏe Mặc dù có một cảm giác nóng và đau cúc huyệt phía sau vì Kamol đã không đưo bao ngoài việc chỉ sử dụng chất bôi trơn
"Anh đang làm cái quái gì vậy?" Kim thở hổn hển hỏi.
"Điều đó làm em hài lòng," Kamol giả vờ quay lại hỏi vì anh biết chính xác Kim là người như thế nào, nhưng anh muốn Kim tự mình yêu cầu.
"Tôi..Tôi ... Ư ... Tôi không hài lòng. Tôi không muốn điều này, "Kim nói. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Vậy em muốn gì, hãy nói cho tôi biết," Kamol hỏi lại, cắn chặt môi.
"............." Kim im lặng Kamol giả vờ di chuyển hông của mình một cách nhẹ nhàng và chậm rãi. Kim đã biết mình muốn gì ngay bây giờ cảm xúc bùng cháy nó không thể bị dập tắt một cách dễ dàng.
"Bé con, hãy nói cho tôi biết em muốn gì." Kamol hỏi lại.
"Nhanh...nhanh.....," giọng nói nhẹ nhàng của Kim vang lên.
"Cái gì, tôi không nghe rõ?" Kamol hỏi lại.
"Vào sâu ... làm ơn vào lại," Kim nói với vẻ đầu hàng.
"A......" Kamol vừa nói xong thì đánh vào hông cậu một cái cho đến khi toàn bộ côn thịt được chôn vùi bởi cúc huyệt của Kim.
"Hả, tôi đã nói gì với em? Hai chúng ta rất hợp nhau" Kamol nói, trước khi ôm lấy eo thon của Kim sau đó cố gắng đánh hông vào và ra một cách mạnh mẽ.
"A ... a..ah ... a sâu ... sâu ... a ..." Kim khẩn cầu mà không cảm thấy xấu hổ, dục vọng trong cơ thể càng lớn, lúc này dục vọng sự thèm muốn nhiều hơn nữa của Kim đã lấn át lý trí của cậu Kamol đẩy hông mạnh đến mức tiếng da thịt va vào nhau vang vọng khắp căn phòng.
Nhép....nhép....nhép....
Cơ thể Kim lắc lư dữ dội Kamol đánh vào cơ thể cậu một cách không kiểm soát. Kim khịt mũi tức giận.
"Ahh... em có muốn gì khác không, hmmm?" Kamol hỏi với giọng khàn khàn không kém mồ hôi rơi trên người Kim không ít.
"Ah..ah ... mạnh hơn .... ah .... mạnh ... sâu hơn," Kim sốt ruột kêu lên nói cho tôi biết bạn muốn gì cho đến khi mọi thứ biến mất Kamol nhấc Kim lên. và sau đó cố gắng tiếp cận để giữ cơ thể của Kim trước khi anh đẩy hông nhanh và mạnh đến mức Kim cảm thấy đau và nhói khắp vùng bụng dưới. Nhưng lại đầy phấn khích và tràn đầy.
"Aaa ... aaaaaa....." Kimrên rỉ trong khi liếm môi của chính mình. Kamol ấn mạnh và tát vào mông Kim.
Tiếng thở hổn hển của hai người vang vọng khắp phòng. Chiếc giường khách sạn chắc chắn nhưng vẫn có tiếng kêu cót két vì dục vọng của cả hai
Aaaaaaaah."Tinh trùng bắn ra cho đến khi nó chảy vào tay Kamol.
"Hãy thử xem, ah, của em thật ngọt ngào làm sao," Kamol nói với giọng đầy thèm khát. Hông tiếp tục va đập dữ dội. đưa ngón trỏ và ngón giữa vào miệng Kim
Sự ham muốn trong cơ thể bao trùm mọi cảm giác và suy nghĩ Kim thích thú liếm những ngón tay của Kamol. Kamol mỉm cười hài lòng trước khi đánh vào hông thật mạnh và sâu một lúc cho đến khi Kim cảm thấy bụng nóng lên. Bởi vì Kamol đã tiết ra tinh trùng của chính mình vào bên
"Aa......." Kamol rên rỉ sung sướng khi cúc huyệt Kim tiếp tục ôm trọn lấy côn thịt của anh. Kim thân hình gầy guộc đỏ ửng với cả hai dấu tay tất cả các vết cắn và Kamol không nghĩ dừng lại ở đó. Tiếng rên của Kim càng lúc càng lớn hơn cho đến khi thời gian trôi qua đến tối Kamol mới để Kim nghỉ ngơi.
Kamol ra khỏi cơ thể của Kim đồng thời đứng dậy và đi vào phòng tắm Kim bây giờ đang nằm sấp trên giường dấu vết của cuộc hoan ái còn lấm tấm trên hai đùi. Kamol bước ra châm một điếu thuốc và mặc áo choàng một bóng dáng cường tráng đứng nhìn bóng dáng gầy gò đang nằm yên trên giường. trước khi bước đến ngồi bên cạnh và cởi trói ở cổ tay cho Kim. Kim bây giờ đã ngủ không mấy ngạc nhiên khi Kim dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy Kamol nở một nụ cười nhẹ trước khi quay vào phòng tắm. Lấy một chiếc khăn ẩm và đi lại để lau vết bẩn lau sạch cho Kim cho đến khi cơ thể Kim sạch hoàn toàn.Sau đó dùng chăn chất đống dưới nền quấn lấy Kim và ôm sát vào ngực trước khi ra ngoài để mở cửa và gọi thuộc hạ.
"Vâng, thưa ngài." Thuộc hạ của Kamol đi về phía anh. Kim vẫn đang ngủ trong vòng tay của Kamol.
"Gọi người giúp việc lên thay ga trải giường. Và đưa thêm tiền cho họ,"Kamol nói. Những thuộc hạ cúi đầu tuân lệnh Kamol đưa Kim tới ngồi trên ghế sofa đợi người giúp việc đến thay khăn trải giường bất cứ ai nhìn thấy dấu vết và vết bẩn sẽ biết ngay lập tức. Chuyện gì đã xảy ra nhưng không ai dám nói điều gì Kamol ngồi nhìn người mình đang ôm rồi áp mũi hôn nhẹ lên má Kim, khuôn mặt Kim vẫn còn ngấn lệ.
