Chương 1: Kim x Kamol
Sau khi bước ra khỏi cuộc hội ngộ cuối năm học, Một nhóm bạn tiếp tục đến quán rượu. Kim, một chàng trai trẻ đẹp, mặc dù anh ấy đã rõ ràng về quá khứ của mình với một người mà anh ấy đang chờ đợi, nhưng không thể không cảm thấy đau đớn. Nhìn thấy một người đã từng ôm lấy mình giờ lại đang ôm lấy một chàng trai khác, trái ngược với nơi anh ta ngồi. Mặc dù tôi biết rằng Day chưa bao giờ yêu bản thân mình một chút nào, nhưng tôi vẫn đang chờ xem liệu Day có thể chuyển sang yêu bản thân một ngày nào đó hay không. Người yêu của Day là Itt. Một chàng trai trẻ là tình yêu đầu tiên và cuối cùng của Day. Kim đau lòng nhìn cả hai người họ,và Day hoàn toàn không đi qua Kim, vì ánh mắt của Day chỉ nhìn vào Itt mà thôi
"Mày có ổn không?", Jim thì thầm, một người bạn thân khác, hỏi Kim với vẻ lo lắng.
Không sao cả.
"Tao ổn, tao uống ít hơn cả mày nữa mà,"Kim cười nói. trước khi quay lại xem Day và Itt
"Mày lái xe về nổi không," Jim hỏi một lần nữa. Kim cười nhẹ.
"Tao ổn mà,tao đi trước nhé," Kim vừa nói vừa nhìn Day.
"Ừmm," Day trả lời ngắn gọn. mà Kim biết rằng Day trả lời vì Itt huých vào tay Day, Kim cười nhẹ trước khi đường ai nấy đi. Kim lên xe trước khi lái về căn hộ của mình. Khi đậu xe trong bãi đậu xe Kim gục mặt vào tay lái.
"Hứccccccc... hưuuu......" Kim kiên nhẫn ngồi trong quán rượu. và trên đường trở lại chung cư va Kim đã phát ra tiếng ho khi không thể kiểm soát được nữa. nhiều năm chờ đợi Nhưng khi Day trở lại và gặp mặt nhau Day đã có người mà cậu ấy hết mực yêu thương
"Hứcccc ... tao xin phép khóc vì mày một lần cuối cùng, Day ... hứccc ... và tao sẽ trở lại làm bạn vơid mày một lần nữa. "Kim nói với chính mình. Kim ngồi khóc một lúc. trước khi ra khỏi xe và đi lên phòng riêng của mình với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Bước vào phòng ngủ nằm xuống giường vì kiệt,thân người cậu run lên vì khóc nức nở trước khi chìm vào giấc ngủ sau một lúc
"Kom, vào phòng tôi," giọng nói trầm ấm của một người đàn ông 30 tuổi vang lên trong điện thoại di động của anh ta. trước khi đặt nó trên bàn,trong khi đứng trước gương để xem xét bản thân một lúc
Cốc cốc...
Có tiếng gõ cửa,trước khi cánh cửa phòng khủ nang trọng của khách sạn mở ra, người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao, da ngăm đen. Bước vào với cái nhìn thoáng qua trên chiếc giường rộng. Vào lúc này, có một thanh niên đang cuộn mình, run rẩy, như thể đã trải qua một cuộc chiến nào đó.
"Vâng, thưa ngài," Kom trả lời sếp của mình
"Đưa cậu ta một số tiền và đưa cậu ta ra ngoài.Ừm, gọi bữa sáng cho tôi nữa."Kom cúi đầu trước khi đi về phía nam thanh niên đang ngồi trên giường kia.
"Mặc đồ vào. Tôi sẽ cho người đưa cậu về."Kom nói với người trêm giường với giọng trầm. Người thanh niên vội vàng đứng dậy mặc lại quần áo với thân mình run rẩy. Những dấu vết trên cơ thể anh ta là một dấu hiệu cho thấy sự cuồng nhiệt và mãnh liệt của cuộc ân ái trên giường. Sau khi nhanh chóng đưa người thanh niên ra ngoài và làm mọi thứ theo hướng dẫn, trở lại phòng một lần nữa thấy rằng sếp của mình cũng đã chu toàn.
"Đã xong, thưa ngài," Kom nói.
"Ừm, cảm ơn. Cậu đã gọi bữa sáng cho tôi chưa?", Ông chủ của Kom hỏi.
"Vâng, bữa sáng sẽ được đưa lên trong giây lát," Kom nói.
"Cậu đã gọi món cho mọi người chưa?" Ông chủ của Kom hỏi.
"Vâng, đã gọi rồi ạ" anh ta đáp lại. Trước khi ông chủ gật đầu và bước ra khỏi phòng ngủ. Những người dưới quyền ở sảnh cúi đầu trước Kamol, người có ảnh hưởng trong giới mafia người được cho là mafia máu lạnh nhất. và cũng có những cấp dưới khéo léo nhất Kamol xua tay để mọi người cảm thấy thoải mái bởi vì bản thân anh ta không nuôi cấp dưới của mình chỉ để phục vụ mà anh đã nuôi nấng như chính những người thân của mình. Kamol ngồi vào chiếc bàn sang trọng với một tách cà phê nóng đã sẵn sàng. Kom, một đàn em thán thiết mang báo đến.
"Cảm ơn," Kamol đáp lại, trước khi mở tờ báo ra đọc để giết thời gian chờ đồ ăn sáng.
"Thưa người vừa rồi ngài có thích không ạ?" Kom hỏi như thường lệ.
"Không thích lắm. Ngay cả khi miệng đồng ý rằng tôi có thể bạo lực nhất có thể nhưng khi thực hành rồi thì lại không làm tôi hài lòng như tôi muốn, "Kamol trả lời với vẻ bình thản. Mắt anh nhìn vào tờ báo.
"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ tìm một người tốt hơn cho ngài," Kom nói lại Kamol cười nhẹ.
"Đừng suy nghĩ nhiều, những chuyện này tôi không quá quan trọng. Tôi hiểu. Có ai có thể chịu đựng sở thích của một người như tôi, đúng không?", Kamol cười nói. Tất cả cấp dưới đều biết rằng hương vị của Kamol như thế nào? Kamol không thích phụ nữ. Anh ấy thích các cậu bé hơn mà không ai trong số cấp dưới cảm thấy ghê tởm hoặc nghi ngờ về bất cứ điều gì.Mọi người vẫn chấp nhận và tôn trọng Kamol như bình thường. Kamol chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu sở thích của mình. cho dù đó là một vòng kết nối những người làm việc cùng nhau Và quan trọng nhất, hương vị trên giường của anh khá bạo dâm và bạo lực. Vì vậy, không đối tác nào có thể chịu đựng được lâu. Một số người tự đề nghị bản thân vì họ biết rằng tiền thù lao khá là tốt. Nhưng khi thực hành rồi thì lại thực sự không dám đến lần thứ hai, nên Kamol không muốn kết giao mình với bất kỳ ai. Có lẽ đó là vì nhiệm vụ công việc mà anh đang làm khiến anh không thể có một cuộc sống riêng tư như anh mong muốn
Tinh
Chuông cửa vang lên trước cửa phòng. Một trong những thuộc hạ của Kamol bước ra mở cửa. trước khi giúp đẩy xe đồ ăn sáng vào phòng.Thời gian để ngủ Kamol sẽ chọn ở trên tầng cao nhất của khách sạn, đây là khách sạn mà Kamol sở hữu Kamol chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa bất cứ ai tới ngôi nhà lớn của riêng mình.
" Có thể ăn cùng nhau. Cậu không cần phải đợi cho đến khi tôi ăn xong. Chúng ta sẽ phải đến văn phòng sớm thôi, "Kamol nói với cấp dưới của mình, ngoại trừ Kom, người đang ngồi ăn ở phía bên kia phòng. Còn với Kom, việc phải ngồi ăn cơm với chính sếp của mình là chuyện bình thường.
"Có gì cần báo cáo không? Cậu có thể vừa báo cáo và ăn uống, tôi không ngại. "Kamol hỏi một cách sắc bén.
"Đêm qua, không có gì nhiều. Những người điều hành tất cả 8 quán rượu của chúng ta nói rằng đã có một số hành vi quấy rối. Nhưng người của chúng ta có thể giải quyết tất cả. Còn hàng tối nay giao bằng tàu, xuất bến lúc 5 giờ chiều,người chờ đơn hàng của chúng ta bên kia sẽ là người kiểm tra hàng. Hay sếp sẽ đích thán đi? "Kom nói. Kamol chậm rãi gật đầu.
"Chà, tốt hơn hết tôi nên tự mình đi xem. Nhưng đừng quên xử lý bọn hải quan đó, "Kamol nói lại.
"Xong xuôi rồi ạ," Kom trả lời, anh ta đã nhét tiền cho những người cấp cao đã kiểm tra hàng hóa trên tàu. Do đó, không có vấn đề gì với việc bị bắt mang theo một thứ gì đó. Khi họ ngồi ăn cùng nhau nói về chính trị một số vấn đề kinh doanh. Sau đó Kamol ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị xe và ra khỏi căn phòng sang trọng. lên xe đến văn phòng riêng của họ
Tru... Tru..Tru
Điện thoại của Kim đổ chuông. trong khi anh ấy đang ngủ trên giường và mở mắt với đôi mắt đỏ ngầu nặng nề của đêm qua. Một bàn tay mảnh khảnh nhìn vào điện thoại của mình trước khi trả lời cuộc gọi.
"Xin chào," Giọng nói khàn đặc của Kim vang vang lên.
"P'Kim, hôm nay anh có đến văn phòng không?" Một giọng nữ vang lên dọc theo đường dây là người đồng sáng lập văn phòng kế toán chung khi nghe câu hỏi Kim ngước nhìn đồng hồ mới biết là đã 10 giờ.
"Xin phép đến vào buổi chiều nhé May. Tối qua, anh đến tiệc gặp mặt bạn cũ. Uống hơi nhiều một chút, "Kim nói với người bên kia. Bên kia cười nhẹ theo
Vâng, May sẽ không phải gửi email chi tiết công việc của khách hàng. P'Kim, hãy tự mình đến văn phòng xem đi vậy" Cô gái nói lại.
"Ừm, cảm ơn May nhé" Kim nói trước khi kết thúc cuộc gọi. Kim nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà căn phòng. Hình ảnh Day và Itt đêm qua vẫn còn in đậm trong trí nhớ của Kim.
"Bình tĩnh nào Kim," Kim nói với chính mình, mặc dù trái tim anh đang đau.Kim cố ngồi dậy đi tắm vì tối qua đi ngủ luôn mà không cởi bộ đồ dự tiệc ra. Tắm xong mặc quần áo. Kim tự làm bữa sáng dễ ăn trước khi chuẩn bị mọi thứ để đi ra văn phòng của cậu và người đồng sáng lập. Kim mở cửa để vào văn phòng. Nhân viên lo hồ sơ, tiếp khách hàng phía trước quay đầu giơ tay tỏ lòng kính trọng. Một phụ nữ trẻ tên May ngay lập tức bước ra để gặp Kim.
"P'Kim, người đó lại xuất hiện rồi, anh ơi," May vội vàng nói với Kim trước khi một khách hàng gian xảo chuyên làm khó dễ Kim đến tìm Kim Kim thở phào nhẹ nhõm.
"Ở đâu rồi May?" Kim hỏi
"May cho đợi ở phòng khách rồi em không muốn cho vào ngồi đợi trong phòng làm việc của P'Kim"May nói
"Cảm ơn nhé,đi nói với Khun Karun một lát nữa anh sẽ tới nói chuyện cùng.Xin phép cất đồ trước nhé."Thân hình mảnh mai di chuyển về hướng phòng làm việc riêng rồi mở cửa đem đồ vào cất.Một lúc sau thì đến văn phòng mở cửa bước vào,ngay khi Kim vừa bước vào đối phương đã mở miệng tươi cười.
"Xin chào Khun Karun"Kim chào đối phương người lớn hơn cậu vài tuổi
"Kim không cần phải tỏ lòng kính trọng với anh như vậy đâu. Anh cứ nghĩ rằng hôm nay anh sẽ đợi N'Kim vô ích rồi chứ. "Người kia đáp, nhìn Kim với ánh mắt sáng rực.
"Khun Karan có việc cần giao cho văn phòng của chúng tôi anh có thể liên hệ với May cũng được ạ để không phải mất thời gian ngồi chờ đợi bởi vì dù sao thì tôi và May phải bàn cùng nhau để đưa ra quyết định, "Kim nói một cách nghiêm túc về công việc
"Thật không lãng phí thời gian. Tôi cũng muốn đến nhìn mặt Kim mà. "Người kia đáp lại, phớt lờ giọng điệu bình tĩnh của Kim. Có lẽ vì Kim có dáng người và khuôn mặt khá nữ tính. Vì vậy, nhiều người không nể sợ cậu. Nhưng vì đó là do không ai biết rằng Kim là một 'model dark'.
"Hôm nay Khun Karun đến,có chuyện gì vậy?" Khi người bên kia không quan tâm đến giọng điệu của Kim. Kim cũng không quan tâm đến anh ta mà hỏi một câu xã giao bình thường.
"Đừng căng thẳng quá nhiều về công việc. Anh chỉ định mời Kim đi ăn trưa cùng nhau thôi, "người kia trả lời Kim thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã ăn rồi. Tôi xin lỗi. Nếu Khun Karun không có gì để bàn giao cho văn phòng của tôi để phục vụ bạn nữa. Tôi xin phép vì còn rất nhiều công việc khác của khách hàng đang chờ tôi không có thời gian để nói những điều vô nghĩa. Tôi xin lỗi. "Kim nói và bước ra ngoài. Để mặc người đối diện ngồi nghiến răng. Không phải anh chưa từng nghe những lời lạnh lùng như vậy. Nhưng vì nếu không phải là vì công việc thì sẽ luôn nhận được phản ứng thế này.
"Jin, tiễn khách giúp anh nhé" Kim nói với cô thư ký trước cửa phòng. trước khi bước vào văn phòng mà không quan tâm đến cảm giác của người ngồi ở đằng kia.Lúc đầu, Kim nói chuyện một cách tử tế nhưng sau một thời gian bên kia quá phiền phức vì vậy Kim không cần phải nể mặt hay nể nang gì nữa khỏi cho đối phương cơ hội.
Cốc cốc...
Có tiếng gõ cửa văn phòng của Kim. trước khi mở cửa ra
"Có chuyện gì vậy May?" Kim hỏi cô gái bước vào.
"Đã quay trở lại rồi đây. Mặt mày nhăn nhó như đít khỉ vậy. "Người phụ nữ bước vào nói đùa.
"Còn tốt đó," Kim nói lại.
"Khun Karun này thật kỳ lạ.Lần nào đến cũng bị anh từ chối vẫn đến, nghi là kẻ tâm thần ", cô gái kể.
"Kệ anh ta đi một thời gian thì chán thôi , "Kim nói trước khi dựa vào lưng ghế làm việc.
Cô gái hỏi: "Đêm qua về trễ lắm hả, P'Kim, mắt anh bị sưng kìa?". Kim hơi khựng lại.
"À, sau bữa tối, tụi anh lại đi đến quán bar chơi nên về hơi trễ chút," Kim nói lại
"May đã nói với anh công việc nào nhỉ? Để xem nào. "Kim mời cô gái đang nói về công việc để chuyển chủ đề. Trước khi Kim dành cả buổi chiều để làm việc trong văn phòng riêng của mình.
1 tháng đã trôi qua
Kể từ bữa tiệc Kim chưa bao giờ gặp lại Day và Itt. Dù có số điện thoại nhưng Kim cũng không dám gọi, ngày nào Kim cũng chăm chỉ làm việc. để không nghĩ về Day. Sau giờ làm việc, Kim lại đi uống rượu một mình hoặcvới nhân viên trong văn phòng.
"P'Kim, tối nay đi uống rượu không ạ?Em mới tìm thấy một quán này hay lắm.
Nhưng khá là thượng lưu cao cấp một chút do nằm trong khách sạn, May không dám đi một mình. P 'Kim ơi, đi với May nhé' ', người phụ nữ nói với. Kim nở một nụ cười nhẹ vì người phụ nữ này là dân nhậu, thích đến những quán có không khí vui vẻ ngồi nhậu nhẹt và review trên mạng.
"Được rồi," Kim trả lời, khiến cô gái mỉm cười.
"Có thể mời Jin và bạn trai của Jin đi với mình, được không P'Kim," người phụ nữ nói một lần nữa. Kim gật đầu. Trước khi ngồi làm việc cho đến khi thời gian trôi qua đến khoảng 1 giờ, May bước vào tìm. Thế là Kim thu dọn đồ đạc để đóng cửa văn phòng.
"May đi xe của anh không?" Kim hỏi.
"Có lẽ tốt hơn hết em nên tự mình đi xe. P 'Kim sẽ không phải quay lại và đưa May đến lấy xe ở văn phòng nữa ", người phụ nữ nói lại. trước khi đợi bạn trai của Jin, thư ký trước cửa phòng của Kim Sau đó lái xe đến cửa hàng mà May mời đi. Khi đến nơi, bốn người đã tập trung trước lối vào của quán. Bây giờ không có nhiều du khách đến ngồi uống nước. Hầu hết họ là doanh nhân nước ngoài, một số người Thái. Vì ai cũng ăn mặc đẹp.
"Ồ, P'May đến quán như thế này mà không nói để em mặc một bộ vest, "bạn trai của Jin nói.
"Làm quá rồi Go, có thể mặc quần áo đi làm như thế này. Chỉ cần không mặc áo phông, quần dài và đi dép là được "May nói lại, khiến Jin và Go cười khúc khích. Kim đứng đó và cười nhẹ.
"Thôi được rồi, vào trong đi," Kim nói, cô gái gật đầu đồng ý trước khi cả 4 người bước vào trong. Không khí trong quán khá sang trọng như lời May nói. Có bàn cho các nhóm và xà đơn. Các nhân viên chào họ trước khi hộ tống nhóm của Kim đến một bàn. được gắn vào kính với nước chảy từ trên xuống của kính ở bên ngoài Thêm một bầu không khí lãng mạn và sang trọng, đèn mờ, không quá tối. Khi Kim nhìn xung quanh, anh nhận ra rằng một số người sẽ đưa các đối tác kinh doanh của họ đến đây để uống rượu và nói chuyện về công việc. Khi gọi đồ uống và đã được phục vụ Bốn người họ tiếp tục uống rượu và nói chuyện. May chụp ảnh đồ uống. Cùng với việc ghi chi tiết để đi xem xét. Khi thông tin đã được thỏa mãn, họ tiếp tục ngồi và trò chuyện. Kim lặng lẽ ngồi uống rượu. Nhìn dòng nước tĩnh lặng bên ngoài.
"P'Kim, P'Kim," May gọi Kim khiến Kim giật mình quay lại nhìn.
"Có chuyện gì vậy May?" Kim hỏi.
"P'Kim bị làm sao vậy? Hay là anh không thích nhà hàng này? "Người phụ nữ hỏi, thận trọng vì cô ấy là người mời Kim.
"Không, anh rất thích nó, anh đang ngồi và nghĩ về nó, anh thấy rất vui," Kim cười nói.
"P'Kim có điều gì đó phải lo lắng, anh có thể cho chúng em biết," Go nói vì anh ấy thường uống rượu với Kim và May cho đến khi họ trở nên thân thiết.
"Vâng, một vài tuần trước Jin cảm thấy như P'Kim không vui vẻ cho lắm, "Thư ký của Kim nói phần nào. Kim trầm ngâm nhìn bộ ba trước khi khẽ thở dài.
"Anh có thể hỏi mấy đứa một điều được không?" Kim hỏi lại. Ba người đều mong chờ được nghe.
"Chúng ta nên làm gì? để quên một ai đó nhưng không hoàn toàn bị lãng quên. Giống như việc em quên đi cảm giác đặc biệt mà em dành cho người đó để trở lại là một người bạn bình thường vậy. "Kim hỏi.
"P'Kim có đau lòng không?" May hỏi thẳng thừng. Kim cười nhẹ.
"May có thể nói như vậy. Nhưng tốt hơn hết nên gọi đó là tình yêu đơn phương"Kim sửa lại, cả ba người họ nhìn nhau một cách nhẹ nhàng vì không nghĩ rằng Kim sẽ đau khổ vì điều này.
Nếu anh hỏi Jin, Jin muốn dùng kinh nghiệm của bản thân để nói với anh. Trong quá khứ, Jin đã từng yêu thầm một người rất yêu anh ấy, nhưng khi biết rằng anh ấy không nghĩ về em như cách em nghĩ về anh ấy, em đã rất đau lòng trong một thời gian. Nhưng sau khi Jin gặp Go người khiến Jin quên đi người đó cho Jin biết rằng thực sự có rất nhiều người yêu thương mình chúng ta không cần cầu xin tình yêu từ một người không yêu mình ", người phụ nữ quay lại nhìn người yêu nói. Go siết chặt tay Jin và mỉm cười. Kim hơi sửng sốt nhìn thư ký của mình bởi vì cậu chưa bao giờ biết về nó trước đây
"Jin định nói với P'Kim rằng ,snh có muốn tìm người thay thế người đó không? "May hỏi ngược lại.
"Đúng là em muốn hỏi như vậy. Nhưng đó không có nghĩa là anh phải vội vàng tìm bất cứ ai. Jin nghĩ rằng khi đến thời điểm, người đó, người phù hợp với mình, sẽ đến với mình. Nhưng như Jin đã nói điều này vì em không muốn P'Kim gắn bó với một người khiến anh buồn. Em muốn P'Kim biết rằng chắc chắn có một người phù hợp với P'Kim đang đợi anh ", người phụ nữ nói. Kim cười nhẹ.
"Cảm ơn vì lời khuyên của em nhé" Kim cười nói. trước khi ngồi và nói chuyện cho đến khi thời gian trôi qua khoảng đến 4 giờ chiều.
"Có thể, chúng ta nên về rồi" người phụ nữ nói.
"Tụi em về trước đi. Anh muốn ngồi đây và uống một chút. Đề còn tìm được người phù hợp ", Kim cười nói, không để đàn em phải lo lắng.
"Anh có thể ở một mình không, P'Kim?" May hỏi.
"Không sao, anh đâu còn là một đứa trẻ con nữa đâu mà" Kim nói, trước khi ba người họ trả lời họ trả tiền cho đồ uống của họ tại bàn. Khi ba người họ trở về Kim vào quán ngồi lại và gọi đồ uống một mình.
..
..
..
..
..
"Cảm ơn mọi người. Hôm nay tôi mệt chúng ta đi uống gì đó trước đã, "Kamol nói với cấp dưới của mình. Sau khi kiểm tra lô mới nhất tại cảng và quay trở lại.
"Vậy đi đâu đây ạ?" Kom hỏi.
"Đi uống nước ở quầy bar của khách sạn. Bảo người của chúng ta chỉ đi theo 5 người là đủ, những người còn lại có thể về nghỉ ngơi được rồi. "Kamol nói ngược lại, Kom ra lệnh cho thuộc hạ rồi chở hắn đến quầy bar của khách sạn. Ngay khi Kamol bước vào quán bar các nhân viên vội vã chào Kamol và đưa họ vào một phòng riêng. Kamol đi ngang qua quán bar và nhìn thấy một thanh niên ngọt ngào đang ngồi uống rượu một mình nhưng chỉ một cái nhìn bằng khóe mắt vì không quen mặt lắm. Trước khi bước vào phòng VIP, Kamol gọi đồ uống cho cấp dưới và bản thân ngồi uống.
"Thưa ngài, ngài có muốn tôi tìm một người cho ngài tối nay không?" Kom hỏi sếp của mình. Kamol nghĩ một lúc.
"Tìm người nào đó đi?" Kamol trả lời, vì anh đã không xả hơi trong ba ngày. Bởi vì anh ấy đang bận rộn với hàng hóa để được giao, nhưng khi anh ấy ra lệnh, khuôn mặt ngọt ngào của người uống rượu ở quán bar lại hiện lên. Bởi vì một người đàn ông trẻ với khuôn mặt đẹp và ngọt ngào đáp ứng các thông số kỹ thuật của Kamol trong mọi thứ. nhưng trên giường Kamol nghĩ rằng đối phương chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được bản thân mình mặc dù trở thành mafia Nhưng Kamol chưa bao giờ nghĩ đến việc ép buộc bất cứ ai.
..
..
..
..
..
Ngồi uống một mình được một lúc Kim cảm thấy chóng mặt. bởi vì anh ấy chỉ ngồi uống rượu và nghĩ về Day
// Làm sao tao có thể quên được cái ôm của mày đây hả Day// Kim khẽ lẩm bẩm.
// Hay mình nên tìm người thay thế nó làm cho mình quên đi cái ôm của mày// Kim lại tiếp tục lẩm bẩm. Sau khi uống một lúc lâu, tôi cảm thấy muốn đi vệ sinh. Sau đó Kim bước vào phòng tắm của quán bar. Ngay sau khi Kim bước vào phòng vệ sinh.Đôi mắt của một số con hổ đói nhìn chằm chằm vào Kim như thể chúng đã tìm thấy một miếng mồi ngon. Kim đi vào để làm những việc lặt vặt của riêng mình. Nhưng ngay khi những tên đàn ông kia tiến lại gần Kim với ánh mắt thèm thuồng thì phải dừng lại khi ai đó bước vào phòng khiến mọi người phải chạy ra khỏi phòng tắm vì người mới bước vào đó là Kamol và Kom. Kim, người đã làm xong việc của mình, bước tới rửa tay. Một đôi mắt đẹp va chạm với ánh mắt sắc bén của Kamol đang nhìn chằm chằm vào Kim từ đầu đến chân. Mà Kamol không nghĩ rằng mình cũng sẽ gặp người thanh niên ngọt ngào này trong phòng tắm.
"Anh đang nhìn tôi à?" Kim hỏi với một giọng nói đã say rượu. Điều này khiến cấp dưới của Kamol hơi cau mày. Kamol đưa tay lên để ngăn anh ta nói bất cứ điều gì.
"Đúng vậy, tôi đang nhìn cậu," Kamol trả lời, lúc này trong phòng tắm chỉ có Kamol, Kim và thuộc hạ của Kamol. Kim lại quay lại nhìn thẳng vào Kamol. trong khi dựa vào bồn rửa để hỗ trợ bản thân khỏi bị ngã
"Anh có hứng thú với tôi không?" Kim hỏi lại, hơi nhướng mày. với một nụ cười trên khóe miệng
"Đúng, tôi quan tâm đến em, và em lại hỏi tôi như thế này. Ý em là gì? "Kamol hỏi ngược lại, khẽ cắn môi. Kamol đã nhìn và cảm thấy cậu rất quyến rũ trong mắt mình mặt mày đỏ bừng vì sức mạnh của rượu sẽ đi được đến đâu nhỉ? Kim chỉnh trang lại quần áo của mình. Kom cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng sếp của mình bởi vì anh không biết Kim là ai và từ đâu tới.
"Trông anh rất tử tế đó liệu anh có ôm tôi một chút được không? "Kim nói với vẻ khó hiểu. Sự tỉnh táo để thiền không còn tồn tại vào phút này. Kim muốn tìm một người ôm mình để xóa đi và thay thế cái ôm mà Kim sẽ không bao giờ lấy lại được. Kim quàng tay qua cổ Kamol. Đôi mắt Kim run lên như đang tìm kiếm lối thoát trong lòng.
"Giúp tôi, giúp tôi quên đi cái ôm của người ấy, làm ơn, hãy làm bất cứ điều gì anh muốn, giúp tôi," Kim trầm giọng nói. Cả hai chân bắt đầu đứng không nổi cho đến khi Kamol phải đưa tay lên ôm lấy vòng eo gầy của cậu. Mùi thơm dìu dịu xen lẫn mùi rượu thơm ngào ngạt khiến Kamol cảm thấy thích thú như thể tìm thấy thứ bấy lâu nay mình tìm kiếm.
"Thưa ngài, tôi nghĩ là .." Kom lo lắng cho sự an toàn của ông chủ bởi vì anh không biết bên kia đến với mục đích chính xác là gì
"Không sao đâu, tôi có thể giải quyết được," Kamol nói lại, nên Kom chỉ đứng đó và nhìn anh.
"Nhóc con, em có chắc muốn tôi giúp không?" Kamol hỏi, nhận ra rằng người trong vòng tay hắn đang khao khát điều gì đó.
"Chắc chắn rồi," Kim đáp, với một nụ cười trên môi.
"Nếu có chuyện gì xảy ra, sau này em sẽ không hối hận," Kamol hỏi lại và Kim gật đầu. Giờ đây, Kim cần hơi ấm của một ai đó để xoa dịu đi sự lạnh lẽo trong lòng.
"Kom gọi cho người kia để hủy cuộc hẹn mà cậu đã gọi. Và hãy chuẩn bị một phòng cho tôi, "Kamol nói.
"Nhưng thưa ngài, ngài không bao giờ dẫn một người không phải là người bán thân vào phòng của mình," Kom cảnh báo.
"Tôi đã nói là không sao." Kamol quay lại nhìn cấp dưới của mình với đôi mắt tĩnh lặng. Khiến Kom đành phải cúi đầu nhận lệnh.
"Vâng," Kom trả lời, trước khi Kamol bế Kim lên theo kiểu công chúa Kim ngay lập tức quàng tay qua cổ Kamol với một cái đầu choáng váng
"Chuẩn bị tinh thần đi nhóc con. Anh nhất định sẽ khiến em quên đi cái ôm của người đó. "Kamol nói trước khi ôm Kim và bước đi. mà không cho phép cấp dưới của mình giúp đỡKamol bế Kim đi qua các hành lang trong quán bar đến thang máy của khách sạn mà cấp dưới của Kamol vội vàng đến chăm sóc cho ông chủ của mình, cách đó không xa Kom bấm thang máy, Kamol và Kim đi lên căn phòng sang trọng. Trong phòng Kamol nhìn xuống người trong vòng tay mình. Anh nghĩ rằng một hình bóng mong manh như vậy liệu có chịu nổi bao nhiêu tình thú của mình? Càng nhìn càng thấy rõ chiếc cổ trắng ngần ấy của Kim. Điều này khiến Kamol hoàn toàn muốn để lại dấu vết bằng chính hàm răng sắc nhọn của mình. Khi thang máy mở Kom vội vàng mở cửa cho ông chủ của mình.
"Nếu các cậu muốn uống tiếp, hãy gọi đồ uống. Nếu tôi không gọi cấm bất cứ ai làm phiền tôi và bước vào phòng của tôi hiểu không, "Kamol nói trước khi bế Kim vào phòng ngủ và đóng cửa ngay mà không cần khóa. Bởi vì hắn biết rằng sẽ không ai dám vào nếu không được phép.
"Đến nơi rồi, nhóc con," Kamol nói với giọng trầm. trước khi đặt Kim trên chiếc giường êm ái Kim nằm lan man, thở hồng hộc vì tác dụng của rượu. Mặt cậu đỏ bừng.
"A, nóng quá," Kim nói với đôi mắt quyến rũ. Hàm răng xinh đẹp của cậu cắn chặt môi dưới nó trông rất khiêu gợi trong mắt Kamol. Kamol đến đứng ở cuối giường và từ từ buông tay từng bước cởi bỏ cúc áo chiếc sơ mi đắt tiền của chính anh ấy. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào dáng người gầy gò của Kim.
"Nóng không, cởi ra đi," Kamol nói, Kim nhìn Kamol đang đứng.
"Anh sẽ ôm tôi chứ?" Một giọng nói trầm thấp, khó chịu hỏi.
"Nếu em không thay đổi quyết định của mình, tôi sẽ ôm em như em muốn "- Kamol nói lại Kim nhìn vóc dáng cường tráng của Kamol, anh đã cởi áo khoe ra cơ bắp đẹp đẽ của mình.
"Tôi không thay đổi ý định của mình", Kim nói. Kamol bước lên giường và chống hai tay lên giường. Đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống. Kim có cảm giác như bị lửa thiêu đốt. nóng bừng khắp người
"Cho dù tôi có khắc nghiệt với em như thế nào đi chăng nữa, em không nghĩ là mình sẽ đổi ý phải không? "Kamol hỏi lại, từ từ đặt tay lên cổ Kamol.
"Tôi sẽ chiều chuộng anh bằng tất cả thứ." Kim không trả lời câu hỏi, nhưng chỉ cần những lời thốt ra từ miệng cậu đã khiến Kamol nở một nụ cười mãn nguyện.
"Vậy thì tôi có thể cần một số thiết bị," Kamol nói lần nữa, trước khi bước xuống giường. Kim nằm nhìn Kamol với đôi mắt lan man. Kamol đi lấy còng tay và một tấm vải sa tanh dài đã được đặt trong phòng khách sạn này. Đó là phòng riêng dành cho Kamol có tất cả những thứ anh cần cho đến khi hoàn thành. Kamon quay trở lại giường với mong muốn tột cùng đặt những thứ mà anh đã chọn ở cuối giường trước khi tiến lên ôm lấy cơ thể gầy gò và hôn một cách mãnh liệt
"Ưmm..," Kim bị sốc, tiếng rên rỉ từ cổ họng khi môi Kamol áp vào một nụ hôn bạo lực. Hàm răng sắc nhọn cắn chặt môi Kim một cách háo hức. Kim rên lên vì đau. Kim cảm thấy một cảm giác ngứa ran không đúng, trái tim nhỏ bé lập tức đập thình thịch. Chiếc lưỡi nóng hổi vừa hút vừa kéo chiếc lưỡi nhỏ cho đến khi cảm thấy đau rát. Kim cảm thấy có vị chát trong miệng khi Kamol cắn môi cho đến bật máu. Bàn tay mạnh mẽ của Kamol xé toạc chiếc áo sơ mi của Kim, chiếc cúc áo bung ra và bị kéo ra khỏi cơ thể Kim. Điều này khiến chiếc áo của Kim bị rách đi một ít.
"Ahh..đau quá," Kim kêu lên khi Kamol trượt môi mình xuống kẽ hở trên cổ cậu và gặm nhấm, để lại dấu vết cho đến khi răng anh đỏ và thâm tím. Kamol di chuyển đến vết cắn mà anh đã cắn. Điều này khiến Kim ngay lập tức cảm thấy bỏng rát.
"Tên em là gì?" Kamol hỏi tên của người mà anh ấy đã đưa vào ngủ cùng.
"Kim.., Kim," Kim đáp với một giọng run rẩy.
"Kim, hãy nghe tôi, nếu để tôi tiếp tục. Em sẽ bị thương nhiều hơn, quyết định đi. "Kamol cho Kim thêm một cơ hội. Kim nhìn Kamol với đôi mắt run rẩy.
"Tôi đồng ý," Kim nói ngắn gọn. khiến Kamol nhướng mày ngạc nhiên. Nhưng khi bên kia nói rằng họ đồng ý Kamol không muốn hỏi thêm nữa. Dáng người cường tráng nhanh chóng đứng dậy cởi quần của anh và Kim ra khỏi người. Kamol liếm môi háo hức khi nhìn thấy thân hình gợi cảm của Kim.
"Em sẽ cho phép tôi làm điều gì đó với em, phải không?" Kamol hỏi, và Kim chậm rãi gật đầu. Cơ thể cậu nóng bừng, tim đập càng lúc càng nhanh hơn những gì cậu chưa từng trải qua.Kamol đứng dậy và di chuyển để chuẩn bị.Kim mặt đỏ bừng nhìn hắn. Kim đã không lên giường với ai như thế này trong nhiều năm. Vì vậy, cậu không quen khi ai đó làm điều gì đó như thế này vào trên người cậu. Kamol nắm lấy Kim và bắt cậu nằm sấp.
Hơi lạnh phả vào cổ tay Kim cùng với tiếng ổ khóa cho anh biết bên kia đã còng cả hai cổ tay Kim ra sau. Nhưng thay vì khóc lóc vì sợ hãi, Kim đã và đang cảm thấy khá hơn một chút.
"A," Kim khóc và bị sốc khi bị đánh vào mông cho đến khi mông trở nên trắng bệch, Kamol siết chặt mông Kim bằng bàn tay và dùng roi của mình đánh xuống.
"Á...a..a...!" Kim kêu lên, thở hồng hộc vì đau đớn. Nhưng cậu không nghĩ ngăn cản bên kia điều này gây ra khá nhiều bất ngờ trong tâm trí Kamol. Nhưng Kamol không nghĩ phải tìm ra câu trả lời cho những nghi ngờ và ngạc nhiên của anh lúc này. Kim quay đầu lại nhìn Kamol đang cắn và đánh vào mông Kim với ánh mắt thèm thuồng. Kim cắn chặt môi dưới, tim đập loạn nhịp.
"Mạnh nữa .. ah ... mạnh nữa đi", Kim kêu lên. Cậu muốn người kia khiến mình càng ngày càng cảm thấy tổn thương. Kamol cũng đáp ứng yêu cầu. vừa bóp vừa đánh mạnh vào cái đùi trắng nõn cho đến khi Kim run hết cả người. Kamol dùng tay luồn qua khe mông của Kim và đưa ngón tay giữa vào trước.
"Ah..ah ... ah," Kim rên rỉ. Khi Kamol di chuyển ngón tay ra vào dữ dội
Những ẩm thanh ẩm ướt vang vọng khắp căn phòng
Ngón tay thon dài ra vào mãnh liệt vang lên từng hồi. Kamon nhận thức rõ ràng về sự siết chặt của ngón tay giữa của mình.
"Em có thích cái này không, Kim?" Kamol hỏi với giọng kín tiếng.
"Ahhh....thích.....mạnhhhh..mạnh hơn nữa đi a....," Kim nói khi anh thở hổn hển vì run và đau ở phía sau. Kamol đập mạnh ngón tay vào trong khi nhìn khuôn mặt méo mó rên rỉ của Kim với vẻ hài lòng cho đến khi Kamol rút ngón tay ra. Sau đó lấy ra chiếc bao cao su đã chuẩn bị sẵn và đeo vào, Kamol không biết anh ta đang ngủ với ai và anh ta đến từ đâu. Vì vậy, anh ấy bảo vệ mọi lúc. Kamol giữ cả hai chân của Kim trên đầu gối của mình. bằng cách để cho phần hông hồng hào nổi rõ còn phần thân trên của Kim dính vào thành giường mà Kim phải dùng cả hai vai để đỡ giường. bởi vì bàn tay bị khóa ở sau Kamon nắm lấy cây gậy nóng hổi của mình và đánh vào mông Kim một lúc. Di chuyển xung quanh ở phía sau Kim. mà chưa đưa vào. Điều này khiến Kim cảm thấy hơi bị xúc phạm bởi vì cậu cảm thấy nhu cầu tăng vọt mà không biết tại sao
"Đặt nó vào... bỏ vào đi, "Kim yêu cầu, với nụ cười mãn nguyện trên môi. trước khi đẩy đầu gậy nóng vào phía sau của Kim mà không nói
"Aaah," Kim thốt lên khi anh cảm thấy căng tức và đau ở phía sau. Kamol di chuyển hông ra vào, không hề nhẹ nhàng. Kim cúi xuống cắn cái chăn cảm thấy đau nhói ở bụng dưới cho đến khi Kamol nhấn que nóng và Kamol biết rằng Kim đã có kinh nghiệm trên giường. Nhưng không có vấn đề gì bởi vì Kamol không thích người quá ngây thơ vì nhu vậy anh ấy lại không thể bạo lực như anh ấy muốn
"Rất tốt, em rất chặt chẽ," Kamol nói. trước khi túm lấy tấm vải sa tanh và buộc vào miệng Kim. Trái tim Kim xao xuyến khi cậu bị buộc một miếng vải vào miệng. Nhưng thay vì chỉ ngậm miệng thì Kamol kéo chặt nó từ phía sau và giật mạnh cho đến khi mặt Kim ngửa lên.
"Ư...ư... ư...," Kim rên rỉ từ cổ họng. Kamol mỉm cười hài lòng. Nước mắt trong veo của Kim chảy xuống vì đau trong miệng và cái phía sau lưng. Vào lúc này, Kamol đang lắc lư dữ dội Kim cảm thấy đau khắp cổ và miệng bởi vì Kamol đã giữ chặt nó. Phần thân trên của Kim hơi nhô lên khỏi giường bởi vì lực kéo của miếng vải Kamol buộc trên miệng cậu. Cơ bắp ở cánh tay lộ rõ bởi vì Kamol đã sử dụng không ít vũ lực Nước mắt Kim tuôn rơi, Kim nhận ra đó không phải chỉ vì quá đau mà xen lẫn đó là sự hạnh phúc và mãn nguyện với những gì nhận được.
Kamol dùng một tay kéo miếng vải đang buộc miệng Kim. Cùng với việc dùng một bàn tay khác vỗ vào mông mà cũng đang vận động mạnh
"Ô ô ô ô ô...", tiếng rên rỉ trong cổ họng Kim mỗi lúc một lớn hơn. Kamol không quan tâm Kim rên rỉ vì đau hay vì sướng. khi bên kia tụ nguyện muốn anh ôm
"Ahhhh .... hmmmmmmmmmmmmmmmm" Kamol rên lên đồng thời cơ thể Kim rung lên dữ dội. Kamol dùng tay để gỡ đỡ lấy cổ tay trắng của Kim. Lưng gầy đến nỗi sợ thắt lưng bị gãy. Nhưng Kamol không thể ngừng đung đưa hông của mình. Tiếng rên rỉ của cả hai vang vọng khắp phòng Kim cảm thấy một cảm giác nhột nhột tận xương tủy. mặc dù không chạm cũng gây đau khắp cổ tay miệng và phía sau nhưng cậu cảm thấy hạnh phúc không kém.
Ahhh...ahhh..", Kim rên rỉ trong cổ họng, giọng run run khi cậu nhận ra rằng cậu đã gần được giải phóng Kamol cũng nhận ra điều đó bởi vì ở đằng sau cây gậy của Kamol đánh vào hông cậu không ngừng và gia tăng sức mạnh cho cậu.
"Ahh...." Kamol rên rỉ sung sướng khi tinh dịch được tiết ra. Cùng với Kim, người đã bắn đầy tinh dịch ra giường. Thân hình Kim run lên. Kamol giảm tốc độ sau một lần bắn. Kamol kéo mảnh vải buộc miệng Kim ra khiến Kim cũng phải thở hổn hển.
"Ahhh.ahhh..ahhh." Kim thở hổn hển, gục mặt xuống giường, nhưng hông vẫn nâng lên. Kamol cúi xuống và cắn vào vai cậu một lần nữa.
"Thế nào rồi, em có muốn tôi ôm em lần nữa không?" Kamol hỏi khi Kim quay lại nhìn Kamol một cách yếu ớt.
"Cho tôi nhiều hơn ... cho tôi thêm nữa ... cực kỳ bạo lực cho tôi," Kim cầu xin. khi cậu nhận ra rằng đây là điều bạn muốn lông mày của Kamol nhíu lại vì anh chưa từng gặp ai như Kim trước đây. Hầu hết những người đã ngủ với Kamol chỉ gặp anh ấy một lần nói như vậy là đủ rồi. Kamol mỉm cười. trong khi vuốt ve khắp lưng Kim
"Em đang làm tôi choáng váng. Và nó khiến tôi nghiện, em biết không, Kim? "Kamol nói trước khi tháo cây gậy nóng hổi. Thay bao cao su và đeo lưng cho Kim lần nữa, nhưng lần này, Kamol dùng dây thừng buộc cả hai chân của Kim lại bằng cách buộc vào chân giường. Kim bị thương ở chân nhưng không hài lòng trước khi được Kamol chơi mãnh liệt một làn nữa cho đến thời điểm này, phía sau của Kim đã bị xé rách đôi chút. làm máu rỉ ra
Kim yêu cầu Kamol bạo hành suốt đêm. Kamol cũng cho những gì Kim muốn. cho đến khi bầu trời bắt đầu bình minh cho đến khi trời tạnh
"Em có muốn tắm rửa không?" Kamol hỏi khi thấy Kim nhắm mắt lại.
"Anh có thể tắm giúp tôi một chút được không?" Kim nhẹ giọng hỏi jhi cậu được đáp ứng đầy đủ các nhu cầu của mình. Kamol bế Kim lên và đưa cậu vào phòng tắm để tắm rửa. Đây là lần đầu tiên Kamol làm chuyện như thế này, trong khi tắm rửa, Kim mệt mỏi ngủ thiếp đi. khiến Kamol vừa phải tiếp tục tắm rửa và vừa xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt của Kim khi tắm rửa xong Kamol bế Kim lên giường lấy khăn tắm và đi tắm rửa trước khi mặc bộ đồ ngủ và quay trở lại giường. Bóng dáng cứng rắn ngồi nhìn người đang say ngủ trên giường với đôi mắt tĩnh lặng. Sau đó anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.
"Tôi nghĩ mình đã tìm được người xứng đáng với mình," Kamol nói. bởi vì anh ấy cảm thấy rất sung mãn trên giường tối nay. Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này trước đây. Anh càng nghe bên kia van xin anh càng hành động dữ dội hơn càng làm cho Kamol cảm thấy dễ chịu. Kamol nhặt ví của Kim và mở thẻ căn cước của cậu ra. trước khi nở một nụ cười nhẹ trên môi.
"Đêm nay chắc chắn sẽ không phải là đêm cuối cùng của hai chúng ta, Kim," Kamol nói một mình. trước khi bước ra khỏi phòng
"Cậu vẫn chưa ngủ đúng không?" Kamol hỏi cấp dưới thân cận của mình đang ngồi xem tv
"Đã ngủ một giấc rồi ạ. Nhưng tôi sợ rằng ngài sẽ gọi và không nghe thấy. Vì vậy, tôi ngồi và xem một bộ phim, "Kom trả lời.
"Vậy, ngài sẽ để tôi mang theo người mà ngài đã mang theo đi.Vậy ngài định gửi cậu ta đi đâu? "Kom hỏi khi đang làm việc.
"Không cần đâu, để cậu ấy nằm một lát đi," Kamol nói lại, khiến Kom nhướng mày bối rối vì Kamol thường không để ai ở lại phòng Kamol qua đêm lâu.
"Vậy ngài định ngủ trong phòng nhỏ ạ? Tôi sẽ gọi họ dậy ngủ bên ngoài, "Kom nói lại, bởi vì Kamol sẽ để cấp dưới của mình ngủ trong một căn phòng nhỏ khác.
"Không, tôi có thể ngủ với Kim. Tôi chỉ ra ngoài để xem xét các cậu một chút "Kamol nói lại, trước khi quay trở lại phòng ngủ nơi Kim đang nằm đó là một bất ngờ rất lớn với Kom. Kamol trở vào phòng và đi ngủ bên cạnh Kim. Âm thanh của hơi thở đều đều là một dấu hiệu tốt cho thấy bên kia đã ngủ sâu đến mức nào. Kamol mỉm cười nhẹ trước khi nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++
Mệt mỏi khi thân hình mảnh mai dần dần tỉnh dậy và mở mắt Kim cảm thấy hơi đau đầu. Nhưng điều khiến người ta đau lòng nhất là thân thể của Kim, Kim mở mắt và nhìn lên trần nhà.
(Mình đang ở đâu đây?) Kim nghĩ thầm. vì trần phòng nhìn không quen mắt. Kim đưa tay lên định vuốt mặt nhưng sững sờ khi thấy trên cổ tay cậu có những vết đỏ và vết xước. Kim nâng cả hai cổ tay lên xem xét.
"Là đêm qua," Kim nói nhẹ nhàng, trước khi ký ức đêm qua chợt hiện về. Tim Kim lại loạn nhịp. quay sang nhìn ngang nhưng không có ai Kim từ từ nhấc người lên. Cơn đau lan khắp cột sống và mông. Kim há miệng ngáp và giật mình. Cậu nhanh chóng đưa tay lên môi vì đau ,bây giờ Kim mới nhớ lại hết thảy tất cả và lí do mình đau vì cái gì. Kim đưa tay ôm thái dương.
"Mình đã làm gì thế này? Làm thế nào mình có thể cho phép một người mà mình không quen biết làm điều như vậy với mình? "Kim lẩm bẩm một mình. trước khi nhận ra rằng anh ấy nên ra khỏi đây Kim quay lại nhìn xung quanh quần lót và quần dài được tìm thấy cạnh giường. Kim bây giờ hoàn toàn khỏa thân Kim di chuyển đôi chân run rẩy của mình khỏi giường, chọn quần lót và quần dài.
"Tại sao ngài lại có vẻ quan tâm đến người này?" Kom tò mò hỏi. Và có vẻ như chỉ có Kom mới dám hỏi Kamol về chuyện cá nhân.
"Hừ, hỏi như vậy cũng được. Tôi sẽ cho cậu biết rằng Kim, người mà tôi đã mang theo tối qua. Đó là người mà tôi đã chọn để làm người sếp thứ hai của cậu, "Kamol nói với giọng nghiêm túc.
"Tại sao, thưa ngài?" Kamol hỏi lại, một nụ cười nhẹ trên môi.
"Cậu có thể nghĩ rằng nó quá dễ dàng. Nhưng với tôi, Kim là người rất phù hợp với tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện và hài lòng như vậy trước đây. Chỉ cần nói với họ như vậy là họ sẽ hiểu. "Kamol nói thẳng. Trước khi tất cả các thuộc hạ im lặng và cúi đầu. Kom cũng không hỏi thêm câu hỏi nào. nhưng không thể không lo lắng vì cậu vẫn chưa biết Kim là ai và đến từ đâu.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Sau khi lái xe trở lại căn hộ Kim đi tắm trong phòng tắm Kim kinh ngạc nhìn vào cơ thể của chính mình cậu không nghĩ sẽ có nhiều dấu vết như vậy. và không biết phải mất bao lâu cho đến khi những dấu vết này biến mất
"Mình nghi ngờ mình phải làm việc trong phòng. Đi làm trong điều kiện này sẽ nghi ngờ mất thôi chắc "Kim nói với chính mình. Sau khi tắm Kim lại lăn ra ngủ vì còn mệt.
..
..
..
..
Tru... Tru..Tru
Điện thoại của Kim đổ chuông. Khiến Kim vốn đã ngủ từ lâu, chậm rãi lục lọi nhặt lên.
"Xin chào," Kim bàng hoàng đáp lại.
("Kim, mày có ở chung cư không?") Giọng một người bạn hỏi. khiến Kim mở mắt ra nhìn lại tên người gọi.
"Tại sao mày lại hỏi vậy?" Kim hỏi.
("Tao sẽ mua một ít rượu để nhậu tại căn hộ của mày.") Toy nói lại, Kim định trả lời. nhưng đã nhớ ra một cái gì đó
"Ừm.. tao không ở chung cư. Tao đã trở lại ngôi nhà lớn. "Kim nói nhanh rằng anh ấy đã trở về nhà của bố mẹ anh ấy bởi vì cậu không muốn bạn bè của mình trong tình trạng hiện tại của mình như thế này cậu hy vọng nó sẽ được khỏi hoàn toàn.
("Ồ, vậy sao?Vậy để khi khác vậy. ")Toy nói lại trước khi cúp máy. Kim thở phào nhẹ nhõm rằng mình không vô tình với bạn mình. Kim nhìn đồng hồ thì nhận ra đã 8 giờ tối nên Kim dậy làm một chút đồ dễ ăn. Kim ngồi ăn đồ do mình tự làm và nghĩ về những sự kiện của đêm qua Kim không hiểu chính mình. Tại sao cậu cảm thấy tốt khi đêm qua bị tấn công dữ dội như vậy Kim cảm thấy nóng ran trong lồng ngực. Tim cậu đập mạnh liên hồi.
"Mình bị sao vậy?" Kim tự nhủ và ăn. Kim nghĩ về chuyện đêm qua và tiếp tục ngồi xuống. Kim nhìn vào cổ tay mình. Mặt cậu đỏ bừng.
"Thật ra việc bị trói cũng không đáng sợ chút nào," Kim lẩm bẩm một mình. trước khi lắc đầu qua lại để triệu hồi ý thức của mình và tiếp tục ăn. Kim nghĩ đêm qua sẽ là lần cuối cùng cậu làm một việc như vậy.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Đã hai ngày trôi qua đến ngày mà cậu phải đi làm. Kim gọi điện và nói với May rằng anh sẽ làm việc trong phòng ở chung cư vì cảm thấy không khỏe có việc gì gấp May có thể gửi qua email cho cậu mà thực sự dấu vết trên cơ thể Kim vẫn chưa phai mờ. Vậy nên Kim vẫn chưa muốn ra ngoài khiến mọi người thắc mắc.
Tiếng mở cửa phòng kế toán vang lên. Cùng với một nhóm người mặc đồ đen đi vào khiến nhân viên lễ tân khá sốc
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn không?" Jin, thư ký của Kim, bước vào và hỏi một cách lo lắng.
"Sếp của tôi muốn gặp Khun Kunanon," Kom nói.
"Ừm... Khun Kunanon không đến văn phòng hôm nay," Jin trả lời.
"Cậu ấy sẽ không ở đây cả ngày sao?" Kamol hỏi.
"Chuyện gì vậy Jin?" May bước ra khỏi văn phòng và hỏi. Jin ngay lập tức bước đến đứng bên cạnh May.
// Những người này đến hỏi P'Kim. // Tin thì thào.
"Xin chào tên tôi là Matthew. Hợp tác với Khun Kunanon. Tôi không biết anh có việc gì gấp với anh ấy hay không. "May hỏi lại
"Tôi đến gặp Kim. Tôi không biết liệu cậu ấy có đến làm việc hay không. "Kamol tự hỏi bản thân. May lặng người khi thấy bên kia gọi biệt danh của Kim. Có nghĩa là họ phải biết nhau ở một mức độ nhất định.
"Ồ, P'Kim có thể không đến hôm nay. Anh ấy gọi điện nói rằng anh ấy không được khỏe, "May đáp.
"Vậy sao. Cảm ơn. "Kamol nói lại trước khi nhìn cấp dưới của mình. Đó là một tín hiệu để rời khỏi đây. Sau đó nhóm Kamol bỏ đi. mà không nói gì khác
P'May, những người này là ai? Tại sao họ lại hỏi P'Kim? "Jin ngay lập tức hỏi.
"Chị có biết đâu? Bản thân chị cũng đang run. Họ trông giống như mafia. Có người theo sau nhưng người giống ông chủ đẹp trai. nhưng hơi đáng sợ chị không biết làm cách nào mà họ lại quen được P'Kim ", May nói.
"Vậy gọi cho P'Kim đi ạ." Jin nói lại, May ngay lập tức lấy điện thoại ra và gọi.
..
..
..
"Tôi đã quên điều đó Kim không dám đến làm việc trong tình trạng như vậy, "Kamol nói khi anh vào xe.
"Vậy ngài định làm gì tiếp theo?" Kom hỏi, vì sau khi nhận được thông tin từ các thám tử, Kamol ngay lập tức muốn đến gặp Kim tại văn phòng.
"Hãy đến chung cư của Kim. Tôi đã biết Kim đâu? "Kamol nói với tâm trạng vui vẻ. Anh không nghĩ rằng mình sẽ lo lắng trong khoảng thời gian mà các thám tử vẫn chưa có được thông tin gì của Kim. Kamol biết rằng anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy với bất kỳ ai trước đây. cho đến khi anh gặp Kim
"Vâng," Kom trả lời, trước khi ra lệnh cho cấp dưới của mình và lái xe đi thẳng đến chung cư nơi Kim sống.
..
..
..
..
..
"Chuyện gì vậy May?" Kim trả lời cuộc gọi từ đàn em của mình.
("P'Kim, vừa rồi có người đến muốn gặp P'Kim.") May nói.
"Ai?" Kim hỏi.
("Em quên không hỏi tên của họ, P'Kim. Nhưng họ rất giống Mafia. Có rất nhiều người theo sau theo. Lúc đầu anh ấy gọi tên thật của P'Kim. Nhưng sau này, người ta gọi anh ấy bằng biệt danh P'Kim. May nói rằng Kim bị ốm và không đến văn phòng. "Người phụ nữ nói. Kim nhíu mày bối rối.
"Họ trông như thế nào?" Kim hỏi.
("Những người muốn gặp P'Kim Đẹp trai như lắm ạ nói muốn gặp anh. Em không thể nhớ mặt thuộc hạ của anh ta. "Người phụ nữ nói một lần nữa.
("P'Kim có nợ Mafia gì không?" Người phụ nữ hỏi với giọng kinh ngạc.
"Làm gì có chứ, May, anh có bao giờ nợ ai tiền đâu? Em biết anh không thích mắc nợ mà", Kim nói.
("Haha, May quên mất, có lẽ ai đó đã giới thiệu họ đến nói chuyện với P'Kim? Khi em nói P'Kim không ở đây, họ đã đi luôn ạ. "Cô gái không ngừng suy đoán.
"Ừm, có lẽ là như vậy. Anh không chắc liệu bạn bè của anh có thể giới thiệu họ hay không. Chờ đã, nếu có họ sẽ gọi và báo cho anh. Cảm ơn em nhiều nhé May dù sao thì gần đây anh không đến văn phòng. Mong em xem qua đơn hàng giùm anh nhé "Kim nói.
("Được rồi, P'Kim, đừng lo lắng. Dù sao, hãy chăm sóc bản thân thật tốt) Cô gái nói một lần nữa. Ban đầu May và Jin tính đến thăm, nhưng Kim đã từ chối và nói rằng anh ấy sợ bị sốt vì vậy mọi người đều không cần đến thăm cậu. Sau khi nói chuyện với May một lúc, Kim cúp máy ngồi xuống và suy nghĩ.
"Ai muốn gặp mình nhỉ?" Kim nói với chính mình. trước khi tiếp tục làm việc
..
..
..
..
Dingdong dinhdong....
Chuông cửa vang lên trước cửa phòng. khiến Kim hơi chùn bước. Vì cậu đang ngồi làm việc.
"Ai tới đây nhỉ?" Kim lẩm bẩm trước khi đứng dậy và đi ra khỏi cửa phòng nhìn ra ngoài và thấy rằng đó là một nhân viên chăm sóc căn hộ Kim mở hé cánh cửa.
"Có chuyện gì vậy, anh Somchai?" Kim hỏi, nhân viên cười nhạt.
"Có người đến gặp cậu Kim. Vì vậy, tôi đã đưa họ lên, "Somchai nói, và Kim hơi cau mày. Vì lần nào người trông coi cũng gọi lên báo chứ không đưa lên như thế này.
"Ai vậy ạ?" Kim hỏi, trước khi Somchai hơi quay đi. Kim bối rối nhìn người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm nhưng ăn mặc rất chỉnh tề trước khi nhìn vào người thanh niên kia chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của hắn thôi cũng khiến tim cậu đập loạn nhịp. Nhưng cậu không biết tại sao và cậu cảm thấy người này khá quen thuộc.
"Xin chào, cậu Kim," Kom chào, Kim mở cửa rộng hơn một chút. Nhưng anh không bước ra ngoài để cge dấu cơ thể vì anh không muốn ai nhìn thấy dấu vết trên tay chân của mình.
"Ừ, không biết có chuyện gì," Kim hỏi.
..
..
..
"Tôi có nên buồn không? Đó là em không nhớ tôi, "một giọng nói trầm ấm cất lên. Điều này khiến tim Kim đập thình thịch.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến tim Kim loạn nhịp. Nhưng cậu cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh của mình chắc là giọng nói giống nhau thôi.
"Các người đang nói gì vậy?" Kim hỏi ngược lại, Kom tránh sang một bên để Kamol đứng trước mặt Kim.
"Chúng ta vào phòng nói chuyện được không Kim?" Kamol hỏi lại, ánh mắt sắc bén của Kamol khiến Kim vừa nóng vừa lạnh.
"Xin lỗi nhưng chắc không thể được. Bởi vì tôi không biết các anh, tôi xin lỗi, tôi không có bất cứ điều gì khác để nói với các anh cả. "Kim ngắt lời, tự nghĩ rằng mình nên tránh xa người đàn ông này vì trông anh ta quá nguy hiểm trong mắt Kim.Người đàn ông vừa nhìn đã khiến tim Kim loạn nhịp. Kim giả vờ đóng cửa Kam ngay lập tức trông sắc bén. Thuộc hạ của Kamol đã nhanh tay nắm lấy nắm tay nắm ở mép cửa phòng.
"Vậy thì tôi xin ngài thứ lỗi, ngài Kim," Kom nói lại trước khi đẩy mạnh cánh cửa. Cùng với việc bước vào phòng của Kim, theo sau là Kamol, một trong những thuộc hạ của Kamol, dọn dẹp người trông nom căn hộ. Kim giật mình rút tay lại. Kim không nghĩ rằng nhóm này lại dám xâm nhập vào phòng của anh ấy khi chưa được phép. Kamol bước vào phòng Kim và nhìn xung quanh.
"Căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp.Em ở một mình phải không? "Kamol hỏi với giọng trầm khiến Kim nhíu mày.
"Các anh là ai! Ra khỏi phòng của tôi ngay bây giờ nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát ", Kim đe dọa. Kamol nở một nụ cười nhẹ.
"Đừng làm như tôi là một kẻ xấu xa như vậy," Kamol hỏi, chậm rãi đi về phía Kim. Từng chút một, Kim lùi lại một bước. Cấp dưới của Kamol đứng ở cửa không di chuyển bởi vì anh ấy biết rằng lúc này sếp của anh ấy chỉ muốn nói chuyện với Kim.
"Chà, các người đang xâm nhập bất hợp pháp vào phòng của tôi như thế này mà còn nói tôi không nghĩ các người xấu xa hả "Kim lập tức hét lên. Cố gắng không tỏ ra sợ hãi với Kamol.
Bình tĩnh nào Kim. Chúng ta hãy nói chuyện bình thường ở đây, "Kamol nói với giọng bình tĩnh.
"Sao anh biết tôi?" Kim tò mò hỏi. nhưng cố gắng tìm cách thoát khỏi tất nhiên tìm mãi vẫn không thấy, Kim quay lại nhìn cửa phòng ngủ của mình. định trốn thoát vào phòng khóa cửa lại sau đó gọi cảnh sát
"A!" Kim kinh ngạc thốt lên. Khi Kamol tiến tới khiến cậu lùi về phía sau và vấp ngã trên ghế sofa, Kim bất ngờ ngã xuống Kamol nhân cơ hội bước tới, giơ cả hai tay lên ghế sô pha giam giữ Kim trong vòng tay mình cạnh để ngăn Kim bỏ trốn. Kim rùng mình vì sốc và sợ hãi. Kamol tò mò nhìn cơ thể Kim và liếm môi nhưng Kim không cảm thấy cái nhìn của Kamol là thô lỗ. Thay vào đó, nó khiến Kim bốc hỏa hơn.
"Em không biết tôi, Kim. Bởi vì em vẫn chưa hỏi tên tôi, nhưng ... "Kamol ngừng lại một chút và anh rất vui và hài lòng với biểu hiện của người trước mặt. Kim run người mặc dù sợ hãi điều này khiến Kim trông rất đáng yêu trong mắt Kamol. Kim lén cắn môi dưới mà Kim không biết làm Kim trông thật quyến rũ.
"Nhưng cái gì! Và làm ơn tránh xa tôi ra, "Kim nói với giọng nghiêm nghị. sẵn sàng di chuyển đi nhưng Kamol không để Kim trốn thoát. trước khi ghé sát mặt vào Kim và thì thầm bên tai Kim.
Cái gì, đêm đó, em gọi tôi và nhờ tôi ôm em. Tại sao hôm nay em lại đẩy tôi ra hửm? Kamol nói thẳng ra làm Kim cứng người Kim không nhìn khuôn mặt của Kamol mà quay đi, nhưng cũng không làm khuôn mặt của Kamol xa khuôn mặt ngọt ngào của Kim ra.
(Đêm đó, đêm hôm đó, có phải là người này không?) Kim bối rối nghĩ. Đôi mắt Kim lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc và lo lắng.
"Đêm đó cái gì? Tôi không biết mời anh ra khỏi phòng của tôi ngay bây giờ. "Kim đẩy bóng dáng cường tráng trước mặt. Nhưng Kamol dường như không hề run sợ.
"Hả, em định nói thế hả em quên ai là người đã tạo ra những vết này? "Kamol cười hỏi. Khi anh đưa tay xoa lên cổ Kim, những vết cắn và vết đỏ do Kamol tạo ra, giờ đã mờ đi một chút.
Kim hơi sốc khi bàn tay mạnh mẽ của Kamol chạm vào cổ mình. Đột nhiên, tơ máu nổi lên trên mặt cậu. Kim không dám nhìn thẳng ánh mắt của Kamol.
Kim thừa lúc Kamol không chú ý lọt qua cánh tay Kamol và chạy vào phòng ngủ, hy vọng đóng cửa và gọi cảnh sát.
"Oái!" Kim kêu lên khi Kamol, người có trí tuệ đã nhanh chóng đi theo Kim đẩy mạnh cửa phòng ngủ hậu quả là Kim bất cẩn ngã xuống sàn phòng. Kamol ngay lập tức đóng cửa và khóa nó lại khiến trong phòng giờ chỉ có Kamol và Kim trong phòng ngủ. Kim nhìn Kamol với vẻ mặt kinh hãi trong khi đang tự nguyền rủa bản thân trong lòng vì đã cho Kamol cơ hội vào và ở với mình một cách riêng tư
"Cút ngay! Đừng bước tới đây "Kim kêu lên và lồm cồm đứng dậy còn Kamol thì bày tỏ thái độ thoải mái. Anh không gặp khó khăn gì trước sự đe dọa của Kim ngay trước mặt mình.
"Hãy nói chuyện một chút nhé Kim. Em biết không tôi không muốn làm tổn thương em ... Nếu em không muốn "Kamol vừa nhìn Kim vừa nở nụ cười trên khóe miệng lập tức khiến mặt Kim nóng lên Kamol càng nói Kim càng trở nên tự tin hơn rằng người trước mặt mình là người đã ôm mình vào đêm đó
"Anh là ai?" Kim quyết định hỏi. Kamol mỉm cười khi thấy Kim đã đồng ý trò chuyện với mình.
"Xin chào một lần nữa, tên tôi là Kamol," Kamol chính thức giới thiệu về mình.
"Vậy anh còn muốn gì nữa ở tôi?" Kim thờ ơ hỏi.
"Em hỏi như vậy vậy là em nhớ ra tôi rồi đúng không? "Kamol hỏi khiến Kim lập tức cắn chặt môi.
"A, tôi nhớ ra anh! Anh có thể nói cho tôi biết anh muốn gì khác ở tôi không? "Kim miễn cưỡng đáp. Kamal cười nhẹ trong cổ họng.
"Thu dọn quần áo của em và đi với tôi, "Kamol nói thẳng. Kim lập tức nhíu mày.
"điên à! Tại sao tôi phải đi với anh? "Kim thốt lên.
"Chà, giờ em đã là vợ anh. Tôi đến và đưa vợ tôi đi cùng. Vậy tôi đã sai ở đâu? "Kamol trả lời với vẻ mặt bình thản. Kim thở hổn hển. Hơi sốc khi nghe những gì Kamol nói.
"Ồ, anh bị điên à? Ai là vợ anh không biết.Tôi nghĩ anh nên quay trở lại, "Kim nói một lần nữa. Cùng với việc nhìn người trước mặt mà không hiểu tại sao lại nói ra câu này với chính mình
"Em nhớ, phải không? Hai chúng ta đã làm gì vào đêm đó? "Kamol hỏi với giọng bình tĩnh, không hề cảm thấy tức giận hay khó chịu rằng Kim cứ đuổi Kamol như thế này thay vào đó, anh cảm thấy vui vẻ và hay cười hơn.
"Vậy thì, tại sao anh lại quan tâm đến tình một đêm như vậy?" Kim tò mò hỏi. Kim thừa nhận Kamol là người có gương mặt sắc sảo và điển trai làn da đẹp. Anh trông rất trưởng thành và là một nhà lãnh đạo tài ba. Chỉ nhìn vào đôi mắt của Kamol thôi cũng khiến Kim tan chảy với đôi mắt ấy.
"Bởi vì đó là đêm duy nhất khiến tôi bị nghiện và chạm đến trái tim tôi," Kamol trả lời với giọng nghiêm túc. Kim không nói nên lời vì khuôn mặt đỏ bừng.
"Tôi không phải là một trai bao. Anh đi tìm người khác đi, "Kim nói, đề phòng người kia hiểu lầm mình.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em là một trai bao. Bởi vì sẽ không có bất kỳ trai bao nào yêu cầu tôi ôm để đổi lấy việc muốn quên đi cái ôm của ai đó. "Đến lúc này khi nghe Kamol nói khiến Kim sững người. Khóe mắt anh lập tức nóng lên. Khi suy nghĩ về những gì anh đã quyết định làm vì say rượu.
Tôi không muốn phải mạnh tay với em, Kim," Kamol nói lại, khiến Kim đơ người ra khi biết Kamol đã đến gần mình và đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.
"Thu dọn quần áo của em và hãy đi với tôi, "Kamol lại nói với giọng trầm.
Kim gạt tay Kamol ra khỏi má cậu.
" không!! Tôi sẽ không đi đâu với anh. Ra khỏi phòng tôi hai chúng ta không là gì cả. Không có gì ràng buộc."giọng Kim run lên Kamol cau mày.
"Tại sao em lại là nói thế này?" Kamol hỏi với giọng cứng rắn hơn.
"Anh mới là người không hiểu! Tôi không muốn có bất kỳ trách nhiệm nào cả "Kim nói.
"Nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Có thể em đã biết em và tôi hợp nhau như thế nào mà. Đừng bắt tôi phải dùng bạo lực với em, Kim, "Kamol nói.
"Anh đang đe dọa tôi?" Kim hỏi với giọng nghiêm nghị.
"Tôi đe dọa em khi nào?" Kamol đáp lại, khiến Kim đứng dậy, nắm chặt tay nhưng không dám làm gì người trước mặt bởi vì anh ấy biết rằng anh ấy không thể chiến đấu với người trước mặt thuộc hạ của Kamol đang ở ngoài chờ đợi? Kim tự hỏi Kamol làm việc gì để có một lượng lớn người theo bảo vệ như vậy.
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người, trước khi Kamol cau mày thì cửa đột nhiên mở ra.
"Chuyện gì vậy?" Kamol hỏi với giọng trầm. Kom khẽ cúi đầu.
"Xin lỗi đã làm gián đoạn, thưa ngài. Cấp dưới của chúng ta phụ trách kho B đã gọi điện báo cho chúng ta biết rằng kho của chúng ta đang bị cháy. Bây giờ họ đang dập lửa và tìm kiếm người châm nguồn lửa. "Kom ngay lập tức báo cáo tình hình cho Kamol. Bóng dáng cường tráng lập tức nhíu mày. trước khi quay lại nhìn Kim, người đang đứng bối rối trong phòng
"Kim, hôm nay tôi phải về làm vài việc lặt vặt. Nhưng nếu việc lặt vặt đã hoàn thành tôi sẽ đến đón em. Em nên chuẩn bị dồ đạc sẵn sàng và em đừng nghĩ đến việc chạy trốn, "Kamol nói và không đợi Kim trả lời. Kamol lập tức bước ra khỏi phòng Kim. Cấp dưới của anh ta cũng theo sau họ một cách nhanh chóng. Kim lao ra đóng cửa phòng khóa lại. Trái tim của Kim rung động khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Kamol lúc trước. Một ánh mắt giận dữ khi làm việc và một ánh mắt bướng bỉnh muốn Kim ở bên. Kim không khỏi run lên trong lòng.
// Mình đang làm cái quái gì ở đây? Chỉ cần cái nhìn của anh ta thôi đã khiến mình thích thú lắm rồi? // Kim nghĩ thầm mắng bản thân trước khi gục xuống cửa và xoa xoa khuôn mặt trong veo với vẻ mệt mỏi và bối rối. Kim đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo? Đột nhiên, Kamol bước vào và nói và ép Kim đi cùng mình. Mặc dù hai người họ không biết rõ về nhau như vậy. Chỉ là mối quan hệ chỉ tình một đêm
// Này, mình đã yêu cầu Mafia ôm một cái ư? // Kim nói khi anh đã không đoán được Kamol sẽ làm gì.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
"Cho người theo dõi Kim. Đừng để Kim rời khỏi tầm mắt của cậu, "Kamol ra lệnh cho Kom. trong khi lái xe đến nhà kho của riêng họ
"Vâng," Kom đáp, anh ấy nghĩ rằng anh ấy sẽ cho một vài người ở lại với Kim. Kamol bắt xe đến nhà kho hiện đã kiểm soát được ngọn lửa thuộc hạ của Kamol vội vã đi về phía chủ nhân của họ.
"Chuyện gì đã xảy ra, giải thích?" Kamol hỏi với giọng trầm. Thuộc hạ phụ trách hàng hóa lập tức cúi đầu xin lỗi Kamol.
"Tôi xin lỗi thưa ngài trong thời gian chuyển ca trực ai đó đã đốt lửa nhưng chúng tôi đã bắt được một kẻ đốt lửa nhưng hai kẻ còn lại đã trốn thoát. Bây giờ tôi đang đưa người mà chúng tôi đã bắt được và đang giam giữ tại văn phòng, "thuộc hạ của Kamol báo cáo.
"Có thiệt hại nhiều không?" Kamol hỏi với giọng bình tĩnh. Ánh mắt anh lóe lên tia lạnh lùng. Điều này rất khác so với khi nhìn Kim lúc nãy.
"Hàng hóa đã bị hư hại hơn 10 hộp, nhưng thật tốt là chúng tôi đã tách đạn ra để nó không phát nổ," thuộc hạ của Kamol nói lại. Kamol im lặng một chút. Kamol không nghĩ có ai lại dại dột đốt lửa giữa thanh thiên bạch nhật như thế này.
"Đã liên lạc với cảnh sát chưa? Kamol hỏi lại.
"Đã liên lạc với cảnh sát rồi ạ," thuộc hạ đáp.
"Tốt, tôi sẽ đi nói chuyện với người mà cậu bắt được," Kamol nói, trước khi cấp dưới vội vàng dẫn Kamol vào văn phòng.Sau khi vào cuộc điều tra đe dọa và biết kẻ chủ mưu đã thuê họ đốt Kamol phải đến trụ sở chính để mở một cuộc họp với cấp dưới phụ trách kho hàng ở từng khu vực để nói chuyện.
"Ngày mốt, tôi sẽ sang Hàn Quốc để bàn bạc với đối tác bên đó. Các cậu hãy cẩn thận và theo dõi sát sao. Đừng để xảy ra vấn đề, "Kamol nói với giọng trầm trong phòng họp nhỏ.
"Thưa ngài, hãy để tôi tự lo," Kom đề nghị, biết rằng người ra lệnh đốt phá là con trai của một nhân vật có ảnh hưởng ở Hàn Quốc. Cậu ta đến du học ở Thái Lan và bị người của Kamol đuổi khỏi quán rượu vào đêm trước do tụ tập trong quán rượu của Kamol. Do đó cậu ta dựa vào uy tín của cha mình mà trả thù Kamol. Nhưng đối với Kamol bất kể lớn hay nhỏ một người như anh ta không bao giờ để ai yên bình khi chơi anh ta như vạy.
"Không sao đâu, tôi đã định nói về công việc với Hyun Sik Man rồi," Kamol nói lại, trước khi ra lệnh và nghe báo cáo từ cấp dưới của mình trong từng lĩnh vực. Trước khi cuộc họp kết thúc, mọi người quay trở lại làm việc.
"Tiếp theo ngài sẽ đi đâu?" Kom hỏi, nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình.
"Ban đầu, tôi định quay lại với Kim. Nhưng giờ tôi phải lo nhiệm vụ đang càn xử lý trước. Vì ngày mốt, tôi lại phải bay sang Hàn Quốc, khi cậu sang Hàn Quốc với tôi hãy ra lệnh cho người theo dõi Kim đừng để cậu ấy trốn thoát khi tôi quay lại Thái Lan tôi sẽ tự mình đưa Kim về nhà mình, "Kamol nói lại, anh không muốn cấp dưới của mình làm phiền Kim. Vì anh không muốn Kim cảm thấy tồi tệ anh muốn tự mình đưa Kim về nhà.
"Ngài định đưa Kim về nhà lớn ạ?" Kom ngạc nhiên hỏi bởi vì chưa có ai từng bước vào ngôibnhà của chủ nhân mình Chỉ có cấp dưới sống trong một ngôi nhà nhỏ xung quanh nhà chính
"Đúng, tại sao cậu lại hỏi như vậy?" Kamol hỏi ngược lại.
"Ngài có nghiêm túc không?" Kom hỏi lại, Kamol dựa vào lưng ghế anh nhìn thuộc hạ thân cận của mình, người đang đứng trước mặt anh.
"Cậu biết đấy, Kom, những người tôi thích, nếu tôi không tự tin, không nghiêm túc, tôi sẽ không đưa ra quyết định kiểu này," Kamol nói lại. Kamol lấy hồ sơ của Kim được cấp dưới của mình đưa đến và xem bức ảnh Kim bị quay lén khiến Kamol không thể không vuốt ve tấm hình đó trước khi đọc lại chi tiết về Kim
"Chờ đã, trường trung học mà Kim theo học cũng chính là trường mà Day đã theo học. Khi tôi đến làm việc với lớp của Day, "Kamol nói khi đọc tên trường trung học mà Kim đã theo học.
"Đúng vậy, họ học cùng một lớp. Cả nhóm cũng vậy. "Kom trả lời vì anh đã biết chi tiết.
"Hmm, tôi không nghĩ rằng tôi lại biết một người thân thiết với lính cũ của tôi như vậy," Kamol nói với một nụ cười nhẹ. trước khi ngồi và nhìn tấm hình không bận tâm bất cứ điều gì trước khi ngồi thảo luận và giải quyết công việc với cấp dưới của mình
Sau khi xong việc Kom đưa Kamol trở lại ngôi nhà lớn vào đầu giờ tối. Kamol không nghĩ sẽ đến gặp Kim hôm nay. vì anh ấy muốn Kim có thời gian chuẩn bị cho bản thân
"Nước đây, thưa ngài Kamol," giọng bà giúp việc của Kamol gọi và mang nước cho Kamol trong phòng khách. Kamol ngồi và nghỉ ngơi trước khi chuẩn bị lên phòng ngủ của mình.
"Dì, dì chưa về nghỉ ngơi à?" Kamol hỏi vì thường thì sau 7 giờ tối, Kamol sẽ cho tất cả người giúp việc rời khỏi nhà chính để nghỉ ngơi. chỉ có thể ở lại trong một số trường hợp.
"Dì đang đợi để nói chuyện với Khun Kamol." Dì nói lại, Kamon hơi cau mày.
"Nói chuyện gì?" Kamol ngạc nhiên hỏi.
"Tôi muốn xin phép Khun Kamol tôi có thể mang cháu trai của tôi vào ở với tôi không? Con Bua đã bỏ con bỏ chạy không biết đi đâu, Bai Bun đến khóc với tôi. Tôi đã đưa cậu ấy vào nhà mà không có sự cho phép của Khun Kamol trước. Tôi xin lỗi. "Bà Nee thấp giọng nói.
"Bua bỏ đứa trẻ chạy đi đâu vậy?" Kamol hỏi với giọng căng thẳng vì anh biết rõ gia đình bà Nee. Con gái của dì Nee quen người gần đây cô ta đã tán tỉnh chàng trai cho đến khi cô ta mang thai. Thế là Dì thu xếp cho hai đứa cùng nhau thuê nhà ở bên ngoài bởi vì không muốn phiền đến Kamol và Kamol chỉ biết chồng của Bua đã chết trong một vụ tai nạn vào năm ngoái. Lúc đầu, Kamol yêu cầu Bua ở lại sống với dì Nee. Nhưng Bua không chịu về vì sợ không được tự do và có ý định tự mình nuôi con nhưng không nghĩ rằng cô ta dám bỏ con trai ruột của mình.
"Thưa ngài, tôi không biết, hỏi Baiboon thì chỉ biết Bua có bạn trai mới là người nước ngoài. Cho biết sẽ đi chơi nhưng mất tích 3 ngày không về, chủ nhà đến đòi phòng. Bai Boon vẫn còn là một đứa trẻ không có tiền trả phòng. Vậy nên bắt xe đến để gặp cô. "Cô Nee run giọng nói. Kamol biết rằng cô Nee sẽ hối hận vì những gì con gái bà đã làm với cháu mình.
"Cháu của dì Nee đâu rồi?" Kamol hỏi lại.
"Tôi bảo thằng bé đợi ở nhà nhỏ không dám để nó bước ra ngoài, sợ Khun Kamol không hài lòng. "Dì Nee thận trọng nói.
"Vậy để tôi nói chuyện với cháu trai của dì Nee" Kamol nói lại, và cô ngay lập tức gọi cháu mình vào.
"Ngài có định để cháu trai của dì Nee vào ở không?" Kom hỏi.
"Tất nhiên, tôi sẽ nhận cậu bé. Tôi đã nuôi rất nhiều người rồi thêm một người nữa cũng không sao"Kamol nói
"Con giơ tay chào để bày tỏ lòng kính trọng với ngài ấy, BaiBun," Dì nói với cháu mình.
"Xin chào ạ" Người thanh niên giơ tay chào Kamol và Khom đang đứng gần đó. Baiboon cảm thấy hơi sợ hãi. bởi vì nhìn sắc nét với đôi mắt an tĩnh
"Tên gì?" Kamol hỏi.
"Dạ, Baibun ạ," người thanh niên trả lời.
"Bao nhiêu tuổi?" Kamol hỏi lại.
"15 tuổi ạ," Baiboon trầm giọng đáp.
"Đã đi học chưa?" Kamal hỏi nhẹ nhàng.
"Đang học... nhưng đã không đến trường được hai tuần rồi ạ" người thanh niên với đôi mắt thâm quầng trả lời.
"Tại sao?" Kamol hỏi ngắn gọn.
"Mẹ không cho tiền để đi học ạ", người thanh niên đáp lại. Kamal nhướng mày.
"Dì không biết nó đã lấy tiền để làm gì nữa mặc dù dì cũng đã chuyển tiền vào tuần trước, "Dì nói lại, Kamol khẽ thở dài.
"Còn đồ đạc thì sao?" Kamol lo lắng hỏi. Anh không thích chút nào khi biết cậu bé trước mặt mình đã bị mẹ bỏ rơi bởi vì nó nhắc anh ấy nhớ về chính mình Kamol là một đứa trẻ mồ côi bị mẹ ruột bỏ rơi tại trại trẻ mồ côi. Kamol lớn lên giữa bao đứa trẻ mồ côi khác cho đến khi tốt nghiệp cấp 3 Kamol bước ra từ đó. Vật lộn để kiếm sống một mình, anh ấy đã đi trên con đường tăm tối cho đến khi anh ấy tự mình đạt được như hiện này. Sau đó Kamol trở lại trở về giúp đỡ một trại trẻ mồ côi mà anh vẫn thường xuyên lui tới.
"Tôi không lấy gì cả. Baibun sợ rằng chủ nhà sẽ phát hiện ra rằng nó đã trốn thoát và không chịu trả tiền thuê nhà"dì Nee lại nói. Kamon ngồi im lặng một lúc.
"Kom" Kamol gọi những cộng sự thân cận nhất của mình.
"Vâng," Kom trả lời.
"Ngày mai, cậu đi lo liệu tiền thuê phòng, demđoof đạc của cậu bé chuyển đến đây và chuyển hồ sơ Baibun khỏi trường cũ để đến học ở trường NNN"Kamol nghiêm giọng ra lệnh.
"Ngài chỉ cần để Baibun chuyển đến đây với dì, vậy là đủ. Còn chuyện trường học thì dì sẽ tự lo. "Dì thận trọng nói.
"Không sao đâu, dì. Tôi sẽ lo liệu chuyện học cho thằng bé, đừng lo, "Kamol nói lại, khiến dì khóc vì sung sướng.
"Vâng, dì, cảm ơn cháu rất nhiều Khun Kamol." Dì đưa tay lên để bày tỏ sự kính trọng với Kamol.
"Kom nhờ cậu giải quyết chuyện này tôi đi nghỉ ngơi đây mai gặp sau" Kamol nói rồi bước lên phòng sau đó cầm điện thoại bấm một dãy số
"Xin chào"giọng nói êm tai ngọt ngào trả lời cuộc gọi khiến Kamol mỉm cười nhẹ
"Đã dọn dẹp đồ đạc và chuẩn bị chưa"Kamol hỏi lại
"Anh Kamol"chất giọng ngọt ngào đã trở nên chua chát hơn
"Hừ tôi rất vui vì em còn nhớ giọng tôi"Kamol nói kèm theo sau đó là tiếng cười nhẹ trong cổ họng
"Anh lấy số của tôi ở đâu"Kim hỏi bàng giọng cứng rắn
"Đến cả nhà của em tôi còn biết thì sđt em sao tôi không biết được hả Kim"Kamol nói
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro