Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 Kom x Baiboon

Ngay khi sếp bảo anh chăm sóc cậu bé tên Baiboon, Kom đã đến gặp dì Nee và Baiboon sau khi Kamol lên lầu vào phòng ngủ. Baiboon vội vàng nấp sau lưng bà ngoại vì sợ hãi người có khuôn mặt sắc sảo lớn hơn Baiboon rất nhiều.
"Ngày mai vào lúc tám giờ sáng, dì sẽ đi với cháu trai của dì đợi tôi trong nhà để xe. Tôi sẽ đưa hai người đi lấy những gì mà thằng bé cần".  Kom nói bằng giọng nghiêm nghị. Sau khi nhìn cậu bé, người đang núp sau người bà với vẻ mặt đông cứng. Sự thật là anh ta không thích trẻ con lắm, nhưng anh ta không thể mâu thuẫn với sếp của mình.
"Ừm Khun Kom, ngày mai tôi sẽ không đi với cậu được. Dù sao tôi cũng sẽ đưa thẻ tín dụng cho Kom trước. Ngày mai tôi có rất nhiều việc phải làm quanh nhà. Từ trước đến nay Khun Kamol đã giúp tôi rất nhiều. Tôi không muốn nghỉ việc đang chờ tôi làm"- Người dì nói.
"Bà ơi! Bà ngoại phải đi với Baiboon, Baiboon không muốn đi một mình. "  Cậu bé lập tức phủi áo bà ngoại với giọng run run.
(Cưng quá)
"Không, Baiboon sẽ đi với chú Kom, đó là những gì Bà đã nói"- Bà Baiboon ra lệnh.
"Uh dì, để cháu của bà gọi tôi là Phi (anh). Nếu nó gọi tôi là chú sẽ khiến tôi cảm thấy già." Kom phản đối vội vàng, khiến Baiboon dừng lại một lúc. Sau đó em quay mặt đi khỏi lưng của bà để nhìn vào khuôn mặt của anh. (*) Kom đang nhìn em với đôi mắt tĩnh lặng.
(*Ở đây còn một câu nữa nhưng không hiểu nghĩa)
"Ồ, dù sao cũng tùy thuộc vào Khun Kom. Ngày mai, tôi sẽ để đứa cháu ngoại cho Kom chăm sóc" người bà nói.
"Được" Kom trả lời trước khi người bà đưa Baiboon đi. Họ đi bộ về nhà, cách nhà Kom không xa.
Kom vào nhà riêng, cởi cúc áo sơ mi để bớt khó chịu, sau đó đi lấy một cốc bia lạnh trong tủ lạnh mở ra uống. Bên trong nhà im ắng, vì Kom chỉ có một mình, nhưng anh đã quen với bầu không khí đó rồi. Kom chưa bao giờ nghĩ đến việc có bạn tình, vì anh định ở lại với Kamol đến chừng nào Kamol muốn.
Kom ngồi trầm ngâm suy nghĩ về nhiều thứ, anh chợt nghĩ đến đôi mắt tròn xoe run rẩy của Baiboon. Người con trai anh mới gặp hôm nay, lần đầu tiên Kom nhìn thấy ánh mắt của một người đàn ông có trái tim và khối óc trong sáng.
Đó không phải là con mắt của một kẻ đầy gian xảo và lừa lọc, như anh đã thấy cả đời. Ngồi uống một lon bia, Kom đứng dậy đi tắm rồi lên giường chuẩn bị cho ngày mai để đưa Baiboon bé nhỏ đến chăm sóc căn hộ cho thuê của mình.
_________________
"Baiboon, sau khi ăn xong đi đợi P'Kom trong nhà để xe" giọng bà nói với đứa cháu dậy sớm đi tắm và ăn uống, nhưng nó vẫn mặc bộ quần áo cũ vì nó không có gì cả.
"Bà thực sự không đi cùng Baiboon?" Em hỏi lại bà ngoại, khuôn mặt cậu bé u ám và có chút run rẩy.
"Bà không thể đi, con sẽ đi một mình với Khun Kom" Bà nói một lần nữa.
"Bà ơi, P'Kom có ​​dữ không?"  Baibon hỏi.
"Không phải, cậu ấy không hung dữ, nếu ngươi cư xử tốt, Kom sẽ không mắng ngươi" bà cười dịu dàng nói.
"Vâng" Baiboon trả lời trước khi ăn một bát canh cơm và ra ngoài đợi Kom trong nhà để xe như Kom đã nói với em tối hôm qua. Baiboon cố gắng tránh những tên lính canh của Kamol vì chưa quen, em tiến lại gần và đợi trong giây lát.
Baiboon nhìn thấy bóng dáng cao lớn bước vào, vội vàng cúi đầu.
"Nhóc đã ăn sáng chưa?"  Kom hỏi.
"Em đã ăn rồi" Baiboon trả lời với giọng đứt quãng.
"Được rồi, đi thôi" sau khi nói chuyện với Baiboon, Kom quay lại gọi thuộc hạ, những người đang ở cách đó không xa. Lop chạy đến chỗ anh, Kom nói chuyện với anh ngắn gọn trước khi bước tới mở một cửa xe khác.
"Lên xe đi" Kom nói, Baiboon nhanh chóng mở cửa và ngồi xuống vì sợ rằng Kom sẽ nổi điên với mình. Kom khẽ nhướng mày, nhìn thấy thái độ của cậu nhóc, nhưng vẫn không nói gì, chỉ lên xe đóng cửa lại.
Baiboon thoáng rùng mình, tiến đến áp sát cửa xe.
"Phòng của nhóc ở đâu vậy?"  Kom hỏi lại khi thắt dây an toàn.
"Ở khu vực ABC," Baibbon nói về vị trí căn phòng thuê của mình. Kom nhíu mày vì anh biết rằng đây là một khu phố nguy hiểm.
"Thắt dây an toàn của nhóc" Kom nói.  Baiboon có vẻ hơi lóng ngóng vì chưa đi ô tô bao giờ, chỉ cần mở cửa bước vào là đã coi như tuyệt kỹ rồi.
"Như thế này"- Kom nói trước khi cúi xuống kéo dây an toàn ở phía Baiboon.
Baiboon căng thẳng khi cơ thể cường tráng của Kom áp sát đến mức người có khuôn mặt sắc sảo.
Kom hơi sững sờ khi ngửi thấy mùi phấn thơm từ cơ thể Baiboon khiến anh cảm thấy trong lòng rất lạ.
"Đừng căng thẳng như vậy, tôi không cắn đâu" Kom nói khi nhận thấy Baiboon lúc nào cũng căng thẳng.
"Uh ... Vâng ..." Baiboon khẽ trả lời. Nhưng em vẫn còn căng thẳng vì người thanh niên không quen với ánh mắt sắc bén của Kom. Nên anh chỉ lắc đầu nhẹ nhàng, nhưng anh không thể nói về bất cứ điều gì cho đến khi họ bắt đầu đi đến phòng cho thuê của Baiboon.
Kom phải đậu xe trước một con hẻm vì xe không vào được. Anh xuống xe đi theo Baiboon vào con hẻm. Kom nhìn theo bóng lưng của cậu bé đang cố gắng bước từng bước chậm rãi trên con hẻm. Nếu ai đó nhìn thấy cậu sẽ nói Baiboon là một cậu bé ngoan, điều đó rất dễ tin vì khuôn mặt đẹp như thiên thần và nước da trắng ngần của cậu bé rất sáng.
"Mày đã đi đâu cả đêm? Tao không nghĩ là mày sẽ quay lại lấy đồ của máy. Vậy khi nào mày sẽ trả tiền thuê nhà của tao? Mẹ mày đã về chưa?"- Một giọng nói lớn vang lên khi Baiboon dừng lại trước một căn phòng.
"Uh... về điều đó..." Baiboon nói, người đang run rẩy. Em định nói thì Kom tiến lên một bước và đi gần anh. Khi Kom bước vào con hẻm, những người hàng xóm nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc.
"Mẹ của nhóc ấy nợ bà bao nhiêu?"- Anh hỏi khẽ. Người cô chủ nhà có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Cậu là ai? Cậu đang làm gì ở đây?"  Bà chủ nhà hỏi với vẻ hoài nghi trước khi bỏ đi khi thấy Kom có ​​thuộc hạ đứng sau lưng. Baiboon lại gần hơn một chút, đôi mắt anh ấy nóng lên với một cái cau mày.
''Bà có muốn tiền thuê nhà hay không? Muốn thì cứ nói với tôi, không cần phải hỏi nhiều như vậy đâu"- Kom đáp mà không rời mắt khỏi người cô chủ.
"Đó ... đó là $ 60.000 bath, bao gồm cả tiền nước và điện," Chủ nhà miễn cưỡng nói. Kom lấy tiền mà anh ta đã chuẩn bị sẵn, vì Kamol đã đưa cho anh ta một triệu bath cho người chủ.
Kom nói với chủ nhân của căn phòng cho thuê, khi bà ta đồng ý ngay khi nhìn thấy tiền.
"Bình tĩnh đi, thiếu gia, cậu có cần giúp đỡ không? Tôi sẽ gọi cho con sớm để xem con thế nào." Bà ta vội vàng nói với giọng ngọt ngào sau khi nhận tiền.
"Không cần" Kom nói nhỏ trước khi quay lại nhìn Baiboon, người đã im lặng.
"Baiboon hãy thu dọn đồ đạc của nhóc, bất cứ thứ gì không quan trọng nhất, hãy để nó ở đây" Kom nói với Baiboon.
"Vâng" cậu bé trả lời trước khi vội vàng mở cửa nhà với đôi mắt nheo lại nhìn mọi thứ và cau mày.
"Còn thiếu?"  Kom quay lại nhìn người chủ nhà cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
"Baiboon nó bị làm sao vậy? Tại sao nó lại trả tiền thuê nhà và dọn đi..." Từ giọng điệu và biểu cảm của chủ nhà, không khó để đoán anh ta đang nghĩ gì, không thể tránh khỏi việc anh ta không nghĩ rằng Baiboon đã bị bán cho Kom.
"Nếu bà rảnh, hãy đi ngủ hoặc đếm số tiền thật mà tôi đưa cho bà. Nếu không có thể đi ngủ và sáng hôm sau bà sẽ đếm lá Kong Tek từ giếng" Kom nói với giọng trầm.
(Câu tục ngữ Thái Lan thực hành này ngụ ý rằng nếu bạn không ngừng nói xấu Baiboon, Kom sẽ lấy tiền của bạn, và bạn sẽ chỉ kể lại những điều xui xẻo.)
Dù Kom đã ở trong thế giới đen tối này rất lâu, nhưng anh không thích nhìn thấy một người coi thường người khác như người chủ nhà này. Người chỉ nhìn vào tiền trong khi sắc mặt tái nhợt. Thuộc hạ của Kom đã đến giúp mang đồ của Baiboon.
....
....
....
Baiboon chán nản bỏ quần áo vào cặp, nghĩ đến mẹ ruột của mình, vừa lo lắng vừa thất vọng xen lẫn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? " Một giọng nói the thé vang lên khi vừa bước vào cánh cửa nhỏ đã phát hiện ra Baiboon đang ngồi không yên, Baiboon giật mình quay lại, có vẻ hơi bối rối.
"Ồ không, không có gì"- Baiboon vội vàng nói và cho quần áo cũ vào túi trở lại.
"Nhóc có chuyện muốn nói" Kom hỏi vì anh biết Baiboon có điều gì đó muốn nói. Nhưng em không nói, em khẽ nhúc nhích miệng.
"Sao... thì... nếu mẹ em quay lại thì sao? Nếu bà ấy quay lại và không gặp em"- Cậu bé vừa nói vừa nghĩ, im lặng một lúc rồi thở dài.
"Nhóc có còn quan tâm đến cô ấy không? Từ nay nhóc sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Nhóc sẽ có thể sống sót. Nhóc nên chăm sóc bản thân trước tiên tốt hơn", Kom nói.  Vành mắt của Baiboon trở nên ẩm ướt trở lại, lúc này em mới hoàn toàn nhận thức được rằng mình đã bị mẹ bỏ rơi.
"Tại sao mẹ phải để Baiboon một mình? Baiboon là một cậu bé hư, phải không?" Cậu thanh niên hỏi với vẻ mặt kinh tởm, điều này khiến Kom cảm thấy không ổn khi nhìn thấy cậu bé đang khóc trước mặt mình.
"Này, đừng khóc, tôi không thể an ủi nhóc" Kom nói, nhưng Baiboon vẫn đang khóc, thuộc hạ của Kom nghiêng người về phía trước nhìn cậu.
"Làm thế nào anh có thể làm cho một đứa trẻ khóc, Kom? An ủi em ấy, an ủi em ấy đi", Lop nói đùa trước khi biến mất. Kom cau mày nghi ngờ, trước khi quyết định đi vào và ngồi xổm xuống trước mặt Baiboon, người ngồi xuống nức nở và sau đó ôm đầu người thanh niên và ôm lấy em.
"Làm sao một người đàn ông có thể khóc? Bình tĩnh và im lặng đi" Anh nói một cách kiên quyết. Nhưng anh không biết rằng điều đó khiến trái tim cậu bé hạnh phúc, một điều gì đó đã thôi thúc Baiboon tìm kiếm hơi ấm đó.
Đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh vươn lên ôm chặt lấy anh, khóc òa lên khiến Kom cũng phải đưa tay lên ôm Baiboon.
Một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon. Kom hiểu cảm giác của Baiboon, vì bản thân anh đã bị mẹ bỏ rơi từ khi còn bé, cuối cùng anh phải vào trại trẻ mồ côi để được chăm sóc. Nhưng Kom không cảm thấy quyến luyến vì anh không biết mặt mẹ mình không giống Baiboon. .
"Không còn ai" cậu bé nức nở nặng nề, quên mất mình đang sợ người sắc mặt.
"Ai nói không còn ai? Nhóc còn có bà, nhóc quên bà rồi sao?" Kom cảnh báo, Baiboom dừng lại một chút trước khi từ từ lắc đầu.
"Đừng quên bà ấy" Baiboon nức nở trước khi bóng dáng sắc mặt chậm rãi đẩy anh ra. Trái tim Kom khẽ co rút khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, đẫm nước mắt của Baiboon.  Kom đưa tay lên và từ từ lau nước mắt.
"Đừng khóc nữa, nhóc phải là một đứa trẻ mạnh mẽ. Nhóc phải là một đứa con ngoan của Yai Nee, Baiboon", lời dạy của Kom như đã được dạy khi còn nhỏ.
"Vâng" Baiboon gật đầu đáp lại.  Baiboon có phần ngạc nhiên về bản thân, lúc đầu em rất sợ nhưng hiện tại em lại cảm thấy an toàn và ấm áp khi ở gần bóng dáng cao lớn trước mặt.
"Rửa mặt, rửa mắt và tiếp tục thu dọn đồ đạc, tôi... hmm... Tôi đi hút thuốc bên ngoài." Kom cố gắng nói một cách lãnh đạm để cậu bé không sợ hãi, nhưng anh cảm thấy hơi xấu hổ về bản thân.
Baiboon chỉ gật đầu trước khi Kom đứng dậy rời khỏi căn phòng nhỏ để hút thuốc và nhìn cấp dưới của mình.
Baiboon đứng dậy rửa mặt trong phòng tắm, nhận ra mình vẫn chưa thay quần áo, liền mở cửa sau thu dọn quần áo còn lại.
"Đi đâu vậy, thằng khốn?"  một giọng nói khàn khàn hét lên. Baiboon quay lại nhìn anh ta trước khi sợ hãi. Bởi vì người đàn ông đó được coi là kẻ cầm đầu của khu vực này. Anh ta là một người nghiện ma túy.  Người thanh niên đó thường xuyên trêu chọc Baiboon, nhưng anh ta thường bị mẹ của Baiboon la mắng.
"..." Baiboon không trả lời, mà vội vàng đem quần áo ra phơi, căn nhà cho thuê này không có hàng rào vì nó dính vào những căn nhà cho thuê khác do không gian,
"Mày không nghe thấy tao sao, thằng khốn?"  Người đàn ông cao lớn, gầy gò nắm lấy cánh tay Baiboon và hét lên một lần nữa.
"Ôi, đau quá!"
Anh ta hét lên với Baiboon. Mặc dù bên kia bị đánh thuốc, anh ta mạnh hơn Baiboon.
"Tao hỏi mày và mày không trả lời !!"  người kia nói.
"Tôi sẽ sống với bà ngoại" Baiboon nói với một giọng run rẩy, người còn lại nhổ xuống đất.
"Nếu mày đi, tao sẽ giễu cợt ai, thằng khốn nạn?"  người thanh niên hỏi.  Khi nhìn thấy đôi mắt ướt át của Baiboon, hắn cảm thấy rất ghê tởm ánh mắt của đối phương.
Baiboon cố gắng thoát ra khỏi cái kìm kẹp, nhưng nó không thay đổi được gì.
"P'Chat, làm ơn thả Baiboon ra. Baiboon phải nhanh lên thu dọn đồ đạc của mình" cậu bé cầu xin người kia thông cảm.
"Mày có định nhanh lên không? Mày đang đi đâu vậy? Tao muốn một cái gì đó từ mày"- người đàn ông lớn tuổi nói.
"Gì ...?"  Baiboon hỏi với một giọng run rẩy.
"Tao đã muốn thử ngủ với một thằng con trai từ lâu rồi. Hãy để tao thử cùng mày"- Chat nói khi hắn làm động tác ném Baiboon xuống bãi cỏ phía sau.
"Không!!Cứu, giúp tôi ... Oái!"- Baiboon hét lên trước khi bị bàn tay của người bên kia ngăn lại.
"!Ồ! Mày là ai?"  Giọng của gã nghiện rượu vang lên khi ai đó túm tóc cậu sau lưng, siết chặt không buông cho đến khi gã nghiện trẻ cảm thấy mình sắp bị bỏng, một lúc sau hắn mới thả Baiboon ra.
Cậu bé vội vàng lùi lại.
"P'Kom, làm ơn giúp Baiboon" cậu bé nói với giọng run rẩy khiến Kom phải kéo Chat qua bụi cỏ, khói bay ra khỏi tai (?)
Tiếng kêu cứu của Baiboon trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng đủ dài để vang lên khắp nơi. Nhưng không ai do dự hay quan tâm đến việc đi xem có chuyện gì. Kom kéo tóc người bên kia nhìn mình.
"Mày đang bắt nạt một đứa trẻ. Mày nghĩ rằng làm thế rất mạnh mẽ, phải không?"  Kom khẽ hỏi khiến người bên kia nhìn thấy mặt anh. Trò chuyện lập tức rùng mình, mặt tái mét.
"Không, tao không đe dọa bất cứ ai," gã nghiện ngập phủ nhận, một nụ cười nhếch mép kéo dài trên khóe miệng của Kom.
"Mày có biết rằng chưa từng có ai dám nói dối tao không?"  Kom nói một lần nữa. Ngay khi thuộc hạ của Kom đến.
"Chuyện gì vậy Kom?"- Người vệ sĩ hỏi với giọng lo lắng. Điều này càng khiến thanh niên nghiện ma túy rung chuyển. Kom quay lại nhìn cấp dưới của mình trước khi ném đứa trẻ
đối tượng nghiện ma tuý đối với Lop.
"Tôi sẽ đưa nó cho cậu"- Kom nói khi thấy cấp dưới của anh ta đã tóm được gã nghiện ma túy trẻ tuổi. Kom nắm tay Baiboon và kéo em vào nhà, nhưng Kom quay lại nhìn Lop.
"Không cho cậu thương xót" là tất cả những gì anh ta nói, trước khi đẩy lưng của Baiboon và bước vào nhà.
Tiếng gầm và tiếng hét từ sau nhà khiến Baiboon giật mình quay lại nhìn, nhưng Kom đã đóng cửa lại nên không nhìn thấy.
"Nhóc có thể vào nhà và tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình", anh ta nói với một giọng trầm. Trong lòng thì nguyền rủa tên kia khi nhìn thấy cánh tay của Baiboon có vết đỏ ở cổ tay vì cậu đã không đến kịp trước khi tên nghiện ma túy làm Baiboon bị thương.
Kom cảm thấy rằng người thanh niên trước mặt mình không thích hợp để có những dấu hiệu như vậy.
"Nhưng đồng phục học sinh của Baiboon vẫn còn ở phía sau nhà" cậu bé nói khẽ.
"Để nó ở đây, tôi sẽ đưa nhóc đi mua một cái mới" Kom trả lời bởi vì ngôi trường mà Kamol yêu cầu ghi danh cho cậu bé không giống với ngôi trường mà cậu đã theo học trước đó. Do đó, Kamol ra lệnh cho anh mua những thứ mới.
"Nhưng mà ..." Baiboon cảm thấy có chút phẫn nộ. Trong lòng cảm thấy chính mình đã gặp được người tốt, tuy rằng trong lòng vẫn là có chút sợ hãi.
"Không có gì hết, đi thay quần áo và tôi chỉ cho 20 phút để thu thập đồ đạc" Kom giọng trầm ra lệnh.
Baiboon lập tức đi thay quần áo và cất đồ đạc cá nhân. Khi em dọn xong thì phát hiện cấp dưới của Kom đã trở về từ sau nhà.
"Tất cả đã xong rồi P'Kom. Còn về cái túi, chúng ta đã hoàn thành," Lop nói.
"Ừm, cám ơn cậu rất nhiều. Cậu có thể giao mọi việc cho dì. Tôi sẽ đưa Baiboon đi lo chuyện trường học" Kom nói với cấp dưới của mình.
"Rõ" Lop trả lời.
Kom quay lại nắm lấy vai Baiboon và hướng em về phía trước. Baiboon lấy túi quần áo của mình ra. họ đi qua trước con mắt tò mò của những người hàng xóm, nhưng Kom không quan tâm.
Anh ta dắt Baiboon và đi bộ trở lại xe.
...
....
...
"P'Kom, anh có định đưa Baiboon đến một trường học mới không?"  Baiboon hỏi sau khi Kom ngắt máy với Kamol, người đã gọi điện để hỏi về sự tiến bộ của Baiboon.
Kom đưa Baiboon rời trường cũ và chuẩn bị đưa em nhập học vào một cơ sở giáo dục mới.
"Tôi sẽ đưa em đến gặp cô ấy trước. Sau đó sẽ đưa em đi mua sắm những thứ mới", Kom nói, vì anh đã lên kế hoạch cho những gì mình sẽ làm hôm nay.
"Bây giờ là giữa học kỳ, trường sẽ nhận P'Kom phụ trách, P có phải sẽ nhận được chứng chỉ Baiboon của trường không?"  Cậu bé nhẹ nhàng hỏi, sau sự việc của Chat, Baiboon cảm thấy tự tin và mất đi chút sợ hãi.  (Người mà nhận chứng chỉ có trách nhiệm với trẻ, giống như người giám hộ cho học sinh).
"Tôi sẽ nhận nó," Kom nói một chút trước khi Baiboon im lặng.
Họ nhanh chóng đến trước một trường tư thục. Baiboon kéo lấy cánh tay của Kom sau khi bước ra khỏi xe, Kom quay lại nhìn em với đôi lông mày khẽ nhướng mày.
"Gì?"  Kom hỏi.
"Chúng ta có thể đến trường khác không, Kom? Baiboon không dám học ở đây, học phí phải rất đắt" cậu bé nói với một giọng trầm.
"Nhóc đừng lo lắng. Ta vào đây đi, nhóc muốn xúc phạm tôi sao?"  Kom giả vờ đe dọa người thanh niên, điều đó thực sự không thành vấn đề vì Kamol là người sặp đặt mọi thứ.
"Nhưng nó quá nhiều," Baiboon trả lời một cách đáng thương.
"Khi còn bé, đừng nghĩ nhiều về vấn đề. Chỉ nghĩ đến việc học và làm hết sức mình" Kom nói với giọng nghiêm túc, Baiboon hơi ngước lên.
"Vậy thì ai sẽ nhận được chứng chỉ Baiboon? Baiboon cũng sẽ ăn mặc như thế này chứ?" cho biết người đàn ông trẻ nhìn mình với một chiếc áo phông hơi bạc màu, quần jean dài đến đầu gối và dép tông.
"Tôi đã bảo là đừng nghĩ nhiều mà" anh ta giả giọng gay gắt.
"Vâng", Baiboon trả lời trước khi tiếp tục lê bước đến văn phòng hiệu trưởng. Hôm nay là ngày thường nên có rất nhiều học sinh nhìn Baiboon đầy nghi ngờ khiến Baiboon phải cúi đầu bước đi.
"Dạ?"  Baiboon hỏi, người không thể nghe rõ vì em ấy đang hào hứng ăn kem trước mặt mình.
"Có ngon không?" Kom tránh lặp lại, đưa tay lên mặt với vẻ hoài nghi không hiểu tại sao mình lại phải nói những điều như vậy.
Baiboon dùng thìa xúc kem trước khi ăn với đôi mắt phát sáng.
"Nhóc khỏe không?"  Kom hỏi.
"Rất ngon, Baiboon chưa bao giờ ăn món ngon như vậy bao giờ", người thanh niên nói trước khi nếm dâu.
"Ồ, tại sao nhóc lại khóc?"  Kom ngạc nhiên hỏi khi Baiboon bỗng dưng nước mắt lăn dài trên má.
Không có tiếng nức nở, nhưng làm thế nào?
"Dâu tây ngon đến nỗi Baiboon không thể không khóc", người thanh niên đáp lại với vẻ ngây ngô, trước khi nở một nụ cười.
(Em nó đáng yêu quá)
"Vậy là nhóc thích dâu tây đúng không?"  Kom hỏi lại.
"Dạ" người thanh niên trả lời trước khi đưa tay lên lau khô nước mắt một cách hờ hững.
Sau đó em ngồi xuống tiếp tục ăn kem. Kom nhìn biểu cảm của cậu nhóc đang từ từ ăn kem của mình nhưng anh nhất quyết không động đến phần dâu tây còn lại.
"Nhóc nói mình thích dâu tây, vậy tại sao nhóc không ăn?"  Kom tò mò hỏi.
"Baiboon muốn ăn thịt chúng đến cùng, nhưng mà Baiboon không muốn chúng nhanh chóng hết"-  Baiboon trầm giọng nói, khiến Kom nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng.
"Hãy ăn chúng đi, nếu nhóc muốn ăn chúng một lần nữa vào một ngày nào đó, tôi sẽ dẫn nhóc quay lại" Kom trả lời. Baiboon ngẩng đầu lên để trừng mắt Kom trước khi hạ mắt xuống.
"Đó không phải là một ý kiến ​​hay, Baiboon không muốn làm phiền P'Kom" Baiboon nói ra những gì em thực sự cảm thấy.
"Nhóc lại nghĩ nhiều rồi" Kom nói mà không hề nghiêm túc. Chờ đến khi Baiboon ăn hết kem, Kom đi thanh toán tiền rồi lấy đồ của Baiboon để đi mua đồ dùng học tập và đồng phục, tất cả là chọn đồ để học. Baiboon đã chọn những mặt hàng rẻ tiền, chẳng hạn như 10 cây bút tặng một chiếc, nhưng Kom luôn chọn mặt hàng chất lượng có giá cao.
Dù Baiboon sẽ hối hận nhưng Kom không đành lòng bỏ cuộc. Khi mua xong mọi thứ, Kom đưa Baiboon về nhà Kamol, bây giờ những món đồ họ mang theo cũng đã được đưa đến nhà bà.
"Yaha*" Baiboon vẫn cầm một số thứ họ mua trong tay, em ấy chạy đến và ôm chầm lấy bà của mình.
(*Yaha là một cách gọi trìu mến của bà)
"Con đã đi đâu vậy, Baiboon?"  Người dì lo lắng hỏi cháu trai.
"P'Kom đưa con đi mua một số thứ và sau đó anh ấy thậm chí còn ghi danh cho con đi học" Baiboon trả lời bà của mình.
"Cậu có đưa thằng bé đi đăng ký không, Kom?"  Dì Nee quay sang hỏi bóng dáng cao lớn mang theo giấy tờ của Baiboon đưa cho bà.
"Vâng, giống như dì đã dặn là vậy, nên tôi đưa nhóc ấy nhập học. Ngày mai tôi phải đi Hàn Quốc với Kamol, nên hôm nay tôi phải làm như vậy. Baiboon sẽ có thể đến trường đúng giờ"- Kom
"Cảm ơn rất nhiều, đây là một vấn đề khá lớn, tôi thực sự cảm kích nó" người dì nói với một chút cảm ơn.
"Baiboon, con đã cảm ơn P vì đã đưa con đi mua sắm nhiều thứ và đăng ký nhập học cho con chưa?"  người bà nói với cháu mình.
"Cảm ơn P'Kom" Baiboon chấp tay tỏ lòng kính trọng với Kom và cho anh ấy trả lại cây cung
"Bà ơi, P'Kom cũng đưa Baiboon đi ăn kem với nhiều dâu tây, ngon lắm" cậu thanh niên quay sang bà của mình với vẻ mặt phấn khích, người dì quay lại mỉm cười và cảm ơn Kom.
"Đi cất đồ đạc vào chỗ của chúng ta rồi mang thẻ vào nhé Baiboon. Trong nhà đó có thêm hai người cô ở bên cạnh và trong nhà chúng ta chỉ có hai phòng. Thật ra thì con sẽ ở phòng cũ của mẹ con, chúng ta ngủ cùng nhau" người bà nói với cháu trai, Baiboon hơi sững người khi nghĩ đến mẹ mình.
"Đầu tiên cứ để đồ đạc trong phòng, sau đó đến gặp tôi ở ngôi nhà mái xanh, tôi sẽ nói cho nhóc ấy biết một chút về quy tắc ở đây." Kom trầm giọng nói.
"Vâng" Baiboon đáp trước khi Kom bắt đầu đi về phía nhà riêng của mình.
Dì Nee mang đồ của Baiboon vào phòng để sắp xếp.
Baiboon có biểu hiện hơi phấn khích vì có phòng riêng. Em ấy từng ở chung phòng với mẹ trong căn nhà thuê, mỗi khi nghĩ đến mẹ, trong lòng em lại cảm thấy áp lực.
Baiboon cất quần áo vào tủ, sắp xếp đồ đạc sao cho ngăn nắp. Về phần bà ngoại, bà nói với em rằng trước tiên bà phải làm việc tại một ngôi nhà lớn ở Kamol.
Bà ấy bảo Baiboon đi một mình với Kom. Baiboon ra khỏi nhà nhìn xung quanh, cậu thanh niên không nghĩ mình có thể đến đó. Nhóc ấy thích ngôi nhà, nó có nhiều cây xanh.
Có một khu vực để chạy và chơi, nhưng em cảm thấy căng thẳng vì những người đàn ông mặc đồ đen đi lại xung quanh, một số người đang ở trong nhà. Nhưng nghĩ đến P'Kom làm giảm bớt cảm giác hoảng sợ của mình một chút, Baiboon đã đi tìm ngôi nhà mái màu xanh như Kom nói.
Em đi khá xa vào khu vườn cho đến khi Baiboon dừng lại trước ngôi nhà, nó không quá nhỏ cũng không quá lớn. Nhưng cánh cửa đã đóng hoàn toàn. Người thanh niên vẫn chưa quyết định, em không dám động vào.
"Ối"  Baiboon chợt rùng mình khi cánh cửa mở ra, để lộ dáng người cao lớn của chủ nhân ngôi nhà.
"Nhóc ở đây từ bao giờ vậy?"  Kom hỏi khi thấy Baiboon đang đứng với vẻ mặt sợ hãi.
"Uh ... Nãy giờ rồi" Baiboon trả lời.
"Vậy tại sao nhóc không gõ cửa?"  anh hỏi lại.
"Baiboon sợ P'Kom nghỉ ngơi nên không dám gọi" nam thanh niên nói thẳng.
"Lần sau có thể gọi, nhóc không cần phải lo lắng về điều đó" Kom nói một lần nữa trước khi dẫn Baiboon đến bàn bên cạnh ngôi nhà.
"Ngồi xuống và tôi sẽ nói cho nhóc những gì cần biết" anh nói một cách nghiêm túc, Baiboon ngồi ngay lập tức.
"Nhà của bà là nhà của nhóc. Về phần nhà lớn, nếu không có lý do thật sự thì nhóc không cần phải vào, hiểu không? Hay ít nhất là khi Khun Kamol gọi" Kom nói
"Vậy Baiboon không phải giúp bà làm việc sao?" Baiboon hỏi vì em không muốn sống ở đó mà không làm gì.
"Vậy nhóc có thể làm gì?"  Kom hỏi.
"Baiboon có thể làm tất cả mọi thứ, việc nhà, nấu ăn, Baiboon có thể làm tất cả mọi thứ" người thanh niên vội vàng nói.
"Vậy nhóc đi nói chuyện với tôi trước. Khi không có việc gì nhóc cứ ở trong nhà của mình. Khu vực xung quanh nhà lắp camera quan sát khắp khu vực. Những ngôi nhà mà nhóc nhìn thấy là nhà của tất cả cấp dưới thân cận nhất. Dù gì thì cũng đừng gây rối với nhà của họ ", Kom cảnh báo, bởi vì tất cả cấp dưới của Kamol đều làm việc chăm chỉ và khi đến lúc nghỉ ngơi, họ cần sự riêng tư.
"P'Kom na"  Baiboon gọi.
"Gì?"  Kom hỏi.
"P'Kom sẽ không ở đây vào ngày mai?"  Baiboon hỏi vì em đã nghe thấy Kom nói chuyện với bà của mình.
"Ừm, tôi phải theo Kamol nói chuyện công việc ở Hàn Quốc, có chuyện gì vậy?"  Kom hỏi.
"Vậy khi nào anh về?"  Baiboon hỏi lại.
"Chắc là 3 ngày" Kom ngồi tính toán, Baiboon hơi mím môi
"Sao nhóc lại hỏi?"  anh hỏi.
"P'Kom sẽ không ở đây, Baiboon không biết nói chuyện với ai ở đây, chỉ có bà nội ở đây, Baiboon cũng chưa biết ai" nam thanh niên nói.
"Đợi một chút, sẽ sớm gặp được nhiều người hơn" Kom nói với giọng điềm tĩnh trước khi ngồi xuống nói chuyện với Baiboon về việc sống ở đó một chút rồi để anh thanh niên về nhà vì Baiboon phải nghỉ ngơi và Kom cũng phải dọn đồ. cho chuyến đi của mình.
*CỐC CỐC*
Có tiếng gõ cửa nhà Kom.
"P'Kom, là tôi" có tiếng gõ cửa, Kom nhận ra giọng của Lop.
"Ừ, cứ tự nhiên đi" anh nói, Lop mở cửa nhà và thấy anh đang nằm dài trên chiếc ghế sô pha.
"Chuyện gì vậy?"  Kom hỏi nhìn Lop khó khăn.
"Không, không có gì, em chỉ đến để nói chuyện với anh" Lop trả lời.
Kom nhìn vào mặt anh ta và biết rằng chắc chắn có điều gì đó để nói.
"Thực ra em chỉ ở đây để nói về Baiboon" Lop nói khi nhìn thấy đôi mắt nhạy cảm của Kom, anh cau mày.
"Tại sao?"  Kom hỏi.
"Chà, em ngạc nhiên lắm, hôm nay thấy anh làm chuyện lạ nhiều lần" Lop nói.
"Tôi đã làm gì? Nói to ra cho rõ ràng" anh nghi ngờ nói.
"Hừ, hôm nay nhìn thấy bộ dạng tốt bụng của anh, em làm việc cùng anh đã lâu chưa từng thấy ngươi chăm sóc ai. Ngay cả anh cũng chưa từng nói nhiều như vậy. Em thấy thật kỳ lạ*"- Lop nói những gì anh ấy nhận thấy.
(*Đoạn này của thể mang nghĩa khác nhưng đây là cách mình hiểu)
"Chà, tôi được lệnh phải lo việc của Baiboon và làm nhiệm vụ của mình, có gì đáng ngờ?"  anh nhẹ giọng hỏi nhưng trong lòng lại băn khoăn không biết mình có thực sự làm theo lời Lop nói không?
"Em biết đó là một mệnh lệnh nhưng ... Em nên đặt nó như thế nào? Khi đang ở trong chuồng cọp, em thấy dường như anh rất lo lắng về Baiboon," Lop nói lại.
(Lop thích Kom hả????)
"Câụ đang theo dõi tôi, Lop?"  Kom hỏi với giọng điềm tĩnh, Lop mỉm cười.
"Không, em chỉ định cho nó ăn và định quay trở lại chuồng cọp. Nhưng em nhìn thấy chúng và không dám ngắt lời" Lop nói về con Pitbull mà Kamol cũng đã nuôi.
"Cách cư xử của cậu quá tốt, cậu không dám đi ngang qua, nhưng nếu để ý, cậu nói chuyện cẩu thả. Baiboon đến đây với tư cách là người nhà của chúng ta*, dù sao chúng ta cũng phải chăm sóc cho nhau. Tôi đi đây. Ngày mai khi tôi sang Hàn Quốc với sếp, cậu sẽ chăm sóc Baiboon, đừng có đùa giỡn trong chuồng cọp nữa." Kom nói với giọng nghiêm túc.
(*Cứ cho là vậy đi ha)
"Vâng, em sẽ chăm sóc Nong của chúng ta thật tốt, anh không cần phải lo lắng về điều đó" Lop cười nói.
Lại là chuyện lạ nữa, thường thì Kom sẽ không quan tâm đến ai cho đến thời điểm này. Lop thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói gì vì sợ bị đá.
_______________________
Sau khi nói chuyện với Baiboon về các quy tắc và điều cấm, Kom và Baiboon đã không gặp lại nhau. Bởi vì Kom phải nói về việc làm việc với Kamol ở Ban Yaa, và sau đó quay trở lại chuyến đi, sáng sớm họ lên đường đi Hàn Quốc. Kom đi theo Kamol để nói chuyện công việc và những vấn đề khiến anh quên mất Baiboon vì bận công việc. Cũng là lúc gần đến ngày họ về, cấp dưới của Kamol theo dõi và chăm sóc Kim đã gọi điện nói rằng Kim, cậu ta đã trốn thoát.
Họ đã nhờ Kom điều phối cuộc tìm kiếm. Kom gọi cho Day để nói với anh rằng Kamol sẽ đến thăm anh khi anh đến Thái Lan vào đêm đó.
"Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi Kom, cậu có thể ra ngoài đi dạo một vòng ở đó. Nếu cậu làm việc không ngừng nghỉ và không được nghỉ ngơi, chúng ta sẽ phải quay lại vào lúc nửa đêm' Kamol nói.
"Được rồi, thưa sếp" Kom đáp.
"Tôi đã bảo cậu nghỉ ngơi một chút rồi đi" Kamol nghiêm giọng nói, Kom cúi đầu trước khi rời đi. Anh vẫn chưa muốn ngủ nên đi dạo gần khách sạn, có rất nhiều cửa hàng, anh. Không muốn mua gì trong đó nhưng đột nhiên chân anh dừng lại trước một cửa hàng.
...
...
...
Dâu tây?
"Cậu đã gọi cho Day chưa? Hãy đi tìm anh ta" Kamol gay gắt nói khi ngồi trong xe, sau khi hạ cánh, họ ngay lập tức được đưa đến nhà của Day.
"Mọi thứ đã sẵn sàng" Kom trả lời.
"Ừm, tôi sẽ nói xong với Day về Kim, cậu có thể về nghỉ ngơi đi. Cậu đã làm việc rất nhiều rồi" Kamol trả lời vì thực sự lo lắng cho cấp dưới của mình.
"Vâng" Kon đáp.
"Nhân tiện, tại sao cậu lại mua dâu tây? Cậu không thể ăn chúng ở đây đúng không? " Hắn hỏi.
"Tôi mua nó để tặng Baiboon như một món quà" Kom nói trực tiếp khiến Kamol nhướng mày một chút, nhưng hắn không hỏi thêm câu nào nữa.
Khi họ đến nhà của Day, Kamol phải đi tìm Kim. Sau khi nói chuyện một lúc. Kamol đã có thể đưa Kim đi cùng. Kom ra lệnh cho người lái xe quay trở lại nhà Kamol ngay lập tức và khi đến nơi, hắn ta ra lệnh cho mọi người tập hợp lại trong đêm.
Kom đi tới mở cốp xe để lấy túi xách, quần áo và đồ lưu niệm của mình. Đi xuống con đường dẫn đến nơi ở của chính mình, mở cửa và cất chiếc hộp kỉ niệm rồi đi xuống một hành lang khác rồi dừng lại cửa của một ngôi nhà khác.
-"Baiboon, nhóc có ở đó không?" Kom gọi cho người thanh niên trước cửa nhà trước khi nghe thấy tiếng gõ cửa thể hiện sự vội vàng của em.
"P'Kom đã trở lại!"  Giọng nói trong trẻo của Baiboon vang lên cùng nụ cười. Dáng người nhỏ nhắn mở cửa khiến bao mệt mỏi vì chuyến đi tan biến. Kom cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười của người trước mặt.
"Nếu chưa trở về, làm sao có thể ở chỗ này?"  Kom đáp lại bằng cách làm cho Baiboon phồng má, trái tim của Kom khẽ co thắt lại khi anh cảm thấy muốn cắn đôi má sưng tấy của cậu bé.
"Có chuyện gì vậy, P'Kom? Tại sao anh lại lắc đầu?"  Baiboon bối rối hỏi khi Kom đột nhiên lắc đầu từ bên này sang bên kia, không biết lý do.
Kom chớp mắt để loại bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.
"Không, không có gì" Kom nói trước khi đưa hộp quà cho Baiboon.  "Ồ, tôi đã mua cho nhóc cái này" anh ấy nói.
"Là gì?"  Baiboon vui vẻ hỏi và em ấy vẫn chưa thấy rằng mình đã nhận được nó.
"Thử mở ra xem" Kom lại nói, Baiboon nhìn chiếc hộp trước mặt với vẻ mặt thâm thúy, thiếu gia này chưa từng mua thứ gì như thế này, càng không phải là quà lưu niệm từ nước ngoài, Baiboon cũng chưa từng nhận từ ai.
"P.... P'Kom, anh có thực sự mua gì đó cho Baiboon không?"  Baiboon hỏi lại, chỉ để chắc chắn.
"Đúng rồi đừng khóc, tôi mua cho nhóc cái gì cũng phải làm cho nhóc cười. Nhóc làm sao có thể khóc?"  Kom nói với một giọng nghiêm khắc, anh mắng Baiboon vì anh nhìn thấy đôi mắt của cậu bé ngấn lệ.
"Thật là may mắn, em rất vui" người thanh niên nói với giọng run rẩy, nhưng em cố gắng ép mình không hét lên trước mặt Kom vì sợ rằng anh ta sẽ nổi giận.
"Hãy cầm lấy và mở nó ra" Kom trả lời, trong một trăm ngày và trong một nghìn năm, Kom không nghĩ đến việc mua thứ gì đó từ bất kỳ ai. Bởi vì anh ấy không có ai để mua, Baiboon là người đầu tiên anh ấy mua một thứ như thế này từ.
"Cảm ơn" Baiboon trả lời trước khi giơ tay bày tỏ sự kính trọng với Kom khi em lấy chiếc hộp từ tay Kom và cầm nó trước khi ngồi vào bàn trước nhà và bắt đầu mở hộp. Kom nhìn Baiboon thật kỹ, ngay khi chiếc hộp được mở ra, mắt Baiboon lấp lánh.
"P'Kom, dâu... dâu tây, P'Kom mua ít dâu tây cho Baiboon phải không?"  Người thanh niên quay sang hỏi Kom bằng một giọng khản đặc, thích thú khi thấy quả dâu tây còn to hơn quả anh ta đã ăn ở tiệm kem, thêm vào đó là mùi thơm nhẹ của dâu tây, em giơ một quả lên ngửi thử.
[Trong trường hợp bạn đang thắc mắc, dâu tây được bán theo gói chứ không phải theo Kilo, và gói lớn mà Kom mua, trị giá khoảng $ 40 - $ 60 đô la, cộng với chi phí vận chuyển từ Hàn Quốc đến Thái Lan, nó là 25 đô la, vì vậy đó là một món quà tốt.]
"Nhóc thích tôi?"  Kom hỏi, Baiboon ngay lập tức gật đầu.
"Em thích anh, em rất thích anh, P'Kom thật tốt bụng" Baiboon quay sang bóng dáng cao lớn phía sau ôm chặt lấy hình bóng của Kom.
Kom cứng người khi Baiboon ôm eo mình, ngẩng đầu lên với một nụ cười hạnh phúc.
"P'Kom tốt với Baiboon-Chan, cảm ơn" người đàn ông trẻ nói một lần nữa, Kom mỉm cười trước khi đưa một tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon.
"Cất vào tủ lạnh đi, để sau này cất đi ăn" Kom nói với giọng điềm tĩnh, nhưng trong lòng Baiboon cảm thấy rất ấm áp.
"Vâng" Baiboon đáp.
"Nhóc buông tôi ra trước được không?"  Kom nói khiến Baiboon từ từ thả cánh tay ra khỏi vòng eo rắn chắc của Kom, với một nụ cười nhẹ.
"Em xin lỗi, Baiboon không cố ý, Baiboon chỉ muốn cảm ơn P'Kom vì đã mua những thứ này" Baiboon nói nhỏ, vì em nghĩ Kom không vui khi Baiboon ôm eo anh vừa rồi.
"Tôi chưa nói gì với nhóc, nhóc nghĩ đi đâu vậy? Tôi lên giường nằm nghỉ một lát thôi" Kom vội nói vì không muốn cậu thanh niên làm chuyện bậy bạ.
"P'Kom, anh có mệt không? Baibon có thể massage cho anh không? Baibon có thể massage, Baibon thường massage cho mẹ", người đàn ông trẻ nói vì em nghĩ rằng anh có thể trả tiền cho những thứ mà Kom đã mua cho anh ta.
"Thôi để sau, nhóc muốn ngủ thì về nhà, đừng chui vô chuồng cọp" Kom cảnh báo.
"Vâng, P'Kom, đi nghỉ ngơi đi" Baibon nói, tay cầm hộp dâu tây mà Kom đưa cho em ôm vào ngực rồi hộ tống Kom đến con đường nối nhà họ.
"Cảm ơn, P'Kom" Baiboon nói một lần nữa, Kom gật đầu và mỉm cười nhẹ trước khi quay lại và quay trở lại nhà của mình. Baiboon nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của Kom với một nụ cười trước khi vào nhà để đặt dâu vào tủ lạnh. Kom trở về phòng và ngay lập tức đi tắm và ngủ thiếp đi, anh đã kiệt sức.
Sau khi cho dâu vào tủ lạnh, Baiboon đợi một lúc cho dâu nguội rồi lấy một quả ra nếm thử, cầm trên tay một quả rồi ngồi xích đu gần làng.
"Hummm ..." Baiboon tự nói khi em ngửi quả dâu từ tay mình, sau đó cắn một miếng. Vị ngọt ngon ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, điều này khiến Baiboon mỉm cười thật tươi, vì em nghĩ rằng mình sẽ chỉ ăn một quả mỗi ngày.
Baiboon cứ ngồi ăn dâu cho đến khi ăn xong, cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời dù mới bị mẹ bỏ rơi cách đây vài ngày.
Baiboon ngồi đó vì không biết nói chuyện với ai. Bà nội bảo sáng mai em giúp bà dọn dẹp nhà Kamol, xong việc Baiboon quay vào nhà.
Baiboon nghe thấy âm thanh giống như có người đi qua, trước khi nhìn thấy một trong những thuộc hạ của Kamol và một thanh niên đẹp trai khác bước tới chỗ Baiboon đang ngồi.
"Ồ, P'Kom cho em vào và em đang đợi anh ấy," Baiboon trả lời trực tiếp.
Cô gái có sợ ánh mắt của Kom không ?
"Có thật không vậy Kom?"  người phụ nữ hỏi ngay vì ai cũng biết Kom rất ít khi cho ai vào nhà mình. Ngay cả cô gái trẻ quen biết Kom đã lâu cũng chưa được vào nhà.
"Hiện tại nhóc có thể đi, chúng ta phải đi đến nhà chính. Họ đã gọi tất cả chúng ta" Kom nói với một giọng trầm, Baiboon rời khỏi nhà, em đi theo Mai và Kom đến ngôi nhà lớn mà không cần vội vàng. Kom quay lại nhìn Baiboon theo định kỳ. Khi họ đến nơi, Kom chia tay nhau thấy từng thành viên đã đi hết. Còn Baiboon và Mai, họ đi về phía bếp của ngôi nhà chính.
"À, cháu đến đúng giờ, bà ngoại đưa cháu đi", người dì nói khi thấy cháu mình đến gần.
"Còn có thể giúp gì cho bà không, bà?"  người thanh niên hỏi ngay lập tức, vì em không muốn ở một mình.
"Không có gì, đợi bà ở đại sảnh" người cô nói.
"Cô à, cô có biết cháu trai của cô đã làm gì không? Thằng bé đến chơi nhà P'Kom"  Mai nói và đòi hỏi với giọng điệu tức giận.
"Có thật là Baiboon không?"  Người dì ngay lập tức quay sang cháu trai của mình, mặt Baiboon hơi tái đi.
"Baiboon không đi chơi, P'Kom cho Baiboon vào, đợi P'Kom thay quần áo chỉ chốc lát. Baiboon không dám một mình bước vào nhà lớn", người thanh niên thành khẩn nói.
"Kom, cậu ấy có cho con vào không?"  Người dì hỏi với giọng căng thẳng vì sợ cháu mình vào sẽ khiến Kom tức giận.
"Có" Baiboon nhỏ giọng đáp lại, tránh những ánh mắt đang nhìn mình với vẻ ghê tởm.
"Đó là một vấn đề lớn dì ạ, cháu ghen tị vì cháu chưa bao giờ được vào nhà của P'Kom" Giọng Da có chút mật ngọt.
"Câm miệng đi" Mai lập tức quay sang Da.
"Này, hai người im lặng đi" Người dì nghiêm nghị nói, ngăn hai cái miệng đang định mở ra tranh cãi.
"Ra sảnh đợi Kamol xuống nếu không sẽ bị mắng" Bà đáp rồi dắt cháu mình đi bộ cùng những người khác vào sảnh. Bây giờ tất cả các nhân viên đã tập hợp. Baiboon đã tìm kiếm một góc nhưng không thể tìm thấy một góc nào có sẵn.
"Tìm ai đó, Baiboon?" giọng Lop cất lên, trước khi bước đến và đứng cạnh em.
"Anh đi đâu vậy P'Lop?"  Tôi hỏi Baiboon, Lop là một người khác mà Baiboon có thể nói chuyện.
"Tôi đang đợi em và mọi người rời khỏi phòng, mọi người sẽ vào sớm thôi" Lop trả lời. Ngay sau khi Kamol bước vào cùng với người thanh niên mà Baiboon đã nhìn thấy trong vườn và họ cùng nhau bước vào cùng với Kom. Tất cả đều cúi đầu kính cẩn trước Kamol.
Về phần Kom, anh quay lại nhìn Baiboon trước khi bước tới và đứng giữa Baiboon và Lop.
"Di chuyển một chút, Lop" Kom nói với Lop, giọng anh không mạnh lắm, Lop di chuyển ngay lập tức.
Cái quái gì vậy? Còn nhiều chỗ nữa. Tại sao anh ta lại đến đây và đẩy chúng ta đi xung quanh?
Lop chỉ có thể than phiền trong lòng, trước khuôn mặt xinh đẹp đứng cạnh Kamol, người đã phát ra tiếng động trong cổ họng khi cậu nhìn thấy Baiboon. Cũng như nói với Kamol rằng cậu đã nhìn thấy em trong vườn nhưng không nói chuyện với cậu.
"Liệu Baiboon có bị mắng vì đi dạo ở khu vực đó không?"  Chàng trai lo lắng thì thầm, Kom khẽ mỉm cười và đưa tay lên vuốt nhẹ lưng em.
"Không, Khun Kim chỉ nói muốn chào Baiboon, nhưng cậu ấy không nói gì với Khun Kamol" Kom nói với người thanh niên để khiến em cảm thấy thoải mái, trước khi Kamol giới thiệu cậu với người bên cạnh, với tư cách là vợ của hắn ta.
"P'Kom, Khun Kim đó không phải là đàn ông sao?"  Baiboon ngạc nhiên thì thầm với anh ta.
"Phải, thì sao?"  Kom hỏi, nhưng trước khi Baiboon có thể hỏi thêm, Kamol đã gọi Baiboon, dì Nee, Da và Mai đến và giới thiệu họ với Kim một lần nữa.
"Đây là Baiboon, cháu của dì Nee" Kamol giới thiệu Baiboon sau khi giới thiệu với những người khác.
"Sawatee Kab, Khun Kim" Baiboon nhanh chóng giơ tay chào Kim.
"Em không cần phải gọi anh là Khun Kim đâu Baiboon, có thể gọi anh là P'Kim" Kim nói, cùng với một nụ cười hướng về Baiboon, Baiboon ngay lập tức cảm nhận được rằng Kim cũng là một người tốt.
"Nhưng..." Baiboon lo lắng vì Kim là vợ của Kamol, ông chủ và cũng là ân nhân của em và bà.
"Em không cần phải lo lắng về việc ai đó sẽ nổi giận với em vì đã làm điều đó" Kim nói khi quay sang nhìn Kamol, khiến hắn ta bật cười trong cổ họng.
"Ồ được rồi, em có thể gọi nó bất cứ thứ gì mình muốn" Kamol nói.
"Uh... ah... P'Kim" Baiboon đáp lại khiến Kim cười thật tươi. Kamol để mọi người chia nhau ra hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng vẫn còn một số để bàn công việc, Baiboon quay lại theo bà mình vào bếp.
"Thật tốt khi Khum Kim yêu thích Baiboon, dì Nee" Da cười nói.
"Hả" giọng trêu chọc vang lên từ cổ họng của Mai trước khi cô bước đến lấy đồ tươi ra khỏi giỏ.
"Bà ơi, bà không thích P'Kim thích cháu sao?"  Baiboon hỏi bà mình bằng một giọng trầm và liệu mặt bà có đờ đẫn không.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta không muốn cùng cậu ấy lộn xộn, cậu Kim khác với chúng ta cùng người ở chung, biết không?"  Người dì dạy cháu trai.
"Krap" Baiboon kêu lên trước khi bà nói với em rằng Kim sẽ ngồi ở sau nhà trước rồi để cua quay lại giúp họ vào bếp một lần nữa khi đến giờ dọn bàn, Baiboon sau đó đi vào bếp. chiếc ghế dài và một lúc sau, Kim đi theo em.
"Anh có thể ngồi với em không?" Kim hỏi.
"Uh, được ạ" Baiboon trả lời và di chuyển cho Kim ngồi.
Kim ngồi xuống trước khi quay lại nhìn thuộc hạ của Kamol đang theo sau mình.
"Anh không cần phải đi theo tôi, tôi ở nhà của sếp của anh" Kim nghiêm túc nói.
"Nhưng sếp đã ra lệnh" thuộc hạ của Kamol ngập ngừng đáp.
"Cái quái gì vậy? Nếu anh có việc gì phải làm, hãy làm đi" Kim ra lệnh một lần nữa.
"Cậu có chắc về điều đó không? Chà, để tôi hỏi trước", thuộc hạ của Kamol trả lời trước khi vào lại nhà. Kim thở phào nhẹ nhõm. Baiboon nhìn Kim đầy nghi ngờ và cảm thấy hứng thú với điều gì đó.
"Anh ... Ừm... Anh có thực sự là vợ của Khun Kamol không?"  người thanh niên bối rối hỏi vì em không bao giờ biết rằng một người đàn ông có thể kết hôn với một người đàn ông khác. Hầu hết thời gian, Baiboon chỉ xem phụ nữ là vợ của đàn ông.
Kim khựng lại.
"Uh, chà, làm thế nào để anh có thể nói?"  Kim không thể nghĩ ra từ thích hợp để giải thích cho cậu bé. Nhìn Kim, Baiboon chờ đợi câu trả lời.
"Và một người đàn ông cũng có thể là vợ của một người đàn ông khác?"  Baiboon hỏi lại.
"Em đang hỏi nếu em có thể?"  Kim tìm cách nói thật là một cử chỉ chu.
"Chà, những điều này là sở thích cá nhân, Hmm, anh nên nói gì nữa?" Kim lắc đầu, điều gì đó khiến Baiboon bật cười với tình trạng của Kim.
"Đó là tình yêu, Baiboon, không phân biệt giới tính nếu trái tim của chúng ta là một và chúng ta yêu nhau thì chúng ta có thể sống với nhau như vợ chồng ", Kim thẳng thắn giải thích, nhưng một đứa trẻ ngoan như Baiboon đủ thông minh để hiểu.
"Ồ, Baiboon hiểu rồi" Điều này khiến Kim nhướng mày bối rối, Baiboon đột nhiên dễ hiểu.
"Em hiểu cái gì?"  Kim tò mò hỏi.
"Em hiểu rằng Kim và Kamol yêu nhau và đó là lý do tại sao hai người về sống với nhau như vợ chồng, giống như cha mẹ của Baiboon khi ở bên nhau, phải không?"  chàng trai trẻ nói những gì anh ta hiểu khiến Kim đơ người ra.
"P'Kim, P'Kim" Baiboon gọi Kim khi thấy người kia im lặng.
"Hả" Kim trả lời khi nghe Baiboon gọi tên mình.
"Baiboon nói gì sai?"  Người thanh niên vội vàng hỏi và hồi hộp nghĩ rằng em đã nói điều gì đó xúc phạm Kim.
"Không, không có gì, anh vừa nghĩ ra một điều" Kim nói khiến Baiboon thở phào nhẹ nhõm.
"Kim" một giọng nói cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cậu bé, khiến Kim phải nhìn cậu trước khi cau mày, Baiboon nhìn về phía sau Kamol và thấy Kom đang đứng sau cậu.
Kom khẽ gật đầu để Baiboon đứng dậy ra đón, cậu nhóc ngay lập tức tiến lại gần Kom vì kinh ngạc trước giọng nói của Kamol, Kim đẩy Baiboon ra.
"Tại sao ngài ấy lại tức giận?"  Baiboon hỏi với giọng sợ hãi.
"Không có gì đâu, sếp chỉ lo lắng cho Khun Kim" Kom đáp, Baiboon gật đầu xác nhận.
"Vậy nhóc đang nói gì với Khun Kim?"  Kim đề nghị mời anh nói chuyện.
"Ồ, Baiboon đang nói chuyện với P'Kim về sự thật rằng đàn ông cũng có thể là vợ của những người đàn ông khác" Baiboon thành thật trả lời.  Khi nghe điều đó, Kom gần như đứng vững trên đôi chân của chính mình.
"Hai người đang nói về điều đó", Kom hỏi lại.
"Vâng' Baiboon đáp.
"Uh, anh ấy nói gì vậy?"  Kom hỏi lại vì anh muốn biết Kim đã nói với em như thế nào hoặc cậu đã giải thích điều đó với Baiboon như thế nào.
"Chúng em không thể nói chuyện nhiều vì Khun Kamol đã đến" Baiboon nói một cách dứt khoát trước khi quay sang đối mặt với Kom với ánh mắt nghiêm túc "P'Kom, Baiboon có thể hỏi anh một điều được không?"  Baibon nói.
"Là gì?"  Kom hỏi.
Baiboon cân nhắc một lúc trước khi đặt câu hỏi.
"Anh đã bao giờ có một người đàn ông cho một người vợ?"
Tóm tắt lại chương 3 để các bạn không đọc lại:
Kom đã đưa cho Baiboon những quả dâu tây mà anh ta mua từ Hàn Quốc. Trong khi Baiboon ăn dâu tây, Kim đã nhìn thấy và nhanh chóng yêu thích em ấy.
Kom nghĩ rằng những con Hổ đã tấn công Baiboon, nhưng đó thực sự là Kim.
Mai, người giúp việc như dì Nee, được giới thiệu, và cô ấy trở nên ghen tị với việc Baiboon vào nhà Kom (ít người có thể vào).
Baiboon biết rằng Kim là vợ của Kamol.
Và cuối cùng, Baiboon hỏi Kim về những người đàn ông đã có người đàn ông khác làm vợ. Sau đó, em hỏi Kom về việc liệu anh ta đã có một người vợ nam nào và suýt khiến Kom tội nghiệp lên cơn đau tim 🤣🤣🤣🤣
*****
"Tại sao nhóc lại hỏi như vậy? "Kom hỏi ngay lập tức.
"Chà, em muốn biết liệu có một người đàn ông làm vợ cũng giống như có một người phụ nữ, hay không" Baiboon nói một cách ngây thơ.  Kom thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi chưa bao giờ có một người đàn ông làm vợ, tôi không biết có phải điều tương tự hay không" anh ấy trả lời.
"Vậy có nghĩa là P'Kom đã từng có vợ là nữ?"  người thanh niên hỏi lại, Kom đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve Baiboon kia vì nó không biết giải thích thế nào.
"Tôi chưa từng có vợ chính thức, ai lại có hứng thú với một người như tôi?"  Kom trả lời
"Tại sao họ không quan tâm? Baiboon nghĩ P'Kom là người tốt nhất, anh cũng to lớn và mạnh mẽ" người thanh niên cười nói. Em không muốn lấy lòng Kom, lời nói chỉ xuất phát từ trái tim em.
Kom mỉm cười nhìn người thanh niên trước mặt, từng lời nói của Baiboon, cho dù là lời nói trực tiếp như một đứa trẻ cũng khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
"Vậy em có thích nam không?"  hỏi Kom giả vờ.
"Ừm" Baiboon đáp lại với một nụ cười rộng khiến Kom cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
"Baiboon thích những người to lớn vì họ mạnh mẽ và có thể tự bảo vệ mình, nhưng một cậu bé nhỏ như Baiboon không thể chống lại bất cứ ai" người thanh niên nói thật nhẹ nhàng, nó làm cho Kom hít một hơi thật sâu, anh ta có vẻ nhẹ nhõm, nhưng cảm thấy kỳ lạ.
"Nhóc muốn đấu với ai? Có muốn kể chuyện cho tôi nghe không?"  Kom hỏi lại, Baiboon lắc đầu.
"Baiboon không thích những điều đó, nhưng ngày xưa Baiboon hay bị bắt nạt nên em muốn to lớn để người khác không dám đùa với em", nam thanh niên cho biết.
Kom trầm ngâm nhìn Baiboon, vì hình dáng của Baiboon, không lạ khi những con to lớn hơn làm trò cười vì kích thước của Baiboon. Thậm chí Kom còn cảm thấy muốn trêu đùa Baiboon.
Kom muốn tự đấm vào mặt mình, anh chợt nghĩ muốn làm Baiboon khóc.
(😈😈😈😈)
Bạn biết đấy, làm sao bạn có thể nghĩ đến việc trêu chọc Baiboon?
"Baiboon, nếu nhóc đến trường mới, ai sẽ giễu cợt nhóc? Để tôi nói cho nhóc biết, đừng bỏ qua, hãy nói với tôi và tôi sẽ tự lo liệu, biết không?"  Kom nói.
"Vậy anh định giải quyết như thế nào?" Người thanh niên tò mò hỏi.
"Sẽ ổn thôi, trước tiên chúng ta sẽ trêu đùa chúng", Kom trả lời.
"À, Baiboon quên rằng phải giúp bà dọn bàn cho Khun Kamol và P'Kim" Baiboon nhắc nhở.
"Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau đi dạo", Kom trả lời trước khi đi về phía nhà chính. Vào bếp, Baiboon phải rưng rưng nước mắt vì Mai đang nhìn mình đầy phản cảm, Kom đưa mắt nhìn, chỉ nhìn chứ không nói gì.
"Baiboon đặt thức ăn lên bàn, làm tốt", bà của cậu thanh niên nói, Baiboon đi đến mang đồ ngay lập tức để làm theo lệnh của bà ngoại.
"Baiboon, em đã giúp dì dọn bàn ăn?"  Kamol hỏi khi bước vào phòng ăn và thấy Baiboon đang dọn bàn ăn tối.
"Vâng" người thanh niên đáp.
"Baiboon, ngồi xuống và ăn với tôi" Kim nói.
"Uh, không, sẽ tốt hơn nếu Baiboon ăn trong bếp với bà" cậu thanh niên trầm ngâm trả lời.
"Chúng ta sẽ ngồi ăn cùng nhau, oh, Kom cũng có thể ăn cùng với chúng ta, tôi sẽ hỏi cậu ta về việc học của Baiboon" Kamol nói khiến Kom, người đang đứng, cúi đầu, sau đó quay sang Baiboon.
"Vâng" người thanh niên trả lời trước khi họ ngồi xuống ăn tối cùng nhau.  Kamol ngồi đầu bàn, Kim ngồi bên phải và bên cạnh là Baiboon đang ngồi, Kom ngồi bên trái Kamol.
"Ngày mai em đi học đúng không?"  Kamol hỏi nhỏ.
"Vâng" Baiboon nhẹ nhàng trả lời vì rm ấy đang cảm thấy hơi căng thẳng khi dùng bữa với Kamol và Kim.
"Vậy thì ngày mai tôi sẽ để Kom đưa em đi" Kamol trả lời.
"Không cần thiết đâu, Baiboon hỏi bà  phải bắt xe buýt nào để đi từ nhà đến trường", chàng trai vội nói vì không muốn làm phiền ai nữa.
"Kom sẽ đưa em đi" Kamol lặp lại, Baiboon ngay lập tức im lặng và cúi đầu.
"Này, Khun Kamol, hãy nói chuyện tử tế với em ấy, Baiboon không phải là thuộc hạ của anh, hãy sử dụng một giọng điệu dễ thương" Kim nói.
"Tôi sử dụng một giọng điệu bình thường ở đây" Kamol trả lời
"Rất bình thường" Kim nói trước khi bày thức ăn lên đĩa của Baiboon. Kom chỉ nhìn Baiboon, Kim và Kamol, nghĩ rằng họ giống như cha mẹ và con cái đang ăn cùng nhau.
"Cậu không có vấn đề gì phải không? Tôi đã nhờ cậu chăm sóc Baiboon suốt thời gian qua" Kamol hỏi, không muốn cấp dưới thân thiết nhất của mình nghĩ nhiều đến việc phải chăm sóc một đứa trẻ thay vì đi theo Kamol như mọi khi. Nói cách khác, Kamol muốn Kom có ​​chút thời gian để nghỉ ngơi vì trong khi họ làm việc cùng nhau, Kom sẽ theo hắn và chăm sóc cho Kamol, hầu như không được nghỉ ngơi.
"Không sao" Kom đáp, sau đó anh quay sang nhìn Baiboon đang nhìn mình với một nụ cười nhẹ. Kom cảm thấy món ăn này là ngon nhất trong tất cả những món ăn hiện có.
Sau khi ăn cùng nhau, Baiboon cũng giúp bà dọn dẹp bàn và họ sẽ đến nhà bà nhưng Kim đã gọi cho em trước để mời em đi xem phim cùng nhau.
Lúc đầu, chàng trai từ chối, nhưng được Kim kéo để họ có thể xem phim cùng nhau.
Kom đến văn phòng của Kamol để bàn bạc công việc. Baiboon tiếp tục ngồi xem phim với Kim, phim vui đến mức quên kiểm tra giờ.
Người thanh niên gục đầu xuống ghế sô pha, mí mắt buộc phải tiếp tục xem phim cho đến khi mờ đi rồi từ từ khép lại cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Kim tự mình quay lại nhìn thấy Baiboon đang say ngủ khẽ cười, cậu muốn đánh thức em ấy ... nhưng làm thế nào? Kim nói với bản thân rằng cậu sẽ đợi cho đến khi bộ phim thứ hai mình đang xem kết thúc để đánh thức Baiboon và về nhà.
"Em đang xem gì thế?"  Kamol hỏi khi đi về phía phòng khách.
"Chỉ cần xem phim, anh không cần phải hỏi" Kim trả lời mà không nhìn hắn.
"Kom, đưa Baiboon về nhà để rm ấy đi ngủ, ngày mai em ấy phải đi học" Kamol nói khi thấy Baiboon đang ngủ, Kom tiến về phía Baiboon và một tiếng gõ nhỏ gọi em đánh thức.
"Baiboon, dậy đi, muộn rồi, Baiboon" Kom gọi Baiboon bằng một giọng trầm và rm lặng lẽ thức giấc.
"Thôi, vào nhà tôi ngủ đi" anh lại nói với Baiboon, người nghe thấy anh gật đầu. Đôi mắt em đang nhấp nháy buồn ngủ muốn đi ngủ tiếp. Kom nắm lấy tay Baiboon nhấc bổng rm đi theo, Baiboon buồn ngủ đến mức quên cả lời chào tạm biệt với Kim và Kamol, cả hai không nghĩ gì nhiều.
Kom và Baiboon bước ra từ phía sau ngôi nhà lớn, Kom có ​​cảm giác rằng người mình đang đi cùng không thể theo sau. Anh dừng bước và quay lại nhìn trước khi mỉm cười nhẹ khi thấy Baiboon sắp ngủ.
"Nhóc có thể đi?"  Kom hỏi, nhưng Baiboon không nghe thấy anh ta nói gì vì mắt em không mở được.
"Không, Baiboon đang buồn ngủ" người thanh niên nói nhỏ, khuôn mặt như thể hoàn toàn thất thần.
"Vậy thì lên lưng tôi, được không?"  Kom giả vờ hỏi, nhưng Baiboon gật đầu và đưa tay lên và sẵn sàng cưỡi lưng Kom. Kom hơi sững sờ, anh nhìn trái nhìn phải xem có người nào xung quanh không, nhưng khi anh thấy không có, Kom ngồi xổm xuống.
"Được rồi, leo lên đi" Kom miễn cưỡng nói, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại cho phép mình làm tất cả những điều đó cho người thanh niên trước mặt mình. Kom nghĩ rằng có lẽ anh cảm thấy có lỗi với chàng trai trẻ.
Baiboon cúi xuống đỡ lưng Kom, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ Kom. Kom chen hai tay vào dưới chân Baiboon và tự mình cõng em trên lưng, người thanh niên nhắm mắt sát vào cổ Kom.
Hơi thở ấm nóng của Baiboon luồn vào khe cổ Kom và cảm thấy bụng dưới nóng ran. Kom hít một hơi thật sâu trước khi dìu Baiboon ra sau bước nhanh hơn về nhà bà. Hơi ấm của cậu thanh niên phía sau lan tỏa khắp cơ thể Kom xâm nhập vào tim anh. Kom không hiểu.
Tại sao một cậu bé như Baiboon lại khiến anh cảm thấy ấm áp như vậy?  Ngay cả cơn gió lạnh phả vào mặt cũng không vượt qua được hơi ấm mà người thanh niên trên lưng mang lại cho mình. Kom khẽ nở một nụ cười, hơi thở nhẹ của Baiboon kề bên tai, anh có thể nghe thấy. Kom nghĩ đó không phải là chuyện khó chịu. tiếng ồn ở tất cả.
Kom dẫn Baiboon sau khi anh dừng lại trước nhà của người dì trước khi buông tay và gõ cửa.
"Dì, dì" Kom gọi dì Nee, không quá lớn vì anh nghĩ rằng tiếng gõ đã làm cho dì Nee thức giấc.
Tiếng mở cửa là từ bên trong trước khi cánh cửa mở ra.
"Có chuyện gì vậy, Khun Kom? Đó có phải là Baiboon không? Chuyện gì đã xảy ra với thằng bé vậy?"  người dì ngạc nhiên hỏi.
"Không có gì đâu, Baiboon đang ngồi xem phim với Khun Kim và nhóc ấy ngủ quên mất nên tôi đưa nhóc con đến đây" Kom đáp, bà dì nhường chỗ cho Kom đưa Baiboon vào nhà.
"Vậy tại sao cậu không đánh thức nó dậy? Tại sao cauy lại cõng nó về? Nó phải khó khăn lắm, Baiboon, Baiboon-naa" Dì Nee nói một cách thận trọng trước khi gọi cháu mình.
—————————————
T / N: "naa" giống như một âm thanh để gọi anh ấy một cách dễ thương.  Haha, tôi đã đề cập đến nó rồi, nhưng khi tôi đặt nó ở đây, có vẻ như chúng tôi đã thay đổi giới tính của Baiboon, vì vậy tôi muốn làm rõ nó.
______________________
"Dì không cần phải đánh thức thằng bé. Tôi sẽ chỉ đưa Baiboon vào phòng ngủ của nó, dù sao thì tôi đã đưa nó rồi" Kom đáp, dì dẫn anh vào phòng ngủ của Baiboon và mở cửa cho anh.
Kom nhìn căn phòng của Baiboon và khẽ thở dài vì chỉ có một tấm nệm trên sàn với chiếc tủ quần áo cũ của mẹ anh khi bà còn ở đây, những đồ đạc khác của Baiboon nằm ở một góc phòng.
Kom bế Baiboon đến giường và nhẹ nhàng đặt Baiboon lên giường của mình. Ngay khi đứa trẻ cảm nhận được tấm nệm êm ái, em quay lại và nắm lấy bàn tay đang gần kề của mình, ôm nó và nằm xuống.
Kom cười bí mật.
"Nhìn đi, giờ lớn rồi mà còn bám gối như hồi nhỏ, thật xấu hổ", người dì nói với giọng bông đùa.
"Ngày mai đưa Baiboon đến đợi tôi, vì tôi đã được lệnh đưa Baiboon" Kom đáp, người cô mỉm cười hạnh phúc.
"Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến Khun Kamol, anh ấy đã thực sự giúp đỡ gia đình của dì", bà của Baiboon nói.
"Vâng, tôi sẽ đi trước dì, tôi phải trở lại làm việc một lần nữa" Kom nói khi cô rời khỏi phòng của Baiboon.
"Dù sao cũng cảm ơn cậu đã tham gia với chúng tôi" người dì nói với cảm xúc chân thành.
"Không sao đâu dì, Baiboon cũng là Nong của tôi" Kom trả lời trước khi quay trở lại chiếc xe đang đậu ở nhà chính, anh ấy đang đợi Monk đi ra và họ sẽ nói về công việc.
...
...
...
______________________
"Cảm ơn mọi thứ rất nhiều, bây giờ chúng ta hãy nghỉ ngơi, đừng quên đặt hàng, đưa Baiboon đến trường và sau đó cậu có thể quay trở lại nghỉ ngơi" Kamol nói sau khi quay lại thảo luận công việc và về đến nhà lúc 2 giờ sáng.
"Vậy sếp đi giao dịch lúc 10 giờ có ổn không?"  Kom hỏi.
"Được rồi, tôi có thể đi với người khác, cậu cứ nghỉ ngơi đi" Kamol đáp.
"Nhưng..." Kom sẽ phản đối.
"Không cần đâu, cậu có thể đi nghỉ ngơi" Kamol trầm giọng nói, Kom vẫn còn hơi luống cuống.
"Vâng" bóng dáng cao lớn gật đầu đáp, sau đó bước ra khỏi xe và mở cửa cho Kamol trước khi đi vòng qua một bên của ngôi nhà để trở về với riêng mình. Các thuộc hạ của Kamol thỉnh thoảng có nhiệm vụ chào hỏi anh ta. Trước khi đến nhà riêng của mình, Kom dừng lại một chỗ và quay lại nhìn. Đó là nơi ở của Baiboon, anh vừa nhìn thấy nóc nhà đã nhận ra người thanh niên lúc này chắc đang ngủ say, khiến cho vẻ mệt mỏi của Kom lập tức tan biến, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
"Anh đã trở lại, Khun Kom!"  Một giọng nữ hét lên, Kom cau mày quay lại nhìn cô. Bạn đã nhìn thấy nó vào thời điểm nào? Cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ nhẹ đi về phía anh ấy.
"Sao cô còn chưa ngủ? Muộn rồi" anh khẽ hỏi.
"Đợi Kom có ​​sai không? Tôi sợ anh quay lại đói, nên tôi hỏi Kom, anh có đói không?"  người phụ nữ nói với một giọng trầm.
"Tôi ăn ở ngoài rồi, lần sau cô không cần đợi tôi nữa, đi ngủ đi" Kom đáp, cố gắng không nhìn cô gái quá nhiều vì Kom biết cô gái đó cảm thấy thế nào về anh và bản thân Kom không phải là một nhà sư của, gạch và vữa, nhưng anh không nghĩ đến việc có quan hệ với những người làm việc cho Kamol. Nếu đó là một cô gái anh gặp ở ngoài, Kom có ​​thể sẽ chơi với cô ấy một lúc.
—————————————
T / N: chơi có nghĩa là anh ấy không tôn trọng, không chơi với cảm xúc của mình hay bất cứ điều gì tương tự.
—————————————
"Vậy, anh có mệt không? Chờ một chút, em có thể đi mát xa cho anh", cô gái nhấn mạnh, Kom thở dài một hơi.
"Ừ, tối nay tôi rất mệt, tôi mong mau về ngủ, đi trong bóng tối không tốt. Trước khi ra khỏi nhà, hãy tìm hiểu xem nên mặc gì", Kom nói, trước khi trực tiếp đi về nhà riêng để lại cậu nhóc. Người phụ nữ cô đơn và đầy thất vọng.
Kom trở về nhà thở dài ngao ngán nghĩ đã lâu chưa tự giải thoát cho bản thân. Thường thì Kamol không bao giờ cấm cấp dưới ra ngoài mua vui, vì ai cũng có thời gian rảnh, chỉ có anh làm việc và không nghỉ ngơi nhiều vì anh vẫn luôn theo sát Kamol mặc dù họ đã ngừng làm việc đó. Kom vẫn luôn ở đó, đôi khi Kamol sẽ tìm một phụ nữ trẻ để giải thoát cho anh.
Quay đầu nhìn đồng hồ, cậu phải hạ quyết tâm đi tắm rửa nghỉ ngơi để sáng mai còn dậy đưa Baiboon đi học.
...
...
...
"Bà ơi, Baiboon ngủ trong nhà như thế nào? Baiboon nhớ rằng hôm qua mình đang ngồi xem phim với P'Kim và rất buồn ngủ" Baiboon khi thức dậy từ sáng sớm đã hỏi bà ngoại đang chuẩn bị nấu bữa sáng trong ngôi nhà lớn.
"Cái gì, con buồn ngủ quá nên không nhớ P'Kom đã mang gì về nhà rồi?"
Bà nội hỏi một cách tinh nghịch.
"P'Kom bế Baiboon về nhà bà ngoại đúng không?"  Baiboon hỏi bà mình với giọng hoảng hốt.
"Nếu con không tin con đi hỏi cậu ấy đi" Bà nội đáp, Baiboon mặt đỏ bừng vì cảm thấy xấu hổ vì bị cõng trên lưng Kom và giờ thì em không nhớ gì cả.
"Vậy là P'Kom giận hả bà? Baiboon sẽ đi xin lỗi anh ấy" cậu thanh niên hỏi với vẻ kinh hoàng, em sợ rằng Kom sẽ không hài lòng với Baiboon.
"Kom không nổi điên chút nào, nhưng con phải cảm ơn anh ấy, biết không? Bây giờ, con giúp bà vào bếp trước nhé?"  hỏi bà của chàng trai trẻ.
"Thôi nào, khoảng 6h, Baiboon có thể về tắm rửa và mặc quần áo", nam thanh niên nói trước khi ra ngoài giúp bà chuẩn bị bữa sáng và làm các công việc khác hết sức có thể.  Đến 6 giờ, Baiboon trở về nhà và tắm rửa, mặc quần áo và chuẩn bị mọi thứ.
Cậu thanh niên rất hào hứng vì được chuyển đến một ngôi trường khác trông đẹp hơn trường cũ rất nhiều, cậu kiểm tra cặp sách trước khi xem xét những món đồ phải mang đến trường. Sau đó em ấy đã đi tìm P'Kom tại nhà của mình.
Khi đến nơi, Baiboon không dám gọi Kom, chỉ có thể ngồi trên ghế trước cửa nhà chờ đợi, nhưng đến 7h, cửa nhà Kom đã mở.
"Ai'Baiboon, nhóc đã đợi từ bao giờ vậy? Tại sao nhóc không gọi cho tôi?"  Kom ngạc nhiên hỏi cậu thanh niên mặc đồng phục học sinh trước cửa nhà mình. Khi cậu nhìn thấy Baiboon trong bộ đồng phục học sinh ngắn tay màu xanh dương, Kom cũng cảm thấy rất thích hợp với cậu bé. Nếu không ai tiết lộ mối quan hệ của anh ta với Baiboon, họ chắc chắn sẽ hiểu rằng anh ta là con trai của mình.
"Ừm... tôi nghĩ bộ đồng phục đó sẽ không hợp với nhóc" Kom trả lời.
"Làm thế nào mà nó không đẹp với em? Nó chỉ là một bộ đồng phục học sinh" Baiboon bối rối hỏi, anh cười nhẹ trước sự trung thực của chàng trai trẻ.
"Nhóc còn chưa trả lời tôi sao không gọi cho tôi? Nếu tôi dậy muộn thì sao?"  Kom giả vờ hỏi, Baiboon cười tươi.
"Làm gì có chuyện đó, Baiboon biết rằng P'Kom luôn giữ lời" thanh niên tự tin nói, Kom nhìn mặt Baiboon nhếch môi nở nụ cười, đột nhiên mặt Baiboon nóng lên khi nhớ ra điều gì đó, cậu bé vội vàng giơ tay cung kính.
"P'Kom, Baiboon xin lỗi. Đêm qua Baiboon là gánh nặng cho P'Kom khi đưa em về nhà, Baiboon thực sự không biết bà có bối rối về việc Baiboon về ngủ ở nhà không." Baibon nói.
"Nhóc không nhớ sao? Tôi đã trả lời yêu cầu của nhóc là được cõng nhóc trên lưng" Kom giả vờ hỏi cậu bé mặt đỏ.
"Oiii ... Thật sao? Thật là xấu hổ, Baiboon xin lỗi P'Kom" người thanh niên nói với giọng nói nhỏ của lời xin lỗi, Kom lắc đầu và mỉm cười.
"Sao nhóc lại xin lỗi? Tôi không nói gì cả, ngoài ra tôi sẵn sàng đưa nhocy về nên đừng hối hận" Kom nói khiến Baiboon mỉm cười
"Nhóc đã có mọi thứ mình cần?"  anh hỏi lại.
"Tất cả là như vậy" người thanh niên đáp.
"Ra xe đi, ăn sáng chưa? - Kom trầm ngâm hỏi.
"Baiboon đã có bánh mì và sữa cho bữa sáng", cậu thanh niên trả lời vì bà em đã chuẩn bị sẵn cho em ở nhà.
"Nhóc chỉ ăn vậy thôi, đủ chưa? Bữa sáng quan trọng, hãy ăn cháo gần cổng trường nhóc nhé" Kom nói trước khi lấy cái túi mà Baiboon đặt trên bàn và đeo lên.
"P'Kom, Baiboon có thể giữ nó", người đàn ông trẻ đã nhanh chóng thốt lên trong cú sốc khi nhìn thấy Kom đang cầm chiếc túi của mình.
"Tôi cầm nó cho nhóc, đi thôi" Kom nói xong rồi đẩy Baiboon ra sau để đi cùng em. Vì vậy cậu thanh niên chỉ đi theo Kom, nhưng liên tục đòi lấy chiếc túi cho đến khi ra xe. Ngay cả khi Kom cũng không làm thế, không rời xa anh. Kamol nói với Kom rằng anh sẽ lái một chiếc xe khác của hắn để đưa Baiboon đến trường, Baiboon ngồi trên xe một cách hào hứng.
"Đây là lần đầu tiên có người đưa Baiboon đến trường như thế này" người thanh niên nói khi bước vào xe, Kom khẽ quay lại nhìn em.
"Và khi nhóc ở với mẹ, nhóc sẽ học tập như thế nào?"  Kom hỏi.
Baiboon nói: "Em đang đi xe buýt.  Hôm nào thấy xe buýt miễn phí là may quá, tiết kiệm được một ít tiền", chàng trai tươi cười đáp.
"Suýt nữa thì quên mất, đây là số tiền được phân bổ cho tuần này, Khun Kamol đã đưa cho Baiboon. Nhưng nếu có chi phí nào khác ngoài đồ ăn, hãy nói cho tôi biết" Kom nói khi cầm lấy số tiền mà Kamol đã đưa vào tối hôm trước và đưa nó cho người thanh niên, Baiboon kinh ngạc nhìn số tiền trên tay Kom.
"Hai nghìn bath, P'Kom, sao nhiều thế? Anh cho em 50 bath, ngoài ra Baiboon không phải trả tiền xe buýt nữa, đủ rồi", nam thanh niên bàng hoàng.
"Kamol đã ra lệnh, nhóc có muốn làm trái lệnh ngài ấy không? Dùng không hết thì cất vào lọ, không khó chút nào đâu" Kom giả vờ đe doạ em vì anh biết rằng đó là cách duy nhất khiến cho Baiboon để nhận tiền. Thực tế là Kamol nói với anh ấy đưa cho 1500 bath, nhưng Kom đã bí mật bỏ tiền của mình và thêm 500 nữa. Vì anh ấy nghĩ rằng Baiboon có thể cần phải chi hơn 300 bath một ngày.
"Một lần nữa, Baiboon, trường nhóc sắp theo học là một trường tư thục, đồ ăn ở trường đắt hơn trường cũ của nhóc, vì vậy hãy lấy nó" Kom nói một lần nữa, Baiboon cứng rắn cầu xin, nhưng khi em nhìn thấy ánh mắt  của Kom. Baiboon đã nhận được số tiền mà Kom đưa cho.
"Cảm ơn anh, khi Baiboon đi học về sẽ cảm ơn Khun Kamol" cậu thanh niên nói với giọng run run. Kể từ khi sinh ra, anh ấy chưa bao giờ có trong tay nhiều tiền như vậy.
"Hãy giữ nó và quản lý tiền của chính mình nữa", Kom cười nói nhưng anh chắc chắn rằng Baiboon biết cách quản lý tiền của mình rất tốt. Sau khi rời khỏi nhà Kamol, Kom đưa Baiboon đến cửa hàng mua cháo trước tòa nhà, lúc này đã có học sinh và công nhân dùng bữa sáng đơn giản.
"Nhóc có muốn bỏ trứng vào không?" Kom hỏi khi đưa Baiboon ra khỏi xe và dẫn em đến bàn. Nhiều người quay lại sợ hãi và ngạc nhiên trước dáng người cao lớn, bộ râu rậm và phong thái dữ tợn của Kom khiến nhiều người mọi người không dám nhìn thẳng vào cả hai người.
"Không" người thanh niên nói, vì nếu họ đặt quả trứng, giá sẽ tăng hơn nữa, người thanh niên không muốn chi thêm tiền, Kom nhìn khuôn mặt của Baiboon đủ hiểu.
"Cô ơi, bỏ một quả trứng vào bát cháo" Kom nói.
(Ủa vậy hỏi làm chi?)
"Cho anh?"  người thanh niên hỏi.
"Không, nó dành cho nhóc" Kom.1 nói
"Nhưng Baiboon không muốn có trứng"  Baiboon cố gắng quay lại để thay đổi thứ tự.
"Thôi đi, đừng đổi, nếu không dị ứng với protein trứng thì cứ ăn đi, có biết vì sao không muốn đẻ trứng không? Ăn nhiều đừng nghĩ nhiều, hay thế nào, em có thể có một cơ thể lớn như của tôi? "  Kom trả lời, Baiboon làm má em sưng lên.
"P'Kom thích ép buộc", Baiboon nói nhỏ nhưng Kom có ​​thể nghe thấy rõ ràng.
"Tôi ép nhóc vì tôi lo lắng, hiểu không?"  anh ta nói với một giọng điềm tĩnh, với những lời lẽ trực tiếp, nhưng nó khiến Baiboon nhìn Kom với một cảm giác biết ơn trong lòng.
"Đừng khóc, đây là ngày đầu tiên đi học của nhóc, nhóc có muốn đi học với đôi mắt sưng húp không?"  Kom nói với một nụ cười khiến Baiboon buộc mình không được khóc vì sung sướng.
"Vậy là P'Kom sẽ không ăn?"  Baiboon hỏi khi nhận ra rằng Kom chỉ gọi một đĩa cho mình.
"Nào, nhóc ăn đi. Tôi không ăn sáng nhiều" Kom đáp, Baiboon vẫn hơi im lặng, cắn môi do dự không biết có nên nói gì đó hay không.
"Nhóc đang nghĩ gì vậy?"  Kom hỏi khi nhìn trạng thái của Baiboon.
"Ừm, em không muốn ngồi ăn một mình, ngoài ra, P'Kom là người đã nói bữa sáng rất quan trọng, vậy tại sao chúng ta không ăn cùng nhau?"  Baiboon nói nhỏ vì trong lòng em sợ Kom không hài lòng với những gì mình nói, nhưng trong lòng em lo lắng muốn Kom ngồi ăn cùng anh.  Kom nhìn vào khuôn mặt của Baiboon, người đang cầu xin anh, mặc dù Baiboon thậm chí còn không biết đôi mắt của mình đẹp đến mức nào, Kom thở phào nhẹ nhõm ngay khi món cháo Baiboon trên bàn được cất lên.
"Cô ơi, lấy cho tôi một đĩa khác trong số này", Kom nói với chủ cửa hàng, khiến Baiboon mỉm cười thật tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro