Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Khi Orm nhận ra rằng Ling lớn hơn mình ba tuổi, cảm giác như một cơn sóng bất ngờ ập đến, cuốn phăng mọi suy nghĩ bình thường. Sốc và ngạc nhiên xen lẫn, để lại trong lòng cô một mớ cảm xúc hỗn độn. Orm ngồi thẫn thờ trên giường, lòng quặn lên hàng loạt câu hỏi: "Mình có đủ hấp dẫn để Ling quan tâm không?", "Khoảng cách tuổi tác có làm chúng mình xa cách?" hay "Tại sao Ling không nói với mình điều này nhỉ?"

Những suy nghĩ hoài nghi và lo lắng kéo đến như thủy triều, khiến Orm không thể yên lòng. Xen lẫn đó là chút hồi hộp kỳ lạ, như thể cô vừa phát hiện ra một điều bí mật chưa ai biết. Nhưng điều khó khăn nhất chính là quyết định: "Mình có nên hỏi Ling không? Hay nên im lặng? Nếu hỏi, liệu có làm cậu ấy khó xử?"

Orm lăn qua lăn lại, chưa tìm được câu trả lời thì bất ngờ có tiếng "Ting ting" vang lên từ điện thoại.

Một tin nhắn:
   
-    Ling: Cảm ơn cậu vì hôm nay nhé!

Orm nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt mở to ngạc nhiên: "Ểh? Sao cậu ấy có số điện thoại của mình nhỉ?"

Cô vội nhắn lại:
   
-    Orm: Ơ, sao cậu biết được số tôi vậy?
    -    Ling: Hóa đơn của chiếc xe có số của cậu. Tớ nhìn thấy nên nhắn thôi.

Orm sực nhớ ra, lúc giao xe hôm trước, Ling là người ký nhận và có lẽ đã nhìn thấy thông tin của cô trên hóa đơn.
    -    Orm: À, ra vậy. Không có gì đâu.
    -    Ling: Chiếc xe đẹp lắm! Tớ rất thích. Ngày mai tớ sẽ chạy đến trường!
    -    Orm: Được thôi. À mà...

Orm ngập ngừng, ngón tay lơ lửng trên màn hình. Cô muốn hỏi Ling về tuổi tác, nhưng lòng lại do dự. Suy nghĩ một lúc lâu, cô cuối cùng gõ:
   
-    Orm: À, không có gì. Cậu ngủ sớm nhé.
    -    Ling: Cậu cũng vậy. Ngủ ngon!

Orm đặt điện thoại xuống, vùi mặt vào gối. Cô cảm thấy rối bời, trái tim như đang lạc nhịp. Câu chuyện vừa rồi chỉ làm cô thêm bối rối, nhưng đôi mắt mệt mỏi chẳng cho phép cô nghĩ thêm. Chẳng mấy chốc, giấc ngủ kéo đến và cuốn Orm vào một giấc mơ đẹp.

Trong giấc mơ, Ling đứng trước mặt Orm, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như những vì sao. Ling nhìn Orm bằng ánh mắt dịu dàng và ấm áp, khiến tim cô đập rộn ràng. Từng chi tiết trong giấc mơ đều sống động: tiếng cười vang vọng khắp không gian, mùi hương thoang thoảng từ Ling như bao trùm lấy cô. Orm cảm thấy hạnh phúc, một cảm giác gần gũi đến kỳ lạ.

Bất chợt, tiếng gọi lớn làm Orm giật mình:
   
-    "N'ORM!"

Orm mở mắt, vẫn còn chút mơ màng. Trước mặt cô, dì Sema đứng chống nạnh, nhìn cô đầy trách móc:
   
-    "Con sắp muộn học rồi đấy! Ngủ gì mà dì gọi mãi không chịu dậy hả?"

Orm dụi mắt, mơ hồ đáp lại:
   
-    "Dì Sema? Lin...g."
   
-    "Con nói gì cơ?" Dì Sema nghiêng người, cố nghe rõ hơn.

Hoảng hốt rồi cố lấy lại bình tĩnh, Orm vội vàng quơ tay:
   
-    "Không, không có gì! Con đi vệ sinh cá nhân đây!"

Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đứng trước gương đánh răng, nhưng trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh giấc mơ. "Tại sao mình lại mơ thấy Ling? Tại sao giấc mơ ấy lại khiến mình cảm thấy gần gũi đến vậy?" Orm lắc đầu liên tục, cố gắng xua tan cảm giác ấy.

Cô nhìn chằm chằm vào gương, tự nhủ: "Không được! Mình không thể thích Ling. Điều đó sẽ chỉ làm cuộc sống của Ling thêm rắc rối thôi. Gia đình cậu ấy, xã hội này... không ai chấp nhận tình cảm như thế đâu. Nếu mình cứ tiếp tục, mình sẽ phá hoại cuộc đời của Ling mất. Không được, Orm, không được phép!"

Orm hất nước lên mặt, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.

Bên ngoài, tiếng gọi của người giúp việc vang lên:
  
-    "Mời tiểu thư xuống ăn sáng."

Orm thở dài, đáp:
   
-    "Vâng, tôi xuống ngay!"

Cô chỉnh lại tóc tai, bước ra ngoài. Nhưng dù cố tỏ ra bình thản, trong lòng Orm vẫn không ngừng rối bời bởi những cảm xúc mới lạ đang dần nhen nhóm trong tim.

Trên chiếc xe
   
-    "Hôm nay cô không mở nhạc à, tiểu thư?" Bác tài quay sang hỏi khi thấy Orm ngồi im lặng bất thường.

Orm không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi nhìn xa xăm qua khung cửa sổ, ánh mắt lơ đãng như đang theo đuổi một suy nghĩ nào đó. Hai bên đường, hàng cây xanh vẫn tươi tắn trong nắng mai, nhưng gương mặt Orm lại trầm buồn, phảng phất vẻ mơ hồ. Tâm trí cô đang bị giằng xé bởi những lựa chọn, những cảm xúc không tên.

Bỗng, một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt Orm. Là Ling! Đang chạy chiếc xe mà Orm tặng. Cô bật dậy kéo cửa kính xuống, hét lớn:
   
-    "LINGLING!"

Ling quay đầu nhìn về phía âm thanh. Cô chợt sững người khi thấy Orm trong chiếc xe sang trọng, vẫy tay với mình đầy phấn khích.
   
-    "Bác tài, dừng xe lại!" Orm nói gấp gáp.

Bác tài hoang mang nhưng vẫn đạp phanh theo yêu cầu.
   
-    "Nhưng tiểu thư, còn xa lắm mới tới trường mà..."

Không để bác nói hết câu, Orm mở cửa xe và phóng xuống, chạy về phía Ling.
   
-    "Xe này đủ chỗ để chở tôi chứ?" Orm cười hóm hỉnh, đứng trước mặt Ling.
   
-    "Ờ... được. Nhưng còn bác tài xé thì sao?" Ling đáp, vẻ ngạc nhiên rồi nhìn về phía bác tài xế đứng nhìn cả hai một cách đầy khó xử

Orm quay sang hét lớn với bác tài:

   -   "Cháu sẽ đi học cùng bạn! Bác về đi, đừng lo cho cháu!"

Bác tài xế sững sờ, lắp bắp:
   
-    "Nhưng... tiểu thư, lỡ có chuyện gì thì tôi biết ăn nói thế nào với ông bà chủ?"

Orm cau mày, cắt ngang:

    -    "Không sao đâu, cháu ổn. Bác cứ về, tới trường cháu sẽ báo và đừng nói gì với bố cháu nhá."

Nói xong, cô leo lên chiếc xe của Ling với vẻ mặt khoái chí, trái ngược với Ling, người vẫn chưa hết bối rối. Ling nhìn Orm chằm chằm, như muốn hỏi cô đang nghĩ gì.
   
-    "Cậu sao thế? Chạy xe nhanh lên, gần trễ giờ rồi!" Orm hối thúc.

Ling khẽ gật đầu, khởi động xe và chạy đi.

Trên chiếc xe máy

Không khí bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu. Orm không còn vẻ trầm buồn ban nãy, thay vào đó là nét mặt rạng rỡ đầy thích thú. Mùi hương dịu nhẹ từ Ling phảng phất quanh Orm, giống hệt mùi hương trong giấc mơ của cô sáng nay. Nắng vàng rọi xuống, làm nổi bật gương mặt tươi tắn của Ling. Trong khoảnh khắc ấy, Orm cảm giác như mình đang ngồi cạnh một thiên thần.

Hai người trò chuyện rôm rả, tiếng cười vang lên hòa cùng tiếng gió. Thỉnh thoảng, giữa những câu chuyện, cả hai lại rơi vào khoảng lặng đầy ngượng ngùng, nhưng cũng thật ấm áp. Orm cảm nhận được sự gần gũi kỳ lạ với Ling, như thể hai người đã quen biết từ lâu.

Đến trường

Khi xe dừng trước cổng trường, Orm vẫn ngồi lì trên xe, không chịu xuống. Ling quay sang, nhíu mày hỏi:
   
-    "Cậu định ngồi mãi trên xe à?"

Orm hờn dỗi:
   
-    "Tôi muốn ngồi đây mãi mãi."

Ling bật cười:
   
-    "Cậu nũng nịu với tớ đấy à? Trông buồn cười quá!"

Ngượng ngùng, Orm vội bước xuống xe, theo Ling vào hầm gửi xe. Trên đường đi, hai người không ngừng cười đùa, tiếng cười vang vọng khắp hầm, khiến không ít người xung quanh ngoái lại nhìn.
   
-    "Ngày mai cậu vẫn chở tôi đi học chứ?" Orm bất ngờ hỏi, đôi mắt sáng lên.

Ling quay sang, ngạc nhiên:
   
-    "Hả? Cậu nói gì?"
   
-    "Ngày mai sang nhà tôi chở tôi đi học!" Orm lặp lại, giọng đầy quyết tâm. Chưa để Ling trả lời, cô tiếp:
   
-    "Cậu không được từ chối đâu! Coi như cậu đang trả nợ cho tôi đi!" Orm với vẻ mặt đầy láu cá

Ling khẽ thở dài, bất lực gật đầu. Dù không hiểu tại sao Orm lại tốt bụng với mình như vậy, Ling cảm giác rằng giữa hai người có một mối liên kết đặc biệt, như thể họ đã quen biết từ rất lâu. Ling cười nhẹ, lặng lẽ bước đi, nhưng ánh mắt đầy suy tư.

Orm quay sang hỏi:

    -    "Cậu cười gì đấy? Nhìn tôi buồn cười lắm à?"

Ling đáp, giọng ấm áp:
   
-    "Không, tớ chỉ thấy cậu dễ thương thôi."

Gặp Uni

Vừa ra khỏi hầm xe, Orm đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Uni.
   
-    "Uni, chào cậu!" Ling vẫy tay, nở nụ cười.

Nhưng Uni không đáp, thay vào đó là bước tới kéo tay Orm đi ra xa khỏi tầm mắt của Ling:
   
-   "Mày còn nhớ tao là Uni không? Mày làm gì cả ngày hôm qua thế hả? Nhắn tin không trả lời, TikTok thì bỏ chuõi, game cũng không chơi!"

Orm cười gượng, lôi điện thoại ra xem thì thấy hàng loạt tin nhắn chưa đọc.
   
-    "Xin lỗi, hôm qua tao bận chút việc... giờ tao đọc rồi nè"

Uni lườm:

-    "Mày thì bận gì? Tiểu thư như mày, có người phục vụ tận nơi mà bận gì được?"

Ling lo lắng bước lại gần:
   
-   "Hai cậu có chuyện gì thế?"

Orm vội vàng nắm tay Ling, kéo cô vào lớp, để mặc Uni đứng đó đầy nghi ngờ. "Nhỏ này dạo này có vấn đề..." Uni thầm nghĩ, ánh mắt dừng lại trên chiếc móc khóa hình gấu treo lủng lẳng trên cặp của Orm.

Tiết học

Trong lớp, Uni vẫn không ngừng quan sát Orm. Bình thường khi nhỏ Orm ngồi với mình thường thì ngủ gật, hoặc bấm điện thoại chẳng bao giờ mở mồm cười giỡn với mình câu nào. Nhưng hôm nay, Orm cười nói vui vẻ với Ling suốt cả buổi, như thể quên mất thế giới xung quanh.

Giờ ra chơi

Orm rủ Uni xuống căng tin. Trên đường đi, Orm nhảy nhót như đứa trẻ được cho kẹo.
   
-    "Mày thích Ling đúng không?" Uni bất ngờ hỏi.

Orm khựng lại, nhìn Uni chằm chằm. Nhưng Uni tiếp tục, giọng đầy khiêu khích:
   
-    "Cái móc khóa hình gấu đó là Ling tặng đúng không? Cả hộp sữa hôm qua nữa là mày mua cho Ling chứ không phải mà muốn uống thử. Sáng nay tao còn thấy mày đi học với cậu ấy. Mày trông khoái chí lắm!"

Orm bối rối hỏi lại :
  
- " Nhưng sao mày biết được tao thích LingLing chứ ? "

Uni vên mặt nhìn thẳng vào Orm :
 
-   "Mày nên nhớ, tao chơi với mày từ lúc cởi chuồng tắm mưa đấy Orm. Mày bị sao tao không biết à, trên mặt mày hiện rõ chữ LingLing cơ "

Orm thở dài, quyết định kể cho Uni nghe mọi chuyện. Đây là lần đầu Orm rung động trước một người. Cảm giác bối rối, mới lạ khiến cô không biết phải làm gì.
   
-    "Đúng tao thích cậu ấy thật. Nhưng Uni, Ling lớn hơn tao ba tuổi... Tao không biết mọi chuyện sẽ ra sao."

Uni bật cười, vỗ vai Orm:
   
-    "Ba tuổi thì sao? Vấn đề không phải tuổi tác. Quan trọng là mày có dám theo đuổi cậu ấy hay không thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lingorm