Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Tại bàn ăn sáng

Bữa sáng diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm cúng. Bố Orm nhìn con gái, hỏi:

- "Dạo này việc học của con ổn không?"

Orm gật đầu, đáp nhẹ:

- "Dạ, vẫn ổn ạ, không có gì đáng lo đâu."

Bố Orm mỉm cười hài lòng, tiếp tục ăn sáng. Lúc này, Art, em trai Orm, quay sang nhìn chị gái, cất tiếng:

- "Chị dạo này lạ lắm, không còn chơi game nữa à?"

Orm hơi khựng lại, bối rối tìm câu trả lời:

- "Ờ thì..."

Cô ngập ngừng, bởi thật ra, gần đây cô dành hầu hết thời gian cho LingLing, đến mức quên cả game lẫn mọi thứ khác.

Mẹ Orm mỉm cười, nhìn Art, giải vây cho con gái:

- "Chắc chị con đang tập trung học nên không có thời gian chơi game nữa. Con cũng lo học hành giống chị đi."

Orm vội vàng hưởng ứng:

- "Đúng vậy! Dạo này em cũng nên chú ý học hành đi."

Nhưng trong lòng, cô không nhịn được cười thầm vì sự "che chắn" của mẹ, dẫu mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy. Khi cả gia đình đang cười nói vui vẻ, dì Sema từ ngoài bước vào, thông báo:

- "Orm à, LingLing đang đợi con trước cửa kìa."

Orm bất ngờ đứng bật dậy, bỏ dở bữa sáng, miệng lí nhí:

- "Con chào bố mẹ, con đi học!"

Cô nhanh chóng lao ra khỏi nhà, để lại sự ngơ ngác trên khuôn mặt mọi người. Art liếc nhìn mẹ, nói giọng tinh nghịch:

- "Chị ấy không còn đi nữa, mà phi thẳng luôn ra khỏi cửa mẹ ạ."

Bố Orm quay sang dì Sema, tò mò:

- "LingLing là ai mà làm nó phấn khích đến vậy?"

Dì Sema mỉm cười giải thích:

- "Là bạn mới của N'Orm. Con bé tên LingLing, sống ở Hong Kong từ nhỏ, mới về Thái Lan được mấy ngày. Hôm nay chắc Ling qua chở Orm đi học chung."

Nghe vậy, bố mẹ Orm đều ngạc nhiên. Đã lâu lắm rồi, họ không thấy con gái mình từ bỏ chiếc xe yêu thích của cô – món quà quý giá ông nội tặng. Mẹ Orm khẽ thở dài, nói với bố:

- "Thôi, cứ để con bé làm điều nó muốn. Lâu lắm rồi em mới thấy nó phấn khích như thế."

Art lại cười tinh quái, chêm thêm một câu:

- "Chị ấy phấn khích tới mức chân không còn muốn chạm đất nữa!"

Bên ngoài cửa nhà

Orm mở cửa ra, và ánh mắt cô lập tức chạm vào đôi mắt dịu dàng của LingLing. Trước khoảnh khắc ấy, trái tim Orm như muốn nhảy múa. Cô mỉm cười, ngượng ngùng chào:

- "Chào chị!"

LingLing nhẹ đáp, cũng mỉm cười:

- "Chào em. Đi học thôi nào!"

Trên đường đến trường

Không khí đi xe hôm nay hơi khác lạ. Orm trở nên im lặng bất thường, đầu cúi thấp, ngón tay mân mê chiếc dây đeo cặp. Sau chuyện tối qua, cô không biết phải bắt chuyện với LingLing như thế nào.

LingLing liếc nhìn Orm, phá vỡ sự yên tĩnh:

- "Em có mệt không?"

Orm ngẩng lên, vội đáp:

- "Dạ không..."

Cô ngập ngừng, rồi như lấy hết can đảm, nói thêm:

- "Chuyện hôm qua... chị đừng để tâm nhé. Em xin lỗi vì đã làm phiền chị."

LingLing bật cười, giọng trêu chọc:

- "Hôm qua em buồn cười lắm, Orm. Lần sau đừng uống say thế nữa nhé!"

Orm xấu hổ bĩu môi, lí nhí:

- "Dì Sema bảo em còn nôn lên người chị nữa..."

LingLing gật đầu, cười tươi:

- "Đúng vậy! Về đến nhà chị phải tắm ngay lập tức."

Orm áy náy, nhanh miệng đề nghị:

- "Vậy để em dẫn chị đi mua quần áo mới nhé!"

LingLing lắc đầu từ chối:

- "Không cần đâu, N'Orm. Không sao cả."

Orm nhíu mày, giọng nghiêm túc:

- "Không, chị không có quyền từ chối em đâu!"

LingLing bật cười, sau đó nhìn xuống vết thương trên đầu gối Orm, hỏi:

- "Mà này, hôm qua em bị thương sao không nói với chị?"

Orm ngập ngừng, ánh mắt lảng tránh:

- "Em... em sợ chị lo lắng."

LingLing dịu dàng nói với Orm, giọng nói mang theo chút trách móc:

- "Từ giờ đừng làm vậy nữa. Có gì vui hay buồn, cứ nói với chị, đừng giấu. Được không?"

Nghe vậy, Orm thoáng ngạc nhiên. Trái tim cô khẽ rung lên trước sự quan tâm đặc biệt này. Cô lí nhí đáp, giọng nghẹn ngào:

- "Dạ... em biết rồi."

Dọc đường, Orm không nói thêm gì, nhưng trong lòng cô tràn ngập cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Giờ ra chơi buổi học

Orm bước đến bên Uni với khuôn mặt cau có, giọng đầy khó chịu:

- "Này, sao hôm qua mày không chở tao về?"

Uni gãi đầu, vẻ bất lực:

- "Tao biết thể nào mày cũng hỏi. Đây, xem video này đi hôm qua đám kia quay lại đấy, rồi tự hiểu."

Uni không nói nhiều, lấy điện thoại đưa cho Orm đoạn video quay lại cảnh hôm qua. Orm chăm chú xem, ánh mắt càng lúc càng trợn tròn, miệng há hốc vì bất ngờ.

- "Trời đất ơi, tao làm cái trò gì vậy?!" Orm bối rối hỏi.

Uni chỉ biết lắc đầu, giọng đầy chán nản:

- "Tao cũng chịu thua mày đấy. Không hiểu sao mày cứ say vào là khùng điên hết phần thiên hạ."

Cả hai rời lớp ra ngoài tản bộ rồi nói vài chuyện vào ngày hôm qua. Trong khi đó, LingLing vẫn ngồi yên trong lớp, tay cầm quyển sách, như thường lệ. Mọi chuyện trông có vẻ bình thường cho đến khi ba cô gái bước vào lớp 12K2.

Cả lớp trở nên căng thẳng ngay lập tức. Học sinh trong lớp vội vàng né sang hai bên như tạo lối đi, chỉ trừ LingLing – người vẫn chưa nhận ra tình huống bất thường. Một cô gái trong nhóm, vẻ mặt hung hăng, tiến đến gần bàn Ling và đập mạnh xuống bàn.

- "Này! Bộ mày đui à? Thấy tụi tao mà không biết chào hỏi gì sao?"

LingLing ngẩng lên, ngạc nhiên chỉ vào mình:

- "Cậu đang nói với tôi à?"

Cô gái đứng đầu nhóm – Malee, nhếch mép cười khinh khỉnh:

- "Đúng rồi, nói mày đó!"

Malee –  quá khứ của Orm

Malee đàn em học khoá dưới, từng là một người đặc biệt với Orm nổi danh là quậy phá, đánh nhau cùng Orm trong mọi mặt trận. Có thời gian hai người gần như là một cặp, nhưng sau đó Orm phát hiện Malee chỉ đến với tiếp xúc với mình vì đồng tiền chứ chẳng có chút tình cảm hay bạn bè gì cả, đồng thời còn mập mờ với nhiều người khác. Dù thất vọng, Orm chọn cách chấm dứt mọi thứ trong im lặng, không cho Malee một lời giải thích.

Kể từ đó, Malee luôn tìm cách lấy lòng Orm, nhưng lần này sau vài ngày quan sát động thái của cả hai, sự ghen tị khi thấy LingLing thân thiết với Orm khiến cô kéo cả nhóm đến để "dằn mặt".

Cuộc đối đầu bắt đầu

LingLing nhíu mày, e dè hỏi:

- "Cậu muốn gì? Có chuyện gì sao?"

Malee cúi người xuống, bóp mạnh cằm LingLing, giọng đầy thách thức:

- "Mày còn hỏi hả? Mày có biết tao với chị Orm là gì của nhau không, con ranh kia?"

LingLing hất tay Malee ra, bình tĩnh đáp:

- "Tôi không quan tâm cậu với Orm là gì của nhau. Giờ thì tránh ra để tôi đọc sách."

Câu trả lời của Ling khiến Malee bật cười lớn, nhưng là một tràng cười đầy khinh thường.

- "Con ranh này gan nhỉ!" Malee nghiến răng nói, ánh mắt lóe lên sự tức giận.

Không kiềm chế được, Malee đẩy mạnh bàn học của Ling, khiến quyển sách và đồ đạc trên bàn rơi xuống đất. LingLing vẫn giữ bình tĩnh, cúi xuống nhặt đồ, nhưng hành động này chỉ khiến Malee càng thêm tức tối.

- "Dám bơ tao hả?" Malee gằn giọng, rồi lao vào nắm tóc Ling, kéo cô ngã xuống đất.

Cuộc tấn công tàn nhẫn

Ngay lập tức, cả nhóm của Malee cũng lao vào, những cú đánh liên tiếp giáng xuống người Ling. Các học sinh xung quanh đều sợ hãi đứng nhìn, không ai dám lên tiếng hay can ngăn. Ling chỉ biết ôm đầu chịu đựng, nước mắt chảy dài trên má, nhưng không hề van xin hay phản kháng.

Orm xuất hiện

Tiếng cửa lớp bật mở. Orm lao vào, hơi thở gấp gáp. Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người Orm như sôi lên. Đám đông xúm lại đánh Ling, người con gái mà Orm thầm thương, lúc này trông yếu đuối và tổn thương đến đau lòng.

- "ĐỦ RỒI! DỪNG LẠI NGAY!" Orm hét lớn.

Cả đám dừng tay, quay lại nhìn Orm. Malee nhếch môi, cố tỏ ra bình tĩnh:

- "Chị Orm, em chỉ đang dạy dỗ con ranh này chút thôi có lẻ nó hơi thân thiết với chị rồi thì phải.."

Nhưng trước khi Malee kịp nói hết câu, Orm đã lao đến, đẩy mạnh cô ngã xuống đất. Malee ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng thì Orm đã cúi xuống, nhẹ nhàng bế Ling lên.

- "LingLing, chị không sao chứ? Em đây..." Giọng Orm đầy lo lắng, khác hẳn thường ngày.

LingLing cố gắng nở một nụ cười yếu ớt rồi nắm chạy tay áo của Orm, khuôn mặt bầm tím của cô càng khiến Orm đau lòng hơn.

Orm quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người:

- "Không đứa nào được rời khỏi lớp này. Tao sẽ quay lại ngay, nếu đứa nào dám bước chân ra ngoài, đừng trách tao ác."

Tại phòng y tế

Orm bế Ling đến phòng y tế. Uni, vừa trở về lớp, hoảng hốt khi thấy Ling trong tình trạng thảm thương.

- "Trời đất! Chuyện gì thế này?" Uni hỏi lớn.

- "Tao giao chị ấy cho mày. Tao phải quay lại xử lý chuyện này." Orm nói, giọng lạnh tanh, rồi quay lưng đi.

Orm đối mặt với Malee

Trở lại lớp, Orm đối diện với Malee và nhóm bạn của cô ta. Cơn giận dữ trong Orm đã chạm ngưỡng.

- "Đứa nào bày trò này?" Orm gằn giọng hỏi.

Malee bước lên, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh:

- "Là em. Em làm thì sao?"

Orm không nói một lời sắn tay áo, giơ tay tát mạnh vào mặt Malee. Tiếng tát vang lên trong lớp học im lặng đến đáng sợ.

- "Em lấy tư cách gì mà làm tổn thương cô ấy? Ling đã làm gì em?" Orm gằn từng chữ, ánh mắt như muốn đâm thẳng vào Malee.

Malee ôm má, lắp bắp:

- "Em... em khó chịu vì con nhỏ đó cứ quấn lấy chị..."

Orm nhếch mép, tiến lại gần, giọng lạnh lùng:

- "Em nghĩ em là gì của tôi hả, Malee? Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Tôi đã tử tế hết mức, nhưng em hết lần này đến lần khác làm phiền tôi. Tôi cảnh cáo tôi: nếu còn động đến Ling, tôi sẽ không nương tay đâu."

Malee sững người, nước mắt bắt đầu lăn dài. Không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo của Orm, cô chạy ra khỏi lớp, để lại sự im lặng chết chóc phía sau.

Quay lại phòng y tế

Orm ngập ngừng nhìn qua khe hở của cánh cửa mà không dám bước vào, nhìn thấy y tá đang sức thuốc vào từng vết bầm tím trên mặt làm Orm nhói lòng đến tột cùng. Uni đi đến gần Orm nói
        
-    " Vào đi, đứng đây cũng không làm được gì"

Orm bước vào, nhìn thấy Ling đang được y tá chăm sóc. Ánh mắt Orm dần dịu lại, nhưng sự đau lòng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

- "Chị không sao chứ?" Orm khẽ hỏi, tay vuốt nhẹ mái tóc của Ling.

LingLing mỉm cười yếu ớt:

- "Chị ổn. Vài vết bầm thôi mà, em đừng lo."

Nghe vậy, nước mắt Orm không kìm được mà rơi xuống. Orm ôm chặt Ling vào lòng, thì thầm:

- "Em xin lỗi... Tất cả là lỗi của em. Từ nay, sẽ không ai làm tổn thương chị được nữa. Em hứa."

LingLing nhẹ nhàng vuốt lưng Orm, mỉm cười trấn an:

- "Được rồi, đừng khóc nữa. Chị ổn mà."

Uni lúc này còn quay sang trêu Orm :

-     " Này chị ấy đau không khóc thì thôi chứ, sao mày lại khóc thế ?"

Orm tại quán club tối hôm đó

Orm ngồi lặng lẽ trong góc quen thuộc, tâm trạng nặng nề. Những hình ảnh Ling bị đánh không ngừng tái hiện trong đầu, làm Orm cảm thấy đau đớn và tự trách.

- "Mình đã không bảo vệ được chị ấy..." Orm thì thầm, siết chặt ly rượu trong tay.

Orm tự nhủ: "Không chỉ là lời hứa suông. Mình sẽ bảo vệ chị ấy, dù phải đối đầu với bất cứ ai."

Sự tức giận cũng bắt đầu nhen nhóm, không chỉ với Malee mà còn với bản thân mình. Đồng thời, nỗi lo lắng về những hậu quả mà Ling phải đối mặt cũng khiến chị ấy khó chịu. Orm bắt đầu nghĩ về cách mà Ling cảm thấy, làm thế nào để chị ấy không gục ngã trước áp lực căng thẳng. Liệu chị ấy có thực sự an toàn bên mình không ? Chị ấy có cần sự trợ giúp từ mình không ? Những câu hỏi này khiến Orm cảm thấy bất an và không yên lòng. Thậm chí, Orm còn tự trách bản thân mình vì không đứng ra bảo vệ LingLing trong khoảng khắc khó khăn ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lingorm