"Lúc em thúc dậy không biết có la mắng và giận dữ không nhỉ?" Kamol nói nhẹ nhàng khi bộ khăn trải giường đã được thay Kamol đưa Kim lên giường và đắp chăn cho cậu. Trong khi Kamol nói chuyện điện thoại về công việc với cấp dưới trong văn phòng của mình và gọi cho Kom để hỏi về Baibun nữa.
"Ừm." Kim đang nằm trên giường từ từ tỉnh dậy. Kim từ từ mở mắt để điều chỉnh ánh sáng Kim thấy khát nên đứng dậy.
"Oái!" Kim kêu lên trước khi nằm xuống giường vừa cử động đã cảm thấy đau nhói khắp người, cảm giác nóng ran khắp người, Kim đưa cổ tay lên nhìn thấy rằng có những vết đỏ do bị trói. Làm cho hình ảnh trước đó được chiếu lại khuôn mặt ngọt ngào của cậu ngay lập tức đỏ ửng khi nhớ lại những gì đã xảy ra với mình. Kim nhìn xung quanh để xác nhận rằng điều anh nghĩ là đúng. Kim nhớ tất cả mọi thứ, lời nói và hành động của mình.
"Em tỉnh rồi à?" Một giọng nói trầm ấm vang lên khi Kamol mở cửa và thấy Kim đang nằm trên chiếc giường rộng mở mắt.
"Anh .." Kim khàn giọng nói. Sau đó Kamol đi rót nước và đến đỡ Kim ngồi dậy uống nước. Kim đồng ý làm theo bởi vì rất khát bàn tay cầm ly nước giữ chặt chăn để nó không bị tuột ra. Kim biết cậu vẫn đang khỏa thân. Khi Kim uống hết ly nước Kamol đã đặt nó vào chỗ cũ và ngồi lại trên giường một lần nữa Kim buộc mình phải lùi lại khỏi Kamol ngay lập tức. Kamol cười nhẹ.
"Em còn sợ gì nữa?" Kamol hỏi, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má tươi tắn của Kim. Kim ngay lập tức gạt sang một bên với ánh mắt giận dữ.
"Đừng có gây chuyện với tôi," Kim hơi nhướng mày nói với một tiếng cười trong cổ họng
"Cho đến bây giờ em vẫn định nói vậy sao Kim? "Kamol hỏi ngược lại, và Kim mím môi nhìn ra ban công của căn phòng cậu thấy rằng bên ngoài trời đã tối.
"Mấy giờ rồi?" Kim ngay lập tức hỏi.
"Đã 5 giờ chiều rồi," Kamol trả lời, điều này ngay lập tức khiến Kim giật mình. Vì buổi trưa Kim đã tan sở để đi ăn với Kamol.
"Tại sao anh không đánh thức tôi !! Ôi chao, công việc của tôi ai lo cho tôi. "Kim chửi.
"Đừng lo. Tôi đã gọi và nói với nhân viên của em rằng em không được khỏe đừng lo lắng và một điều nữa tôi không muốn đánh thức em, Kim cho đến khi chúng ta ngừng làm việc đó trời đã rất tôi rồi tôi muốn em nghỉ ngơi, "Kamol nói. khiến khuôn mặt của Kim bừng sáng nếu Kim đếm không sai Kamol đã làm và bắn tinh ít nhất với Kim 4 lần, nhưng Kim thì Kim thực sự không thể đếm được cậu đã bắn tinh bao nhiêu lần? mỗi lần của Kamol nó thực sự rất dài. Nghĩ đến đây mặt Kim càng đỏ hơn.
"Em đang nghĩ về buổi chiều à?" Kamol giả vờ hỏi.
"khùng!! Tôi không nghĩ gì cả. Cho tôi ít quần áo, tôi phải quay về ngay. "Kim nghiêm nghị nói để che đậy sự xấu hổ
"Tôi chắc chắn sẽ đưa em về, Kim. Nhưng chúng ta phải đi đến một thỏa thuận trước, "Kamol nói với một giọng nghiêm túc.
"Thỏa thuận gì?" Kim run giọng hỏi.
"Em sẽ ở nhà với tôi chứ," Kamol nói.
"Không, tôi không đi với anh" Kim trả lời ngay lập tức. Kamol ngay lập tức nhíu mày.
"Tôi nghĩ chúng ta đã hiểu nhau," Kamol hỏi lại. với một cái nhìn dữ dội trên khuôn mặt của Kim
"Hiểu gì anh là người không hiểu chuyện, tôi đã nói với anh là tôi sẽ không ở bên cạnh anh! "Kim hét lên, nhưng cố gắng không cử động quá nhiều bởi vì cơ thể vẫn còn đau
"Kim" Kamol thấp giọng gọi Kim. Anh chưa bao giờ phải nói bất cứ điều gì với bất cứ ai như thế này trước đây Kim nhìn Kamol tỏ vẻ không bằng lòng. Trước khi Kamol thở dài thườn thượt. sau đó đứng lên Kim nao núng
"Tôi không quan tâm em đồng ý hay không và tôi sẽ cho em 3 ngày để chuẩn bị, ngày mai tôi phải bay sang Hàn Quốc nói chuyện công việc. khi nào tôi quay lại tôi sẽ tự mình đến đón em về nhà, em hiểu không? "Kamol ra lệnh, phớt lờ sự phủ nhận của Kim. Điều này khiến Kim giận dữ nhìn Kamol Kamol đi lấy quần áo để Kim đi thay. Kim vội chộp lấy và mặc vào với đôi mắt của Kamol liên tục nhìn. Khi Kim mặc quần áo xong Kamon bước tới, ôm lấy vòng eo gầy của Kim để đỡ lấy. Lúc đầu, Kim muốn nhưng không thể chống lại sức mạnh của Kamol Khi hai người bước ra khỏi phòng ngủ thuộc hạ của Kamol ngay lập tức đứng dậy và chào anh ta. khiến Kim hơi chùn bước cho đến khi anh ấy vô tình nắm lấy cánh tay của Kamol Kamol liếc nhìn khóe miệng nở một nụ cười mãn nguyện.
"Chuẩn bị xe đi, tôi sẽ đưa vợ tôi về căn hộ," Kamol nói với cấp dưới của mình. làm mặt của kim đỏ lên bởi vì anh cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt của cấp dưới Kamol trước khi Kamol đưa Kim xuống thang máy ra chiếc xe đã đậu trước đó
"Tôi sẽ quay lại văn phòng" Kim nói.
"Đừng cứng đầu," Kamol nói với giọng trầm trước khi đưa Kim lên xe riêng của anh ấy Kim lùi lại nhưng Kamol ôm chặt lấy vòng eo gầy của Kim.
"Tại sao em lại chạy trốn? Em có thể thấy hai chúng tôi hòa hợp với nhau, "Kamol nói khiến Kim khựng lại Kim không trả lời và quay đầu nhìn ra khỏi chiếc xe đang chạy Kim giận chính mình vì đã hài lòng với những hành động trên giường của Kamol. Tức giận với cơ thể của chính mình vì cảm thấy tốt và tận hưởng những gì Kamol đã làm. Kim thích những gì Kamol nuông chiều và làm với bản thân. Kim không hiểu chính mình. tại sao anh thấy thích nó Kim cảm thấy mình được giải phóng hoàn toàn và đầy đủ khiến Kim cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được. Kim ngồi trong im lặng cho đến khi xe đến chung cư. Kamol đưa Kim lên phòng Kim Kamol biết Kim cấm Kamol lên phòng nhưng Kamol vẫn đưa Kim lên phòng. Kamol dẫn Kim vào phòng ngủ của Kim và cấp dưới đang đợi bên ngoài
"Em nghỉ ngơi đi, kỳ thực hiện tại tôi muốn đưa em về nhà. Nhưng tôi muốn em chuẩn bị và lấy những gì em thực sự cần trước, "Kamol nói. Kim ngồi nắm chặt tay dưới chân giường.
"Kim, đừng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi tôi. Tôi có thể làm nhiều hơn những gì em nghĩ, em biết không? "Kamol đe dọa trước. Kim đảo mắt nhìn Kamol với vẻ không hài lòng. rằng Kamol đã đe dọa chính mình. Nhìn thấy đôi mắt của Kim thay vì tức giận nhưng anh cười trong cổ họng.
"Em giống như một con mèo. Dù sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra là mình sợ ", Kamol nói.
"Tôi là người!" Kim ngờ vực cãi lại.
"Hả, tôi có nói em không phải người hả?" Kamol hỏi ngược lại, khiến Kim càng thêm tức giận.
"Đi ra, anh ra khỏi phòng của tôi ngay bây giờ," Kim nói Kim không muốn quá thân thiết với Kamol. Đôi mắt của Kamol quá đáng sợ đối với Kim bởi vì đôi mắt của Kamol làm cho Kim sợ chính mình sợ bị mất hút trong đôi mắt rực sáng của Kamol Kim thừa nhận rằng đôi mắt của Kamol có ảnh hưởng lớn đến tâm trí của Kim.
"Được rồi, tôi về trước. Đừng quên, đừng chạy trốn, đừng gây chuyện với ai. Người của tôi đang để mắt tới em, ba ngày nữa tôi sẽ trở lại và đón em "Kamol nói xong, bước ra ngoài Kim ngồi nhìn tấm lưng rắn rỏi của Kamol với ánh mắt bối rối. Cho đến khi Kim nghe thấy tiếng khóa cửa từ bên ngoài, anh mới biết rằng Kamol và thuộc hạ của anh ta đều đã rời đi. Kim từ từ di chuyển lên giường của mình đưa tay lên ôm mình. Nghĩ đến cái ôm của người khác một người là người cũ của anh ấy
"Tại sao, tại sao tôi không thể nhớ cái ôm của cậu, Day, tại sao?" Kim nói với chính mình. Vì thực sự Kim không nhớ. Day có cảm giác gì khi ôm mình? Vì bây giờ Kim nhớ lại là cảm giác được một người đàn ông vừa rời khỏi phòng của mình ôm vào lòng.
"Anh thực sự đã khiến tôi quên mất cái ôm của Day, Khun Kamol," Kim nói với chính mình với giọng điệu đau khổ. nhắm mắt từ từ vì kiệt sức mà thiếp đi
"P'Kim, ngày hôm qua của anh thế nào? Chúng em rất lo lắng cho anh. Em không thể liên lạc với anh này, nếu người đưa anh đi không gọi cho May vào buổi tối May sẽ gửi đơn khiếu nại. "Người phụ nữ ngay lập tức hỏi Kim sau khi Kim bước vào văn phòng
"Anh không sao. Xin lỗi vì đã làm em lo lắng ", Kim nói với May. Hôm nay, Kim mặc một chiếc áo sơ mi che kín cổ và tay áo. để che đậy những dấu vết mà Kamol đã để lại
"P'Kim ổn rồi, ờ... anh ta là..." May muốn hỏi Khun Kamol đã Kim là một người vợ nhưng không dám hỏi
"May, em có tài liệu nào để anh xem không?" Thay vào đó, Kim cắt ngang cuộc trò chuyện và chuyển hướng về công việc. Vì bây giờ anh chưa sẵn sàng để nói với May bất cứ điều gì.
"Vâng, em sẽ mang nó đến văn phòng của anh," người phụ nữ nói với một giọng trầm. Kim gật đầu trước khi bước vào văn phòng Kim dừng lại trước tấm kính văn phòng và mở nhẹ tấm rèm sau đó thở ra một hơi nhẹ Kim biết từ khi rời căn hộ rằng ai đó đã theo dõi mình và bây giờ anh đang nhìn trước văn phòng người theo Kim là cấp dưới của Kamol. Buổi sáng trước khi Kamol lên máy bay sau đó gọi điện để nhắc lại với Kim về những việc mà Kim phải chuẩn bị Kim không muốn nói chuyện nên cắt cuộc gọi và Kamol không gọi lại. Kim vào văn phòng và ngồi làm việc cho đến hết giờ làm Kim lái xe ra khỏi văn phòng, lòng vẫn còn lo lắng Kim nhìn vào gương chiếu hậu và nhận ra rằng cấp dưới của Kamol vẫn theo dõi mình
"Mình nên làm gì đây?" Kim tự nói với chính mình. trước khi quyết định tăng tốc cho xe phóng đi nhưng dù Kim trốn thoát bằng cách nào thì thuộc hạ của Kamol cũng có thể đuổi kịp anh. Sau đó Kim quay trở lại căn hộ và nhanh chóng lên phòng tìm cách thoát khỏi Kamol nhưng anh không thể tìm ra nơi để trốn thoát, và Kim biết anh không thể trốn về nhà của cha mẹ mình vì Kamol biết nhà Kim ở đâu.
Thời gian trôi qua vào ngày thứ 2, Kamol gọi điện định kỳ cho Kim nhưng Kim không trả lời, khi Kim không trả lời, Kamol đã gọi vào số của cấp dưới. Sau đó bảo cấp dưới mang điện thoại cho Kim nói chuyện trong phòng làm việc cho đến khi Kim phải hét lại và không nói chuyện với Kamol.
"P'Kim, có chuyện gì vậy, anh có thể nói cho May được không?" Cô lo lắng hỏi. bởi vì cô biết rằng ai đó đang theo dõi Kim ngay bây giờ
"Không có gì, May. Chuyện nhỏ mà thôi. "Kim không muốn đàn em căng thẳng và lo lắng về mình.
"Nếu P'Kim mệt, anh có thể nghỉ làm trước. Hãy để May làm thay cho anh. Anh có thể đi nghỉ với bạn bè của anh trước, "người phụ nữ nói một lần nữa. làm cho Kim im lặng sau khi nghe lời của May Kim nghĩ ra điều gì đó.
"Cảm ơn May," Kim nói xong, lập tức nhấc điện thoại gọi cho ai đó.
("Này Kim") đợi một lúc rồi trả lời cuộc gọi.
"Day, mày có ở chung cư không?" Kim hỏi ngay lập tức. Hiện giờ, Kim chỉ có thể nghĩ đến Day.
("Tao không có ở đấy. Tao về quê ở tỉnh ... có chuyện gì vậy?" Day hỏi lại với giọng điệu.
"Đi với Itt?" Kim hỏi, giọng hơi đờ đẫn.
("Hmm... có gì không?" Day hỏi lại. Điều này ngay lập tức khiến Kim cảm thấy chú ý đến đối phương.
"Chà, uh, khi nào mày trở lại Bangkok? Gọi cho tao có điều tao muốn thảo luận với mày, "Kim nói nhẹ nhàng. Anh không muốn nói chuyện điện thoại với Day.
("Có chuyện gì vậy? Khẩn cấp?Mày có thể nói chuyện ở đây." Day nghi ngờ hỏi.
"Không sao, tốt hơn hết mày nên về trước, vậy thôi." Nói xong, Kim lập tức cúp máy.
"P'Kim," May gọi với vẻ quan tâm thực sự.
"May, anh sẽ nghỉ ngơi vài hôm. Có bất cứ điều gì em có thể liên hệ với anh qua email? Nếu ai đó hỏi về anh em nói rằng em không biết ", Kim nói khi quyết định tìm cách trốn thoát.
"Vâng," May trả lời, nhưng không hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
"Tôi xin lỗi vì những gì con trai tôi đã gây ra rắc rối cho ngài," một người đàn ông trung niên da trắng nói theo phong cách Hàn Quốc và gật đầu xin lỗi. Anh ngồi yên trên chiếc ghế sô pha lớn giữa phòng. cùng Kom và hai thuộc hạ khác đứng phía sau. Kamol nhìn thẳng vào người trước mặt Kamol đã đáp máy bay từ Thái Lan để nói chuyện với cha của chàng trai trẻ, người đã ra lệnh đốt kho hàng của Kamol trước đó.
"Vậy ông định đối phó với con trai mình như thế nào?" Kamol hỏi ngược lại, ánh mắt Kamol không biểu lộ cảm xúc gì. Điều này khiến người bên kia không thể đoán được tâm trạng và cảm xúc hiện tại của Kamol.
"Tôi sẽ dạy nó biết sợ hãi và chắc chắn sẽ đưa nó đến nói xin lỗi với Khun Kamol, "người kia nói với giọng căng thẳng. bởi vì con trai anh ấy vẫn ở Thái Lan
"Tôi đến để nói với trực tiếp ông bởi vì tôi thấy mối quan hệ chúng tôi vẫn là đối tác nhưng không phải tôi sẽ luôn là người như vậy. Nếu con trai của ông gây ra cho tôi nhiều rắc rối hơn tôi sẽ xử lý nó theo cách của riêng tôi. Tôi hy vọng ông hiểu, "Kamol nói một lần nữa. Kamol là một người nói được và làm được và không quan tâm đến bất cứ ai mặc kệ họ có chấp nhận mọi hành động của anh ấy không
"Vâng, hoàn toàn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy thêm lần nữa," người kia nhanh chóng trả lời.
"Đây là tất cả những gì tôi phải nói với ông. Hãy cho tôi thấy. "Kamol nói với giọng lạnh lùng. trước khi đứng dậy
"Tôi sẽ chứng kiến xem ông làm gì cho. Tôi còn có một số việc phải làm. "Kamol nói lại trước khi cùng cấp dưới bước ra cửa phòng.
"Cậu đã liên lạc với ông Lee chưa?Kom?" Kamol hỏi Kom sau khi lên xe và lái ra ngoài.
"Xong rôi. Ông Lee bảo chúng ta vào nhà chính của ông ta "Kom nói về một đối tác kinh doanh lớn khác của Kamol. Kamol đã phải liên hệ về việc mua hàng rồi. Vì vậy giờ họ phải đến để nói về chuyện nhà kho bị đốt cháy.
"Hmm," Kamol trả lời trong cổ họng. Trước khi nhấc điện thoại của mình, bấm để gọi về Thái Lan tìm người mà Kamol luôn nghĩ đến . Cuộc gọi chờ vang lên, nhưng không ai trả lời
.
"Kim cứng đầu hơn tôi nghĩ," Kamol càu nhàu. Khi Kim không trả lời cuộc gọi
"Ngày mai chúng ta sẽ quay lại. Ngài định đưa cậu Kim về nhà chính à? "Kom tò mò hỏi.
"Tất nhiên, cậu ấy là vợ của tôi," Kamol trả lời, trước khi gọi cho cấp dưới của mình vì Kim không trả lời cuộc gọi.
"Ồ, là tôi, các người vẫn theo dõi vợ tôi chứ?" Kamol hỏi cấp dưới của mình là người được phái đi để mắt đến Kim
"Hừm, hãy để mắt đến cậu ấy để không bị mất dấu. Nếu có việc gì gấp thì gọi điện trực tiếp cho tôi và nói ngay cho tôi, hiểu không? "Kamol ra lệnh một lần nữa, trước khi cúp máy, Kamol không nói thêm gì nữa. trước khi đến nhà ông Lee để tiếp tục nói về công việc.
"Được rồi, cảm ơn May rất nhiều" Sau khi Kim lên kế hoạch cho May giả vờ mượn xe của Kim để đi mua sắm. Kim đợi ở văn phòng. Thuộc hạ của Kamol nhận ra người phụ nữ này đã mượn xe của Kim để sử dụng. Vì vậy anh chỉ có thể ngồi trông coi Kim ở văn phòng. Hôm nay Kamol đã gọi cho Kim vài lần. Nhưng Kim không trả lời cuộc gọi. Sau khi nói chuyện với May Kim bước đến chỗ Jin, thư ký của anh ấy.
// Jin, nhìn qua văn phòng liệu họ có còn ở đấy hay không // Kim bước đến và nhẹ nhàng nói với cô thư ký bởi vì anh không muốn người khác nghi ngờ quá nhiều
// Vâng // Jin trả lời trước khi bước ra khỏi văn phòng để mua cà phê của quán bên cạnh sau đó đi bộ trở lại
// Vẫn ở chỗ cũ, P'Kim // Jin nói vì người của Kamol vẫn ở chỗ cũ mặc dù đã nhiều ngày qua.
// Thôi, anh sẽ ra ngoài từ phía sau. Nếu có gì cần liên hệ với anh chỉ cần nhắn qua email, đừng quên // Kim ra lệnh cho thư ký trước khi vội vàng lấy túi của mình trong văn phòng sau đó đi qua cánh cửa phía sau văn phòng. Kim mở cửa ra thì thấy một bức tường không cao lắm ở phía sau quán cà phê, nơi quán cà phê có một lối ra khác.
"Chào cô, cô có thể băng qua bức tường và đi ra phía sau cửa hàng của chúng tôi không?" Kim nói với một người bán hàng quen thuộc. đang đi về phía sau cửa hàng
"Sao vậy P'Kim?" Cô gái bối rối hỏi.
"Chà, tôi khó chịu với những người theo dõi tôi. Vì vậy, tôi sẽ về nhà, "Kim nói. Cô gái cười nhẹ.
"Được rồi, hãy qua đây P'Kim" cô gái nói. Vì vậy, Kim chọn một chiếc ghế và trèo qua tường.
"Cảm ơn, tôi đi trước." Kim cười nói với cô gái trước khi bước ra sau cửa hàng của cô gái và vội vàng gọi một chiếc taxi đang đi qua con hẻm Để giao cho cửa hàng bách hóa mà May đã đậu xe. Đến trung tâm thương mại, Kim nhanh chóng gọi cho May. Người phụ nữ hẹn Kim ra bãi đậu xe.
"Chìa khóa xe," người phụ nữ nói, đưa lại chìa khóa xe cho Kim.
"Cảm ơn, May. Xin lỗi vì đã làm khó em có thể bắt taxi về không? "Kim nói với cô gái, cảm thấy ân cần.
"Được rồi, P'Kim đừng lo lắng, chúng ta đi nhanh thôi. Dù May có nói gì thì họ cũng biết rằng P'Kim nhất định sẽ bỏ chạy. Dù sao thì P'Kim cũng sẽ đến gặp bạn của anh trước", người phụ nữ nói với giọng điệu vòng vo. Kim gật đầu. trước khi lên xe và lái đi nhanh chóng Một số đồ đạc của Kim đã được bí mật đặt trong xe Kim chỉ mang theo một số quần áo và vật dụng nhỏ Kim nhấc điện thoại và gọi cho Day.
("Ừm, có chuyện gì vậy?" Giọng của Day nhấc máy.
"Day, mày đã trở lại Bangkok chưa?" Kim hỏi ngay lập tức. Lúc này, người mà Kim cho rằng có khả năng giúp ang nhiều nhất là Day. Ngay cả khi nó đau một chút nhưng vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Day
("Tao đã trở lại. Bây giờ tao đang ở trung tâm mua sắm. Mày có thể đến tìm tao tại chung cư. Itt đang trong phòng, "Day nói.
"Vậy căn hộ của mày nằm ở đâu?" Kim hỏi ngược lại, khi Day nói vị trí của căn hộ, Kim trả lời và cúp máy. Kim ở ngay cạnh căn hộ của Day. Kim lái xe đến bãi đậu xe và đi bộ đến tầng mà Day đã nói với anh trước đó. Kim nắm chặt tay Kim cảm thấy rằng lần gặp gỡ lần này không khó khăn như anh đã dự đoán. Khi anh ấy đến trước phòng của Day Kim bấm chuông cửa phòng.
Ding dong
Tôi đã đợi một lúc. Cửa phòng bật mở.
Itt mở cửa với khuôn mặt hơi sốc
"P'Kim" nhẹ nhàng gọi Kim. Kim cười nhạt khi trong lòng thầm nghĩ không biết mình có làm khó Itt không.
"Chà ...tôi đến để làm một số việc lặt vặt gần khu vực này, tôi đã gọi cho Day. Daynói rằng cậu ấy đã trở lại và kêu tôi đợi trong phòng. "Kim nói vì không biết bắt đầu như thế nào. Itt vội mở đường cho Kim vào phòng.
"Vào trước đi. Day đi mua đồ về nấu bữa tối sẽ quay lại sớm. "Kim bước vào và nhìn xung quanh. Kim ngay lập tức cảm thấy một bầu không khí ấm áp.
"Cảm ơn," Kim trả lời khi Itt đưa cốc nước cho anh.
"Hai người ở cùng nhau à?" Kim hỏi, không biết phải nói chuyện gì.
"Vâng.." Itt trả lời, và sự im lặng lắng xuống.
"Uh .. Em muốn đi rửa mặt và rửa mắt. Em chỉ chợp mắt một chút thôi, "Itt nói và Kim gật đầu. Sau đó ngồi và suy nghĩ một mình đến bây giờ, liệu thuộc hạ của Kamol có biết rằng Kim đã thoát khỏi tầm mắt của anh ta không? Và Kim không biết mình sẽ phải thoát khỏi loại nghiệp chướng này trong bao lâu, nhưng ít nhất Kim muốn ổn định cuộc sống trước đã. Nghĩ đến câu chuyện của Kamol anh cảm thấy toàn thân nóng bừng. bởi vì nó làm anh nhớ đến giọng nói trầm thấp vang lên bên tai anh khi thực hiện các hoạt động trên giường. Một lúc sau, Itt bước ra ngoài. với cánh cửa phòng đã mở Day đi vào với đồ đạc của mình.
"Đến đây?" Day chào đón anh khi anh nhìn thấy Kim. Kim quay lại và mỉm cười hạnh phúc với Day.
"Em đứng đó nhìn cái gì vậy, đến giúp anh xách đồ đi," Day quay sang Itt nói. Itt vội vàng nhặt thứ mà Day đang cầm vào bếp.
"Chờ một chút, tao sẽ ra ngoài nói chuyện với mày, Itt hãy ngồi với Kim trước," Day nói, trước khi bước vào phòng ngủ. Kim cảm thấy thở phào nhẹ nhõm bởi vì anh không biết làm thế nào để bắt đầu nói chuyện với Day. Itt ngồi xuống và anh cảm thấy rằng Itt đang nhìn lại chính mình.
"Itt sao thế" Kim ngạc nhiên hỏi.
"Ồ, không..." Itt vội vàng phủ nhận.
"Tôi thấy Itt đang nhìn chằm chằm vào tôi vì vậy, tôi muốn hỏi. "Kim nói lại, mong muốn được hiểu rõ hơn về tính cách của Itt.
"Uh ... em xin lỗi vì cách cư xử của em..chính là ... khuôn mặt của Kim đẹp quá," Itt nói, khiến khuôn mặt của Kim run lên bởi vì anh không nghĩ rằng Itt sẽ nói thẳng ra điều gì đó như thế này
"Tôi là một người đàn ông. Tại sao cậu không nói với tôi rằng tôi đẹp trai? "Kim hỏi.
"Chà..." Itt định nói. Nhưng tiếng mở cửa phòng ngủ ngắt quãng. Day, người vào thay quần, bước ra ngồi cạnh Itt
"Mày muốn nói chuyện với tao về điều gì, Kim?" Day hỏi, lấy tay vuốt Itt. Kim nhìn bàn tay đang cầm tay Itt của Day với con mắt mờ mịt. Bàn tay của Day mà Kim đã với để chạm vào chính mình. Hiện tại, bàn tay đó chỉ dành cho một người. người đó là Itt là người đàn ông trẻ trước mặt Kim. Itt nhìn thấy khuôn mặt của Kim và cho Kim và Day có cơ hội để nói chuyện riêng. Nhưng Day đã từ chối Kim thở phào nhẹ nhõm. trước khi quyết định nói một mình
"À..tao có chút chuyện..nên tao không về ngủ chung cư được ... về nhà cũng không được ... nên ... tao muốn đến xin ở với mày một vài hôm được không? "Kim trầm giọng nói.
"Vấn đề của mày là gì? Tại sao mày không thể quay lại căn hộ? "Day khẽ hỏi.
"Chà... tao... đó là." Kim ngập ngừng, không biết giải thích thế nào.
"Kim, mày là người đã nói với tao rằng có một cái ai đó để tham khảo nếu mày không nghĩ để nói vậy thì tôi có thể là người cố vấn của mày được không? "Day nói với giọng đều đều. Kim khẽ mím môi.
"À... tao có chuyện với một người... nên tao vẫn chưa muốn quay lại căn hộ bởi vì anh ta biết nơi tao sống biết nhà ba mẹ tao "Kim nói với giọng run run.
"Mày có vấn đề với ai vậy?" Dey lo lắng hỏi.
"Day ... bây giờ mày không cần phải ép buộc tao bất cứ điều gì, làm ơn. Tao cầu xin mày. Tao hứa điều đó nếu tao sẵn sàng tao sẽ kể cho mày nghe mọi chuyện. "Kim nói, Day vẫn nhìn Kim.
"Chắc mày đang gặp rắc rối... Tao xin lỗi vì đã làm phiền mày," Kim nói nhẹ nhàng. Cùng với việc nhìn vào khuôn mặt đầy hoài nghi của Day. Giờ đây, Kim cảm thấy thực sự bất lực nhưng cuối cùng, Day cho phép Kim ở lại với mình nhưng buộc phải đến nhà của Day, nơi bây giờ chỉ có Itt là sự nghi ngờ. Sau khi thỏa thuận được giải quyết, Day-Itt và Kim đến nhà của Day. Day cho phép Kim ngủ trong phòng riêng của mình bởi vì Day phải ngủ lại nhà người thân Sau đó Day đưa Kim đến phòng ngủ của Itt để thu dọn đồ đạc.
"Cảm ơn rất nhiều, Day," Kim nói khi bước vào phòng. Hiện tại, chỉ có hai người là Kim và Day cùng nhau. Day gật đầu trước khi Kim bước đến Day và nắm tay Day, Day khẽ cau mày. Kim nhìn tay Day và cố nuốt nước bọt xuống cổ họng.
"Tao cực kỳ ghen tị với Itt .. mà bàn tay của mày đang nắm giữ suốt thời gian qua. Bàn tay mà tao đã từng với tới, tao muốn mày nắm lấy tay tao, "Kim nói với giọng điệu u ám. Anh cảm thấy đau nhói trong tim nhưng không nhiều như khi anh lần đầu tiên biết về Day và Itt
"Nhưng không thể," Kim nói, nhìn Day và cười nhạt. Bây giờ, Kim không muốn bất cứ điều gì từ Day ngoài cảm giác tốt như một người bạn.
"Một ngày nào đó, mày chắc chắn sẽ tìm thấy bàn tay của một người sẵn sàng nắm tay mày đi hết cuộc đời, Kim," Day động viên bạn mình và định rút tay ra khỏi tay Kim. Nhưng cửa phòng đã được mở Itt khựng lại khi thấy Kim nắm tay Day. Kim cũng vội buông tay ra và nở một nụ cười với Itt
"Uh..ừ... Em đến đây để hỏi xem anh có muốn em cho một ít đồ tươi vào tủ lạnh trước không. Hay anh sẽ làm bữa tối? "Itt hỏi Day.
"Cứ làm đi, không đói sao?" Day hỏi,Itt chậm rãi gật gật đầu.
"Vậy thì chúng ta hãy xuống và làm bữa tối. Mày có thể nằm xuống hoặc sắp xếp đồ đạc của mình ngay bây giờ, Kim. Và sau đó đi xuống cầu thang. "Day quay lại và nói với Kim một lần nữa trước khi bước ra khỏi phòng ngủ Itt giả vờ đi sau Day khiến Kim phải nhanh chóng quyết định gọi Itt trước.
"Uh... Itt," Kim gọi Itt
"Dạ," Brick trả lời.
"Vừa rồi..không có gì... Tôi không muốn Itt phải suy nghĩ nhiều," Kim nói. với cảm giác lo lắng về cảm giác Itt
"Em không nghĩ gì cả... P'Kim, đừng lo lắng về điều đó," Itt nói với Kim với một nụ cười và bỏ đi ngay lập tức Kim chìm xuống và ngồi xuống mép giường. Trong khi nghĩ rằng anh đã đến để lừa dối người yêu của anh? Và nghĩ về những gì Day đã nói trước khi rời khỏi phòng, rằng một ngày nào đó Kim sẽ tìm được người sẵn sàng nắm tay Kim đi hết cuộc đời.
"Ai muốn nắm tay mình đây?" Kim nói với chính mình trước khi hình ảnh của Kamol hiện lên trong đầu anh.
"Không thể nào, đó không phải là anh ta, Kamol," Kim nói với bản thân trước khi xuống nhà để giúp Day nấu ăn trong quá trình chuẩn bị Kim yêu cầu Day nói chuyện để tạo ra bầu không khí hữu nghị giống nhau Kim cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với Day với tình cảm như khi hai người vẫn còn là bạn.
"Cậu đang làm cái quái gi thê?!! để cậu Kim khuất tầm mắt mình cậu đã cho người đi tìm rồi phải không? "Một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên khi nhận được cuộc gọi từ cấp dưới của anh ấy ở Thái Lan người đã gọi điện thông báo rằng đã để mất dấu Kim. Tôi đã đến chung cư và không thể tìm thấy Kim. Hỏi bất cứ ai, cũng không ai nói.
"Được rồi, tôi sẽ nói với sếp sau." Kom nói với giọng căng thẳng trước khi cúp máy và quay lại nhìn sếp với vẻ căng thẳng. Bây giờ, Kamol ngồi nhìn chằm chằm vào Kom.
"Đừng nói với tôi những tên khốn đó để Kim trốn ra ngoài" Kamol hỏi nhẹ nhàng bởi vì anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện sắc bén trên điện thoại rồi
"Vâng thưa ngài, tôi nên làm gì tiếp theo? Tôi nghĩ những người trong văn phòng chắc chắn có liên quan đến ngài Kim. Sếp cho phép tôi ra lệnh cho người hỏi những người trong văn phòng để biết ngài Kim đã đi đâu? "Kom hỏi theo cách mà anh đã làm trước đây.
"Không, tôi không muốn Kim giận tôi hơn nữa. Kim chắc tức điên lên mất nếu tôi chạm vào ai đó trong văn phòng của em ấy, "Kamol nói với giọng bình thường.
"Vậy chúng ta sẽ làm gì?" Anh hỏi lại.
"Hãy đặt vé trở lại Thái Lan ngay hôm nay. Dù sao thì, chúng ta đã nói chuyêj xong rồi. Tôi chắc Kim không ở đâu xa. Có lẽ vẫn đang ở Bangkok, "Kamol đoán tình hình.
"Vâng," Kom trả lời.
"Và bây giờ, người của chúng ta có đi tìm ngài Kim trước không?" Kom hỏi lại.
"Hãy cho người tìm Kim nhưng nếu nhìn thấy Kim, hãy im lặng. Đừng để Kim biết, "Kamol ra lệnh một lần nữa, trước khi nhận ra điều gì đó.
"Thực ra, cậu có thể gọi Day vì Kim là bạn với Day. Day có lẽ nó Kim sẽ đi đâu? "Kamol nói. Khiến Kom gọi ngay cho Day Kom nói chuyện với Day một lúc rồi cúp máy.
"Day bảo chúng tôi đến tìm anh ta ở nhà anh ta vào ngày mai," Kom quay lại báo cáo một lần nữa.
"Chà, bây giờ cậu đi liên hệ về vé máy bay trước khi đi," Kamol nói với Kom trước khi Kom đưa một cấp dưới khác ra khỏi phòng khách sạn. Kamol bước tới và đứng ở ô kính lớn trong phòng anh, nơi có thể nhìn rõ ra nội thành Seoul.
// Em nghĩ rằng em sẽ trốn thoát khỏi tôi không, bé con? // Kamol nói với chính mình một cách nhẹ nhàng. Kamol kiên quyết rằng anh sẽ không để Kim đi.
Sáng hôm sau
Kim tỉnh dậy với cảm giác hơi chóng mặt khi tỉnh dậy trong một căn phòng ngủ xa lạ trước khi nhận ra rằng anh ấy đã đến sống với Day và bây giờ Kim đang nằm trong phòng của anh trai Day là Night. Dáng người mảnh khảnh rướn người ngồi dậy với vẻ uể oải trước khi thức dậy và đi vào phòng tắm để rửa mặt Kim đứng nhìn mình trong gương.
"Mình sẽ ở với Day bao nhiêu ngày? Mình sẽ không thể sống như thế này được lâu ", Kim nói với chính mình. Anh nhìn cổ tay mình vẫn còn đỏ vì bị trói. Ngày hôm qua, Itt đã hỏi về chúng, nhưng Kim đã nói dối rằng đó là vết xước. Sau khi rửa mặt, anh xuống nhà nói chuyện với Day trong bếp Day dặn đi tắm trước rồi xuống ăn cơm sau khi ăn Kim lấy cớ lên phòng để kiểm tra mail công việc và hỏi May về chuyện của ngày hôm qua. Khi Kim đến chung cư Kim đã lập tức tắt máy và chưa bật máy từ hôm qua. Kim ngồi kiểm tra email một lúc thì nghe thấy một âm thanh giống như một chiếc ô tô đang đậu trước hàng rào của Day. Vì phòng của Night ở trước cửa nhà vì vậy nghe âm thanh rất rõ. Nhưng Kim nghĩ có lẽ đó là người đến nói chuyện kinh doanh với Day như Day đã nói trước đó ngồi một lúc Kim cảm thấy cổ họng mình khô khốc vì vậy, đi xuống uống nước trong bếp. Có thể nghe thấy tiếng xôn xao từ tầng dưới cho đến khi Kim đi xuống cầu thang để đến phòng bếp và nhìn vào phòng khách ngay khi Itt quay lại nhìn Kim.
"Anh định làm gì với Kim?" Itt hỏi, trong khi Kim lúc này đã cứng đơ và tái nhợt. Trái tim rơi lộp bộp khi nhìn thấy vị khách của Day hôm nay là ...
"Kim!" Kamol lớn tiếng gọi. với sự gia tăng đột ngột Kim mở to mắt khi biết chắc mình đang nhìn thấy ai. Kim vội vã chạy lên cầu thang, trong khi Kamol cũng chạy theo Kim vào thẳng phòng của Night. Nhưng Kim đã sớm đóng cửa phòng Kamol đẩy cửa vào một cách khó khăn cho đến khi Kim loạng choạng lùi về phía sau.
"Sao em dám chạy khỏi tôi, Kim!" Kamol lớn tiếng hỏi. Ngay sau khi xuống máy bay Kamol ngay lập tức đưa Kom đến nhà Day Kamol cũng không mong gặp được Kim ở nhà Day Kamol đi thẳng đến nắm lấy cổ tay Kim.
"Thả tôi ra !! ... Kamol... Tôi đã bảo là buông ra." Kim vùng vẫy mạnh tay để thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ đang giữ chặt cổ tay Kim.
"Thưa ngài, dừng lại. Chuyện gì thế này? "Day, người theo sau, vội vã bước tới chặn Kamol và kéo Kim đứng sau lưng mình Kim bám vào vạt áo của Day với cơ thể run lên vì sợ hãi và sốc. Anh không nghĩ Kamol có thể đến đây.
"Đưa Kim cho tôi, Day," Kamol nói với giọng trầm.
"Ngài nói với tôi trước ... làm thế nào Ngài biết Kim?" Day hỏi lại.
"Da. Day .. mày cũng biết anh ta?" Kim hỏi Day với vẻ tò mò và khó hiểu. Bởi vì thái độ của Day đối Kamol rất kimhs trọng.
"Ngài Kamol là sếp cũ của tao," Day quay lại và nói với Kim. Khiến Kim muốn khóc điều đó thực sự Kim không thể trốn thoát khỏi Kamol
"Day, tôi đã bảo cậu đưa Kim cho tôi," Kamol lặp lại.
"Vậy ngài đưa Kim đi đâu?" Nó vội vàng hỏi.
"Tôi sẽ đưa em về," Kamol nói, nhìn Kim Keng chằm chằm.
"Tôi không đi! Tôi có nhà của tôi. "Kim lập tức phản bác.
"Nhưng tôi sẽ đưa eo theo !!" Kamol hét lại. Itt cũng bối rối như Kim. Nhưng Day và Kom đã quen với âm thanh này.
"Ngài và Kim có vấn đề gì .. nếu ngài không nói cho tôi biết thêm? Tôi sẽ không thể để bạn tôi đi với ngài, "Day nói, Kim gần như khó thở bởi vì Kim biết chính xác câu trả lời của Kamol muốn nói với Day là gì. Kamol thở dài thườn thượt.
"Để đến và đưa vợ của tôi trở về nhà. Vậy có được không? "Kamol nói xong, mọi thứ im bặt. Day liền quay sang nhìn Kim Kim chậm rãi lắc đầu. nóng mắt
"Ồ, không đúng, Day... anh ta đang nói dối," Kim khàn giọng nói.
"Tôi không nói dối ... Day. Cậu nên biết cách cư xử tốt ... "Kamol nói với giọng nghiêm túc.
"Vậy, ngài định làm gì, Kim?" Itt quan tâm hỏi.
"Tôi có thể làm gì với vợ mình?" Kamol nói lại với Itt. Itt đi về phía Day.
"Day.. thì .. em sợ ngài ấy sẽ làm tổn thương P'Kim," Itt nói với vẻ lo lắng.
"Ngài ấy sẽ không làm gì Kim đâu" Day nói nhẹ nhàng. Điều này khiến Kim trợn tròn mắt khi nghe điều này.
"Day, mày định để anh ta đưa tao đi dễ dàng như vậy sao?" Kim ngay lập tức hét vào bạn của mình Day nhìn Kim.
"Kim, tao nghĩ đó là chuyện giữa ngài ấy và mày mày nên biết rõ nhất, "Day nói. trước khi quay lại nhìn Kamol
"Thưa ngài, ngài có thể hứa với tôi không? rằng ngài sẽ không làm điều gì đó quá quyết liệt, "Day hỏi.
"Tôi đồng ý," Kamol trả lời bằng một giọng nghiêm túc.
"Kim, tao nghĩ mày sẽ quay lại với ngài Kamol ... ngài Kamol có chuyện cần nói trực tiếp với mày," Day nói Kim khẽ mím môi. đôi mắt run rẩy trước khi nhìn Kamol Kim ngập ngừng một lúc trước khi nhận ra rằng nó sẽ không thể tránh khỏi
"Ồ, thôi, đi thì đi" Kim nói, choáng váng. Trước khi đi đóng gói đồ đạc của mình cho vào túi xách của anh ấy, sau đó đi lấy nó trước khi Kamol kéo cổ tay Kim xuống cầu thang cùng nhau Kamol đã cho thuộc hạ của mình đợi bên ngoài để đưa Kim lên xe ngồi trước. Về phần Kamol và Kom, họ đứng nói chuyện với Day và Itt một lúc. Trước khi lên xe, khi vừa bước vào xe, Kamol quay lại nhìn Kim đang khoanh tay nhìn ra cửa sổ bên kia xe. Kim ngồi sát cửa đến nỗi tưởng chừng như hòa làm một với kính xe Kim nhìn Day và Itt đứng trước cửa nhà với một cảm giác buồn bã thất vọng vì bạn mình không bảo vệ mình mà gửi Kim cho con hổ dữ như Kamol.
"Kim," Kamol gọi Kim bằng một giọng bình tĩnh. Xe di chuyển ngay lập tức.
"Tôi muốn trở về căn hộ của mình," Kim nói mà không quay lại nhìn Kamol.
"Không thể nào, anh đã nói với em rằng anh sẽ tự mình đến đón em. Tại sao em lại phải bỏ trốn? Em nên biết rằng em không thể trốn thoát, "Kamol nói. Kim quay lại nhìn Kamol với vẻ khó hiểu.
"Tại sao anh phải ép tôi? Tôi không muốn ở với anh !! "Kim hét lên.
"Từ chối cho đến khi cổ họng đứt quãng cũng vô ích," Kamol nói, phớt lờ lời nói của Kim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro