Chương 10 And
"Đi ngay bây giờ ạ?" Lop hỏi.
"Đúng ngay giờ nếu anh không đưa tôi đi tôi sẽ gọi taxi "Kim nói với giọng nghiêm nghị.
"Vâng tôi đi ngay ạ," Lop nói nhanh. trước khi lao thẳng lên xe với Kim
"Cậu Kim muốn đi đâu ạ?" Lop hỏi khi lái xe.
"Chủ nhân của anh ở đâu? Tôi biết anh biết, "Kim nói, hơi loạng choạng bước lên.
"Tôi biết. Nhưng chúng ta đến đó, lỡ như sếp đang trên đường về nhà thì sao ạ? "Lop hỏi ngược lại.
"Đi tìm anh ấy," Kim dửng dưng đáp. Ngay bây giờ, Kim đã cực kỳ quẫn trí. Vì Kim không biết Kamol đang nghĩ gì và cảm thấy gì Kim ngồi siết chặt tay nhau suốt chặng đường. Mặc dù mắt anh ấy đang nhìn ra khỏi xe nhưng tâm trí và đang đi lang thang bối rối về bản thân và Kamol mất nhiều thời gian Lop đưa Kim đến quán rượu của Kamol. Lop thở phào nhẹ nhõm. khi anh ấy thấy xe của Kamol đậu điều này có nghĩa là Kamol vẫn ở trong cửa hàng, không đi đâu cả khi xe đã đỗ hoàn toàn. Kim nhanh chóng xuống xe. Kim bước thẳng đến cửa ra vào phía sau quán ngay lập tức.
"Cậu Kim, anh đến bằng cách nào?" Kit hỏi, giọng anh căng thẳng khi thấy Kim bước vào trước khi nhìn Lop, người đã lắc đầu và cau mày
"Anh đang ở đâu vậy Kamol?" Kim hỏi với giọng khó chịu.
"Anh Kim, tôi nghĩ anh nên về trước. Sếp dạo này rất bận, muốn đẩy nhanh công việc để hoàn thành nhanh chóng. Tôi không nghĩ rằng cậu Kim muốn phiền sếp một chút nào. "Kit nhỏ giọng thuyết phục Kim về nhà.
"Thật bận, gấp gáp đến nỗi không thể nói chuyện với tôi một hai phút phải không? Đi đi, tôi sẽ lên gặp Kamol," Kim trầm giọng nói. Gương mặt anh căng thẳng rõ ràng.
Kim đẩy Kom ra khỏi lối đi và lập tức đi thẳng đến cầu thang dẫn lên tầng hai. Bản thân Kit cũng không dám ôm chặt lấy cơ thể của Kim. Kim bước lên cầu thang đến phòng khách mà họ đã đến trước đó.
Cánh cửa phòng chờ ngay lập tức được mở ra. Bởi vì Kim không nghĩ phải gõ cửa khi đang trong tình huống này. Khiến Kamol đang ngồi cùng cấp dưới của mình phải lập tức nhìn lên.
"Kim" Kamol sốc gọi Kim. Kamol không nghĩ rằng rằng Kim biết mình ở đây và tìm đến
"Tôi có chuyện muốn nói với anh," Kim nói với giọng run rẩy. khi nhìn thấy khuôn mặt của Kamol Kim có một cảm giác dâng lên trong lồng ngực. Kamol quay lại nhìn cấp dưới của mình trong phòng. gật đầu ra hiệu mọi người ra khỏi phòng trước mọi người bước đi, nhưng với tinh thần tốt. Kamol đưa tay lên thái dương. Anh không nghĩ Kim sẽ tìm mình ở đó.
"Sao vậy, làm sao em đến được đây?" Kamal lo lắng hỏi. Kim nhìn Kamol quan sát. Kamol ngồi xuống ghế sofa với vẻ mặt mệt mỏi. Mắt Kim sáng lên khi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Kamol. Một thái độ không giống như mọi lần gặp gỡ hay bên nhau.
"Tôi không đến được à?" Kim hỏi.
"Em có thể đến, nhưng anh không hiểu tại sao em lại đến. Anh rất bận, em biết đấy, "Kamol nói lại. Kim mím môi lại.
"Tối qua anh không về nhà. Mặc dù anh đã nói với tôi rằng anh sẽ quay trở lại, "Kim hỏi trước khi hỏi những gì trong đầu cậu.
"Xin lỗi, anh đã uống quá nhiều," Kamol nói nhẹ nhàng.
"Anh đã nói dối," Kim run rẩy nói. khiến Kamol ngồi xuống anh ta lập tức ngước lên và nhìn Kim đang đứng.
"Nói dối gì vậy?" Kamol nghi ngờ hỏi.
"Tối qua anh không say. Nhưng anh không muốn về nhà anh không muốn nhìn thấy em phải không? "Kim hỏi lại. Cố gắng nuốt cục nghẹn để không cho Kamol biết.
"Kim, bình tĩnh lại có gì từ từ nói chuyện," Kamol nói với giọng căng thẳng.
"Về nhà trước đi, OK, ở nhà có chuyện gì em nói đi?" Kamol nói lại.
"Vậy làm sao chúng ta có thể nói chuyện? Khi anh không về nhà? "Kim hỏi. làm cho Kamol vẫn còn một chút hoài nghi
"Anh biết tất cả, phải không?" Kim run rẩy hỏi. Đôi mắt anh ngân ngấn những giọt nước trong veo. Kim cảm thấy rất tệ rằng anh ấy đã không nói với Kamol mọi thứ một mình
"Đừng im lặng, Kamol! Nói cho tôi biết, anh biết tất cả mọi thứ, phải không? "Kim hỏi lại.
"Em đang nói gì vậy? Anh không hiểu. "Kamol hỏi với giọng trầm. Nhưng Kim biết rằng Kamol biết và hiểu ý của Kim. Chỉ có Kamol giả vờ không biết. Mà Kim không hiểu tại sao Kamol lại phải làm ra vẻ thiếu hiểu biết.
"Tôi biết mọi thứ từ anh Danil anh biết tất cả mọi thứ giữa tôi và Day .. "Kim định nói tiếp.
"Đừng nói nữa, Kim! Về nhà thôi, anh đã nói là chúng ta sẽ nói chuyện ở nhà, "Kamol cắt ngang. trước khi Kim nói xong. khiến đôi mắt của Kim trở lên ngấn lệ
"Nhưng tôi muốn nói chuyện bây giờ. Đây, tôi không muốn đóng cửa Kamol. Tôi luôn muốn nói với anh nhưng tôi không có cơ hội để nói tôi thậm chí còn không nghĩ rằng thế giới sẽ chật hẹp đến thế này, "Kim nói với giọng run rẩy.
"Đừng nói nữa Kim, hãy giữ nó đơn giản. Hãy nghe anh. Hãy về nhà. Tối nay hãy nói chuyện sau, được không? "Kamol cố gắng thuyết phục Kim về nhà trước. Bởi vì anh ấy cũng có những vấn đề cần giải quyết trước công việc của Kim. Kim nghe thấy điều đó trở nên không hài lòng. Nước mắt chảy dài trên má mà Kamol không thấy bởi vì bóng dáng cường tráng quay đi hướng khác tự thôi miên chính mình.
"Hức... anh .. giận em. hoặc anh không thể chấp nhận anh nói cho em biết, Khun Kamol hức... anh nói cho em biết hức... Nhưng nếu em phải đoán, anh sẽ không thể chấp nhận được ", Kim nức nở nói. Kamol ngay lập tức quay lại nhìn Kim.
"Kim, tại sao em lại khóc? Đừng như thế này. "Kamol vươn tay nắm lấy cánh tay Kim nhưng Kim đã bỏ trốn. Với một cái gật đầu chậm rãi trong nước mắt
"Hức .. Tôi hiểu rồi .. Tôi hiểu tình trạng của mình bây giờ." Kim nói khi bước ra khỏi phòng khách. Nhưng Kamol đã nắm lấy cánh tay của Kim trước.
"Kim, em đang hiểu lầm," Kamol nói với giọng khó chịu cố gắng giữ lại Kim lsij Nhưng Kim đã chống lại Kamol
"Ô... để tôi đi!" Kim nức nở. Khiến Kamol cảm thấy lồng ngực hơi tê dại.
Tru... Tru... Tru
Điện thoại của Kamol đổ chuông. khiến Kamol hơi đơ người khi quay lại nhìn.
... Ivan ...
Kamol vô tình buông bàn tay đang nắm giữ Kim khi nhìn thấy số gọi đế. bởi vì nó là con số mà anh ấy đã chờ đợi trong nhiều ngày
"Kim !!" Kamol lớn tiếng gọi Kim. Khi Kim vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Kamol và nhanh chóng bước thẳng ra khỏi phòng. Điện thoại của Kamol đổ chuông liên tục và Kamol phải trả lời cuộc gọi này. Hình bóng rắn chắc nhấc điện thoại chạy ra cửa phòng chờ và thấy Kim bước xuống cầu thang. Thuộc hạ của Kamol đã bị choáng váng bởi vì không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng chờ
"Lop !! đưa kim về nhà cẩn thận đừng để Kim đi đâu, "Kamol hét lớn.
"Vâng !!" Một giọng nói lớn trả lời ngay lập tức.
'Kom này gọi và thúc giục Day hãy nhanh chóng đến với tôi !! Anh đi với vợ à? Anh chậm quá! "Kamol lại hét lên. trước khi đóng cửa để nhận một cuộc gọi từ Ivan Ngay cả khi anh muốn theo dõi Kim Nhưng Kamol phải hoàn thành vấn đề mà anh đã bắt đầu.
..
..
"Anh Kim, anh đi đâu vậy?" Lop chạy theo Kim đến bên đường.
"Đừng làm phiền!" Kim hét lên với Lop, vẫn còn nức nở. Lòng bàn tay mảnh khảnh của anh nâng lên và bất cẩn lau những giọt nước mắt trên mặt cậu.
"Về nhà với tôi, tôi cầu xin anh nếu anh Kim không quay lại. Tôi chắc chắn sẽ bị đòn. "Lop lên tiếng khiến Kim mềm lòng và thương cảm.
"Được rồi, được rồi, đưa tôi về nhà," Kim nói, nức nở. cho đến khi anh ấy không thể cảm thấy thương hại vì tôi chưa từng thấy Kim khóc như thế này bao giờ. Kim bước lại xe và ngồi dậy. Lop lập tức chở Kim về nhà khi về nhà Kim đi thẳng vào phòng ngủ. Giữa sự bàng hoàng của Dì và những người khác cũng không ít. Khi nhìn thấy Kim bước đi, mắt anh đã sưng và đỏ.
"Lop Khun Kim, chuyện gì vậy?" Dì ngay lập tức bước đến và hỏi Lop.
"Tôi cũng không biết nữa. Nhưng có vẻ cậu Kim và sếp cãi nhau, "Lop nói với một giọng điệu căng thẳng.
"Ngài đang tranh cãi về điều gì vậy? Còn khóc thế này nữa. "Dì lo lắng rên rỉ. Về phần Kim, khi bước lên phòng ngủ, cậu mở tủ quần áo. Lập tức lấy túi của chính mình ra. Kim giữ quần áo của mình trong một chiếc túi cùng với những thứ cần thiết khác. Kim cảm thấy bị xúc phạm và hối hận vì Kamol đã hành động như vậy với mình. Nhưng Kim thừa nhận rằng mình đã sai điều đó không nói cho Kamol biết toàn bộ câu chuyện không có gì ngạc nhiên khi Kamol cảm thấy tồi tệ hoặc không thể chấp nhận được. Kim nhìn lần cuối các phòng ngủ xung quanh. trước khi mang túi của mình xuống
"Anh đi đâu?"Lop hỏi khi thấy Kim xách cặp xuống
"Tôi sẽ trở lại căn hộ của mình," Kim nói với một giọng trầm. và giả vờ đi bộ xung quanh Lop Nhưng Lop đã chặn nó.
"Không, thưa ngài. Sếp đã ra lệnh cho cạu Kim không được đi đâu cả. Cạu Kim đến đây để nói chuyện với tôi trước. "Lop vội vàng nói.
"Tại sao tôi phải ở lại? Tôi đã làm cho sếp của anh cảm thấy tồi tệ và anh ấy có lẽ không cần tôi nữa. "Kim nói, Lop lắc đầu.
"Cậu Kim chắc đã hiểu lầm"Lop cố thuyết phục một lần nữa. Nhưng Kim dường như không lắng nghe chút nào. Kim bỏ đi và Lop quyết định lấy túi của Kim và giữ nó.
"Xin lỗi, cậu Kim. Nhưng tôi không thể để cậu Kim ra khỏi đây. ... Ai quanh đây! "Lop gọi những người khác. Nhiều thuộc hạ của Kamol bước vào.
"Mọi người để mắt tới cậu Kim. Đừng để cậu Kim ra khỏi đây. Sếp đã ra lệnh như vậy", Lop nói với mọi người. Mọi người lập tức gật đầu công nhận. Kim quay lại nhìn Lop van xin. Nhưng Lop lắc đầu.
"Xin lỗi, tôi phải làm nhiệm vụ của mình," Lop nói, và Kim mím môi. trước khi bước lên phòng ngủ một lần nữa. Lop thở phào nhẹ nhõm.
"Huhuhu.....," giọng thổn thức của Kim vang lên. Trong phòng ngủ một lúc trước khi im lặng
..
..
..
"Ngài đi đâu vậy ngài Kim?" Lop hỏi ngay khi thấy Kim bước xuống phòng ngủ lần nữa.
"Tôi sẽ đi dạo không cần phải sợ. Tôi sẽ không trốn thoát, "Kim nói với một giọng trầm. trước khi bước ra sau nhà Kim không muốn nằm trong căn phòng đầy kỷ niệm giữa cậu và Kamol. Vì càng ở lâu càng đau nên Kim xuống nhà đi dạo. Kim đi về phía Chuồng Cọp Bengal.
"Ngài Kim, ngài không thể đi đến chuồng cọp ạ?" Một trong những thuộc hạ của Kamol hỏi khi thấy Kim đi về phía chuồng cọp.
"Chà, không cần phải lo lắng. Tôi quen với chúng "Kim đáp nhẹ nhàng. Đôi mắt đẹp vẫn đỏ hoe và sưng tấy.
"Hãy để tôi đi với ngài." Thuộc hạ của Kamol lo lắng nói, Kim đứng lặng trước khi gật đầu đồng ý. Kim bước thẳng đến chuồng cọp. Anh nhìn thấy Whipcream nằm trong một chiếc lồng không quá xa lồng sắt. Kim tiến lại gần chuồng cọp. với một bàn tay trong và một đôi mắt đẹp nhìn Whipcream với vẻ buồn bã. Whipcream xoa mặt lớn lên tay Kim cùng với việc di chuyển đến gần hơn như thể muốn xoa dịu nối buồn của Kim khiến Kim cười nhẹ. Sau đó cúi xuống và từ từ ngồi xuống. Whipcream xoa đầu vào lồng thép Kim vuốt lưng, gãi cổ cho đến khi tay anh có thể chạm tới, trong khi Clemo, vẫn nằm trên khúc gỗ, nhìn anh một cách bình tĩnh.
// Tôi muốn ôm chúng mày mà không có rào cản // Kim khẽ lẩm bẩm. Mắt anh nóng trở lại. Trước khi quyết định quay sang cấp dưới của Kamol
"Mở lồng cho tôi. Tôi sẽ vào trong. "Kim nói, không khỏi suy nghĩ. Kim muốn vào trong muốn ôm Whipcream và Clemo bởi vì không biết liệu có thể ôm họ một lần nữa hay không. Nếu Kamol không thể chấp nhận câu chuyện của Kim Kim sẽ phải quay lại chỗ cũ, nhưng đó là một rủi ro lớn vì Clemo vẫn chưa tiếp cận Kim như Whipcream.
"Liệu nó có tốt không? P'Kom không có ở đây. "Thuộc hạ của Kamol ngập ngừng.
"Mở ra đi, tôi đã nói rồi không sao." Kim phải trầm giọng nói. Khiến thuộc hạ của Kamol đi về phía cửa chuồng cọp. Kim lập tức đứng dậy làm theo.
"Đóng lồng lại đi, tôi muốn ở trong với hai đứa này. Anh không phải lo lắng Tôi không sao, "Kim nói lại với thuộc hạ của Kamol.
(Ít ra thì cũng chỉ là bị hổ giết.) Kim tiếp tục nghĩ trong đầu. Thuộc hạ của Kamol căng thẳng nhưng không muốn làm trái lệnh của Kim thế là anh ta lui ra đứng ngoài chuồng đóng cửa nhốt Kim vào trong chuồng cọp. Kim bước đến Whipcream và ngồi xuống khúc gỗ
"Anh định tự sát à?" Giọng nói trầm ấm của Danil vang lên. Điều này khiến Kim quay lại thì thấy Danil đang đứng bên ngoài cái lồng cách đó không xa.
"Tôi chỉ đang chơi với Whipcream," Kim trả lời, cảm thấy tức giận với Danil. Nhưng mặt khác, anh cho rằng mình chỉ đang tức giận. bởi vì nó là sự thật
"Hai người này dễ chơi với nhau như thế nào? Tại sao, biết Kamol biết tất cả mọi chuyện, cậu lại muốn chết?", Danil hỏi lại. Kim mím môi lại. Danil đứng đó nhìn anh với vẻ mặt lo lắng. Khi nhìn thấy Whipcream, anh bước thẳng đến chỗ Kim.
"Tôi đã nói rằng bạn nên ra ngoài," Danil nói một lần nữa. Nhưng Kim không quan tâm Whipcream đi thẳng tới chỗ Kim và xoa xoa cơ thể Kim. trước khi dúi đầu vào ngực Kim điều này khiến Danil hơi choáng váng. Kim cảm thấy ấm áp không thể tả nổi khi chạm vào Whipcream khiến nước mắt anh lại trào ra
"Anh phải hài lòng. Vì đã nói cho Kamol biết sự thật về tôi, anh đã biết tất cả mọi thứ. "Kim nói với giọng run rẩy. Danil khoanh tay đứng nhìn vô hồn trước khi quay lại nhìn cấp dưới của Kamol
"Anh ra ngoài đi, tôi muốn ở với anh chàng này một mình," Danil nói với thuộc hạ của Kamol.
"Nhưng .." Thuộc hạ của Kamol giả vờ phản đối.
"Đi!! Hay là ngươi dám trái lệnh ta? "Danil lớn giọng nói. Khiến cho thuộc hạ của Kamol phải lùi bước và bỏ đi. nhưng không xa lắm Danil bước lại gần chuồng cọp một chút.
"Những gì cậu hỏi vừa rồi tôi sẽ nói có tôi rất hài lòng, nhưng cậu cũng nên cảm ơn tôi điều đó làm cho cậu biết và hiểu Kamo không thể chấp nhận điều này khi anh ta biết tất cả sự thật. Cậu cũng sẽ không được nhắc về nó nữa. Tôi đã làm cho mắt cậu sáng lên. "Danil nói với giọng hơi chế giễu.
"Vâng, mắt tôi vẫn đang mở," Kim nói với giọng run rẩy. Tay anh không ngừng xoa Whipcream trước khi có thể nghĩ ra điều gì đó Vì vậy, quay lại tìm Danil.
"Cậu thực sự muốn tôi thoát khỏi cuộc sống của Kamol?" Kim hỏi ngược lại.
"Đúng," Danil trả lời ngay lập tức.
"Tôi đã nói với cậu rằng tôi sẽ chỉ đi nếu Kamol không cần tôi nữa. Và bây giờ tôi nghĩ anh ấy có lẽ không muốn tôi nữa ", Kim nói.
"Vậy là anh sẵn sàng rời Kamol, nhưng vì lợi ích gì?" Danil ngay lập tức hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, tôi sẽ rời bỏ anh ấy... nếu tôi có thể rời đi," Kim nói nhẹ nhàng.
"Tôi sẽ tự đưa cậu đi, được không?", Danil đề nghị bởi vì nghe nói rằng Kamol đã ra lệnh cho lính canh giữ Kim. mà Danil hiểu ngay rằng Kamol không muốn để Kim đi. Chỉ có Kim nghĩ rằng Kamol không muốn bản thân cần mình. Danil sẽ sử dụng những gì Kim nghĩ Đưa Kim ra khỏi cuộc sống của Kamol.
"Làm cách nào để đưa tôi ra ngoài? Vì có quá nhiều người đang theo dõi tôi nên tôi không hiểu, mặc dù họ rõ ràng không thể chấp nhận trường hợp của tôi. Nhưng anh ấy vẫn phái người trông chừng tôi ", Kim nói với giọng run run.
"Kamol muốn nói chuyện rõ ràng với anh. Kamol không thích làm bất cứ điều gì để kìm hãm. Cần phải giải tỏa nó đến cùng. Nếu cạu không muốn bị tổn thương bởi những lời nói của Kamol tôi nghĩ tốt hơn hết là cạu nên nhanh chóng đi ra khỏi đây, "Danil nói như một chất xúc tác cho Kim. bởi vì anh ấy không muốn Kim nghĩ rằng Kamol thực sự không để Kim thoát ra khỏi cuộc sống của Kamol.
"Và ngoài ra, tôi chắc chắn có thể đưa cậu đi. Cậu không cần phải lo lắng. "Daniel nói một cách tự tin. Gương mặt Kim thoáng buồn.
"Vâng, tôi sẽ rời khỏi đây. Nhưng tôi có thể nói lời tạm biệt với họ trước không? "Kim hỏi. Danil gật đầu. Kim quay lại nhìn Whipcream tự bao giờ, nước mắt chảy dài trên gò má mềm mại. khi tôi biết rằng tôi phải thực sự rời khỏi đây
"Tôi sẽ đi trước..heh .. Whipcream. Rất tiếc, tôi đã không chơi với bạn nhiều hơn, "Kim nói trong tiếng nức nở. Anh ta giật mình khi thấy Clemo đứng dậy từ những khúc gỗ. Kim ngồi đơ người. Dù nước mắt chảy dài anh vãn không dám di chuyển khi thấy Clemo đến gần. Danil cũng nhìn anh với vẻ lo lắng.
"Tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên ra ngoài trước. Clemo thậm chí không muốn bất cứ ai xung quanh, "Danil nói. Bởi vì Danil hoàn toàn không thể chơi với hai con hổ này. Ngay cả Whipcream cũng không đến gần Danil như cách anh ấy đối với Kim. Bởi vì Clemo đã nhảy tại một thời điểm mà anh ta đứng yên, Clemo có thể không thể làm bất cứ điều gì một mình.
Một con hổ Bengal trắng lớn càng lúc càng tiến lại gần. Whipped cream cũng chuyển sang gửi một số thông tin liên lạc tới Clemo. Kim nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình chắc chắn đã bị Clemo dụ dỗ. Nước mắt chảy dài dần.
"Clemo !!" Danil gọi Clemo bằng một giọng trầm. Nhưng Clemo vẫn đi về phía Kim.
..
..
Hơi lạnh từ lưỡi liếm lên đôi má rạng rỡ của Kim những vệt nước mắt Kim choáng váng trước khi từ từ mở mắt Clemo cọ vào mặt Kim điều này khiến Kim cười mà rơm rớm nước mắt.
"Ôm .. Clemo, Whipcream," Kim kêu lên, ôm chặt lấy Clemo. Một con hổ lớn ghen tị mỗi khi Kim đến thăm. Hôm nay quay lại rúc như muốn dỗ dành. Whipcream và Clemo cả hai lại rúc vào nhau và thanh minh cho Kim. Danil ngạc nhiên nhìn anh.
"Đủ rồi, mau ra đi để tôi về gấp." Danil tiến lại gần gọi Kim một lần nữa. bởi vì anh ấy sợ rằng Kamol sẽ trở về trước
"Grừ!" Clemo gầm lên khi quay đầu về phía Danil như thể muốn bảo vệ Kim. Điều này khiến Danil nhanh chóng lùi ra khỏi lồng. Danil nuốt khan khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Clemo.
"Đừng, Clemo," Kim ngừng nức nở. Khiến Clemo lại phải lui về Kim. Kim ôm và vuốt ve hai con hổ.
" Tôi sẽ không ở bên các bạn nữa ... Tôi sẽ nhớ các bạn rất nhiều," Kim nói.
"Tạm biệt Clemo, Whipcream," Kim nức nở. Kim nghĩ chắc anh đã bị mù. Khi cậu nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Whipcream làm ướt cả mái tóc của cậu. Kim bước ra khỏi cửa lồng. Whipcream nhìn theo Kim cho đến khi Kim ra khỏi lồng với cánh cửa đóng lại. Một đôi mắt đẹp nhìn hai con hổ bằng ánh mắt u ám. Kim bước đến gần Danil một lần nữa. Hai con hổ cũng đi dọc thành chuồng theo sau Kim.
"Tôi đã sẵn sàng. Đưa tôi ra khỏi đây. "Kim nói, Danil gật đầu. Trước khi bàn kế hoạch đưa Kim ra khỏi nhà Kamol Mà Danil bảo Kim đừng lấy đồ ra ngoài. vì Danil sẽ là người lấy đồ ra sau bây giờ để Kim đi trước. Kế hoạch của Danil không gặp nhiều khó khăn. Chỉ để Danil sử dụng thuộc hạ của Kamol để làm những việc như vậy ra khỏi con đường để đi bộ đến nhà để xe cưùng với việc có vệ sĩ riêng để bẫy chúng. Luôn giả vờ nói chuyện hoặc đặt câu hỏi. Khi nào thuận tiện Danil để Kim trốn vào cốp xe trước. Sau đó Danil sẽ là người đưa Kim đi ra ngoài mà mọi thứ đã thành công như kế hoạch Kim bây giờ đang ở trong thùng xe mà Danil đã lái ra khỏi nhà Kamol.
lách cách ..
Danil mở cốp xe. khi lái xe đủ xa từ nhà Kamol
"Ra ngoài và ngồi trong xe," Danil nói nhỏ. Kim nhảy ra khỏi mui xe và ngồi dậy với Danil.
"Anh có ra ngoài một mình không?" Kim hỏi, khi thấy rằng Danil là người lái xe duy nhất.
"Không tôi đã cho vệ sĩ của mình. Làm trì hoãn các thuộc hạ của Kamol trước? "Danil nói với một giọng trầm. Kim ngồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính ô tô.
"Này, cậu có thực sự yêu Kamol không?" Danil hỏi khi Kim ngồi im lặng một lúc.
"Tôi có thể không câu trả lời không?" Kim trả lời, khiến Danil nhíu mày bối rối.
"Tại sao?" Daniel tò mò hỏi.
"Vì lời này, tôi không muốn nói với người khác. Và nếu người tôi muốn nói lời này không muốn nghe. Tôi thà giữ nó cho riêng mình, "Kim nói nhẹ nhàng.
"Còn anh thì sao, anh Danil, anh có yêu Kamol không?" Kim hỏi ngược lại. làm cho Danil im lặng
"Và tôi phải nói với anh điều gì? Anh vẫn chưa nói với tôi anh định đi đâu? "Danil yêu cầu đổi chủ đề.
"Vậy hãy đưa tôi đến chung cư. Tôi sẽ thu thập quần áo Tìm một nơi xa để nghỉ ngơi một thời gian"- Kim thản nhiên nói, lúc này ý thức của Kim đã hoàn toàn tê liệt và mờ đi vì khóc.
"Hmm," Dan đáp trong cổ họng. và sau đó làm một khuôn mặt căng thẳng Danil cũng cảm thấy có điều gì đó đọng lại trong tim mình. nhưng không nghĩ để nói ra Kim đã chỉ đường cho Danil cho đến khi anh đến chung cư. Danil đã đậu xe ở bãi đậu xe dưới chung cư. tiếp giáp với thang máy Kim bước ra khỏi xe. và đi vòng qua phía người lái xe
"Cảm ơn vì giúp tôi," Kim nói nhẹ nhàng.
"Cậu đã đưa ra quyết định đúng đắn ra khỏi cuộc sống của Kamol bởi vì anh quá sạch dfối với vòng tròn của tôi, "Danil nói với giọng đều đều. Kim cười miễn cưỡng. trước khi quay lại để đi bộ đến thang máy Danil sẽ lái xe ra ngoài. Nhưng ánh mắt của Danil cảm thấy có điều gì đó bất thường. của một chiếc ô tô đang đậu nhưng đã nổ máy
Chết tiệt...
Tiếng bánh xe di chuyển ra khỏi bãi đậu rất lớn. và sau đó lao đến một điểm dừng gần Kim. Hai người đàn ông mặc đồ đen xuống xe lao thẳng vào khóa Kim.
"Các người là ai!! Thả tôi ra! "Kim hét lên khi bị nhốt. Danil ngay lập tức đậu xe và chạy về phía anh ta.
"Thả anh ta ra," Danil nói lớn. Sẵn sàng lên đường giúp Kim ngay lập tức.
Danil túm cổ áo của người đàn ông đang nắm tay Kim và đấm vào mặt anh ta trước khi đá lại người đàn ông kia và ngay lập tức nắm lấy Kim để đứng đằng sau mình
" Danil," Kim ngạc nhiên gọi Danil. Hai người đàn ông to lớn lại lao vào.
"Nắm lấy người đàn ông phía sau anh" giọng một người đàn ông nói cùng với việc giao dịch trực tiếp với Danil Nhưng với Danil đã có võ vì vậy đã cố gắng đánh bại bên kia để tránh đến Kim Nhưng với một bàn tay đau từ đêm qua Điều này khiến Danil rất bất an.
"Những người này là ai vậy Kim?" Danil né nắm đấm khi hỏi Kim. Danil cố gắng giữ cho Kim không bị bắt.
"Tôi, tôi không biết, anh Danil, hãy cẩn thận," Kim nói với giọng run rẩy. cùng với việc hét lên với Danil khi bên kia đến bên Danil quay lại và đá vào bụng anh ta kịp thời.
Ừm!
Kim bất ngờ bị một người đàn ông khác khóa cổ sau lưng.
Kim dùng cùi chỏ, bổ vào bụng người kia rồi quay lại đấm liên tiếp vào sống mũi cho đến khi đối phương nao núng.
"Nó có thể được sử dụng ở đây ... Ugh. "Danil quay lại xem và khen ngợi Kim. bị đá vào giữa lưng cho đến khi sà về phía trước. Bây giờ, Kim phải giúp đỡ Danil và chăm sóc bản thân. Danil tự nghĩ trong đầu vì quên lấy súng ra khỏi xe.
Một chiếc xe khác đến thẳng bãi đậu xe. trước khi một số người đàn ông có năng lực hơn bước ra khỏi xe.
"Này, làm gì vậy, cảnh sát sẽ tới." Một người đàn ông trầm giọng nói.
"Có người đến giúp anh ấy," người đàn ông đầu tiên nắm lấy Kim nói. Danil và Kim bây giờ được bao quanh bởi nhau.
// Chết tiệt một đám chó như thế này Tôi sẽ tồn tại được bao lâu? // Danil nhẹ nhàng nguyền rủa.
"Danil, anh ổn chứ?" Kim lo lắng hỏi Danil.
"Hãy lo lắng cho bản thân trước. Những người này là ai? "Danil nói lại, nhưng Kim giữ chặt. Bên kia bắt đầu tấn công Danil và sẽ bắt Kim một lần nữa. Danil đã chiến đấu hết sức có thể. chỉ có hai hoặc ba người Danil nghĩ rằng anh ấy có thể xử lý nó. Nhưng đây là mười người. Tay của Danil bị đau. Thêm vào đó, Danil phải cẩn thận với Kim, thực tế thì Danil không phải giúp Kim nhưng một cái gì đó trong tâm trí của Danil không thể bỏ Kim để anh ta cũng không thể bị bắt được. Cả nhóm đàn ông có thân hình tráng kiện lao đến chỗ Danil và Kim. Cả hai đều tự bảo vệ mình đầy đủ. Nhưng Kim đã bị tóm gọn và lôi ra xe.
"Kim !!" Danil gọi khi anh chạy vào để giúp Kim.
"Nhanh lên!" Một trong những người đàn ông giận dữ hét lên. Thấy rằng Danil không để Kim đi dễ dàng
"Hãy mang cả tên kia đi nữa," cùng một người đàn ông nói trước khi Danil bị bắt vào xe với Kim.
"Chết tiệt !!" Danil định chửi rủa. Nhưng anh ta đã dừng lại khi bên kia rút súng vào đầu Danil.
"Đứng im, nếu mày không im lặng tao sẽ thổi bay đầu mày. "Người đàn ông to lớn nghiêm nghị nói. trước khi bị cấp dưới trói tay và miệng Kim lo lắng nhìn Danil vì Danil bị thương nhiều hơn Kim. Vì Danil ngăn không cho Kim bị bắt. Kim bắt đầu nghĩ về Kamol. Trong khi bản thân Danil hơi lo lắng.
"Tôi đã nói gì vậy? !!!" Giọng Kamol vang lên khắp nhà. làm cho cấp dưới điêu đứng Họ liên tiếp tránh ánh mắt.
"Lop, tôi đã nói với anh rồi phải không? Răng cậu phải để mắt tới Kim, đúng không? "Kamol trầm giọng hỏi. Lop vì buổi chiều Lop gọi điện cho anh ấy báo rằng Kim đã biến mất. Danil không có ở đây. Để vệ sĩ ở nhà.
"Thưa ngài, xin hãy bình tĩnh," Kom nói, bởi vì anh ta thông cảm với các thuộc hạ khác.
"Làm sao tôi có thể để bình tĩnh lại người vợ của tôi đã mất tích !! "Kamol quay lại và hét vào mặt Kom một cách gay gắt.
"// Alex, nói cho tôi biết sếp của cậu đã đi đâu !! //" Kamol quay sang hỏi cấp dưới của Danil.
"//Tôi không biết. Tôi cũng không thể liên lạc với ông Danil // "Alex thành thật trả lời. Bởi vì anh ấy lo lắng cho sếp của mình cũng mất liên lạc.
"// Ông chủ của cậu là người đã đưa Kim đi phải không?" Kamol hỏi lại, hai vệ sĩ của Danil quay lại nhìn nhau một chút.
"//Nói cho tôi ngay!! Nếu hai bạn không nói đừng nghĩ tôi xấu tính !!! Đây là nhà của tôi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì với các bạn. Bạn có muốn thử không !! // "Kamol đe dọa.
"// Tôi nghĩ Khun Kamol thà đợi để nói chuyện với Khun Danil. Chúng tôi thực sự không biết gì cả // "Thuộc hạ của Danil đợi Danil tự giải thích bởi vì cả hai đều tuân theo mệnh lệnh của Danil một cách nghiêm ngặt.
"Tôi nghĩ chúng ta nên đợi ngài Danil trước, thưa ngài. Tôi tin rằng cậu Kim sẽ không còn xa nữa. Chắc chắn chúng ta sẽ phải tìm thấy cậu Kim, "Kom nói lại, Kamon run lên vì tức giận.
"Chết tiệt! Lop, đi xem căn hộ của Kim ngay bây giờ có quay lại đó không Ruth, anh đi xem văn phòng đi. Kit đưa người đi dò la khắp nhà bố mẹ Kim. Kom gọi điện và nói với Day rằng nếu Kim đến gặp hãy liên hệ với tôi ngay lập tức. "Kamol ra lệnh cho cấp dưới càng nhiều càng tốt để nhớ Kim đã đi đâu.
"Vâng !!" Cấp dưới của Kamol nhanh chóng đáp lại và phân tán đi làm việc theo lệnh của ông chủ. Kamol cúp máy và gọi cho Kim. ai gọi nhưng không ai trả lời cuộc gọi
// Trả lời anh đi Kim. Trả lời anh đi. Em đang hiểu lầm anh//. Cấp dưới của Danil cũng tách ra để liên lạc với ông chủ của chính họ.
Kim và Danil bị ném vào một căn phòng nhỏ. trước khi có người đến gỡ gạc cho hai người họ
"Các người là ai" Kim hỏi trong khi miệng anh ta rảnh rỗi.
"Mày sẽ biết sớm thôi," người đàn ông lớn nói. trước khi trói tay cả hai lại.
"Hãy im lặng và tĩnh lặng, nếu không muốn bị thương," người kia nói, và bước ra khỏi căn phòng nhỏ ngay lập tức. Danil và Kim nghe thấy tiếng khóa cửa từ bên ngoài.
"Chuyện gì thế ?!" Danil hét lên, khiến Kim quay lại nhìn Danil.
"Anh bị thương ở đâu, anh Danil?" Kim hỏi, Danil liếc nhìn Kim.
"Tôi đã nói với bạn rằng hãy lo lắng cho bản thân trước," Danil nói với một giọng gay gắt. Danil bây giờ muốn biết ai đã bắt Kim và anh ta.
"Chà, anh đã bị tấn công nhiều hơn tôi. Tôi phải lo lắng cho anh hơn cả bản thân mình, "Kim nói với giọng khó chịu.
"Thực ra, anh không nên gặp rắc rối vì tôi. Họ rõ ràng muốn bắt một mình tôi "Kim thì thầm.
"Có sai không khi đã trở lại để giúp cậu. "Danil nói với một giọng trầm.
"......" Kim vẫn im lặng. Vì Kim cũng đang rất hoang mang về tình hình hiện tại.
"Điện thoại đã không cầm theo. Tại sao chúng ta lại bất cẩn như vậy? "Danil lẩm bẩm một mình khi anh không thể tìm thấy điện thoại trong quần của mình. Và Kim chuyển sang ngồi với vẻ mặt vẫn còn căng thẳng. ở góc phòng Giờ đây, gương mặt đầu tiên hiện ra trong não Kim là Kamol. Kim không biết liệu Kamol có biết chuyện mình mất tích ở nhà Kamol hay không không biết Kamol có biết rằng Kim đã bị bắt hay không. Và tôi không biết Kamol sẽ phản ứng như thế nào.
(Đừng nghĩ về bản thân, Kim. Anh ấy sẽ không tìm kiếm mày mày đã làm cho anh ấy cảm thấy rất tệ.) Kim tự nghĩ, cũng cảm thấy buồn. Danil điên cuồng khảo sát căn phòng nhỏ. bởi vì không có cách nào để trốn thoát
"đây! Tại sao cậu lại ngồi? Hãy tìm cách thoát khỏi đây, "Danil lẩm bẩm. Nhưng Kim lắc đầu.
"Vô ích thôi anh thấy đó không có lối thoát. Tôi thà đợi họ cho chúng ta biết lý do tại sao họ lại đưa chúng ta đến đây, "Kim nói với giọng bình tĩnh. Danil quay lại nhìn Kim. trước khi ngồi bên cạnh
Danil nói: "Nó cũng khỏe mạnh.
"Tôi không có chút tỉnh táo nào. Tôi chỉ không biết phải làm gì tiếp theo, "Kim nói với một giọng trầm. Danil ngồi yên lặng. Bây giờ cả hai đều không nói gì. Họ ngồi im với những suy nghĩ của riêng mình.
..
..
..
..
..
"Gì! Kim đã bị bắt đi như vậy sao? "Kamol hỏi với một tiếng nổ lớn trong văn phòng. Khi Kit và Lop đến để báo cáo tiến độ sau khi tìm Kim tại chung cư và thấy rằng nhân viên bảo vệ của chung cư đã bị tấn công. Đi dạo một vòng tìm thấy điện thoại di động của Kim. bao gồm cả chiếc xe mà Danil đã lái. Ngay sau đó một sĩ quan cảnh sát được thông báo đã đến để điều tra cảnh sát biết Kit và Lop rất rõ, vì vậy họ đã nói chuyện và yêu cầu xem camera quan sát cho đến khi họ phát hiện ra rằng Kim và Danil bị bắt trong một chiếc xe hơi. Kit và Lop vội vàng báo cho Kamol một cách nhanh chóng.
"Đúng vậy, ông Danil đã bị bắt cùng nhau. Tôi cảm thấy rằng ông Danil đang cố gắng giúp Kim, nhưng ông ấy không thể chống lại bên kia, "Kit trả lời thành thật.
"Bởi vì Danil đã đưa Kim đi nên Kim mới bịu bắt như thế này, "Kamol lại nói trước khi quay lại nhìn những người dưới quyền của Danil, những người cũng đang đứng trong văn phòng của anh ta.
"// bây giờ điều này đã xảy ra hai người nói gì? Cậu có thể nói sự thật cho tôi được không! // "Kamol trầm giọng hỏi.
"// Tôi thực sự xin lỗi. Bản thân amh Danil cũng không nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra. Cậu Kim muốn đi khỏi đây. Chính vì vậy anh Danil đã bí mật đưa anh ta ra ngoài // "thuộc hạ của Danil cho biết.
"// Mặc dù tôi đã ra lệnh cho người của mình không được để vợ tôi ra ngoài. Sếp của cậu có nghĩ rằng cậu ta muốn trở thành một người tốt hơn không? Đó là lý do tại sao anh đưa vợ tôi đi!! // "Kamol nói thành tiếng. Bây giờ anh tức giận đến mức khói gần như bay ra khỏi tai.
"// Tại sao tôi không thể tìm chủ nhân của các bạn? Để anh nói chuyện với vợ tôi cho đến khi vợ tôi hiểu lầm để vợ tôi không muốn ở đây cho đến khi em phải tìm ra lối thoát // "Kamol nói. Anh quyết tâm quay lại và giải quyết mọi chuyện với Kim. Nhưng Kim không đợi anh. khiến Kamol phát điên
"Thưa ông, đừng quá lo lắng về hai người này. Chúng ta cùng tìm hiểu trước nhé. Ai đã bắt ông Danil và cậu Kim? "Kom vội vàng xen vào. Bởi vì lúc này, tâm trạng của Kamol đang rạo rực khắp nơi. Mặc dù thường thì Kamol đã có thể kiểm soát cảm xúc của mình. Nhưng bây giờ Kamol gần như mất kiểm soát vì đó là về Kim.
"Nhưng nếu tôi phải đoán Chỉ có một người là nhìn chằm chằm vào tôi, "Kamol nói một cách tự tin.
..
..
..
..
lách cách.
Có tiếng gõ cửa phòng. Danil và Kim ngay lập tức quay lại nhìn anh. cửa đã được mở với 3 người đàn ông bước vào
"Dậy đi, không muốn biết sao? Chúng tôi là ai? "Một người đàn ông nói trước khi kéo cánh tay của Kim lên. Hai người đàn ông khác bị nhốt và Danil cũng theo sau. Kim và Danil được bước qua một hội trường lớn được trang trí theo phong cách Trung Quốc. trước khi bước vào một căn phòng lớn khác. trong đó có một bàn làm việc Và phía sau bàn là một người đàn ông trung niên. Kim và Danil bị đẩy đến đứng trước bàn. với một người đàn ông lớn đứng xung quanh
"Au tôi bảo bắt vợ Kamol." Người đàn ông trung niên nói. Điều này khiến Kim và Danil biết ngay rằng người này chắc chắn là kẻ thù của Kamol.
"Người nước ngoài này đến để giúp vợ của Kamol, Anh Chen. Anh ta đáng và không buông vây nên chúng tôi phải mang anh ta theo. "Người đàn ông đứng sau lưng Kim lên tiếng khiến Kim trợn tròn mắt.
"Tên ông là Chen?" Kim ngay lập tức hỏi.
"Phải cậu biết sao?" Chen hỏi ngược lại.
"Chính anh là người đã phái người bắn tỉa Khun Kamol," Kim nói khi nhớ lại cái đêm Kamol bị ám sát. Vì Kim cũng có mặt tại sự kiện này.
"Cái gì, tên khốn già này đã bắn Kamol?" Danil quay sang Kim với giọng khó chịu. Kim gật đầu.
"Lue là ai và nó liên quan gì đến Kamol?" Chen ngay lập tức hỏi Danil khi thấy Danil có thể nói tiếng Thái.
"Tôi tại sao tôi phải nói với ông, ông già?" Danil giận dữ
"Anh Danil," Kim ngay lập tức hỏi thăm Danil. Khi thuộc hạ của Chen dùng mu bàn tay tát mạnh vào mặt Danil, Danil giận dữ nhìn về phía bên kia.
"Anh muốn gì?" Kim ngay lập tức quay sang Chen và hỏi. Cố gắng kiểm soát giọng nói của mình để nó không bị rung.
"À, tôi chỉ muốn một thứ gì đó từ Kamol," Chen nói với giọng gay gắt.
"Và điều đó có liên quan gì đến tôi?" Kim hỏi.
"Có liên quan, cậu là vợ của anh ấy. là tình yêu của nó nó phải sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cậu "Chen nói với giọng điệu chế giễu. Điều này khiến Kim cảm thấy nhói đau trong lòng.
"Tôi nghĩ anh đã nhầm, anh Chen," Kim nói nhẹ nhàng.
"Có chuyện gì vậy?" Chen hỏi ngay lập tức.
"Tôi không phải người anh ấy yêu. Không còn nữa. "Kim nói, tự làm đau chính mình. Danil nhìn Kim và mím môi hơi trầm ngâm.
"Đúng vậy, anh chàng này không phải là người mà Kamol yêu nữa. Anh đã nhận ra mình sai. Tôi nghĩ tốt hơn là nên để người này đi. đừng lãng phí thời gian của anh bởi vì người Kamol yêu là tôi, "Danil nói. Kim quay lại nhìn Danil với vẻ hoài nghi.
"Đây là cái gì?" Chen nghiêm nghị hỏi.
"Hai người không cần phải đùa giỡn Kamol yêu ai? Tôi sẽ biết chắc chắn Đi lấy máy ảnh! "Chen lớn tiếng quay sang cấp dưới của mình.
..
..
..
..
..
"Ừm, được rồi, sắp đến rồi phải không?" Kamol cúp máy với vẻ mặt lo lắng. Vì họ vẫn lo lắng cho Kim và Danil. Bây giờ, Kamol đã có người theo dõi và điều tra những chuyển động bên phía Chen. bởi vì Kamol tự tin rằng đó phải là Chen, người đã bắt Kim và Danil
"Thưa ngài," giọng Kamol gọi khi thuộc hạ của Kamol bước thẳng vào văn phòng.
"Chuyện gì vậy?" Kom hỏi thay cho Kamol với giọng căng thẳng. Thuộc hạ của Kamol gửi một phong bì nhỏ màu nâu cho Kamol.
"Vừa rồi anh xe ôm đưa phong bì. Nói rằng ai đó đã thuê anh ta để mang nó đến cho sếp. Vậy nên tôi vội vàng mang nó cho sếp. "Thuộc hạ của Kamol nói. Lông mày của Kamol nhíu lại. trước khi nhặt nó lên và mở nó ra hộp thẻ nhớ rơi vào tay Kamol.
"Thẻ SD ???" Kamol bối rối nhìn món đồ trên tay. trước khi mở to mắt anh lập tức quay lại máy tính của mình. Kom cũng vội vã bước đến đứng sau lưng Kamol. bởi vì nó là đủ để đoán những gì Kamon lắp thẻ nhớ vào khe của máy tính xách tay Kim PC. sau đó nhấn mở nhanh
"Tập tin video clip này, thưa ngài," Kom nói, và Kamon gật đầu. trước khi nhấn để mở tệp Hhình ảnh trong clip hiện ra. bức tranh của một căn phòng nhỏ Có hai chiếc ghế trong đó. nhưng chưa thấy ai Cho đến khi một thời gian ngắn trôi qua Kamol phải nghiến răng. khi anh ấy nhìn thấy kẻ thù của chính mình bước vào màn hình
("Này, Kamol sẽ không ngạc nhiên khi tôi nhìn thấy khuôn mặt bầu bĩnh của anh ấy trong clip này.") Giọng của Chen, cùng với một biểu cảm trêu ngươi. khiến Kamol nắm chặt tay lại
("Chắc bạn đang tìm ai đó hả?" Chen hỏi, đi vòng quanh máy quay.
("Có phải người này không?") Chen nói với một cái gật đầu về hướng khác.
"Kim !!" Kamol gọi Kim khi thấy Kim và Danil đang ngồi và bị trói vào ghế. Kamol nghiến răng nghiến lợi và đôi mắt giận dữ.
("Này, chào trước ống kính. Aww tôi sẽ gửi clip này cho Ai Kamol. "Chen nói với Kim và Danil. trước khi bước đến đứng sau Kim trong khi nâng cằm Kim lên một chút.
("Chắc hẳn cậu đã nhảy múa khi nhìn thấy vợ mình trong tình trạng này, này, chào Kamol.) Chen nói xong với máy quay và nói với Kim. Kim hướng ánh mắt của mình ra khỏi máy ảnh.
("A, chào!") Chen hét lớn. với một cái bóp mạnh vào cằm của Kim
"Oái!" Kim kêu lên khi cằm đau đớn. cơn đau này Nó không thú vị như mọi khi. Đó là một nỗi đau thực sự rất đau. Nếu người khiến Kim trở nên như thế này là Kamol nó sẽ là một dạng đau đớn khác.
"Chuẩn bị người của chúng ta Lần này, tôi sẽ giết chết ngọn ngành. "Kamol nghiến răng nói.
"Giết ai? Ai là người cuối cùng? "Một giọng nói trầm khàn vang lên qua cánh cửa văn phòng. khiến Kamol quay lại nhìn trước khi dừng video. Khi anh ta nhìn thấy một người đàn ông 40 tuổi, cao và to Mặt ngăm đen nhưng da trắng và tóc cùng màu với Danil. Đứng với bộ vest khoác tay trước cửa văn phòng
"Ivan, xin lỗi tôi không đón anh," Kamol chào Ivan. trước khi bước đến chỗ Ivan ôm anh ấy để chào hỏi Ivan vỗ nhẹ vào vai Kamol và kéo đi vì Ivan sẽ đến nói chuyện với Kamol về những gì Kamol đã nói rằng anh sẽ rời khỏi ngành, sau khi kết thúc công việc, Ivan lập tức đáp máy bay về thẳng Thái Lan. Kamol đã cho thuộc hạ của mình ra ngoài để đón anh ta tại sân bay.
"Không sao đâu, tôi biết Danil đang quậy phá ở đây, phải không?" Ivan hỏi bằng tiếng Thái đơn giản.
"Một chút," Kamol trả lời với một giọng căng thẳng. Bởi vì Ivan vẫn chưa biết về việc Danil bị bắt.
"Và khi bạn nói rằng bạn muốn rời khỏi ngành công nghiệp này? Có đúng không? "Ivan hỏi ngược lại, đôi mắt như diều hâu nhìn anh ta một cách vô hồn. nếu ai đó khác có lẽ là sợ hãi và kinh hãi trước cảnh tượng này, nhưng đối với Kamol, anh không cảm thấy nhiều. Bởi vì đã quen với loại cảnh này.
"Trước khi chúng ta nói về nó, Tôi có một điều muốn nói với cậu, "Kamol nói với giọng căng thẳng. khiến Ivan nhíu mày lại. Trước khi Kamol đề nghị Ivan cùng ngồi xem đoạn clip ở bàn của Kamol.
..
..
..
("// Chết tiệt, tên khốn, đừng để tôi thoát ra! //"), một giọng nói tiếng Nga của người Danil phát ra trong clip sau đó. Sau khi Kamol mở cho Ivan nhìn một lúc. Trước khi Danil bị cấp dưới của Chen đấm vào bụng Danil Kim không thể vào vì anh ta bị trói.
("Nếu anh muốn giúp họ, thì tối mai lúc 9:00 tối. Tôi tự mình đưa vợ anh đến gặp anh. Hãy đến một mình và mang theo danh sách các tài liệu về lô hàng mới nhất của anh sắp đến. Đừng thô lỗ nếu không tôi sẽ bắt được vợ anh và người nước ngoài này. Thực sự hoang dã. "Chen nói. bằng một giọng trầm. trước khi tín hiệu bị cắt Cả Kamol và Ivan đều ngồi im lặng.
"Được rồi, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao hai người đó lại bị bắt dễ dàng như vậy? "Ivan nói nhỏ. với đôi mắt của anh ấy nhìn vào hai cấp dưới của Danil đứng cúi đầu
"Người đàn ông đó Có phải vợ anh không? "Ivan hỏi, quay sang Kamol.
"Đúng vậy, đó là vợ tôi, và anh ấy là lý do tôi muốn nói chuyện với anh về việc rời ngành," Kamol nói lại, Ivan dựa vào lưng ghế.
"Trước khi chúng ta thảo luận về vấn đề này. Tôi nghĩ nên đưa hai người đó về trước? "Ivan hỏi với giọng điệu bình tĩnh. Vẻ mặt của Ivan vẫn bình tĩnh lúc nào không hay. Đây là những gì Kamol chấp nhận. Dù tình hình có nghiêm trọng đến đâu, Ivan vẫn bình tĩnh. giống như một người không có cảm xúc gì cả
"Vâng, đó cũng là ý định của tôi... .Kom, đi gọi tất cả người của chúng ta. Chúng ta hãy gặp nhau ở văn phòng. "Kamol trả lời Ivan trước khi quay lại chỗ Kom. Kom cúi đầu trước khi bước ra khỏi văn phòng ngay lập tức.
buổi tối ngày hôm sau
Kamol đi tắm và ăn mặc bình tĩnh. Bộ dáng cứng rắn mặc quần áo nhìn vào túi xách của Kim. rời đi với đôi mắt bình tĩnh trước khi đi mở túi cùng với việc lấy ra quần áo của Kim, đồ đạc của Kim, tất cả những thứ giống nhau, sau đó cất chiếc túi vào sau tủ như bình thường. trước khi bước ra khỏi phòng ngủ tầng dưới
"Khun Kamol," giọng dì vang lên trước khi đi về phía anh với đôi mắt đỏ ngầu.
"Chuyện gì vậy, dì?" Kamol hỏi nhẹ nhàng.
"Ngài có thể đưa Kim về," Dì nói, giọng run run. bởi vì tôi biết tất cả mọi thứ
"Tôi chắc chắn cần đưa Kim trở lại. Dì đừng lo. "Kamol nghiêm túc đáp. trước khi nhìn vào Baiboon
"Lại đây, Baiboon." Kamol gật đầu với chàng trai trẻ. Baiboon bước thẳng đến chỗ anh ta. Kamol đưa tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu Baibun.
"Đừng khóc quá nhiều. Kim sẽ quay lại nếu mắt cậu sưng lên em ấy sẽ giận tôi lắm, "Kamol nói đùa để làm cho Baiboon thư giãn. Nhưng thay vào đó, chàng trai trẻ khóc nức nở.
"Hức..P'Kim sẽ ổn thôi, phải không? ... Khun Kamol sẽ đưa P'Kim trở về, phải không?" Người thanh niên nức nở hỏi, giọng run run. Cho đến khi không kìm lòng được mà kéo cậu bé vào lòng và an ủi với một cái vỗ nhẹ vào đầu
"Tôi hứa sẽ đưa Kim trở về với cậu một cách an toàn," Kamol nói, trước khi thấy Ivan đang đứng đút tay vào túi, nhìn thẳng về phía trước. Kamol sau đó rút lui khỏi Baiboon
"Dì à, đưa Baibun đi nghỉ ngơi đi. Tôi đảm bảo rằng sáng mai mọi người chắc chắn sẽ gặp Kim, "Kamol nói lại. trước khi bước đi để tìm Ivan đang đứng xa hơn.
"Bạn đã sẵn sàng chưa? Chúng ta phải đi chuẩn bị. Trước khi đi ra đó? "Ivan hỏi.
"Vâng, tôi đã sẵn sàng," Kamal bình tĩnh trả lời. trước khi bước ra trước nhà với Ivan
Bây giờ, Kamol lái xe đến cảng của Chen một mình như Chen đã dặn. Thuộc hạ của Chen mở cổng để Kamol lái xe vào trong. Kamol mở cửa xe và đứng yên tại chỗ.
"Anh ở đây một mình à?" Thuộc hạ của Chen hỏi trước khi tìm kiếm vũ khí cho Kamol. Kamol đã đồng ý thực hiện một cuộc tìm kiếm tốt. nhưng không thể tìm thấy bất cứ điều gì Nlnhững người khác cũng kiểm tra chiếc xe.
"Và anh thấy tôi đi cùng ai không?" Kamol hỏi với giọng bình thường. Trên tay cũng cầm một phong bì tài liệu màu nâu.
"Đi một mình là tốt rồi. Đi một mình cũng tốt." Lên xe đi. "Thuộc hạ của Chen nói, gật đầu về phía chiếc xe tải màu đen đang đậu ở đằng xa.
"Ai đi coi xe giùm tôi? Đây là chiếc xe tôi thích, - Kamol lạnh lùng nói. vẫn nhìn vào khuôn mặt của cấp dưới Chen
"Không ai lấy nó. Đây là không gian riêng tư, không ai được vào. "Thuộc hạ của Chen nói. Kamol khẽ nhún vai. trước khi đi đến xe van một cách bình thường Kamol ngồi trong xe. Và ngay sau khi cấp dưới của Chen lên xe, Người lái xe đã ngay lập tức chở anh ta ra khỏi cảng.
"Sếp của các cậu vẫn đang chăm sóc tốt người của tôi? "Kamol hỏi như thể đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
"Đừng lo lắng sẽ ổn thôi nếu hai người họ không làm việc khiến anh Chen sẽ khó chịu ", cấp dưới của Chen nói. Kamol ngồi yên, không hỏi thêm câu nào. Nhưng trong thâm tâm, anh có chút lo lắng cho Kim. Xe của Chen được đưa đến đón Kamol lái xe ra khỏi Bangkok vào các tỉnh Tây Bắc Kamol ngồi bên lề đường có thể đoán được chiếc xe này đang đi vào tỉnh nào, xe đã chạy được 3 tiếng đồng hồ hai bên đường là một khu rừng rậm.
"Ông chủ của các người. Thật bí ẩn Hãy nói chuyện từ xa, "Kamol uể oải nói. Thuộc hạ của Chen không nói gì. Xe bắt đầu lái vào rừng, đó là một con đường khá gồ ghề và vắng vẻ. Nhưng Kamol không có thái độ gì. Ngoài việc ngồi yên và thoải mái chỉ có trái tim quan tâm đến Kim. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước một ngôi nhà. nơi những người của Chen đang đứng xung quanh ngôi nhà. Kamol ra khỏi xe và nhìn xung quanh. Tiếng côn trùng nhỏ réo rắt khắp khu rừng, nơi nào anh nhìn cũng chỉ có cây cối.
"Vào trong đi," thuộc hạ của Chen nói khi anh ta dẫn đường, theo sau là Kamol. trang trí theo phong cách Trung Quốc Ngay khi anh bước vào sảnh, anh thấy Chen đang đợi các thuộc hạ của mình. Nhưng tôi vẫn chưa gặp Kim và Danil.
"Này, bạn đã ngồi trong xe bao lâu rồi?" Chen chào một cách mỉa mai.
"Tại sao anh lại hỏi? Có điều gì đó tốt hơn để nói anh Chen. Không cần giới thiệu hay chào hỏi gì cả. Thật lãng phí thời gian để kiếm sống, "Kamol nói.
"Hừ, miệng của ngươi không thay đổi. Ok, anh có mang theo tài liệu mà tôi nói với anh không? "Chen ngay lập tức hỏi về tài liệu sản phẩm. Kamol đưa cho Chen một chiếc choouch hơi nâu.
"Anh muốn làm gì với nó?" Kamol hỏi nhẹ nhàng.
"Bạn phải ký xác nhận rằng lô sản phẩm mới nhất được giao cho tôi. và sau đó ký chuyển khoản bán mới nhất cho tôi đổi lấy hai người kia. "Chen nói một cách kiên quyết.
"Điều này giống như ăn cắp một sản phẩm. Ăn cắp khách hàng của tôi như một con nhóc, "Kamol nói với giọng trầm.
"Anh vẫn có thể đánh cắp khách hàng của tôi vậy tại sao tôi không thể làm điều này, bạn có đồng ý hay không? "Chen nghiêm nghị hỏi.
"Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của hai người mà anh đã bắt trước đây." Kamol mặc cả, Chen chế nhạo, trước khi quay lại nhìn cấp dưới của mình và gật đầu. Hai thuộc hạ của Chen bước ra khỏi hội trường Kamol nhìn vào con đường mà cấp dưới của Chen đã đi vào.
// Kim // Kamol khẽ gọi tên Kim khi thấy Kim và Danil được đưa từ bên trong. Tình trạng của cả hai người đều xấu đi. Kim thấy Kamol dừng lại, mắt anh nóng bừng. Kamol giả vờ đi về phía Kim. nhưng bị cấp dưới của Chen chặn lại
"A, bình tĩnh đi. Có nhớ nhau nhiều không? Chúng ta đã không gặp nhau một ngày rồi, "Chen chế nhạo. Kamol phải kiểm soát cảm xúc của mình.
"Anh định làm gì?" Kamol nghiêm giọng hỏi. Chen đứng dậy và lấy tài liệu ở phía bên kia bàn và đưa nó cho Kamol.
"Đây là Thỏa thuận ủy quyền để chấp nhận tất cả các sản phẩm của anh dưới danh nghĩa tôi cùng với phiếu chuyển hàng để chuyển hàng cho tôi khi anh vừa ký nó, "Chen nói. Kamon lấy tài liệu và đọc nó.
"// Không cần phải làm thế //" Danil nói bằng tiếng Nga. Trong đó chỉ có Kamol là người nghe và hiểu
"// Im đi ông Ivan chắc chắn sẽ tìm thấy tôi // "Kamol nói với một tông màu tối hơn.
"Này, bạn đang nói gì vậy, Don lấy khăn quấn quanh miệng người nước ngoài kia," Chen ra lệnh. bởi vì anh ấy sợ rằng Kamol và Danil đang lên kế hoạch gì đó trước mặt anh ấy Danil ngay lập tức bị buộc bằng băng. Nhìn một chút về Danil trước khi nhìn Kim với vẻ lo lắng. Kim lảng tránh ánh mắt với cảm giác tội lỗi
"Ông Chen, hãy hỏi thật kỹ nếu tôi không ký. Cậu định làm gì tiếp theo? "Kamon giả vờ hỏi, Chen nở một nụ cười trên môi trước khi bước đến đứng giữa Kim và Danil. trước khi rút súng
"Aw, làm thế nào khi tôi sẽ thổi bay bộ não của người mà cậu yêu? Nhân tiện, người mà cậu yêu là ai? Người nước ngoài này nói rằng đó là người mà cậu yêu, "Chen nói một cách chế giễu. với một khẩu súng chĩa vào thái dương của Danil trước khi quay súng sang Kim
"Đối với người này, anh ấy nói đó không phải là người mà cậu yêu nữa. Anh sẽ lấy ai? Hay đó là một mối tình tay ba? Haha. "Chen hỏi đùa. Kamol nhìn Kim ngay lập tức khi nghe điều này Kamol nhìn Kim khiển trách, rồi lắc đầu như cho rằng Kim sai.
"Nhưng bất cứ điều gì, cậu có thể chọn bất cứ ai cậu muốn. Nhưng bây giờ cậu phải ký hai tài liệu này trước, mỗi người một bộ. "Chen nói, nên Kamol chọn tài liệu ủy nhiệm trước. Sau đó, anh lấy cây bút đã đặt, ký tên và đưa cho Chen. Chen chấp nhận nó với một nụ cười.
"Hãy để tên khốn đó ra tay trước," Chen nói, tự tin rằng Kim là quân bài cuối cùng của mình.
"Tôi sẽ yêu cầu một cái khác trước," Kamol nói, khuôn mặt của Danil căng thẳng. Nhưng Kim lắc đầu.
"Không, để Danil đi trước," Kim nói. Kamol nhìn Kim đầy hoài nghi. Danil cũng quay lại nhìn Kim đầy hoài nghi.
"Nhưng .." Kamol sẽ phản đối vì anh đã có một kế hoạch. Nhưng Kim phải được tự chăm sóc trước, trong khi Danil Kamol không quá lo lắng bởi vì họ biết một số kỹ năng
"Không, tôi sẽ thả anh ta trước, hãy để nó đi." Chen nói trước khi cử thuộc hạ thả Danil. Danil vẫy đôi tay bị trói của mình. Kamol nhìn Danil chằm chằm.
"// Bạn đã vượt quá giới hạn quá nhiều rồi //" Kamol nói bằng tiếng Nga.
// Chà, tôi đã làm sai mọi thứ. trước khi lên sàn Tốt hơn hết hãy tìm cách giúp Kim trước đã // "Danil nói một cách mỉa mai.
"// Chắc chắn tôi sẽ giúp. Anh chuẩn bị sẵn sàng đi // "Kamol nói lại. Danil khẽ cau mày.
"// Tại sao bạn có một kế hoạch, phải không?" Danil hỏi ngược lại.
"Đừng nói tiếng nước ngoài đó nữa. Ồ, tôi không biết ký vào một bộ tài liệu khác, "Chen ngắt lời. Kamol quay lại lấy một bộ tài liệu khác và ký ngay lập tức Chen cầm lấy tài liệu đã ký và nhìn nó với vẻ hài lòng.
"Rất tốt," Chen nói.
"Để Kim cho tôi." Kamol yêu cầu Kim với Chen, một nụ cười trên môi.
"Kamon anh hiểu vòng kết nối của chúng ta, phải không?" Chen tiếp tục. Kamal vẫn nhìn Chen.
"Vòng kết nối của chúng ta nó luôn ở trong một vòng lặp vô tận. Nếu có vấn đề, nó sẽ luôn như vậy. Vì cậu đánh cắp khách hàng. Ồ, đó là lý do tại sao tôi phải quay lại và bây giờ tôi đã bắt được người của cậu. Tôi chắc chắn rằng nếu toi để cậu quay lại cậu chắc chắn sẽ quay lại và tấn công tôi một lần nữa, "Chen nói và chĩa súng vào đầu Kim. Kim khẽ run.
"Đây là những gì anh đã nói?" Danil ngay lập tức phản đối.
"Không, tôi thực sự sẽ thả cậu ta. Nhưng trừ khi tôi chết ở đây hahahaha, "Chen nói với một nụ cười như thể đó là một điều rất buồn cười. Thuộc hạ của Chen giơ súng nhắm vào Kamol và Danil.
"Có gì để nói cho chồng cậu trước không?" Chen chế nhạo hỏi Kim. Kim mím môi lại.
"Kim, em không cần phải nói gì cả. Chúng ta sẽ trở về nhà và nói chuyện, "Kamol nói, khi Kim nhìn Kamol với đôi mắt run rẩy.
"Chúng ta có lẽ sẽ không còn cơ hội nói chuyện với nhau nữa," Kim nói với giọng run run. Kamol lắc đầu trong khi nhìn Kim với ánh mắt dữ dội
"Tại sao em lại cứng đầu như vậy?" Kamol nói.
"Sẽ không có ai quay lại và nói về bất cứ điều gì ở nhà. Bởi vì cậu sẽ chết khi làm người bảo vệ rừng ở đây, "Chen nói với giọng nghiêm túc.
"con hổ!! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Cùng với tiếng kêu lớn của các thuộc hạ của Chen đang canh gác bên ngoài.
bang bang bang
Tiếng súng xen lẫn tiếng gầm rú của một con thú lớn.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Chen hỏi kgi bị sốc. Kim và Danil cũng bị sốc. Cấp dưới của Chen trong nhà đều bị cám dỗ bởi sự tò mò và sợ hãi.
"Chúng ta đang ở trong rừng, phải không, ông Chen? Không có gì lạ khi có những con vật lang thang xung quanh, "Kamol cười nói.
"// Danil, bỏ hết bên trái đi //" Kamol nói bằng tiếng Nga. Khiến Danil nhận ra rằng anh ấy phải nỗ lực trở lại.
"À." Mắt Danil lóe lên về phía cấp dưới của Chen ở gần đó, bẻ cổ tay anh ta và lấy súng trong khi mọi thứ đang hỗn loạn Danil đã bắn trúng người bên cạnh.
"Này !!" Chen kinh ngạc thốt lên. trước khi khóa cổ Kim
"Giải quyết với Kamol," Chen nói, trước khi kéo Kim vào trong.
"Kamol!!" Kim hét vào mặt Kamol. cùng với người của Kamol, những người đã xâm lược để giúp Kamol và Danil
"Kim !! ... Ai Kit, hãy bảo trọng," Kamol nói với giọng nghiêm nghị. trước khi vội vã đi theo Chen, người đã kéo Kim đi.
Bang!
Kamol nhanh chóng né viên đạn. Khi thuộc hạ của Chen, những người đang bảo vệ Chen đang bắn ở bên cạnh, Kamol không dám bắn vì sợ bị Kim bắn trúng do đó cần phải làm theo trước
Đẩy!
Một người đàn ông to lớn bước ra từ một căn phòng tối. đá vào giữa bụng Kamol trì hoãn Kamon lùi lại một chút. trước khi chống trả Kamol dùng cùi chỏ để đỡ cú đấm được vung vào. trước khi núp dưới cánh tay của người bên kia để đứng sau cả hai tay của Kamol anh nắm lấy cằm và mặt anh.
Grob!
Người đàn ông to lớn lập tức ngã xuống đất. Khi Kamol bẻ gãy cổ Kamol không nghĩ rằng anh ấy sẽ ở lại và nhìn vào tay nghề thủ công của anh ấy. Anh nhanh chóng đi theo Chen.
..
..
"Đi thôi!"
Phích cắm!
"Oái!" Kim kêu lên khi anh bị tát bằng một phát súng vào đầu. cho đến khi anh ấy cảm thấy một chất lỏng ấm áp chảy xuống từ đầu anh ấy ngay lập tức
"Kim !!" Kamol, người đã chạy theo anh, bị sốc gọi. Khi thấy Kim bị đánh ở đầu. Bây giờ Chen và cấp dưới của anh ta đứng ở cửa thoát hiểm sau nhà
"Đừng vào đây !! Nếu không cậu ta sẽ chết. "Chen đe dọa, chĩa súng vào đầu Kim.
"Thả Kim ra, Chen," Kamol nói với giọng căng thẳng. trong thực tế kế hoạch của Kamol là để Kamol gặp Chen trước. Về phần cấp dưới của Kamol, họ sẽ lần theo dấu vết GPS mà Ivan gắn trên cúc áo của Kamol. Để tìm Chen mà Kamol đến một mình Về phần Kamol, khi anh ấy gặp Chen phải làm điều đó bằng mọi cách để Kim tự lo cho bản thân mình trước. Để khi người của Kamol xâm lược, Makol có thể bảo vệ Kim. Nhưng Chen không chịu để Kim đi. do đó làm cho mọi thứ khó khăn hơn
"Bỏ nó đi rút lui," Chen hét lên.
"Agh!" Giọng nói từ bên ngoài tiếp tục. Điều này khiến bản thân Chen cũng hơi hoảng bởi vì anh ta không biết chính xác âm thanh gầm rú của khu rừng là gì.
"Chuyện gì xảy ra bên ngoài vậy ?!" Chen giận dữ chửi rủa. Máu Kim loang ra cả áo. Kamol nghiến răng. Nhưng không thể tìm thấy chỗ hở để vào cứu Kim
"Anh sẽ không thể trốn thoát đâu, anh Chen," Kamol lại nói.
"Tại sao không thể sống sót?" Chen nói trước khi quay sang gật đầu với tên thuộc hạ khác để mở cửa sau. Xe của Chen đã đậu sẵn.
"Chúng ta hãy đi và thu thập xác của cậu ta ở phía sau," Chen chế nhạo, trước khi đưa Kim ra xe. cùng với cấp dưới của họ thuộc hạ của Kamol đã đánh bại được thuộc hạ của Chen lúc này đang ở trong nhà. Kamol ngay lập tức đi theo ra sau nhà.
"Mở cửa xe," Chen ra lệnh cho cấp dưới của mình. Thuộc hạ của Chen chuẩn bị mở cửa xe cho ông chủ.
"Aaa!" Tiếng kêu của người chuẩn bị mở cửa xe vang lên. Khi một thứ gì đó nhảy vào anh ta và cắn răng nanh của anh ta. Giờ sau nhà chỉ có một ngọn đèn.
"Này con hổ!" Chen hét lên vì sốc. Một thuộc hạ khác của Kamol chuẩn bị chĩa súng vào một con hổ lớn.
Một giọng nói ra lệnh. mà Kim cười rất tươi với giọng nói sắc sảo một con hổ khác lao vào tay sai của Kamol trước khi nổ súng.
// Whipcream Clemo // Kim lầm bầm. với một giọng nói yếu ớt khi nhớ ra rằng hai con hổ là Clemo và Whipcream. Tiếng hét của thuộc hạ của Chen vang lên khi họ bị hai con hổ vồ. Chen tròn mắt kinh ngạc. nhưng vẫn khóa chặt Kim
"Tôi đã nói rồi, anh không thể trốn thoát, hãy để Kim đi," Kamol nói một lần nữa. Chen lắc đầu.
Kom xoay sở để đối phó với những tên thuộc hạ của Chen, những kẻ chạy từ bên hông ngôi nhà. Điều đó càng khiến Chen cảm thấy lo lắng. Mặt khác, khi nhận ra nạn nhân của mình đã bình tĩnh Clemo ngay lập tức quay lại và gầm lên với Chen. Kamol gọi Clemo. Một con hổ lớn bước vào với cơ thể và miệng đầy máu của con người
"Mister Chen, xin hãy chấp nhận nó," Kim nói nhẹ nhàng.
"Bạn không cần phải nói với tôi. Tôi sẽ không chết. "Nói xong, Chen chĩa súng về phía Kamol và Clemo. Điều này khiến Kim quyết định tập trung lực đánh vào cằm Chen.
"Kim, lại đây!" Kamol ngay lập tức gọi Kim khi thấy Kim được giải thoát. Chen bị ngã về phía sau vì không cẩn thận.
"Chết đi." Chen giơ súng lên và nhắm vào Kim.
"Đừng !!" Kamol hét lớn. Cùng với cơ thể của Kim bay vào vòng tay của Kamol.
Bang ..
Một tiếng súng vang lên.
"Aaaaa" Chen gầm và khóc đồng thanh. Khi Chen bị Whipcream cắn khiến phát súng bắn nhầm sang hướng khác.
"Clemo, đối phó!" Kamol ra lệnh ngay lập tức, biết rằng Kim và bản thân đều an toàn. Clemo ngay lập tức đến để giúp Whipcream phủ lên Chen. Cơ thể của Chen vặn vẹo khi bị cắn. Kamol ôm lấy Kim. trong khi ôm Kim trên vai để Kim không nhìn thấy bức ảnh Chen đang bị hổ vồ. Cho đến cuối cùng, Chen chết ngạt.
Kamol nói: "Kom quản lý Clemo và Whipcream nữa", nên anh ta đi thẳng đến triệu hồi hai con hổ và đeo một sợi dây xích quanh cổ hai con hổ.
"Kim, về nhà thôi," Kamol nói nhẹ nhàng trước khi cởi áo choàng để lau máu và cầm máu trên đầu Kim. Kim nhìn Kamol với nước mắt chảy dài trên má. Khi nghe từ "nhà của chúng ta"
"Ừm...i" Kim muốn nói điều gì đó. Nhưng Kamol lắc đầu.
"Chúng ta hãy nói chuyện ở nhà," Kamol xác nhận những lời tương tự trước khi hỗ trợ Kim đi vòng qua phía trước của ngôi nhà khi đi bộ đến trước nhà Thuộc hạ của Kamol đã xử lý mọi việc rồi. Kim nhìn thấy một chiếc xe sáu bánh lớn có lồng và tấm bạt che một nửa. Khiến tôi biết rằng Clemo và Whipcream chắc chắn phải đi kèm với chiếc xe này.
"Anh có sao không vậy Kim?" Danil hỏi, chạy đến gần anh.
"Đầu tôi hơi bị đau" Kim đáp nhẹ nhàng. Bây giờ, Kim bắt đầu có ý thức về bản thân.
"Đi đi, Danil," Kamol nói với giọng trầm. Danil hơi mím môi. trước khi đồng ý bước sang một bên
"Anh bị sao vậy Danil?" Kim lo lắng hỏi Danil. Danil cười nhạt.
"Không có gì," Daniltrả lời.
"Chúng ta có thể quay lại ngay bây giờ, và việc dọn dẹp có tất cả các thi thể trong nhà. và thiêu rụi tất cả, "Kamol nói với giọng trầm. trước khi đưa Kim ra xe với Danil theo sau.
"Ồ, Danil Ivan đang đợi cậu ở nhà tôi. Chuẩn bị cho lời bào chữa của cậu đi, "Kamol nói với giọng đều đều. bởi vì tôi muốn tự mình xoay xở như một trận chung kết Khi anh ấy nghe những gì Kamol đã nói Mặt Danil lập tức tái mét. nhưng không nói gì cả
buổi sáng..
Kim từ từ mở mắt cùng với một chút đau đầu Kim cố gắng quan sát xung quanh một cách cẩn thận trước khi nhận ra rằng mình đang nằm trong phòng ngủ của Kamol ở nhà. Nhưng nhìn xung quanh, không có ai ở đó. Sau đó Kim chồm người ngồi dậy lấy tay ôm vết thương thì thấy vết thương đã được khâu vào
Cạch..
Tiếng mở cửa vang lên. cùng với dì đã bước vào
"A, con tỉnh lại rồi, con thấy thế nào, có đau ở đâu không?" Bác gái tiến vào quan tâm hỏi.
"Tôi... làm sao mà con lại ngủ ở đây vậy, dì?" Kim bối rối hỏi.
"Tối qua, Khun Kamol đưa cậu Kim về nhà. Cậu đã ngất đi. Trái tim dì như nghẹt thở. Sau đó Khun Kamol đưa cậu Kim lên phòng và theo bác sĩ băng vết thương cho anh ấy ", dì Nee kể.
"Chà .. vậy thì." Kim muốn biết Kamol đang ở đâu. nhưng không dám hỏi
"Khun Kamol đang ở trong văn phòng với anh Ivan," Dì Nee đáp, Kim hơi im lặng.
"Có gì để nói chuyện? Đừng nghĩ một mình Vì đôi khi những gì cậu nghĩ có thể không đúng ", Dì nói. Kim ngồi xuống.
"Cậu đi tắm trước đã. Nhưng lưu ý đừng để vết thương bị ướt. Dì sẽ mang đồ ăn sáng cho con. "Dì ân cần nói.
"Tốt hơn là con nên xuống và ăn một mình. Dì không phải đem lên. "Kim cung kính nói. Dì gật đầu xác nhận. trước khi rời khỏi phòng để cho Kim làm những việc lặt vặt cá nhân Kim ra khỏi giường. Anh tìm kiếm chiếc túi mà anh đã để lại vào đêm hôm trước, nhưng không thể tìm thấy nó, trước khi anh sững sờ khi mở tủ quần áo và nhận thấy rằng mọi bộ quần áo tất cả đồ của Kim đã được lấy ra và bày ra như trước đây mắt Kim sáng lên. trước khi lấy khăn tắm và thay quần áo.
..
..
..
Sau khi tắm Kim xuống ăn sáng trong phòng ăn. Kim chưa gặp Kamol, Danil hay Ivan.
"Còn anh Danil thì sao?" Kim hỏi về Danil.
"Vẫn chưa thức dậy. Nhưng Kamol ra lệnh rằng nếu Danil thức dậy, hãy đi tìm ông Ivan trong văn phòng. Tôi không biết liệu tôi có tìm thấy gì không, "Dì trả lời.
"Vậy tối hôm qua hai người có gặp nhau không? Ông Danil và ông Ivan? "Kim hỏi lại.
"Có, nhưng Ivan không nói gì cả. Và ông Danil thật đáng thương. Chỉ nhìn thấy anh trai ngài ấy nhìn với ánh mắt hung dữ khiến tôi suýt khóc ", bà dì kể lại. Kim gật đầu xác nhận.
"Tôi no rồi. Tôi muốn đi xem Clemo với Whipcream. Được không? "Kim hỏi, vì Kim vẫn chưa biết tình trạng hiện tại của mình sẽ ra sao.
"Được rồi, đi thôi. Kom vừa mới tắm xong cho chúng một lúc trước. Nhưng đừng chạy trốn, - Dì cười nói. Kim cười nhạt. trước khi đứng dậy và đi về phía sau nhà Kim đi về phía chuồng của hai con hổ.
"Anh đang làm gì vậy, anh Kim?" Kom hỏi khi thấy Kim bước vào.
"Tôi muốn đến xem Clemo và Whipcream được không?" Kim hỏi nhẹ nhàng. Kom quay lại nhìn hai con hổ trước khi gật đầu.
"Tôi thấy Tom nói rằng Clemo đã đồng ý tiếp cận cậu Kim." Kom hỏi, Kim gật đầu.
"Vậy thì tôi yên tâm rồi," Kom trả lời, đi về phía cái lồng.
"Tôi muốn vào trong," Kim nói.
"Vâng," Kom trả lời, trước khi bước ra mở cửa cho Kim. Kim vào chuồng của hai con hổ. Whipcream ngay lập tức chạy về phía Kim. Kim cười nhẹ. Clemo bước đến và nằm bên cạnh anh ta. Lông Clemo không mịn như Whipcream. Mặc dù đêm qua đã chứng kiến cảnh hai con hổ vồ vập vào thuộc hạ của Chen. Nhưng Kim không sợ. Kim ngồi xoa nhẹ Whipcream
// Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa // Kim thản nhiên nói với Whipcream trước khi đột nhiên giật mình Clemo nhanh chóng đứng dậy. Mắt anh dán chặt vào cửa ra vào nơi Kim đang ngồi quay lưng lại.
"Này," một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau. Điều này khiến Clemo lao về phía anh ta một cách nhanh chóng. Kim quay lại nhìn âm thanh, bàng hoàng. Nhìn thấy Day đứng trước sự tàn phá của Clemo Clemo không vỗ về hay làm tổn thương bất cứ điều gì. Nhưng Clemo đã lao vào anh, giả vờ ôm Day. Sau đó Day bị đẩy vào một cuộc trêu chọc. Mà Kim chưa từng thấy Clemo chơi với ai như vậy bao giờ.
"Nó đã lớn lên rất nhiều," Day nói, xoa đầu Clemo. Clemo đưa tay lên cơ thể Day.
"Dừng lại," Day nhẹ nhàng nói. Clemo đột nhiên đứng hình. trước khi đi bộ đến Kim với Clemo đang theo sát.
"Cậu đang làm gì ở đây? Kamol có biết chuyện đó không, thì .. "Kim hỏi một cách cuống quýt.
"Tôi đi ngang qua nên tôi dừng lại," Day nói ngay, nhưng Kim biết đó không phải là những gì Day đã nói.
"Còn Itt thì sao?" Kim hỏi, Day xoa đầu Clemo khi nó gục đầu vào lòng Day. Day ngồi trên bãi cỏ bên cạnh Kim
"Tao phát điên vì nuôi mấy đứa cháu của mình cho hàng xóm," Day cười nhẹ nói. Kim sa sầm mặt.
"Mày đang làm gì ở đây?" Kim hỏi lại. Day thở phào nhẹ nhõm.
"Tao muốn đến nói chuyện với mày. Hãy để tao hiểu, "Day nói lại.
"Hiểu gì?" Kim hỏi. Day quay lại nhìn Kim với ánh mắt nghiêm túc.
"Hãy cho tao hiểu những gì mày đã làm. Và chúng ta hãy nói chuyện để Khun Kamol không còn suy nghĩ nhiều nữa, "Day nói lại, khiến Kim lặng đi một chút.
"Thực ra, tao không muốn gây rối với bất cứ điều gì. Nhưng tao đã phạm rất nhiều lỗi với mày. Vậy nên Itt đã để tao đến chuộc tội ", Day nói lại. Điều này khiến Kim bật cười một chút khi nghe điều đó.
"Mày đến vì vợ mày bảo đến đây?" Kim hỏi ngược lại.
"Đúng vậy," Day khẽ đáp.
"Kim ... anh yêu em nhiều lắm. Em có biết điều đó không? "Dean nói với giọng nghiêm túc Kim im lặng một lúc không phản hồi
"Cậu nghĩ anh ấy không thể chấp nhận chuyện giữa tôi và cậu sao? "Day hỏi thêm, mặt Kim tối sầm lại.
"Giống như mày và anh ấy không giống nhau. Anh ấy đang uống trà đá vào Ngày Gouna. Mày muốn tao nghĩ gì? "Kim nói nhỏ.
"Tôi không biết phải nghĩ gì. Vì vậy, tôi tự nghĩ rằng anh ấy không cần tôi nữa. Tôi không nghĩ anh ấy có thể lấy được nó, "Day nói, sụt sịt quay lại. Kim không trả lời.
"Tôi sẽ nói cho cậu. Ngày cậu đến gặp anh ấy ở quán rượu hôm đó, anh ấy đã gọi tôi đến gặp anh ấy và nói về cậu, "Day nói, khiến Kim quay lại nhìn Day ngay lập tức.
"Anh đang nói về cái gì vậy?" Kim hỏi.
"Anh Kamol muốn biết chuyện tôi và cậu. Kể từ khi nào cho đến khi nào? Nếu cậu nghe thấy anh Kamol hỏi tôi? Cậu có thể sẽ cười nhiều hơn là sẽ hối tiếc, "Day nói, trước khi kể cho Kim nghe câu chuyện về cuộc trò chuyện của anh với Kamol.
"Vậy, cậu đã làm gì với Kim khi còn học trung học?" Kamol hỏi với giọng căng thẳng.
"Có," Day trả lời.
"Và sau đó bạn đến làm việc với tôi?" Kamol hỏi.
"Vâng," Day trả lời đơn giản như thường lệ.
"Vậy tại sao kể từ đó anh không nghĩ đến việc đưa Kim đến gặp tôi? Anh đã khiến tôi hối hận vì những năm tháng đã qua. Nếu tôi biết Kim kể từ đó chắc tôi đã hạnh phúc trong một thời gian dài. "Kamol hét lên.
Kom nói: "Nhưng lúc đó Kim vẫn còn là một đứa trẻ.
"Và Baiboon không phải là một đứa trẻ?" Kamol cãi lại cấp dưới của mình trước khi Kamol quay lại nói chuyện với Day.
"Cậu cũng vậy thôi. Nếu từ đó tôi đã biết rằng cậu đã làm Kim buồn. Tôi sẽ dùng tay bẻ cổ cậu cho đến chết, "Kamol nói, có vẻ bực bội vì Day đã nói với anh mọi chuyện.
"Nó trong quá khứ, thưa ông. Tôi và Kim đã giải quyết xong mọi chuyện, "Day nói lại.
"Vậy anh có thể yêu Kim hay không mặc dù tôi và Kim đã quen nhau trước đây? "Day thẳng thắn hỏi.
"Được rồi, tôi đã nói là tôi không quan tâm đến quá khứ mặc dù tôi tới sau cậu. Bởi vì tôi sẽ ra lệnh cho cậu quên những quá khứ đã từng làm với Kim, quên hết mọi thứ, quên tất cả đi, đừng để lại bất cứ thứ gì trong trí nhớ của cậu, "Kamol trầm giọng ra lệnh. Day khẽ nhướng mày.
"Và anh có nghĩ rằng nếu tôi luôn nhớ đến thì Itt sẽ như thế nào? Anh nên biết thói quen của Itt. "
"Tôi biết, nhưng tôi muốn nghe điều đó từ miệng của cậu điều đó từ bây giờ cậu sẽ thực sự quên đi mọi thứ. Giống như Kim muốn quên cậu vậy, "Kamol nói với giọng nghiêm túc.
"Tôi hoàn toàn quên mất quá khứ. Hôm nay, tôi và Kim chỉ là bạn bè. Và tôi chắc rằng bây giờ Kim cũng đã quên quá khứ giữa tôi và cậu ấy rồi ", Day tự tin nói. Kamol khẽ thở dài.
"Chà, tôi chỉ muốn nghe điều đó. Tôi muốn giải tỏa tâm lý của tôi với cậu để tôi có thể đến nói chuyện với Kim. "Kamol trả lời với một giọng điệu thoải mái.
..
..
..
"Ồ .. Kamol gọi cho anh để nhận câu trả lời, vậy thôi." Kim sững sờ hỏi. Khi anh ấy nghe những gì Day phải nói
"Ồ, tôi không biết làm thế nào để có câu trả lời hoặc chỉ muốn tôi quên toàn bộ chuyện đi, "Day cười đáp. Kim lập tức ngồi im lặng.
"Thưa ngài, ngài ấy chỉ muốn làm sáng tỏ mọi chuyện. Hãy để tôi thở cho cả tôi và anh ấy trước. Anh ấy sẽ quay lại và nói chuyện với tôi. Nhưng cậu vừa biến mất, "Day nói.
"Tất cả vấn đề Có phải tôi là người duy nhất đang nghĩ về điều đó không? "Kim hỏi nhẹ nhàng.
"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung ở đây nữa, rồi chúng ta sẽ bình yên. Day nói lại rằng cậu có thể gặp một người có thể chăm sóc cho cậu." Kim cười nhẹ.
"Ồ, tôi hỏi thật đấy, cậu đã quên tôi rồi sao?" Day thành thật hỏi, Kim cười và gật đầu.
"Cậu đang chờ đợi điều gì? Vậy thì hãy đi hỏi và tìm hiểu kỹ với anh ấy. "Day nói sau khi anh ta nói, Kim cười toe toét trước khi vội vàng đứng dậy và chạy ra khỏi chuồng cọp ngay lập tức. Để Day ngồi với hai con hổ trước. Kim bước thẳng vào nhà và đi thẳng đến văn phòng của Kamol nhưng trước khi gõ cửa, Kamol, Ivan và Danil đã bước ra khỏi văn phòng trước. Đôi mắt của Danil đỏ ngầu.
"Daniel, anh bị sao vậy?" Kim ngay lập tức đến gần Danil và hỏi. Kim mới nhìn thấy Ivan lần đầu tiên cảm thấy một chút thắt chặt. Vì bên kia cao to và trông khá dữ tợn. Dù để mặt mộc trông rất đẹp trai
"Không sao" Danil nhẹ nhàng trả lời.
"Tên bạn là Kim, phải không?" Ivan hỏi.
"Vâng," Kim trả lời.
"Tôi là Ivan, rất vui được gặp bạn." Ivan đưa tay ra. Kim ngay lập tức đưa tay ra và chộp lấy
"Rất vui được gặp anh," Kim trả lời.
"Tôi phải xin lỗi em trai tôi. Nó gây rắc rối cho cậu, "Ivan nói.
"Không sao," Kim đáp, liếc nhìn Danil. trước khi nhìn thấy những vết cọ đỏ trên khuôn mặt mịn màng của cậu ấy
"Ai đã tát Danil?" Kim giật mình hỏi.
"Là tôi," Ivan trả lời, trong khi Danil vẫn cúi gằm mặt.
"Tại sao phải làm vậy?" Kim hỏi ngay lập tức.
"Nó là lý do tại sao khiến mọi chuyện lộn xộn ở đây," Ivan trả lời.
"Vậy thì tại sao lại tát anh ấy, anh Ivan, anh Danil, anh ấy không tạo ra sự xáo trộn. Anh ấy chỉ cần một người hiểu anh ấy, quan tâm anh ấy, cho anh ấy tình yêu. "Kim nói những gì anh ấy nghĩ. Danil ngước đôi mắt run rẩy nhìn Kim. Ivan nhíu mày lại.
"Cậu đang nói gì vậy?" Ivan hỏi.
"Anh là anh trai của anh ấy. Tại sao anh không thể thấy những gì anh Danil thực sự muốn? Tôi biết rằng anh phải đi đây đó mọi lúc vì công việc. Tôi không biết anh phải đi thường xuyên như thế này từ khi nào. Và tôi không biết rằng anh Danil và anh đã dành thời gian cho nhau hay chưa anh có nói chuyện như anh chị em như người bình thường không? Có lẽ vì muốn được quan tâm trở thành tâm điểm của ai đó đặc biệt là với anh trai của mình nên anh Danil mới hay gây phiền toái như vậy", Kim nói. Ivan và Kamol đứng lặng người, sững sờ.
"Kim..hức..," Danil gọi Kim, nức nở. Bởi vì tất cả những gì Kim nói nó đâm vào anh trong tất cả mọi thứ.
"Khi tôi và Danil bị bắt Anh Danil luôn cố gắng bảo vệ tôi cố gắng dựa vào tôi Ngay cả khi miệng anh ấy hơi tệ nhưng trong khoảnh khắc anh ấy bảo vệ tôi Thay vào đó, tôi cảm thấy rằng anh ấy muốn người khác bảo vệ mình. Cách anh ấy bảo vệ tôi anh hiểu những gì tôi đang nói, không phải lúc nào nó cũng mạnh mẽ. Nó có những điểm yếu. Và khi con người yếu đuối chúng ta muốn có ai đó bên cạnh chúng ta mà Khun Danil không có ai và tôi biết rằng anh Danil không chấp nhận mối tình của tôi với Khun Kamol. Bởi vì anh ấy sợ rằng tôi sẽ làm mất sự chú ý của Khun Kamol khỏi anh ấy lấy đi tất cả hạnh phúc tạm thời của anh ấy tôi nói đúng không, anh Danil? "Cuối cùng, Kim quay sang Danil và hỏi.
"Hả... Anh xin lỗi Kim... Anh xin lỗi." Danil ôm Kim khóc nức nở. Ivan im lặng một chút.
"Kamol, vấn đề mà tôi đã nói là tôi muốn quyết định trước. Tôi sẽ cho cậu câu trả lời ngay bây giờ, - Ivan nói, khiến Kim hơi bối rối.
"Anh đã quyết định chưa?" Kamol hỏi ngay lập tức.
"Vâng... tôi sẽ không giữ anh lại. Anh muốn bước ra khỏi ngành công nghiệp này. Tôi sẽ không cấm anh bất cứ điều gì. tôi hiểu điều đó và tại sao ang lại không từ bỏ người này? "Ivan nói lại, khiến Kamol mỉm cười trước khi đi vào và ôm Ivan biết ơn bởi vì trước đây Ivan vẫn do dự không muốn Kamol rút khỏi ngành chỉ nói với anh ấy rằng hãy nghĩ về nó trước.
"Cảm ơn," Kamol nói. trước khi quay sang đứng bên cạnh Kim, người đang ôm Danil. Ivan quay lại nhìn Kim.
"Cảm ơn vì lời khuyên," Ivan cười nhạt nói với Kim.
"Uh... Tôi không dám đưa ra bất kỳ lời khuyên nào. Chỉ nói những gì trong tâm trí của tôu, "Kim nói nhẹ nhàng. Danil hơi tuột ra khỏi ngực Kim.
"Kim, anh xin lỗi vì mọi thứ. Em có thể tha thứ cho anh không? "Daniel hỏi, giọng run run.
"Tôi không giận anh chút nào," Kim cười đáp.
"Vậy nếu tôi quay lại thăm nơi đây một lần nữa? Tôi có thể đến không? "Danil hỏi.
"Vâng," Kim trả lời, khiến Danil cười trong nước mắt. trước khi vươn tay hôn nhẹ lên đôi má rạng rỡ của Kim.
"Cảm ơn," Danil nói nhẹ nhàng với một nụ cười chân thành.
"Anh không cần phải hôn má vợ tôi. Anh sẽ trở lại, phải không? Tôi sẽ không nhận anh đâu. "Kamol kéo Kim vào lòng. Danil hơi nhìn vào Kim.
"Tội nghiệp, hãy chờ xem. Khi nào tôi quay lại đây? Tôi sẽ lấy Kim khỏi tay anh, "Danil trêu chọc nói. Kamol chỉ vào mặt với vẻ báo thù trước khi Danil quay sang anh trai của mình
"Về thôi, anh về trước đi Kim Kamol, hẹn gặp lại lần sau." Ivan nói trước khi chạm vào vòng eo gầy của anh trai để bước ra xe. Kamol đưa Kim ra ngoài và gửi Ivan và Danil vào xe. Bằng cách nhờ thuộc hạ của Kamol cử Ivan và Danil cùng vệ sĩ tại sân bay. Kamol đưa Kim trở lại phòng ngủ.
"Anh thấy Day đã đến, anh ta đã về chưa?" Kamol hỏi, Kim ngay lập tức bước đến và ôm lấy Kamol từ phía sau. Khiến Kamol, người đang chuẩn bị cởi áo ngoài, hơi bối rối. Trước khi quay sang Kim và kéo Kim ôm vào ngực.
"Nói với em anh có thể chấp nhận quá khứ của em không? "Kim nhẹ giọng hỏi.
"Quá khứ gì?" Kamol hỏi ngược lại, khiến Kim giật nảy mình.
"Đã là quá khứ..." Kim định nói tiếp. Tuy nhiên, hơi khó hiểu trước thái độ như thế này của Kamol.
"Em không có bất kỳ quá khứ nào. Bởi vì hiện tại em chỉ có hiện tại và tương lai mà em phải làm với anh. "Kamol tiếp tục nói khiến Kim choáng váng trước khi hiểu mọi thứ Kamol giả vờ như không biết gì và không muốn nói về quá khứ của Kim trước đó.
....
bởi vì Kamol không muốn mang quá khứ trở lại không muốn Kim nghĩ về quá khứ trong hoàn cảnh hiện tại. Kamol hành động như thể không có chuyện gì xảy ra trong quá khứ của Kim. Mặc dù Kamol biết mọi thứ nhưng anh giả vờ không biết vì muốn Kim được thoải mái. Nếu hôm đó Kim đồng ý ở lại nói chuyện với Kamol một chút thì có lẽ sẽ hiểu điều gì đó nhiều hơn.
"Em xin lỗi vì đã không tin anh.Xin lỗi vì đã không tin tưởng vào tình cảm của anh "- Kim nói giọng run run. Kamol cười nhẹ.
"Không sao đâu, anh đã không nói chuyện với em sớm hơn em sẽ không hối hận và suy nghĩ nhiều như thế này đâu, "Kamol nói với giọng nhẹ nhàng. Vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy Kim.
"Cảm ơn vì đã làm mọi thứ cho em," Kim nói với giọng run rẩy.
"Sếp của anh anh có thể làm mọi thứ vì em anh đã nói với em rồi, "Kamol nói lại. Kim ôm Kamol chặt hơn.
"Khun Kamol, những lời mà em không sẵn sàng nghe khi chúng ta ở Pranburi. Bây giờ em có thể nghe nó không? "Kim nhẹ giọng hỏi. Kamal mỉm cười rộng rãi.
"Em đã thực sự sẵn sàng lắng nghe chưa?" Kamol hỏi ngược lại, và Kim gật đầu. Kamol hôn nhẹ lên thái dương của Kim. Anh ấy khá hạnh phúc. Để có thể nói những từ này trong một thời gian
..
..
"Anh yêu em, Kim. chỉ yêu mình em và anh sẽ luôn yêu em, "Kamol nói với giọng nhẹ nhàng. Điều này khiến Kim cảm thấy một tia sáng ấm áp trong trái tim bé bỏng. Một đôi mắt đẹp sáng lên đầy phấn khích. Một khuôn mặt mịn màng ngước lên nhìn Kamol.
"Anh có biết không? rằng em đã quên mọi thứ trong quá khứ em đã quên từ ngày đầu tiên được ở trong vòng tay anh ".
..
..
..
"Em yêu anh Khun Kamol," Kim nói với giọng nghiêm túc trước khi đưa tay ra để hôn Kamol mà nhân vật mạnh mẽ ngay lập tức chấp nhận nụ hôn của Kim Niềm vui khi được hôn và cảm giác nhột nhạt trong trái tim đã khiến Kim thầm nghĩ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro